Chương 39: Vận đế vương
Yêu Tinh Gấu Mèo
10/06/2017
Mấy ngày gần đây chính sự bận rộn, hàng ngày sau khi thiết triều, hắn đều dành nhiều thời gian ở ngự thư phòng xử lý công việc.
Hậu cung nhìn vào thấy rằng đã một thời gian hoàng đế không tuyên triệu phi tần thị tẩm... Bảo hoàng đế mải mê việc nước mà tạm gác lại chuyện tư đã đành, cái người ta đàm tiếu là trong Chiêu Dương cung của hoàng đế vẫn có nữ nhân để "hầu hạ"...
Mà nàng ta chính là thái hậu tiền triều bị phế truất, Hàn Mai.
Nực cười thay, kể từ khi nàng ta về hoàng cung này, hoàng đế chẳng còn chạm đến phi tử của chính mình...
Mặc dù nàng ta bình thường chả nói đến một lời, như một cái xác không hồn, Luân đế nói gì thì miễn cưỡng làm thế... Mặc dù nàng ta giống như vô tư lự, cũng không quan tâm đến bất cứ chuyện gì, cũng không có một danh phận gì, đám cung nhân cũng không dám cư xử không tốt hay có thái độ gì với nàng.
Chuyện là một đêm muộn khi hoàng đế từ thư phòng trở về, thấy nàng ta vẫn nằm bẹp một chỗ, xiêm y cũng chưa đổi, đầu tóc cũng xõa xượi lộn xộn, tâm tình vốn đã không tốt, lại lập tức không vừa ý trách phạt cung nữ.
Nói đi nói lại thì mấy ngày nay hậu cung của Luân đế bắt đầu sốt sắng như ngồi trên đống lửa. Không cần biết mối quan hệ giữa bệ hạ và nàng ta là gì, họ chỉ biết là nàng ta xuất hiện là hoàng đế không sủng hạnh các nàng.
Nàng ta là loài hồ ly tinh yêu mị gì? Nàng ta có quyệt kĩ phòng the gì? Chẳng nhẽ nàng ta còn có dã tâm muốn làm mẫu nghi thiên hạ một lần nữa? ... Đây là những câu hỏi đặt ra cho đám hậu cung nữ nhân kia...
Mà người sôi gan nhất phải là Uyên phi Lâm Thái Uyên. Nàng ta không ngừng đến chỗ hoàng thái hậu cầu cạnh. Oan trái làm sao mấy ngày nay bà ta cũng liên tiếp mắc bệnh lặt vặt cho nên nàng ta không thể quá quầy rầy.
Thái hậu tất nhiên muốn chạy đến Chiêu Dương điện mà hỏi hoàng đế cho rõ, tiếc rằng chân tay bà ta bị phong thấp, đứng lên ngồi xuống đã mệt mỏi rồi, muốn vời hắn đến thì hầu như cả ngày hắn đều đang vướng bận chính sự, lúc còn lại thì đều không tiện...
Bình sinh thái hậu là người mê tín, từ ngày hồi cung mắc bệnh phần lớn là do ăn quá nhiều cao lương mỹ vị, cũng không kiêng dè gì nên mới phát bệnh... Tuy nhiên bà ta lại nghĩ rằng do vận khí trong cung không tốt nên mới có chuyện như vậy. Còn nữa, vận khí không tốt khiến cho chính sự lúc nào cũng nhiều việc, hoàng đế còn mê muội gì với ả Hàn Mai kia nữa... nhất định là nghiệp chướng, chướng khí nặng rồi... cho nên trước hết tin vào lời đại sư đã nói, bà ta tìm cách thỉnh một pháp sư trừ tà trước cho an tâm...
Còn chuyện Hàn Mai kia, hoàng đế để nàng trong Chiêu Dương cung, bà ta cũng không có cách nào tùy ý đến mà ra oai phủ đầu... xem ra bà ta phải đem chuyện này nói với thừa tướng đương nhiệm Lý Ân trước, bảo hắn khuyên nhủ hoàng đế, chí ít cũng đem Hàn Mai kia ra khỏi Chiêu Dương điện, sau đó bà ta có muốn tìm kế làm gì ả thì cũng suôn sẻ hơn.
