Hàn Mặc Tân Thiêm Đại Mặc Hương
Chương 41: Chương 41: Quân Cờ Cho Người
Hồ Miêu
05/08/2018
Thịnh Vương đi một mạch đến Diên Hi cung, Vạn Quý phi nằm trên tháp, đang nói chuyện cùng nữ quyến Đông gia Bá phủ. Vốn Vạn Quý phi là thứ xuất, quan hệ một nhà đơn thuần là tất cả cùng đạt được mục đích, không xung đột đến lợi ích của nhau.
Hoàng thượng yêu thương Thịnh Vương vô hạn nên không thể để hắn có nhà mẹ thấp kém, ngoại trừ Đông lão gia đang là Tam phẩm Thượng thư còn ban thêm một tước Bá, tuy thua kém nhà mẹ Thành Hầu là Quốc Công phủ cao cao tại thượng nhưng họ ngoại của Thái tử cũng chỉ Hầu tước, cho nên Thịnh Vương có được yêu thương bao nhiêu đi nữa vẫn bị Hoàng thượng để tâm.
Thịnh Vương vén rèm đi vào, một nhà nữ quyến liền đứng dậy hành lễ. Nam nữ dù là họ hàng cũng không thể gần gũi, Thịnh Vương chào hỏi mấy câu rồi đến thiên viện nơi hắn thường nghỉ lại.
Một khắc sau Vạn Quý phi cũng sang, Vạn Quý phi mặc áo đỏ thẫm, trâm vàng cài trên tóc rung rinh từng đợt, Hổ Phách vén rèm cẩn thận để chủ nhân bước vào, mà tay Vạn Quý phi được Đông Công công cẩn thận đỡ lấy.
Vạn Quý phi nhíu mày nhìn Thịnh Vương đang trêu ghẹo một cung nữ. Bàn tay hắn luồn sâu vào áo nàng ta, cung nữ đó chỉ có thể nhắm mắt chịu trận không dám phản kháng, vừa thấy bóng dáng Vạn Quý phi đã vội vã quỳ xuống, khẩn thiết dập đầu:
- Nương nương!
Thịnh Vương phất tay để nàng ta lui ra ngoài. Vạn Quý phi nhìn theo khó chịu:
- Ban ngày muốn tuyên dâm, định để Đông cung bắt được nhược điểm sao?
Thịnh Vương phủi phủi tay, hừ lạnh:
- Tên ngốc Thái tử ấy thì biết gì!
Vạn Quý phi ngồi xuống tháp, lắc đầu:
- Con càng ngày càng phóng túng, Châu Quận chúa là vị hôn thê của Huy Quận công, có muốn nàng cũng phải kìm lòng lại.
Thịnh Vương đổi tư thế ngồi:
- Ai nói nhi thần thích nàng ta? Một cái xú nữ nhân ngu xuẩn hết chỗ nói.
Vạn Quý phi nhìn qua Hổ Phách, Hổ Phách là cận nữ bên cạnh từ Đông gia ngày xưa, nàng ta thuật lại nhanh chóng lời nói của Châu Dư Lộ. Vạn Quý phi cũng gật đầu:
- Dù gì Châu gia cùng chúng ta là liên minh, nếu không bênh vực được cũng đừng nên bao che người khác làm tiểu thư Châu gia mất mặt. Lệ phi chắc có lẽ đã làm ầm ĩ bên kia rồi!
Thịnh Vương thẳng người dậy, mi tâm cau lại:
- Thục Trinh Huyện chúa là dạng người khó lường. Nhi thần vốn có chút suy nghĩ để nàng làm Trắc phi.
Vạn Quý phi chậm rãi đưa ly trà lên môi, con trai nàng sinh ra sao nàng lại không biết tính tình hắn. Nữ nhân hắn để lọt vào mắt chắc chắn rất thông tuệ, nếu không cũng là cực kì tinh tế tính toán. Vạn Quý phi mỉm cười:
- Một cái Huyện chúa không hoàng thân quốc thích có khó gì, con đường đường là thân Vương, nàng ta được vào Vương phủ làm Trắc phi đã là phúc phận. Sau khi đón Vận Minh Huyện chúa vào cửa, mẫu phi sẽ đánh tiếng với Phùng phủ giúp con.
