Chương 46: Chẳng phải đã quá muộn
Yêu Tinh Gấu Mèo
10/06/2017
Trời mới đầu hè đã nổi giông bão sớm...
Ba bốn ngày hôm nay, mưa rả rích đêm ngày, gió gào thét, sấm chớp không lúc nào ngưng...
Mưa to gió lớn gây cản trở như vậy, các quan lại triều thần cũng ngại vào cung thiết triều, mà họ cũng không cần vào cùng thiết triều nữa...
Số là ba bốn ngày hôm nay, hoàng đế vẫn chưa tỉnh lại...
Từ buổi trưa hôm đó trong biệt uyển, hoàng đế không chỉ là nghỉ trưa bình thường, mà bản thân người tự chìm vào hôn mê, giống như một điều gì đó đả kích tinh thần lớn lao, khiến tâm trạng con người không thể chịu nổi...
Các thái y cũng chỉ chuẩn đoán như vậy.
Mà từ lúc đó, Hoàng đế vẫn ôm xác cô nương Hàn Mai như vậy, gương mặt người say ngủ còn rất mãn nguyện nữa...
...
...
Bảy ngày đó, hắn vẫn tự chìm trong thế giới riêng của mình, hắn mơ thấy nàng không hề chết, ban ngày nàng vẫn thức dậy, yên tĩnh đợi hắn ở biệt uyển, hắn thiết triều xong, lập tức đến đó. Nàng đã không còn tỏ ra thái độ một mực khinh ghét hắn, dần dần nhu thuận, khiến hắn thực vui... Ban đêm hắn hảo hảo yêu thương nàng, triền miên hoan ái, mọi thứ vẫn như thế, không có gì thay đổi...
Giống như trôi qua bảy ngày bình thường, ngày thứ tám hắn thức dậy.
Bên gối thấy trống trải, vòng tay ôm cũng không cảm nhận được vóc người yểu điệu bên cạnh.
Hắn giật mình, choàng tỉnh ngồi dậy...
Hừ, nàng đã đi đâu? Hắn đơn thuần nghĩ rằng bọn cung nữ hạ nhân đưa nàng đi tắm rửa... Vì vậy hắn có phần nghi hoặc nhưng cũng nhanh chóng rời giường, gọi hạ nhân đến, mang y phục cho hắn thay để thiết triều...
Lúc này Lý thượng cung đi tới, trong lòng không khỏi nghi ngại, hoàng đế vừa tỉnh lại đã đòi thiết triều, lại còn bình thản như không có chuyện gì xảy ra... Nàng nhìn ra ngoài trời mưa giông sấm chớp vẫn chưa ngưng, cơn bão này thật lớn, quét qua giữa kinh thành... Nếu chỉ là mưa giông một vài ngày thì không đáng nói, đằng này mưa lớn dai dẳng như vậy, bên ngoài hoàng cung hẳn là dân tình đang rất hỗn loạn, kinh thành dù ở nơi cao kiên cố nhưng chắc mấy vùng xung quanh không tránh khỏi ngập lụt, hoa màu bị tàn phá... Lúc này các quan lại địa phương cũng bắt đầu cuống cuồng.
Xem ra có hoàng đế đứng ra thiết triều, xử lý chuyện lớn vẫn là điều tốt...
Nhưng chẳng hay, người đã gạt ra chuyện của Hàn Mai cô nương rồi? Có lẽ chỉ là hứng thú nhất thời...
Dương Tử Luân trước khi đi rời khỏi biệt uyển lên triều, nhớ ra điều gì đó phân phó cho đám hạ nhân:
- Trời mưa, nơi biệt uyển rậm rạp cây cối dễ có nhiều muỗi, các ngươi chuyển nàng đến Chiêu Dương điện...
Hắn nói rồi bước đi, giống như không có chuyện gì, chỉ có Lý thượng cung là bàng hoàng... Hoàng đế đang nói đến Hàn Mai cô nương?
Chính người chứng kiến nàng chết, tại sao lại như vậy? Chẳng hay người đã hồ đồ...
Hàn Mai cô nương kia, đã được đem chôn cất tại nghĩa trang cũ của Hàn tộc... Chính thái hậu nương nương thấy tình cảnh đó, quyết định không cần đợi hoàng đế tỉnh lại, phải đem thi thể nàng ra khỏi cung trước khi thối rữa...
Bà ta vốn mê tín, trước đây căm ghét Hàn Mai, nhưng cũng sợ nàng chết đi đột ngột sẽ thành oán hồn chướng khí, bèn sai người mau mang ra khỏi hoàng cung, còn sai chính vị pháp sư kia lo liệu, an táng hay làm lễ cầu siêu, bùa chú thế nào cũng được, miễn là không bị ám quẻ...
Chẳng hiểu sao nàng ta trúng độc chết, nhưng nàng ta chết cũng không phải không tốt, hoàng đế sẽ không còn mê muội, sẽ sớm quay lại với chính đạo a...
...
...
Luân đế thiết triều xong, cùng các quan xử lý mấy việc cấp bách, lại trở về Chiêu Dương điện, thừa tướng Lý Ân cũng biết chuyện Hàn Mai cô nương trúng độc qua đời, còn đang lo ngại hoàng đế tỉnh dậy sẽ phát hỏa, sai người lùng sục điều tra thế nào, nhưng ngờ một chút cũng không đề cập đến, trong mắt không có nửa điểm bất thường... chẳng nhẽ, bản thân hoàng đế đã cho qua?
Lý Ân không mấy tin, có chút hoang mang, thiết triều xong, do dự, cuối cùng cũng định đến Chiêu Dương điện, lấy lý do bổ sung một vài chuyện chính sự để xem xét...
Luân đế bước vào cửa Chiêu Dương điện, chợt nhớ ra cái chuông ngọc, nhớ rằng nếu ở gần, có thể linh cảm được cái chuông đeo trên sủng vật, vì vậy hắn có chút hứng thú, nán lại ở ngoài sảnh, thử đưa cái chuông của mình lên xem...
Đám sứ thần còn nói thêm, nếu lắc lắc cái chuông này ba cái, sẽ linh ứng lên cái chuông còn lại, sau đó nếu đi đúng hướng hoặc bước gần về phía sủng vật, cái chuông trong tay sẽ rung lại, nếu đi sai hướng sẽ không có phản ứng, như vậy có thể tìm được vật nuôi...
Hắn chắc chắn trong đầu, nàng đang ngồi trong tẩm phòng, cho nên mỉm cười, thử lắc cái chuông ba cái rồi bước về phía đó...
Thật quái gở, cái chuông này không có phản ứng lại, chắc chắn là bọn sứ thần lừa bịp hắn rồi, để xem hắn sẽ ban một vài lệnh cấm vận, cho chúng biết trả giá thế nào...
Hắn lại nóng ruột bước về phía tẩm phòng...
Trên long sàng, nàng không có ngồi.
Bên bàn trà, nàng cũng không ngồi...
Đám hạ nhân còn chưa đem nàng đến sao?
Hắn lớn tiếng gọi Lý thượng cung, một hồi sau nàng ta lo lắng dè chừng bước lại, dập đầu xuống đất.
- Không nghe lệnh sao?
- Bẩm bệ hạ... Hàn cô nương... không phải đã... trúng độc qua đời sao?
- Ngươi đang nói cái gì? - Hắn trừng mắt lớn .
- Bệ hạ... - Lý Anh Thư cảm nhận được sự bất thường, mồm mép luống cuống.
Dương Tử Luân vốn không có khái niệm gì, nhưng không hiểu sao nghe đến bốn chữ "trúng độc qua đời" lại bị tác động mạnh mẽ, trong tâm trí mơ hồ hiện ra một vài hư ảnh...
- Bệ hạ, Hàn Mai cô nương trúng độc bảy ngày trước, chính nàng đã chết trên tay người! - Bên ngoài có một giọng nam tử cẩn thận rõ ràng nói, chính là thừa tướng đương triều Lý Ân.
Lý Ân quả nhiên nghi hoặc không sai, bệ hạ sau bảy ngày hôn mê tỉnh lại, thần trí đã không còn minh mẫn, tự đả kích chuyện mình không muốn...
Trong đầu Luân đế hiện qua lại những hình ảnh co rút, mặt mũi tái xám, yếu ớt run rẩy rồi lịm đi của nàng... Xong những hình ảnh đó quá hư ảo, lặp lại trong não còn khiến đầu hắn đau nhức. Hắn vung tay lên quát:
- Các ngươi đang nói linh tinh chuyện gì! Ta bảo mang nàng đến đây!
- Bệ hạ... - Lý Ân vẫn bình tĩnh - Nàng đã được chôn cất năm ngày trước, giờ có lẽ đã an nghỉ!
Trước mắt hắn lại hiện ra, dòng máu cuối cùng chảy xuống từ khóe môi nàng rồi ngưng lại...
Hắn giật mình co rút cả thân thể lẫn nội tâm.
- ĐIÊN RỒ, TA KHÔNG TIN! - Hắn cười không ra cười - Hôm qua ta còn ôm nàng!
- Đó là chuyện bảy ngày trước khi bệ hạ hôn mê! - Lý Ân đáp, trong lòng đã thầm lo lắng sốt ruột, nếu hoàng đế tâm thần bất ổn, thực sự không phải là chuyện tốt, cho nên hắn cần làm người nhận ra sự thật, dù có chịu ảnh hưởng lớn. - Chính nàng đã chết, do bị trúng độc bởi điểm tâm!
- Chết?
- Và đã được chôn cất ở nghĩa trang cũ Hàn gia! - Thừa tướng có chút nhẫn tâm nói thẳng.
...
...
...
Chính là trong cơn mưa giông bão, hoàng đế một thân hoàng bào, còn chưa tay y phục, điên cuồng phi ngựa ra khỏi hoàng cung, không một ai có thể cản trở.
Hoàng bào cũng nhanh chóng ướt sũng, cùng với tóc tai của hắn, tuy nhiên hắn không cảm thấy mưa gió lạnh, bởi trong lòng như núi lửa phun trào...
Lý Ân vội thúc ngựa đuổi theo, còn cử cả một đoàn cấm vệ quân bằng mọi cách phải bắt kịp Luân đế, bởi người vẫn mặc nguyên triều phục của hoàng đế như vậy, không kiêng nể phi ra ngoài thành, đối với thiên hạ chính là một chuyện động trời, cho dù là để dân đen nhìn thấy hay là cơ hội tốt cho thích khách ám sát thì cũng là chuyện xấu...
Nghĩa trang cũ của Hàn tộc, những tội nhân sau này của họ Hàn đã không còn được chôn ở đây, đây đều là những người đã chết ở triều vua trước...
Vì vậy rất dễ nhận ra, một nấm mồ mới đắp nổi bật, chỉ là một đống đất bùn nhão, dưới trời mưa gần như sụp xuống, chẳng còn ra hình dạng gì, cũng chẳng có lấy bia mộ tử tế, chỉ là một tấm ván gỗ khắc chữ mà thôi.
Xung quanh mồ đất, giấy tiền cũng đã nát bươm, hòa cùng đất nhão nhoét...
Hắn cười như điên như dại, cười lớn mong át cả tiếng mưa...
Rồi hắn từ lúc nào đã ngã người xuống đất, hoàng bào dính bẩn, dùng tay bốc lấy từng nắm bùn, từng nắm một bới lên.
- Nữ nhân chết tiệt, ngươi tưởng dễ dàng thoát khỏi tay ta sao? Ta không cho phép! - Hắn cuồng ngạo cười - Để xem ta lôi ngươi lên thế nào, ngươi muốn trốn khỏi ta, dù chui xuống lòng đất cũng không thể thoát!
Mưa gào thét, gió cũng xé qua, sấm sét không ngừng chớp nháy trên trời...
Hắn cứ như cũ tay không đào đất, đã đào được một phần ba...
Lúc đó Lý Ân cùng cận vệ cũng đến kịp, nhìn thấy thảm cảnh không khỏi phiền não.
- Bệ hạ, người đã chết, hà cớ phải như vậy! Bệ hạ hãy để nàng được yên nghỉ, cho dù trước đây nàng và người đã có ân oán gì, nhưng người chết nếu không được yên mồ mả, cũng sẽ không được đầu thai...
- Hừ! - Hắn lạnh lẽo phun ra - Ta sẽ không bao giờ tha thứ, ả là kẻ ta hận nhất, đối với ta có bao nhiêu cừu hận, ta còn không báo đủ, ngươi nói ta có thể dễ dàng buông tha sao?
- Bệ hạ, người không chỉ từng oán hận nàng, mà hiện giờ đã yêu nàng! - Lý Ân bạo dạn nói.
Đúng lúc đó, một tiếng sét rất lớn cũng xé toạc không gian, đủ khiến người ta lo lắng sợ hãi. Chỉ có Luân đế là như đông cứng, nhất thời một chút cử động cũng không có...
Ba bốn ngày hôm nay, mưa rả rích đêm ngày, gió gào thét, sấm chớp không lúc nào ngưng...
Mưa to gió lớn gây cản trở như vậy, các quan lại triều thần cũng ngại vào cung thiết triều, mà họ cũng không cần vào cùng thiết triều nữa...
Số là ba bốn ngày hôm nay, hoàng đế vẫn chưa tỉnh lại...
Từ buổi trưa hôm đó trong biệt uyển, hoàng đế không chỉ là nghỉ trưa bình thường, mà bản thân người tự chìm vào hôn mê, giống như một điều gì đó đả kích tinh thần lớn lao, khiến tâm trạng con người không thể chịu nổi...
Các thái y cũng chỉ chuẩn đoán như vậy.
Mà từ lúc đó, Hoàng đế vẫn ôm xác cô nương Hàn Mai như vậy, gương mặt người say ngủ còn rất mãn nguyện nữa...
...
...
Bảy ngày đó, hắn vẫn tự chìm trong thế giới riêng của mình, hắn mơ thấy nàng không hề chết, ban ngày nàng vẫn thức dậy, yên tĩnh đợi hắn ở biệt uyển, hắn thiết triều xong, lập tức đến đó. Nàng đã không còn tỏ ra thái độ một mực khinh ghét hắn, dần dần nhu thuận, khiến hắn thực vui... Ban đêm hắn hảo hảo yêu thương nàng, triền miên hoan ái, mọi thứ vẫn như thế, không có gì thay đổi...
Giống như trôi qua bảy ngày bình thường, ngày thứ tám hắn thức dậy.
Bên gối thấy trống trải, vòng tay ôm cũng không cảm nhận được vóc người yểu điệu bên cạnh.
Hắn giật mình, choàng tỉnh ngồi dậy...
Hừ, nàng đã đi đâu? Hắn đơn thuần nghĩ rằng bọn cung nữ hạ nhân đưa nàng đi tắm rửa... Vì vậy hắn có phần nghi hoặc nhưng cũng nhanh chóng rời giường, gọi hạ nhân đến, mang y phục cho hắn thay để thiết triều...
Lúc này Lý thượng cung đi tới, trong lòng không khỏi nghi ngại, hoàng đế vừa tỉnh lại đã đòi thiết triều, lại còn bình thản như không có chuyện gì xảy ra... Nàng nhìn ra ngoài trời mưa giông sấm chớp vẫn chưa ngưng, cơn bão này thật lớn, quét qua giữa kinh thành... Nếu chỉ là mưa giông một vài ngày thì không đáng nói, đằng này mưa lớn dai dẳng như vậy, bên ngoài hoàng cung hẳn là dân tình đang rất hỗn loạn, kinh thành dù ở nơi cao kiên cố nhưng chắc mấy vùng xung quanh không tránh khỏi ngập lụt, hoa màu bị tàn phá... Lúc này các quan lại địa phương cũng bắt đầu cuống cuồng.
Xem ra có hoàng đế đứng ra thiết triều, xử lý chuyện lớn vẫn là điều tốt...
Nhưng chẳng hay, người đã gạt ra chuyện của Hàn Mai cô nương rồi? Có lẽ chỉ là hứng thú nhất thời...
Dương Tử Luân trước khi đi rời khỏi biệt uyển lên triều, nhớ ra điều gì đó phân phó cho đám hạ nhân:
- Trời mưa, nơi biệt uyển rậm rạp cây cối dễ có nhiều muỗi, các ngươi chuyển nàng đến Chiêu Dương điện...
Hắn nói rồi bước đi, giống như không có chuyện gì, chỉ có Lý thượng cung là bàng hoàng... Hoàng đế đang nói đến Hàn Mai cô nương?
Chính người chứng kiến nàng chết, tại sao lại như vậy? Chẳng hay người đã hồ đồ...
Hàn Mai cô nương kia, đã được đem chôn cất tại nghĩa trang cũ của Hàn tộc... Chính thái hậu nương nương thấy tình cảnh đó, quyết định không cần đợi hoàng đế tỉnh lại, phải đem thi thể nàng ra khỏi cung trước khi thối rữa...
