Hàn Mặc Tân Thiêm Đại Mặc Hương
Chương 95: Hỷ sự bất thành
Hồ Miêu
22/09/2018
Triệu Tử Đoạn cách một tấm bình phong, vừa vặn nghe những lời chối tai
toan tính của Phùng gia, hắn thân phận hoạn quan nhưng vẫn mười phần là
nam nhân, không muốn ở cạnh Gia Hỷ, dễ khiến Thành Vương hiểu lầm, nên
loay hoay ra đại sảnh. Chỉ là, những điều Phùng gia nói ra thật khiến
hắn khó chịu.
Muốn đẩy muội muội khác mẹ đến Vương phủ, cứ coi đó là vì mặt mũi Thành Vương, nhưng đem Gia Hỷ về nông thôn, có khác gì bức tử nàng đâu, đến một chỗ xa xôi, không người thân thích, không đại phu, thuốc men, nàng làm sao có thể sống mà quay về.
Triệu Tử Đoạn thở dài, sau khi dặn dò Hồng Thất tiên sinh, lên ngựa quay lại Thành Vương phủ. Đầu vẫn ong ong đau nhức, Thành Vương có thể nghi ngờ hắn kê đơn Gia Hỷ để nàng tránh hôn sự, mà lại không chút lưu tâm Linh Tê mặt nặng mày nhẹ chuyện nạp thiếp này!
Hoàn Nhan Viên Hạo cũng vừa qua khỏi cổng, thấy Triệu Tử Đoạn liền hơi dừng lại:
- Nàng sao rồi?
- Vẫn vậy!
Hoàn Nhan Viên Hạo đen tối ánh mắt, trong đầu nghĩ ra ngàn vạn khả năng:
- Thịnh Vương...hắn có lòng với nàng, không thể ra tay độc ác độ này!
Triệu Tử Đoạn nhếch môi:
- Chủ nhân, người không nghĩ trong phủ ta có nội gián?
Hoàn Nhan Viên Hạo im lặng không nói, gió bay làn tóc đen loạn ngang trời. Triệu Tử Đoạn không đủ kiên trì:
- Người đã biết? Đúng không?
Hoàn Nhan Viên Hạo quay vào trong, chỉ bỏ lại phân phó:
- Chuẩn bị ba ngày nữa rước dâu, cả ba tân nương tử đều cùng một ngày, thu hồi lại lễ nghi Vương phi!
Triệu Tử Đoạn thở dài, Thành Vương vẫn không tin Linh Tê nhúng tay vào chuyện này? Nếu đã vậy, hắn càng phải thu thập chứng cứ.
Buổi sáng.
Phùng phủ.
Đại lão gia đứng trước cửa viện Phùng Gia Hỷ, nói chuyện cùng Hồng Thất tiên sinh. Bối Lan trộm nhìn sau bình phong, lòng dâng lên lo lắng, sắp đến ngày rước dâu, tiểu thư vẫn không tỉnh, cơ thể mê man đau đớn. Từ khi Triệu Thiếu giám quay về, Phùng gia cùng Đại tiểu thư càng thêm xa cách, hạ nhân sợ lây bệnh, cũng chẳng bén mảng qua. Hà ma ma đột ngột mất tích, liền làm nổi lên lời đồn bà lây nhiễm từ tiểu thư mà chết đi.
Hồng Thất tiên sinh quay lại viện ôm lấy tráp gỗ ra về. Bối Lan vội vàng níu tay ông lại:
- Tiên sinh, bây giờ người bỏ đi, tiểu thư coi như nắm chín phần chết! Nô tì xin người, nô tì xin người!
Hồng Thất tiên sinh thở dài, nâng Bối Lan dậy:
- Cô nương, ta hành y là hành thiện, nhưng Phùng Thượng thư sợ ảnh hưởng thanh danh Đại tiểu thư cùng các chủ tử khác, nên mới mời ta về! Cô nương xem, ta thật lực bất tòng tâm!
