Hàn Mặc Tân Thiêm Đại Mặc Hương
Chương 108: Loạn Binh Kỵ - Thủy (hạ) 2.2
Hồ Miêu
01/10/2018
Trong rừng lờ mờ tối, khả năng bây giờ trời cũng sắp sáng, Hoàn Nhan
Viên Hạo cẩn thận định hướng, phía trước thấp thoáng bóng binh lính,
trên áo mỗi người đều thêu một chữ "Thịnh".
Gia Hỷ vui mừng kêu lên:
- Thịnh Vương phủ! Người của Thịnh Vương phủ!
Hoàn Nhan Viên Hạo nghe thấy liền bất giác dâng lên lo lắng, tay lớn che kín miệng nàng:
- Suỵt!
Gia Hỷ có chút vùng vằng, nếu ngoài kia là phản binh, thì người từ Thịnh Vương phủ đến chắc chắn để dẹp loạn đi.
Hoàn Nhan Viên Hạo trông thấy biểu hiện nàng thì thở dài, trầm mặc:
- Bọn chúng đến để hạ sát bản Vương!
Gia Hỷ nghe thân thể đông cứng lại, nàng mở to mắt:
- Tại sao?
- Nàng nghĩ vì sao? Ngoài bản Vương ai còn có khả năng đánh bại hắn?
Gia Hỷ im lặng không nói, cuộc chiến đoạt đích trong đời thực mười phần khốc liệt hơn hẳn phim ảnh, chỉ khác là không có ai góp vai phản diện.
Quân lính Thịnh Vương phủ chia từng tốp nhỏ rà đường. Hoàn Nhan Viên Hạo nhẹ nhàng rút trường kiếm. Nhuệ binh của Thịnh Vương có lối đánh cá nhân rất tốt, lại tuyệt đối tuân mệnh chủ tử. Đây chính là cách thức khiến Tuyệt Tâm mất mạng!
- Hoàn Nhan Viên Thuyết chắc chắn sẽ không làm hại nàng, nhưng thứ lỗi, bản Vương không để nàng lộ diện ở đây được!
Hoàn Nhan Viên Hạo đoán chừng tin hắn cứu Gia Hỷ đi đã lan truyền, bây giờ hắn để nàng xuất hiện, có khác gì lạy ông tôi ở bụi này! Hoàn Nhan Viên Hạo nắm lấy tay nàng từng bước một cố đi xa khỏi đám bộ binh đó.
Trời không chiều lòng người, bình minh đang dần lên, bóng tối nhạt màu bớt. Hoàn Nhan Viên Hạo cũng đoán được cả hai chỉ còn cách bìa rừng một đoạn đường ngắn.
Tiếng chim hót ríu rít.
Tia nắng đầu tiên trong ngày hiện ra, chiếu qua kim giáp Hoàn Nhan Viên Hạo lóe sáng chói mắt.
"Bên kia!"
Hoàn Nhan Viên Hạo cười gằn, Nhị Hoàng huynh này ít nhiều có quan hệ cùng Dịch Tướng quân, nếu không làm sao lại rõ ràng đến mức biết hắn bị giam ở hang đá mà cử cả tâm phúc Mạt Viện đến.
Hoàn Nhan Viên Hạo ôm Gia Hỷ vào ngực, thi triển khinh công, cố tìm mọi cách thoát nhanh khỏi rừng. Đừng nói võ công cái thế lấy một địch trăm, hiện tại sau lưng là cả ngàn bộ binh, trực diện đối đầu chính là tìm đường chết.
Có điều Mạt Viện cũng không phải dạng vừa, hắn đem nhiều người như vậy, đích xác muốn lập đại công quay về. Liền hạ lệnh cung tiễn giương lên, bắn theo bóng áo choàng trắng.
Mũi tên xuyên qua tay áo Hoàn Nhan Viên Hạo, Gia Hỷ thất thần muốn hét lên, giữa tên rơi đạn lạc thế này, nàng tự nhủ nếu quay về được Phùng phủ, nàng sẽ hiến năm ngàn nến tốt cúng Linh Sơn Tự.
