Hàn Lâm Công Tử Thăng Chức Ký

Chương 10: Tiễn người đi, tiễn cả một đời

lunarrabbits, Huỳnh Dạ

17/12/2020

Editor: Nhan Lan

Tái Hoành gắt gao trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt tức giận, quả thực như là muốn ăn sống nuốt tươi tôi.

"Ngươi muốn rời kinh?" Hắn hỏi một câu, lẩm bẩm nói: "Nói lời ngu ngốc gig vậy! Năm sau là mở khoa cử rồi, nếu ngươi rời kinh, chẳng lẽ lại không tham gia khoa cử? Nếu là như thế, chỉ sợ Triệu Hàn Lâm không đồng ý, ngươi..."

Hắn nói những lời này, tôi cũng không ngạc nhiên.

Chỉ có điều, hắn không hiểu tôi, cũng như tôi cũng không hiểu hắn, chuyện cho tới bây giờ, hắn vẫn nghĩ tôi là Triệu công tử; nhưng mà tôi không phải là Triệu công tử thật sự, tự nhiên cũng không thể đi thi khoa cử như hắn nói, Triệu Hàn Lâm bên kia cũng thế, nếu tôi đi thật xa, chỉ sợ ông ấy còn càng thoải mái hơn, tôi xuất hiện ở trước mặt ông, chỉ khiến gợi nhắc lại sự thật Triệu công tử nhà ông đã ra đi thật rồi.

"Vương gia không cần lo ngại, những chuyện này, tại hạ sẽ thương lượng với gia phụ." Tôi bình tĩnh nói.

"Vậy ngươi hôm nay đến tột cùng là đến để làm cái gì!" Tái Hoành chau mày, lạnh lùng nói: "Nếu muốn đi, ngươi làm sao lại cùng ta..." Sắc mặt hắn cũng theo đấy đỏ lên.

"Vậy ta nói thật lòng." Tôi nghĩ nghĩ, vẫn quyết tâm nói thẳng ra, "Nếu ta nói ta không phải là Triệu Văn thanh, cũng không có bất kỳ ý định thi khoa cử nào, Vương gia có tin không?"

Tái Hoành cười lạnh một tiếng, "Ngươi không phải Triệu Văn thanh thì ngươi là ai? Ngươi muốn nói cái gì thì trực tiếp mở miệng, bớt ở chỗ này kiếm vài lý do qua loa tắc trách."

... Hắn không tin.

Nhưng mà không biết tại sao, đáp án của hắn lại làm cho tôi có cảm giác buông lỏng. Hắn không tin, thì cũng thôi, dù sao chuyện này cho dù nói ra, cũng sẽ không có người tin, Triệu Hàn Lâm thì là trong lúc ngoài ý muốn; ông ấy quá hiểu rõ Triệu Văn Thanh, không lý nào lại không phân biệt được, mà tôi và Tái Hoành trong mấy tháng này mới quen biết nhau, trước đó, hắn cùng với Triệu công tử thật chỉ sợ cũng chưa tiếp xúc được mấy câu.

Tôi ho khan, thấp giọng nói: "Vương gia cũng biết, bệ hạ có ý cưới Tiểu Kiều, vì thế không tiếc để cho Triệu Hàn Lâm nhận Tiểu Kiều làm nghĩa nữ?"

Hắn mờ mịt gật gật đầu, sắc mặt vẫn giận dữ, dường như hoàn toàn không hiểu tôi muốn nói cái gì.

"Nếu đúng Tiểu Kiều trở thành hoàng hậu, cha ta là học sĩ Hàn Lâm viện, lại là cựu thần Chiêu Hoài thái tử để lại, hiện nay phẩm cấp tại Hàn Lâm viện đã rất cao, nếu tăng lên một ít, chỉ sợ không lâu sau có thể vào đến các, nếu ta cũng vào triều đình, cùng gia phụ là quan đồng cấp, chỉ sợ..."