Bối Lan quệt nước mắt khóc, trong viện vắng tanh, chỉ còn mình nàng, phương thuốc Hồng Thất tiên sinh để trên bàn, lâu nay vẫn dùng để cầm cự, không biết tiểu thư có thể chịu được mấy ngày. Bối Lan nghĩ đến đó liền vội vã đun nước tắm giúp tiểu thư nàng.
Lúc này, bên ngoài có tiếng cười nói tươi tắn xuất hiện, nhưng cũng chỉ dừng trước sân, không vào trong. Bối Lan nhăn nhó đi ra hành lễ:
- Nhị tiểu thư sang thăm! Đại tiểu thư vẫn hôn mê chưa tỉnh!
Phùng Gia Hảo che miệng, trên người nồng nồng mùi phấn son, yểu điệu dáng hình ngồi xuống bộ ghế gỗ dưới gốc hạnh hoa:
- Tỉ tỉ một cái truyền nhiễm bệnh tật, xung quanh đây là ai dám bén mảng lui tới?
Bối Lan tức giận, thi lễ một cái:
- Vậy tiểu thư về cho, nô tì còn nhiều việc phải làm!
Phùng Gia Hảo hừ lạnh:
- Ngươi! Hai ngày nữa ta trở thành Trắc phi Thành Vương phủ, ta muốn lấy lại giá y!
Bối Lan nghe lòng rơi một tiếng, Thành Vương là bỏ mặc chủ tử sao!
Hạnh Lộ thấy Bối Lan thất thần liền hất tay nàng:
- Ngươi không nghe tiểu thư nói gì?
Bối Lan lẳng lặng đi vào, ôm giá y trên khay gỗ ra. Phùng Gia Hảo nhoẻn miệng cười, lấy trang y đỏ thắm khoác lên người, ánh mắt sáng rực xinh đẹp.
Nam tử đằng sau truyền đến giọng nói, âm lãnh tột cùng:
- Đặt xuống!
Bối Lan ngẩng lên, kinh hỉ hành lễ:
- Điện hạ!
Phùng Gia Hảo lắp bắp nhìn Thành Vương đi thẳng vào khuê phòng Gia Hỷ.
Triệu Tử Đoạn khinh bỉ nụ cười:
- Hôm trước nô tài sơ xuất đem nhằm hỷ phục, cái này vốn lễ tiết Vương phi, tiểu thư vào phủ làm thiếp, liền không xứng!
Mấy chữ cuối Triệu Tử Đoạn cố ý nâng cao giọng nói. Gương mặt Phùng Gia Hảo xám ngoét:
- Không phải...Vương gia nói sẽ rước Trắc phi bằng lễ tiết chính thê hay sao?
Triệu Tử Đoạn nhìn thuộc hạ thu lại y phục, nhếch môi:
- Thục Trinh Huyện chúa có phong vị, hiển nhiên khác với tiểu thư! Một mây trên trời, một cỏ dưới đất, làm sao so sánh!
Phùng Gia Hảo siết tay lại, ánh mắt quật cường nhìn Triệu Tử Đoạn, nàng vào Vương phủ chính là chủ tử, hắn chẳng qua chỉ là yêm nhân nô tài, lại dám lên mặt như vậy.
Phùng Gia Hảo lách người muốn vào trong khuê phòng Gia Hỷ, nào ngờ bị Bối Lan chặn lại:
- Lúc nãy tiểu thư có nói sợ nhiễm bệnh, bây giờ lại muốn vào trong?
Triệu Tử Đoạn phất phất tay:
- Lệnh Vương gia, bất cứ ai cũng không được bén mảng tới!
Phùng Gia Hảo cay cú cắn môi xoay người ra về, hai ngày nữa, chính thức trở thành chủ tử, nàng sẽ để hắn thấy địa ngục là gì. Miệng nàng lẩm bẩm:
- Cẩu nô tài!