Lý Ân nghe xong chuyện đó liền mỉm cười nhiều ý tứ mà tuân mệnh. Hắn không phải thích tham gia vào mấy chuyện thị phi, nhưng hắn hiểu rõ việc hoàng đế giữ nàng tại chính Chiêu Dương cung cũng là không hay lắm, dễ sinh đàm tiếu.
...o0o...
Buổi chiều.
Dương Tử Luân lúc này đang một mình trong ngự thư phòng , hắn đã xem tấu chương suốt hai canh giờ liên tục, có chút mệt mỏi chán nản, hắn tạm gấp lại để đó, ngả người ra ghế thư giãn.
Đứng đầu thiên hạ, quyền thế trong tay đi cùng với trọng trách nặng nề...
Thỉnh thoảng hắn tự hỏi, năm xưa vì cái gì mà hắn nhất định phải đoạt lấy quyền thế? Trước đây thì câu trả lời quá rõ ràng, hắn muốn báo thù, đây là lý do lớn nhất, trên cả lý do hắn muốn giành lại hoàng vị cho họ Dương...
Lý do lớn nhất lại trở thành vô nghĩa nhất, bây giờ hắn ngồi trên hoàng vị này lại có phần cô độc...
Thêm một lần bị lừa dối, hắn càng không muốn tin ai, cũng vì mối nguy hại các danh gia vọng tộc cùng triều thần dần tiếm quyền, hắn cũng không giao cho kẻ nào trọng trách quá lớn, không đủ tin tưởng, dĩ nhiên đành để bản thân độc đoán nắm lấy phần lớn mọi việc lớn nhỏ...
Vì vậy, hắn ngày càng bận rộn hơn, nhưng cái hắn cảm thấy làm mình mệt mỏi nhất đó là tinh thần...
Có cái gì đó cô độc đến thê lương. Từ khi hắn sinh ra cho đến khi trưởng thành, phụ vương thường sầu não chán nản, mẫu phi nông nổi ghen tuông thì lại hoàn toàn không phải là chỗ dựa...
Chí ít gần đây hắn thường nghĩ rằng, nữ nhân mà hắn căm ghét nhất, Hàn Mai kia dù thân cô thế cô, bị hắn uy hiếp, bị hắn cô lập vùi dập, nàng ta còn không thê lương như hắn...
Tại sao lại như vậy? Gần đây mỗi khi hắn mệt mỏi buồn chán bắt nàng ca vũ, mỗi lần như vậy, nàng ta lại như có thế giới của riêng mình... cái thế giới trong tâm tưởng mơ hồ nào đó...
Sự thật thì Hàn Mai cho dù vô thức chính bản thân mình không nhận ra, nhưng với những gì ca vũ của nàng truyền đạt, đó vẫn luôn là mỹ lệ phi thường... Khi đó nàng muốn phó mặc hiện tại, chìm vào một huyễn hoặc xa xôi...
Bởi lẽ, âm nhạc và ca vũ, từng ghi dấu những kí ức đẹp đẽ nhất của nàng bên mẫu thân và Lam Mặc... Chí ít khi ca hát, sâu thẳm con tim nàng còn dấy lên một tâm niệm hạnh phúc, nàng từng có những chỗ dựa về tinh thần...
Còn Dương Tử Luân lại không có...
...
...
Tỉnh lại sau dòng suy nghĩ liên miên, hắn hừ lạnh. Người đàn bà đó luôn làm hao tổn tâm trí của hắn, trước đây là hắn tìm mọi cách để truy lùng rồi tàn nhẫn báo thù, bây giờ lại làm hắn có chút mông lung...
Hắn mắng nàng là loài hồ ly tinh yêu mị đê tiện câu dẫn nam nhân, nhưng chính hắn cũng không ngờ tới và không tưởng tượng nổi, nàng ta chính là một thứ thuốc phiện bí ẩn...
