Chương 3: Hồi 3
Nhất Giang
21/05/2013
Thân hình Tiểu Phong bị dòng nước cuốn trôi đến bãi đá còn cách ba thước, hai thước, một thước.
Dòng nước tách chàng sang phía “Thần Hồ” trôi luôn...
Thình lình một đợt sóng nổi lên đẩy chàng sang phía “Quỷ cốc” trôi mau như tên bắn.
Đời chàng chấm dứt?
Chàng bảo thầm trong bụng :
– “Tiểu Phong! Tiểu Phong ơi! Mi không thể chết, nợ máu như biên sâu, mi phải dùng máu để lấp cho bằng mối thù của ngươi ơn cần mi đi trả!”
Dục vọng được sống vào báo thù giải cứu sinh mạng của chàng lại. Chàng phải dùng máu rửa sạch võ lâm.
Thế ấy, sau khi vận mạng đã đưa chàng vào “Quỷ cốc” chàng có thể trở ra nữa chăng?
Tiểu Phong cố sức trườn lên thân cây, hai tay ôm chặt cứng vào nó. Thình lình một dòng nước đổ mạnh tới ào ào.
Thân hình chàng đang ôm chặt đầu cây bị tống đội ra.
“Ầm” một tiếng! Thân cây va vào bãi đá lởm chởm như rừng. Tiểu Phong mơ hồ bị bật văng lộn nhào xuống giữa dòng sông.
Nước chảy re re. Hang núi vắng vẻ. Một cảnh sắc hãi hùng hiện ra trước mắt. Hai hòn núi lởm chởm lôi cuốn dòng nước chảy vòng quanh. Tiếng nước chảy vang dội. Ngoài tiếng nước chảy giao dòng với nhau dệt thành một thế giới đầy khủng bố. Còn nghe một thứ tiếng khác nữa không rõ là tiếng gì ở đâu phát ra! Trên hang núi hơn vài chục con chim ưng ăn thịt người quá lớn, bay lượn qua ngang đầu Tiểu Phong.
“Quỷ cốc” - thật đúng với cái tên ấy, dầu cho không bị vũng nước xoáy nhận chìm xuống đáy sâu, mạng sống cũng khó trốn thoát khỏi cái miệng loại chim ưng dữ tợn này.
Lúc ấy Tiểu Phong bị nước chảy xiết lôi vào vùng nước xoáy chẳng bao xa, phỏng như vận mạng chàng còn đỏ không bị cuốn vào đó thì không chừng chẳng thoát được một lần chót.
Thân cây mà Tiểu Phong ôm bám vào đó lần lần trôi sát đến một bên cái vũng nước xoáy. Nguy hiềm hơn nữa là nước càng chảy càng mạnh.
Vũng nước xoáy này rộng chừng vài trượng, sức nước cuộn của nó dữ dội kinh hồn. Lúc thân cây ấy trôi đến gần vũng nước xoáy còn độ một trượng...
Một sức hút cực kỳ mạnh mẽ kéo thân cây và Tiểu Phong vang lên một tiếng “ột” rút thẳng vào trong.
Giữa vùng nước xoáy ấy, thân cây xoay dạt hết sức kịch liệt. Cuối cùng một tiếng “ột” vang lên, thân cây bị cuốn lọt chính giữa vũng.
Trên không trung, bầy chim ưng ăn thịt người cực kỳ to lớn ấy bỗng nhiên kêu lên mấy tiếng “qua qua” rùng rợn, kinh hồn, rồi cất mình bay bổng lên cao.
* * * * *
Sau khi Tiểu Phong bị hút vào trong vũng nước xoáy, bỗng nhiên hai tay chàng buông hẳn thân cây, cái dục vọng còn sống lại nổi lên sôi nổi lòng chàng.
Bị bút vào vũng nước xoáy chẳng hiểu bao lâu, bị uống bao nhiêu nước vào bụng, chỉ biết sau đó thình lình tay chàng chạm trúng một sợi dây lòi tói sắt. Lấy hết sức mình chàng chống chọi với sức hút của nước. Liều mạng nắm chặt sợi dây lòi tói sắt, chàng mò lần đi theo.
Thế được nửa thời thần, chàng thấy đầu mình trồi khỏi mặt nước, kiệt quệ tinh thần, Tiểu Phong mê man bất tỉnh trên sợi dây lòi tói sắt.
Chẳng hiểu thời gian qua bao lâu, chàng tỉnh dậy. Chàng ngửa mình ngó lên mới hay là sợi dây sắt ấy ở trong một cái sơn động.
Tiểu Phong phăng lần sợi dây sắt bước lên. Không ngờ nó là chỗ tận cùng của sợi dây ấy. Trước mắt chàng hiện ra một cánh cửa đá.
Tiểu Phong toan bước chân đi vào bên trong cánh cửa đá, mắt chàng chợt chạm nhằm hai chữ rất lớn viết trên cánh cửa: “Quỷ môn”.
Hoảng kinh hồn vía chàng thụt lại sau một bước. Chàng nhoẻn môi lạnh lùng cười miệng nói một mình :
– Ta là một kẻ từ trong chỗ chết ra chỗ sống, ta há sợ chết sao?
Tiếng nói dứt, Tiểu Phong mạnh cất bước đi vào trong cửa đá. Lách ra khỏi cửa, chàng nhận thấy bên trong gian nhà đá ấy tối tăm dị thường, xoè bàn tay không thấy năm ngón.
Chàng dò lần từ bước nhắm gian nhà đá đi thẳng vào trong. Liếc mắt nhìn khắp mọi nơi. Gian nhà ấy rộng lớn hết sức. Bốn bề âm u vắng lạnh khiến người rợn ốc cùng mình.
Xuyên qua mé trái của gian nhà đá ấy có một khúc quanh, Tiểu Phong vừa đạp chân bước qua, bỗng nhiên thét to một tiếng hãi hùng.
Chàng đạp lên một thây người chết!
Lui lại một bước, Tiểu Phong đưa mắt nhìn xuống. Chàng không lạnh mà run rẩy cả người. Không phải chỉ có một. Trên mặt đất sắp lớp cả vài chục cái thây ma. Cái thì còn y nguyên, cái thì thịt da rã mục, còn lại là một đống xương trắng phếu ngổn ngang, rùng rợn điếng hồn.
Lấy làm hết sức kỳ quái, chàng nghĩ thầm trong bụng :
– “Đây là nơi nào? Sao xác chết cả gian nhà đá này? Sao có nhiều người chết thế kia?”
Tiểu Phong nghĩ suy như vậy, chàng bèn dừng chân đứng lại không dám mạo hiểm bước tới. Bao nhiêu người chết sắp lớp một chỗ hẳn phải có nguyên nhân.
Chàng quay lưng đi trở lại. Đến chỗ cửa “Quỷ môn”, Tiểu Phong ra ngoài nơi mà lúc nãy chàng tới.
Chàng cắn răng mím môi, lại quầy quả trở lại. Giờ đây, tốt nhất chàng cố tìm cho được ngả ra, không nên liều lĩnh vượt qua cái nơi chất chứa bao nhiêu người chết.
Thình lình...
Chàng đi đến giữa khúc gian nhà đá kia, trông thấy còn có một cánh cửa khác nữa. Cánh cửa này nếu không tìm kiếm cho kỹ chắc chắn khó mà thấy đặng.
Tiểu Phong dùng sức đẩy mạnh cánh cửa, động cửa mở vô trong, một mùi hôi tanh của thây ma chết xông ra vô cùng khó chịu. Chàng thụt lùi lại một bước, trố mắt nhìn vào bên trong, chàng lại bay hồn, mất vía lần nữa.
Bên trong gian nhà đá ấy, xương trắng ngập tràn, chồng chất lên từng đống.
Giữa những gò xương trắng ấy sừng sững một cỗ quan tài màu đen.
Bỗng một trận gió rào rào nổi dậy khắp bốn phương tám hướng. Tiếng gió ngân vọng vòng quanh nhức tai tán mật.
Rào rào rào... tiếng vang mỗi lúc một gần, Càng vang tiếng vọng càng mau, khiến người nghe không biết từ phía nào phát ra ở đâu mà có.
Tiểu Phong bỗng vụt miệng thét to :
– Người nào đó?
Sau tiếng thét của chàng, tiếng vọng ngân vang.
... Người nào đó...
... Người nào đó...
Tiếng ngân khắp mọi chỗ nghe ong óng mãi bên tai. Đã vậy còn thêm gió thổi rào thê lương ảm đạm. Chàng cảm giác như chính mình đã lọt vào một khu vực của quỷ ma.
Cả người Tiểu Phong rợn da gà không khác cái máy tự động, hai chân chàng không cần có sự sai khiến của bộ óc vẫn thụt lui ra sau từng bước.
Chàng vừa hít xong hai hơi thanh khí lòng nghe mát mẻ thì tiếng rì rào lại nổi lên, tiếng vọng lại ngân vang cùng khắp bốn phương tám hướng.
Tiểu Phong không khác bị bao vây giữa những tiếng rào rào và tiếng vọng quái gở ấy, chàng chợt nghe có tiếng nói :
– Kẻ vào “Quỷ môn” khó trốn thần chết!
Nghe giọng rõ ràng, Tiểu Phong biết chắc trong gian nhà đá vẫn có người ở.
Tiếng rào rào đó không chừng là tiếng người đi.
Hai luồng nhãn quang trong mắt Tiểu Phong chạm vào cỗ quan tài màu đen giữa mấy gò xương khô. Một mùi tanh hôi nồng nặc bỗng nhiên bao vây chung quanh mình chàng.
Tiểu Phong nói lẩm bẩm trong miệng :
– Hôm nay mà mình chết ở chốn này thì mối thù sâu của cha nhẹ mình của người ơn mình, ai là người đi trả?
Với ý nghĩ ấy sát cơ hiện ra trong cặp mắt chàng.
Tiểu Phong căn dặn lấy mình :
– Ta không thể chết. Trăm lần không thể chết. Ta cần sống đặng báo thù!
Giọng nói của chàng hết sức khích động lại còn chứa sát cơ ngập tràn. Trên vẻ mặt chàng hiện sắc cứng cỏi, quả quyết nhứt định không nao núng bất cứ trước một thế lực nguy hiểm khó khăn nào.
Tiếng rào rào ngân vọng từng bận, từng bận dồn tới. Tiểu Phong liền phát giác tiếng quái gở ấy từ gian trái phía sau lưng chàng nổi lên. Tiểu Phong giựt mình kinh sợ, quay người lại. Ngay chỗ khúc quanh một bóng tròn đen thui từ giữa chỗ xông ra, mùi hôi tanh nôn ói phóng đến.
Chàng “á” một tiếng hoảng kinh, hai chân mềm nhũn ngã vấp vào giữa những gò xương trắng kia. Tiếng rào rào ấy nhắm phía cửa đá chạy qua.
Tiểu Phong chẳng hiểu rõ giống gì. Có điều chàng nhận xét được cái bóng đen thui nọ đã làm chàng mất vía.
Nhớ tới việc báo thù và cần sống. Từ trong những gò xương trắng ấy, chàng lấy hết sức lực bò ra.
Không khí căng thẳng đầy khủng bố.
Bò lần lượt ra phía trước, bàn tay chàng ướt đẫm mồ hôi. Chàng bám vào mặt đất mượn sức để bò.
Thình lình...
Tiểu Phong vớ trúng một vật chi chi. Ngóc đầu nhìn chính là cái nắp quan tài.
Cả người Tiểu Phong không còn chút sức lực. Chàng day mình ngó lại. Cái bóng tròn đen thui đã đứng chận ngay giữa.
Tiểu Phong trong tình trạng ấy thật là hồn bay phách tán, rã rụng mười phương, trong đời chưa có cái sợ nào bằng. Bụng bảo dạ rằng :
– “Thôi trời giết ta rồi.”
Tay trái chàng bỗng nhiên vớ nhằm một vật tợ sợi dây mà không phải dây.
Âm thầm nắm cái vật ấy, chàng bò lăn ra phía trước.
Đương lúc chàng dùng sức đó, thoạt đâu một tiếng “rắc rắc” bỗng nhiên ngân dậy.
Tiểu Phong khiếp sợ quá đỗi, ngó về phía có tiếng ấy phát ra. Nắp cỗ quan tài màu đen từ từ bật lên.
Lọt vào vùng ma quỷ, mắt nhìn thấy bao nhiêu tình cảnh rùng rợn ghê hồn, mật chàng muốn vỡ.
Sau lưng tiếng rào rào nhắm phía chàng sấn tới, càng nghe càng gần.
Nắp cỗ quan tài màu đen ấy mở bật hết liền ngưng, Tiểu Phong đánh bạo quyết dòm vào bên trong xem thử có thấy người chết không.
Vung mình một cái chàng nhắm ngay cổ quan tài nhảy tới.
Lúc sợ hãi cực kỳ chàng dùng sức quá mạnh nên khi cả người đánh phóc một cái nhảy bổ vào trong cỗ quan tài.
“Bốp” một tiếng dội lên đầu chàng, vòng mắt đỏ hào quang, người chàng rơi nhằm một chỗ dường thể là cái thềm đá.
Chẳng biết trải qua bao lâu chàng mới tỉnh thần định trí bắt đầu bò nữa.
Ngước mắt lên xem đúng là một cái thềm đá, cửa ra thềm đá đúng là cỗ quan tài tài.
Tiểu Phong không ngờ trong gian nhà đá này lại có mấy cái nữa. Chỗ ra ngoài cỗ quan tài có cái vật tròn đen thui cứ chậm chậm bước tới.
Tiểu Phong bảo thầm trong bụng :
– “Đời ta thế là chấm câu. Âm hồn không tan.”
Chàng chậm chậm thối lùi lại sau. Cái bóng đen thui từng bước từng bước đi xuống bậc thềm đá, nơi phát ra tiếng rào rào.
Tiểu Phong thối lui ra sau bỗng đụng nhầm một vật. Chàng quay người lại nhìn. Rõ ràng là một bộ xương ngồi chễm chệ trên giường đá. Trước mắt có ba món đồ: một cuốn sách, một thanh gươm, một cái bình. Trong bình dường thể có đựng đồ như viên thuốc.
Thình lình...
Sau lưng Tiểu Phong không nghe tiếng rào đó nữa, chợt quay lại buột miệng kêu thất thanh.
“Bịch” chàng sụm xuống.
Cái chàng thấy đó không phải là người mà là một đười ươi hết sức to lớn.
Con đười ươi thấy Tiểu Phong sụm chân, kêu lên một tiếng “khẹt” quái gở.
Bàn tay kỳ dị lông lá xồm xoàm của con đười ươi nhắm ngay sọ của Tiểu Phong chụp xuống.
Trước mắt tánh mạng chàng tưởng chắc đã không qua được bàn tay của con quái vật.
Thình lình một giọng nói rắn rỏi thé lên :
– Sư huynh. Ngừng tay lại. Tuyệt học của “Quỷ môn” phải truyền cho người này đây?
Con đười ươi to ấy dường thể biết nghe tiếng người, nó vội rút cánh tay quái dị xồm xoàm lông lá sắp chọc trúng óc sọ Tiểu Phong trở về.
Theo sau giọng nói ấy, từ cửa thềm đá có một vật phất phới rớt ngay lên vai con đười ươi to lớn kia. Chính giọng nói ấy từ miệng con chim Anh Vũ này thốt ra.
Chợt thấy con đười ươi to lớn gục đầu quỳ gối lạy bộ xương khô trên cái giường đá trước mặt một cách hết sức cung kính. Miệng nó kêu “khẹt khẹt” rất quái gở.
Khoảnh khắc sau Tiểu Phong hoàn toàn tỉnh trí lại, con chim Anh Vũ này bay đến đậu trên vai chàng, miệng nói :
– Ngươi vào được tới đây yết kiến di cốt của sư phụ ta, ấy là người được sư phụ ta chân truyền võ học. Hãy cúi lạy ba lạy.
Lúc ấy Tiểu Phong động tâm linh, lập tức nghe theo lời dạy biểu của con chim Anh Vũ, liền lạy ba lạy vào bộ xương khô và nói :
– Tại hạ là Tiểu Phong bái kiến sư phụ.
Tuy chàng không biết người ngồi tham thiền hóa xác trong bộ xương khô ấy là người nào, nhưng cứ xem qua con chim Anh Vũ nói, con đười ươi biết nghe thì cũng nhận được không phải hạng tầm thường, mà chắc chắn là một nhân vật phi thường.
Tiểu Phong vì mang nặng trong mình một mối thù sâu như biển máu mà sau biến thành một Ma Vương sát nhân đều do việc gặp gỡ lạ lùng của ngày hôm nay.
“Thiên Huyền Tôn Giả” một đại ma đầu oai danh rung động khắp chốn giang hồ võ lâm cách vài trăm năm trước để lại. Vài trăm năm trước Thiên Huyền Tôn Giả sáng lập ra “Huyền Huyền giáo”.
Oai danh của ông ta lừng lẫy một thời. Lúc chết, Huyền Thiên Tôn Giả giết chết tất cả các cao thủ của “Huyền Huyền giáo” không để sống sót một mạng.
Mục đích ông ta làm chuyện tàn nhẫn khiếp người thế ấy là để tránh cho người đời những nguy hại xảy đến khi những kẻ ấy tìm đến chỗ cất giấu những bảo vật của “Huyền Huyền giáo” tàng trữ.
Tiểu Phong bắt gặp dưới chỗ Thiên Huyền Tôn Giả một tờ giấy. Trên mặt giấy có viết mấy chữ lớn :
“Lời dặn dò đồ đệ của ta.
Kẻ vào được trong quan tài thấy được di cốt của ta tức là đồ đệ của ta. Ta sáng lập “Huyền Huyền giáo”. Sau khi ta chết, không chịu để người đương thời với ta kế vị. Ta sáng lập thì ta tiêu diệt.
Sau khi ta chết, cuốn sách của ta ghi lại võ học của đời ta, cả món vũ khí Độc Long kiếm là hai vật đã làm cho ta vang danh cùng với thuốc “Thiên Huyền hoàn” do ta bào chế, chỉ để lại cho kẻ có duyên phận.
Trong quyển sách chứa đủ võ công tuyệt luân của ta nghiên cứu trọn đời, nội công, khinh công, điểm huyệt, chưởng thức, luôn cả “Thiên Huyền dương công”.
Trong bình đựng thuốc “Thiên Huyền hoàn”, uống một viên bằng luyện ba năm công lực, có đến cả thảy ba mươi lăm viên. Uống ba chục viên cũng đã đủ rồi. Còn dư năm viên để dành sau khi ra chốn giang hồ dùng đặng chữa thương tích trầm trọng.
Nhưng chịu học võ công của ta, phải uống mỗi ngày một viên “Thiên Huyền hoàn”. Sau ba mươi ngày bắt đầu luyện “Thiên Huyền dương công” thế là đầy đủ, cứ mạnh dạn ra ngoài chốn giang hồ, chẳng còn sợ ai lấn lướt.
Con đười ươi và con Anh Vũ ta nuôi, chúng giữ gìn kho tàng châu báu của ta đặng khỏi bị lũ vô loại, bất lương lấy trộm. Hai giống vật này đều có linh tính. Đười ươi và con Anh Vũ không khác chi người, chúng biết nghe biết nói được mọi câu dầu không tối nghĩa.
“Thiên Huyền dương công” lấy tuyệt dương chân nguyên làm gốc, uống đủ ba chục viên “Thiên Huyền hoàn” tức là tạo lửa tuyệt dương. Một khi đánh ra thì sức chưởng nóng rần rần như lửa cháy. Kẻ bị đánh trúng không khác bị lửa thiêu, toàn thân xám đen mà chết.
“Độc Long kiếm” có chất thuốc cực kỳ độc ở thân kiếm. Hễ chảy máu là sôi đàm. Trừ những kẻ quá đỗi ác độc phải giết để trừ hại cho giang hồ, võ lâm, cấm tuyệt không được dùng kiếm. Nếu không cẩn thận, rủi trúng nhằm những kẻ chưa dáng tội chết thì không còn cách nào cứu sống lại nổi.
Phải vâng theo lời dạy, nhớ kỹ vào lòng. Không đặng làm những việc thương luân, bại lý, chỉ được bảo vệ cho công đạo, trừ diệt ác gian.
Nhớ kỹ... Nhớ kỹ...
Thiên Huyền Tôn Giả”.
Sau khi Tiểu Phong đọc hết những lời di ngôn Thiên Huyền Tôn Giả viết trên tờ giấy, chàng uống ngay một viên “Thiên Huyền hoàn”.