Bối Lan đem nước tắm đã nấu xong đổ vào bồn gỗ, hơi thảo dược tản mát tỏa lên, nàng đến cạnh tiểu thư, nhẹ nhàng gỡ y phục ra. Bởi vì làn da Gia Hỷ nứt nẻ chảy đầy máu và dịch, nên phần chất lỏng thấm cứng y phục, bây giờ muốn cởi đồ liền làm da rách thịt rơi.
Hoàn Nhan Viên Hạo đứng ngoài bình phong nghe tiếng Gia Hỷ rên khe khẽ thật không cầm lòng được, liền tiến vào. Triệu Tử Đoạn có ý giữ lại:
- Chủ nhân, nàng là hoàng hoa khuê nữ...
Nhưng Hoàn Nhan Viên Hạo dường như không nghe thấy, lấy kéo nhỏ đặt trong rổ may đến cạnh giường. Bối Lan hơi hoảng hốt:
- Điện hạ!
Hoàn Nhan Viên Hạo phất tay, ngồi cạnh Gia Hỷ, cẩn trọng từng chút một cắt bỏ y phục. Mũi kéo di di trên vải, tuy mỗi lần chỉ gỡ ra được một mảnh rất nhỏ, nhưng lại không làm nàng đau đớn. Bối Lan chạy ra ngoài cửa canh giữ, cảnh này nếu để người khác thấy, có phải sẽ khiến tiểu thư nàng mất hết danh tiết.
Hoàn Nhan Viên Hạo thoát được y phục Gia Hỷ, nhìn toàn thân trắng trẻo tràn đầy thương tổn, tay hắn siết chặt lại, đáy mắt dâng lên hơi nóng. Hắn ôm nàng đặt vào bồn gỗ, nhiệt độ ấm áp của thảo dược khiến Gia Hỷ dần thoải mái, nét mặt đỡ đi cau có đau đớn.
Hoàn Nhan Viên Hạo thở dài, nội tâm tràn đầy hối hận. Một cái hôn sự của hắn liền khiến nàng thống khổ đến bực này, nếu biết trước sẽ xảy ra, thà rằng hắn cả đời không có được nàng. Hơn một canh giờ sau, khi Thành Vương đã rời Phùng phủ, Bối Lan quay vào, trên giường, tiểu thư đã được sạch sẽ tẩy rửa, vết thương băng bó đàng hoàng, mà y phục cũng đổi một bộ mềm mại dễ chịu. Bối Lan thật bàng hoàng, Thành Vương gần gũi chủ nhân nhưng vẫn nạp Nhị tiểu thư vào cửa, đây thật sự là có ý gì?
Qua hai ngày, Phùng Gia Hảo cũng danh chính ngôn thuận lên kiệu hoa, tuy là vào bằng cổng sau, lại chung ngày với Tần phu nhân cùng Giang phu nhân, nhưng phân vị nàng ta hiện tại là vẫn lớn nhất, Phùng phủ pháo đỏ đốt nửa ngày inh ỏi.
Kiệu hoa vừa khuất khỏi ngõ, lão phu nhân liền cho hạ nhân thu dọn toàn bộ đồ đạc của Gia Hỷ, vứt lên xe ngựa đuổi về thôn trang. Bối Lan thật khóc không thành tiếng, nhanh như vậy sao, đúng thật tuyệt tình, chẳng lưu lại chút gì. Gia Hỷ sau đêm qua được ngâm dược thêm một lần, lại có bó thuốc quanh thân, đã hồi tỉnh, tuy rằng mỗi cái nhấc tay nhấc chân đều đau đớn, nhưng vẫn cố hết sức vững vàng ra xe ngựa đỗ bên ngoài.
Gia Hỷ nặng nhọc hơi thở, trong đầu nàng, ý nghĩ duy nhất chính là phải sống! Có vạn độc ngàn độc cũng không thể vô phương cứu chữa, chẳng phải đều là bệnh ngoài da hay sao, nàng phải sống! Xe ngựa rục rịch mấy hồi rồi phi nước đại về phía ngoại ô.