Hoàn Nhan Viên Hạo giấu người sau gốc cây lớn, hơi thở hòa lẫn vào sương sớm. Làn tên vừa dứt, lại tiếp tục hướng bìa rừng gấp rút. Loạt thứ hai không phải cung tiễn thông thường, mà là thương dài cán gỗ. Hàng trăm mũi thương sáng loáng phóng đến. Hoàn Nhan Viên Hạo một tay ôm lấy Gia Hỷ, tay còn lại hoa lệ điều khiển trường kiếm đối phó, cố phá đi hung hiểm.
Mạt Viện biết Thành Vương không phải vô lực bất tài, miệng thật muốn chửi thề, tên cạn thương cũng hết. Hắn nôn nóng:
- Lên, giết được phản tặc thưởng trăm lượng vàng!
Hoàn Nhan Viên Hạo nhàn nhạt nụ cười, mạng của hắn chỉ có giá trăm lượng thôi sao, thật hiếp người quá đáng. Bởi thế, khi kẻ đầu tiên liều mạng xông tới, liền bị trường kiếm nhanh như chớp chém đứt cổ rơi đầu. Khí thế đám lính phía sau sụt giảm.
Hoàn Nhan Viên Hạo tranh thủ thời khắc này, chân không chạm đất ra khỏi rừng.
Dù vậy, Mạt Viện vẫn gấp rút đuổi theo.
Lều trại Tương Đại Nguyên soái đỏ thẫm giữa bãi cỏ, Hoàn Nhan Viên Hạo thở phào nhẹ nhõm, Gia Hỷ cũng nép trong lòng ngực hắn cắn môi tỏ vẻ kiên cường.
Bất ngờ, loạt ám khí xé gió lao đến. Hoàn Nhan Viên Hạo chỉ kịp lấy thân mình bọc kín Gia Hỷ:
- Tê lợi tiêu! *
Gia Hỷ sờ sờ tay ra sau lưng Thành Vương, nàng đếm được mười một mũi phi tiêu đã gâm sâu vào đó, máu ướt nhẹp một mảng giáp bào.
Giọng nói Thành Vương lần đầu tiên trong cả đêm dài nguy cấp kia lộ ra chút yếu ớt:
- Nhanh, đi thôi!
Gia Hỷ nắm ôm lấy vai Thành Vương dìu bước, nhưng hắn không trụ nổi, chân khụy xuống. Sắc môi đã bệch bạc.
Gia Hỷ kinh hô:
- Vương gia, người trúng độc!
Hoàn Nhan Viên Hạo nghe tê buốt khắp người, chân tay nặng như đeo chì, đến vòm lưỡi cũng khó cử động. Nhìn xuống chân dốc, liền thấy sắc cờ đỏ tung bay. Phía sau bộ binh Thịnh Vương phủ đã đuổi kịp. Hoàn Nhan Viên Hạo gắng chút sức lực cuối cùng, ôm lấy Gia Hỷ, bọc nàng kín kẽ trong áo choàng rồi lăn người xuống dốc cỏ.
Trên dòng Thần Giang.
Triệu Tử Đoạn một cước đạp mạnh giữa ngực Phù Đô đốc, gương mặt yêu mị ngập tràn tức giận:
- Nếu điện hạ xảy ra chuyện gì, đừng nói một mình ngươi, cả Phù gia cũng phải chôn cùng!
Cả đời Phù Đô đốc chỉ huy quân đội, đây là lần đầu tiên bị miệt thị đến độ này, chưa kể, kẻ đang ra oai với lão lại là một hoạn quan bán nam bán nữ. Phù Đô đốc cáu tiết không đáp lời, mặc kệ tay chân bị trói, liền khiêu khích:
- Tên nô tài không có nguồn cội kia, cẩu tử Thành Vương phủ...
Trăm chiến thuyền hơn một nửa bị hạ, toàn bộ thủy tinh nếu không thiệt mạng chính là bắt sống. Bên doanh trại Dịch Tướng quân, kho lương từ khuya qua đã bị Phan Phượng Thuật đốt cháy. Tương Đại Nguyên soái cũng xuất binh dẹp phản loạn, thế mà hiện tại tung tích Thành Vương vẫn bặt vô âm tín.