Thịnh Vương tự tay rót thêm trà vào ly của Vạn Quý phi, nụ cười càng sâu:
- Đa tạ mẫu phi!
Phùng Gia Hỷ đã tỉnh ngủ từ lâu, nhưng nàng không ngồi dậy, cũng không để ai biết. Vịnh Đan ngồi cạnh nàng thì thầm thuật lại:
- KhinãyngườicủaLệphinương nương cóđếnđâynhìntiểuthưmộtchút. Cũng đã ravề.
Gia Hỷ mỉm cười:
- Không có ai trongphòng này chứ?
Vịnh Đan lắc đầu:
- Không thưa tiểu thư! Chiều nay yến tiệc bắt đầu, cung nữ không rảnh xoay quanh chúng ta. Bối Lan cũng đã cẩn thận canh cửa bên ngoài. Trong này rất an toàn.
Gia Hỷ nhỏm dậy, cẩn thận đổ chén thuốc vào chậu hoa cúc trong phòng, xoa xoa bụng:
- Ra ngoài lấy thức ăn đi, ta đói rồi!
Vịnh Đan cười:
- Thức ăn của khách nhân đều ở phòng bếp khu này, khi nãy ma ma buổi sáng chúng ta gặp có đến thăm tiểu thư, đã dặn dò nô tì, còn đem điểm tâm đến nữa. Tiểu thư dùng đỡ, nô tì ra ngoài lấy cơm. Bối Lan ở ngoài, có gì tiểu thư cứ gọi.
Gia Hỷ gật đầu một cái, lại thu người vào chăn. Giường nệm ở Hoàng cung vừa mềm mại ấm áp lại có mùi thơm dễ chịu, thật muốn tranh thủ ngủ thêm mấy giấc.
Tiếng bước chân đi vào, rèm ngọc rung rinh nghe lanh canh êm tai, Gia Hỷ mỉm cười:
- Vịnh Đan! Em về rồi à?
Bối Lan hấp tấp theo sau:
- Vương gia! Tiểu thư còn ngủ a...
Gia Hỷ chưa định thần lại đã nghe một giọng cười ấp áp:
- Nàng ở đây thanh nhàn quá!
Bối Lan lo lắng nhìn Gia Hỷ, chỉ thấy nàng ra hiệu liền biết ý lui khỏi phòng cẩn thận đóng cửa.
Gia Hỷ đứng dậy hành lễ:
- Tham kiến Vương gia!
Thịnh Vương điềm nhiên lấy điểm tâm trên bàn cắn một miếng:
- Nàng đang là người bệnh, đừng đa lễ!
Gia Hỷ nhếch môi, hắn rõ ràng chờ nàng hành lễ xong mới nói, như vậy cũng là biết nàng không có bị kinh sợ thật.
Gia Hỷ ngồi xuống giường, xụ mặt:
- Sao Vương gia vào đây được? Vương gia đến có việc gì?
Thịnh Vương cười khoái hoặc:
- Nơi nào ở hoàng cung này mà bản Vương không đến được? Bản Vương chỉ muốn xem thử nàng tinh thần thế nào? Có thể vui vẻ như vậy...rất tốt!
Gia Hỷ thầm than thở, chuyện vừa rồi khiến cả hậu cung đã nhìn chằm chằm vào nàng, bây giờ có người biết được Thịnh Vương đang ở đây thì coi như hỏng:
- Vương gia, nơi này người không nên ở lâu, trong phòng toàn mùi thuốc, ta cũng không đau ốm gì nặng nề, người mau đi thăm Châu Quận chúa đi!
Thịnh Vương hừ một tiếng, chưa nói gì thêm đã nghe tiếng Bối Lan bên ngoài:
- Quận công, tiểu thư vẫn chưa tỉnh, không thể vào được, khi nào tiểu thư tỉnh lại, nô tì sẽ đến báo với người!
Tiếng Huy Quận công ngang nhiên:
- Tránh ra! Ta muốn nhìn nàng một chút! Ngươi dám cản ta sao!
Gia Hỷ cười khổ, Huy Quận công này quả thật chưa nhìn thấy nàng thì chưa đi. Thịnh Vương phất tay áo đứng dậy, y phục đen thẫm nổi bật hình kì lân thêu kim tuyến trên tay áo, hắn mở cửa trong sự thảng thốt của Gia Hỷ.