Thuốc vào đến miệng cả người chàng nóng ran. Chàng nghe trong châu thân sảng khoái nhẹ nhàng hết sức. Không còn nghe đói khát chi cả, thương tích, bệnh tật chi trong mình chàng đều khỏi cả.
Vì vậy chàng khởi sự học võ công theo lời chỉ dạy trong sách từ ngày thứ hai lạc vào Quỷ cốc.
Ý trời định tạo cho võ lâm một đóa kỳ hoa nên bắt đầu từ đó về sau giang hồ trải qua những sự chém giết rùng rợn. Điều đáng để ý là máu chảy, đầu rơi rẫy dầy khắp chốn nhưng toàn là những kẻ tội ác đầy trời, chẳng phải là những cuộc đổ máu bừa bãi.
Thời gian nuốt lần đủ ba chục viên “Thiên Huyền hoàn” vào bụng Tiểu Phong. Thời gian đào tào một đại ma vương trong võ lâm.
“Thiên Huyền hoàn” cho Tiểu Phong nội công, chưởng thức, khinh công, kiếm thuật.
Ba chục viên “Thiên Huyền hoàn” thêm cho Tiểu Phong đến chín chục năm nội lực. Đúng ba mươi ngày sau, chàng chính thức luyện tập “Thiên Huyền dương công”.
Một ngày...
Hai ngày...
Ba ngày...
Năm ngày...
Lúc Tiểu Phong luyện “Thiên Huyền dương công” đến ngày thứ năm, bỗng trong gian nhà đã phát hiện một tiếng quái dị truyền đến. Tiếng ấy dường thể tiếng chân bước lại giống như một tiếng dưới đất.
Tiểu Phong nghe tiếng ấy giật mình sợ hãi. Chàng quả quyết không phải là tiếng của con đười ươi. Thế thì từ đâu lại có tiếng ấy một cách bất ngờ trong “Quỷ cốc”?
Nghĩ suy như vậy nên Tiểu Phong bắn mình một cái bay vọt ra khỏi gian nhà bí mật dưới đất. Quét mắt nhìn khắp mọi nơi thật kỹ nhưng chàng chẳng thấy bóng hình một ai trong gian nhà đá.
Chàng phóng mắt ngó vào động xương khô, trí tâm sáng suốt khiến Tiểu Phong nghĩ ngay đến kẻ vào gian nhà đá. Đã vào đây tức là kẻ đi tìm thù. Với ý nghĩ ấy, mặt chàng hiện lên vẻ cực kỳ quan trọng.
Tiểu Phong mở cánh cửa gian nhà bí mật bước lần ra phía nhà chái.
Trong tâm linh của chàng bỗng nảy sinh một ý nghĩ lạ lùng. Tống luôn một lúc cả song chưởng, chàng nghiêng tai lắng nghe tiếng quái lạ ấy từ đâu phát ra.
Không lâu... Tiếng “rào rào” như tiếng chân bước lại truyền đến. Tiếng ấy phát ra từ con đường “Quỷ môn”.
Tiểu Phong nghe ớn ớn xương sống. Mắt lộ những tia sát quang, chàng chăm chú ngó khắp mọi nơi ở “Quỷ môn”. Một bước, một bước, cứ lần tới.
“Rào” tiếng quái gở ấy chập lâu mới lại dội lên một tiếng.
Ở một cánh cửa phía sau gian nhà đá đầy ma yêu quỷ khí rùng rợn ấy, bỗng nhiên lại còn căng thẳng thêm một thứ không khí khủng bố khác.
Tiểu Phong đang cất chân bước đi, những tiếng “rào rào” từ sau lưng vang tới. Quay người lại, rảo mắt kiếm tìm, chàng chậm lại thở “phì” một tiếng nhẹ nhõm.
Vật đến phía sau lưng chàng là một chàng đười ươi. Đến bên mình Tiểu Phong, tên đười ươi dừng lại.
Con Anh Vũ cất tiếng nói :
– Này Đại sư huynh! Bên trong tòa nhà đá dường như có người.
Tiếng “người” vừa thốt, tiếng “rào” quái gở đó lại từ phía ngoài con đường “Quỷ môn” vọng tới.
Con đười ươi gật đầu lia lịa, Tiểu Phong day qua nói với con Anh Vũ đang đậu trên vai chàng :
– Nhị sư huynh đi xem thử có cả thảy mấy người?
Con Anh Vũ chắp cánh bay đi. Trong nháy mắt nó quay trở về báo cáo :
– Chỉ có một người.
Tiểu Phong hỏi lại :
– Chỉ một người thôi à?
– Đúng vậy.
Tiểu Phong day qua nói với con đười ươi và con Anh Vũ.
– Đại sư huynh cùng với Nhị sư huynh hãy trở về chỗ cũ. Chỉ một người tôi đủ sức đối phó.
Dứt lời chàng nhắm thẳng phía “Quỷ môn” bắn mình đi nhanh như chớp.
Thình lình...
Ngay lúc Tiểu Phong vừa để chân đến “Quỷ môn” thì một bóng đen nhanh như cắt, vút vào bên trong. Thất kinh hồn vía, chàng quét ngang một chưởng vào cái bóng đen ấy. Nhưng chàng chưa kịp ra tay thì, “bịch” một tiếng, cái bóng đen ấy đã té nhào xuống đất.
Cả sợ, Tiểu Phong rút tay trở về, thối lui ra sau một bước. Sự kiện phát sinh quá đỗi bất ngờ khiến chàng không khỏi kinh ngạc.
Liếc mắt nhìn qua, thấy người ấy ướt mèm những nước, úp mặt xuống đất.
Tiểu Phong ngẩn người sửng sốt.
Chợt đâu. Cái bóng đen té xuống đất ấy rục rịch một cái, Tiểu Phong thối lui ba bước nữa đề phòng đối phương ra tay tấn công đột ngột. Chàng quát hỏi :
– Người nào đó? Nói mau!
Bóng đen ấy cố lấy sức đứng dậy nhưng lại quị xuống, máu tươi và nước sông trong miệng cứ ụa lênh láng. Hắn cố gắng gượng đứng lên. Nhưng vừa mới đứng lên hắn lại té xuống.
Vừa sợ hãi vừa ngạc nhiên, Tiểu Phong lui thêm một bước nữa. Chàng đinh ninh người này vào đây không phải với ý định đi tìm kẻ thù để giết. Biết đâu hắn không đồng cảnh ngộ như chàng là bị đánh rơi xuống “Thần quỷ bà”, bị nước cuốn trôi vào “Quỷ cốc” rồi đến “Quỷ môn”?
Với ý nghĩ ấy, Tiểu Phong lấy chân đá nhẹ vào thân hình người nọ lật ngã hẳn lên. Đó là một chàng thanh niên tuổi chừng mười chín, mặt mày thật khôi ngô, tuấn tú. Sắc diện hắn xanh không còn tý máu. Hơi thở mỏng manh, thoi thóp như đường tơ. Tiểu Phong thấy tình trạng của chàng thanh niên, lòng đâm ra cảm khái.
Chẳng chút nghĩ ngợi, chàng đút vào miệng hắn một viên “Thiên Huyền hoàn”.
Chưa rõ thanh niên tuấn mỹ đó là ai, nhưng vì nhớ đến thân phận mình lúc bị đá rơi xuống sông “Thần Quỷ hà”, chàng vội động lòng thương hại.
Sau khi đút viên “Thiên Huyền hoàn” vào miệng hắn, Tiểu Phong vội vàng ấn tay vào mấy chỗ đại huyệt trong châu thân của chàng thanh niên tuấn mỹ này.
Cuối cùng chàng lại dùng phương pháp xổ hết nước sông trong bụng hắn mửa ra.
Độ nửa thời gian mà đối phương vẫn mê man như chết chưa tỉnh lại. Tiểu Phong nói thầm trong bụng :
– “Sao người bị thương quá đỗi trầm trọng như thế này cà?”
Chàng lại lấy thêm một viên “Thiên Huyền hoàn” nữa vận dụng công lực vào bàn tay ấn vào hai yếu huyệt “Bách Hội” và “Khí Hải” của chàng thanh niên tuấn mỹ nọ. Tiểu Phong đem chân nguyên của mình điều trị thương tích cho chàng.
Sau hai thời thần, chàng thanh niên tuấn mỹ ấy lần lần tỉnh dậy. Hắn ngước mắt nhìn đăm chiêu vào Tiểu Phong còn đang ngồi dưới đất điều chữa nội thương trầm trọng cho hắn. Chàng thanh niên tuấn mỹ cất giọng nghi ngờ hỏi :
– Tôi chưa chết sao?
Tiểu Phong gật đầu, nói :
– Không sai! Hiện giờ chưa chết. Ta cứu người? Dám hỏi huynh đài là ai?
Có phải bị người đánh văng xuống “Thần Quỷ hà” chăng?
Chàng thanh niên vừa toang trả lời thì một búng máu từ trong miệng hắn tuông ra như xối xả. Sắc mặt hắn trắng như một mảnh tuyết. Hắn chỉ gật đầu để thay lời nói.
Tiểu Phong than thầm trong bụng. Chàng tự biết mình đã phải mất hai viên “Thiên Huyền hoàn” của sư phụ. Nhưng với nội thương cực kỳ trầm trọng của chàng thanh niên, mình vẫn không đủ khả năng cứu nổi mạng sống của hắn?
Thở ra một tiếng, chàng hỏi :
– Người bị kẻ thù đánh lọt xuống “Thần Quỷ hà”?
Hắn lắc đầu đáp :
– Không... không... chỉ vì một phong thơ... tất cả các cao thủ... những nhóm hào hùng ở hai miệt Nam Bắc sông Trường Giang hợp sức liên thủ giết chết tôi...
– Vì vậy mà người bị đá lọt xuống sông?
– Đúng! Tôi bị người đá lọt xuống sông.
Tiểu Phong nghiến chặt hai hàm răng, bụng bảo dạ rằng :
– “Chỉ vì một phong thơ mà người ta xem mạng người rẻ hơn cả một món đồ chơi của trẻ con. Tất cả lũ người tàn ác ấy cần phải giết chết hết, không để sống sót một mống nào.”
Nghĩ đến đó, bỗng nhiên Tiểu Phong đương thể hối hận về sự nhận định nông nổi của mình. “Chỉ có một phong thư mà tất cả cao thủ, tất cả anh hùng của hai vùng Nam Bắc sông Trường Giang phải huy động toàn lực. Phong thơ ấy thế nào? Có mãnh lực chi khiến cho bao nhiêu cao thủ võ lâm có hành động điên rồ?”
Tiểu Phong hỏi :
– Họ của huynh đài là chi? Lẽ nào chỉ vì một phong thơ mà bị người âm mưu giết chết?
– Tôi là Thiết Thoại.
Tiểu Phong giựt nẩy cả người. Chàng vội hỏi :
– Người họ La?
Thanh niên tuấn mỹ ấy đưa cặp mắt hoài nghi nhìn Tiểu Phong chỉ gật đầu nhè nhẹ.
Tiểu Phong hỏi nữa :
– Lời huynh đài nói thật khó làm cho người khác tin. Chỉ vì một phong thơ mà làm cho tất cả võ lâm, quần hào Nam Bắc đại giang phải động viên toàn lực?
– Đúng vậy! Đó là một phong thơ hết sức thần bí... kỳ quái. Chỉ vì một phong thơ ấy mà cha tôi suýt bỏ mạng. Trong phong thơ ấy có hai mươi mốt đồng tiền. Nghe nói trên mỗi đồng tiền có khắc một chữ.
– Chữ chi?
La Thiết Thoại lắc đầu lia lịa nói :
– Tôi không được biết. Tôi không hề thấy. Chỉ có cha tôi được đọc hai mươi mốt chữ ấy. Trừ cha tôi ra tất cả các nhân vật giang hồ không một ai đã được thấy qua. Chẳng qua ai nấy đều biết trong hai mươi mốt chữ ấy có chôn giấu một điều: bạo kiếp võ lâm, những trường ác chiến trong giới võ lâm luôn cả mạng sống của mấy người...
Theo lời lẽ của La Thiết Thoại kể Tiểu Phong đã hiểu rõ câu chuyện hai mươi mốt chữ chứa đựng trong phong thơ ấy hẳn là vật gây nên điên cuồng võ lâm. Liền đó, chàng hỏi tiếp :
– Hai mươi mốt chữ ấy có phải chăng là “Tàn trận đồ” cũng không phải là “Bí kiếp” ắt cũng không phải là “kỳ thơ” trong thiên hạ thì...
– Nhưng cha tôi lại bảo... hai mươi mốt chữ ấy... đem so sánh với các môn kể trên lại có phần lợi hại hơn nhiều.
Tiểu Phong nói :
– Ta rất muốn được xem như thế nào mà khiến võ lâm lại làm chuyện điên cuồng xáo động giang hồ? Hai mươi mốt chữ thần kỳ, bí mật ấy là chi? Tại sao...
La Thiết Thoại vừa muốn cất tiếng trả lời thì máu tươi lại trào ra đầy miệng.
Hắn hết sức chịu đau, cuối cùng thở dài một tiếng nói :
– Các hạ ơi! Tôi nhờ các hạ giúp đỡ tôi một việc, chẳng hay các hạ sẵn sàng nhận lời không?
Tiểu Phong nói :
– Huynh đài cần tôi đem việc hai mươi mốt chữ thần kỳ, bí mật trong phong thơ đến tận nhà báo lại cho cha mẹ huynh chớ chi?
– Không phải... việc ấy... các hạ đem thi hài của tôi giao giùm cho cha tôi chôn cất. Tôi sắp chết đến nơi rồi.
Tiểu Phong sực nhớ đến cái chết của mẹ mình, bỗng nhiên thương xót đến ngẩn người. Chàng sẵn sàng nhận lời :
– Được! Tồi bằng lòng giúp huynh đài việc đó. Cha người ở chỗ nào?
– Tại “Vạn Hoa trang”... Trên đỉnh “Cửu Lãnh Phong”... trong dãy núi “Cửu Hoa sơn”.
Ba tiếng “Vạn Hoa trang”, “Cửu Lãnh Phong”, “Cửu Hoa sơn” vừa thoát ra khỏi miệng La Thiết Thoại thì trước mắt Tiểu Phong cũng vừa tối tăm mày mặt.
Thân hình của chàng lảo đảo dợm ngã. Nơi ấy chính là địa điểm mẹ chàng trước khi chết trong tay bọn người của “Địa bảo” đã cặn kẽ dặn Tiểu Phong làm sao cũng phải đi tới đó tìm chú ruột của chàng nói rõ mọi tình tiết cho chú nghe. Biết đâu vì hai mươi mốt chữ thần kỳ bí mật trong phong thơ mà chú chàng bị kẻ thù giết chết? Chàng vọt miệng hỏi luôn :
– Cha người có phải là La Trung?
Thanh niên tuấn mỹ mừng rỡ mà ngó chàng, gật đầu đáp :
– Chính phải!
Môi hắn mấp máy gục xuống, vĩnh biệt cõi trần.
Cả người Tiểu Phong run như thằn lằn đứt đuôi. Chàng gọi to :
– Em Thiết... Em Thiết...
Quả thật không lầm. Hắn là là con trai của chú ruột chàng, chỉ vì một pho thơ có hai mươi mốt chữ mà hắn bỏ mạng.
Tiểu Phong nhìn tử thi của La Thiết Thoại, hai mắt ứa tràn ngấn lệ. Chàng lẩm bẩm trong miệng :
– Chữ khắc trên hai mươi mốt đồng tiền... làm điên cuồng toàn thể nhân vật võ lâm... Cả nhà chú La Trung của ta chỉ vì hai mươi mốt chữ thần kỳ bí mật ấy mà chết chẳng còn một mạng. Ta cần lấy hai mươi mốt đồng tiền ấy trong phong thơ xem cho rõ ràng. Kẻ nào đã giết em ta.
Tiểu Phong ôm tử thi của La Thiết Thoại vào gian nhà đá.
Bỗng nhiên chàng nhớ lại thời hạn ba mươi lăm ngày rèn luyện võ công của mình đã đầy đủ. Chàng cần trở ra vùng vẫy trên chốn giang hồ, làm xong mấy điều tâm nguyện.
Tiểu Phong ứa nước mắt lạy trước di cốt “Thiên Huyền Tôn Giả”. Giắt thanh “Độc Long kiếm” vào hông do con đười ươi đen thui dẫn đường, chàng ra khỏi động quỷ, hang ma ngập tràn không khí khủng bố này.
Lòng dặn lòng, chàng nói trong bụng :
– “Tiểu Phong lúc xuất hiện giang hồ phải dùng kiếm giết sạch thiên hạ, dùng chưởng áp đảo võ lâm, tàn sát hung ác!”
Ra khỏi con đường khúc khuỷu của một hang núi nhỏ. Ánh thái dương phơi bày cảnh sắc tươi vui, Tiểu Phong nhìn con đười ươi dưới đất, con chim Anh Vũ trên vai thốt lời giã từ, bịn rịn :
– Tiểu đệ rất đỗi cảm tạ tấm chân tình của Đại sư huynh cùng Nhị sư huynh đặc biệt chiếu cố tiểu đệ. Ba mươi lăm ngày sống bên di hài của sư phụ. Lần này tiểu đệ ra ngoài đời với nhiệm vụ thiêng liêng là trả mối thù sâu, nợ máu cho cha mẹ. Lúc rảnh rang tiểu đệ sẽ trở về đây thăm hai vị sư huynh. Đưa đến chốn này thế cũng đã vừa rồi. Đại sư huynh cùng Nhị sư huynh hãy trở về để canh giữ kho tàng của sư phụ là hơn.
Con đười ươi và con Anh Vũ gật đầu quay mình trở lại.
Trông theo bóng cả hai khuất hẳn trong con đường động sơn, xong mới đặt thi hài La Thiết Thoại xuống, đào đất chôn ngoài cửa động, chàng vái lẩm bẩm :
– Em Thiết ơi! Em hãy an nghỉ nhé! Anh quyết vì em lấy lại hai mươi mốt đồng tiền thần kỳ bí kíp đó! Anh sẽ báo thù!
Dứt tiếng, Tiểu Phong sử dụng khinh công bay nhanh trong gió.
Từ khu rừng xanh biếc xa xa những tiếng quát tháo om sòm vang đến. Tiểu Phong bụng bảo dạ rằng :
– “Chắc có người tranh nhau cướp đoạt hai mươi mốt đồng tiền thần kỳ?”
Mặt chàng hầm hầm sát khí nhắm thẳng hướng có tiếng quát tháo om sòm đó bay tới.
Thình lình...
Đương lúc Tiểu Phong mở hết tốc lực khinh công, chợt từ khu rừng xanh có vài mươi người chạy nhanh như bay biến về phía đối mặt với chàng. Một khoảnh khắc là cả bọn người ấy đã đến trước mặt Tiểu Phong.
Chàng phóng hai luồng nhãn quang quét nhìn một cái phát mình bay luôn.
Bỗng đâu trong trí Tiểu Phong chợt thoáng qua hình bóng một người. Chàng “ạ” một tiếng dừng chân đứng hẳn lại. Trong con mắt chàng lộ ra một kiếp sát.
Cơn rùng rợn chưa từng thấy bao giờ. Những tia lửa rực bắn thẳng vào mặt lão già áo đen. Lão già ấy rảo bước rọi nhãn quang vào mặt chàng.
Tiểu Phong buộc miệng “a” một tiếng, lão già thối lui một bước. Bật một chuỗi cười dài như điên như cuồng, Tiểu Phong quát vang :
– Mấy người này đã nhận được Tiểu Phong này chưa?
Tiểu Phong đã nhớ rõ ràng chính lão già áo đen này là kẻ cầm đầu bọn môn hạ của “Địa bảo” giết mẹ chàng. Hắn cũng chính là kẻ đã đá chàng văng xuống sông “Thần Quỷ hà”.
Lúc này mặt chàng ngập đầy những sát cơ, chậm rãi từng bước một, Tiểu Phong tiến sát đến trước mặt lão già mặc áo đen.
Hắn nằm mộng cũng không tin được Tiểu Phong bị hắn quất một đá văng đầu xuống sông mà không chết. Một tháng sau hắn lại gặp trở lại trên chốn giang hồ thế này. Lão già mặc áo đen ấy đã cực kỳ kinh khủng về chuyện lạ, lại còn nhìn thấy sát cơ hầm hầm hiện ra vô bờ bến trên gương mặt hoài nghi của Tiểu Phong, cả người hắn lạnh toát mồ hôi hột. Hắn hoảng hốt thối lui.
Tiểu Phong cười vang ha hả. Tiếng cười của chàng không khác tiếng quỷ khóc, thần gào, nghe đến kinh tâm, táng đởm.
