Chương 7: Câu dẫn
Yêu Tinh Gấu Mèo
10/06/2017
Nàng lại khẽ xoay người nằm xuống.
Chứng kiến một người con gái trong đau đớn hiểm nguy vẫn cố tỏ ra kiên cường, thậm chí vẫn toát ra khí chất cao quý, Đường Thuận lại càng thấy hoang mang. Gã chưa bao giờ gặp một người con gái kì lạ và phức tạp như vậy.
Gã rất muốn hỏi nàng xem liệu trước đây ân oán của nàng với Luân đế sâu nặng đến mức nào? Nàng đã làm gì Bạch Hương cô nương để Luân đế căm hận như vậy?
Nữ nhi chốn thâm cung vốn đã chẳng giản đơn, huống hồ nàng từng là người phụ nữ nắm quyền cao nhất thiên hạ.
...
...
Nàng nằm yên bất động, dải băng che ngang mắt kia khiến người ta không rõ là nàng đã thiếp đi hay còn tỉnh? Nhìn vào dải băng đó, Đường Thuận vẫn còn cảm giác day dứt trong lòng, gã trước giờ chưa từng động thủ với nữ nhi chứ đừng nói là một nữ nhi có vẻ ngoài thánh thiện xinh đẹp như vậy.
Nhưng dẫu sao gã vẫn là thuộc hạ trung thành của Luân đế.
- Cô nương có muốn uống nước hay dùng một chút thức ăn không? - Hắn bước đến gần một chút, nhỏ giọng hỏi.
Yên lặng một hồi không có tiếng đáp, suýt nữa Đường Thuận đã tưởng nàng không còn thức... Gã vừa định bước ra ngoài thì có thanh âm lạnh lùng mang theo phần chế giễu vang lên:
- Vị đại ca này, để ta nói cho ngươi nghe...- Hàn Mai không vội vàng, thản nhiên mà nói - Tuy ta đã rời khỏi hoàng cung mấy năm, nhưng có một điều ta tin chắc là quy tắc bất hủ nơi đó, đó là kẻ bề tôi tốt nhất nên hoàn toàn phụng theo ý của chủ nhân, người trong cung nếu không muốn liên lụy đến mình thì hãy tránh quan tâm những việc bao đồng. Chủ tử của ngươi muốn giết ta, ngươi càng không cần đối tốt với ta...
Nói xong, trên môi nàng còn giữ một nụ cười nhạt, chính nàng cũng đang chế giễu bản thân mình.
Vừa rồi nàng đã nhớ ra, đã hình dung lại được cuộc sống trước kia của mình...
Người trong cung cũng như một thứ con rối, kể cả kẻ được ngồi trên ngôi cao nhất cũng không có nghĩa là sẽ luôn làm chủ được bản thân...
Nàng đã hiểu... quãng thời gian mà nàng muốn quên đi, thực sự không thể xóa được...
Cuộc sống mà nàng mong muốn... có lẽ sẽ trở thành một kí ức hư vô. Lam Mặc đã nói, nếu đến mùa xuân mà y không trở về thì có nghĩa là y đã chết...
Vì nàng không muốn tin, vì nàng có quá nhiều nghi ngờ... nhưng mặc kệ là chuyện gì đã xảy ra, nàng chỉ biết ... mỗi lúc lại càng xa cách hơn.
Người đó sống hay đã chết, người đó còn muốn để nàng ở bên? Bây giờ thực sự nàng không còn đáp án. Cho nên nàng mới hi vọng hàm hồ rằng, khi nàng chết đi, linh hồn vẫn sẽ có cơ hội gặp lại người đó.
Sống cả cuộc đời gần như vô nghĩa, thời gian nàng được sống với chính bản thân mình có lẽ chỉ có những ngày tháng ngắn ngủi khi mẫu thân còn khỏe mạnh, khi nàng còn được ở bên người cùng với quãng thời gian đã trải qua nơi Trúc Lâm ấy...
...
Trước thái độ này của nàng, Đường Thuận thực sự lúng túng không biết làm sao. Có lẽ nàng vốn đầy tự tôn, không muốn nhận sự thương hại của kẻ khác hoặc là nàng cũng không muốn người vô tội liên lụy vào mình...