Triệu Tử Đoạn nắm chặt góc áo choàng đỏ thẫm, mờ sáng nay, Thịnh Vương cùng bộ binh xuất hiện khiến tâm trạng hắn chùng xuống đi nhiều. Trong biến loạn chết người liền không truy cứu. Thành Vương có anh dũng hy sinh thì sao chứ, công lao vẫn do người còn sống hưởng. Triệu Tử Đoạn xoa xoa đầu đau nhức, mặc kệ Phù Đô đốc chửi rủa,
Nắng lên đến ngang con sào, bên ngoài, một ám vệ tiến vào:
- Thiếu giám, đã tìm thấy điện hạ, người đang nghỉ lại doanh trại Đại Nguyên soái. Thục Trinh Huyện chúa cũng ở đó!
Triệu Tử Đoạn thở phào nhẹ nhõm, nhìn qua Phù Đô đốc mặt mày tiu nghỉu, thuận chân lại đá thêm một cước rồi gấp rút ra ngoài. Khi hắn đến, Thành Vương đã nằm trên giường nhỏ trong doanh trại, gương mặt Thành Vương trắng bệch, môi cũng nhạt màu, các đầu ngón tay máu đọng tím thẫm chứng tỏ trúng độc không hề nhẹ. Triệu Tử Đoạn sờ sờ kim giáp treo cạnh đó, từng vết rách hiện lên khiến lòng hắn như có dao cứa, không ở bên cạnh bảo vệ chủ nhân, liền áy náy đến khó chịu.
Hồng Thất tiên sinh rắc bột thuốc trắng lên từng vết thương hở, lấy ra mười một chiếc Tê lợi tiêu sắc mảnh, đủ để biết người của Thịnh Vương phủ ra tay hiểm độc đến độ nào.
Triệu Tử Đoạn bồn chồn:
- Tiên sinh, khi nào Vương gia mới tỉnh lại?
Hồng Thất tiên sinh tay viết một đơn thuốc dài, chậm rãi trả lời:
- Nhanh thì ba ngày chậm thì năm ngày, có điều khí huyết ít nhiều thương tổn, cần cẩn thận điều dưỡng!
Triệu Tử Đoạn trầm mặc vén từng góc chăn một, lúc này mới nói:
- Thục Trinh Huyện chúa có gặp hung hiểm?
Hồng Thất tiên sinh lắc đầu:
- Huyện chúa chỉ bị một ít xây xát ngoài da, không đáng kể, vừa rồi đã băng bó và dùng một ít canh an thần, ngủ dậy sẽ không sao.
Triệu Tử Đoạn ngồi cạnh giường, nhìn Thành Vương như đang say ngủ, ngay cả trong mơ, Thành Vương vẫn không hề ổn định, tay hơi siết chặt, mi tâm cau lại mỏi mệt. Triệu Tử Đoạn kiểm tra nhiệt độ thân thể chủ nhân, thấy không đáng ngại mới ra ngoài dặn dò hạ nhân chuẩn bị thức ăn thanh đạm ấm nóng bồi bổ khí huyết.
Lúc này, giọng nói sang sảng của Tương Đại Nguyên soái vang lên:
- Điện hạ thế nào?
Triệu Tử Đoạn quay lại, khóe miệng không thể nở nổi nụ cười, bởi ngoài cữu phụ của Thành Vương còn có cả Thịnh Vương.
- Nô tài tham kiến Vương gia, tham kiến Nguyên soái! Thành Vương điện hạ đã ổn!
Thịnh Vương nụ cười nửa miệng, tỏ vẻ vui mừng:
- Bản Vương nghe tin Ngũ Hoàng đệ một mình vượt nguy cứu Huyện chúa, trong lòng lo lắng, nửa đêm không ngủ được, mới phái chút binh lực giúp đỡ! Bây giờ thấy Ngũ Hoàng đệ thế này, bản Vương liền đau lòng!
Tương Đại Nguyên soái không trả lời, vốn dĩ ông là cữu phụ Thành Vương, rõ ràng hơn ai hết mối quan hệ không mấy tốt đẹp giữa hai vị Hoàng tử này, có điều trước mặt nhiều người, không thể bóc mẽ Thịnh Vương mèo khóc chuột giả từ bi.
Triệu Tử Đoạn lui ra ngoài, phân phó người chuẩn bị xe ngựa đưa Thành Vương hồi phủ, lại báo tin cho Thượng Quan Thị lang viết tấu chương ca ngợi Thành Vương lập công dẹp yên phản loạn. Lại xin Hoàng thượng cho phép truy binh bắt Dịch Tướng quân đang bỏ trốn. Sau hai ngày hai đêm kể từ khi Gia Hỷ bị bắt cóc, tàn dư cuối cùng của vây cánh Đại Hoàng tử liền bị một tay Thành Vương dẹp sạch. Không chỉ Thượng Quan Thị lang, ngay cả nhưng quan lại trung lập cũng dâng tấu đề thưởng Thành Vương.