Thành Vương phủ.
Thành Vương ngồi cùng Vương phi trên ghế chủ vị, lúc này ngoài cửa, lần lượt Phùng Gia Hảo cùng Tần phu nhân và Giang phu nhân tiến vào. Các nàng đều không dùng khăn hỉ, ngoại trừ Phùng Gia Hảo áo đỏ, hai người còn lại cũng chỉ dùng màu hồng phấn.
Phùng Gia Hảo cẩn thận quỳ xuống, gương mặt tự mãn lộ chút ngượng ngùng. Nàng nhận khay trà, chậm chạp dâng lên. Có điều, Thành Vương chưa kịp động tay thì Triệu Tử Đoạn đã tiến vào, Thành Vương ra hiệu Phùng Gia Hảo ngừng lại, Triệu Tử Đoạn thì thầm mấy câu. Trong đại sảnh lặng im chẳng có tiếng động. Đây là nạp thiếp, ngoại trừ phu thê Thành Vương, cũng không có ai từ Hoàng cung ra. Một hồi sau, không rõ đại sự gì, chỉ thấy Thành Vương thoát áo hỷ, một đường thẳng ra khỏi phủ.
Hiên Liên Tử Tâm nhàn nhạt nhìn biểu tình ba tân nương tử bên dưới, hoặc bất mãn, hoặc thất vọng, hoặc lo lắng. Nàng cười cười:
- Chỉ cần kính trà bản phi là được rồi. Vương gia có việc gấp, không ở lại được, thật ủy khuất các muội!
Phùng Gia Hảo khinh bỉ ngẩng mặt, dâng tách trà lên, Vương phi cũng không dùng qua, phát nàng ta một bao lì xì đỏ. Cả hai phu nhân còn lại cũng như thế.
Ngày hỷ cứ vậy nhanh chóng kết thúc.
Hoàn Nhan Viên Hạo bạch y cưỡi ngựa phi nhanh trong gió, ra khỏi cổng thành, nhìn bụi đỏ mịt mờ phía trước, liền đoán được là nàng. Hắn gấp rút đuổi đến.
Bối Lan kinh hỉ vén rèm, là Thành Vương, hôm nay Thành Vương cư nhiên không ở Vương phủ mà chạy đến với tiểu thư. Nhìn chủ tử đang say ngủ, nàng với tay ra ngoài bảo xa phu dừng xe lại.
Hoàn Nhan Viên Hạo cuối cùng cũng đuổi kịp:
- Huyện chúa định đi đâu?
Bối Lan khấp khởi vui mừng:
- Điện hạ, trong phủ muốn tiểu thư phải về nông thôn sinh sống!
Hoàn Nhan Viên Hạo hơi thở dốc, hắn đi quá nhanh, giữa mùa thu nắng vẫn còn gay gắt, có chút mệt mỏi:
- Nàng có Bích Ba Trang, cần gì xa xôi đi như thế? Bản Vương đã hạ lệnh sắp xếp riêng một viện riêng vô cùng yên tĩnh để nàng tĩnh dưỡng!
Xa phu hơi nheo mắt, rõ ràng lão phu nhân đã dặn đi dặn lại phải để Đại tiểu thư đi thật xa kinh thành, có như vậy mới không làm mất mặt Phùng phủ, im lặng mà chết đi. Hắn đành lên tiếng:
- Tiểu thư sao có thể cưỡng lệnh trưởng bối, đây là lời tổ mẫu nàng, không theo chính là bất hiếu.
Hoàn Nhan Viên Hạo cau mày, không nói không rằng, trường kiếm rút ra, lóe sáng, đầu của tên phu xa lăn lông lốc. Bối Lan thất kinh che miệng. Hoàn Nhan Viên Hạo điềm nhiên buộc ngựa của mình bên cạnh xe, bản thân trở thành người đánh xe ngựa, nhàn nhạt:
- Đi thôi!
