Hàn Mặc Tân Thiêm Đại Mặc Hương
Chương 106: Loạn Binh Kỵ - Thủy (trung)
Hồ Miêu
29/09/2018
Triệu Tử Đoạn thẫn thờ đi trên khúc hành lang cũ, đã hai tháng kể từ đêm cuồng loạn đó, hắn chưa từng gặp lại Hiên Liên Tử Tâm, còn đến viện
nàng thì hắn lại không đủ can đảm. Nực cười là, mọi thứ phát sinh như
một tai nạn, nhưng trong lòng hắn không lúc nào hết áy náy, thậm chí
Hiên Liên Tử Tâm còn chưa biết là Thành Vương đã rõ ràng mọi chuyện.
Bóng áo thiên thanh đi đến, xung quanh ba bốn cung nữ theo hầu, tiếng hạ nhân hành lễ:
- Vương phi vạn an!
Triệu Tử Đoạn cúi mặt, quy củ:
- Vương phi!
Hiên Liên Tử Tâm bối rối, trong giọng nói có chút run rẩy:
- Thiếu giám miễn lễ!
Lại nhìn sang tì nữ bên cạnh:
- Bản phi mệt rồi! Quay về thôi!
Triệu Tử đoạn đột ngột nắm lấy tay Hiên Liên Tử Tâm, mặc kệ ánh mắt kinh hãi của đám người dưới, hắn hạ lệnh tất cả lui xuống.
- Nàng vì sao phải tránh né ta?
Hiên Liên Tử Tâm lo lắng nhìn bốn phía, cố gắng giật tay lại nhưng không được:
- Thiếu giám, thỉnh tự trọng! Người khác sẽ nhìn thấy mất!
Triệu Tử Đoạn tà mị nhếch môi cười:
- Cái gì cũng đã làm rồi! Nàng còn sợ?
Hiên Liên Tử Tâm gương mặt xấu hổ đến mức có thể nhỏ ra được máu, lúng ta lúng túng:
- Bản phi...ta...Hiên gia sẽ giết ta mất! Thiếu giám!
Triệu Tử Đoạn thoáng thấy đau lòng, buông tay nàng ta ra:
- Chỉ cần ta còn ở đây, sẽ hết sức bảo vệ nàng! Chuyện đêm đó, về sau ta cũng không nhắc đến nữa! Nhưng nếu nàng cần ta chịu bất kì trách nhiệm gì, ta sẽ không bao giờ chối bỏ!
Hiên Liên Tử Tâm gật đầu tin tưởng, rồi vội vã quay về. Triệu Tử Đoạn thở dài, làm nam nhi không nên mất kiểm soát, nếu không sẽ gây ra hậu quả tày đình.
- Thiếu giám, chủ nhân hạ lệnh mời tất cả gia thần gia tướng có mặt ở kinh thành đến!
Cầm Tử đứng sau vang lên giọng nói phá tan tĩnh mịch, Triệu Tử Đoạn lấy lại tư thái đạm mạc nhất nhằm hướng thư phòng đi thẳng. Khi hắn tới nơi, đã đầy đủ gương mặt quen thuộc. Trong phòng thoang thoảng mùi thảo mộc thanh sạch.
Hoàn Nhan Viên Hạo xoa xoa mi tâm, gương mặt hoàn mĩ ánh lên chút mệt mỏi. Mắt phượng nhắm lại, hàng mi dài rung rung theo nhịp thở. Bên dưới, gia thần đang truyền tay nhau một lá thư có ấn tín Đô Đốc Thủy quân.
Hoàn Nhan Viên Hạo hồi lâu mới nói:
- Chư vị đều đã đọc hết, họ Phù kia mời bản Vương xuống thuyền, trao mục đổi về vụ án thuế muối...
Thành Vương chưa kịp nói xong, đã nghe Phan Tứ Công tử gạt đi:
- Không được, rõ ràng đây là một cái bẫy, nếu không, Dịch Tướng quân đã không thả cái tin Thục Trinh Huyện chúa mất tích ra ngoài! Phùng phủ còn chưa kịp báo quan mà tên họ Dịch này đã rõ mười mươi chân tướng rồi sao?