Ba ngày sau, Hoàn Nhan Viên Hạo mới hồi tỉnh, có điều hắn chỉ không ngờ, người đầu tiên hắn thấy lại là Gia Hỷ. Hoàn Nhan Viên Hạo ngạc nhiên, nụ cười trên môi sâu thêm một phần:
- Hỷ nhi!
Gia Hỷ ngồi cạnh giường, đang thổi nguội chén thuốc đen đặc, nghe tiếng gọi, mắt hạnh xinh đẹp liền nhìn qua:
- Điện hạ đã tỉnh!
- Nàng làm gì ở đây?
Gia Hỷ nhu hòa cười, đưa thuốc cho Cầm Tử đem đến Thành Vương:
- Điện hạ không ngại nguy hiểm cứu ta, khiến bản thân bị thương nghiêm trọng như vậy, ta làm sao lại không đến thăm nom người!
Hoàn Nhan Viên Hạo một hơi uống hết bát thuốc, toàn bộ vị đắng trong phút chốc đều hóa ngọt ngào. Cầm Tử lui ra ngoài, kéo theo Bối Lan. Lúc này, Gia Hỷ mới hơi cúi mặt, ngập ngừng:
- Điện hạ, hôm đó, là người nói đùa phải không?
Hoàn Nhan Viên Hạo cau mày:
- Chuyện gì?
Gia Hỷ xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt:
- Chuyện...người nói...đã thấy qua...thân thể...ta...
Hoàn Nhan Viên Hạo không biết nên vui hay buồn, nàng là sợ hãi thân mật cùng hắn đến vậy. Gia Hỷ thấy Thành Vương im lặng càng thêm ngượng ngập:
- Là người nói đùa có phải không?
Hoàn Nhan Viên Hạo nhìn đôi mắt trông mong của Gia Hỷ, tự dối lòng:
- Bản Vương chỉ đùa!
Thịnh Vương phủ.
Thịnh Vương hằn học nhìn đám người dưới:
- Giờ thì tốt rồi! Phiêu Kỵ Đại Tướng quân! Phiêu Kỵ Đại Tướng quân! Hoàn Nhan Viên Hạo sắp được phụ hoàng phong là Phiêu Kỵ Đại Tướng quânđấy!
Người nắm giữ Soái ấn thống lĩnh toàn bộ bộ binh Đại Quốc, quân đội Thân Vương cùng điều động quân lương binh lính hai phụ quốc Gia Lăng và Song Điêu, là Tương Đại Nguyên soái. Nhưng bên cạnh đó, vẫn có một số Đại Tướng quân tuy thua về thực quyền nhưng ngang bằng cấp bậc, như Hoắc Đại Tướng quân - nắm giữ toàn bộ Cấm vệ quân, có đặc quyền điều động binh lực hai tư phủ Thần Đô. Hoặc như Mộc Hộ Bá gia Phan Phượng Thiên, tuy hiện tại chỉ là một nhàn tước, không còn thực quyền, nhưng vì từng lập đại công tại Tây Nữ quốc mà được phong Đại Tướng quân.
Còn Phiêu Kỵ Đại Tướng quân là tước vị Tướng quân cao quý nhất mà một Hoàng tử có thể đạt đến và chỉ được phong cho chân chính Hoàng tử lập đại công. Theo quốc pháp, Hoàng tử chỉ có thể nắm số lượng binh lực nhất định, nhưng Phiêu Kỵ Đại Tướng quân được quyền tự phong gia tướng, đồng nghĩa tự thiết lập binh quyền riêng.
Thịnh Vương nhắm hờ mắt, tay xoa lên nhẫn ngọc, tìm kiếm chút dịu mát. Bạch Thực Thần đứng dậy:
- Điệnhạđừng quá lolắng! Tái ông thấtmã! PhiêuKỵĐại Tướng quânvốnkhôngtốtnhưđiệnhạnghĩ!
Đậu Quân sư gật gù tán thành:
- Bạch đạinhânkhôngsai! Chúngta còn mộthọDịchđanglẩntrốn!