Trong khu rừng này lại diễn thêm thảm kịch đẫm máu. Giọng cười dường thể lưỡi dao bén nhọn, như trận giông tố gớm ghê để đưa hồn kẻ thù xuống âm ty địa phủ.
Hơn ba mươi mấy tên môn hạ của “Địa bảo” bị giọng cười rởn tóc hợp cùng vẻ mặt rợn hồn của Tiểu Phong làm cho toàn thân đứa nào đứa nấy sởn da gà.
Chúng không hẹn nhau mà cũng thối lui lại tất cả.
Lão già mặc áo đen chợt dừng gót lại nghĩ thầm :
– “Thằng bé này chỉ mới ra ngoài chốn giang hồ đâu hơn một tháng thôi. Với một quãng quá ngắn ngủi đó, dầu có là bậc Đại la thần tiên đi nữa cũng chưa chắc đã có tài phép rèn luyện cho nó có được một người tuyệt đỉnh võ công.”
Nghĩ như vậy hắn vững tâm lạnh lùng nói :
– Không ngờ đá mi văng xuống sông Thần Quỷ hà mà mi chưa chết! Việc này thật là ở ngoài ý tưởng của ta!
Tiểu Phong cười “khà” một tiếng hỏi :
– Mi nên biết rằng trước khi ta chưa lấy máu rửa sạch “Địa bảo” thì ta đây đâu chịu chết quá đỗi dễ dàng!
Dứt câu, chàng lại cười ha hả như điên như cuồng.
Lão già mặc áo đen cười nhạt một tiếng, thét to, nói :
– Hồn mi sắp theo lưỡi kiếm của ta đưa về chầu Diêm Vương mà còn dám rộng họng lớn lối! Trước một tháng chưa chết thì sau một tháng cũng chết. Mi đừng mong sống sót mà leo lẻo cái mồm!
Nở nụ cười gay gắt, Tiểu Phong hỏi :
– Một tháng trước đây, mi vâng lệnh đứa nào tìm đến giết mạng mẹ ta?
– Thì còn ai khác hơn “Lãnh Diện Vong Hồn”. Nói cho mi biết để xuống địa ngục trình lại với mẹ mi, tưởng cũng không hại gì.
– Tốt lắm! Đại khái chắc mi chưa quên là mẹ ta và người ơn của ta đều chết trong tay lũ mi chớ?
Vừa nói, Tiểu Phong vừa bước từng bước một sấn lần đến phía lão già mặc áo đen.
Nhìn vào gương mặt đầy sát khí của chàng cũng đoán ngay được là chàng quyết hạ hắn rồi.
Lão già mặc áo đen cười một tiếng, bảo :
– Hôm nay ta sẽ cho mi được đoàn tụ với mẹ mi luôn.
Tiểu Phong cười gằn một tiếng :
– Tốt! Này nhé! Mi nhớ là mi đá văng ta xuống sông chớ?
– Đúng rồi! Cái chân ta làm chứng cho ta! Ta nhớ kỹ cái đá ấy, tiếc một chút là còn hơi nhẹ.
– Đố mi xem giờ đây, ta định đối mi bằng cách nào?
Lão già áo đen cười ha hả, nói :
– Thật một thằng ranh con điên khùng ngạo nghễ hết cỡ. Mi có thủ đoạn nào mà dám vuốt râu cọp?
Mặt ngập đầy sát cơ Tiểu Phong đằng hắng :
– Cho mi hay là mi dùng chân đá thì ta cũng dùng chân đá lại mi, có điều khác một chút là mi đá ta văng xuống nước, còn ta đá mi văng bổng lên trời.
Lão già áo đen mỉm cười lại :
– Sợ mi đá không nổi!
– Khó khăn chi mà không nổi? Tất cả ba mươi đứa già trẻ, ta tha cho một đứa về báo với “Lãnh Diệm Vong Hồn” biết nội trong mười ngày trở lại, Tiểu Phong sẽ lấy máu của lũ ma quái “Địa bảo” rửa sạch “Địa bảo”. Còn thì có bao nhiêu ta làm cỏ hết bấy nhiêu không bỏ sót một mống!
– Đâu mi thử làm xem!
Lão già áo đen miệng nói mà âm thầm vận công vào hai tay chờ đợi đối phó.
Tiểu Phong với cặp mắt rực rực những tia lửa giết người, đảo mắt nhìn khắp qua hơn ba mươi tên áo đen có mặt tại chỗ một lượt. Sau chót chàng nhìn thẳng vào mặt lão già quát bảo :
– Mi chuẩn bị đón tiếp nắm tay của ta trước.
Lão già mặc áo đen cười khẩy một cái, nói giọng khàn khàn :
– Mời “ngài” ra tay.
Tiếng lão chưa dứt, thân hình chàng xoay tròn, một chưởng tống tới lẹ tự như chớp giăng.
Lão già mặc áo đen thấy bàn tay Tiểu Phong đánh ra, trong lòng cả sợ. Hắn nhìn lối xoay người phóng chưởng của chàng thì đã nhận rõ tuyệt thế võ công của đối phương chẳng còn phải nghi ngờ chi cả. Lập tức hắn múa cánh tay mặt lên sử dụng chiêu “Kim quan muộn” tung lên một trận gió lốc ào ào nhắm ngay mình Tiểu Phong đẩy bổ tới.
Ngay khi ấy. Tiếng la thét dậy lên, hơn ba mươi tên áo đen đã cùng ào tới một lúc, hợp sức tấn công Tiểu Phong.
Chờ cho ba mươi người của “Địa bảo” đồng loạt xông đến, Tiểu Phong tông tới một chưởng. Chưởng ấy chàng chỉ dợn chứ chưa phải đánh thực sự (hư chiêu).
Lão già áo đen vừa chiếu nhãn quang chợt hét lên :
– Mi chết!
Thân hình Tiểu Phong như hồn ma bóng quế lạnh lẹ phi thường chàng tung vọt người lên tránh được chưởng lực của đối phương. Bàn tay nhanh không kịp thấy của chàng đã chộp vào hắn.
Lão già mặc áo đen muốn tránh cũng không kịp. Nghe cánh tay mặt đau buốt thấu xương.
Công lực toàn thân của hắn vận dụng vào tay mặt để đánh ra một chưởng ấy tiêu tan mất hết.
Hơn ba mươi tên mặc áo đen của “Địa bảo” hợp sức lại với nhau khác nào mang tơ đẩy núi, xô đồi.
Tiểu Phong quát to vang dậy, cánh tay của chàng vận mười thành công lực quét nhanh qua một chưởng. Còn tay trái nắm lão già áo đen nhắm ngoài chỗ trống nhảy vọt ra.
“Ầm”, tiếng vang dậy lở đất long trời hợp với tiếng của đá bay cát chạy dệt thành một bản nhạc khóc quỷ, kinh thần, mưa sa, gió táp, khiến người nghe đến nhức óc, váng đầu.
Trên ba mươi luồng chưởng lực cuốn sôi thành một đợt sóng vững chắc hơn cả vách sắt tường đồng. Nhưng Tiểu Phong đã thối lui ra ngoài ba trượng. Tay trái của chàng nắm chặt cánh tay mặt của lão già mặc áo đen không buông.
Hơn ba mươi tên môn hạ của “Địa bảo” thấy đánh không trúng đối phương la hét ầm ĩ lại xông tới nữa.
Tiểu Phong nghiến răng, nạt lớn một tiếng bảo :
– Không sợ chết thì nhào vô xem.
Trên ba mươi đứa mặc áo đen của “Địa bảo” bị tiếng quát của chàng rùng rùng thối lui.
Mắt bắn những tia sáng sát quan rực rực, Tiểu Phong nói một cách lạnh lùng như băng như tuyết :
– Bọn bay mà rục rịch sơ một cái, ta giết con quỷ già này liền tay!
Bọn môn hạ của “Địa bảo” không dè đối phương quá sức lợi hại, chỉ ra một cái đã bắt sống Phó đường chủ của mình dễ như diều xớt một con gà.
Ngó lườm lườm vào mặt lão già áo đen, Tiểu Phong hỏi :
– Trước khi chết, mi có lời chi trăng trối cứ nói.
– Giết tha cách nào, tùy các hạ! Ta chẳng có lời chi!
Tiểu Phong nghiến răng, trợn mắt nói :
– Không ngờ mi cũng là một tên có máu hảo hán trong người, ta chẳng để mi chết dễ dàng đâu.
Nét mặt lão già áo đen xanh lét, hỏi gặng :
– Mi sẽ xử trí thế nào?
– Lấy răng trả răng.
Sát khí hầm hầm trên mặt, chàng cười thành tiếng bảo tiếp :
– Nói cho mi biết. Tội ác của mi đầy trời. Tiểu Phong này không thể tử tế với mi chút nào đặng!
Chàng buông ra một chuỗi cười ha hả như điên.
Lão già mặc áo đen nạt lớn nói :
– Mi cười giống gì? Ta không giết mi đặng thì sẽ có hàng trăm ngàn cao thủ của bổn bảo tìm đến giết mi!
Tiểu Phong ngửa mặt lên trời, cười ha hả một hồi cất tiếng bảo :
– Cái ngày Tiểu Phong ta lấy máu rửa hết “Địa bảo” chẳng còn bao xa. Ta quyết giết cho tận tuyệt cả ngàn tên cao thủ của “Địa bảo” mi. Toàn bộ lũ tà ma ác quái trong “Địa bảo” phải bò ra chết dưới tay ta...
Ngừng giây lát chàng lại nói tiếp. Tiếng của Tiểu Phong bén nhọn như mũi gươm :
– Lấy thân xác kẻ ấy rửa nhục hờn. Giờ đây ta sẽ cho mi sống giở chết giở, để trả mối thù của mi đã dắt đồng bọn đến giết mẹ ta và người ơn của ta.
– Các hạ cứ xuống tay!
Tiểu Phong nói lạnh lùng vỏn vẹn chỉ một tiếng :
– Được!
Chữ “được” vừa ra khỏi miệng, bàn chân mặt chàng đã nhắm thẳng vào bụng dưới của lão già mặc áo đen quất tới một đá.
“Bình” một tiếng!
Hắn rú lên thảm thiết. Thân hình của lão già mặc áo đen không khác quả cầu bắn bổng lên không trung quay tròn như con vụ. Máu mồm bắn ví xuống như mưa.
Cảnh tượng của lão già áo đen hôm nay còn đau khổ gấp trăm lần Tiểu Phong. Thủ đoạn của Tiểu Phong đối xử với kẻ thù thật đúng với bốn chữ “lòng đen cay độc”.
Hơn ba mươi tên mặc áo đen trong “Địa bảo” mắt thấy thảm kịch diễn ra đứa nào đứa nấy lạnh buốt xương sống. Quá đỗi khiếp sợ thủ đoạn của Tiểu Phong, cả bọn ngẩn người không khác những hình cây quên cả ra tay cứu giúp lão già mặc áo đen ấy nữa.
– Ta nghĩ kỹ lại là ta không đá chết mi không được.
Chờ cho thân hình của lão già mặc áo đen rơi xuống bàn chân mặt của chàng lại bay ra lần thứ hai.
“Bùng” một tiếng! Thân hình của hắn lại bắn bổng lên trên không trung.
Mắt thấy tình hình ấy, bọn người “Địa bảo” cùng kêu lên một tiếng hãi hùng cực điểm. Trên ba mươi đứa mặc áo đen, mặt không còn tí máu rùng rùng thối lui ra sau.
Sức đá của Tiểu Phong đừng nói là con người bằng máu thịt làm chi, dầu da đồng xương sắt đi nữa cũng bị nát gãy rạ mảnh vụn. Sở dĩ chàng dùng đến thủ đoạn tàn nhẫn như vậy là vì mẹ chàng cùng với người ơn của chàng là Tinh Nhãn Nhiếp Hồn đều chết dưới bàn tay của người ấy. Chàng cần báo thù, nên giờ đây cương quyết lấy răng trả răng, đúng với câu tục ngữ: “Lấy mắt trả mắt, lấy răng trả răng!”
Tiểu Phong đá lão già mặc áo đen bay lên không trung đến lần thứ hai. Lửa thù vẫn chưa tắt. Chờ hắn rớt xuống, chàng lại đá cái thứ ba.
Lại “Bùng” một tiếng! Nhưng lần này tiếp theo bàn chân hạ xuống bụng của lão già mặc áo đen đã bể tung. Gan, ruột, phèo phổi đều đổ nùi với máu tưới đầy khắp mặt đất. Thi thể hắn rơi xuống chỉ còn có lớp da dính vào bộ xương nát nhừ.
Nhìn xác chết của kẻ thù trên mặt đất Tiểu Phong buột tiếng cười to. Tiếng cười bi ai oán hận nghe não ruột, nát lòng.
Tiếng cười ấy cũng gợi tỉnh trên ba mươi đứa mặc đồ đen của “Địa bảo” đứng sửng sốt hãi hùng. Cùng thét to một tiếng, bọn người ấy nói :
– Thủ đoạn thật tàn nhẫn.
Tiểu Phong cười hà hà bảo :
– Tàn nhẫn thật à? Bọn mi giết người hằng bao nhiêu mạng không tàn nhẫn sao?
Trên ba mươi tên áo đen của “Địa bảo” ấy cùng nói một lượt :
– Trả mạng Phó đường chủ cho bọn ta!
Liền theo đó, cả bọn nhảy xốc tới.
Tiểu Phong nạt bảo :
– Bọn bay muốn chết, ta sẵn sàng cho cả thảy được toại nguyện!
Vì cái chết của tên Phó đường chủ, bọn người “Địa bảo” quyết chí trả thù xong nhào vô chẳng khác một bầy chó điên, miệng la ỏm tỏi :
– Trả mạng Phó đường chủ cho ta!
Tiểu Phong thét to lên bảo :
– Vay máu phải trả nợ máu. Cứ xông vào nạp mạng, càng nhiều càng tốt.
Một chưởng với công lực toàn thân, đánh tới.
Một tiếng “ùm” dữ dội vang lên. Cát đá như bị cuồng phong thổi bay tứ tung.
Năm thây người văng bỗng lộn ra sau, nằm im bất động. Năm kẻ đó đã về với cõi diêm phủ.
Hơn hai chục tên áo đen còn lại, thảy đều hồn phi phách tán. Chúng chưa kịp tĩnh trí hoàn hồn, bỗng giữa cơn cây bay đá đổ, nhiều tiếng rú khiếp đảm lại tiếp vang lên, thây người lại ngã xuống.
Tiểu Phong lúc này chẳng khác một ma vương, thần chết đến lấy mạng người như chẻ tre trong chớp mắt.
“Thiên Huyền dương công” quả có oai lực sát nhân khủng bố, một chưởng kình của chàng phát ra, lại kéo theo biết bao thây người đổ xuống. Dòng nước “Thần Quỷ hà” đã nhuộm máu, hình ảnh người mẹ đã bị thảm sát khiến Tiểu Phong càng lúc càng ngất cao sát khí.
Máu đổ thịt rơi, thây chết thành đống, đến lúc Tiểu Phong ngừng tay, trước mặt chàng chỉ còn hai gã áo đen đứng run rẩy chẳng khác hai cây sậy đang bị gió đùa.
Chúng lắp bắp :
– Xin... Xin tha mạng...
Tiểu Phong quắc mắt ánh mắt lạnh người, nói :
– Về báo lại chủ nhân “Địa bảo”, ta sẽ đến quét sạch không chừa một mống nào.
Hai gã áo đen nghe chàng nói như được sinh lại lần thứ hai, cả hai vội quay lưng ù chạy, vấp ngã liên hồi vì sợ hãi.
Bọn áo đen không còn ai nữa, Tiểu Phong tiếp tục tiến về phía quần hào đang tranh chấp.
Giữa dám quần hào lúc này là một thiếu nữ có dung nhan vô cùng kiều diễm,dáng nàng uyển chuyền trông rất khêu gợi, nhất là đôi mắt phượng trông thật lẳng lơ đa tình. Thiếu nữ uyển chuyển đứng chắn ngang đường một lão già, trầm giọng :
– Thiết Hoàn Thần Quân, lão không thể đến nơi đó đâu.
Thiết Hoàn Thần Quân nhướng mày, hai ông tay áo dài rủ xuống, nổi tràng cười ngạo nghễ, nói :
– Ai cản được lão phu?
Thiếu nữ nhoẻn nụ cười thật tươi như có ma lực hớp hồn lão già :
– Ta không cho người đụng đến bức thư ấy!
Thiết Hoàn Thần Quân tràn đầy uất khí, trợn mắt quát to :
– Ngươi có tài cán gì mà cản được lão phu?
Chẳng nói chẳng rằng tay thiếu nữ bỗng dưng uyển chuyển như múa, và không biết bằng một thủ pháp gì trên tay nàng đã có một ngọn Liễu diệp phi đao :
– Ngươi có tránh được ngọn phi đao này chăng?
Sau câu hỏi, ánh mắt long lanh gợi tình của nàng đã toát ra sát khí rờn rợn.
Thiết Hoàn Thần Quân chợt lùi lại một bước. Gương mặt của lão trầm trọng, chăm chăm nhìn vào ngọn Liễu diệp phi đao.
Cục trường lúc này đã nặng nề tử khí.
Thiết Hoàn Thần Quân trầm giọng nói :
– Ngọn tiểu đao ấy làm gì được lão phu?
Lời vừa dứt cặp thiết hoàn sáng mới, loang loáng tạo màn quang che chắn khó có gì lọt qua.
Thiếu nữ gằn giọng :
– Thử coi ngươi có tránh được ngọn đao này không?
Thiếu nữ khẽ xoay mình, không thấy đôi tay cử động, nàng như một nàng tiên múa điệu vũ nghê thường hơn là xuất chiêu sát thủ.
Mọi người trố mắt ra nhìn. Lúc nàng dừng lại, ngọn phi đao đã không còn nằm trong tay. Ai cũng đổ mắt về hướng Thiết Hoàn Thần Quân thấy lão đang quay như một con vụ, đôi thiết hoàn dày đặc bao phủ. Lúc lão dừng lại, mặt lấm tấm vài giọt mồ hôi.
Thiết Hoàn Thần Quân gằn giọng :
– Phi đao của ngươi chẳng làm gì nổi lão phu.
Gương mặt đỏ hồng như giồi phấn của thiếu nữ thoáng hiện những nét lạnh lùng đanh ác :
– Vừa rồi ngươi tránh được một ngọn phi đao. Nhưng ta vẫn chưa tin vào sức của ngươi. Nếu ngươi dám nếm thử ba ngọn phi đao, ta bằng lòng cho ngươi biết danh hiệu.
Múa hai chiếc thiết hoàn, Thiết Hoàn Thần Quân cao giọng thản nhiên nói :
– Đâu nàng cứ nói thử xem, lão phu sẵn sàng tiếp đón ba ngọn phi đao của nàng.
Thiếu nữ cười gằn, gật đầu nói :
– Được lắm, nếu lão muốn chết thì lắng tai nghe ta xưng danh hiệu của ta đây! Ta chính là “Bắc Yêu”!
Lúc ấy tại chỗ đã có mặt trên vài mươi anh hùng, hào kiệt tứ phương tựu lại để tranh nhau một phong thơ. Tất cả vừa nghe thiếu nữ xưng hô danh hiệu đồng hét vang một tiếng thất kinh cùng thối lui ba bước đứng không vững. Chẳng một ai có thể ngờ thiếu nữ diễm lệ, mắt dẫy đầy tà dâm đó lại chính là “Bắc Yêu”.
Một trong hai tên đại ma đầu mà giang hồ nghe đến đều vỡ mật. “Nam Tinh” và “Bắc Yêu”!
Quả đúng như lời Bắc Yêu đã nói trước với Thiết Hoàn Thần Quân không quá đáng một chút nào. Bắc Yêu xưng danh hiệu xong, bao nhiêu cao thủ tên tuổi vang lừng một thời, lúc ấy sợ hãi đến xanh mặt.
Hung danh, bạo khí của “Nam Tinh” “Bắc Yêu” quá dữ dằn, người đời rất đỗi ghê sợ. Thiếu nữ kiều diễm tuyệt luân đó lại là “Bắc Yêu” ma vương sát nhân không gớm tay.
Cười “sặc sặc” một hồi, Bắc Yêu thò vào túi áo lấy ra ba ngọn phi đao lạnh lùng bảo :
– Thiết Hoàn Thần Quân ngươi đã nghe danh hiệu ta rồi hãy tiếp ta ba ngọn phi đao.