Thương Quan Thị lang cũng tán thành:
- Muốn điện hạ đi một mình, lại đem theo hồ sơ vụ án, chỉ có thể là ép người thay đổi chứng cứ, xóa tội Đại Hoàng tử!
Tần Học sĩ thì ngược lại:
- Nếu chứng minh được Thục Trinh Huyện chúa bị Phù Đô Đốc bắt cóc, liền có thể đem binh thảo phạt! Huyện chúa tuy không phải người họ Hoàn Nhan, nhưng đã được phong nghiễm nhiên cũng tính vào hoàng thân quốc thích! Chỉ cần bấy nhiêu đã đủ kết tội Đô Đốc Thủy quân mưu phản!
Hoàn Nhan Viên Hạo tiếp nhận, lướt sang bên kia, Triệu Tử Đoạn vẫn đang lơ đãng nhìn tia nắng ngoài cửa sổ nhảy múa. Hoàn Nhan Viên Hạo mi tâm khẽ động, cuối cùng phân phó:
- Đầu tiên phải cứu được Huyện chúa, binh sĩ tính tình khát máu hiếu chiến lại thô lậu, Huyện chúa càng bị giam giữ lâu, thì nguy hiểm càng cao!
Phan Tứ Công tử đứng dậy:
- Điện hạ, thần chưa lần nào dẫn binh nhưng tuyệt đối tin vào năng lực bản thân, nếu người cho phép, thần xin nguyện sức!
Hoàn Nhan Viên Hạo gật đầu:
- Tốt! Binh lực Vương phủ vốn cách kinh thành ngàn dặm, không thể điều động ngay, kỵ binh bên kia Thần Giang có hơn năm vạn, thủy binh chỉ có một vạn nhưng cực kì tinh nhuệ! Bản Vương sẽ mượn bá phụ đúng năm nghìn bộ binh, thêm hai trăm kẻ thông thạo lặn sâu!
Hoàn Nhan Viên Hạo đứng dậy, nghiêm nghị nhìn xuống:
- Phan Phượng Thuật, nhận bộ binh quấy nhiễu kỵ binh Dịch Tướng quân, không để hắn rảnh tay họp mặt cùng Phù Đô Đốc. Triệu Tử Đoạn, nắm ám vệ cùng đoàn thợ lặn, theo bản Vương giải cứu Huyện chúa!
Phía dưới đồng loạt chấp tay:
- Điện hạ anh minh!
Hoàn Nhan Viên Hạo lấy giáp bào khoác lên người, nói thêm:
- Binh quý thần tốc, ngay trong đêm nay tiến hành. Thượng Quan Thị lang, phiền đại nhân đến doanh trại Tương Đại Nguyên soái, khi nào pháo hoa ba tiếng bắn lên, đại nhân liền cầu Nguyên soái xuất lực đánh phản quân!
- Tuân lệnh!
Hoàn Nhan Viên Hạo rút trường kiếm đeo bên hông, cẩn thận nhìn lưỡi kiếm sáng loáng.
Bên kia kinh thành.
Thịnh Vương phủ.
Thịnh Vương đập mạnh bàn gỗ, bút mực đều nảy lên một nhịp, phía dưới im phăng phắc không tiếng gió. Bạch Thực Thần lại chẳng chút nào dao động:
- Thứ cho hạ quan nói thẳng, trong biến loạn có chết người cũng chẳng ai truy tố, lần này kế hoạch vô cùng hoàn hảo, một mũi tên trúng hai đích, vừa triệt tiêu toàn bộ thế lực còn sót lại của Thái tử, lại vừa đoạt mạng được Thành Vương, người có gì không hài lòng?
Thịnh Vương nộ khí dâng lên:
- Ngươi? Biết rõ bản Vương đối với Thục Trinh Huyện chúa thế nào, sao ngươi còn dám?
Bạch Thực Thần nhàn nhạt:
- Nam nhi chí khí lớn, nếu điện hạ vương vấn loại tình cảm nữ nhi thường tình này, đại sự há có thể thành! Vả lại hiện tại Huyện chúa cũng nằm trong tay Phó Đô Đốc. Người tốt nhất là dâng binh lấy danh nghĩa cứu người, thuận tiện giết luôn đối thủ! Đó mới là thượng sách!