Tuy là lệnh của Luân đế, nhưng chính gã đã xuống tay, bây giờ trong lòng gã phần hối lỗi càng rõ.
- Cô nương nghỉ ngơi, lát nữa thuốc và cháo sẽ được mang tới...
- Không cần, ta muốn yên tĩnh... - Giọng nàng trầm nhẹ đáp lại, âm sắc có chút khách khí - Dù sao cũng đa tạ ngươi đã chiếu cố.
Đường Thuận đầy khó xử đành bước ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại Hàn Mai, nàng khẽ cười khổ. Đối với người tốt với mình cần phải biết nói lời cảm tạ, đây cũng là một đạo lý Lam Mặc nhắc nhở nàng.
Không phải nàng không biết đạo lý cơ bản này mà là trước đó nàng chưa hề cảm thấy có người đối xử tốt để nàng mang ơn...
...
...
Chỉ còn lại một mình, mỗi giây phút trôi qua nàng cảm thấy bóng tối thật đáng sợ...
Nàng bề ngoài dù cố gắng mạnh mẽ nhưng trong tâm lại cảm thấy yếu đuối nhỏ nhoi, cũng như quãng thời gian ngồi trên ngôi cao đó, nàng đã cố đeo một chiếc mặt nạ cứng nhắc, nếu chiếc mặt nạ đó vỡ nát, mọi yếu mềm hèn nhát của nàng sẽ không còn lá chắn bảo vệ...
Khi ở cùng Lam Mặc, không có lớp mặt nạ nào cả, và nàng cũng không phải gồng mình để bảo vệ sự hèn yếu.
Trước mặt y, dù nàng có thể thua thiệt, yếu kém đủ đường, căn bản là y vẫn thường không so đo...
Đạo gia y đã nói: " Yếu kém phải cố gắng!"...
Nhưng...
Gã đạo nhân kì quái đó đã rời xa khỏi nàng rồi...
Kiếp sống đau khổ này, tốt hơn hết kết thúc càng sớm càng tốt để kí ức đẹp đẽ về y trở thành thứ đáng quý, đáng trân trọng nhất của một đời. Chí ít cũng đã có những ngày tháng đó...
...
...
Ngay ngày hôm sau nàng lại bị đưa về kinh thành. Lần này nàng bị trói hai tay ra sau và đặt lên mình ngựa, ngựa được kéo theo đoàn người ngựa của Luân đế. Đường Thuận vẫn nhận được nhiệm vụ trông chừng nàng.
Nàng không biết và không nghĩ tới việc Dương Tử Luân hắn liệu có quay đầu lại xem chừng nàng hay không. Trước mắt nàng chỉ có một màu đen tối, dải băng vẫn quấn trên mắt...
Người không có mắt không thể bận tâm đến nhiều việc, quãng đường về kinh thành cảnh quan trông ra sao, trời sáng hay đã tối... đối với nàng thực vô nghĩa.
Sớm nay tiết trời se se lạnh, địa bàn nơi này so với kinh thành vẫn còn khá xa, càng đi về kinh thành thời tiết có lẽ sẽ càng lạnh hơn.
Nơi này dù đã vào tiết xuân được mấy ngày nhưng có lẽ ở chốn kinh thành vẫn còn lạnh và có tuyết.
Chính vì Đường Thuận phải trông chừng nàng nên gã thường xuyên đảo mắt qua phía nàng. Gã cũng không hiểu sao mình mỗi lúc lại càng có nhiều sự quan tâm đến nữ tội nhân này...
Hàn Mai chỉ mặc một thân áo mỏng, vẫn là bộ y phục trắng đó. Có điều mấy ngày trải qua khổ cực, thân áo đã lấm bụi sờn rách, màu trắng đã không còn tinh khiết.
Dáng nàng mỏng manh ngồi trên ngựa, tưởng như nếu gió lớn nổi lên nàng cũng có thể dễ dàng bị cuốn đi. Mấy ngày hôm nay nàng thực sự gầy yếu, làn da trắng có chút tái xám vì suy nhược và mất máu. Mái tóc nàng không được chải chuốt, xõa tung ôm lấy bờ vai nhỏ. Thỉnh thoảng thấy nàng khẽ run lên vì mưa lạnh...