Tôi còn chưa nói hết lời dư thừa..., hiểu sự tình trong triều Tái Hoành đương nhiên cũng có thể hiểu lời tôi, chỉ có điều lý do này thoạt nhìn cực kỳ chân thật, nhưng thật ra là tôi nói bừa ra để lừa hắn.

Tái Hoành lập tức mở miệng nói: "Chỉ là kiêng kị việc này, cũng không cần quả quyết rời kinh."

Tôi thở thật dài một tiếng, nói: "Nếu ta ở lại, Vương gia muốn thế nào?"

Hắn nao nao.

"Vương gia bây giờ đã hai mươi tư tuổi, sớm nên kết hôn rồi, chừng hai năm nữa, ta đã qua quan lễ, cũng phải kết hôn... Tới lúc đó, ta và Vương gia tầm còn tính toán cái gì?" Tôi nhàn nhạt nói, "Vương gia thân là hậu duệ của Chiêu Hoài thái tử, hiện nay được phong Đoan Vương, tự nhiên cần con nối dõi kế tục Vương tước, mà ta... Một nam tử, cho dù thật sự trở thành khế đệ của Vương gia, có thể làm gì được cho ngươi?"

Tôi nhìn về phía hắn, bất tri bất giác, hốc mắt thực sự nóng lên.

Kỳ thật đây cũng không phải là lời tôi vốn định nói, những lời thoại này cũng chỉ là lý do để đối đáp hắn, nhưng không biết tại sao, nói đến đây, rõ ràng tôi cũng dung nhập tình cảm vào trong đó, hình như có hơi không khống chế được. Có lẽ là bởi vì tôi quả thực thích hắn, có điều thích này không sâu nặng đến nỗi có thể vì hắn bỏ qua hết thảy, hắn có lẽ cũng như vậy.

Tái Hoành không nói gì, vẻn vẹn chỉ dùng một loại ánh mắt phức tạp khiến người ta không biết nên hình dung thế nào nhìn tôi

Lúc lâu sau, hắn mở miệng nói: "Không thành thân... Là được chứ gì."

Tôi ngây ngẩn cả người.

Tái Hoành như là bắt được một cơ hội tốt ngàn năm khó gặp gỡ, bỗng nhiên đắc chí vừa lòng mà cất giọng nói: "Đã như vầy, ta không thành thân, ngươi cũng không kết hôn, cứ như thế đi." Ngữ khí chắc chắn, dường như việc này là chuyện dĩ nhiên.

"Nếu Hoàng Thượng ban hôn ——" tôi vội vàng nói.

"Thoái thác là được." Hắn đáp rõ ràng gọn gàng.

"Nếu khiến cho trong người triều đồn thổi gây áp lực—— "

"Ta dốc hết sức ngăn lại."

"Nếu gia phụ không đồng ý —— "

"Khiến ngươi trở thành khế đệ của ta, hôn nhân đại sự tất nhiên là do ta làm chủ."

... Tên này hết thuốc chữa, hắn rốt cuộc làm sao có thể duy trì cái tính cách coi mình là trung tâm mà vẫn bình an sống đến tận giờ! Tôi nghẹn họng nhìn trân trối, trong khoảng thời gian ngắn, quả thực là bị hắn ép nghẹn không còn lời nào để nói. Lập tức tôi trầm mặc xuống, hắn bỗng nhiên ôm tôi. Động tác vào lúc này xem ra không giống như yếu thế, hắn dùng lực vuốt ve tôi, như một thứ đồ chơi trẻ em âu yếm không muốn buông ra, lưu luyến không rời.

Ma xui quỷ khiến, tôi vô thức hỏi: "Vương gia chuyện này là thật hả?"

"Thật." Hắn đáp đơn giản mà kiên định.