Thịnh Vương xoa xoa mi tâm, thở dài:
- Ngươi nói ra câu nào cũng có lý! Bởi vì ngươi chưa gặp được hồng nhan tri kỉ. Bản Vương hỏi ngươi, nếu người trên thuyền bây giờ là muội muội ngươi, ngươi còn ở đây bình tâm nói lý lẽ!
Bạch Thực Thần im lặng không đáp, đám học sĩ lại nhao nhao bàn luận kế sách dẫn binh. Thịnh Vương phất phất tay nhìn Đông Tướng quân:
- Thúc thúc, người cầm binh trên dưới mười lăm năm lại có toàn quyền quân lực người hai phủ hữu Thần Đô, chuyện này do người lo liệu! Còn Mạt Viện, đem theo toàn bộ ám vệ, điều hai ngàn nhân mã ở thôn trang gần kinh thành chuẩn bị, đêm nay lập tức xuất phát!
Chiến thuyền Đô Đốc Thủy quân.
Sóng nước dập dềnh, mưa đã liên tục nhiều ngày, mực nước sông dâng thật cao. Gia Hỷ một mình bị trói trong buồng trống, duy nhất bình nước lại đặt khá xa nàng, ở đây tối om om, lại đầu rẫy đồ đạc hỏng không dùng đến. Gia Hỷ cố lê đến gần một chân ghế đã gãy, kéo cưa dây trói cánh tay qua phần đầu nhọn.
Lúc này, ngoài cửa có tiếng động, một nữ nhân không rõ bao tuổi, vận y phục vải thô đã rách nát bị ném vào, toàn thân nàng ta không chỗ nào lành lặn, đầy vết bầm tím, mắt bị đánh sưng húp, cả khóe môi cũng rỉ máu. Nàng ta nằm đó, thoi thóp thở.
Gia Hỷ kéo cưa dây trói thêm một lúc thì nghe đứt phựt. Nàng vội vã cắn dây tháo ra, mở luôn hai chân rồi gấp gáp lấy nước uống. Dựa vào cảm giác, nàng biết bản thân đang bị giam trên thuyền, mà con thuyền này lại đứng yên một chỗ.
Gia Hỷ nhìn qua người mới bị ném vào, chậm chạp tiến đến gần:
- Cô nương! Cô nương!
Nàng ta khóc thút thít, co ro thân mình, Gia Hỷ đưa bình nước đến:
- Uống đi! Có sức mới chạy trốn được!
Nữ tử kia ngồi dậy, giật lấy bình nước uống sạch, quơ quào trong bóng tối một cái chăn mỏng liền đắp lên người. Gia Hỷ dò hỏi:
- Cô nương biết đây là đâu không?
- Binh doanh!
Gia Hỷ cau mày, đóng quân trên thuyền, như vậy là thủy quân, có điều sao nàng lại bị quân triều đình bắt cóc được! Nàng là Huyện chúa, kẻ ra tay cũng biết rõ thân phận nàng.
- Cô nương vì sao ở đây? Cô nương đến từ đâu?
Nữ tử kia im lặng, lại nghe tiếng khóc rưng rức. Gia Hỷ thì thầm:
- Cô nương cứ nói những gì cô nương biết, ta sẽ giúp cô nương trốn thoát!
- Trốn thoát? Không được đâu!
Gia Hỷ cứ vậy hỏi từng câu một, nữ tử kia nhấm nhẳn trả lời, sau mấy canh giờ, nàng mới đúc kết được bản thân đang ở trên thuyền Đô đốc Thủy quân, đóng trên dòng Thần Giang các kinh thành mấy trăm dặm. Nữ tử kia tên Đàm Ngọc, con gái một người chèo đò bị quân lính làm càn bắt lấy cưỡng hiếp trong đêm hôm qua.