Đông Tướng quân té nước theo mưa:
- Nguyên soái làgìchứ! Chínhlàbòratừđámngười chết dướichânthành!
Thịnh Vương thẳng người ngồi dậy, khóe miệng nhếch lên tàn độc.
Gia Hỷ vui mừng kêu lên:
- Thịnh Vương phủ! Người của Thịnh Vương phủ!
Hoàn Nhan Viên Hạo nghe thấy liền bất giác dâng lên lo lắng, tay lớn che kín miệng nàng:
- Suỵt!
Gia Hỷ có chút vùng vằng, nếu ngoài kia là phản binh, thì người từ Thịnh Vương phủ đến chắc chắn để dẹp loạn đi.
Hoàn Nhan Viên Hạo trông thấy biểu hiện nàng thì thở dài, trầm mặc:
- Bọn chúng đến để hạ sát bản Vương!
Gia Hỷ nghe thân thể đông cứng lại, nàng mở to mắt:
- Tại sao?
- Nàng nghĩ vì sao? Ngoài bản Vương ai còn có khả năng đánh bại hắn?
Gia Hỷ im lặng không nói, cuộc chiến đoạt đích trong đời thực mười phần khốc liệt hơn hẳn phim ảnh, chỉ khác là không có ai góp vai phản diện.
Quân lính Thịnh Vương phủ chia từng tốp nhỏ rà đường. Hoàn Nhan Viên Hạo nhẹ nhàng rút trường kiếm. Nhuệ binh của Thịnh Vương có lối đánh cá nhân rất tốt, lại tuyệt đối tuân mệnh chủ tử. Đây chính là cách thức khiến Tuyệt Tâm mất mạng!
- Hoàn Nhan Viên Thuyết chắc chắn sẽ không làm hại nàng, nhưng thứ lỗi, bản Vương không để nàng lộ diện ở đây được!
Hoàn Nhan Viên Hạo đoán chừng tin hắn cứu Gia Hỷ đi đã lan truyền, bây giờ hắn để nàng xuất hiện, có khác gì lạy ông tôi ở bụi này! Hoàn Nhan Viên Hạo nắm lấy tay nàng từng bước một cố đi xa khỏi đám bộ binh đó.
Trời không chiều lòng người, bình minh đang dần lên, bóng tối nhạt màu bớt. Hoàn Nhan Viên Hạo cũng đoán được cả hai chỉ còn cách bìa rừng một đoạn đường ngắn.
Tiếng chim hót ríu rít.
Tia nắng đầu tiên trong ngày hiện ra, chiếu qua kim giáp Hoàn Nhan Viên Hạo lóe sáng chói mắt.
"Bên kia!"
Hoàn Nhan Viên Hạo cười gằn, Nhị Hoàng huynh này ít nhiều có quan hệ cùng Dịch Tướng quân, nếu không làm sao lại rõ ràng đến mức biết hắn bị giam ở hang đá mà cử cả tâm phúc Mạt Viện đến.
Hoàn Nhan Viên Hạo ôm Gia Hỷ vào ngực, thi triển khinh công, cố tìm mọi cách thoát nhanh khỏi rừng. Đừng nói võ công cái thế lấy một địch trăm, hiện tại sau lưng là cả ngàn bộ binh, trực diện đối đầu chính là tìm đường chết.
Có điều Mạt Viện cũng không phải dạng vừa, hắn đem nhiều người như vậy, đích xác muốn lập đại công quay về. Liền hạ lệnh cung tiễn giương lên, bắn theo bóng áo choàng trắng.
Mũi tên xuyên qua tay áo Hoàn Nhan Viên Hạo, Gia Hỷ thất thần muốn hét lên, giữa tên rơi đạn lạc thế này, nàng tự nhủ nếu quay về được Phùng phủ, nàng sẽ hiến năm ngàn nến tốt cúng Linh Sơn Tự.
Hoàn Nhan Viên Hạo giấu người sau gốc cây lớn, hơi thở hòa lẫn vào sương sớm. Làn tên vừa dứt, lại tiếp tục hướng bìa rừng gấp rút. Loạt thứ hai không phải cung tiễn thông thường, mà là thương dài cán gỗ. Hàng trăm mũi thương sáng loáng phóng đến. Hoàn Nhan Viên Hạo một tay ôm lấy Gia Hỷ, tay còn lại hoa lệ điều khiển trường kiếm đối phó, cố phá đi hung hiểm.