Trong khoảng thời gian ngắn tôi cũng không biết nên nói cái gì, vẫn còn im lặng. Tôi vốn cho rằng Tái Hoành và tôi chẳng qua chỉ nhân duyên mỏng manh, thế nhưng mà hiển nhiên hắn không phải chỉ muốn như thế, thậm chí còn nói ra như vậy, tôi cũng không phải ý chí sắt đá, tự nhiên không khỏi có vài phần động lòng.



Nếu như nói tôi hoàn toàn không bị ngôn ngữ của hắn đả động, vậy khẳng định là nói dối, nhưng mà sự tình thật sự có thể tiến triển thuận lợi như vậy sao?

Loại chuyện này không đến cuối cùng, ai cũng không biết được kết quả, nhưng nếu như ngay cả thử cũng chưa từng thử, khẳng định cũng sẽ không có bất luận kết quả nào.

Tôi chợt nhớ tới mấy câu ngày trước Tiểu Kiều đã từng nói..., lập tức lâm vào cảnh không biết giải quyết thế nào.

Tiểu Kiều chí khí và khát vọng, thậm chí quyết định ở thời đại này mở ra trường học mới, dù cho chỉ là với tư cách người phụ nữ đứng sau hoàng đế, cũng vẫn sẽ không hối tiếc... Còn tôi lại không có bất kỳ mục đích cụ thể nào, thậm chí không biết mình đi tới đâu và từ nay về sau nên sống thế nào, dù cho ý đồ rời khỏi kinh thành, cũng chỉ là vô thức muốn lưu lại một con đường bảo tồn tính mạng mà thôi.

Hết lần này tới lần khác ở trước mặt tôi,có một người như vậy, nói với tôi những lời này.

Tôi bỗng nhiên cảm nhận được các cô gái bình thường đột nhiên xuất hiện một anh chàng giàu có đẹp trai cầu hôn tâm tình trên giường, vậy khẳng định là sẽ do dự xoắn xuýt, một bên không tin mình thật sự có thể được đối phương yêu, một bên lại hoài nghi cảm tình và quyết định này có lẽ chỉ là đối phương nhất thời váng đầu nói ra, qua vài ngày nữa sẽ như ảo ảnh trong mơ nhanh chóng nhạt nhòa.

Không biết đã qua bao lâu, tôi cuối cùng cố lấy dũng khí, nghênh đón ánh mắt của hắn, trịnh trọng gọi tên của hắn, "Tái Hoành —— "

Sau đó lại qua mấy ngày.

Tiểu Kiều suốt ngày thở dài thở ngắn, ngẫu nhiên nhìn tôi một cái, dường như là rất muốn đánh tôi một trận, nhưng chung quy không động thủ.

"Tại sao cậu lại cự tuyệt hắn nữa à?" Tiểu Kiều dùng sức chọc trán tôi, vẻ mặt xoắn xuýt, "Đầu óc cậu hỏng rồi hay là uống lộn thuốc! Tái Hoành rõ ràng cũng đã cầu hôn  cậu—— tuy nhiên không thật sự cầu hôn, có điều cũng không kém cầu hôn là bao —— tại sao cậu lại cự tuyệt?"

"Quá trầm trọng." Tôi đáp.

Mặc dù biết Tái Hòanh có thể là nhất thời xúc động, cũng có thể là nhất thời mê hoặc, nhưng là thật sự tôi không cách nào thuyết phục chính mình tiếp nhận đề nghị của hắn.

Cẩn thận ngẫm lại, đối tượng mới bắt đầu mập mờ vài ngày bỗng nhiên tiến triển đến mức định ngày kết hôn gặp phụ huynh, chuyện này chẳng lẽ không đáng sợ sao? Dù cho mới đầu người cho rằng chúng tôi không thể có bất cứ quan hệ gì là tôi, nhưng hiện tại người đối với quyết định của hắn lại không cách nào thản nhiên tiếp nhận cũng là tôi.

Sau khi Tiểu Kiều biết chuyện, tức giận đến mắng tôi "Sĩ diện cãi láo", "Làm ra vẻ".

Thứ chúng tôi cần, kỳ thật chỉ là thời gian mà thôi.