Gia Hỷ nhẩm tính thời gian, hiện tại cũng đã buổi tối, nghĩa là nàng mất tích tròn một ngày. Phùng gia có lẽ đã cho người đi tìm. Không có thức ăn, tuy bụng đói cồn cào nhưng không thể làm gì được, Gia Hỷ xem xét kỹ từng ngóc ngách, trừ cửa ra bằng gỗ nguyên tấm, thì căn phòng này đến cửa sổ cũng không có, mỗi khi nàng lay lay cửa chính đều nghe âm thanh rung rung của ổ khóa đồng.
Gia Hỷ rút trâm vàng trên tóc, loay hoay tìm khe cửa, nàng tỉ mỉ đục từng chút một vào khe cửa, tách ra đủ để nhìn thấy ánh sáng bên ngoài. Mặc dù trời rất tối, nhưng một vài ngọn đuốc cháy phừng phừng cũng đủ để nàng quan sát chút ít. Gia Hỷ sau một hồi loay hoay thì như mất hết sức lực, cả hai đời nàng sống đều không làm gì nặng nhọc, hiện tại bụng bị bỏ đói một ngày dài, liền có chút không chịu nổi. Bên dưới đáy thuyền có âm thanh cộc cộc tựa như tiếng sóng đánh đồ vật gì đó va vào, nhưng Gia Hỷ mơ hồ linh cảm có ai đó ở sâu mấy tầng nước đang thăm dò. Nàng gõ gõ lại mấy cái thì âm thanh kia cũng ngừng hẳn.
Nếu mục đích bọn chúng bắt nàng để cưỡng gian như nữ tử bên cạnh, thì hiện tại nàng đã không còn nguyên vẹn nằm ở đây. Nàng là Huyện chúa, đây là quân đội triều đình, tự ý giam giữ thường dân đã là phạm pháp, còn với một Huyện chúa, làm lớn chuyện chính là mưu phản!
Gia Hỷ càng nghĩ càng mờ mịt. Đột ngột bên ngoài có một giọng nói quen thuộc truyền đến.
"Phù Đại nhân xem ra ở đây rất tốt? Bản Vương trễ như vậy mới có thể thu xếp đến gặp, thật bất tiện!"
"Điện hạ khách khí! Người đến đây chính là rồng đến nhà tôm!"
Gia Hỷ căng mắt qua lỗ nhỏ đục được, trông thấy bạch y quen thuộc của Thành Vương, miệng thật muốn kêu lên, nhưng nghĩ tình thế hung hiểm, chưa rõ trước sau, nàng rút lấy một chiếc khuyên tai, cố gắng đẩy ra ngoài.
Bóng áo thiên thanh đi đến, xung quanh ba bốn cung nữ theo hầu, tiếng hạ nhân hành lễ:
- Vương phi vạn an!
Triệu Tử Đoạn cúi mặt, quy củ:
- Vương phi!
Hiên Liên Tử Tâm bối rối, trong giọng nói có chút run rẩy:
- Thiếu giám miễn lễ!
Lại nhìn sang tì nữ bên cạnh:
- Bản phi mệt rồi! Quay về thôi!
Triệu Tử đoạn đột ngột nắm lấy tay Hiên Liên Tử Tâm, mặc kệ ánh mắt kinh hãi của đám người dưới, hắn hạ lệnh tất cả lui xuống.
- Nàng vì sao phải tránh né ta?
Hiên Liên Tử Tâm lo lắng nhìn bốn phía, cố gắng giật tay lại nhưng không được:
- Thiếu giám, thỉnh tự trọng! Người khác sẽ nhìn thấy mất!
Triệu Tử Đoạn tà mị nhếch môi cười:
- Cái gì cũng đã làm rồi! Nàng còn sợ?
Hiên Liên Tử Tâm gương mặt xấu hổ đến mức có thể nhỏ ra được máu, lúng ta lúng túng:
- Bản phi...ta...Hiên gia sẽ giết ta mất! Thiếu giám!
Triệu Tử Đoạn thoáng thấy đau lòng, buông tay nàng ta ra:
- Chỉ cần ta còn ở đây, sẽ hết sức bảo vệ nàng! Chuyện đêm đó, về sau ta cũng không nhắc đến nữa! Nhưng nếu nàng cần ta chịu bất kì trách nhiệm gì, ta sẽ không bao giờ chối bỏ!