Hắn nhìn lại xác tên xa phu mất đầu, biểu tình lạnh lẽo, hắn vốn lười mở miệng với loại người này. Vả lại, phải hay không phải, đi thêm vài dặm đường hoang vắng, tên xa phu đã rõ ràng tình cảnh các nàng sẽ không giết người cướp của?
Muốn đẩy muội muội khác mẹ đến Vương phủ, cứ coi đó là vì mặt mũi Thành Vương, nhưng đem Gia Hỷ về nông thôn, có khác gì bức tử nàng đâu, đến một chỗ xa xôi, không người thân thích, không đại phu, thuốc men, nàng làm sao có thể sống mà quay về.
Triệu Tử Đoạn thở dài, sau khi dặn dò Hồng Thất tiên sinh, lên ngựa quay lại Thành Vương phủ. Đầu vẫn ong ong đau nhức, Thành Vương có thể nghi ngờ hắn kê đơn Gia Hỷ để nàng tránh hôn sự, mà lại không chút lưu tâm Linh Tê mặt nặng mày nhẹ chuyện nạp thiếp này!
Hoàn Nhan Viên Hạo cũng vừa qua khỏi cổng, thấy Triệu Tử Đoạn liền hơi dừng lại:
- Nàng sao rồi?
- Vẫn vậy!
Hoàn Nhan Viên Hạo đen tối ánh mắt, trong đầu nghĩ ra ngàn vạn khả năng:
- Thịnh Vương...hắn có lòng với nàng, không thể ra tay độc ác độ này!
Triệu Tử Đoạn nhếch môi:
- Chủ nhân, người không nghĩ trong phủ ta có nội gián?
Hoàn Nhan Viên Hạo im lặng không nói, gió bay làn tóc đen loạn ngang trời. Triệu Tử Đoạn không đủ kiên trì:
- Người đã biết? Đúng không?
Hoàn Nhan Viên Hạo quay vào trong, chỉ bỏ lại phân phó:
- Chuẩn bị ba ngày nữa rước dâu, cả ba tân nương tử đều cùng một ngày, thu hồi lại lễ nghi Vương phi!
Triệu Tử Đoạn thở dài, Thành Vương vẫn không tin Linh Tê nhúng tay vào chuyện này? Nếu đã vậy, hắn càng phải thu thập chứng cứ.
Buổi sáng.
Phùng phủ.
Đại lão gia đứng trước cửa viện Phùng Gia Hỷ, nói chuyện cùng Hồng Thất tiên sinh. Bối Lan trộm nhìn sau bình phong, lòng dâng lên lo lắng, sắp đến ngày rước dâu, tiểu thư vẫn không tỉnh, cơ thể mê man đau đớn. Từ khi Triệu Thiếu giám quay về, Phùng gia cùng Đại tiểu thư càng thêm xa cách, hạ nhân sợ lây bệnh, cũng chẳng bén mảng qua. Hà ma ma đột ngột mất tích, liền làm nổi lên lời đồn bà lây nhiễm từ tiểu thư mà chết đi.
Hồng Thất tiên sinh quay lại viện ôm lấy tráp gỗ ra về. Bối Lan vội vàng níu tay ông lại:
- Tiên sinh, bây giờ người bỏ đi, tiểu thư coi như nắm chín phần chết! Nô tì xin người, nô tì xin người!
Hồng Thất tiên sinh thở dài, nâng Bối Lan dậy:
- Cô nương, ta hành y là hành thiện, nhưng Phùng Thượng thư sợ ảnh hưởng thanh danh Đại tiểu thư cùng các chủ tử khác, nên mới mời ta về! Cô nương xem, ta thật lực bất tòng tâm!
Bối Lan quệt nước mắt khóc, trong viện vắng tanh, chỉ còn mình nàng, phương thuốc Hồng Thất tiên sinh để trên bàn, lâu nay vẫn dùng để cầm cự, không biết tiểu thư có thể chịu được mấy ngày. Bối Lan nghĩ đến đó liền vội vã đun nước tắm giúp tiểu thư nàng.