Tôi cần nhiều thời gian hơn để hiểu hắn, quen thuộc với hắn, cùng hắn ở chung, biết rõ vui buồn của hắn, quan tâm suy nghĩ của hắn, nhận ra tình cảm của hắn. Đáng tiếc hình như hắn có lẽ không muốn cho tôi cơ hội một lần nữa, sau đó tôi có đến Đoan vương phủ lần nữa, hắn liền viện một cái lý do qua loa để tránh đi, cũng chỉ để cho quản sự đi ra, lạnh như băng mà nói một câu "Vương gia không tiếp khách".

Dưới loại tình huống này, tôi cũng không còn cách nào, đành phải tạm thời vứt chuyện này sang một bên.

Sau khi Tái Anh đăng cơ một khoảng thời gian, triều chính cũng bình định, ngoại trừ việc thương nghị chuẩn bị mở khoa cử. Cho dù đại bộ phận triều thần đều cho rằng Tiểu Kiều xuất thân thấp hèn, lại từng là nô tỳ, cũng không tương xứng, có điều Tái Anh vẫn nỗ lực, thuyết phục triều thần lập Tiểu Kiều làm hoàng hậu, cùng lúc đó, với tư cách bàn trao đổi điều kiện, cũng đã đáp ứng để cho mấy vị thiên kim quyền quý vào cung làm phi.

Bởi vì Tiểu Kiều sắp được phong làm hoàng hậu, thân làm nghĩa phụ Triệu Hàn Lâm thuận tiện cũng được phong một tước vị không lớn không nhỏ, mà tôi với tư cách huynh trưởng trên danh nghĩa của Tiểu Kiều cũng phải được ban thưởng một ít, hơn nữa thứ Tiểu Kiều cho tôi...là ngân lượng ngân phiếu, làm ăn nhỏ kiếm sống đã là đủ rồi.

"Cậu định về quê bán bánh bao à..." vẻ mặt Tiểu Kiều tiếc nuối, "Cho dù muốn bán bánh bao, cũng có thể ở lại kinh thành bán mà."

"Tôi ở tại đây có thể làm được gì?" Tôi lắc đầu, "Được rồi đó, tôi cũng không muốn kéo chân cậu, huống hồ cậu có lẽ cũng có kế hoạch riêng, không phải cậu còn muốn thống nhất hậu cung quân lâm thiên hạ sao?"

Tiểu Kiều khẽ giật mình, không giống thường ngày cao hứng bừng bừng nói lên khát khao của bản thân, thậm chí không cười, ngược lại chỉ nhẹ gật đầu, cái gì cũng không nói, yên lặng mà uống một ngụm trà.

Tôi chỉ đành trấn an hắn nói: "Huống hồ cậu đang lo lắng cái gì, chẳng qua tôi chỉ rời đi một thời gian mà thôi, ít thì mấy tháng, lâu là mấy năm, cũng không phải cả đời không trở lại." Tôi dừng một chút, cuối cùng thản nhiên nói: "Cậu đã tìm được mục tiêu cuộc sống của chính cậu, đây không phải rất tốt sao? Vào lúc tôi rời kinh một khoảng thời gian, tôi cũng muốn đi tìm một tìm mục tiêu sống của mình..."

"Vừa bán bánh bao vừa tìm sao?" Tiểu Kiều cười nhạo, "Lại nói tiếp, cậu thực sự nên đi ăn thử bánh bao trước kia bán ở bên cạnh nhà trọ trong ngõ nhỏ của chúng ta, đó là bánh bao ngon nhất tôi từng ăn, nhân bánh bao đậm, ngoài vỏ thì thơm lại giòn, bên trong nước thịt thơm ngon, còn thả không ít hành thái, siêu tuyệt!"

"Hiện tại còn nói cái này làm cái gì nha, chúng ta đều đã xuyên qua..."

"Đúng vậy a... Đêm hôm đó tại sao chúng ta không đi mua bánh bao, mà lại đi mua gà..."