Hiên Liên Tử Tâm gật đầu tin tưởng, rồi vội vã quay về. Triệu Tử Đoạn thở dài, làm nam nhi không nên mất kiểm soát, nếu không sẽ gây ra hậu quả tày đình.
- Thiếu giám, chủ nhân hạ lệnh mời tất cả gia thần gia tướng có mặt ở kinh thành đến!
Cầm Tử đứng sau vang lên giọng nói phá tan tĩnh mịch, Triệu Tử Đoạn lấy lại tư thái đạm mạc nhất nhằm hướng thư phòng đi thẳng. Khi hắn tới nơi, đã đầy đủ gương mặt quen thuộc. Trong phòng thoang thoảng mùi thảo mộc thanh sạch.
Hoàn Nhan Viên Hạo xoa xoa mi tâm, gương mặt hoàn mĩ ánh lên chút mệt mỏi. Mắt phượng nhắm lại, hàng mi dài rung rung theo nhịp thở. Bên dưới, gia thần đang truyền tay nhau một lá thư có ấn tín Đô Đốc Thủy quân.
Hoàn Nhan Viên Hạo hồi lâu mới nói:
- Chư vị đều đã đọc hết, họ Phù kia mời bản Vương xuống thuyền, trao mục đổi về vụ án thuế muối...
Thành Vương chưa kịp nói xong, đã nghe Phan Tứ Công tử gạt đi:
- Không được, rõ ràng đây là một cái bẫy, nếu không, Dịch Tướng quân đã không thả cái tin Thục Trinh Huyện chúa mất tích ra ngoài! Phùng phủ còn chưa kịp báo quan mà tên họ Dịch này đã rõ mười mươi chân tướng rồi sao?
Thương Quan Thị lang cũng tán thành:
- Muốn điện hạ đi một mình, lại đem theo hồ sơ vụ án, chỉ có thể là ép người thay đổi chứng cứ, xóa tội Đại Hoàng tử!
Tần Học sĩ thì ngược lại:
- Nếu chứng minh được Thục Trinh Huyện chúa bị Phù Đô Đốc bắt cóc, liền có thể đem binh thảo phạt! Huyện chúa tuy không phải người họ Hoàn Nhan, nhưng đã được phong nghiễm nhiên cũng tính vào hoàng thân quốc thích! Chỉ cần bấy nhiêu đã đủ kết tội Đô Đốc Thủy quân mưu phản!
Hoàn Nhan Viên Hạo tiếp nhận, lướt sang bên kia, Triệu Tử Đoạn vẫn đang lơ đãng nhìn tia nắng ngoài cửa sổ nhảy múa. Hoàn Nhan Viên Hạo mi tâm khẽ động, cuối cùng phân phó:
- Đầu tiên phải cứu được Huyện chúa, binh sĩ tính tình khát máu hiếu chiến lại thô lậu, Huyện chúa càng bị giam giữ lâu, thì nguy hiểm càng cao!
Phan Tứ Công tử đứng dậy:
- Điện hạ, thần chưa lần nào dẫn binh nhưng tuyệt đối tin vào năng lực bản thân, nếu người cho phép, thần xin nguyện sức!
Hoàn Nhan Viên Hạo gật đầu:
- Tốt! Binh lực Vương phủ vốn cách kinh thành ngàn dặm, không thể điều động ngay, kỵ binh bên kia Thần Giang có hơn năm vạn, thủy binh chỉ có một vạn nhưng cực kì tinh nhuệ! Bản Vương sẽ mượn bá phụ đúng năm nghìn bộ binh, thêm hai trăm kẻ thông thạo lặn sâu!
Hoàn Nhan Viên Hạo đứng dậy, nghiêm nghị nhìn xuống:
- Phan Phượng Thuật, nhận bộ binh quấy nhiễu kỵ binh Dịch Tướng quân, không để hắn rảnh tay họp mặt cùng Phù Đô Đốc. Triệu Tử Đoạn, nắm ám vệ cùng đoàn thợ lặn, theo bản Vương giải cứu Huyện chúa!
Phía dưới đồng loạt chấp tay:
- Điện hạ anh minh!
Hoàn Nhan Viên Hạo lấy giáp bào khoác lên người, nói thêm:
- Binh quý thần tốc, ngay trong đêm nay tiến hành. Thượng Quan Thị lang, phiền đại nhân đến doanh trại Tương Đại Nguyên soái, khi nào pháo hoa ba tiếng bắn lên, đại nhân liền cầu Nguyên soái xuất lực đánh phản quân!
- Tuân lệnh!
Hoàn Nhan Viên Hạo rút trường kiếm đeo bên hông, cẩn thận nhìn lưỡi kiếm sáng loáng.
Bên kia kinh thành.
Thịnh Vương phủ.
Thịnh Vương đập mạnh bàn gỗ, bút mực đều nảy lên một nhịp, phía dưới im phăng phắc không tiếng gió. Bạch Thực Thần lại chẳng chút nào dao động:
- Thứ cho hạ quan nói thẳng, trong biến loạn có chết người cũng chẳng ai truy tố, lần này kế hoạch vô cùng hoàn hảo, một mũi tên trúng hai đích, vừa triệt tiêu toàn bộ thế lực còn sót lại của Thái tử, lại vừa đoạt mạng được Thành Vương, người có gì không hài lòng?
Thịnh Vương nộ khí dâng lên:
- Ngươi? Biết rõ bản Vương đối với Thục Trinh Huyện chúa thế nào, sao ngươi còn dám?
Bạch Thực Thần nhàn nhạt:
- Nam nhi chí khí lớn, nếu điện hạ vương vấn loại tình cảm nữ nhi thường tình này, đại sự há có thể thành! Vả lại hiện tại Huyện chúa cũng nằm trong tay Phó Đô Đốc. Người tốt nhất là dâng binh lấy danh nghĩa cứu người, thuận tiện giết luôn đối thủ! Đó mới là thượng sách!
Thịnh Vương xoa xoa mi tâm, thở dài:
- Ngươi nói ra câu nào cũng có lý! Bởi vì ngươi chưa gặp được hồng nhan tri kỉ. Bản Vương hỏi ngươi, nếu người trên thuyền bây giờ là muội muội ngươi, ngươi còn ở đây bình tâm nói lý lẽ!
Bạch Thực Thần im lặng không đáp, đám học sĩ lại nhao nhao bàn luận kế sách dẫn binh. Thịnh Vương phất phất tay nhìn Đông Tướng quân:
- Thúc thúc, người cầm binh trên dưới mười lăm năm lại có toàn quyền quân lực người hai phủ hữu Thần Đô, chuyện này do người lo liệu! Còn Mạt Viện, đem theo toàn bộ ám vệ, điều hai ngàn nhân mã ở thôn trang gần kinh thành chuẩn bị, đêm nay lập tức xuất phát!
Chiến thuyền Đô Đốc Thủy quân.
Sóng nước dập dềnh, mưa đã liên tục nhiều ngày, mực nước sông dâng thật cao. Gia Hỷ một mình bị trói trong buồng trống, duy nhất bình nước lại đặt khá xa nàng, ở đây tối om om, lại đầu rẫy đồ đạc hỏng không dùng đến. Gia Hỷ cố lê đến gần một chân ghế đã gãy, kéo cưa dây trói cánh tay qua phần đầu nhọn.
Lúc này, ngoài cửa có tiếng động, một nữ nhân không rõ bao tuổi, vận y phục vải thô đã rách nát bị ném vào, toàn thân nàng ta không chỗ nào lành lặn, đầy vết bầm tím, mắt bị đánh sưng húp, cả khóe môi cũng rỉ máu. Nàng ta nằm đó, thoi thóp thở.
Gia Hỷ kéo cưa dây trói thêm một lúc thì nghe đứt phựt. Nàng vội vã cắn dây tháo ra, mở luôn hai chân rồi gấp gáp lấy nước uống. Dựa vào cảm giác, nàng biết bản thân đang bị giam trên thuyền, mà con thuyền này lại đứng yên một chỗ.
Gia Hỷ nhìn qua người mới bị ném vào, chậm chạp tiến đến gần:
- Cô nương! Cô nương!