Mạt Viện biết Thành Vương không phải vô lực bất tài, miệng thật muốn chửi thề, tên cạn thương cũng hết. Hắn nôn nóng:
- Lên, giết được phản tặc thưởng trăm lượng vàng!
Hoàn Nhan Viên Hạo nhàn nhạt nụ cười, mạng của hắn chỉ có giá trăm lượng thôi sao, thật hiếp người quá đáng. Bởi thế, khi kẻ đầu tiên liều mạng xông tới, liền bị trường kiếm nhanh như chớp chém đứt cổ rơi đầu. Khí thế đám lính phía sau sụt giảm.
Hoàn Nhan Viên Hạo tranh thủ thời khắc này, chân không chạm đất ra khỏi rừng.
Dù vậy, Mạt Viện vẫn gấp rút đuổi theo.
Lều trại Tương Đại Nguyên soái đỏ thẫm giữa bãi cỏ, Hoàn Nhan Viên Hạo thở phào nhẹ nhõm, Gia Hỷ cũng nép trong lòng ngực hắn cắn môi tỏ vẻ kiên cường.
Bất ngờ, loạt ám khí xé gió lao đến. Hoàn Nhan Viên Hạo chỉ kịp lấy thân mình bọc kín Gia Hỷ:
- Tê lợi tiêu! *
Gia Hỷ sờ sờ tay ra sau lưng Thành Vương, nàng đếm được mười một mũi phi tiêu đã gâm sâu vào đó, máu ướt nhẹp một mảng giáp bào.
Giọng nói Thành Vương lần đầu tiên trong cả đêm dài nguy cấp kia lộ ra chút yếu ớt:
- Nhanh, đi thôi!
Gia Hỷ nắm ôm lấy vai Thành Vương dìu bước, nhưng hắn không trụ nổi, chân khụy xuống. Sắc môi đã bệch bạc.
Gia Hỷ kinh hô:
- Vương gia, người trúng độc!
Hoàn Nhan Viên Hạo nghe tê buốt khắp người, chân tay nặng như đeo chì, đến vòm lưỡi cũng khó cử động. Nhìn xuống chân dốc, liền thấy sắc cờ đỏ tung bay. Phía sau bộ binh Thịnh Vương phủ đã đuổi kịp. Hoàn Nhan Viên Hạo gắng chút sức lực cuối cùng, ôm lấy Gia Hỷ, bọc nàng kín kẽ trong áo choàng rồi lăn người xuống dốc cỏ.
Trên dòng Thần Giang.
Triệu Tử Đoạn một cước đạp mạnh giữa ngực Phù Đô đốc, gương mặt yêu mị ngập tràn tức giận:
- Nếu điện hạ xảy ra chuyện gì, đừng nói một mình ngươi, cả Phù gia cũng phải chôn cùng!
Cả đời Phù Đô đốc chỉ huy quân đội, đây là lần đầu tiên bị miệt thị đến độ này, chưa kể, kẻ đang ra oai với lão lại là một hoạn quan bán nam bán nữ. Phù Đô đốc cáu tiết không đáp lời, mặc kệ tay chân bị trói, liền khiêu khích:
- Tên nô tài không có nguồn cội kia, cẩu tử Thành Vương phủ...
Trăm chiến thuyền hơn một nửa bị hạ, toàn bộ thủy tinh nếu không thiệt mạng chính là bắt sống. Bên doanh trại Dịch Tướng quân, kho lương từ khuya qua đã bị Phan Phượng Thuật đốt cháy. Tương Đại Nguyên soái cũng xuất binh dẹp phản loạn, thế mà hiện tại tung tích Thành Vương vẫn bặt vô âm tín.
Triệu Tử Đoạn nắm chặt góc áo choàng đỏ thẫm, mờ sáng nay, Thịnh Vương cùng bộ binh xuất hiện khiến tâm trạng hắn chùng xuống đi nhiều. Trong biến loạn chết người liền không truy cứu. Thành Vương có anh dũng hy sinh thì sao chứ, công lao vẫn do người còn sống hưởng. Triệu Tử Đoạn xoa xoa đầu đau nhức, mặc kệ Phù Đô đốc chửi rủa,
Nắng lên đến ngang con sào, bên ngoài, một ám vệ tiến vào:
- Thiếu giám, đã tìm thấy điện hạ, người đang nghỉ lại doanh trại Đại Nguyên soái. Thục Trinh Huyện chúa cũng ở đó!