Nhưng điều khiến người ta thương tâm nhất là trên gương mặt nhợt nhạt ấy quấn ngang một dải băng trắng, một chút máu thấm ra ngoài đã khô lại.
Đường Thuận để ý nàng từ lúc lên đường không còn bất cứ chống cự, cũng không mở lời nói một câu. Bờ môi nhỏ nhắn luôn khép chặt giống như con người muốn khép lại trái tim...
Gã còn nhớ hình ảnh lúc nàng mới xuất hiện xinh đẹp mê người đến mức nào, nàng có một đôi mắt mỹ lệ vô song, man mác như sóng nước, vừa có vẻ ôn nhu lại vừa tinh tế.
Đôi mắt đó giờ đã không còn nữa, một tạo vật đẹp đẽ đã bị hủy đi...
Gã như thế nào có thể nuối tiếc cực hạn như vậy? Vì nàng quá đẹp, vì gã ái mộ đôi mắt đó, vì gã bị thu hút bởi sự tĩnh lặng phức tạp của nàng?
Gã là thuộc hạ trung thành của Luân đế mà lại dễ dàng bị nàng mê hoặc như vậy? Rõ ràng nàng là một tội nhân, gã hiểu rõ trước giờ Luân đế không vô cớ oán hận một ai, nhất định nàng phải có tội ác thì mới đáng chịu trừng phạt...
Hàn gia Hàn Thái hậu, điều tiếng của nàng đến giờ vẫn còn được người trong hậu cung bàn tán...
...
...
Luân đế chỉ muốn đi nhanh về kinh thành, hắn không muốn bận tâm đến bất cứ chuyện gì ngoài việc khiến người đàn bà này đền tội.
Người khác nhìn ả thấy thương cảm, hắn nhìn nàng lại thấy thống khoái. Ả đáng chịu sự giày vò như vậy, tất cả còn chưa sánh bằng những thống khổ mà ả đã gây ra cho hắn và Bạch Hương.
Nếu không phải trời đã tối thì hắn tuyệt đối sẽ không dừng lại. Vẫn như cũ, hắn muốn bao nguyên một khách điếm.
Ngựa vừa dừng lại, Đường Thuận bước xuống đi về phía nàng, gã vừa có ý định đỡ nàng xuống ngựa thì liền trông thấy gương mặt nàng đã càng tái, vẻ mệt mỏi cùng cực lộ rõ, thân hình yếu đuối dường như sắp chao đảo ngã xuống.
Gã không kịp làm bất cứ gì hơn ngoài việc nhanh tay vươn tới đỡ lấy nàng, để nàng rơi vào lòng mình.
Cơ thể Hàn Mai quá yếu đuối, nàng gần như không còn một chút sức lực, như một con búp bê vải ủ rũ bị ném ra ngoài sương gió đã thấm lạnh ...
Nhất thời gã ôm Hàn Mai trong tay như vậy, không hề để ý đến ánh mắt chủ nhân vừa lướt qua rồi dừng lại ở chỗ hai người.
Dương Tử Luân cảm thấy rất chướng mắt, giấu cơn giận bước vào khách điếm, phân phó cho thuộc hạ xong, hắn bèn ra lệnh cho Đường Thuận mang nàng xuống kho cũ.
Không dám trái ý chủ nhân, gã đành đem nàng xuống kho dưới. Cũng may kho của khách điếm này không đến nỗi ẩm thấp, gã tự tay quét dọn lại sạch sẽ, lấy những ván gỗ lớn ghép tạm lại thành một tấm phản rồi dùng chăn nệm mới trải lên.
...
...
Đường Thuận bố trí cho nàng xong xuôi bèn ra ngoài tìm một hiệu thuốc mua về vài thang thuốc dưỡng thương và thuốc bổ, còn không quên ghé qua tiệm y phục mua một vài bộ nữ phục. Gã cũng gần như không hiểu nổi những hành động ngày một liều của mình.
Gã tự nhủ mình không đời nào phản bội lại Luân đế nhưng chí ít gã cũng phải làm những việc này, dù là để trong lòng thanh thản hơn...
Chỉ có điều mà Đường Thuận không lường hết được đó là mỗi hành động của hắn đã đều lọt vào mắt quan sát của Dương Tử Luân.
Ả đàn bà nham hiểm này, không phải đang định từng bước câu dẫn thuộc hạ của hắn? Ả muốn tìm cách trốn thoát sao? Không đời nào!