Tiếng nói lảnh lót vừa thốt ra khỏi hai vành môi đỏ thắm như hai cánh hoa anh đào, vẽ mặt trắng hồng của thiếu nữ diễm lệ tuyệt luân ấy đượm đầy sát khí.
Hai mắt nàng nhìn thẳng vào mặt Thiết Hoàn Thần Quân.
Bị hai chữ “Bắc Yêu” làm kinh khiếp, Thiết Hoàn Thần Quân mặt tái mét thụt lùi hai bước.
Bắc Yêu cười nhạt một tiếng nói :
– Ngươi không ra tay. Ta ra tay trước đấy!
Ba ngọn phi đao mỏng như chiếc lá liễu nằm trong lòng bàn tay mặt của nàng múa nhè nhẹ.
Không khí căng thẳng đè nặng lên đầu những ai có mặt tại chỗ. Mọi người lấm lét thối lui.
Thiết Hoàn Thần Quân cười ra rả một tiếng, bỗng nhiên tiến tới một bước nói :
– Lúc sống lão phu được lãnh giáo luôn tuyệt học phi đao dầu có chết với phi đao cũng chẳng chi đáng làm lo ngại kia mà?
Lão cười một tiếng, nghinh mặt đi thẳng tới. Còn cách Bắc Yêu độ ba thước, Thiết Hoàn Thần Quân đứng lại, cất tiếng cười ngạo nghễ, miệng nói :
– Cô nương cho lão phu nếm thử phi đao đi.
Bắc Yêu cười một tiếng bảo :
– Không ngờ cái chết đã đến trước mắt, Thiết Hoàn Thần Quân còn giữ được khí độ hào hiệp phần nào khiến người phải nể phục.
Nàng cười lảnh lót một chuỗi dài. Nhưng tiếng cười vừa dứt, vẻ mặt nàng liền biến đổi hiểm ác lạnh lùng :
– Thiết Hoàn Thần Quân ta ra tay đây.
Lão thong thả đáp :
– Cô nương cứ việc.
Thiết Hoàn Thần Quân dứt tiếng lại nghe tiếng cười lảnh lót của Bắc Yêu ngân lên. Theo tiếng cười nhạt đó, liễu điệp phi dao trong tay của nàng đã phóng tới.
Phi đao bắn ra nhanh không thể tả. Với cặp mắt thịt người phàm không sao thấy được. Trước mắt Thiết Hoàn Thần Quân phải bỏ mạng dưới phi dao của Bắc Yêu.
Chợt đâu...
Một chưởng phong từ đâu đột nhiên bắn ra. Thân hình của Thiết Hoàn Thần Quân bị nguồn chưởng lực ấy đẩy trở sang bên trái ba bộ. Tránh ngọn phi đao của Bắc Yêu một cách dễ dàng.
Phát chưởng phát ra thật bất ngờ. Mấy chục cao thủ có mặt tại trận đồng kêu lên một tiếng thất thanh.
Bắc Yêu cũng không khỏi giật mình sửng sốt. Đôi mắt nàng sáng tợ sao băng rảo nhìn khắp nơi đấu trường qua một lần, bỗng chỉa thắng vào mặt Tiểu Phong không chớp.
Tiểu Phong bật cười một tiếng ngạo nghễ nói :
– Nàng ngó ta cái chi?
Bắc Yêu hé hai hàm răng trong như ngọc mỉm cười. Nụ cười tươi như hoa hàm tiếu. Chỉ nghe tiếng nàng nói réo rắt như đờn :
– Ngó chàng đẹp trai quá.
Tiểu Phong không tưởng nổi một giai nhân diễm lệ tuyệt sắc dường thể thiên tiên như thế lại có thể dâm loạn đầy người cỡ đó. Thấy tư cách quá trơ trẽn của nàng thật bắt buồn nôn. Phừng phừng lửa giận, Tiểu Phong nói :
– Ta không cần nàng ngó ta đẹp trai hay không đẹp trai.
Câu nói gây gổ của chàng khiến những cao thủ có mặt tại chỗ biến sắc.
Chàng dám đụng độ với Bắc Yêu đó là điều bọn họ không sao dám nghĩ đến. Bộ chàng không tiếc mạng sống sao?
Phỏng như bất cứ thiếu nữ nào bị Tiểu Phong nói câu bỉ mặt ấy thì đều phải mắc cỡ đến đỏ mặt tía tai. Còn Bắc Yêu thì chẳng chút chi tỏ ra thẹn thùng, giơ mạng. Nhưng thật ra chàng cũng biết từ lúc xuất hiện trên chốn giang hồ đến nay chưa lần nào Bắc Yêu phóng phi đao mà không lấy mạng người.
Đương lúc Bắc Yêu nắm mười hai ngọn liễu điệp dao chậm rãi đi về phía Tiểu Phong, bỗng Thiết Hoàn Thần Quân cười to lên một tiếng lạnh lùng. Bàn tay mặt của lão đưa lên chiếc thiết hoàn chuyển sang màu xanh biếc bay nổi thành tiếng rào rào nhắm thẳng lưng Bắc Yêu phóng tới với một tốc độ kinh hồn.
Ngày nay Thiết Hoàn Thần Quân nổi danh trên chốn giang hồ cũng nhờ hai chiếc thiết hoàn này. Bởi vậy chiếc thiết hoàn bên tay mặt phóng rồi, lão nắm chặt thiết hoàn bên tay trái chờ phóng tiếp.
Bắc Yêu cười lên một tiếng lạnh lùng, toàn thân hất tung lên né khỏi chiếc thiết hoàn bên tay mặt của Thiết Hoàn Thần Quân bắn tới.
Chiếc thiết hoàn thứ nhất của Thiết Hoàn Thần Quân bắn trật Bắc Yêu thắng trớn bay vút tới như một tia điện xẹt bay vào Tiểu Phong.
Lách nhẹ một cái chàng vừa ngó lại thì “rắc” một tiếng, chiếc thiết hoàn đã đánh trúng vào đầu một khối đá nát vụn từng mảnh vỡ văng tứ tung, xẹt lửa nháng như sao xẹt.
Thiết Hoàn Thần Quân dợm thấy Bắc Yêu nhảy cao tránh khỏi chiếc thiết hoàn nhứ nhứt, lão phóng bồi chiếc thứ hai bên tay trái bắn vút liền theo.
Thời gian mà Thiết Hoàn Thần Quân phóng chiếc thứ hai chính là chiếc thiết hoàn thứ nhất của lão bắn trúng đầu đá, nháng lửa như sao xẹt.
Chỉ nghe tiếng quát the thé của Bắc Yêu :
– Thiết Hoàn Thần Quân phải chết!
Lời vừa dứt, bàn tay nhẹ nhàng vung khẽ. Sáu ngọn liễu điệp phi đao bay nhanh đi như lằn chớp xanh rờn.
Thiết Hoàn Thần Quân hét to một tiếng, thân hình lão bay bổng lên cao, rồi rớt về sau hơn sáu trượng.
Tiểu Phong biến sắc khi nhìn thấy thương tích trên thi thể của Thiết Hoàn Thần Quân. Lão bị thương tích cả ba lưỡi liễu điệp đao, hai lưỡi ngang mắt và một lưỡi ngang trước bụng.
Tất cả quần hùng mục kích cái lối giết người tàn ác của Bắc Yêu đều thất kinh hồn vía.
Tiểu Phong nạt vang :
– Bắc Yêu, mi thật là tàn ác.
Mặt chàng bao đầy sát khí. Tiểu Phong quyết ra tay giao đấu cùng con ma nữ này một trận.
Bắc Yêu cười mát, giọng cợt nhả :
– Giờ thì chàng tin là mình không đủ sức cứu cho lão già vô dụng ấy rồi chứ?
Bị Bắc Yêu nói đâm họng, lửa giận phừng cháy đỏ mặt, Tiểu Phong buông một chuỗi cười rờn rợn. Bỗng chàng thoắt người một cái, cả thân hình chàng rơi xuống trước mặt Bắc Yêu một cách bất ngờ :
– Ta muốn thử xem tuyệt học về liễu điệp phi đao của mi, có chi hơn người chứ?
Chỉ một cái lắc mình tuyệt kỹ của chàng đã khiến tất cả cao thủ có mặt tại đấu trường tin tưởng vào Tiểu Phong có thể chống lại còn ma đầu hung ác đó.
Nhưng, đó chỉ là một niềm tin quá đỗi hồ đồ.
Còn ai không biết cái danh “Bắc Yêu” bao phủ cả thiên hạ. Một trăm hai mươi ngọn liễu điệp phi đao tẩm bằng một chất kịch độc nhứt trần gian. Đã vậy cái tài phóng phi đao của Bắc Yêu lại trăm phát không sai chạy một. Tên tuổi Tiểu Phong chưa tầng nghe thấy trên chốn giang hồ bao giờ, có thể địch nổi Bắc Yêu không? Vấn đề ấy còn phải chờ được sự chứng minh mới quyết định nổi.
Bắc Yêu nhếch mép cười tình. Nụ cười hết sức dâm loạn, có ma lực hớp hồn những kẻ nịnh ái đa tình. Nàng nói :
– Thế à? Đâu chàng thử tiếp chơi vài ngọn cho biết mùi.
– Vâng, tại hạ vẫn có ý định xem thử đấy.
Vô tình hay hữu ý chẳng hiểu mà chỉ thấy Bắc Yêu uốn chiếc lưng công, nẩy bộ ngực sừng sựng hai quả tuyết lê đến trước mặt Tiểu Phong với một dáng điệu lả lơi khêu gợi làm cho chàng cũng phải động tình.
Tiểu Phong giật mình ớn sợ cái sắc đẹp ma quái hớp hồn của nàng nên thối lui một bước.
Bắc Yêu cười lảnh lót như tiếng chuông vàng, cất tiếng oanh thỏ thẻ :
– Có chi mà chàng phải làm như thế?
– Làm gì? Mi sợ ta chăng?
Bắc Yêu cười sặc sụa đáp :
– Lăn lóc trên chốn giang hồ năm năm nay. Bắc Yêu chả sợ một ai.
– Thế thì ra tay đi.
Bắc Yêu nói :
– Ví dụ mà ta có ý giết chàng thì cũng chẳng phải dùng đến liễu điệp phi đao.
Tiểu Phong chịu không được, nạt vang như sấm :
– Mi không chịu ra tay thì ta cho biết trước.
Chàng vung chưởng đánh vỗ vào nữ ma đầu.
Cười nhạt một tiếng, tấm thân nõn nà trông tựa đóa hoa, Bắc Yêu nương theo chưởng lực của Tiểu Phong phất phơ bay ra ngoài.
Võ công của Bắc Yêu cao thâm tuyệt diệu khó nơi nào lường.
Tiểu Phong hết sức kinh hãi, thụt lui một bước. Chàng không sao ngờ được Bắc Yêu có thân pháp xuất thần nhập quỷ đến mức độ thượng thừa ấy.
Bắc Yêu cười mỉm chi một cái, nói :
– Các hạ này! Ta đã nhượng chàng một chưởng rồi đó. Lẽ nào hai đứa mình thật tình đánh nhau cho chàng chết thiếp sống hay sao?
Giọng nói của nàng không khác tiếng chân khua rèm ngọc nghe êm lỗ tai vô cùng.
Tiểu Phong là một thanh niên hết sức kiêu ngạo, trước mắt chàng bao nhiêu cao thủ mà lại để Bắc Yêu tránh khỏi một chưởng, thẹn đỏ mặt mày. Chàng nói :
– Còn như ta với mi không đánh nhau, thiếp chết chàng sống thì mi có chịu đi nơi nào khác không?
– Ấy chà! Chàng bảo ta đi ngả nào?
– Đi trốn như một con chó ấy mà.
Chẳng chút chi gọi là giận dữ lộ ra trên nét mặt, trái lại đằng khác, Bắc Yêu hé nụ cười duyên hết sức dâm đãng, nói :
– Nói giả tỷ mà nghe. Nếu ta đi khỏi nơi đây, liệu chàng có trốn thoát nổi không?
Tiểu Phong nghe Bắc Yêu nói trong lòng đâm ra lo nghĩ. Liền đó, chàng bụng bảo dạ rằng :
– “Không sai! Hiện thời tại đây có đến mấy trăm cao thủ đông như kiến cỏ. Phỏng như ta lấy đặng hai mươi mốt chữ khắc trên đồng tiền đó, chắc gì ta ra khỏi một cách an toàn không! Đã vậy mà lại có vấn đề...”
Mặc dầu có ý nghĩ như vậy, chỉ vì Tiểu Phong bổn tánh kiêu ngạo hơn người, chàng vẫn trả lời quả quyết :
– Tự nhiên là ta thoát khỏi, chẳng cần phải trốn tránh.
– Chàng căn cứ vào đâu?
– Mi tính chắc như đinh đóng vào cột là trên đời này chẳng một ai tiếp nổi môn tuyệt học về phi dao của mi à? Ta là Tiểu Phong không cần dùng đến võ khí, chỉ lấy hai bàn tay thịt chơi với mi cho biết phi đao lợi hại ra sao.
Bắc Yêu cười nhạt một tiếng đáp :
– Ta cũng cần xem thử hai bàn tay thịt của chàng có chỗ nào tuyệt kỹ kinh người?
Lời nói chưa dứt, mặt phấn của nàng đằng đằng sát khí, sáu ngọn liễu diệp phi đao lo le trong tay.
Cười một tiếng ngạo nghễ, Tiểu Phong bước thẳng tới.
Thái độ cực kỳ kiêu ngạo và hào lệ của Tiểu Phong khiến mấy trăm anh hùng hảo hán có mặt tại chỗ hết sức thán phục chàng. Ai nấy nghĩ thầm trong bụng :
– “Chàng trai xinh đẹp này nếu mà không chết dưới bàn tay Bắc Yêu thì thanh danh chàng chẳng khó chi mà không lẫy lừng khắp thiên hạ.”
Mọi người còn đang nghĩ ngợi, chợt nghe tiếng Tiểu Phong nói la rang rảng vang động khắp nơi :
– Bắc Yêu hãy ra tay xem nào!
Hai mươi ngọn phi đao trong tay Bắc Yêu lập lòe ánh sáng bỗng nghe tiếng nàng than thở nho nhỏ :
– Ta không thể giết chàng.
Lời than thở của Bắc Yêu làm cho hết thảy cao thủ đều kinh hãi thầm. Con nữ ma vương giết người không chớp mắt này cớ sao lại than thở mới lạ?
Tiểu Phong quát to :
– Đừng phách lối. Bộ mi tưởng phi đao trong tay mi phóng ra là giết chết được ta à? Mi tin chắc thế là mi nhầm rồi.
– Vậy chớ sao? Nếu lòng ta mà tàn nhẫn thì chàng không thể sống sót trên đời.
Hai mắt của Tiểu Phong đỏ lòm lửa giận. Tiếng chàng nạt to :
– Mi bảo rằng mi giết được ta. Chớ sao mi lại chần chờ mà không ra tay?
Cặp mắt rạng ngời như hai vì sao của Bắc Yêu quét nhìn một cây táo lớn độ một người ôm không giáp tay ở phía sau nhà ba trượng. Nàng đưa một ngón tay búp măng trỏ vào cây to đó hỏi Tiểu Phong :
– Nầy các hạ. Chàng xem cây táo lớn cả vòng ôm cách ngoài ba trượng kia, trên một nhánh cao hơn hết của nó cả thảy mấy lá?
Tiểu Phong không hiểu ý Bắc Yêu hỏi mình như vậy với mục đích chi.
Chàng đoán chừng là nàng muốn thí nghiệm nhãn lực mình đến mức độ nào nên bụng bảo dạ rằng lá cây đó chỉ bằng lóng tay con nít mới sanh, nếu không có nhãn lực kinh người, thật cũng khó đếm nổi. Nghĩ thế chàng liền miệng đáp ngay :
– Ba mươi sáu lá.
– Đúng lắm, ba mươi sáu lá.
– Mi hỏi ta với dụng ý gì?
– Ta định nhắm cứng hai mí mắt bắn một lượt ba mươi sáu lá đó. Nhưng không đụng đến mảy may da cây một chỗ nào. Phỏng như chàng chưa thật tin bằng lời thi sau khi ba mươi sáu lá đó rơi xuống chàng cứ xem xét lại cho thật kỹ.
Đám cao thủ đang có mặt le lưỡi lắc đầu. Khi nghe thấy Bắc Yêu nhắm mắt mà bắn rơi ba mươi sáu lá cây cách ra ngoài ba trượng mà không đụng đến một chỗ nào trong cây, bọn họ làm sao mà chẳng hãi kinh kia chớ?
Đến Tiểu Phong cũng phải khiếp đảm. Thật ra nếu Bắc Yêu bắn rơi ba mươi sáu lá cây đó đúng như lời nàng nói thì tưởng chừng nàng muốn giết chàng vẫn không lấy chi làm khó khăn cho lắm.
Tất cả các cao thủ nơi đấu trường ai nấy đều chăm chú muốn chứng kiến một cuộc trổ tài.
Tiểu Phong cười nói :
– Ta cũng mong được mở rộng tầm mắt một phen.
Bắc Yêu miệng vừa cười tươi tay vừa thò vào túi lấy thêm hai mươi bốn ngọn phi đao nữa. Nàng nhắm hai mí mắt lại, hét to một tiếng, ba mươi sáu ngọn phi đao trong lòng bàn tay nàng cùng bắn ra một lượt.
Tiểu Phong đóng đinh hai con ngươi vào cây táo không nháy. Chi thấy phi đao xẹt tới là ba mươi sáu lá trên cành cây chót vót rơi xuống phấp phới. Cái mà chàng thất kinh hồn vía hơn hết là sau khi bị bắn rơi ba mươi sáu lá cây ấy cũng rơi đều nhau phăng phắc một hàng, chẳng lệch nhau một gang tấc nào hết.
Tuyệt chiêu “Đao xạ phi diệp” (đao bắn lá cây) ấy chứng tỏ nội lực của Bắc Yêu đã luyện đến mức thượng thừa. Chàng chưa địch nổi.
Tiểu Phong đang còn kinh khủng trong lòng thì Bắc Yêu đã cười lảnh lót nói :
– Này các hạ! Ta có thề lấy mạng chàng thật chẳng cần phí sức chút nào.
Tánh kiêu ngạo của Tiểu Phong vẫn không vì tuyệt chiêu Bắc Yêu mà giảm bớt phần nào. Chàng lạnh lùng đáp :
– Không sai! Có điều ta muốn lấy tính mạng mi thì cũng dễ như trở bàn tay.
Bắc Yêu đã thâu lại đầy đủ ba mươi sáu ngọn liễu diệp phi đao, xong chạy đến trước mặt Tiểu Phong nói :
– Ta cũng muốn mở rộng tầm mắt xem cho biết hai bàn tay bằng thịt của chàng có cái gì kinh người không?
Tiểu Phong cười nhạt, vận dụng toàn bộ “Thiên Huyền dương công” vào hai lòng bàn tay, nhắm vào thân cây táo đỏ đánh vào một chưởng. Chàng sử dụng thức chí nhu nên hai bàn tay của chàng chỉ đưa lên một cách nhẹ nhàng, uyển chuyền, nhưng bên trong thì chứa đựng một tiềm lực mãnh liệt vô cùng, chỉ thấy chưởng lực bảo khắp mọi nơi bao nhiêu lá cây rụng rơi xuống gốc.
Lanh như nhoáng, Tiểu Phong đã lùi ra sau.
Đám cao thủ ngẩn ngơ, bụng bảo dạ rằng :
– “Chưởng lực như thế, đã có chi là kinh người đâu?”
Trí nghĩ mà mắt thì nhìn vào thân cây. Một khi đã nhìn, mấy trăm cao thủ có mặt cả Bắc Yêu nữa đều hãi hùng biến sắc. Những đống lá cây bị chưởng lực của Tiểu Phong không sót một lá nào, chúng bị như lửa đốt, màu sắc vàng khô rơi xuống răng rắc, thân cây táo chết khô trụi lủi.
Oai lực của một chưởng ấy khiến mặt mày tất cả mọi người đều không còn tý máu. Ai nấy rùng rùng lui ra sau liền ba bước nhìn nhau tự hỏi thầm trong bụng :
“Trời đất ơi! Công phu quỷ quái ấy là của môn phái nào?”
Tiểu Phong cười ngạo nghễ nói :
– Bắc Yêu, ta muốn lấy tánh mạng mi tưởng chẳng thành vấn đề phải không?
Bắc Yêu biến sắc định mở miệng trả lời.
Thình lình...
Một tiếng kêu quạ quái gở của một con chim ưng vang dậy khắp không gian.