Triệu Tử Đoạn thở phào nhẹ nhõm, nhìn qua Phù Đô đốc mặt mày tiu nghỉu, thuận chân lại đá thêm một cước rồi gấp rút ra ngoài. Khi hắn đến, Thành Vương đã nằm trên giường nhỏ trong doanh trại, gương mặt Thành Vương trắng bệch, môi cũng nhạt màu, các đầu ngón tay máu đọng tím thẫm chứng tỏ trúng độc không hề nhẹ. Triệu Tử Đoạn sờ sờ kim giáp treo cạnh đó, từng vết rách hiện lên khiến lòng hắn như có dao cứa, không ở bên cạnh bảo vệ chủ nhân, liền áy náy đến khó chịu.
Hồng Thất tiên sinh rắc bột thuốc trắng lên từng vết thương hở, lấy ra mười một chiếc Tê lợi tiêu sắc mảnh, đủ để biết người của Thịnh Vương phủ ra tay hiểm độc đến độ nào.
Triệu Tử Đoạn bồn chồn:
- Tiên sinh, khi nào Vương gia mới tỉnh lại?
Hồng Thất tiên sinh tay viết một đơn thuốc dài, chậm rãi trả lời:
- Nhanh thì ba ngày chậm thì năm ngày, có điều khí huyết ít nhiều thương tổn, cần cẩn thận điều dưỡng!
Triệu Tử Đoạn trầm mặc vén từng góc chăn một, lúc này mới nói:
- Thục Trinh Huyện chúa có gặp hung hiểm?
Hồng Thất tiên sinh lắc đầu:
- Huyện chúa chỉ bị một ít xây xát ngoài da, không đáng kể, vừa rồi đã băng bó và dùng một ít canh an thần, ngủ dậy sẽ không sao.
Triệu Tử Đoạn ngồi cạnh giường, nhìn Thành Vương như đang say ngủ, ngay cả trong mơ, Thành Vương vẫn không hề ổn định, tay hơi siết chặt, mi tâm cau lại mỏi mệt. Triệu Tử Đoạn kiểm tra nhiệt độ thân thể chủ nhân, thấy không đáng ngại mới ra ngoài dặn dò hạ nhân chuẩn bị thức ăn thanh đạm ấm nóng bồi bổ khí huyết.
Lúc này, giọng nói sang sảng của Tương Đại Nguyên soái vang lên:
- Điện hạ thế nào?
Triệu Tử Đoạn quay lại, khóe miệng không thể nở nổi nụ cười, bởi ngoài cữu phụ của Thành Vương còn có cả Thịnh Vương.
- Nô tài tham kiến Vương gia, tham kiến Nguyên soái! Thành Vương điện hạ đã ổn!
Thịnh Vương nụ cười nửa miệng, tỏ vẻ vui mừng:
- Bản Vương nghe tin Ngũ Hoàng đệ một mình vượt nguy cứu Huyện chúa, trong lòng lo lắng, nửa đêm không ngủ được, mới phái chút binh lực giúp đỡ! Bây giờ thấy Ngũ Hoàng đệ thế này, bản Vương liền đau lòng!
Tương Đại Nguyên soái không trả lời, vốn dĩ ông là cữu phụ Thành Vương, rõ ràng hơn ai hết mối quan hệ không mấy tốt đẹp giữa hai vị Hoàng tử này, có điều trước mặt nhiều người, không thể bóc mẽ Thịnh Vương mèo khóc chuột giả từ bi.
Triệu Tử Đoạn lui ra ngoài, phân phó người chuẩn bị xe ngựa đưa Thành Vương hồi phủ, lại báo tin cho Thượng Quan Thị lang viết tấu chương ca ngợi Thành Vương lập công dẹp yên phản loạn. Lại xin Hoàng thượng cho phép truy binh bắt Dịch Tướng quân đang bỏ trốn. Sau hai ngày hai đêm kể từ khi Gia Hỷ bị bắt cóc, tàn dư cuối cùng của vây cánh Đại Hoàng tử liền bị một tay Thành Vương dẹp sạch. Không chỉ Thượng Quan Thị lang, ngay cả nhưng quan lại trung lập cũng dâng tấu đề thưởng Thành Vương.