Chứng kiến một người con gái trong đau đớn hiểm nguy vẫn cố tỏ ra kiên cường, thậm chí vẫn toát ra khí chất cao quý, Đường Thuận lại càng thấy hoang mang. Gã chưa bao giờ gặp một người con gái kì lạ và phức tạp như vậy.
Gã rất muốn hỏi nàng xem liệu trước đây ân oán của nàng với Luân đế sâu nặng đến mức nào? Nàng đã làm gì Bạch Hương cô nương để Luân đế căm hận như vậy?
Nữ nhi chốn thâm cung vốn đã chẳng giản đơn, huống hồ nàng từng là người phụ nữ nắm quyền cao nhất thiên hạ.
...
...
Nàng nằm yên bất động, dải băng che ngang mắt kia khiến người ta không rõ là nàng đã thiếp đi hay còn tỉnh? Nhìn vào dải băng đó, Đường Thuận vẫn còn cảm giác day dứt trong lòng, gã trước giờ chưa từng động thủ với nữ nhi chứ đừng nói là một nữ nhi có vẻ ngoài thánh thiện xinh đẹp như vậy.
Nhưng dẫu sao gã vẫn là thuộc hạ trung thành của Luân đế.
- Cô nương có muốn uống nước hay dùng một chút thức ăn không? - Hắn bước đến gần một chút, nhỏ giọng hỏi.
Yên lặng một hồi không có tiếng đáp, suýt nữa Đường Thuận đã tưởng nàng không còn thức... Gã vừa định bước ra ngoài thì có thanh âm lạnh lùng mang theo phần chế giễu vang lên:
- Vị đại ca này, để ta nói cho ngươi nghe...- Hàn Mai không vội vàng, thản nhiên mà nói - Tuy ta đã rời khỏi hoàng cung mấy năm, nhưng có một điều ta tin chắc là quy tắc bất hủ nơi đó, đó là kẻ bề tôi tốt nhất nên hoàn toàn phụng theo ý của chủ nhân, người trong cung nếu không muốn liên lụy đến mình thì hãy tránh quan tâm những việc bao đồng. Chủ tử của ngươi muốn giết ta, ngươi càng không cần đối tốt với ta...
Nói xong, trên môi nàng còn giữ một nụ cười nhạt, chính nàng cũng đang chế giễu bản thân mình.
Vừa rồi nàng đã nhớ ra, đã hình dung lại được cuộc sống trước kia của mình...
Người trong cung cũng như một thứ con rối, kể cả kẻ được ngồi trên ngôi cao nhất cũng không có nghĩa là sẽ luôn làm chủ được bản thân...
Nàng đã hiểu... quãng thời gian mà nàng muốn quên đi, thực sự không thể xóa được...
Cuộc sống mà nàng mong muốn... có lẽ sẽ trở thành một kí ức hư vô. Lam Mặc đã nói, nếu đến mùa xuân mà y không trở về thì có nghĩa là y đã chết...
Vì nàng không muốn tin, vì nàng có quá nhiều nghi ngờ... nhưng mặc kệ là chuyện gì đã xảy ra, nàng chỉ biết ... mỗi lúc lại càng xa cách hơn.
Người đó sống hay đã chết, người đó còn muốn để nàng ở bên? Bây giờ thực sự nàng không còn đáp án. Cho nên nàng mới hi vọng hàm hồ rằng, khi nàng chết đi, linh hồn vẫn sẽ có cơ hội gặp lại người đó.
Sống cả cuộc đời gần như vô nghĩa, thời gian nàng được sống với chính bản thân mình có lẽ chỉ có những ngày tháng ngắn ngủi khi mẫu thân còn khỏe mạnh, khi nàng còn được ở bên người cùng với quãng thời gian đã trải qua nơi Trúc Lâm ấy...
...
Trước thái độ này của nàng, Đường Thuận thực sự lúng túng không biết làm sao. Có lẽ nàng vốn đầy tự tôn, không muốn nhận sự thương hại của kẻ khác hoặc là nàng cũng không muốn người vô tội liên lụy vào mình...
Tuy là lệnh của Luân đế, nhưng chính gã đã xuống tay, bây giờ trong lòng gã phần hối lỗi càng rõ.