Nàng không hề câu dẫn hắn, dù mỗi lần đều hắn hoàn toàn ép buộc chiếm đoạt nàng, coi nàng như một thứ đồ chơi tầm thường, nhưng hiện tại hắn không lường được mình đang khó mà dứt ra...
Lúc đầu hắn cho rằng dẫu sao cũng vì nàng ta so với nữ nhân bình thường muôn phần kiều diễm hơn, lại có khả năng ca vũ, vô tình khiêu khích sự chú ý của nam nhân, khiến hắn cũng có chút để tâm... nhưng ...
Nàng ta, khi bàng quan tĩnh lặng thờ ơ như làn nước, khiêu chiến sự nhẫn nại của hắn, khiến hắn phá bỏ lớp vỏ bọc băng lạnh đó của nàng.
Nàng ta, sau đó lại khinh thường hắn, lộ ra căm ghét cùng thái độ bất khuất, khiến hắn muốn tìm mọi cách khiến nàng phải yếu thế thuần phục...
Hắn thắng thế, đạt được sự tiêu khiển rồi lại tức giận.
...
...
Ngoài cửa có tên thái giám chạy vào quỳ xuống bẩm báo, cắt ngang suy tư của hắn.
- Muôn tâu bệ hạ, thừa tướng đại nhân xin cầu kiến!
- Cho hắn vào.
Lý Ân khoan thai bước vào, sau khi kết thúc hành lễ với Luân đế, hắn dâng lên một vài công văn báo cáo. Luân đế tiếp nhận, xem qua từng cái rồi đặt vào chồng bên cạnh.
Bình thường thừa tướng là kẻ gãy gọn không nhiều lời, hôm nay lại chần chừ như có chuyện khác muốn nán lại.
- Ngươi còn chuyện gì sao? - Dương Tử Luân hướng về Lý Ân ngầm đánh giá mà hỏi.
- Muôn tâu bệ hạ... - giọng Lý thừa tướng chậm vừa đủ nghe, lại có chút dè chừng trong âm điệu lẫn ánh mắt - Chuyện này, thần không biết có nên nói không?
- Nếu đã đến đây, ắt là ngươi muốn nói rồi... - Ánh mắt hắn thâm trầm, gương mặt hầu như không thái độ - Lý Ân thừa tướng từ bao giờ lại thích nói vòng vo với ta như vậy?
Hắn ra lệnh cho nô tài đem ghế đến cho Lý Ân, Lý Ân lễ độ từ chối, ý rằng chuyện này cũng rất ngắn gọn.
Tuy là ý tứ ngắn gọn, Lý Ân cũng ái ngại không tiện vào thẳng vấn đề, dù sao cũng muốn quan sát từ từ ý của hoàng đế để còn lựa lời.
- Muôn tâu bệ hạ, gần đây trong triều có nhiều ý kiến của thần tử, chuyện về gia thất của người...
- Chuyện gia thất của ta bây giờ triều đình cũng muốn quản sao? - Hắn nheo mắt, tản ra chút áp bức dọa người - Triều đình cũng dần muốn can dự vào chuyện hậu cung rồi?
Lý Ân thừa hiểu, hoàng đế không muốn triều đình cùng hậu cung ngầm kết bè kéo cánh, gây ra chuyện thị phi qua mặt hắn.
- Hạ thần trộm nghĩ rằng, chuyện mà bệ hạ đang nghĩ quả thực là không đáng có, nhưng chuyện người kế vị tương lai cũng là hợp đạo lý, vì bệ hạ, vương triều và xã tắc...
- Rồi sao?
- Vì vậy các triều thần mới có phần lưu tâm đến hậu cung của ngài, dĩ nhiên lời nói qua lại thì không thể ngăn cản... hạ thần đang muốn nói tới thái hậu tiền triều đang ở trong Chiêu dương điện kia...
Lý Ân dừng lời nói, cẩn trọng đưa mắt quan sát nhanh, hắn lập tức cảm thấy nhắc đến chuyện này, thái độ của hoàng đế từ lạnh lùng hóa thành thâm trầm, trong đáy mắt lại là muôn vàn cảm xúc không thể đoán biết được...