Ba ngày sau, Hoàn Nhan Viên Hạo mới hồi tỉnh, có điều hắn chỉ không ngờ, người đầu tiên hắn thấy lại là Gia Hỷ. Hoàn Nhan Viên Hạo ngạc nhiên, nụ cười trên môi sâu thêm một phần:
- Hỷ nhi!
Gia Hỷ ngồi cạnh giường, đang thổi nguội chén thuốc đen đặc, nghe tiếng gọi, mắt hạnh xinh đẹp liền nhìn qua:
- Điện hạ đã tỉnh!
- Nàng làm gì ở đây?
Gia Hỷ nhu hòa cười, đưa thuốc cho Cầm Tử đem đến Thành Vương:
- Điện hạ không ngại nguy hiểm cứu ta, khiến bản thân bị thương nghiêm trọng như vậy, ta làm sao lại không đến thăm nom người!
Hoàn Nhan Viên Hạo một hơi uống hết bát thuốc, toàn bộ vị đắng trong phút chốc đều hóa ngọt ngào. Cầm Tử lui ra ngoài, kéo theo Bối Lan. Lúc này, Gia Hỷ mới hơi cúi mặt, ngập ngừng:
- Điện hạ, hôm đó, là người nói đùa phải không?
Hoàn Nhan Viên Hạo cau mày:
- Chuyện gì?
Gia Hỷ xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt:
- Chuyện...người nói...đã thấy qua...thân thể...ta...
Hoàn Nhan Viên Hạo không biết nên vui hay buồn, nàng là sợ hãi thân mật cùng hắn đến vậy. Gia Hỷ thấy Thành Vương im lặng càng thêm ngượng ngập:
- Là người nói đùa có phải không?
Hoàn Nhan Viên Hạo nhìn đôi mắt trông mong của Gia Hỷ, tự dối lòng:
- Bản Vương chỉ đùa!
Thịnh Vương phủ.
Thịnh Vương hằn học nhìn đám người dưới:
- Giờ thì tốt rồi! Phiêu Kỵ Đại Tướng quân! Phiêu Kỵ Đại Tướng quân! Hoàn Nhan Viên Hạo sắp được phụ hoàng phong là Phiêu Kỵ Đại Tướng quânđấy!
Người nắm giữ Soái ấn thống lĩnh toàn bộ bộ binh Đại Quốc, quân đội Thân Vương cùng điều động quân lương binh lính hai phụ quốc Gia Lăng và Song Điêu, là Tương Đại Nguyên soái. Nhưng bên cạnh đó, vẫn có một số Đại Tướng quân tuy thua về thực quyền nhưng ngang bằng cấp bậc, như Hoắc Đại Tướng quân - nắm giữ toàn bộ Cấm vệ quân, có đặc quyền điều động binh lực hai tư phủ Thần Đô. Hoặc như Mộc Hộ Bá gia Phan Phượng Thiên, tuy hiện tại chỉ là một nhàn tước, không còn thực quyền, nhưng vì từng lập đại công tại Tây Nữ quốc mà được phong Đại Tướng quân.
Còn Phiêu Kỵ Đại Tướng quân là tước vị Tướng quân cao quý nhất mà một Hoàng tử có thể đạt đến và chỉ được phong cho chân chính Hoàng tử lập đại công. Theo quốc pháp, Hoàng tử chỉ có thể nắm số lượng binh lực nhất định, nhưng Phiêu Kỵ Đại Tướng quân được quyền tự phong gia tướng, đồng nghĩa tự thiết lập binh quyền riêng.
Thịnh Vương nhắm hờ mắt, tay xoa lên nhẫn ngọc, tìm kiếm chút dịu mát. Bạch Thực Thần đứng dậy:
- Điệnhạđừng quá lolắng! Tái ông thấtmã! PhiêuKỵĐại Tướng quânvốnkhôngtốtnhưđiệnhạnghĩ!
Đậu Quân sư gật gù tán thành:
- Bạch đạinhânkhôngsai! Chúngta còn mộthọDịchđanglẩntrốn!
Đông Tướng quân té nước theo mưa:
- Nguyên soái làgìchứ! Chínhlàbòratừđámngười chết dướichânthành!
Thịnh Vương thẳng người ngồi dậy, khóe miệng nhếch lên tàn độc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.