Hai chúng tôi không nói gì, từng người thở dài.

Dù cho không ai nói ra, nhưng chúng tôi đều còn hoài niệm thời đại kia. Chỉ có điều, ít ra Tiểu Kiều đã bắt đầu tiến về phía trước, mà tôi thì chậm chạp không có động tĩnh, vẫn còn đứng tại chỗ, đưa mắt nhìn về nơi đã không có khả năng trở về ấy.

Cũng không phải nói thời đại này không tốt, kỳ thật ở đây cũng rất tốt, không khí tươi mát, dân chúng chất phác, đồ ăn cũng không là không ngon... So với nơi chúng tôi sống, ở đây giống như ở nông thôn, không có khoa học kỹ thuật, nhưng không hề mất nhân tính, huống hồ đây là một thời đại hoàn toàn dựa vào bối cảnh hậu thuẫn, xuyên không thành dân chúng bình thường có lẽ sẽ sống khá gian khổ, nhưng thân phận của tôi bây giờ là công tử phủ Hàn Lâm, tương lai là anh trai hoàng hậu, chỉ cần không gây ra chuyện gì lớn, trên cơ bản sẽ không có vấn đề gì.

Nói trắng ra là, từ nay về sau đại khái tôi có thể cậy vào thân phận của Tiểu Kiều mà cáo mượn oai hùm, làm mưa làm gió.

Mấy ngày trước khi tôi rời khỏi kinh thành, vừa vặn Tiểu Kiều xuất giá, sau nghi thức long trọng, hắn được nghênh đón vào trong cung, từ nay về sau vào Cửu Trọng cung. Tôi vốn cho rằng Tiểu Kiều sẽ giống như bình thường giả khóc, dùng biểu hiện điên điên khùng khùng thổ lộ sự khẩn trương bất an của bản thân, nhưng hôm ấy hắn lại dị đứng đắn khác thường, mà ngay cả ánh mắt cũng hoàn toàn chưa từng dao động, giống như hắn đã sớm chờ đợi ngày hôm nay, trước đó tập luyện tưởng tượng vô số lần, cứ thế tất cả mọi cử động đều không tìm ra bất luận tật xấu nào.

Cỗ kiệu hoa ánh vàng rực rỡ được nâng vào trong cung, ngại chú rể thân phận cao quý, tự nhiên cũng sẽ không có phong tục náo động phòng trong dân gian, tôi và Triệu Hàn Lâm được mời đến tiền điện ngồi vào vị trí, buổi tiệc sơ khai, tôi liền uống vài ly rượu, cách đó không xa ánh mắt Tái Hoành một lần cũng chưa từng dừng lại trên người tôi, tôi nhìn hắn một chút, cuối cùng dời ánh mắt đi.

Đây chính là kết cục của chúng tôi. Tôi thầm nghĩ như thế, lại sảng khoái uống xong một ly rượu.

Đêm hôm đó, tôi say, không rõ là vì cái gì, cũng có thể không có nguyên nhân nào hết, buổi sáng hôm sau tỉnh lại, đau đầu muốn chết, quả thực như là có người lấy đao cạo đầu của tôi vậy, khó chịu cực kỳ.

Thời đại này rượu khá là nhạt nhẽo, nồng độ cồn không cao, có điều uống một chum vào bụng mà nói..., thì lại là chuyện khác.

Mấy ngày sau, Tiểu Kiều về nhà thăm bố mẹ.



"Hết thảy đều rất tốt, trên giường cũng không tệ, bệ hạ quả thực là ——" vẻ mặt hắn dương dương đắc ý.

"Đủ rồi! Tôi không muốn nghe cái này!" Tôi vội vàng đánh gãy lời hắn.