Tiếng kêu hết sức khó chịu khiến đám cao thủ có mặt tại trận nghe lọt vào tai, trái tim đập mạnh.
Dòng nước tách chàng sang phía “Thần Hồ” trôi luôn...
Thình lình một đợt sóng nổi lên đẩy chàng sang phía “Quỷ cốc” trôi mau như tên bắn.
Đời chàng chấm dứt?
Chàng bảo thầm trong bụng :
– “Tiểu Phong! Tiểu Phong ơi! Mi không thể chết, nợ máu như biên sâu, mi phải dùng máu để lấp cho bằng mối thù của ngươi ơn cần mi đi trả!”
Dục vọng được sống vào báo thù giải cứu sinh mạng của chàng lại. Chàng phải dùng máu rửa sạch võ lâm.
Thế ấy, sau khi vận mạng đã đưa chàng vào “Quỷ cốc” chàng có thể trở ra nữa chăng?
Tiểu Phong cố sức trườn lên thân cây, hai tay ôm chặt cứng vào nó. Thình lình một dòng nước đổ mạnh tới ào ào.
Thân hình chàng đang ôm chặt đầu cây bị tống đội ra.
“Ầm” một tiếng! Thân cây va vào bãi đá lởm chởm như rừng. Tiểu Phong mơ hồ bị bật văng lộn nhào xuống giữa dòng sông.
Nước chảy re re. Hang núi vắng vẻ. Một cảnh sắc hãi hùng hiện ra trước mắt. Hai hòn núi lởm chởm lôi cuốn dòng nước chảy vòng quanh. Tiếng nước chảy vang dội. Ngoài tiếng nước chảy giao dòng với nhau dệt thành một thế giới đầy khủng bố. Còn nghe một thứ tiếng khác nữa không rõ là tiếng gì ở đâu phát ra! Trên hang núi hơn vài chục con chim ưng ăn thịt người quá lớn, bay lượn qua ngang đầu Tiểu Phong.
“Quỷ cốc” - thật đúng với cái tên ấy, dầu cho không bị vũng nước xoáy nhận chìm xuống đáy sâu, mạng sống cũng khó trốn thoát khỏi cái miệng loại chim ưng dữ tợn này.
Lúc ấy Tiểu Phong bị nước chảy xiết lôi vào vùng nước xoáy chẳng bao xa, phỏng như vận mạng chàng còn đỏ không bị cuốn vào đó thì không chừng chẳng thoát được một lần chót.
Thân cây mà Tiểu Phong ôm bám vào đó lần lần trôi sát đến một bên cái vũng nước xoáy. Nguy hiềm hơn nữa là nước càng chảy càng mạnh.
Vũng nước xoáy này rộng chừng vài trượng, sức nước cuộn của nó dữ dội kinh hồn. Lúc thân cây ấy trôi đến gần vũng nước xoáy còn độ một trượng...
Một sức hút cực kỳ mạnh mẽ kéo thân cây và Tiểu Phong vang lên một tiếng “ột” rút thẳng vào trong.
Giữa vùng nước xoáy ấy, thân cây xoay dạt hết sức kịch liệt. Cuối cùng một tiếng “ột” vang lên, thân cây bị cuốn lọt chính giữa vũng.
Trên không trung, bầy chim ưng ăn thịt người cực kỳ to lớn ấy bỗng nhiên kêu lên mấy tiếng “qua qua” rùng rợn, kinh hồn, rồi cất mình bay bổng lên cao.
* * * * *
Sau khi Tiểu Phong bị hút vào trong vũng nước xoáy, bỗng nhiên hai tay chàng buông hẳn thân cây, cái dục vọng còn sống lại nổi lên sôi nổi lòng chàng.
Bị bút vào vũng nước xoáy chẳng hiểu bao lâu, bị uống bao nhiêu nước vào bụng, chỉ biết sau đó thình lình tay chàng chạm trúng một sợi dây lòi tói sắt. Lấy hết sức mình chàng chống chọi với sức hút của nước. Liều mạng nắm chặt sợi dây lòi tói sắt, chàng mò lần đi theo.
Thế được nửa thời thần, chàng thấy đầu mình trồi khỏi mặt nước, kiệt quệ tinh thần, Tiểu Phong mê man bất tỉnh trên sợi dây lòi tói sắt.
Chẳng hiểu thời gian qua bao lâu, chàng tỉnh dậy. Chàng ngửa mình ngó lên mới hay là sợi dây sắt ấy ở trong một cái sơn động.
Tiểu Phong phăng lần sợi dây sắt bước lên. Không ngờ nó là chỗ tận cùng của sợi dây ấy. Trước mắt chàng hiện ra một cánh cửa đá.
Tiểu Phong toan bước chân đi vào bên trong cánh cửa đá, mắt chàng chợt chạm nhằm hai chữ rất lớn viết trên cánh cửa: “Quỷ môn”.
Hoảng kinh hồn vía chàng thụt lại sau một bước. Chàng nhoẻn môi lạnh lùng cười miệng nói một mình :
– Ta là một kẻ từ trong chỗ chết ra chỗ sống, ta há sợ chết sao?
Tiếng nói dứt, Tiểu Phong mạnh cất bước đi vào trong cửa đá. Lách ra khỏi cửa, chàng nhận thấy bên trong gian nhà đá ấy tối tăm dị thường, xoè bàn tay không thấy năm ngón.
Chàng dò lần từ bước nhắm gian nhà đá đi thẳng vào trong. Liếc mắt nhìn khắp mọi nơi. Gian nhà ấy rộng lớn hết sức. Bốn bề âm u vắng lạnh khiến người rợn ốc cùng mình.
Xuyên qua mé trái của gian nhà đá ấy có một khúc quanh, Tiểu Phong vừa đạp chân bước qua, bỗng nhiên thét to một tiếng hãi hùng.
Chàng đạp lên một thây người chết!
Lui lại một bước, Tiểu Phong đưa mắt nhìn xuống. Chàng không lạnh mà run rẩy cả người. Không phải chỉ có một. Trên mặt đất sắp lớp cả vài chục cái thây ma. Cái thì còn y nguyên, cái thì thịt da rã mục, còn lại là một đống xương trắng phếu ngổn ngang, rùng rợn điếng hồn.
Lấy làm hết sức kỳ quái, chàng nghĩ thầm trong bụng :
– “Đây là nơi nào? Sao xác chết cả gian nhà đá này? Sao có nhiều người chết thế kia?”
Tiểu Phong nghĩ suy như vậy, chàng bèn dừng chân đứng lại không dám mạo hiểm bước tới. Bao nhiêu người chết sắp lớp một chỗ hẳn phải có nguyên nhân.
Chàng quay lưng đi trở lại. Đến chỗ cửa “Quỷ môn”, Tiểu Phong ra ngoài nơi mà lúc nãy chàng tới.
Chàng cắn răng mím môi, lại quầy quả trở lại. Giờ đây, tốt nhất chàng cố tìm cho được ngả ra, không nên liều lĩnh vượt qua cái nơi chất chứa bao nhiêu người chết.
Thình lình...
Chàng đi đến giữa khúc gian nhà đá kia, trông thấy còn có một cánh cửa khác nữa. Cánh cửa này nếu không tìm kiếm cho kỹ chắc chắn khó mà thấy đặng.
Tiểu Phong dùng sức đẩy mạnh cánh cửa, động cửa mở vô trong, một mùi hôi tanh của thây ma chết xông ra vô cùng khó chịu. Chàng thụt lùi lại một bước, trố mắt nhìn vào bên trong, chàng lại bay hồn, mất vía lần nữa.
Bên trong gian nhà đá ấy, xương trắng ngập tràn, chồng chất lên từng đống.
Giữa những gò xương trắng ấy sừng sững một cỗ quan tài màu đen.
Bỗng một trận gió rào rào nổi dậy khắp bốn phương tám hướng. Tiếng gió ngân vọng vòng quanh nhức tai tán mật.
Rào rào rào... tiếng vang mỗi lúc một gần, Càng vang tiếng vọng càng mau, khiến người nghe không biết từ phía nào phát ra ở đâu mà có.
Tiểu Phong bỗng vụt miệng thét to :
– Người nào đó?
Sau tiếng thét của chàng, tiếng vọng ngân vang.
... Người nào đó...
... Người nào đó...
Tiếng ngân khắp mọi chỗ nghe ong óng mãi bên tai. Đã vậy còn thêm gió thổi rào thê lương ảm đạm. Chàng cảm giác như chính mình đã lọt vào một khu vực của quỷ ma.
Cả người Tiểu Phong rợn da gà không khác cái máy tự động, hai chân chàng không cần có sự sai khiến của bộ óc vẫn thụt lui ra sau từng bước.
Chàng vừa hít xong hai hơi thanh khí lòng nghe mát mẻ thì tiếng rì rào lại nổi lên, tiếng vọng lại ngân vang cùng khắp bốn phương tám hướng.
Tiểu Phong không khác bị bao vây giữa những tiếng rào rào và tiếng vọng quái gở ấy, chàng chợt nghe có tiếng nói :
– Kẻ vào “Quỷ môn” khó trốn thần chết!
Nghe giọng rõ ràng, Tiểu Phong biết chắc trong gian nhà đá vẫn có người ở.
Tiếng rào rào đó không chừng là tiếng người đi.
Hai luồng nhãn quang trong mắt Tiểu Phong chạm vào cỗ quan tài màu đen giữa mấy gò xương khô. Một mùi tanh hôi nồng nặc bỗng nhiên bao vây chung quanh mình chàng.
Tiểu Phong nói lẩm bẩm trong miệng :
– Hôm nay mà mình chết ở chốn này thì mối thù sâu của cha nhẹ mình của người ơn mình, ai là người đi trả?
Với ý nghĩ ấy sát cơ hiện ra trong cặp mắt chàng.
Tiểu Phong căn dặn lấy mình :
– Ta không thể chết. Trăm lần không thể chết. Ta cần sống đặng báo thù!
Giọng nói của chàng hết sức khích động lại còn chứa sát cơ ngập tràn. Trên vẻ mặt chàng hiện sắc cứng cỏi, quả quyết nhứt định không nao núng bất cứ trước một thế lực nguy hiểm khó khăn nào.
Tiếng rào rào ngân vọng từng bận, từng bận dồn tới. Tiểu Phong liền phát giác tiếng quái gở ấy từ gian trái phía sau lưng chàng nổi lên. Tiểu Phong giựt mình kinh sợ, quay người lại. Ngay chỗ khúc quanh một bóng tròn đen thui từ giữa chỗ xông ra, mùi hôi tanh nôn ói phóng đến.
Chàng “á” một tiếng hoảng kinh, hai chân mềm nhũn ngã vấp vào giữa những gò xương trắng kia. Tiếng rào rào ấy nhắm phía cửa đá chạy qua.
Tiểu Phong chẳng hiểu rõ giống gì. Có điều chàng nhận xét được cái bóng đen thui nọ đã làm chàng mất vía.
Nhớ tới việc báo thù và cần sống. Từ trong những gò xương trắng ấy, chàng lấy hết sức lực bò ra.
Không khí căng thẳng đầy khủng bố.
Bò lần lượt ra phía trước, bàn tay chàng ướt đẫm mồ hôi. Chàng bám vào mặt đất mượn sức để bò.
Thình lình...
Tiểu Phong vớ trúng một vật chi chi. Ngóc đầu nhìn chính là cái nắp quan tài.
Cả người Tiểu Phong không còn chút sức lực. Chàng day mình ngó lại. Cái bóng tròn đen thui đã đứng chận ngay giữa.
Tiểu Phong trong tình trạng ấy thật là hồn bay phách tán, rã rụng mười phương, trong đời chưa có cái sợ nào bằng. Bụng bảo dạ rằng :
– “Thôi trời giết ta rồi.”
Tay trái chàng bỗng nhiên vớ nhằm một vật tợ sợi dây mà không phải dây.
Âm thầm nắm cái vật ấy, chàng bò lăn ra phía trước.
Đương lúc chàng dùng sức đó, thoạt đâu một tiếng “rắc rắc” bỗng nhiên ngân dậy.
Tiểu Phong khiếp sợ quá đỗi, ngó về phía có tiếng ấy phát ra. Nắp cỗ quan tài màu đen từ từ bật lên.
Lọt vào vùng ma quỷ, mắt nhìn thấy bao nhiêu tình cảnh rùng rợn ghê hồn, mật chàng muốn vỡ.
Sau lưng tiếng rào rào nhắm phía chàng sấn tới, càng nghe càng gần.
Nắp cỗ quan tài màu đen ấy mở bật hết liền ngưng, Tiểu Phong đánh bạo quyết dòm vào bên trong xem thử có thấy người chết không.
Vung mình một cái chàng nhắm ngay cổ quan tài nhảy tới.
Lúc sợ hãi cực kỳ chàng dùng sức quá mạnh nên khi cả người đánh phóc một cái nhảy bổ vào trong cỗ quan tài.
“Bốp” một tiếng dội lên đầu chàng, vòng mắt đỏ hào quang, người chàng rơi nhằm một chỗ dường thể là cái thềm đá.
Chẳng biết trải qua bao lâu chàng mới tỉnh thần định trí bắt đầu bò nữa.
Ngước mắt lên xem đúng là một cái thềm đá, cửa ra thềm đá đúng là cỗ quan tài tài.
Tiểu Phong không ngờ trong gian nhà đá này lại có mấy cái nữa. Chỗ ra ngoài cỗ quan tài có cái vật tròn đen thui cứ chậm chậm bước tới.
Tiểu Phong bảo thầm trong bụng :
– “Đời ta thế là chấm câu. Âm hồn không tan.”
Chàng chậm chậm thối lùi lại sau. Cái bóng đen thui từng bước từng bước đi xuống bậc thềm đá, nơi phát ra tiếng rào rào.
Tiểu Phong thối lui ra sau bỗng đụng nhầm một vật. Chàng quay người lại nhìn. Rõ ràng là một bộ xương ngồi chễm chệ trên giường đá. Trước mắt có ba món đồ: một cuốn sách, một thanh gươm, một cái bình. Trong bình dường thể có đựng đồ như viên thuốc.
Thình lình...
Sau lưng Tiểu Phong không nghe tiếng rào đó nữa, chợt quay lại buột miệng kêu thất thanh.
“Bịch” chàng sụm xuống.
Cái chàng thấy đó không phải là người mà là một đười ươi hết sức to lớn.
Con đười ươi thấy Tiểu Phong sụm chân, kêu lên một tiếng “khẹt” quái gở.
Bàn tay kỳ dị lông lá xồm xoàm của con đười ươi nhắm ngay sọ của Tiểu Phong chụp xuống.
Trước mắt tánh mạng chàng tưởng chắc đã không qua được bàn tay của con quái vật.
Thình lình một giọng nói rắn rỏi thé lên :
– Sư huynh. Ngừng tay lại. Tuyệt học của “Quỷ môn” phải truyền cho người này đây?
Con đười ươi to ấy dường thể biết nghe tiếng người, nó vội rút cánh tay quái dị xồm xoàm lông lá sắp chọc trúng óc sọ Tiểu Phong trở về.
Theo sau giọng nói ấy, từ cửa thềm đá có một vật phất phới rớt ngay lên vai con đười ươi to lớn kia. Chính giọng nói ấy từ miệng con chim Anh Vũ này thốt ra.
Chợt thấy con đười ươi to lớn gục đầu quỳ gối lạy bộ xương khô trên cái giường đá trước mặt một cách hết sức cung kính. Miệng nó kêu “khẹt khẹt” rất quái gở.
Khoảnh khắc sau Tiểu Phong hoàn toàn tỉnh trí lại, con chim Anh Vũ này bay đến đậu trên vai chàng, miệng nói :
– Ngươi vào được tới đây yết kiến di cốt của sư phụ ta, ấy là người được sư phụ ta chân truyền võ học. Hãy cúi lạy ba lạy.
Lúc ấy Tiểu Phong động tâm linh, lập tức nghe theo lời dạy biểu của con chim Anh Vũ, liền lạy ba lạy vào bộ xương khô và nói :
– Tại hạ là Tiểu Phong bái kiến sư phụ.
Tuy chàng không biết người ngồi tham thiền hóa xác trong bộ xương khô ấy là người nào, nhưng cứ xem qua con chim Anh Vũ nói, con đười ươi biết nghe thì cũng nhận được không phải hạng tầm thường, mà chắc chắn là một nhân vật phi thường.
Tiểu Phong vì mang nặng trong mình một mối thù sâu như biển máu mà sau biến thành một Ma Vương sát nhân đều do việc gặp gỡ lạ lùng của ngày hôm nay.
“Thiên Huyền Tôn Giả” một đại ma đầu oai danh rung động khắp chốn giang hồ võ lâm cách vài trăm năm trước để lại. Vài trăm năm trước Thiên Huyền Tôn Giả sáng lập ra “Huyền Huyền giáo”.
Oai danh của ông ta lừng lẫy một thời. Lúc chết, Huyền Thiên Tôn Giả giết chết tất cả các cao thủ của “Huyền Huyền giáo” không để sống sót một mạng.
Mục đích ông ta làm chuyện tàn nhẫn khiếp người thế ấy là để tránh cho người đời những nguy hại xảy đến khi những kẻ ấy tìm đến chỗ cất giấu những bảo vật của “Huyền Huyền giáo” tàng trữ.
Tiểu Phong bắt gặp dưới chỗ Thiên Huyền Tôn Giả một tờ giấy. Trên mặt giấy có viết mấy chữ lớn :
“Lời dặn dò đồ đệ của ta.
Kẻ vào được trong quan tài thấy được di cốt của ta tức là đồ đệ của ta. Ta sáng lập “Huyền Huyền giáo”. Sau khi ta chết, không chịu để người đương thời với ta kế vị. Ta sáng lập thì ta tiêu diệt.
Sau khi ta chết, cuốn sách của ta ghi lại võ học của đời ta, cả món vũ khí Độc Long kiếm là hai vật đã làm cho ta vang danh cùng với thuốc “Thiên Huyền hoàn” do ta bào chế, chỉ để lại cho kẻ có duyên phận.
Trong quyển sách chứa đủ võ công tuyệt luân của ta nghiên cứu trọn đời, nội công, khinh công, điểm huyệt, chưởng thức, luôn cả “Thiên Huyền dương công”.
Trong bình đựng thuốc “Thiên Huyền hoàn”, uống một viên bằng luyện ba năm công lực, có đến cả thảy ba mươi lăm viên. Uống ba chục viên cũng đã đủ rồi. Còn dư năm viên để dành sau khi ra chốn giang hồ dùng đặng chữa thương tích trầm trọng.
Nhưng chịu học võ công của ta, phải uống mỗi ngày một viên “Thiên Huyền hoàn”. Sau ba mươi ngày bắt đầu luyện “Thiên Huyền dương công” thế là đầy đủ, cứ mạnh dạn ra ngoài chốn giang hồ, chẳng còn sợ ai lấn lướt.
Con đười ươi và con Anh Vũ ta nuôi, chúng giữ gìn kho tàng châu báu của ta đặng khỏi bị lũ vô loại, bất lương lấy trộm. Hai giống vật này đều có linh tính. Đười ươi và con Anh Vũ không khác chi người, chúng biết nghe biết nói được mọi câu dầu không tối nghĩa.
“Thiên Huyền dương công” lấy tuyệt dương chân nguyên làm gốc, uống đủ ba chục viên “Thiên Huyền hoàn” tức là tạo lửa tuyệt dương. Một khi đánh ra thì sức chưởng nóng rần rần như lửa cháy. Kẻ bị đánh trúng không khác bị lửa thiêu, toàn thân xám đen mà chết.
“Độc Long kiếm” có chất thuốc cực kỳ độc ở thân kiếm. Hễ chảy máu là sôi đàm. Trừ những kẻ quá đỗi ác độc phải giết để trừ hại cho giang hồ, võ lâm, cấm tuyệt không được dùng kiếm. Nếu không cẩn thận, rủi trúng nhằm những kẻ chưa dáng tội chết thì không còn cách nào cứu sống lại nổi.
Phải vâng theo lời dạy, nhớ kỹ vào lòng. Không đặng làm những việc thương luân, bại lý, chỉ được bảo vệ cho công đạo, trừ diệt ác gian.
Nhớ kỹ... Nhớ kỹ...
Thiên Huyền Tôn Giả”.
Sau khi Tiểu Phong đọc hết những lời di ngôn Thiên Huyền Tôn Giả viết trên tờ giấy, chàng uống ngay một viên “Thiên Huyền hoàn”.
Thuốc vào đến miệng cả người chàng nóng ran. Chàng nghe trong châu thân sảng khoái nhẹ nhàng hết sức. Không còn nghe đói khát chi cả, thương tích, bệnh tật chi trong mình chàng đều khỏi cả.