Bỗng chốc ánh mắt sắc bén của Luân đế như lưỡi dao vô hình hướng tới thị uy.
- Ngươi có ý tứ gì?
Lúc này Lý Ân biết rằng cách tốt nhất là nên nói thật suy nghĩ trong lòng mình, nguyên tắc thứ nhất khi trực tiếp hành xử với Luân đế là không nên đa mưu vòng vo lừa dối, bởi hắn căm ghét bị người dưới qua mặt.
Dù sao Lý Ân cũng đã đến đây, và cũng chuẩn bị sẵn cách để diễn giải hợp tình hợp lý.
- Hạ thần gan lớn đến đâu cũng không dám can thiệp vào chuyện của bệ hạ... chỉ là hạ thần trộm nghĩ rằng, vì lý do gì bệ hạ lưu lại Hàn cô nương, cũng không nên thường xuyên để nàng trong chính Chiêu Dương điện... chi bằng đem nàng ra một biệt cung gần đó cũng được...
Lý Ân vừa nhớ tới chuyện hoàng đế đang đốc thúc khôi phục lăng tẩm cho Bạch Hương, tự nhiên một lời đòi hủy, còn muốn thiêu rụi đi cả chân núi Vân Sơn đó... Bản thân hắn không rõ thánh thượng có sự kiện gì, chỉ dựa vào quan sát...
Dù bệ hạ lưu tâm đến Hàn Mai, muốn giữ nàng làm phi tử, tốt xấu gì Lý Ân cũng không can thiệp đến.
Kể cả vạn nhất xảy ra chuyện không ngờ tới, đế vương phong nàng làm hậu, hắn cũng không đứng ra phản đối, không phải chỉ vì hắn không muốn làm phật ý Luân đế.
Trong đầu hắn, chuyện gì cũng có hai mặt.
Trước đây khi Hàn gia còn nắm quyền, Hàn Mai ở trên ngôi thái hậu, lúc đó Lý Ân đã trông thấy nàng kiêu sa cao quý đến đâu, cũng chứng kiến nàng lãnh đạm vô tình đến đâu. Chưa từng có nữ nhân nào trẻ tuổi mà có được khí chất đặc biệt lẫn phong thái hành xử như vậy...
Vì có chút tò mò, Lý Ân đem ngày giờ sinh của thái hậu cho vị sư phụ là người tinh thông âm dương tướng số. Ngày ấy hắn không tin lắm, vì sư phụ hắn phán rằng vận số của nữ nhân này muôn phần thăng trầm, có vận đế vương phú quý, cũng trải qua cực khổ bi thương, còn nói rằng kiếp số nàng hai lần gắn với quân vương...
Sư phụ hắn về phần sau nói vô cùng khó hiểu mông lung, khiến Lý Ân cũng không hiểu kiếp số hậu vận của nàng về sau là thế nào...
Người thứ nhất, hẳn là tiên đế đã băng hà...
Còn lần thứ hai, trước mắt có thể thấy, chính là Luân đế.
Hậu cung nhìn vào thấy rằng đã một thời gian hoàng đế không tuyên triệu phi tần thị tẩm... Bảo hoàng đế mải mê việc nước mà tạm gác lại chuyện tư đã đành, cái người ta đàm tiếu là trong Chiêu Dương cung của hoàng đế vẫn có nữ nhân để "hầu hạ"...
Mà nàng ta chính là thái hậu tiền triều bị phế truất, Hàn Mai.
Nực cười thay, kể từ khi nàng ta về hoàng cung này, hoàng đế chẳng còn chạm đến phi tử của chính mình...
Mặc dù nàng ta bình thường chả nói đến một lời, như một cái xác không hồn, Luân đế nói gì thì miễn cưỡng làm thế... Mặc dù nàng ta giống như vô tư lự, cũng không quan tâm đến bất cứ chuyện gì, cũng không có một danh phận gì, đám cung nhân cũng không dám cư xử không tốt hay có thái độ gì với nàng.