Thịnh Vương đứng giữa cửa, Bối Lan hành lễ một cái rồi ngậm miệng. Huy Quận công trân trối:
- Nhị hoàng huynh? Sao hoàng huynh lại ở đây?
Thịnh Vương tựa người vào cửa:
- Ta không được ở đây?
Huy Quận công tay nắm thành quyền chỉ về phía trước:
- Huynh...
Thịnh Vương gạt tay hắn ra, giọng nói lạnh lùng hẳn:
- Đi đi!
Huy Quận công sấn sổ tiến vào:
- Ta không đi! Chưa thấy được nàng ta không đi đâu cả!
- Bản Vương nói ngươi nghe không hiểu?
Huy Quận công thấy Thịnh Vương làm dữ cũng không dám ngạo mạn nữa, lập tức vặn lại:
- Đây là khách phòng của nữ nhân, hoàng huynh ở đây làm gì? Cô nam quả nữ chung phòng đóng cửa, huynh muốn người khác nghĩ thế nào?
Thịnh Vương cười gằn:
- Bản Vương nhắc lại, ngươi đi đi. Nữ nhân bản Vương nhìn vào mắt, không đến lượt ngươi!
Bối Lan trố mắt nhìn, Vịnh Đan từ xa đem cơm về thấy vậy không nhịn được hoảng hốt, mà Gia Hỷ bên trong nghe đến đây mồ hôi lạnh cũng chảy ròng ròng. Thịnh Vương nói là thật? Vậy Phùng Gia Hòa, Thịnh Vương sẽ xử trí thế nào? Tin này truyền ra ngoài, Phùng Gia Hòa có phải sẽ hận nàng đến chết không? Thịnh Vương quá tham lam, đã có muội muội còn muốn tỉ tỉ. Nhưng thanh danh Thịnh Vương luôn tốt, lại là Hoàng tử được phụ hoàng yêu thương nhất, nếu hắn trực tiếp nói muốn nàng, chỉ sợ nàng không thể dễ dàng kháng cự như Huy Quận công.
Huy Quận công thập phần nóng giận, gương mặt đỏ lên, lại không nói được gì:
- Ngươi! Đừng tưởng có mẫu phi là Quý phi thì có thể tự cao tự đại.
Thịnh Vương phất tay một thuộc hạ đến:
- Canh giữ cửa phòng này, nếu Thục Trinh Huyện chúa không tự mình ra lệnh, thì bất kể ai cũng không được vào.
Thịnh Vương điềm nhiên rời khỏi, vẻ mặt như vừa rồi không có gì xảy ra, Huy Quận công nhìn theo tức tối, lại thấy vết sẹo dữ tợn trên gương mặt kẻ canh cửa, đành phải âm thầm bỏ đi.
Khải Tường cung.
Thái y đang bắt mạch cho Châu Dư Lộ. Châu Lệ phi ngồi cạnh đó, ánh mắt có chút bực bội:
- Thế nào rồi?
- Bẩm nương nương, Quận chúa chỉ nhiễm lạnh vì uống phải nước hồ cộng thêm chút kinh sợ, không có gì nguy hiểm. Chỉ cần uống qua mấy thang thuốc là ổn.
Châu Dư Lộ trắng bệch tựa người vào gối mềm nhìn Châu Lệ phi khóc một tiếng:
- Cô cô!
Thái y đi rồi, Châu Lệ phi cũng đuổi bớt người ra:
- Nói xem, sao lại để xảy ra sự tình này?
Châu Dư Lộ ô ô khóc, giọng nói khàn đặc đáng thương:
- Là do Phùng Gia Hỷ nàng ta cố tình đẩy con xuống nước!
Châu Lệ phi nắm chặt khăn tay:
- Lại là nữ nhân họ Phùng? Muốn đối địch với bản cung hay sao, chuyện Châu Tích thấy bản cung nhún nhường ba phần liền cố ý làm tới. Khinh dễ tiểu thư Châu gia? Coi Châu phủ ta dễ bắt nạt?