Vì vậy chàng khởi sự học võ công theo lời chỉ dạy trong sách từ ngày thứ hai lạc vào Quỷ cốc.
Ý trời định tạo cho võ lâm một đóa kỳ hoa nên bắt đầu từ đó về sau giang hồ trải qua những sự chém giết rùng rợn. Điều đáng để ý là máu chảy, đầu rơi rẫy dầy khắp chốn nhưng toàn là những kẻ tội ác đầy trời, chẳng phải là những cuộc đổ máu bừa bãi.
Thời gian nuốt lần đủ ba chục viên “Thiên Huyền hoàn” vào bụng Tiểu Phong. Thời gian đào tào một đại ma vương trong võ lâm.
“Thiên Huyền hoàn” cho Tiểu Phong nội công, chưởng thức, khinh công, kiếm thuật.
Ba chục viên “Thiên Huyền hoàn” thêm cho Tiểu Phong đến chín chục năm nội lực. Đúng ba mươi ngày sau, chàng chính thức luyện tập “Thiên Huyền dương công”.
Một ngày...
Hai ngày...
Ba ngày...
Năm ngày...
Lúc Tiểu Phong luyện “Thiên Huyền dương công” đến ngày thứ năm, bỗng trong gian nhà đã phát hiện một tiếng quái dị truyền đến. Tiếng ấy dường thể tiếng chân bước lại giống như một tiếng dưới đất.
Tiểu Phong nghe tiếng ấy giật mình sợ hãi. Chàng quả quyết không phải là tiếng của con đười ươi. Thế thì từ đâu lại có tiếng ấy một cách bất ngờ trong “Quỷ cốc”?
Nghĩ suy như vậy nên Tiểu Phong bắn mình một cái bay vọt ra khỏi gian nhà bí mật dưới đất. Quét mắt nhìn khắp mọi nơi thật kỹ nhưng chàng chẳng thấy bóng hình một ai trong gian nhà đá.
Chàng phóng mắt ngó vào động xương khô, trí tâm sáng suốt khiến Tiểu Phong nghĩ ngay đến kẻ vào gian nhà đá. Đã vào đây tức là kẻ đi tìm thù. Với ý nghĩ ấy, mặt chàng hiện lên vẻ cực kỳ quan trọng.
Tiểu Phong mở cánh cửa gian nhà bí mật bước lần ra phía nhà chái.
Trong tâm linh của chàng bỗng nảy sinh một ý nghĩ lạ lùng. Tống luôn một lúc cả song chưởng, chàng nghiêng tai lắng nghe tiếng quái lạ ấy từ đâu phát ra.
Không lâu... Tiếng “rào rào” như tiếng chân bước lại truyền đến. Tiếng ấy phát ra từ con đường “Quỷ môn”.
Tiểu Phong nghe ớn ớn xương sống. Mắt lộ những tia sát quang, chàng chăm chú ngó khắp mọi nơi ở “Quỷ môn”. Một bước, một bước, cứ lần tới.
“Rào” tiếng quái gở ấy chập lâu mới lại dội lên một tiếng.
Ở một cánh cửa phía sau gian nhà đá đầy ma yêu quỷ khí rùng rợn ấy, bỗng nhiên lại còn căng thẳng thêm một thứ không khí khủng bố khác.
Tiểu Phong đang cất chân bước đi, những tiếng “rào rào” từ sau lưng vang tới. Quay người lại, rảo mắt kiếm tìm, chàng chậm lại thở “phì” một tiếng nhẹ nhõm.
Vật đến phía sau lưng chàng là một chàng đười ươi. Đến bên mình Tiểu Phong, tên đười ươi dừng lại.
Con Anh Vũ cất tiếng nói :
– Này Đại sư huynh! Bên trong tòa nhà đá dường như có người.
Tiếng “người” vừa thốt, tiếng “rào” quái gở đó lại từ phía ngoài con đường “Quỷ môn” vọng tới.
Con đười ươi gật đầu lia lịa, Tiểu Phong day qua nói với con Anh Vũ đang đậu trên vai chàng :
– Nhị sư huynh đi xem thử có cả thảy mấy người?
Con Anh Vũ chắp cánh bay đi. Trong nháy mắt nó quay trở về báo cáo :
– Chỉ có một người.
Tiểu Phong hỏi lại :
– Chỉ một người thôi à?
– Đúng vậy.
Tiểu Phong day qua nói với con đười ươi và con Anh Vũ.
– Đại sư huynh cùng với Nhị sư huynh hãy trở về chỗ cũ. Chỉ một người tôi đủ sức đối phó.
Dứt lời chàng nhắm thẳng phía “Quỷ môn” bắn mình đi nhanh như chớp.
Thình lình...
Ngay lúc Tiểu Phong vừa để chân đến “Quỷ môn” thì một bóng đen nhanh như cắt, vút vào bên trong. Thất kinh hồn vía, chàng quét ngang một chưởng vào cái bóng đen ấy. Nhưng chàng chưa kịp ra tay thì, “bịch” một tiếng, cái bóng đen ấy đã té nhào xuống đất.
Cả sợ, Tiểu Phong rút tay trở về, thối lui ra sau một bước. Sự kiện phát sinh quá đỗi bất ngờ khiến chàng không khỏi kinh ngạc.
Liếc mắt nhìn qua, thấy người ấy ướt mèm những nước, úp mặt xuống đất.
Tiểu Phong ngẩn người sửng sốt.
Chợt đâu. Cái bóng đen té xuống đất ấy rục rịch một cái, Tiểu Phong thối lui ba bước nữa đề phòng đối phương ra tay tấn công đột ngột. Chàng quát hỏi :
– Người nào đó? Nói mau!
Bóng đen ấy cố lấy sức đứng dậy nhưng lại quị xuống, máu tươi và nước sông trong miệng cứ ụa lênh láng. Hắn cố gắng gượng đứng lên. Nhưng vừa mới đứng lên hắn lại té xuống.
Vừa sợ hãi vừa ngạc nhiên, Tiểu Phong lui thêm một bước nữa. Chàng đinh ninh người này vào đây không phải với ý định đi tìm kẻ thù để giết. Biết đâu hắn không đồng cảnh ngộ như chàng là bị đánh rơi xuống “Thần quỷ bà”, bị nước cuốn trôi vào “Quỷ cốc” rồi đến “Quỷ môn”?
Với ý nghĩ ấy, Tiểu Phong lấy chân đá nhẹ vào thân hình người nọ lật ngã hẳn lên. Đó là một chàng thanh niên tuổi chừng mười chín, mặt mày thật khôi ngô, tuấn tú. Sắc diện hắn xanh không còn tý máu. Hơi thở mỏng manh, thoi thóp như đường tơ. Tiểu Phong thấy tình trạng của chàng thanh niên, lòng đâm ra cảm khái.
Chẳng chút nghĩ ngợi, chàng đút vào miệng hắn một viên “Thiên Huyền hoàn”.
Chưa rõ thanh niên tuấn mỹ đó là ai, nhưng vì nhớ đến thân phận mình lúc bị đá rơi xuống sông “Thần Quỷ hà”, chàng vội động lòng thương hại.
Sau khi đút viên “Thiên Huyền hoàn” vào miệng hắn, Tiểu Phong vội vàng ấn tay vào mấy chỗ đại huyệt trong châu thân của chàng thanh niên tuấn mỹ này.
Cuối cùng chàng lại dùng phương pháp xổ hết nước sông trong bụng hắn mửa ra.
Độ nửa thời gian mà đối phương vẫn mê man như chết chưa tỉnh lại. Tiểu Phong nói thầm trong bụng :
– “Sao người bị thương quá đỗi trầm trọng như thế này cà?”
Chàng lại lấy thêm một viên “Thiên Huyền hoàn” nữa vận dụng công lực vào bàn tay ấn vào hai yếu huyệt “Bách Hội” và “Khí Hải” của chàng thanh niên tuấn mỹ nọ. Tiểu Phong đem chân nguyên của mình điều trị thương tích cho chàng.
Sau hai thời thần, chàng thanh niên tuấn mỹ ấy lần lần tỉnh dậy. Hắn ngước mắt nhìn đăm chiêu vào Tiểu Phong còn đang ngồi dưới đất điều chữa nội thương trầm trọng cho hắn. Chàng thanh niên tuấn mỹ cất giọng nghi ngờ hỏi :
– Tôi chưa chết sao?
Tiểu Phong gật đầu, nói :
– Không sai! Hiện giờ chưa chết. Ta cứu người? Dám hỏi huynh đài là ai?
Có phải bị người đánh văng xuống “Thần Quỷ hà” chăng?
Chàng thanh niên vừa toang trả lời thì một búng máu từ trong miệng hắn tuông ra như xối xả. Sắc mặt hắn trắng như một mảnh tuyết. Hắn chỉ gật đầu để thay lời nói.
Tiểu Phong than thầm trong bụng. Chàng tự biết mình đã phải mất hai viên “Thiên Huyền hoàn” của sư phụ. Nhưng với nội thương cực kỳ trầm trọng của chàng thanh niên, mình vẫn không đủ khả năng cứu nổi mạng sống của hắn?
Thở ra một tiếng, chàng hỏi :
– Người bị kẻ thù đánh lọt xuống “Thần Quỷ hà”?
Hắn lắc đầu đáp :
– Không... không... chỉ vì một phong thơ... tất cả các cao thủ... những nhóm hào hùng ở hai miệt Nam Bắc sông Trường Giang hợp sức liên thủ giết chết tôi...
– Vì vậy mà người bị đá lọt xuống sông?
– Đúng! Tôi bị người đá lọt xuống sông.
Tiểu Phong nghiến chặt hai hàm răng, bụng bảo dạ rằng :
– “Chỉ vì một phong thơ mà người ta xem mạng người rẻ hơn cả một món đồ chơi của trẻ con. Tất cả lũ người tàn ác ấy cần phải giết chết hết, không để sống sót một mống nào.”
Nghĩ đến đó, bỗng nhiên Tiểu Phong đương thể hối hận về sự nhận định nông nổi của mình. “Chỉ có một phong thư mà tất cả cao thủ, tất cả anh hùng của hai vùng Nam Bắc sông Trường Giang phải huy động toàn lực. Phong thơ ấy thế nào? Có mãnh lực chi khiến cho bao nhiêu cao thủ võ lâm có hành động điên rồ?”
Tiểu Phong hỏi :
– Họ của huynh đài là chi? Lẽ nào chỉ vì một phong thơ mà bị người âm mưu giết chết?
– Tôi là Thiết Thoại.
Tiểu Phong giựt nẩy cả người. Chàng vội hỏi :
– Người họ La?
Thanh niên tuấn mỹ ấy đưa cặp mắt hoài nghi nhìn Tiểu Phong chỉ gật đầu nhè nhẹ.
Tiểu Phong hỏi nữa :
– Lời huynh đài nói thật khó làm cho người khác tin. Chỉ vì một phong thơ mà làm cho tất cả võ lâm, quần hào Nam Bắc đại giang phải động viên toàn lực?
– Đúng vậy! Đó là một phong thơ hết sức thần bí... kỳ quái. Chỉ vì một phong thơ ấy mà cha tôi suýt bỏ mạng. Trong phong thơ ấy có hai mươi mốt đồng tiền. Nghe nói trên mỗi đồng tiền có khắc một chữ.
– Chữ chi?
La Thiết Thoại lắc đầu lia lịa nói :
– Tôi không được biết. Tôi không hề thấy. Chỉ có cha tôi được đọc hai mươi mốt chữ ấy. Trừ cha tôi ra tất cả các nhân vật giang hồ không một ai đã được thấy qua. Chẳng qua ai nấy đều biết trong hai mươi mốt chữ ấy có chôn giấu một điều: bạo kiếp võ lâm, những trường ác chiến trong giới võ lâm luôn cả mạng sống của mấy người...
Theo lời lẽ của La Thiết Thoại kể Tiểu Phong đã hiểu rõ câu chuyện hai mươi mốt chữ chứa đựng trong phong thơ ấy hẳn là vật gây nên điên cuồng võ lâm. Liền đó, chàng hỏi tiếp :
– Hai mươi mốt chữ ấy có phải chăng là “Tàn trận đồ” cũng không phải là “Bí kiếp” ắt cũng không phải là “kỳ thơ” trong thiên hạ thì...
– Nhưng cha tôi lại bảo... hai mươi mốt chữ ấy... đem so sánh với các môn kể trên lại có phần lợi hại hơn nhiều.
Tiểu Phong nói :
– Ta rất muốn được xem như thế nào mà khiến võ lâm lại làm chuyện điên cuồng xáo động giang hồ? Hai mươi mốt chữ thần kỳ, bí mật ấy là chi? Tại sao...
La Thiết Thoại vừa muốn cất tiếng trả lời thì máu tươi lại trào ra đầy miệng.
Hắn hết sức chịu đau, cuối cùng thở dài một tiếng nói :
– Các hạ ơi! Tôi nhờ các hạ giúp đỡ tôi một việc, chẳng hay các hạ sẵn sàng nhận lời không?
Tiểu Phong nói :
– Huynh đài cần tôi đem việc hai mươi mốt chữ thần kỳ, bí mật trong phong thơ đến tận nhà báo lại cho cha mẹ huynh chớ chi?
– Không phải... việc ấy... các hạ đem thi hài của tôi giao giùm cho cha tôi chôn cất. Tôi sắp chết đến nơi rồi.
Tiểu Phong sực nhớ đến cái chết của mẹ mình, bỗng nhiên thương xót đến ngẩn người. Chàng sẵn sàng nhận lời :
– Được! Tồi bằng lòng giúp huynh đài việc đó. Cha người ở chỗ nào?
– Tại “Vạn Hoa trang”... Trên đỉnh “Cửu Lãnh Phong”... trong dãy núi “Cửu Hoa sơn”.
Ba tiếng “Vạn Hoa trang”, “Cửu Lãnh Phong”, “Cửu Hoa sơn” vừa thoát ra khỏi miệng La Thiết Thoại thì trước mắt Tiểu Phong cũng vừa tối tăm mày mặt.
Thân hình của chàng lảo đảo dợm ngã. Nơi ấy chính là địa điểm mẹ chàng trước khi chết trong tay bọn người của “Địa bảo” đã cặn kẽ dặn Tiểu Phong làm sao cũng phải đi tới đó tìm chú ruột của chàng nói rõ mọi tình tiết cho chú nghe. Biết đâu vì hai mươi mốt chữ thần kỳ bí mật trong phong thơ mà chú chàng bị kẻ thù giết chết? Chàng vọt miệng hỏi luôn :
– Cha người có phải là La Trung?
Thanh niên tuấn mỹ mừng rỡ mà ngó chàng, gật đầu đáp :
– Chính phải!
Môi hắn mấp máy gục xuống, vĩnh biệt cõi trần.
Cả người Tiểu Phong run như thằn lằn đứt đuôi. Chàng gọi to :
– Em Thiết... Em Thiết...
Quả thật không lầm. Hắn là là con trai của chú ruột chàng, chỉ vì một pho thơ có hai mươi mốt chữ mà hắn bỏ mạng.
Tiểu Phong nhìn tử thi của La Thiết Thoại, hai mắt ứa tràn ngấn lệ. Chàng lẩm bẩm trong miệng :
– Chữ khắc trên hai mươi mốt đồng tiền... làm điên cuồng toàn thể nhân vật võ lâm... Cả nhà chú La Trung của ta chỉ vì hai mươi mốt chữ thần kỳ bí mật ấy mà chết chẳng còn một mạng. Ta cần lấy hai mươi mốt đồng tiền ấy trong phong thơ xem cho rõ ràng. Kẻ nào đã giết em ta.
Tiểu Phong ôm tử thi của La Thiết Thoại vào gian nhà đá.
Bỗng nhiên chàng nhớ lại thời hạn ba mươi lăm ngày rèn luyện võ công của mình đã đầy đủ. Chàng cần trở ra vùng vẫy trên chốn giang hồ, làm xong mấy điều tâm nguyện.
Tiểu Phong ứa nước mắt lạy trước di cốt “Thiên Huyền Tôn Giả”. Giắt thanh “Độc Long kiếm” vào hông do con đười ươi đen thui dẫn đường, chàng ra khỏi động quỷ, hang ma ngập tràn không khí khủng bố này.
Lòng dặn lòng, chàng nói trong bụng :
– “Tiểu Phong lúc xuất hiện giang hồ phải dùng kiếm giết sạch thiên hạ, dùng chưởng áp đảo võ lâm, tàn sát hung ác!”
Ra khỏi con đường khúc khuỷu của một hang núi nhỏ. Ánh thái dương phơi bày cảnh sắc tươi vui, Tiểu Phong nhìn con đười ươi dưới đất, con chim Anh Vũ trên vai thốt lời giã từ, bịn rịn :
– Tiểu đệ rất đỗi cảm tạ tấm chân tình của Đại sư huynh cùng Nhị sư huynh đặc biệt chiếu cố tiểu đệ. Ba mươi lăm ngày sống bên di hài của sư phụ. Lần này tiểu đệ ra ngoài đời với nhiệm vụ thiêng liêng là trả mối thù sâu, nợ máu cho cha mẹ. Lúc rảnh rang tiểu đệ sẽ trở về đây thăm hai vị sư huynh. Đưa đến chốn này thế cũng đã vừa rồi. Đại sư huynh cùng Nhị sư huynh hãy trở về để canh giữ kho tàng của sư phụ là hơn.
Con đười ươi và con Anh Vũ gật đầu quay mình trở lại.
Trông theo bóng cả hai khuất hẳn trong con đường động sơn, xong mới đặt thi hài La Thiết Thoại xuống, đào đất chôn ngoài cửa động, chàng vái lẩm bẩm :
– Em Thiết ơi! Em hãy an nghỉ nhé! Anh quyết vì em lấy lại hai mươi mốt đồng tiền thần kỳ bí kíp đó! Anh sẽ báo thù!
Dứt tiếng, Tiểu Phong sử dụng khinh công bay nhanh trong gió.
Từ khu rừng xanh biếc xa xa những tiếng quát tháo om sòm vang đến. Tiểu Phong bụng bảo dạ rằng :
– “Chắc có người tranh nhau cướp đoạt hai mươi mốt đồng tiền thần kỳ?”
Mặt chàng hầm hầm sát khí nhắm thẳng hướng có tiếng quát tháo om sòm đó bay tới.
Thình lình...
Đương lúc Tiểu Phong mở hết tốc lực khinh công, chợt từ khu rừng xanh có vài mươi người chạy nhanh như bay biến về phía đối mặt với chàng. Một khoảnh khắc là cả bọn người ấy đã đến trước mặt Tiểu Phong.
Chàng phóng hai luồng nhãn quang quét nhìn một cái phát mình bay luôn.
Bỗng đâu trong trí Tiểu Phong chợt thoáng qua hình bóng một người. Chàng “ạ” một tiếng dừng chân đứng hẳn lại. Trong con mắt chàng lộ ra một kiếp sát.
Cơn rùng rợn chưa từng thấy bao giờ. Những tia lửa rực bắn thẳng vào mặt lão già áo đen. Lão già ấy rảo bước rọi nhãn quang vào mặt chàng.
Tiểu Phong buộc miệng “a” một tiếng, lão già thối lui một bước. Bật một chuỗi cười dài như điên như cuồng, Tiểu Phong quát vang :
– Mấy người này đã nhận được Tiểu Phong này chưa?
Tiểu Phong đã nhớ rõ ràng chính lão già áo đen này là kẻ cầm đầu bọn môn hạ của “Địa bảo” giết mẹ chàng. Hắn cũng chính là kẻ đã đá chàng văng xuống sông “Thần Quỷ hà”.
Lúc này mặt chàng ngập đầy những sát cơ, chậm rãi từng bước một, Tiểu Phong tiến sát đến trước mặt lão già mặc áo đen.
Hắn nằm mộng cũng không tin được Tiểu Phong bị hắn quất một đá văng đầu xuống sông mà không chết. Một tháng sau hắn lại gặp trở lại trên chốn giang hồ thế này. Lão già mặc áo đen ấy đã cực kỳ kinh khủng về chuyện lạ, lại còn nhìn thấy sát cơ hầm hầm hiện ra vô bờ bến trên gương mặt hoài nghi của Tiểu Phong, cả người hắn lạnh toát mồ hôi hột. Hắn hoảng hốt thối lui.
Tiểu Phong cười vang ha hả. Tiếng cười của chàng không khác tiếng quỷ khóc, thần gào, nghe đến kinh tâm, táng đởm.