Lúc này, bên ngoài có tiếng cười nói tươi tắn xuất hiện, nhưng cũng chỉ dừng trước sân, không vào trong. Bối Lan nhăn nhó đi ra hành lễ:
- Nhị tiểu thư sang thăm! Đại tiểu thư vẫn hôn mê chưa tỉnh!
Phùng Gia Hảo che miệng, trên người nồng nồng mùi phấn son, yểu điệu dáng hình ngồi xuống bộ ghế gỗ dưới gốc hạnh hoa:
- Tỉ tỉ một cái truyền nhiễm bệnh tật, xung quanh đây là ai dám bén mảng lui tới?
Bối Lan tức giận, thi lễ một cái:
- Vậy tiểu thư về cho, nô tì còn nhiều việc phải làm!
Phùng Gia Hảo hừ lạnh:
- Ngươi! Hai ngày nữa ta trở thành Trắc phi Thành Vương phủ, ta muốn lấy lại giá y!
Bối Lan nghe lòng rơi một tiếng, Thành Vương là bỏ mặc chủ tử sao!
Hạnh Lộ thấy Bối Lan thất thần liền hất tay nàng:
- Ngươi không nghe tiểu thư nói gì?
Bối Lan lẳng lặng đi vào, ôm giá y trên khay gỗ ra. Phùng Gia Hảo nhoẻn miệng cười, lấy trang y đỏ thắm khoác lên người, ánh mắt sáng rực xinh đẹp.
Nam tử đằng sau truyền đến giọng nói, âm lãnh tột cùng:
- Đặt xuống!
Bối Lan ngẩng lên, kinh hỉ hành lễ:
- Điện hạ!
Phùng Gia Hảo lắp bắp nhìn Thành Vương đi thẳng vào khuê phòng Gia Hỷ.
Triệu Tử Đoạn khinh bỉ nụ cười:
- Hôm trước nô tài sơ xuất đem nhằm hỷ phục, cái này vốn lễ tiết Vương phi, tiểu thư vào phủ làm thiếp, liền không xứng!
Mấy chữ cuối Triệu Tử Đoạn cố ý nâng cao giọng nói. Gương mặt Phùng Gia Hảo xám ngoét:
- Không phải...Vương gia nói sẽ rước Trắc phi bằng lễ tiết chính thê hay sao?
Triệu Tử Đoạn nhìn thuộc hạ thu lại y phục, nhếch môi:
- Thục Trinh Huyện chúa có phong vị, hiển nhiên khác với tiểu thư! Một mây trên trời, một cỏ dưới đất, làm sao so sánh!
Phùng Gia Hảo siết tay lại, ánh mắt quật cường nhìn Triệu Tử Đoạn, nàng vào Vương phủ chính là chủ tử, hắn chẳng qua chỉ là yêm nhân nô tài, lại dám lên mặt như vậy.
Phùng Gia Hảo lách người muốn vào trong khuê phòng Gia Hỷ, nào ngờ bị Bối Lan chặn lại:
- Lúc nãy tiểu thư có nói sợ nhiễm bệnh, bây giờ lại muốn vào trong?
Triệu Tử Đoạn phất phất tay:
- Lệnh Vương gia, bất cứ ai cũng không được bén mảng tới!
Phùng Gia Hảo cay cú cắn môi xoay người ra về, hai ngày nữa, chính thức trở thành chủ tử, nàng sẽ để hắn thấy địa ngục là gì. Miệng nàng lẩm bẩm:
- Cẩu nô tài!
Bối Lan đem nước tắm đã nấu xong đổ vào bồn gỗ, hơi thảo dược tản mát tỏa lên, nàng đến cạnh tiểu thư, nhẹ nhàng gỡ y phục ra. Bởi vì làn da Gia Hỷ nứt nẻ chảy đầy máu và dịch, nên phần chất lỏng thấm cứng y phục, bây giờ muốn cởi đồ liền làm da rách thịt rơi.
Hoàn Nhan Viên Hạo đứng ngoài bình phong nghe tiếng Gia Hỷ rên khe khẽ thật không cầm lòng được, liền tiến vào. Triệu Tử Đoạn có ý giữ lại:
- Chủ nhân, nàng là hoàng hoa khuê nữ...
Nhưng Hoàn Nhan Viên Hạo dường như không nghe thấy, lấy kéo nhỏ đặt trong rổ may đến cạnh giường. Bối Lan hơi hoảng hốt:
- Điện hạ!
Hoàn Nhan Viên Hạo phất tay, ngồi cạnh Gia Hỷ, cẩn trọng từng chút một cắt bỏ y phục. Mũi kéo di di trên vải, tuy mỗi lần chỉ gỡ ra được một mảnh rất nhỏ, nhưng lại không làm nàng đau đớn. Bối Lan chạy ra ngoài cửa canh giữ, cảnh này nếu để người khác thấy, có phải sẽ khiến tiểu thư nàng mất hết danh tiết.
Hoàn Nhan Viên Hạo thoát được y phục Gia Hỷ, nhìn toàn thân trắng trẻo tràn đầy thương tổn, tay hắn siết chặt lại, đáy mắt dâng lên hơi nóng. Hắn ôm nàng đặt vào bồn gỗ, nhiệt độ ấm áp của thảo dược khiến Gia Hỷ dần thoải mái, nét mặt đỡ đi cau có đau đớn.
Hoàn Nhan Viên Hạo thở dài, nội tâm tràn đầy hối hận. Một cái hôn sự của hắn liền khiến nàng thống khổ đến bực này, nếu biết trước sẽ xảy ra, thà rằng hắn cả đời không có được nàng. Hơn một canh giờ sau, khi Thành Vương đã rời Phùng phủ, Bối Lan quay vào, trên giường, tiểu thư đã được sạch sẽ tẩy rửa, vết thương băng bó đàng hoàng, mà y phục cũng đổi một bộ mềm mại dễ chịu. Bối Lan thật bàng hoàng, Thành Vương gần gũi chủ nhân nhưng vẫn nạp Nhị tiểu thư vào cửa, đây thật sự là có ý gì?
Qua hai ngày, Phùng Gia Hảo cũng danh chính ngôn thuận lên kiệu hoa, tuy là vào bằng cổng sau, lại chung ngày với Tần phu nhân cùng Giang phu nhân, nhưng phân vị nàng ta hiện tại là vẫn lớn nhất, Phùng phủ pháo đỏ đốt nửa ngày inh ỏi.
Kiệu hoa vừa khuất khỏi ngõ, lão phu nhân liền cho hạ nhân thu dọn toàn bộ đồ đạc của Gia Hỷ, vứt lên xe ngựa đuổi về thôn trang. Bối Lan thật khóc không thành tiếng, nhanh như vậy sao, đúng thật tuyệt tình, chẳng lưu lại chút gì. Gia Hỷ sau đêm qua được ngâm dược thêm một lần, lại có bó thuốc quanh thân, đã hồi tỉnh, tuy rằng mỗi cái nhấc tay nhấc chân đều đau đớn, nhưng vẫn cố hết sức vững vàng ra xe ngựa đỗ bên ngoài.
Gia Hỷ nặng nhọc hơi thở, trong đầu nàng, ý nghĩ duy nhất chính là phải sống! Có vạn độc ngàn độc cũng không thể vô phương cứu chữa, chẳng phải đều là bệnh ngoài da hay sao, nàng phải sống! Xe ngựa rục rịch mấy hồi rồi phi nước đại về phía ngoại ô.
Thành Vương phủ.
Thành Vương ngồi cùng Vương phi trên ghế chủ vị, lúc này ngoài cửa, lần lượt Phùng Gia Hảo cùng Tần phu nhân và Giang phu nhân tiến vào. Các nàng đều không dùng khăn hỉ, ngoại trừ Phùng Gia Hảo áo đỏ, hai người còn lại cũng chỉ dùng màu hồng phấn.