Châu Dư Lộ thấy cô cô nổi giận tâm trạng dễ chịu hơn hẳn, Phùng Gia Hỷ kia vào cung lần đầu, nếu đắc tội với quý nhân chỉ có con đường chết. Cung nữ bên ngoài đem thuốc vừa mới sắc đưa đến:
- Quận chúa, thuốc đã sẵn sàng, người uống lúc còn nóng.
Châu Dư Lộ đỡ chén thuốc đen đặc bốc khói nghi ngút:
- Ta tự dùng được!
Châu Lệ phi nghe mùi thuốc nặng nề liền nhăn mặt:
- Thịnh Vương cũng ở đó sao Phùng Gia Hỷ dám ra tay với con?
Châu Dư Lộ đặt chén thuốc lên bàn, mắt ẩn ẩn nước, khi nàng rơi xuống hồ, Thịnh Vương không hề náo động thân mình, chỉ chăm chăm đỡ lấy Phùng Gia Hỷ. Châu Dư Lộ trầm trọng:
- Thịnh Vương...có lẽ...không thấy!
Châu Lệ phi thở dài, nàng hiểu rõ chất nữ của mình có tình cảm với Thịnh Vương, hai nhà Đông - Châu nhờ mối hôn sự này có thể thân càng thêm thân, đáng tiếc Hoàng thượng không cho là vậy. Nhanh chóng ban hôn cho cả hai, chỉ là không phải là kết hôn với nhau. Lúc này Châu Dư Lộ rơi xuống hồ, Huy Quận công không thấy mặt mũi đâu càng khiến Châu Lệ phi thêm khó chịu.
Cung nữ Lệ phi quay về, cúi mặt không nói, Lệ phi hiểu ý liền dặn dò Châu Dư Lộ nghỉ ngơi. Bản thân ra về:
- Nói đi? Có chuyện gì?
- Nô tì đã qua bên Thục Trinh Huyện chúa, Huyện chúa kinh sợ không nhẹ, hiện tại vẫn chưa tỉnh. Người của Huyện chúa nói rằng nàng ta mấy năm trước bị rơi xuống hồ sen nên cực kì sợ nước. Chuyện này có lẽ ngoài ý muốn.
Châu Lệ phi cười nhạt:
- Dư Lộ không bao giờ nói dối bản cung, Phùng Gia Hỷ đích thực đẩy Dư Lộ xuống nước, chỉ là trước mặt Thịnh Vương có thể ra tay kín kẽ như vậy cũng không nên xem thường.
Cung nữ đi bên cạnh Châu Lệ phi hơi ngập ngừng:
- Nương nương, có mấy chuyện nô tì không rõ nương nương có muốn nghe?
- Cứ nói!
- Quận chúa trong lúc ở tiểu đình lỡ miệng nói rằng thiếp thất đều hạ tiện, bị Thục Trinh Huyện chúa mạc danh kì diệu (không rõ vì sao, không biết thế nào) thành Quận chúa có ý phạm thượng đến chư vị nương nương. Có lẽ vì thế nên Vạn Quý phi giận, không cho người đến thăm Quận chúa.
Châu Lệ phi xoa xoa mi tâm, Châu Dư Lộ tâm cơ tầm thường làm người nóng vội lại kiêu căng. Nay gặp phải Phùng Gia Hỷ một tiểu thư không phải danh môn thế gia lại được sắc phong Huyện chúa, Huy Quận công thì thôi đi nhưng Thành Hầu ở Mi Châu xa xôi còn để tâm đến nàng ta. Vừa rồi ngay cả Thịnh Vương vẫn có ý nâng đỡ. Một nữ nhân như thế, Châu Dư Lộ không thể là đối thủ.
Châu Lệ phi ra ngoài hành lang, thong thả đi một đoạn:
- Không ăn đắng không khôn, lần này coi như Dư Lộ nhận được một bài học thích đáng, sau này bước vào Quận công phủ thê thiếp thành đàn còn phải dùng nhiều đầu óc.
Cung nữ kia thở dài một cái:
- Huy Quận công nghe tin Thục Trinh Huyện chúa rơi xuống nước nên đệ bài tử tiến cung. Chỉ là bên Huyện chúa không cho Quận công vào, lạibịThịnhVươngcản. Có điều Quận công cũng không sang bên này nhìn Quận chúa một cái!
Châu Lệ phi tròng mắt linh động:
- Thịnh VươngởcùngPhùngGiaHỷ?