Vẻ mặt hắn kích động, tựa hồ rất muốn tìm người chia sẻ việc kia, ta chỉ đành nín nhịn nghe hắn nói xong, sau đó cảm thấy mình thân là đồng tính luyến ái thật là bi thương. Tiểu Kiều lần này không chỉ là vì về nhà thăm bố mẹ, cũng là vì để tạm biệt tôi, giao hẹn cách thức liên lạc, nói một vài câu, hôm sau hắn liền cáo từ, khởi hành hồi cung.

Tiểu Kiều đi rồi.

Tôi nhìn bóng lưng của hắn, trong lòng thì ngũ vị tạp trần (ngọt chua cay đắng mặn). Đây là bạn cùng phòng với tôi đã vài năm thật sự đã đi mất hơn nữa còn lập gia đình, quả thực là khó có thể tưởng tượng.

Tôi cáo biệt với Triệu Hàn Lâm, dắt ngựa ra khỏi phủ, đi đến trước cửa thành lấy ra giấy phép, sau khi quân trấn thủ cửa thành xem qua, để cho tôi qua cửa. Tôi cưỡi lên ngựa, hai chân kẹp lấy, nhìn xa xa núi rừng, đột nhiên cảm giác lòng tràn đầy mờ mịt.

... Đây gọi là li biệt.

Từ nay về sau bất luận có bao nhiêu khó khăn, tôi và Tiểu Kiều, cuối cùng vào lúc này cũng đi trên con đường của riêng mình.

Cẩn thận ngẫm laj, sau khi xuyên không, tôi đã học được không ít, nói ví dụ như chải đầu búi tóc, cưỡi ngựa, những thứ này ở thời đại cũ tôi không có hứng thú cũng không cần phải học, nhưng mà đến nơi này, không có máy tính cũng không có máy móc, tri thức tôi từng học hoàn toàn không phải sử dụng đến, cũng bởi vậy căn bản tôi không tìm thấy chính mình ở đây, không có chỗ để đi, cũng không có chỗ dừng lại.

Mặc dù Tiểu Kiều là người nhà của tôi, cũng không thể thuyết phục tôi tiếp tục cuộc sống kiểu không hề mục tiêu này. Dù cho đã từng có người nguyện ý cùng đi với tôi, nhưng tôi đã cự tuyệt người kia.

Hiện tại nhớ tới, cũng không thể nói hối hận, chỉ là hoặc nhiều hoặc ít có chút tiếc nuối... Có lẽ khi đó tôi không nên trực tiếp cự tuyệt hắn, mà là nên ôn tồn giải thích,rồi mới khiến cho hắn hiểu được, loại chuyện này không thể nhanh chóng đưa ra quyết định như vậy, chúng tôi có lẽ sẽ có tương lai, cũng có lẽ không có, nhưng đây không phải là sự việc trong một đêm có thể kết luận.

Tôi cũng không nhanh chóng chạy đi, dứt khoát kéo cương, để cho ngựa từ từ đi lên phía trước.

Tiếng gió tại thổi qua bên tai, hơi ầm ĩ, xa xa, tôi trông thấy một bóng dáng thân quen thuộc, không khỏi đi về phía trước, người kia dắt một con ngựa trắng, thần sắc lạnh lùng, hình đang chờ đợi người nào đó, cũng có thể chỉ là trùng hợp đi ngang qua. Không biết tại sao, trái tim tôi truyền đến một trận đau đớn hệt như bị ai nắm chặt, lại ẩn ẩn có vài phần khó thể chịu nóng rực và kích động.

"Tái Hoành." Tôi xoay người xuống ngựa, kêu tên của hắn.

"Một ngày trước ta đi tìm Triệu Hàn Lâm." Hắn tự mình nói, "Triệu Hàn Lâm cũng không có ý làm chủ cho ngươi lập gia đình, chỉ nói Triệu Văn Thanh trước khi vào Hầu phủ không lâu thì bệnh chết, ngươi là người trong họ nhà hắn, thay thế đến kinh thành là khế đệ, chỉ là không kịp nói rõ ràng thân phận phân, vốn nhờ chuyện này mà vào Hầu phủ, Triệu Hàn Lâm dấu diếm việc này, cũng là đâm lao phải theo lao..."