- Cô nương nghỉ ngơi, lát nữa thuốc và cháo sẽ được mang tới...
- Không cần, ta muốn yên tĩnh... - Giọng nàng trầm nhẹ đáp lại, âm sắc có chút khách khí - Dù sao cũng đa tạ ngươi đã chiếu cố.
Đường Thuận đầy khó xử đành bước ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại Hàn Mai, nàng khẽ cười khổ. Đối với người tốt với mình cần phải biết nói lời cảm tạ, đây cũng là một đạo lý Lam Mặc nhắc nhở nàng.
Không phải nàng không biết đạo lý cơ bản này mà là trước đó nàng chưa hề cảm thấy có người đối xử tốt để nàng mang ơn...
...
...
Chỉ còn lại một mình, mỗi giây phút trôi qua nàng cảm thấy bóng tối thật đáng sợ...
Nàng bề ngoài dù cố gắng mạnh mẽ nhưng trong tâm lại cảm thấy yếu đuối nhỏ nhoi, cũng như quãng thời gian ngồi trên ngôi cao đó, nàng đã cố đeo một chiếc mặt nạ cứng nhắc, nếu chiếc mặt nạ đó vỡ nát, mọi yếu mềm hèn nhát của nàng sẽ không còn lá chắn bảo vệ...
Khi ở cùng Lam Mặc, không có lớp mặt nạ nào cả, và nàng cũng không phải gồng mình để bảo vệ sự hèn yếu.
Trước mặt y, dù nàng có thể thua thiệt, yếu kém đủ đường, căn bản là y vẫn thường không so đo...
Đạo gia y đã nói: " Yếu kém phải cố gắng!"...
Nhưng...
Gã đạo nhân kì quái đó đã rời xa khỏi nàng rồi...
Kiếp sống đau khổ này, tốt hơn hết kết thúc càng sớm càng tốt để kí ức đẹp đẽ về y trở thành thứ đáng quý, đáng trân trọng nhất của một đời. Chí ít cũng đã có những ngày tháng đó...
...
...
Ngay ngày hôm sau nàng lại bị đưa về kinh thành. Lần này nàng bị trói hai tay ra sau và đặt lên mình ngựa, ngựa được kéo theo đoàn người ngựa của Luân đế. Đường Thuận vẫn nhận được nhiệm vụ trông chừng nàng.
Nàng không biết và không nghĩ tới việc Dương Tử Luân hắn liệu có quay đầu lại xem chừng nàng hay không. Trước mắt nàng chỉ có một màu đen tối, dải băng vẫn quấn trên mắt...
Người không có mắt không thể bận tâm đến nhiều việc, quãng đường về kinh thành cảnh quan trông ra sao, trời sáng hay đã tối... đối với nàng thực vô nghĩa.
Sớm nay tiết trời se se lạnh, địa bàn nơi này so với kinh thành vẫn còn khá xa, càng đi về kinh thành thời tiết có lẽ sẽ càng lạnh hơn.
Nơi này dù đã vào tiết xuân được mấy ngày nhưng có lẽ ở chốn kinh thành vẫn còn lạnh và có tuyết.
Chính vì Đường Thuận phải trông chừng nàng nên gã thường xuyên đảo mắt qua phía nàng. Gã cũng không hiểu sao mình mỗi lúc lại càng có nhiều sự quan tâm đến nữ tội nhân này...
Hàn Mai chỉ mặc một thân áo mỏng, vẫn là bộ y phục trắng đó. Có điều mấy ngày trải qua khổ cực, thân áo đã lấm bụi sờn rách, màu trắng đã không còn tinh khiết.
Dáng nàng mỏng manh ngồi trên ngựa, tưởng như nếu gió lớn nổi lên nàng cũng có thể dễ dàng bị cuốn đi. Mấy ngày hôm nay nàng thực sự gầy yếu, làn da trắng có chút tái xám vì suy nhược và mất máu. Mái tóc nàng không được chải chuốt, xõa tung ôm lấy bờ vai nhỏ. Thỉnh thoảng thấy nàng khẽ run lên vì mưa lạnh...
Nhưng điều khiến người ta thương tâm nhất là trên gương mặt nhợt nhạt ấy quấn ngang một dải băng trắng, một chút máu thấm ra ngoài đã khô lại.