Cung nữ kia khẽ gật đầu:
- Vâng!
Châu Lệ phi thở nhẹ, chuyện yêu ghét này nàng không quản được. Nam nhân đều như vậy, có mới nới cũ. Lệ phi lẳng lặng xoay người về chính điện.
Hoàng thượng yêu thương Thịnh Vương vô hạn nên không thể để hắn có nhà mẹ thấp kém, ngoại trừ Đông lão gia đang là Tam phẩm Thượng thư còn ban thêm một tước Bá, tuy thua kém nhà mẹ Thành Hầu là Quốc Công phủ cao cao tại thượng nhưng họ ngoại của Thái tử cũng chỉ Hầu tước, cho nên Thịnh Vương có được yêu thương bao nhiêu đi nữa vẫn bị Hoàng thượng để tâm.
Thịnh Vương vén rèm đi vào, một nhà nữ quyến liền đứng dậy hành lễ. Nam nữ dù là họ hàng cũng không thể gần gũi, Thịnh Vương chào hỏi mấy câu rồi đến thiên viện nơi hắn thường nghỉ lại.
Một khắc sau Vạn Quý phi cũng sang, Vạn Quý phi mặc áo đỏ thẫm, trâm vàng cài trên tóc rung rinh từng đợt, Hổ Phách vén rèm cẩn thận để chủ nhân bước vào, mà tay Vạn Quý phi được Đông Công công cẩn thận đỡ lấy.
Vạn Quý phi nhíu mày nhìn Thịnh Vương đang trêu ghẹo một cung nữ. Bàn tay hắn luồn sâu vào áo nàng ta, cung nữ đó chỉ có thể nhắm mắt chịu trận không dám phản kháng, vừa thấy bóng dáng Vạn Quý phi đã vội vã quỳ xuống, khẩn thiết dập đầu:
- Nương nương!
Thịnh Vương phất tay để nàng ta lui ra ngoài. Vạn Quý phi nhìn theo khó chịu:
- Ban ngày muốn tuyên dâm, định để Đông cung bắt được nhược điểm sao?
Thịnh Vương phủi phủi tay, hừ lạnh:
- Tên ngốc Thái tử ấy thì biết gì!
Vạn Quý phi ngồi xuống tháp, lắc đầu:
- Con càng ngày càng phóng túng, Châu Quận chúa là vị hôn thê của Huy Quận công, có muốn nàng cũng phải kìm lòng lại.
Thịnh Vương đổi tư thế ngồi:
- Ai nói nhi thần thích nàng ta? Một cái xú nữ nhân ngu xuẩn hết chỗ nói.
Vạn Quý phi nhìn qua Hổ Phách, Hổ Phách là cận nữ bên cạnh từ Đông gia ngày xưa, nàng ta thuật lại nhanh chóng lời nói của Châu Dư Lộ. Vạn Quý phi cũng gật đầu:
- Dù gì Châu gia cùng chúng ta là liên minh, nếu không bênh vực được cũng đừng nên bao che người khác làm tiểu thư Châu gia mất mặt. Lệ phi chắc có lẽ đã làm ầm ĩ bên kia rồi!
Thịnh Vương thẳng người dậy, mi tâm cau lại:
- Thục Trinh Huyện chúa là dạng người khó lường. Nhi thần vốn có chút suy nghĩ để nàng làm Trắc phi.
Vạn Quý phi chậm rãi đưa ly trà lên môi, con trai nàng sinh ra sao nàng lại không biết tính tình hắn. Nữ nhân hắn để lọt vào mắt chắc chắn rất thông tuệ, nếu không cũng là cực kì tinh tế tính toán. Vạn Quý phi mỉm cười:
- Một cái Huyện chúa không hoàng thân quốc thích có khó gì, con đường đường là thân Vương, nàng ta được vào Vương phủ làm Trắc phi đã là phúc phận. Sau khi đón Vận Minh Huyện chúa vào cửa, mẫu phi sẽ đánh tiếng với Phùng phủ giúp con.
Thịnh Vương tự tay rót thêm trà vào ly của Vạn Quý phi, nụ cười càng sâu:
- Đa tạ mẫu phi!