Nàng ta khóc thút thít, co ro thân mình, Gia Hỷ đưa bình nước đến:
- Uống đi! Có sức mới chạy trốn được!
Nữ tử kia ngồi dậy, giật lấy bình nước uống sạch, quơ quào trong bóng tối một cái chăn mỏng liền đắp lên người. Gia Hỷ dò hỏi:
- Cô nương biết đây là đâu không?
- Binh doanh!
Gia Hỷ cau mày, đóng quân trên thuyền, như vậy là thủy quân, có điều sao nàng lại bị quân triều đình bắt cóc được! Nàng là Huyện chúa, kẻ ra tay cũng biết rõ thân phận nàng.
- Cô nương vì sao ở đây? Cô nương đến từ đâu?
Nữ tử kia im lặng, lại nghe tiếng khóc rưng rức. Gia Hỷ thì thầm:
- Cô nương cứ nói những gì cô nương biết, ta sẽ giúp cô nương trốn thoát!
- Trốn thoát? Không được đâu!
Gia Hỷ cứ vậy hỏi từng câu một, nữ tử kia nhấm nhẳn trả lời, sau mấy canh giờ, nàng mới đúc kết được bản thân đang ở trên thuyền Đô đốc Thủy quân, đóng trên dòng Thần Giang các kinh thành mấy trăm dặm. Nữ tử kia tên Đàm Ngọc, con gái một người chèo đò bị quân lính làm càn bắt lấy cưỡng hiếp trong đêm hôm qua.
Gia Hỷ nhẩm tính thời gian, hiện tại cũng đã buổi tối, nghĩa là nàng mất tích tròn một ngày. Phùng gia có lẽ đã cho người đi tìm. Không có thức ăn, tuy bụng đói cồn cào nhưng không thể làm gì được, Gia Hỷ xem xét kỹ từng ngóc ngách, trừ cửa ra bằng gỗ nguyên tấm, thì căn phòng này đến cửa sổ cũng không có, mỗi khi nàng lay lay cửa chính đều nghe âm thanh rung rung của ổ khóa đồng.
Gia Hỷ rút trâm vàng trên tóc, loay hoay tìm khe cửa, nàng tỉ mỉ đục từng chút một vào khe cửa, tách ra đủ để nhìn thấy ánh sáng bên ngoài. Mặc dù trời rất tối, nhưng một vài ngọn đuốc cháy phừng phừng cũng đủ để nàng quan sát chút ít. Gia Hỷ sau một hồi loay hoay thì như mất hết sức lực, cả hai đời nàng sống đều không làm gì nặng nhọc, hiện tại bụng bị bỏ đói một ngày dài, liền có chút không chịu nổi. Bên dưới đáy thuyền có âm thanh cộc cộc tựa như tiếng sóng đánh đồ vật gì đó va vào, nhưng Gia Hỷ mơ hồ linh cảm có ai đó ở sâu mấy tầng nước đang thăm dò. Nàng gõ gõ lại mấy cái thì âm thanh kia cũng ngừng hẳn.
Nếu mục đích bọn chúng bắt nàng để cưỡng gian như nữ tử bên cạnh, thì hiện tại nàng đã không còn nguyên vẹn nằm ở đây. Nàng là Huyện chúa, đây là quân đội triều đình, tự ý giam giữ thường dân đã là phạm pháp, còn với một Huyện chúa, làm lớn chuyện chính là mưu phản!
Gia Hỷ càng nghĩ càng mờ mịt. Đột ngột bên ngoài có một giọng nói quen thuộc truyền đến.
"Phù Đại nhân xem ra ở đây rất tốt? Bản Vương trễ như vậy mới có thể thu xếp đến gặp, thật bất tiện!"
"Điện hạ khách khí! Người đến đây chính là rồng đến nhà tôm!"
Gia Hỷ căng mắt qua lỗ nhỏ đục được, trông thấy bạch y quen thuộc của Thành Vương, miệng thật muốn kêu lên, nhưng nghĩ tình thế hung hiểm, chưa rõ trước sau, nàng rút lấy một chiếc khuyên tai, cố gắng đẩy ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.