Chuyện là một đêm muộn khi hoàng đế từ thư phòng trở về, thấy nàng ta vẫn nằm bẹp một chỗ, xiêm y cũng chưa đổi, đầu tóc cũng xõa xượi lộn xộn, tâm tình vốn đã không tốt, lại lập tức không vừa ý trách phạt cung nữ.
Nói đi nói lại thì mấy ngày nay hậu cung của Luân đế bắt đầu sốt sắng như ngồi trên đống lửa. Không cần biết mối quan hệ giữa bệ hạ và nàng ta là gì, họ chỉ biết là nàng ta xuất hiện là hoàng đế không sủng hạnh các nàng.
Nàng ta là loài hồ ly tinh yêu mị gì? Nàng ta có quyệt kĩ phòng the gì? Chẳng nhẽ nàng ta còn có dã tâm muốn làm mẫu nghi thiên hạ một lần nữa? ... Đây là những câu hỏi đặt ra cho đám hậu cung nữ nhân kia...
Mà người sôi gan nhất phải là Uyên phi Lâm Thái Uyên. Nàng ta không ngừng đến chỗ hoàng thái hậu cầu cạnh. Oan trái làm sao mấy ngày nay bà ta cũng liên tiếp mắc bệnh lặt vặt cho nên nàng ta không thể quá quầy rầy.
Thái hậu tất nhiên muốn chạy đến Chiêu Dương điện mà hỏi hoàng đế cho rõ, tiếc rằng chân tay bà ta bị phong thấp, đứng lên ngồi xuống đã mệt mỏi rồi, muốn vời hắn đến thì hầu như cả ngày hắn đều đang vướng bận chính sự, lúc còn lại thì đều không tiện...
Bình sinh thái hậu là người mê tín, từ ngày hồi cung mắc bệnh phần lớn là do ăn quá nhiều cao lương mỹ vị, cũng không kiêng dè gì nên mới phát bệnh... Tuy nhiên bà ta lại nghĩ rằng do vận khí trong cung không tốt nên mới có chuyện như vậy. Còn nữa, vận khí không tốt khiến cho chính sự lúc nào cũng nhiều việc, hoàng đế còn mê muội gì với ả Hàn Mai kia nữa... nhất định là nghiệp chướng, chướng khí nặng rồi... cho nên trước hết tin vào lời đại sư đã nói, bà ta tìm cách thỉnh một pháp sư trừ tà trước cho an tâm...
Còn chuyện Hàn Mai kia, hoàng đế để nàng trong Chiêu Dương cung, bà ta cũng không có cách nào tùy ý đến mà ra oai phủ đầu... xem ra bà ta phải đem chuyện này nói với thừa tướng đương nhiệm Lý Ân trước, bảo hắn khuyên nhủ hoàng đế, chí ít cũng đem Hàn Mai kia ra khỏi Chiêu Dương điện, sau đó bà ta có muốn tìm kế làm gì ả thì cũng suôn sẻ hơn.
Lý Ân nghe xong chuyện đó liền mỉm cười nhiều ý tứ mà tuân mệnh. Hắn không phải thích tham gia vào mấy chuyện thị phi, nhưng hắn hiểu rõ việc hoàng đế giữ nàng tại chính Chiêu Dương cung cũng là không hay lắm, dễ sinh đàm tiếu.
...o0o...
Buổi chiều.
Dương Tử Luân lúc này đang một mình trong ngự thư phòng , hắn đã xem tấu chương suốt hai canh giờ liên tục, có chút mệt mỏi chán nản, hắn tạm gấp lại để đó, ngả người ra ghế thư giãn.
Đứng đầu thiên hạ, quyền thế trong tay đi cùng với trọng trách nặng nề...
Thỉnh thoảng hắn tự hỏi, năm xưa vì cái gì mà hắn nhất định phải đoạt lấy quyền thế? Trước đây thì câu trả lời quá rõ ràng, hắn muốn báo thù, đây là lý do lớn nhất, trên cả lý do hắn muốn giành lại hoàng vị cho họ Dương...
Lý do lớn nhất lại trở thành vô nghĩa nhất, bây giờ hắn ngồi trên hoàng vị này lại có phần cô độc...