Đường Thuận để ý nàng từ lúc lên đường không còn bất cứ chống cự, cũng không mở lời nói một câu. Bờ môi nhỏ nhắn luôn khép chặt giống như con người muốn khép lại trái tim...
Gã còn nhớ hình ảnh lúc nàng mới xuất hiện xinh đẹp mê người đến mức nào, nàng có một đôi mắt mỹ lệ vô song, man mác như sóng nước, vừa có vẻ ôn nhu lại vừa tinh tế.
Đôi mắt đó giờ đã không còn nữa, một tạo vật đẹp đẽ đã bị hủy đi...
Gã như thế nào có thể nuối tiếc cực hạn như vậy? Vì nàng quá đẹp, vì gã ái mộ đôi mắt đó, vì gã bị thu hút bởi sự tĩnh lặng phức tạp của nàng?
Gã là thuộc hạ trung thành của Luân đế mà lại dễ dàng bị nàng mê hoặc như vậy? Rõ ràng nàng là một tội nhân, gã hiểu rõ trước giờ Luân đế không vô cớ oán hận một ai, nhất định nàng phải có tội ác thì mới đáng chịu trừng phạt...
Hàn gia Hàn Thái hậu, điều tiếng của nàng đến giờ vẫn còn được người trong hậu cung bàn tán...
...
...
Luân đế chỉ muốn đi nhanh về kinh thành, hắn không muốn bận tâm đến bất cứ chuyện gì ngoài việc khiến người đàn bà này đền tội.
Người khác nhìn ả thấy thương cảm, hắn nhìn nàng lại thấy thống khoái. Ả đáng chịu sự giày vò như vậy, tất cả còn chưa sánh bằng những thống khổ mà ả đã gây ra cho hắn và Bạch Hương.
Nếu không phải trời đã tối thì hắn tuyệt đối sẽ không dừng lại. Vẫn như cũ, hắn muốn bao nguyên một khách điếm.
Ngựa vừa dừng lại, Đường Thuận bước xuống đi về phía nàng, gã vừa có ý định đỡ nàng xuống ngựa thì liền trông thấy gương mặt nàng đã càng tái, vẻ mệt mỏi cùng cực lộ rõ, thân hình yếu đuối dường như sắp chao đảo ngã xuống.
Gã không kịp làm bất cứ gì hơn ngoài việc nhanh tay vươn tới đỡ lấy nàng, để nàng rơi vào lòng mình.
Cơ thể Hàn Mai quá yếu đuối, nàng gần như không còn một chút sức lực, như một con búp bê vải ủ rũ bị ném ra ngoài sương gió đã thấm lạnh ...
Nhất thời gã ôm Hàn Mai trong tay như vậy, không hề để ý đến ánh mắt chủ nhân vừa lướt qua rồi dừng lại ở chỗ hai người.
Dương Tử Luân cảm thấy rất chướng mắt, giấu cơn giận bước vào khách điếm, phân phó cho thuộc hạ xong, hắn bèn ra lệnh cho Đường Thuận mang nàng xuống kho cũ.
Không dám trái ý chủ nhân, gã đành đem nàng xuống kho dưới. Cũng may kho của khách điếm này không đến nỗi ẩm thấp, gã tự tay quét dọn lại sạch sẽ, lấy những ván gỗ lớn ghép tạm lại thành một tấm phản rồi dùng chăn nệm mới trải lên.
...
...
Đường Thuận bố trí cho nàng xong xuôi bèn ra ngoài tìm một hiệu thuốc mua về vài thang thuốc dưỡng thương và thuốc bổ, còn không quên ghé qua tiệm y phục mua một vài bộ nữ phục. Gã cũng gần như không hiểu nổi những hành động ngày một liều của mình.
Gã tự nhủ mình không đời nào phản bội lại Luân đế nhưng chí ít gã cũng phải làm những việc này, dù là để trong lòng thanh thản hơn...
Chỉ có điều mà Đường Thuận không lường hết được đó là mỗi hành động của hắn đã đều lọt vào mắt quan sát của Dương Tử Luân.
Ả đàn bà nham hiểm này, không phải đang định từng bước câu dẫn thuộc hạ của hắn? Ả muốn tìm cách trốn thoát sao? Không đời nào!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.