Phùng Gia Hảo cẩn thận quỳ xuống, gương mặt tự mãn lộ chút ngượng ngùng. Nàng nhận khay trà, chậm chạp dâng lên. Có điều, Thành Vương chưa kịp động tay thì Triệu Tử Đoạn đã tiến vào, Thành Vương ra hiệu Phùng Gia Hảo ngừng lại, Triệu Tử Đoạn thì thầm mấy câu. Trong đại sảnh lặng im chẳng có tiếng động. Đây là nạp thiếp, ngoại trừ phu thê Thành Vương, cũng không có ai từ Hoàng cung ra. Một hồi sau, không rõ đại sự gì, chỉ thấy Thành Vương thoát áo hỷ, một đường thẳng ra khỏi phủ.
Hiên Liên Tử Tâm nhàn nhạt nhìn biểu tình ba tân nương tử bên dưới, hoặc bất mãn, hoặc thất vọng, hoặc lo lắng. Nàng cười cười:
- Chỉ cần kính trà bản phi là được rồi. Vương gia có việc gấp, không ở lại được, thật ủy khuất các muội!
Phùng Gia Hảo khinh bỉ ngẩng mặt, dâng tách trà lên, Vương phi cũng không dùng qua, phát nàng ta một bao lì xì đỏ. Cả hai phu nhân còn lại cũng như thế.
Ngày hỷ cứ vậy nhanh chóng kết thúc.
Hoàn Nhan Viên Hạo bạch y cưỡi ngựa phi nhanh trong gió, ra khỏi cổng thành, nhìn bụi đỏ mịt mờ phía trước, liền đoán được là nàng. Hắn gấp rút đuổi đến.
Bối Lan kinh hỉ vén rèm, là Thành Vương, hôm nay Thành Vương cư nhiên không ở Vương phủ mà chạy đến với tiểu thư. Nhìn chủ tử đang say ngủ, nàng với tay ra ngoài bảo xa phu dừng xe lại.
Hoàn Nhan Viên Hạo cuối cùng cũng đuổi kịp:
- Huyện chúa định đi đâu?
Bối Lan khấp khởi vui mừng:
- Điện hạ, trong phủ muốn tiểu thư phải về nông thôn sinh sống!
Hoàn Nhan Viên Hạo hơi thở dốc, hắn đi quá nhanh, giữa mùa thu nắng vẫn còn gay gắt, có chút mệt mỏi:
- Nàng có Bích Ba Trang, cần gì xa xôi đi như thế? Bản Vương đã hạ lệnh sắp xếp riêng một viện riêng vô cùng yên tĩnh để nàng tĩnh dưỡng!
Xa phu hơi nheo mắt, rõ ràng lão phu nhân đã dặn đi dặn lại phải để Đại tiểu thư đi thật xa kinh thành, có như vậy mới không làm mất mặt Phùng phủ, im lặng mà chết đi. Hắn đành lên tiếng:
- Tiểu thư sao có thể cưỡng lệnh trưởng bối, đây là lời tổ mẫu nàng, không theo chính là bất hiếu.
Hoàn Nhan Viên Hạo cau mày, không nói không rằng, trường kiếm rút ra, lóe sáng, đầu của tên phu xa lăn lông lốc. Bối Lan thất kinh che miệng. Hoàn Nhan Viên Hạo điềm nhiên buộc ngựa của mình bên cạnh xe, bản thân trở thành người đánh xe ngựa, nhàn nhạt:
- Đi thôi!
Hắn nhìn lại xác tên xa phu mất đầu, biểu tình lạnh lẽo, hắn vốn lười mở miệng với loại người này. Vả lại, phải hay không phải, đi thêm vài dặm đường hoang vắng, tên xa phu đã rõ ràng tình cảnh các nàng sẽ không giết người cướp của?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.