Trong khu rừng này lại diễn thêm thảm kịch đẫm máu. Giọng cười dường thể lưỡi dao bén nhọn, như trận giông tố gớm ghê để đưa hồn kẻ thù xuống âm ty địa phủ.
Hơn ba mươi mấy tên môn hạ của “Địa bảo” bị giọng cười rởn tóc hợp cùng vẻ mặt rợn hồn của Tiểu Phong làm cho toàn thân đứa nào đứa nấy sởn da gà.
Chúng không hẹn nhau mà cũng thối lui lại tất cả.
Lão già mặc áo đen chợt dừng gót lại nghĩ thầm :
– “Thằng bé này chỉ mới ra ngoài chốn giang hồ đâu hơn một tháng thôi. Với một quãng quá ngắn ngủi đó, dầu có là bậc Đại la thần tiên đi nữa cũng chưa chắc đã có tài phép rèn luyện cho nó có được một người tuyệt đỉnh võ công.”
Nghĩ như vậy hắn vững tâm lạnh lùng nói :
– Không ngờ đá mi văng xuống sông Thần Quỷ hà mà mi chưa chết! Việc này thật là ở ngoài ý tưởng của ta!
Tiểu Phong cười “khà” một tiếng hỏi :
– Mi nên biết rằng trước khi ta chưa lấy máu rửa sạch “Địa bảo” thì ta đây đâu chịu chết quá đỗi dễ dàng!
Dứt câu, chàng lại cười ha hả như điên như cuồng.
Lão già mặc áo đen cười nhạt một tiếng, thét to, nói :
– Hồn mi sắp theo lưỡi kiếm của ta đưa về chầu Diêm Vương mà còn dám rộng họng lớn lối! Trước một tháng chưa chết thì sau một tháng cũng chết. Mi đừng mong sống sót mà leo lẻo cái mồm!
Nở nụ cười gay gắt, Tiểu Phong hỏi :
– Một tháng trước đây, mi vâng lệnh đứa nào tìm đến giết mạng mẹ ta?
– Thì còn ai khác hơn “Lãnh Diện Vong Hồn”. Nói cho mi biết để xuống địa ngục trình lại với mẹ mi, tưởng cũng không hại gì.
– Tốt lắm! Đại khái chắc mi chưa quên là mẹ ta và người ơn của ta đều chết trong tay lũ mi chớ?
Vừa nói, Tiểu Phong vừa bước từng bước một sấn lần đến phía lão già mặc áo đen.
Nhìn vào gương mặt đầy sát khí của chàng cũng đoán ngay được là chàng quyết hạ hắn rồi.
Lão già mặc áo đen cười một tiếng, bảo :
– Hôm nay ta sẽ cho mi được đoàn tụ với mẹ mi luôn.
Tiểu Phong cười gằn một tiếng :
– Tốt! Này nhé! Mi nhớ là mi đá văng ta xuống sông chớ?
– Đúng rồi! Cái chân ta làm chứng cho ta! Ta nhớ kỹ cái đá ấy, tiếc một chút là còn hơi nhẹ.
– Đố mi xem giờ đây, ta định đối mi bằng cách nào?
Lão già áo đen cười ha hả, nói :
– Thật một thằng ranh con điên khùng ngạo nghễ hết cỡ. Mi có thủ đoạn nào mà dám vuốt râu cọp?
Mặt ngập đầy sát cơ Tiểu Phong đằng hắng :
– Cho mi hay là mi dùng chân đá thì ta cũng dùng chân đá lại mi, có điều khác một chút là mi đá ta văng xuống nước, còn ta đá mi văng bổng lên trời.
Lão già áo đen mỉm cười lại :
– Sợ mi đá không nổi!
– Khó khăn chi mà không nổi? Tất cả ba mươi đứa già trẻ, ta tha cho một đứa về báo với “Lãnh Diệm Vong Hồn” biết nội trong mười ngày trở lại, Tiểu Phong sẽ lấy máu của lũ ma quái “Địa bảo” rửa sạch “Địa bảo”. Còn thì có bao nhiêu ta làm cỏ hết bấy nhiêu không bỏ sót một mống!
– Đâu mi thử làm xem!
Lão già áo đen miệng nói mà âm thầm vận công vào hai tay chờ đợi đối phó.
Tiểu Phong với cặp mắt rực rực những tia lửa giết người, đảo mắt nhìn khắp qua hơn ba mươi tên áo đen có mặt tại chỗ một lượt. Sau chót chàng nhìn thẳng vào mặt lão già quát bảo :
– Mi chuẩn bị đón tiếp nắm tay của ta trước.
Lão già mặc áo đen cười khẩy một cái, nói giọng khàn khàn :
– Mời “ngài” ra tay.
Tiếng lão chưa dứt, thân hình chàng xoay tròn, một chưởng tống tới lẹ tự như chớp giăng.
Lão già mặc áo đen thấy bàn tay Tiểu Phong đánh ra, trong lòng cả sợ. Hắn nhìn lối xoay người phóng chưởng của chàng thì đã nhận rõ tuyệt thế võ công của đối phương chẳng còn phải nghi ngờ chi cả. Lập tức hắn múa cánh tay mặt lên sử dụng chiêu “Kim quan muộn” tung lên một trận gió lốc ào ào nhắm ngay mình Tiểu Phong đẩy bổ tới.
Ngay khi ấy. Tiếng la thét dậy lên, hơn ba mươi tên áo đen đã cùng ào tới một lúc, hợp sức tấn công Tiểu Phong.
Chờ cho ba mươi người của “Địa bảo” đồng loạt xông đến, Tiểu Phong tông tới một chưởng. Chưởng ấy chàng chỉ dợn chứ chưa phải đánh thực sự (hư chiêu).
Lão già áo đen vừa chiếu nhãn quang chợt hét lên :
– Mi chết!
Thân hình Tiểu Phong như hồn ma bóng quế lạnh lẹ phi thường chàng tung vọt người lên tránh được chưởng lực của đối phương. Bàn tay nhanh không kịp thấy của chàng đã chộp vào hắn.
Lão già mặc áo đen muốn tránh cũng không kịp. Nghe cánh tay mặt đau buốt thấu xương.
Công lực toàn thân của hắn vận dụng vào tay mặt để đánh ra một chưởng ấy tiêu tan mất hết.
Hơn ba mươi tên mặc áo đen của “Địa bảo” hợp sức lại với nhau khác nào mang tơ đẩy núi, xô đồi.
Tiểu Phong quát to vang dậy, cánh tay của chàng vận mười thành công lực quét nhanh qua một chưởng. Còn tay trái nắm lão già áo đen nhắm ngoài chỗ trống nhảy vọt ra.
“Ầm”, tiếng vang dậy lở đất long trời hợp với tiếng của đá bay cát chạy dệt thành một bản nhạc khóc quỷ, kinh thần, mưa sa, gió táp, khiến người nghe đến nhức óc, váng đầu.
Trên ba mươi luồng chưởng lực cuốn sôi thành một đợt sóng vững chắc hơn cả vách sắt tường đồng. Nhưng Tiểu Phong đã thối lui ra ngoài ba trượng. Tay trái của chàng nắm chặt cánh tay mặt của lão già mặc áo đen không buông.
Hơn ba mươi tên môn hạ của “Địa bảo” thấy đánh không trúng đối phương la hét ầm ĩ lại xông tới nữa.
Tiểu Phong nghiến răng, nạt lớn một tiếng bảo :
– Không sợ chết thì nhào vô xem.
Trên ba mươi đứa mặc áo đen của “Địa bảo” bị tiếng quát của chàng rùng rùng thối lui.
Mắt bắn những tia sáng sát quan rực rực, Tiểu Phong nói một cách lạnh lùng như băng như tuyết :
– Bọn bay mà rục rịch sơ một cái, ta giết con quỷ già này liền tay!
Bọn môn hạ của “Địa bảo” không dè đối phương quá sức lợi hại, chỉ ra một cái đã bắt sống Phó đường chủ của mình dễ như diều xớt một con gà.
Ngó lườm lườm vào mặt lão già áo đen, Tiểu Phong hỏi :
– Trước khi chết, mi có lời chi trăng trối cứ nói.
– Giết tha cách nào, tùy các hạ! Ta chẳng có lời chi!
Tiểu Phong nghiến răng, trợn mắt nói :
– Không ngờ mi cũng là một tên có máu hảo hán trong người, ta chẳng để mi chết dễ dàng đâu.
Nét mặt lão già áo đen xanh lét, hỏi gặng :
– Mi sẽ xử trí thế nào?
– Lấy răng trả răng.
Sát khí hầm hầm trên mặt, chàng cười thành tiếng bảo tiếp :
– Nói cho mi biết. Tội ác của mi đầy trời. Tiểu Phong này không thể tử tế với mi chút nào đặng!
Chàng buông ra một chuỗi cười ha hả như điên.
Lão già mặc áo đen nạt lớn nói :
– Mi cười giống gì? Ta không giết mi đặng thì sẽ có hàng trăm ngàn cao thủ của bổn bảo tìm đến giết mi!
Tiểu Phong ngửa mặt lên trời, cười ha hả một hồi cất tiếng bảo :
– Cái ngày Tiểu Phong ta lấy máu rửa hết “Địa bảo” chẳng còn bao xa. Ta quyết giết cho tận tuyệt cả ngàn tên cao thủ của “Địa bảo” mi. Toàn bộ lũ tà ma ác quái trong “Địa bảo” phải bò ra chết dưới tay ta...
Ngừng giây lát chàng lại nói tiếp. Tiếng của Tiểu Phong bén nhọn như mũi gươm :
– Lấy thân xác kẻ ấy rửa nhục hờn. Giờ đây ta sẽ cho mi sống giở chết giở, để trả mối thù của mi đã dắt đồng bọn đến giết mẹ ta và người ơn của ta.
– Các hạ cứ xuống tay!
Tiểu Phong nói lạnh lùng vỏn vẹn chỉ một tiếng :
– Được!
Chữ “được” vừa ra khỏi miệng, bàn chân mặt chàng đã nhắm thẳng vào bụng dưới của lão già mặc áo đen quất tới một đá.
“Bình” một tiếng!
Hắn rú lên thảm thiết. Thân hình của lão già mặc áo đen không khác quả cầu bắn bổng lên không trung quay tròn như con vụ. Máu mồm bắn ví xuống như mưa.
Cảnh tượng của lão già áo đen hôm nay còn đau khổ gấp trăm lần Tiểu Phong. Thủ đoạn của Tiểu Phong đối xử với kẻ thù thật đúng với bốn chữ “lòng đen cay độc”.
Hơn ba mươi tên mặc áo đen trong “Địa bảo” mắt thấy thảm kịch diễn ra đứa nào đứa nấy lạnh buốt xương sống. Quá đỗi khiếp sợ thủ đoạn của Tiểu Phong, cả bọn ngẩn người không khác những hình cây quên cả ra tay cứu giúp lão già mặc áo đen ấy nữa.
– Ta nghĩ kỹ lại là ta không đá chết mi không được.
Chờ cho thân hình của lão già mặc áo đen rơi xuống bàn chân mặt của chàng lại bay ra lần thứ hai.
“Bùng” một tiếng! Thân hình của hắn lại bắn bổng lên trên không trung.
Mắt thấy tình hình ấy, bọn người “Địa bảo” cùng kêu lên một tiếng hãi hùng cực điểm. Trên ba mươi đứa mặc áo đen, mặt không còn tí máu rùng rùng thối lui ra sau.
Sức đá của Tiểu Phong đừng nói là con người bằng máu thịt làm chi, dầu da đồng xương sắt đi nữa cũng bị nát gãy rạ mảnh vụn. Sở dĩ chàng dùng đến thủ đoạn tàn nhẫn như vậy là vì mẹ chàng cùng với người ơn của chàng là Tinh Nhãn Nhiếp Hồn đều chết dưới bàn tay của người ấy. Chàng cần báo thù, nên giờ đây cương quyết lấy răng trả răng, đúng với câu tục ngữ: “Lấy mắt trả mắt, lấy răng trả răng!”
Tiểu Phong đá lão già mặc áo đen bay lên không trung đến lần thứ hai. Lửa thù vẫn chưa tắt. Chờ hắn rớt xuống, chàng lại đá cái thứ ba.
Lại “Bùng” một tiếng! Nhưng lần này tiếp theo bàn chân hạ xuống bụng của lão già mặc áo đen đã bể tung. Gan, ruột, phèo phổi đều đổ nùi với máu tưới đầy khắp mặt đất. Thi thể hắn rơi xuống chỉ còn có lớp da dính vào bộ xương nát nhừ.
Nhìn xác chết của kẻ thù trên mặt đất Tiểu Phong buột tiếng cười to. Tiếng cười bi ai oán hận nghe não ruột, nát lòng.
Tiếng cười ấy cũng gợi tỉnh trên ba mươi đứa mặc đồ đen của “Địa bảo” đứng sửng sốt hãi hùng. Cùng thét to một tiếng, bọn người ấy nói :
– Thủ đoạn thật tàn nhẫn.
Tiểu Phong cười hà hà bảo :
– Tàn nhẫn thật à? Bọn mi giết người hằng bao nhiêu mạng không tàn nhẫn sao?
Trên ba mươi tên áo đen của “Địa bảo” ấy cùng nói một lượt :
– Trả mạng Phó đường chủ cho bọn ta!
Liền theo đó, cả bọn nhảy xốc tới.
Tiểu Phong nạt bảo :
– Bọn bay muốn chết, ta sẵn sàng cho cả thảy được toại nguyện!
Vì cái chết của tên Phó đường chủ, bọn người “Địa bảo” quyết chí trả thù xong nhào vô chẳng khác một bầy chó điên, miệng la ỏm tỏi :
– Trả mạng Phó đường chủ cho ta!
Tiểu Phong thét to lên bảo :
– Vay máu phải trả nợ máu. Cứ xông vào nạp mạng, càng nhiều càng tốt.
Một chưởng với công lực toàn thân, đánh tới.
Một tiếng “ùm” dữ dội vang lên. Cát đá như bị cuồng phong thổi bay tứ tung.
Năm thây người văng bỗng lộn ra sau, nằm im bất động. Năm kẻ đó đã về với cõi diêm phủ.
Hơn hai chục tên áo đen còn lại, thảy đều hồn phi phách tán. Chúng chưa kịp tĩnh trí hoàn hồn, bỗng giữa cơn cây bay đá đổ, nhiều tiếng rú khiếp đảm lại tiếp vang lên, thây người lại ngã xuống.
Tiểu Phong lúc này chẳng khác một ma vương, thần chết đến lấy mạng người như chẻ tre trong chớp mắt.
“Thiên Huyền dương công” quả có oai lực sát nhân khủng bố, một chưởng kình của chàng phát ra, lại kéo theo biết bao thây người đổ xuống. Dòng nước “Thần Quỷ hà” đã nhuộm máu, hình ảnh người mẹ đã bị thảm sát khiến Tiểu Phong càng lúc càng ngất cao sát khí.
Máu đổ thịt rơi, thây chết thành đống, đến lúc Tiểu Phong ngừng tay, trước mặt chàng chỉ còn hai gã áo đen đứng run rẩy chẳng khác hai cây sậy đang bị gió đùa.
Chúng lắp bắp :
– Xin... Xin tha mạng...
Tiểu Phong quắc mắt ánh mắt lạnh người, nói :
– Về báo lại chủ nhân “Địa bảo”, ta sẽ đến quét sạch không chừa một mống nào.
Hai gã áo đen nghe chàng nói như được sinh lại lần thứ hai, cả hai vội quay lưng ù chạy, vấp ngã liên hồi vì sợ hãi.
Bọn áo đen không còn ai nữa, Tiểu Phong tiếp tục tiến về phía quần hào đang tranh chấp.
Giữa dám quần hào lúc này là một thiếu nữ có dung nhan vô cùng kiều diễm,dáng nàng uyển chuyền trông rất khêu gợi, nhất là đôi mắt phượng trông thật lẳng lơ đa tình. Thiếu nữ uyển chuyển đứng chắn ngang đường một lão già, trầm giọng :
– Thiết Hoàn Thần Quân, lão không thể đến nơi đó đâu.
Thiết Hoàn Thần Quân nhướng mày, hai ông tay áo dài rủ xuống, nổi tràng cười ngạo nghễ, nói :
– Ai cản được lão phu?
Thiếu nữ nhoẻn nụ cười thật tươi như có ma lực hớp hồn lão già :
– Ta không cho người đụng đến bức thư ấy!
Thiết Hoàn Thần Quân tràn đầy uất khí, trợn mắt quát to :
– Ngươi có tài cán gì mà cản được lão phu?
Chẳng nói chẳng rằng tay thiếu nữ bỗng dưng uyển chuyển như múa, và không biết bằng một thủ pháp gì trên tay nàng đã có một ngọn Liễu diệp phi đao :
– Ngươi có tránh được ngọn phi đao này chăng?
Sau câu hỏi, ánh mắt long lanh gợi tình của nàng đã toát ra sát khí rờn rợn.
Thiết Hoàn Thần Quân chợt lùi lại một bước. Gương mặt của lão trầm trọng, chăm chăm nhìn vào ngọn Liễu diệp phi đao.
Cục trường lúc này đã nặng nề tử khí.
Thiết Hoàn Thần Quân trầm giọng nói :
– Ngọn tiểu đao ấy làm gì được lão phu?
Lời vừa dứt cặp thiết hoàn sáng mới, loang loáng tạo màn quang che chắn khó có gì lọt qua.
Thiếu nữ gằn giọng :
– Thử coi ngươi có tránh được ngọn đao này không?
Thiếu nữ khẽ xoay mình, không thấy đôi tay cử động, nàng như một nàng tiên múa điệu vũ nghê thường hơn là xuất chiêu sát thủ.
Mọi người trố mắt ra nhìn. Lúc nàng dừng lại, ngọn phi đao đã không còn nằm trong tay. Ai cũng đổ mắt về hướng Thiết Hoàn Thần Quân thấy lão đang quay như một con vụ, đôi thiết hoàn dày đặc bao phủ. Lúc lão dừng lại, mặt lấm tấm vài giọt mồ hôi.
Thiết Hoàn Thần Quân gằn giọng :
– Phi đao của ngươi chẳng làm gì nổi lão phu.
Gương mặt đỏ hồng như giồi phấn của thiếu nữ thoáng hiện những nét lạnh lùng đanh ác :
– Vừa rồi ngươi tránh được một ngọn phi đao. Nhưng ta vẫn chưa tin vào sức của ngươi. Nếu ngươi dám nếm thử ba ngọn phi đao, ta bằng lòng cho ngươi biết danh hiệu.
Múa hai chiếc thiết hoàn, Thiết Hoàn Thần Quân cao giọng thản nhiên nói :
– Đâu nàng cứ nói thử xem, lão phu sẵn sàng tiếp đón ba ngọn phi đao của nàng.
Thiếu nữ cười gằn, gật đầu nói :
– Được lắm, nếu lão muốn chết thì lắng tai nghe ta xưng danh hiệu của ta đây! Ta chính là “Bắc Yêu”!
Lúc ấy tại chỗ đã có mặt trên vài mươi anh hùng, hào kiệt tứ phương tựu lại để tranh nhau một phong thơ. Tất cả vừa nghe thiếu nữ xưng hô danh hiệu đồng hét vang một tiếng thất kinh cùng thối lui ba bước đứng không vững. Chẳng một ai có thể ngờ thiếu nữ diễm lệ, mắt dẫy đầy tà dâm đó lại chính là “Bắc Yêu”.
Một trong hai tên đại ma đầu mà giang hồ nghe đến đều vỡ mật. “Nam Tinh” và “Bắc Yêu”!
Quả đúng như lời Bắc Yêu đã nói trước với Thiết Hoàn Thần Quân không quá đáng một chút nào. Bắc Yêu xưng danh hiệu xong, bao nhiêu cao thủ tên tuổi vang lừng một thời, lúc ấy sợ hãi đến xanh mặt.
Hung danh, bạo khí của “Nam Tinh” “Bắc Yêu” quá dữ dằn, người đời rất đỗi ghê sợ. Thiếu nữ kiều diễm tuyệt luân đó lại là “Bắc Yêu” ma vương sát nhân không gớm tay.
Cười “sặc sặc” một hồi, Bắc Yêu thò vào túi áo lấy ra ba ngọn phi đao lạnh lùng bảo :
– Thiết Hoàn Thần Quân ngươi đã nghe danh hiệu ta rồi hãy tiếp ta ba ngọn phi đao.
Tiếng nói lảnh lót vừa thốt ra khỏi hai vành môi đỏ thắm như hai cánh hoa anh đào, vẽ mặt trắng hồng của thiếu nữ diễm lệ tuyệt luân ấy đượm đầy sát khí.