Bà ta vốn mê tín, trước đây căm ghét Hàn Mai, nhưng cũng sợ nàng chết đi đột ngột sẽ thành oán hồn chướng khí, bèn sai người mau mang ra khỏi hoàng cung, còn sai chính vị pháp sư kia lo liệu, an táng hay làm lễ cầu siêu, bùa chú thế nào cũng được, miễn là không bị ám quẻ...
Chẳng hiểu sao nàng ta trúng độc chết, nhưng nàng ta chết cũng không phải không tốt, hoàng đế sẽ không còn mê muội, sẽ sớm quay lại với chính đạo a...
...
...
Luân đế thiết triều xong, cùng các quan xử lý mấy việc cấp bách, lại trở về Chiêu Dương điện, thừa tướng Lý Ân cũng biết chuyện Hàn Mai cô nương trúng độc qua đời, còn đang lo ngại hoàng đế tỉnh dậy sẽ phát hỏa, sai người lùng sục điều tra thế nào, nhưng ngờ một chút cũng không đề cập đến, trong mắt không có nửa điểm bất thường... chẳng nhẽ, bản thân hoàng đế đã cho qua?
Lý Ân không mấy tin, có chút hoang mang, thiết triều xong, do dự, cuối cùng cũng định đến Chiêu Dương điện, lấy lý do bổ sung một vài chuyện chính sự để xem xét...
Luân đế bước vào cửa Chiêu Dương điện, chợt nhớ ra cái chuông ngọc, nhớ rằng nếu ở gần, có thể linh cảm được cái chuông đeo trên sủng vật, vì vậy hắn có chút hứng thú, nán lại ở ngoài sảnh, thử đưa cái chuông của mình lên xem...
Đám sứ thần còn nói thêm, nếu lắc lắc cái chuông này ba cái, sẽ linh ứng lên cái chuông còn lại, sau đó nếu đi đúng hướng hoặc bước gần về phía sủng vật, cái chuông trong tay sẽ rung lại, nếu đi sai hướng sẽ không có phản ứng, như vậy có thể tìm được vật nuôi...
Hắn chắc chắn trong đầu, nàng đang ngồi trong tẩm phòng, cho nên mỉm cười, thử lắc cái chuông ba cái rồi bước về phía đó...
Thật quái gở, cái chuông này không có phản ứng lại, chắc chắn là bọn sứ thần lừa bịp hắn rồi, để xem hắn sẽ ban một vài lệnh cấm vận, cho chúng biết trả giá thế nào...
Hắn lại nóng ruột bước về phía tẩm phòng...
Trên long sàng, nàng không có ngồi.
Bên bàn trà, nàng cũng không ngồi...
Đám hạ nhân còn chưa đem nàng đến sao?
Hắn lớn tiếng gọi Lý thượng cung, một hồi sau nàng ta lo lắng dè chừng bước lại, dập đầu xuống đất.
- Không nghe lệnh sao?
- Bẩm bệ hạ... Hàn cô nương... không phải đã... trúng độc qua đời sao?
- Ngươi đang nói cái gì? - Hắn trừng mắt lớn .
- Bệ hạ... - Lý Anh Thư cảm nhận được sự bất thường, mồm mép luống cuống.
Dương Tử Luân vốn không có khái niệm gì, nhưng không hiểu sao nghe đến bốn chữ "trúng độc qua đời" lại bị tác động mạnh mẽ, trong tâm trí mơ hồ hiện ra một vài hư ảnh...
- Bệ hạ, Hàn Mai cô nương trúng độc bảy ngày trước, chính nàng đã chết trên tay người! - Bên ngoài có một giọng nam tử cẩn thận rõ ràng nói, chính là thừa tướng đương triều Lý Ân.
Lý Ân quả nhiên nghi hoặc không sai, bệ hạ sau bảy ngày hôn mê tỉnh lại, thần trí đã không còn minh mẫn, tự đả kích chuyện mình không muốn...
Trong đầu Luân đế hiện qua lại những hình ảnh co rút, mặt mũi tái xám, yếu ớt run rẩy rồi lịm đi của nàng... Xong những hình ảnh đó quá hư ảo, lặp lại trong não còn khiến đầu hắn đau nhức. Hắn vung tay lên quát:
- Các ngươi đang nói linh tinh chuyện gì! Ta bảo mang nàng đến đây!
- Bệ hạ... - Lý Ân vẫn bình tĩnh - Nàng đã được chôn cất năm ngày trước, giờ có lẽ đã an nghỉ!
Trước mắt hắn lại hiện ra, dòng máu cuối cùng chảy xuống từ khóe môi nàng rồi ngưng lại...
Hắn giật mình co rút cả thân thể lẫn nội tâm.
- ĐIÊN RỒ, TA KHÔNG TIN! - Hắn cười không ra cười - Hôm qua ta còn ôm nàng!
- Đó là chuyện bảy ngày trước khi bệ hạ hôn mê! - Lý Ân đáp, trong lòng đã thầm lo lắng sốt ruột, nếu hoàng đế tâm thần bất ổn, thực sự không phải là chuyện tốt, cho nên hắn cần làm người nhận ra sự thật, dù có chịu ảnh hưởng lớn. - Chính nàng đã chết, do bị trúng độc bởi điểm tâm!
- Chết?
- Và đã được chôn cất ở nghĩa trang cũ Hàn gia! - Thừa tướng có chút nhẫn tâm nói thẳng.
...
...
...
Chính là trong cơn mưa giông bão, hoàng đế một thân hoàng bào, còn chưa tay y phục, điên cuồng phi ngựa ra khỏi hoàng cung, không một ai có thể cản trở.
Hoàng bào cũng nhanh chóng ướt sũng, cùng với tóc tai của hắn, tuy nhiên hắn không cảm thấy mưa gió lạnh, bởi trong lòng như núi lửa phun trào...
Lý Ân vội thúc ngựa đuổi theo, còn cử cả một đoàn cấm vệ quân bằng mọi cách phải bắt kịp Luân đế, bởi người vẫn mặc nguyên triều phục của hoàng đế như vậy, không kiêng nể phi ra ngoài thành, đối với thiên hạ chính là một chuyện động trời, cho dù là để dân đen nhìn thấy hay là cơ hội tốt cho thích khách ám sát thì cũng là chuyện xấu...
Nghĩa trang cũ của Hàn tộc, những tội nhân sau này của họ Hàn đã không còn được chôn ở đây, đây đều là những người đã chết ở triều vua trước...
Vì vậy rất dễ nhận ra, một nấm mồ mới đắp nổi bật, chỉ là một đống đất bùn nhão, dưới trời mưa gần như sụp xuống, chẳng còn ra hình dạng gì, cũng chẳng có lấy bia mộ tử tế, chỉ là một tấm ván gỗ khắc chữ mà thôi.
Xung quanh mồ đất, giấy tiền cũng đã nát bươm, hòa cùng đất nhão nhoét...
Hắn cười như điên như dại, cười lớn mong át cả tiếng mưa...
Rồi hắn từ lúc nào đã ngã người xuống đất, hoàng bào dính bẩn, dùng tay bốc lấy từng nắm bùn, từng nắm một bới lên.
- Nữ nhân chết tiệt, ngươi tưởng dễ dàng thoát khỏi tay ta sao? Ta không cho phép! - Hắn cuồng ngạo cười - Để xem ta lôi ngươi lên thế nào, ngươi muốn trốn khỏi ta, dù chui xuống lòng đất cũng không thể thoát!
Mưa gào thét, gió cũng xé qua, sấm sét không ngừng chớp nháy trên trời...
Hắn cứ như cũ tay không đào đất, đã đào được một phần ba...
Lúc đó Lý Ân cùng cận vệ cũng đến kịp, nhìn thấy thảm cảnh không khỏi phiền não.
- Bệ hạ, người đã chết, hà cớ phải như vậy! Bệ hạ hãy để nàng được yên nghỉ, cho dù trước đây nàng và người đã có ân oán gì, nhưng người chết nếu không được yên mồ mả, cũng sẽ không được đầu thai...
- Hừ! - Hắn lạnh lẽo phun ra - Ta sẽ không bao giờ tha thứ, ả là kẻ ta hận nhất, đối với ta có bao nhiêu cừu hận, ta còn không báo đủ, ngươi nói ta có thể dễ dàng buông tha sao?
- Bệ hạ, người không chỉ từng oán hận nàng, mà hiện giờ đã yêu nàng! - Lý Ân bạo dạn nói.
Đúng lúc đó, một tiếng sét rất lớn cũng xé toạc không gian, đủ khiến người ta lo lắng sợ hãi. Chỉ có Luân đế là như đông cứng, nhất thời một chút cử động cũng không có...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.