Phùng Gia Hỷ đã tỉnh ngủ từ lâu, nhưng nàng không ngồi dậy, cũng không để ai biết. Vịnh Đan ngồi cạnh nàng thì thầm thuật lại:
- KhinãyngườicủaLệphinương nương cóđếnđâynhìntiểuthưmộtchút. Cũng đã ravề.
Gia Hỷ mỉm cười:
- Không có ai trongphòng này chứ?
Vịnh Đan lắc đầu:
- Không thưa tiểu thư! Chiều nay yến tiệc bắt đầu, cung nữ không rảnh xoay quanh chúng ta. Bối Lan cũng đã cẩn thận canh cửa bên ngoài. Trong này rất an toàn.
Gia Hỷ nhỏm dậy, cẩn thận đổ chén thuốc vào chậu hoa cúc trong phòng, xoa xoa bụng:
- Ra ngoài lấy thức ăn đi, ta đói rồi!
Vịnh Đan cười:
- Thức ăn của khách nhân đều ở phòng bếp khu này, khi nãy ma ma buổi sáng chúng ta gặp có đến thăm tiểu thư, đã dặn dò nô tì, còn đem điểm tâm đến nữa. Tiểu thư dùng đỡ, nô tì ra ngoài lấy cơm. Bối Lan ở ngoài, có gì tiểu thư cứ gọi.
Gia Hỷ gật đầu một cái, lại thu người vào chăn. Giường nệm ở Hoàng cung vừa mềm mại ấm áp lại có mùi thơm dễ chịu, thật muốn tranh thủ ngủ thêm mấy giấc.
Tiếng bước chân đi vào, rèm ngọc rung rinh nghe lanh canh êm tai, Gia Hỷ mỉm cười:
- Vịnh Đan! Em về rồi à?
Bối Lan hấp tấp theo sau:
- Vương gia! Tiểu thư còn ngủ a...
Gia Hỷ chưa định thần lại đã nghe một giọng cười ấp áp:
- Nàng ở đây thanh nhàn quá!
Bối Lan lo lắng nhìn Gia Hỷ, chỉ thấy nàng ra hiệu liền biết ý lui khỏi phòng cẩn thận đóng cửa.
Gia Hỷ đứng dậy hành lễ:
- Tham kiến Vương gia!
Thịnh Vương điềm nhiên lấy điểm tâm trên bàn cắn một miếng:
- Nàng đang là người bệnh, đừng đa lễ!
Gia Hỷ nhếch môi, hắn rõ ràng chờ nàng hành lễ xong mới nói, như vậy cũng là biết nàng không có bị kinh sợ thật.
Gia Hỷ ngồi xuống giường, xụ mặt:
- Sao Vương gia vào đây được? Vương gia đến có việc gì?
Thịnh Vương cười khoái hoặc:
- Nơi nào ở hoàng cung này mà bản Vương không đến được? Bản Vương chỉ muốn xem thử nàng tinh thần thế nào? Có thể vui vẻ như vậy...rất tốt!
Gia Hỷ thầm than thở, chuyện vừa rồi khiến cả hậu cung đã nhìn chằm chằm vào nàng, bây giờ có người biết được Thịnh Vương đang ở đây thì coi như hỏng:
- Vương gia, nơi này người không nên ở lâu, trong phòng toàn mùi thuốc, ta cũng không đau ốm gì nặng nề, người mau đi thăm Châu Quận chúa đi!
Thịnh Vương hừ một tiếng, chưa nói gì thêm đã nghe tiếng Bối Lan bên ngoài:
- Quận công, tiểu thư vẫn chưa tỉnh, không thể vào được, khi nào tiểu thư tỉnh lại, nô tì sẽ đến báo với người!
Tiếng Huy Quận công ngang nhiên:
- Tránh ra! Ta muốn nhìn nàng một chút! Ngươi dám cản ta sao!
Gia Hỷ cười khổ, Huy Quận công này quả thật chưa nhìn thấy nàng thì chưa đi. Thịnh Vương phất tay áo đứng dậy, y phục đen thẫm nổi bật hình kì lân thêu kim tuyến trên tay áo, hắn mở cửa trong sự thảng thốt của Gia Hỷ.
Thịnh Vương đứng giữa cửa, Bối Lan hành lễ một cái rồi ngậm miệng. Huy Quận công trân trối:
- Nhị hoàng huynh? Sao hoàng huynh lại ở đây?