... Tôi sai rồi.

Hóa ra Triệu Hàn Lâm thật sự là người tốt, không chỉ không nói ra lý do tôi bịa ra lúc đầu, nào là cô hồn dã quỷ loạn thất bát tao, thậm chí còn thay tôi giấu diếm được Tái Hoành. Nếu như trên tay tôi có thẻ người tốt, khẳng định phải như thương nhân bán sỉ giá rẻ cho ông ấy một rương lớn mới được.

Có điều, đến lúc này, tôi cũng không muốn dấu diếm Tái Hoành nữa.

"Cha... Không, Triệu đại nhân nói đúng, ta không phải Triệu Văn Thanh, mà là Triệu Trọng Uyên."

Tái Hoành nhìn tôi, một lù lâu sau mớihậm hực nói: "Ngươi dấu diếm ta lâu như thế..."

"Ngươi cũng dấu diếm ta đấy thôi." Tôi phản bác nói, "Ta hiểu lầm ngươi là công tử của phủ An quốc công, ngươi không phải cũng không làm sáng tỏ sao?"

Hắn khẽ giật mình, có chút không cam lòng mà gục đầu xuống, sau lại lặng lẽ liếc tôi một cái, "Vậy xem như hòa nhau."

Tôi yên tĩnh một lát, mở miệng hỏi: "Ngươi tới đây tiễn ta một đoạn đường sao?"

Tái Hoành nhẹ gật đầu.

Trong nội tâm của tôi thất vọng nói không nên lời, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, chỉ là thản nhiên nói: "Lần sau, không biết khi nào có thể gặp lại, Vương gia bảo trọng."

Tôi lên mã, giục ngựa đi nhanh, một lát sau, đã có người đi theo vượt lên.

Hắn lạnh lùng nói: "Ta tiễn ngươi một đoạn đường."

Đoạn đường tiễn đưa này quả thực đưa không biết bao nhiêu lâu, đợi đến lúc chúng tôi cuối cùng xuống ngựa, đến lúc ngồi ở quán trà ven đường uống một bình trà lạnh, tôi cuối cùng cũng nhận ra, hắn đã tiễn tôi quá xa, chỗ này cách xa kinh thành, cửa thành lúc đầu vẫn còn trong tầm mắt đã sớm đã biến mất. Tôi nhìn hắn, hắn cũng nhìn tôi.

"Chỉ là tiện đường mà thôi." Hắn hơi ngại ngùng nói.

"Cho dù chỉ là tiện đường cũng không sao." nhất thời tôi vui không nhịn được, từ đáy lòng thốt ra, "Đi tới chỗ nào, tính toán ở đâu."

Tái Hoành giật mình, hình như có chút không dám tin, thần sắc thoáng cứng ngắc, bên tai lại hợp với tình hình mà nổi đỏ.

Chúng tôi im lặng một lát, bỗng nhiên nhìn nhau, hắn dường như vẫn muốn làm một vấn đề, trong nội tâm cũng còn có nghi hoặc, do dự thật lâu, cuối cùng thoáng xấu hổ hỏi: "Ngươi đối với ta, đến tột cùng có....hay không. Là từ lúc nào..."

Tôi ho một tiếng, đột nhiên nhớ tới đêm đó sau khi say rượu, hắn nằm ở trên giường mỉm cười với tôi, hắn không cự tuyệt sự đụng chạm của tôi, dù cho chuyện giữa nam nhân hắn rất ngây thơ không biết gì, thực sự dùng sự nhiệt tình đáp lại tôi, tuy chỉ là một sự ngoài ý muốn, nhưng vậy cũng gọi là bắt đầu.

Tôi cười cười, "Nói đến chuyện này, vậy thì bắt đầu nói từ một đêm về khuya nào đó...."

TOÀN VĂN HOÀN

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hàn Lâm Công Tử Thăng Chức Ký

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook