Hàn Mặc Tân Thiêm Đại Mặc Hương
Chương 127: Ngoạn hỏa tự phần (trung) 1
Hồ Miêu
20/10/2018
Ngày thứ hai, Phùng Gia Hảo hay tin Gia Hỷ bị phạt quỳ đến mức ngất xỉu
bên ngoài, liền ôm bụng lên kiệu tới Thái Y viện châm chọc. Phùng Gia
Hảo đinh ninh bản thân có Tuyên Quý phi làm chỗ dựa, hôm qua không phải
vì Gia Hỷ gièm pha đứa nhỏ trong bụng nàng ta mà bị trừng trị hay sao.
Tuyên Quý phi đã tỏ rõ thái độ, Phùng Gia Hảo càng đắc ý.
Phòng bệnh tuy có chút chật chội nhưng than bạc bốn bên đều ửng cháy tỏa ra làn hơi ấm áp. Phía nhà kề, siêu thuốc trên bếp sôi sùng sục mùi hương thơm lừng, Bối Lan cẩn thận đong từng muỗng một ra bát. Đạm Ngọc lại đang giúp chủ nhân băng bó thuốc lên đầu gối. Bởi vì quỳ quá lâu, hai chân đều bỏng lạnh thâm tím đau đớn.
Gia Hỷ ôm ấm lô, nhìn áo lông bạch hồ treo trên vách, tâm trạng tệ càng thêm tệ:
- Đem đến Thịnh Vương phủ trả lại điện hạ, càng nhìn ta càng chán ghét!
Đạm Ngọc tiếc rẻ chép miệng, đây là da lông hồ ly núi tuyết, cực phẩm quý hiếm. Vĩnh Nguyên Đế duy nhất chỉ có một tấm lại ban cho Thịnh Vương, nay hắn lại dám để cho Gia Hỷ, chính là hoàng ân cũng không tiếc. Đạm Ngọc ngắm dung nhan chủ nhân, Gia Hỷ không quá sắc sảo mỹ diễm, chỉ có thể gọi là thanh lệ, nhưng hai vị Hoàng tử danh chấn thiên hạ đều gục dưới chân nàng. Chỉ vì một chữ "duyên"!
Có tiếng gõ cửa, Đạm Ngọc đỡ Gia Hỷ tựa vào gối mềm, đắp chăn dày dặn che đi nửa người. Cửa vừa mở ra thấy bóng hồng y của Phùng Gia Hảo, Đạm Ngọc chùng xuống:
- Sao lại là Trắc phi?
Phùng Gia Hảo đẩy cửa đi vào, vì nàng ta đang mang thai, không ai dám cản lại, Phùng Gia Hảo cứ thế ngồi trước giường Gia Hỷ, bộ dạng đắc ý vô cùng.
- Tỉ tỉ, thật tội nghiệp, đại tang nửa năm không được ra khỏi cửa, một năm không tham dự hội hè, ba năm không kết hôn. Nay tỉ sắp trở thành bà cô già, lại bị Quý phi nương nương ghét bỏ, kết cục không bao giờ tốt đẹp!
Gia Hỷ thở dài, có chút nghẹn ngào giọng nói:
- Nghe tin điện hạ tử chiến sa trường, ngươi vui vẻ lắm đúng không?
Phùng Gia Hảo nhếch môi:
- Đừng nói bậy, điện hạ cùng ta kết tinh đứa nhỏ, ta làm sao có thể vui vẻ được. Nhưng khóc lóc liền ảnh hưởng thai nhi, ta không thể tỏ ra buồn bã được!
Gia Hỷ cười nhạt:
- Ta có bí mật này muốn nói với ngươi, liên quan đến Hàn Bình, có muốn nghe?
Phùng Gia Hảo siết khăn tay, hơi tròn mắt:
- Ngươi muốn nói gì?
Gia Hỷ vẫy tay:
- Lại gần đây!
Phùng Gia Hảo tiến tới, trong tâm dâng lên lo lắng, có điều nàng ta không ngờ, vừa lại cạnh giường, đã bị Gia Hỷ túm lấy tóc, lại giáng một tát lên gương mặt đại trang kỹ lưỡng. Phùng Gia Hảo thất kinh. Hạnh Lộ vội vàng kéo chủ nhân ra. Phùng Gia Hảo tìm cách đánh trả thì liền đụng phải Đạm Ngọc, Bối Lan che chắn trước giường.
Giọng Gia Hỷ lạnh lẽo phi thường:
- Ta không cần biết điện hạ có quay về, ta không cần biết nương nương bảo vệ ngươi thế nào, chỉ cần Phùng Gia Hỷ ta còn sống, nhất quyết không để ngươi cùng nghiệt chủng này tồn tại!
Phùng Gia Hảo ôm lấy bụng, xoa xoa một bên má, mắt tràn đầy lệ nóng:
- Được, ta tìm nương nương, ta đi tìm nương nương! Tiện nhân!
Gia Hỷ bước chân xuống giường, nhìn ra ngoài sân, kiệu của Phùng Gia Hảo đã đi được một đoạn. Gia Hỷ phủi phủi tà áo:
- Đổi y phục, dâng bài tử thỉnh an Hoàng hậu!
Đạm Ngọc kinh ngạc, lắc đầu:
- Tiểu thư, Quý phi và Hoàng hậu chưa chắc đã cùng chiến tuyến, người đừng nên mạo hiểm!
Gia Hỷ xõa tóc xuống, đưa lược gỗ cho Bối Lan, nén đi đau đớn dưới chân:
- Không quan trọng! Ngươi không thấy sao, trên áo choàng bạch hồ của Thịnh Vương ngập tràn Mật Ái hương, mà Mật Ái hương này là hương liệu Hoàng thượng phân phó chế riêng duy nhất để Hoàng hậu nương nương dùng. Hiên gia cùng Thịnh Vương đang liên kết. Cho dù thế nào, cũng không thể để Thành Vương oan uổng mất mạng!
Đạm Ngọc lo lắng:
- Tiểu thư, vì sao người phải mạo hiểm như vậy vì Thành Vương điện hạ?
Gia Hỷ cài chiếc trâm cuối cùng lên tóc, mơ hồ nói:
- Người đã cứu mạng ta ba lần! Nợ này một đời không thể trả hết!
Khôn Ninh cung.
Hiên Hậu cung trang đỏ tươi ấm áp giữa mùa đông, chân váy tay áo đều thêu phượng hoàng ngậm mẫu đơn tôn quý vô song, nàng nhìn Gia Hỷ ngồi bên dưới, dung nhan yếu nhược.
- Bản cung nghe nói hôm qua Huyện chúa đắc tội Tuyên Quý phi?
Gia Hỷ dịu dàng lắc đầu:
- Nương nương, thần nữ vào cung không hiểu lễ nghĩa, là Quý phi có tâm dạy bảo!
Hiên Hậu cười cười, nàng rõ ràng hai tỉ muội Phùng gia này vốn không ưa gì nhau, mà còn là thâm thù đại hải. Lần này xem ra Phùng Gia Hỷ đã động đến cái thai của muội muội nàng ta mới bị Tuyên Quý phi cảnh cáo. Hiện tại chạy đến đây chính là muốn lập liên minh:
- Huyện chúa không nên để trong lòng, có lẽ Phùng Trắc phi kia có thai nên tâm tình không tốt, khiến Quý phi lo lắng...
Gia Hỷ giả vờ ủy khuất lau nước mắt:
- Thần nữ thật tâm muốn nhắc nhở, muội muội ở nhà thích dùng sữa nóng, nhưng mùa đông sữa dễ bị nhiễm bạch xà rễ*...
- Bạch xà rễ?
Gia Hỷ biết Hiên Hậu đã sắp trúng kế, càng tỏ ra thần bí:
- Bạch xà rễ này có độc tính vô cùng cao, bò ăn phải sẽ cho ra sữa bị nhiễm độc, gây chết người mà lại không có thuốc giải! Hoàn toàn giống như một tai nạn...
Hiên Hậu bồn chồn trong dạ, phím thêm cùng Gia Hỷ vài chuyện liền vội vã lấy cớ đau đầu nghỉ ngơi, bí mật truyền Hiên Liên Tử Tâm vào cung. Gia Hỷ thong thả đi trên đường, làm được chuyện có ích, vết thương liền đỡ đau hơn rất nhiều.
Bối Lan dìu chủ nhân lên xe ngựa, vẫn không hết tò mò:
- Người muốn mượn tay Hoàng hậu độc hại Nhị tiểu thư?
Gia Hỷ lắc lắc mớ tóc vấn cao, ánh mắt trong xanh sâu thẳm lóe sáng:
- Hoàng hậu nương nương tôn quý như thế sao có thể đích thân ra tay, mà nàng ta sẽ để Thành Vương phi đi. Kế này dù thành hay không cũng sẽ một trong hai người Hiên thị hoặc Phùng Gia Hảo chết. Hiên thị chết, Hoàng hậu sẽ không để yên cho Phùng Gia Hảo, còn Phùng Gia Hảo chết, Tuyên Quý phi cũng sẽ hỏi tội Hiên thị! Đằng nào cả hai bọn họ, cũng phải trả giá cho Thành Vương điện hạ!
Xe ngựa lộc cộc quay về Phùng phủ. Gia Hỷ nằm trên nệm ấm quen thuộc, chìm sâu vào giấc ngủ. Vài ngày nữa, chắc chắn Hoàng cung sẽ náo loạn không nhỏ. Khi đó, nàng không rõ có bị lôi vào hay không, nên tốt nhất vẫn phải tĩnh dưỡng cho thật tốt.
Cuối tháng mười, băng đóng dày trên mặt đất. Hiện tại, tin tức Thành Vương cùng Đại Hoàng tử sa trường chôn thây đã truyền khắp kinh thành. Vĩnh Nguyên Đế vì xót thương hai con đột ngột bệnh cũ tái phát. Bởi thế, không có thánh chỉ tiếp ứng, Phùng Thượng thư tự mình lo liệu điều quân lương cùng tập hợp đại phương binh lực ra Nam Cương tiếp viện.
Cấm Thành những ngày này bận bịu không thôi, Tuyên Quý phi túc trực bên cạnh giường hầu thuốc Vĩnh Nguyên Đế. Chỉ mỗi tối qua khỏi giờ Hợi mới quay về cung nghỉ ngơi, đến giờ Dần liền tiếp tục đến Càn Thanh cung hầu hạ vô cùng tận tụy, vậy mà bệnh tình Vĩnh Nguyên Đế mỗi lúc tiến triển mỗi xấu.
Khôn Ninh cung.
Hiên Hậu chỉ vào ấm sữa nóng trước mặt, nhìn muội muội ngồi bên cạnh:
- Bí mật đưa cái này đến hòa chung với sữa mỗi ngày Phùng Gia Hảo uống, chắc chắn nàng ta không thể không chết!
Hiên Liên Tử Tâm thở dài:
- Muội ngu ngốc, đã hai lần hại người đều không thành, bây giờ làm sao có thể...
Hiên Hậu nhỏ nhẹ khuyên nhủ:
- Mấy hôm nay Tuyên Quý phi vì chăm sóc Hoàng thượng mà đi sớm về trễ. Bên viện Phùng Gia Hảo không quá nhiều người quan tâm đâu. Ta sẽ để một cung nữ vô danh hành động, muội chỉ cần cầm chân Phùng Gia Hảo, mọi chuyện sẽ trót lọt.
Hiên Liên Tử Tâm càng nghe càng hợp lý, nhưng vẫn ngần ngại:
- Đây là Hoàng cung! Muội...
Hiên Hậu nắm lấy tay muội muội mình, quyết liệt:
- Bất quá tam, không thử sao biết, huống hồ, cái chết này chính là một tai nạn!
Hiên Liên Tử Tâm đem theo ít đồ dùng trẻ con đến thăm Phùng Gia Hảo, vừa đến trước cửa viện lại đụng phải Gia Hỷ. Hiên Liên Tử Tâm có chút kinh ngạc:
- Thục Trinh Huyện chúa?
Gia Hỷ thi lễ mềm mại, dừng lại an ủi:
- Vương phi! Ta đã nghe tin dữ từ biên thùy, Vương phi đừng quá thương tâm mà tổn hại sức khỏe, dù sao...điện hạ vẫn còn lưu lại một hài tử a!
Hiên Liên Tử Tâm nghe Gia Hỷ nói càng thêm khó chịu, vốn dĩ nghĩ rằng Thành Vương nhất kiến chung tình cùng Phùng Gia Hỷ, nào ngờ tất cả đều là lừa gạt, sau lưng âm thầm hoan ái cùng muội muội nàng ta.
- Huyện chúa yên tâm, ta đã phần nào bình ổn! Hoàng thượng nói chưa tìm thấy xác nghĩa là vẫn còn hy vong! Ta vẫn hy vọng!
Gia Hỷ cáo từ quay về, bò sữa cần mười ngày từ khi ăn bạch xà rễ đến khi sữa nhiễm độc, nếu nàng tính toán đúng, hôm nay tỉ muội Hiên thị sẽ ra tay. Nàng chân trước vừa đi, chân sau lại đến, làm sao Phùng Gia Hảo không nghi ngờ được. Tối nay, ắt hẳn Diên Hương các không thể ngủ ngon!
Hiên Liên Tử Tâm vào viện, đưa ít đồ dành cho tiểu hài tử đến, Phùng Gia Hảo chán ghét nhường ghế chủ vị lại, sẵn giọng:
- Vương phi không cầu phúc điện hạ, còn rảnh rỗi lui tới chốn này?
Hiên Liên Tử Tâm vì đại cuộc không thèm để lời nói bất kính trong lòng:
- Đứa nhỏ muội sinh cũng gọi bản phi một tiếng mẫu thân, làm sao bản phi có thể không quan tâm? Bản phi chuẩn bị ít đồ dùng đem đến!
Phùng Gia Hảo nhìn yếm dãi, bao tay, bao chân đều nhỏ xíu, ngộ nghĩnh đáng yêu, nhưng nghĩ đến hài tử mình sinh ra phải gọi người khác bằng mẫu thân lại uất ức:
-TạVươngphi, nếukhôngcógì nữa, tamang thai mệtmỏi, ngườivềcho!
Hiên Liên Tử Tâm cau mày không biết phải làm sao thì đã nghe Hạnh Lộ vui vẻ đi vào, trên khay bê một cốc sữa bò nóng:
- Trắc phi, còn rất nóng, ngườidùngqua!
Hiên Liên Tử Tâm nín thở nhìn Phùng Gia Hảo hít qua làn hơi ấm nóng rồi hớp miếng đầu tiên vào miệng. Hiên Liên Tử Tâm thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng có nét cười.
Phùng Gia Hảo đột ngột dừng lại, nghi ngờ nhìn vào cốc sữa, lại không an tâm liếc mắt:
- Vươngphi, ngườicườicáigì!
Hiên Liên Tử Tâm hơi hoảng, liền chối:
- Bảnphi...khôngcó!
Phùng Gia Hảo nghe bụng nhói lên, thất kinh cực độ:
- Cóđộc! Giữchúng lại!
Phùng Gia Hảo nghiến răng, mắt long lên sòng sọc:
- Ngươikhôngnhớrõtìnữlần trước hạđộcta chết thếnàosao? Hômnaytachongươixuống cửu tuyền gặpả!
Phùng Gia Hảo đổ phần sữa còn lại vào miệng Hiên Liên Tử Tâm, bụng lúc này đã nhói lên mấy lần. Lại nhìn qua nha hoàn đi cùng Hiên Liên Tử Tâm, cay độc:
- Đánhchết, đánhđến chết, ảđộchạichủtử, hạđộc vào sữahònghạita cùng Vươngphi!
Hiên Liên Tử Tâm nghe tanh đắng trong miệng, máu đen cứ thế từ trong người nôn xuống, thoáng chốc co quắp chân tay ngã xuống, toàn cơ thể tím tái dần, đến khi ngừng giãy giụa đã chết hẳn.
Phùng Gia Hảo lúc này cũng khổng đứng nổi, nàng ta ôm lấy bụng:
- Khôngđúng, tachỉdùngcó một hớp, không thể chết!
Hạnh Lộ cùng mấy bà tử nhìn máu thấm dần trên y phục Phùng Gia Hảo, kích động:
- Nhanhlên, gọiTháiy!
Trong viện rối rối loạn loạn, hạ nhân quay cuồng hoảng hốt. Phùng Gia Hảo cuối cùng cũng không giữ được thai tự. Đứa nhỏ vì một hớp sữa mà rơi mất.
Hiên Hậu mất muội muội, Tuyên Quý phi mất đi cốt nhục duy nhất của nhi tử để lại, sóng ngầm trong hoàng cung dâng lên dữ dội.
Tuyên Quý phi ngồi trên kiệu đi từ Càn Thanh cung đến Diên Hương các, cau mày nhìn Hồng Tố:
- Ngườitrong viện toànbộlàthântíncủaPhùngGiaHảo?
- Vângđúngạ! Toànbộlàngười Trắc phiđưa từ Vươngphủvào!
Tuyên Quý phi khẽ cười:
- XemraHiênthịchếtoanrồi, lờikhaimộtphía, hạingườihạimình!
Hồng Tố nhỏ giọng, có chút lý giải:
- Nươngnươngkhôngđểtâm, nhưng mấyhômtrước Thục Trinh Huyện chúa tìmgặp Hoàng hậu nươngnương, sángnay thăm viện Trắc phothìđếnchiềuxảyra đại sự!
Tuyên Quý phi tháo hộ giáp, đưa cho Lục Tố:
- Đemvềcẩnthậnngâmvàodược, sángmaibảncungcònphảihầuhạ Hoàng thượng!
Thảo dược ấy, chính là căn nguyên bệnh tình Vĩnh Nguyên Đế đang phải chịu. Tuyên Quý phi chăm chú nhìn mấy đầu móng tay sơn son tỉ mỉ, nhàn nhạt:
- PhùngGiaHỷnghĩ rằng bảncungmấtThành Vương liềntrởnênhồđồ, nên tựtínhtoánxửtrícảThànhVươngphilẫnPhùngGiaHảo!
Hồng Tố hơi lo lắng:
- Nương nươngcómuốnbantộiHuyện chúa?
Tuyên Quý phi âm trầm lắc đầu:
- Không cần, càngnhiềungườichết, Hoàng thượng càngcólýdotâmthầnbất thanh tỉnh!
Phòng bệnh tuy có chút chật chội nhưng than bạc bốn bên đều ửng cháy tỏa ra làn hơi ấm áp. Phía nhà kề, siêu thuốc trên bếp sôi sùng sục mùi hương thơm lừng, Bối Lan cẩn thận đong từng muỗng một ra bát. Đạm Ngọc lại đang giúp chủ nhân băng bó thuốc lên đầu gối. Bởi vì quỳ quá lâu, hai chân đều bỏng lạnh thâm tím đau đớn.
Gia Hỷ ôm ấm lô, nhìn áo lông bạch hồ treo trên vách, tâm trạng tệ càng thêm tệ:
- Đem đến Thịnh Vương phủ trả lại điện hạ, càng nhìn ta càng chán ghét!
Đạm Ngọc tiếc rẻ chép miệng, đây là da lông hồ ly núi tuyết, cực phẩm quý hiếm. Vĩnh Nguyên Đế duy nhất chỉ có một tấm lại ban cho Thịnh Vương, nay hắn lại dám để cho Gia Hỷ, chính là hoàng ân cũng không tiếc. Đạm Ngọc ngắm dung nhan chủ nhân, Gia Hỷ không quá sắc sảo mỹ diễm, chỉ có thể gọi là thanh lệ, nhưng hai vị Hoàng tử danh chấn thiên hạ đều gục dưới chân nàng. Chỉ vì một chữ "duyên"!
Có tiếng gõ cửa, Đạm Ngọc đỡ Gia Hỷ tựa vào gối mềm, đắp chăn dày dặn che đi nửa người. Cửa vừa mở ra thấy bóng hồng y của Phùng Gia Hảo, Đạm Ngọc chùng xuống:
- Sao lại là Trắc phi?
Phùng Gia Hảo đẩy cửa đi vào, vì nàng ta đang mang thai, không ai dám cản lại, Phùng Gia Hảo cứ thế ngồi trước giường Gia Hỷ, bộ dạng đắc ý vô cùng.
- Tỉ tỉ, thật tội nghiệp, đại tang nửa năm không được ra khỏi cửa, một năm không tham dự hội hè, ba năm không kết hôn. Nay tỉ sắp trở thành bà cô già, lại bị Quý phi nương nương ghét bỏ, kết cục không bao giờ tốt đẹp!
Gia Hỷ thở dài, có chút nghẹn ngào giọng nói:
- Nghe tin điện hạ tử chiến sa trường, ngươi vui vẻ lắm đúng không?
Phùng Gia Hảo nhếch môi:
- Đừng nói bậy, điện hạ cùng ta kết tinh đứa nhỏ, ta làm sao có thể vui vẻ được. Nhưng khóc lóc liền ảnh hưởng thai nhi, ta không thể tỏ ra buồn bã được!
Gia Hỷ cười nhạt:
- Ta có bí mật này muốn nói với ngươi, liên quan đến Hàn Bình, có muốn nghe?
Phùng Gia Hảo siết khăn tay, hơi tròn mắt:
- Ngươi muốn nói gì?
Gia Hỷ vẫy tay:
- Lại gần đây!
Phùng Gia Hảo tiến tới, trong tâm dâng lên lo lắng, có điều nàng ta không ngờ, vừa lại cạnh giường, đã bị Gia Hỷ túm lấy tóc, lại giáng một tát lên gương mặt đại trang kỹ lưỡng. Phùng Gia Hảo thất kinh. Hạnh Lộ vội vàng kéo chủ nhân ra. Phùng Gia Hảo tìm cách đánh trả thì liền đụng phải Đạm Ngọc, Bối Lan che chắn trước giường.
Giọng Gia Hỷ lạnh lẽo phi thường:
- Ta không cần biết điện hạ có quay về, ta không cần biết nương nương bảo vệ ngươi thế nào, chỉ cần Phùng Gia Hỷ ta còn sống, nhất quyết không để ngươi cùng nghiệt chủng này tồn tại!
Phùng Gia Hảo ôm lấy bụng, xoa xoa một bên má, mắt tràn đầy lệ nóng:
- Được, ta tìm nương nương, ta đi tìm nương nương! Tiện nhân!
Gia Hỷ bước chân xuống giường, nhìn ra ngoài sân, kiệu của Phùng Gia Hảo đã đi được một đoạn. Gia Hỷ phủi phủi tà áo:
- Đổi y phục, dâng bài tử thỉnh an Hoàng hậu!
Đạm Ngọc kinh ngạc, lắc đầu:
- Tiểu thư, Quý phi và Hoàng hậu chưa chắc đã cùng chiến tuyến, người đừng nên mạo hiểm!
Gia Hỷ xõa tóc xuống, đưa lược gỗ cho Bối Lan, nén đi đau đớn dưới chân:
- Không quan trọng! Ngươi không thấy sao, trên áo choàng bạch hồ của Thịnh Vương ngập tràn Mật Ái hương, mà Mật Ái hương này là hương liệu Hoàng thượng phân phó chế riêng duy nhất để Hoàng hậu nương nương dùng. Hiên gia cùng Thịnh Vương đang liên kết. Cho dù thế nào, cũng không thể để Thành Vương oan uổng mất mạng!
Đạm Ngọc lo lắng:
- Tiểu thư, vì sao người phải mạo hiểm như vậy vì Thành Vương điện hạ?
Gia Hỷ cài chiếc trâm cuối cùng lên tóc, mơ hồ nói:
- Người đã cứu mạng ta ba lần! Nợ này một đời không thể trả hết!
Khôn Ninh cung.
Hiên Hậu cung trang đỏ tươi ấm áp giữa mùa đông, chân váy tay áo đều thêu phượng hoàng ngậm mẫu đơn tôn quý vô song, nàng nhìn Gia Hỷ ngồi bên dưới, dung nhan yếu nhược.
- Bản cung nghe nói hôm qua Huyện chúa đắc tội Tuyên Quý phi?
Gia Hỷ dịu dàng lắc đầu:
- Nương nương, thần nữ vào cung không hiểu lễ nghĩa, là Quý phi có tâm dạy bảo!
Hiên Hậu cười cười, nàng rõ ràng hai tỉ muội Phùng gia này vốn không ưa gì nhau, mà còn là thâm thù đại hải. Lần này xem ra Phùng Gia Hỷ đã động đến cái thai của muội muội nàng ta mới bị Tuyên Quý phi cảnh cáo. Hiện tại chạy đến đây chính là muốn lập liên minh:
- Huyện chúa không nên để trong lòng, có lẽ Phùng Trắc phi kia có thai nên tâm tình không tốt, khiến Quý phi lo lắng...
Gia Hỷ giả vờ ủy khuất lau nước mắt:
- Thần nữ thật tâm muốn nhắc nhở, muội muội ở nhà thích dùng sữa nóng, nhưng mùa đông sữa dễ bị nhiễm bạch xà rễ*...
- Bạch xà rễ?
Gia Hỷ biết Hiên Hậu đã sắp trúng kế, càng tỏ ra thần bí:
- Bạch xà rễ này có độc tính vô cùng cao, bò ăn phải sẽ cho ra sữa bị nhiễm độc, gây chết người mà lại không có thuốc giải! Hoàn toàn giống như một tai nạn...
Hiên Hậu bồn chồn trong dạ, phím thêm cùng Gia Hỷ vài chuyện liền vội vã lấy cớ đau đầu nghỉ ngơi, bí mật truyền Hiên Liên Tử Tâm vào cung. Gia Hỷ thong thả đi trên đường, làm được chuyện có ích, vết thương liền đỡ đau hơn rất nhiều.
Bối Lan dìu chủ nhân lên xe ngựa, vẫn không hết tò mò:
- Người muốn mượn tay Hoàng hậu độc hại Nhị tiểu thư?
Gia Hỷ lắc lắc mớ tóc vấn cao, ánh mắt trong xanh sâu thẳm lóe sáng:
- Hoàng hậu nương nương tôn quý như thế sao có thể đích thân ra tay, mà nàng ta sẽ để Thành Vương phi đi. Kế này dù thành hay không cũng sẽ một trong hai người Hiên thị hoặc Phùng Gia Hảo chết. Hiên thị chết, Hoàng hậu sẽ không để yên cho Phùng Gia Hảo, còn Phùng Gia Hảo chết, Tuyên Quý phi cũng sẽ hỏi tội Hiên thị! Đằng nào cả hai bọn họ, cũng phải trả giá cho Thành Vương điện hạ!
Xe ngựa lộc cộc quay về Phùng phủ. Gia Hỷ nằm trên nệm ấm quen thuộc, chìm sâu vào giấc ngủ. Vài ngày nữa, chắc chắn Hoàng cung sẽ náo loạn không nhỏ. Khi đó, nàng không rõ có bị lôi vào hay không, nên tốt nhất vẫn phải tĩnh dưỡng cho thật tốt.
Cuối tháng mười, băng đóng dày trên mặt đất. Hiện tại, tin tức Thành Vương cùng Đại Hoàng tử sa trường chôn thây đã truyền khắp kinh thành. Vĩnh Nguyên Đế vì xót thương hai con đột ngột bệnh cũ tái phát. Bởi thế, không có thánh chỉ tiếp ứng, Phùng Thượng thư tự mình lo liệu điều quân lương cùng tập hợp đại phương binh lực ra Nam Cương tiếp viện.
Cấm Thành những ngày này bận bịu không thôi, Tuyên Quý phi túc trực bên cạnh giường hầu thuốc Vĩnh Nguyên Đế. Chỉ mỗi tối qua khỏi giờ Hợi mới quay về cung nghỉ ngơi, đến giờ Dần liền tiếp tục đến Càn Thanh cung hầu hạ vô cùng tận tụy, vậy mà bệnh tình Vĩnh Nguyên Đế mỗi lúc tiến triển mỗi xấu.
Khôn Ninh cung.
Hiên Hậu chỉ vào ấm sữa nóng trước mặt, nhìn muội muội ngồi bên cạnh:
- Bí mật đưa cái này đến hòa chung với sữa mỗi ngày Phùng Gia Hảo uống, chắc chắn nàng ta không thể không chết!
Hiên Liên Tử Tâm thở dài:
- Muội ngu ngốc, đã hai lần hại người đều không thành, bây giờ làm sao có thể...
Hiên Hậu nhỏ nhẹ khuyên nhủ:
- Mấy hôm nay Tuyên Quý phi vì chăm sóc Hoàng thượng mà đi sớm về trễ. Bên viện Phùng Gia Hảo không quá nhiều người quan tâm đâu. Ta sẽ để một cung nữ vô danh hành động, muội chỉ cần cầm chân Phùng Gia Hảo, mọi chuyện sẽ trót lọt.
Hiên Liên Tử Tâm càng nghe càng hợp lý, nhưng vẫn ngần ngại:
- Đây là Hoàng cung! Muội...
Hiên Hậu nắm lấy tay muội muội mình, quyết liệt:
- Bất quá tam, không thử sao biết, huống hồ, cái chết này chính là một tai nạn!
Hiên Liên Tử Tâm đem theo ít đồ dùng trẻ con đến thăm Phùng Gia Hảo, vừa đến trước cửa viện lại đụng phải Gia Hỷ. Hiên Liên Tử Tâm có chút kinh ngạc:
- Thục Trinh Huyện chúa?
Gia Hỷ thi lễ mềm mại, dừng lại an ủi:
- Vương phi! Ta đã nghe tin dữ từ biên thùy, Vương phi đừng quá thương tâm mà tổn hại sức khỏe, dù sao...điện hạ vẫn còn lưu lại một hài tử a!
Hiên Liên Tử Tâm nghe Gia Hỷ nói càng thêm khó chịu, vốn dĩ nghĩ rằng Thành Vương nhất kiến chung tình cùng Phùng Gia Hỷ, nào ngờ tất cả đều là lừa gạt, sau lưng âm thầm hoan ái cùng muội muội nàng ta.
- Huyện chúa yên tâm, ta đã phần nào bình ổn! Hoàng thượng nói chưa tìm thấy xác nghĩa là vẫn còn hy vong! Ta vẫn hy vọng!
Gia Hỷ cáo từ quay về, bò sữa cần mười ngày từ khi ăn bạch xà rễ đến khi sữa nhiễm độc, nếu nàng tính toán đúng, hôm nay tỉ muội Hiên thị sẽ ra tay. Nàng chân trước vừa đi, chân sau lại đến, làm sao Phùng Gia Hảo không nghi ngờ được. Tối nay, ắt hẳn Diên Hương các không thể ngủ ngon!
Hiên Liên Tử Tâm vào viện, đưa ít đồ dành cho tiểu hài tử đến, Phùng Gia Hảo chán ghét nhường ghế chủ vị lại, sẵn giọng:
- Vương phi không cầu phúc điện hạ, còn rảnh rỗi lui tới chốn này?
Hiên Liên Tử Tâm vì đại cuộc không thèm để lời nói bất kính trong lòng:
- Đứa nhỏ muội sinh cũng gọi bản phi một tiếng mẫu thân, làm sao bản phi có thể không quan tâm? Bản phi chuẩn bị ít đồ dùng đem đến!
Phùng Gia Hảo nhìn yếm dãi, bao tay, bao chân đều nhỏ xíu, ngộ nghĩnh đáng yêu, nhưng nghĩ đến hài tử mình sinh ra phải gọi người khác bằng mẫu thân lại uất ức:
-TạVươngphi, nếukhôngcógì nữa, tamang thai mệtmỏi, ngườivềcho!
Hiên Liên Tử Tâm cau mày không biết phải làm sao thì đã nghe Hạnh Lộ vui vẻ đi vào, trên khay bê một cốc sữa bò nóng:
- Trắc phi, còn rất nóng, ngườidùngqua!
Hiên Liên Tử Tâm nín thở nhìn Phùng Gia Hảo hít qua làn hơi ấm nóng rồi hớp miếng đầu tiên vào miệng. Hiên Liên Tử Tâm thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng có nét cười.
Phùng Gia Hảo đột ngột dừng lại, nghi ngờ nhìn vào cốc sữa, lại không an tâm liếc mắt:
- Vươngphi, ngườicườicáigì!
Hiên Liên Tử Tâm hơi hoảng, liền chối:
- Bảnphi...khôngcó!
Phùng Gia Hảo nghe bụng nhói lên, thất kinh cực độ:
- Cóđộc! Giữchúng lại!
Phùng Gia Hảo nghiến răng, mắt long lên sòng sọc:
- Ngươikhôngnhớrõtìnữlần trước hạđộcta chết thếnàosao? Hômnaytachongươixuống cửu tuyền gặpả!
Phùng Gia Hảo đổ phần sữa còn lại vào miệng Hiên Liên Tử Tâm, bụng lúc này đã nhói lên mấy lần. Lại nhìn qua nha hoàn đi cùng Hiên Liên Tử Tâm, cay độc:
- Đánhchết, đánhđến chết, ảđộchạichủtử, hạđộc vào sữahònghạita cùng Vươngphi!
Hiên Liên Tử Tâm nghe tanh đắng trong miệng, máu đen cứ thế từ trong người nôn xuống, thoáng chốc co quắp chân tay ngã xuống, toàn cơ thể tím tái dần, đến khi ngừng giãy giụa đã chết hẳn.
Phùng Gia Hảo lúc này cũng khổng đứng nổi, nàng ta ôm lấy bụng:
- Khôngđúng, tachỉdùngcó một hớp, không thể chết!
Hạnh Lộ cùng mấy bà tử nhìn máu thấm dần trên y phục Phùng Gia Hảo, kích động:
- Nhanhlên, gọiTháiy!
Trong viện rối rối loạn loạn, hạ nhân quay cuồng hoảng hốt. Phùng Gia Hảo cuối cùng cũng không giữ được thai tự. Đứa nhỏ vì một hớp sữa mà rơi mất.
Hiên Hậu mất muội muội, Tuyên Quý phi mất đi cốt nhục duy nhất của nhi tử để lại, sóng ngầm trong hoàng cung dâng lên dữ dội.
Tuyên Quý phi ngồi trên kiệu đi từ Càn Thanh cung đến Diên Hương các, cau mày nhìn Hồng Tố:
- Ngườitrong viện toànbộlàthântíncủaPhùngGiaHảo?
- Vângđúngạ! Toànbộlàngười Trắc phiđưa từ Vươngphủvào!
Tuyên Quý phi khẽ cười:
- XemraHiênthịchếtoanrồi, lờikhaimộtphía, hạingườihạimình!
Hồng Tố nhỏ giọng, có chút lý giải:
- Nươngnươngkhôngđểtâm, nhưng mấyhômtrước Thục Trinh Huyện chúa tìmgặp Hoàng hậu nươngnương, sángnay thăm viện Trắc phothìđếnchiềuxảyra đại sự!
Tuyên Quý phi tháo hộ giáp, đưa cho Lục Tố:
- Đemvềcẩnthậnngâmvàodược, sángmaibảncungcònphảihầuhạ Hoàng thượng!
Thảo dược ấy, chính là căn nguyên bệnh tình Vĩnh Nguyên Đế đang phải chịu. Tuyên Quý phi chăm chú nhìn mấy đầu móng tay sơn son tỉ mỉ, nhàn nhạt:
- PhùngGiaHỷnghĩ rằng bảncungmấtThành Vương liềntrởnênhồđồ, nên tựtínhtoánxửtrícảThànhVươngphilẫnPhùngGiaHảo!
Hồng Tố hơi lo lắng:
- Nương nươngcómuốnbantộiHuyện chúa?
Tuyên Quý phi âm trầm lắc đầu:
- Không cần, càngnhiềungườichết, Hoàng thượng càngcólýdotâmthầnbất thanh tỉnh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.