Thịnh Vương tựa người vào cửa:
- Ta không được ở đây?
Huy Quận công tay nắm thành quyền chỉ về phía trước:
- Huynh...
Thịnh Vương gạt tay hắn ra, giọng nói lạnh lùng hẳn:
- Đi đi!
Huy Quận công sấn sổ tiến vào:
- Ta không đi! Chưa thấy được nàng ta không đi đâu cả!
- Bản Vương nói ngươi nghe không hiểu?
Huy Quận công thấy Thịnh Vương làm dữ cũng không dám ngạo mạn nữa, lập tức vặn lại:
- Đây là khách phòng của nữ nhân, hoàng huynh ở đây làm gì? Cô nam quả nữ chung phòng đóng cửa, huynh muốn người khác nghĩ thế nào?
Thịnh Vương cười gằn:
- Bản Vương nhắc lại, ngươi đi đi. Nữ nhân bản Vương nhìn vào mắt, không đến lượt ngươi!
Bối Lan trố mắt nhìn, Vịnh Đan từ xa đem cơm về thấy vậy không nhịn được hoảng hốt, mà Gia Hỷ bên trong nghe đến đây mồ hôi lạnh cũng chảy ròng ròng. Thịnh Vương nói là thật? Vậy Phùng Gia Hòa, Thịnh Vương sẽ xử trí thế nào? Tin này truyền ra ngoài, Phùng Gia Hòa có phải sẽ hận nàng đến chết không? Thịnh Vương quá tham lam, đã có muội muội còn muốn tỉ tỉ. Nhưng thanh danh Thịnh Vương luôn tốt, lại là Hoàng tử được phụ hoàng yêu thương nhất, nếu hắn trực tiếp nói muốn nàng, chỉ sợ nàng không thể dễ dàng kháng cự như Huy Quận công.
Huy Quận công thập phần nóng giận, gương mặt đỏ lên, lại không nói được gì:
- Ngươi! Đừng tưởng có mẫu phi là Quý phi thì có thể tự cao tự đại.
Thịnh Vương phất tay một thuộc hạ đến:
- Canh giữ cửa phòng này, nếu Thục Trinh Huyện chúa không tự mình ra lệnh, thì bất kể ai cũng không được vào.
Thịnh Vương điềm nhiên rời khỏi, vẻ mặt như vừa rồi không có gì xảy ra, Huy Quận công nhìn theo tức tối, lại thấy vết sẹo dữ tợn trên gương mặt kẻ canh cửa, đành phải âm thầm bỏ đi.
Khải Tường cung.
Thái y đang bắt mạch cho Châu Dư Lộ. Châu Lệ phi ngồi cạnh đó, ánh mắt có chút bực bội:
- Thế nào rồi?
- Bẩm nương nương, Quận chúa chỉ nhiễm lạnh vì uống phải nước hồ cộng thêm chút kinh sợ, không có gì nguy hiểm. Chỉ cần uống qua mấy thang thuốc là ổn.
Châu Dư Lộ trắng bệch tựa người vào gối mềm nhìn Châu Lệ phi khóc một tiếng:
- Cô cô!
Thái y đi rồi, Châu Lệ phi cũng đuổi bớt người ra:
- Nói xem, sao lại để xảy ra sự tình này?
Châu Dư Lộ ô ô khóc, giọng nói khàn đặc đáng thương:
- Là do Phùng Gia Hỷ nàng ta cố tình đẩy con xuống nước!
Châu Lệ phi nắm chặt khăn tay:
- Lại là nữ nhân họ Phùng? Muốn đối địch với bản cung hay sao, chuyện Châu Tích thấy bản cung nhún nhường ba phần liền cố ý làm tới. Khinh dễ tiểu thư Châu gia? Coi Châu phủ ta dễ bắt nạt?
Châu Dư Lộ thấy cô cô nổi giận tâm trạng dễ chịu hơn hẳn, Phùng Gia Hỷ kia vào cung lần đầu, nếu đắc tội với quý nhân chỉ có con đường chết. Cung nữ bên ngoài đem thuốc vừa mới sắc đưa đến:
- Quận chúa, thuốc đã sẵn sàng, người uống lúc còn nóng.