Hai mắt nàng nhìn thẳng vào mặt Thiết Hoàn Thần Quân.
Bị hai chữ “Bắc Yêu” làm kinh khiếp, Thiết Hoàn Thần Quân mặt tái mét thụt lùi hai bước.
Bắc Yêu cười nhạt một tiếng nói :
– Ngươi không ra tay. Ta ra tay trước đấy!
Ba ngọn phi đao mỏng như chiếc lá liễu nằm trong lòng bàn tay mặt của nàng múa nhè nhẹ.
Không khí căng thẳng đè nặng lên đầu những ai có mặt tại chỗ. Mọi người lấm lét thối lui.
Thiết Hoàn Thần Quân cười ra rả một tiếng, bỗng nhiên tiến tới một bước nói :
– Lúc sống lão phu được lãnh giáo luôn tuyệt học phi đao dầu có chết với phi đao cũng chẳng chi đáng làm lo ngại kia mà?
Lão cười một tiếng, nghinh mặt đi thẳng tới. Còn cách Bắc Yêu độ ba thước, Thiết Hoàn Thần Quân đứng lại, cất tiếng cười ngạo nghễ, miệng nói :
– Cô nương cho lão phu nếm thử phi đao đi.
Bắc Yêu cười một tiếng bảo :
– Không ngờ cái chết đã đến trước mắt, Thiết Hoàn Thần Quân còn giữ được khí độ hào hiệp phần nào khiến người phải nể phục.
Nàng cười lảnh lót một chuỗi dài. Nhưng tiếng cười vừa dứt, vẻ mặt nàng liền biến đổi hiểm ác lạnh lùng :
– Thiết Hoàn Thần Quân ta ra tay đây.
Lão thong thả đáp :
– Cô nương cứ việc.
Thiết Hoàn Thần Quân dứt tiếng lại nghe tiếng cười lảnh lót của Bắc Yêu ngân lên. Theo tiếng cười nhạt đó, liễu điệp phi dao trong tay của nàng đã phóng tới.
Phi đao bắn ra nhanh không thể tả. Với cặp mắt thịt người phàm không sao thấy được. Trước mắt Thiết Hoàn Thần Quân phải bỏ mạng dưới phi dao của Bắc Yêu.
Chợt đâu...
Một chưởng phong từ đâu đột nhiên bắn ra. Thân hình của Thiết Hoàn Thần Quân bị nguồn chưởng lực ấy đẩy trở sang bên trái ba bộ. Tránh ngọn phi đao của Bắc Yêu một cách dễ dàng.
Phát chưởng phát ra thật bất ngờ. Mấy chục cao thủ có mặt tại trận đồng kêu lên một tiếng thất thanh.
Bắc Yêu cũng không khỏi giật mình sửng sốt. Đôi mắt nàng sáng tợ sao băng rảo nhìn khắp nơi đấu trường qua một lần, bỗng chỉa thắng vào mặt Tiểu Phong không chớp.
Tiểu Phong bật cười một tiếng ngạo nghễ nói :
– Nàng ngó ta cái chi?
Bắc Yêu hé hai hàm răng trong như ngọc mỉm cười. Nụ cười tươi như hoa hàm tiếu. Chỉ nghe tiếng nàng nói réo rắt như đờn :
– Ngó chàng đẹp trai quá.
Tiểu Phong không tưởng nổi một giai nhân diễm lệ tuyệt sắc dường thể thiên tiên như thế lại có thể dâm loạn đầy người cỡ đó. Thấy tư cách quá trơ trẽn của nàng thật bắt buồn nôn. Phừng phừng lửa giận, Tiểu Phong nói :
– Ta không cần nàng ngó ta đẹp trai hay không đẹp trai.
Câu nói gây gổ của chàng khiến những cao thủ có mặt tại chỗ biến sắc.
Chàng dám đụng độ với Bắc Yêu đó là điều bọn họ không sao dám nghĩ đến. Bộ chàng không tiếc mạng sống sao?
Phỏng như bất cứ thiếu nữ nào bị Tiểu Phong nói câu bỉ mặt ấy thì đều phải mắc cỡ đến đỏ mặt tía tai. Còn Bắc Yêu thì chẳng chút chi tỏ ra thẹn thùng, giơ mạng. Nhưng thật ra chàng cũng biết từ lúc xuất hiện trên chốn giang hồ đến nay chưa lần nào Bắc Yêu phóng phi đao mà không lấy mạng người.
Đương lúc Bắc Yêu nắm mười hai ngọn liễu điệp dao chậm rãi đi về phía Tiểu Phong, bỗng Thiết Hoàn Thần Quân cười to lên một tiếng lạnh lùng. Bàn tay mặt của lão đưa lên chiếc thiết hoàn chuyển sang màu xanh biếc bay nổi thành tiếng rào rào nhắm thẳng lưng Bắc Yêu phóng tới với một tốc độ kinh hồn.
Ngày nay Thiết Hoàn Thần Quân nổi danh trên chốn giang hồ cũng nhờ hai chiếc thiết hoàn này. Bởi vậy chiếc thiết hoàn bên tay mặt phóng rồi, lão nắm chặt thiết hoàn bên tay trái chờ phóng tiếp.
Bắc Yêu cười lên một tiếng lạnh lùng, toàn thân hất tung lên né khỏi chiếc thiết hoàn bên tay mặt của Thiết Hoàn Thần Quân bắn tới.
Chiếc thiết hoàn thứ nhất của Thiết Hoàn Thần Quân bắn trật Bắc Yêu thắng trớn bay vút tới như một tia điện xẹt bay vào Tiểu Phong.
Lách nhẹ một cái chàng vừa ngó lại thì “rắc” một tiếng, chiếc thiết hoàn đã đánh trúng vào đầu một khối đá nát vụn từng mảnh vỡ văng tứ tung, xẹt lửa nháng như sao xẹt.
Thiết Hoàn Thần Quân dợm thấy Bắc Yêu nhảy cao tránh khỏi chiếc thiết hoàn nhứ nhứt, lão phóng bồi chiếc thứ hai bên tay trái bắn vút liền theo.
Thời gian mà Thiết Hoàn Thần Quân phóng chiếc thứ hai chính là chiếc thiết hoàn thứ nhất của lão bắn trúng đầu đá, nháng lửa như sao xẹt.
Chỉ nghe tiếng quát the thé của Bắc Yêu :
– Thiết Hoàn Thần Quân phải chết!
Lời vừa dứt, bàn tay nhẹ nhàng vung khẽ. Sáu ngọn liễu điệp phi đao bay nhanh đi như lằn chớp xanh rờn.
Thiết Hoàn Thần Quân hét to một tiếng, thân hình lão bay bổng lên cao, rồi rớt về sau hơn sáu trượng.
Tiểu Phong biến sắc khi nhìn thấy thương tích trên thi thể của Thiết Hoàn Thần Quân. Lão bị thương tích cả ba lưỡi liễu điệp đao, hai lưỡi ngang mắt và một lưỡi ngang trước bụng.
Tất cả quần hùng mục kích cái lối giết người tàn ác của Bắc Yêu đều thất kinh hồn vía.
Tiểu Phong nạt vang :
– Bắc Yêu, mi thật là tàn ác.
Mặt chàng bao đầy sát khí. Tiểu Phong quyết ra tay giao đấu cùng con ma nữ này một trận.
Bắc Yêu cười mát, giọng cợt nhả :
– Giờ thì chàng tin là mình không đủ sức cứu cho lão già vô dụng ấy rồi chứ?
Bị Bắc Yêu nói đâm họng, lửa giận phừng cháy đỏ mặt, Tiểu Phong buông một chuỗi cười rờn rợn. Bỗng chàng thoắt người một cái, cả thân hình chàng rơi xuống trước mặt Bắc Yêu một cách bất ngờ :
– Ta muốn thử xem tuyệt học về liễu điệp phi đao của mi, có chi hơn người chứ?
Chỉ một cái lắc mình tuyệt kỹ của chàng đã khiến tất cả cao thủ có mặt tại đấu trường tin tưởng vào Tiểu Phong có thể chống lại còn ma đầu hung ác đó.
Nhưng, đó chỉ là một niềm tin quá đỗi hồ đồ.
Còn ai không biết cái danh “Bắc Yêu” bao phủ cả thiên hạ. Một trăm hai mươi ngọn liễu điệp phi đao tẩm bằng một chất kịch độc nhứt trần gian. Đã vậy cái tài phóng phi đao của Bắc Yêu lại trăm phát không sai chạy một. Tên tuổi Tiểu Phong chưa tầng nghe thấy trên chốn giang hồ bao giờ, có thể địch nổi Bắc Yêu không? Vấn đề ấy còn phải chờ được sự chứng minh mới quyết định nổi.
Bắc Yêu nhếch mép cười tình. Nụ cười hết sức dâm loạn, có ma lực hớp hồn những kẻ nịnh ái đa tình. Nàng nói :
– Thế à? Đâu chàng thử tiếp chơi vài ngọn cho biết mùi.
– Vâng, tại hạ vẫn có ý định xem thử đấy.
Vô tình hay hữu ý chẳng hiểu mà chỉ thấy Bắc Yêu uốn chiếc lưng công, nẩy bộ ngực sừng sựng hai quả tuyết lê đến trước mặt Tiểu Phong với một dáng điệu lả lơi khêu gợi làm cho chàng cũng phải động tình.
Tiểu Phong giật mình ớn sợ cái sắc đẹp ma quái hớp hồn của nàng nên thối lui một bước.
Bắc Yêu cười lảnh lót như tiếng chuông vàng, cất tiếng oanh thỏ thẻ :
– Có chi mà chàng phải làm như thế?
– Làm gì? Mi sợ ta chăng?
Bắc Yêu cười sặc sụa đáp :
– Lăn lóc trên chốn giang hồ năm năm nay. Bắc Yêu chả sợ một ai.
– Thế thì ra tay đi.
Bắc Yêu nói :
– Ví dụ mà ta có ý giết chàng thì cũng chẳng phải dùng đến liễu điệp phi đao.
Tiểu Phong chịu không được, nạt vang như sấm :
– Mi không chịu ra tay thì ta cho biết trước.
Chàng vung chưởng đánh vỗ vào nữ ma đầu.
Cười nhạt một tiếng, tấm thân nõn nà trông tựa đóa hoa, Bắc Yêu nương theo chưởng lực của Tiểu Phong phất phơ bay ra ngoài.
Võ công của Bắc Yêu cao thâm tuyệt diệu khó nơi nào lường.
Tiểu Phong hết sức kinh hãi, thụt lui một bước. Chàng không sao ngờ được Bắc Yêu có thân pháp xuất thần nhập quỷ đến mức độ thượng thừa ấy.
Bắc Yêu cười mỉm chi một cái, nói :
– Các hạ này! Ta đã nhượng chàng một chưởng rồi đó. Lẽ nào hai đứa mình thật tình đánh nhau cho chàng chết thiếp sống hay sao?
Giọng nói của nàng không khác tiếng chân khua rèm ngọc nghe êm lỗ tai vô cùng.
Tiểu Phong là một thanh niên hết sức kiêu ngạo, trước mắt chàng bao nhiêu cao thủ mà lại để Bắc Yêu tránh khỏi một chưởng, thẹn đỏ mặt mày. Chàng nói :
– Còn như ta với mi không đánh nhau, thiếp chết chàng sống thì mi có chịu đi nơi nào khác không?
– Ấy chà! Chàng bảo ta đi ngả nào?
– Đi trốn như một con chó ấy mà.
Chẳng chút chi gọi là giận dữ lộ ra trên nét mặt, trái lại đằng khác, Bắc Yêu hé nụ cười duyên hết sức dâm đãng, nói :
– Nói giả tỷ mà nghe. Nếu ta đi khỏi nơi đây, liệu chàng có trốn thoát nổi không?
Tiểu Phong nghe Bắc Yêu nói trong lòng đâm ra lo nghĩ. Liền đó, chàng bụng bảo dạ rằng :
– “Không sai! Hiện thời tại đây có đến mấy trăm cao thủ đông như kiến cỏ. Phỏng như ta lấy đặng hai mươi mốt chữ khắc trên đồng tiền đó, chắc gì ta ra khỏi một cách an toàn không! Đã vậy mà lại có vấn đề...”
Mặc dầu có ý nghĩ như vậy, chỉ vì Tiểu Phong bổn tánh kiêu ngạo hơn người, chàng vẫn trả lời quả quyết :
– Tự nhiên là ta thoát khỏi, chẳng cần phải trốn tránh.
– Chàng căn cứ vào đâu?
– Mi tính chắc như đinh đóng vào cột là trên đời này chẳng một ai tiếp nổi môn tuyệt học về phi dao của mi à? Ta là Tiểu Phong không cần dùng đến võ khí, chỉ lấy hai bàn tay thịt chơi với mi cho biết phi đao lợi hại ra sao.
Bắc Yêu cười nhạt một tiếng đáp :
– Ta cũng cần xem thử hai bàn tay thịt của chàng có chỗ nào tuyệt kỹ kinh người?
Lời nói chưa dứt, mặt phấn của nàng đằng đằng sát khí, sáu ngọn liễu diệp phi đao lo le trong tay.
Cười một tiếng ngạo nghễ, Tiểu Phong bước thẳng tới.
Thái độ cực kỳ kiêu ngạo và hào lệ của Tiểu Phong khiến mấy trăm anh hùng hảo hán có mặt tại chỗ hết sức thán phục chàng. Ai nấy nghĩ thầm trong bụng :
– “Chàng trai xinh đẹp này nếu mà không chết dưới bàn tay Bắc Yêu thì thanh danh chàng chẳng khó chi mà không lẫy lừng khắp thiên hạ.”
Mọi người còn đang nghĩ ngợi, chợt nghe tiếng Tiểu Phong nói la rang rảng vang động khắp nơi :
– Bắc Yêu hãy ra tay xem nào!
Hai mươi ngọn phi đao trong tay Bắc Yêu lập lòe ánh sáng bỗng nghe tiếng nàng than thở nho nhỏ :
– Ta không thể giết chàng.
Lời than thở của Bắc Yêu làm cho hết thảy cao thủ đều kinh hãi thầm. Con nữ ma vương giết người không chớp mắt này cớ sao lại than thở mới lạ?
Tiểu Phong quát to :
– Đừng phách lối. Bộ mi tưởng phi đao trong tay mi phóng ra là giết chết được ta à? Mi tin chắc thế là mi nhầm rồi.
– Vậy chớ sao? Nếu lòng ta mà tàn nhẫn thì chàng không thể sống sót trên đời.
Hai mắt của Tiểu Phong đỏ lòm lửa giận. Tiếng chàng nạt to :
– Mi bảo rằng mi giết được ta. Chớ sao mi lại chần chờ mà không ra tay?
Cặp mắt rạng ngời như hai vì sao của Bắc Yêu quét nhìn một cây táo lớn độ một người ôm không giáp tay ở phía sau nhà ba trượng. Nàng đưa một ngón tay búp măng trỏ vào cây to đó hỏi Tiểu Phong :
– Nầy các hạ. Chàng xem cây táo lớn cả vòng ôm cách ngoài ba trượng kia, trên một nhánh cao hơn hết của nó cả thảy mấy lá?
Tiểu Phong không hiểu ý Bắc Yêu hỏi mình như vậy với mục đích chi.
Chàng đoán chừng là nàng muốn thí nghiệm nhãn lực mình đến mức độ nào nên bụng bảo dạ rằng lá cây đó chỉ bằng lóng tay con nít mới sanh, nếu không có nhãn lực kinh người, thật cũng khó đếm nổi. Nghĩ thế chàng liền miệng đáp ngay :
– Ba mươi sáu lá.
– Đúng lắm, ba mươi sáu lá.
– Mi hỏi ta với dụng ý gì?
– Ta định nhắm cứng hai mí mắt bắn một lượt ba mươi sáu lá đó. Nhưng không đụng đến mảy may da cây một chỗ nào. Phỏng như chàng chưa thật tin bằng lời thi sau khi ba mươi sáu lá đó rơi xuống chàng cứ xem xét lại cho thật kỹ.
Đám cao thủ đang có mặt le lưỡi lắc đầu. Khi nghe thấy Bắc Yêu nhắm mắt mà bắn rơi ba mươi sáu lá cây cách ra ngoài ba trượng mà không đụng đến một chỗ nào trong cây, bọn họ làm sao mà chẳng hãi kinh kia chớ?
Đến Tiểu Phong cũng phải khiếp đảm. Thật ra nếu Bắc Yêu bắn rơi ba mươi sáu lá cây đó đúng như lời nàng nói thì tưởng chừng nàng muốn giết chàng vẫn không lấy chi làm khó khăn cho lắm.
Tất cả các cao thủ nơi đấu trường ai nấy đều chăm chú muốn chứng kiến một cuộc trổ tài.
Tiểu Phong cười nói :
– Ta cũng mong được mở rộng tầm mắt một phen.
Bắc Yêu miệng vừa cười tươi tay vừa thò vào túi lấy thêm hai mươi bốn ngọn phi đao nữa. Nàng nhắm hai mí mắt lại, hét to một tiếng, ba mươi sáu ngọn phi đao trong lòng bàn tay nàng cùng bắn ra một lượt.
Tiểu Phong đóng đinh hai con ngươi vào cây táo không nháy. Chi thấy phi đao xẹt tới là ba mươi sáu lá trên cành cây chót vót rơi xuống phấp phới. Cái mà chàng thất kinh hồn vía hơn hết là sau khi bị bắn rơi ba mươi sáu lá cây ấy cũng rơi đều nhau phăng phắc một hàng, chẳng lệch nhau một gang tấc nào hết.
Tuyệt chiêu “Đao xạ phi diệp” (đao bắn lá cây) ấy chứng tỏ nội lực của Bắc Yêu đã luyện đến mức thượng thừa. Chàng chưa địch nổi.
Tiểu Phong đang còn kinh khủng trong lòng thì Bắc Yêu đã cười lảnh lót nói :
– Này các hạ! Ta có thề lấy mạng chàng thật chẳng cần phí sức chút nào.
Tánh kiêu ngạo của Tiểu Phong vẫn không vì tuyệt chiêu Bắc Yêu mà giảm bớt phần nào. Chàng lạnh lùng đáp :
– Không sai! Có điều ta muốn lấy tính mạng mi thì cũng dễ như trở bàn tay.
Bắc Yêu đã thâu lại đầy đủ ba mươi sáu ngọn liễu diệp phi đao, xong chạy đến trước mặt Tiểu Phong nói :
– Ta cũng muốn mở rộng tầm mắt xem cho biết hai bàn tay bằng thịt của chàng có cái gì kinh người không?
Tiểu Phong cười nhạt, vận dụng toàn bộ “Thiên Huyền dương công” vào hai lòng bàn tay, nhắm vào thân cây táo đỏ đánh vào một chưởng. Chàng sử dụng thức chí nhu nên hai bàn tay của chàng chỉ đưa lên một cách nhẹ nhàng, uyển chuyền, nhưng bên trong thì chứa đựng một tiềm lực mãnh liệt vô cùng, chỉ thấy chưởng lực bảo khắp mọi nơi bao nhiêu lá cây rụng rơi xuống gốc.
Lanh như nhoáng, Tiểu Phong đã lùi ra sau.
Đám cao thủ ngẩn ngơ, bụng bảo dạ rằng :
– “Chưởng lực như thế, đã có chi là kinh người đâu?”
Trí nghĩ mà mắt thì nhìn vào thân cây. Một khi đã nhìn, mấy trăm cao thủ có mặt cả Bắc Yêu nữa đều hãi hùng biến sắc. Những đống lá cây bị chưởng lực của Tiểu Phong không sót một lá nào, chúng bị như lửa đốt, màu sắc vàng khô rơi xuống răng rắc, thân cây táo chết khô trụi lủi.
Oai lực của một chưởng ấy khiến mặt mày tất cả mọi người đều không còn tý máu. Ai nấy rùng rùng lui ra sau liền ba bước nhìn nhau tự hỏi thầm trong bụng :
“Trời đất ơi! Công phu quỷ quái ấy là của môn phái nào?”
Tiểu Phong cười ngạo nghễ nói :
– Bắc Yêu, ta muốn lấy tánh mạng mi tưởng chẳng thành vấn đề phải không?
Bắc Yêu biến sắc định mở miệng trả lời.
Thình lình...
Một tiếng kêu quạ quái gở của một con chim ưng vang dậy khắp không gian.
Tiếng kêu hết sức khó chịu khiến đám cao thủ có mặt tại trận nghe lọt vào tai, trái tim đập mạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.