Châu Dư Lộ đỡ chén thuốc đen đặc bốc khói nghi ngút:
- Ta tự dùng được!
Châu Lệ phi nghe mùi thuốc nặng nề liền nhăn mặt:
- Thịnh Vương cũng ở đó sao Phùng Gia Hỷ dám ra tay với con?
Châu Dư Lộ đặt chén thuốc lên bàn, mắt ẩn ẩn nước, khi nàng rơi xuống hồ, Thịnh Vương không hề náo động thân mình, chỉ chăm chăm đỡ lấy Phùng Gia Hỷ. Châu Dư Lộ trầm trọng:
- Thịnh Vương...có lẽ...không thấy!
Châu Lệ phi thở dài, nàng hiểu rõ chất nữ của mình có tình cảm với Thịnh Vương, hai nhà Đông - Châu nhờ mối hôn sự này có thể thân càng thêm thân, đáng tiếc Hoàng thượng không cho là vậy. Nhanh chóng ban hôn cho cả hai, chỉ là không phải là kết hôn với nhau. Lúc này Châu Dư Lộ rơi xuống hồ, Huy Quận công không thấy mặt mũi đâu càng khiến Châu Lệ phi thêm khó chịu.
Cung nữ Lệ phi quay về, cúi mặt không nói, Lệ phi hiểu ý liền dặn dò Châu Dư Lộ nghỉ ngơi. Bản thân ra về:
- Nói đi? Có chuyện gì?
- Nô tì đã qua bên Thục Trinh Huyện chúa, Huyện chúa kinh sợ không nhẹ, hiện tại vẫn chưa tỉnh. Người của Huyện chúa nói rằng nàng ta mấy năm trước bị rơi xuống hồ sen nên cực kì sợ nước. Chuyện này có lẽ ngoài ý muốn.
Châu Lệ phi cười nhạt:
- Dư Lộ không bao giờ nói dối bản cung, Phùng Gia Hỷ đích thực đẩy Dư Lộ xuống nước, chỉ là trước mặt Thịnh Vương có thể ra tay kín kẽ như vậy cũng không nên xem thường.
Cung nữ đi bên cạnh Châu Lệ phi hơi ngập ngừng:
- Nương nương, có mấy chuyện nô tì không rõ nương nương có muốn nghe?
- Cứ nói!
- Quận chúa trong lúc ở tiểu đình lỡ miệng nói rằng thiếp thất đều hạ tiện, bị Thục Trinh Huyện chúa mạc danh kì diệu (không rõ vì sao, không biết thế nào) thành Quận chúa có ý phạm thượng đến chư vị nương nương. Có lẽ vì thế nên Vạn Quý phi giận, không cho người đến thăm Quận chúa.
Châu Lệ phi xoa xoa mi tâm, Châu Dư Lộ tâm cơ tầm thường làm người nóng vội lại kiêu căng. Nay gặp phải Phùng Gia Hỷ một tiểu thư không phải danh môn thế gia lại được sắc phong Huyện chúa, Huy Quận công thì thôi đi nhưng Thành Hầu ở Mi Châu xa xôi còn để tâm đến nàng ta. Vừa rồi ngay cả Thịnh Vương vẫn có ý nâng đỡ. Một nữ nhân như thế, Châu Dư Lộ không thể là đối thủ.
Châu Lệ phi ra ngoài hành lang, thong thả đi một đoạn:
- Không ăn đắng không khôn, lần này coi như Dư Lộ nhận được một bài học thích đáng, sau này bước vào Quận công phủ thê thiếp thành đàn còn phải dùng nhiều đầu óc.
Cung nữ kia thở dài một cái:
- Huy Quận công nghe tin Thục Trinh Huyện chúa rơi xuống nước nên đệ bài tử tiến cung. Chỉ là bên Huyện chúa không cho Quận công vào, lạibịThịnhVươngcản. Có điều Quận công cũng không sang bên này nhìn Quận chúa một cái!
Châu Lệ phi tròng mắt linh động:
- Thịnh VươngởcùngPhùngGiaHỷ?
Cung nữ kia khẽ gật đầu:
- Vâng!
Châu Lệ phi thở nhẹ, chuyện yêu ghét này nàng không quản được. Nam nhân đều như vậy, có mới nới cũ. Lệ phi lẳng lặng xoay người về chính điện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.