Thêm một lần bị lừa dối, hắn càng không muốn tin ai, cũng vì mối nguy hại các danh gia vọng tộc cùng triều thần dần tiếm quyền, hắn cũng không giao cho kẻ nào trọng trách quá lớn, không đủ tin tưởng, dĩ nhiên đành để bản thân độc đoán nắm lấy phần lớn mọi việc lớn nhỏ...
Vì vậy, hắn ngày càng bận rộn hơn, nhưng cái hắn cảm thấy làm mình mệt mỏi nhất đó là tinh thần...
Có cái gì đó cô độc đến thê lương. Từ khi hắn sinh ra cho đến khi trưởng thành, phụ vương thường sầu não chán nản, mẫu phi nông nổi ghen tuông thì lại hoàn toàn không phải là chỗ dựa...
Chí ít gần đây hắn thường nghĩ rằng, nữ nhân mà hắn căm ghét nhất, Hàn Mai kia dù thân cô thế cô, bị hắn uy hiếp, bị hắn cô lập vùi dập, nàng ta còn không thê lương như hắn...
Tại sao lại như vậy? Gần đây mỗi khi hắn mệt mỏi buồn chán bắt nàng ca vũ, mỗi lần như vậy, nàng ta lại như có thế giới của riêng mình... cái thế giới trong tâm tưởng mơ hồ nào đó...
Sự thật thì Hàn Mai cho dù vô thức chính bản thân mình không nhận ra, nhưng với những gì ca vũ của nàng truyền đạt, đó vẫn luôn là mỹ lệ phi thường... Khi đó nàng muốn phó mặc hiện tại, chìm vào một huyễn hoặc xa xôi...
Bởi lẽ, âm nhạc và ca vũ, từng ghi dấu những kí ức đẹp đẽ nhất của nàng bên mẫu thân và Lam Mặc... Chí ít khi ca hát, sâu thẳm con tim nàng còn dấy lên một tâm niệm hạnh phúc, nàng từng có những chỗ dựa về tinh thần...
Còn Dương Tử Luân lại không có...
...
...
Tỉnh lại sau dòng suy nghĩ liên miên, hắn hừ lạnh. Người đàn bà đó luôn làm hao tổn tâm trí của hắn, trước đây là hắn tìm mọi cách để truy lùng rồi tàn nhẫn báo thù, bây giờ lại làm hắn có chút mông lung...
Hắn mắng nàng là loài hồ ly tinh yêu mị đê tiện câu dẫn nam nhân, nhưng chính hắn cũng không ngờ tới và không tưởng tượng nổi, nàng ta chính là một thứ thuốc phiện bí ẩn...
Nàng không hề câu dẫn hắn, dù mỗi lần đều hắn hoàn toàn ép buộc chiếm đoạt nàng, coi nàng như một thứ đồ chơi tầm thường, nhưng hiện tại hắn không lường được mình đang khó mà dứt ra...
Lúc đầu hắn cho rằng dẫu sao cũng vì nàng ta so với nữ nhân bình thường muôn phần kiều diễm hơn, lại có khả năng ca vũ, vô tình khiêu khích sự chú ý của nam nhân, khiến hắn cũng có chút để tâm... nhưng ...
Nàng ta, khi bàng quan tĩnh lặng thờ ơ như làn nước, khiêu chiến sự nhẫn nại của hắn, khiến hắn phá bỏ lớp vỏ bọc băng lạnh đó của nàng.
Nàng ta, sau đó lại khinh thường hắn, lộ ra căm ghét cùng thái độ bất khuất, khiến hắn muốn tìm mọi cách khiến nàng phải yếu thế thuần phục...
Hắn thắng thế, đạt được sự tiêu khiển rồi lại tức giận.
...
...
Ngoài cửa có tên thái giám chạy vào quỳ xuống bẩm báo, cắt ngang suy tư của hắn.
- Muôn tâu bệ hạ, thừa tướng đại nhân xin cầu kiến!
- Cho hắn vào.
Lý Ân khoan thai bước vào, sau khi kết thúc hành lễ với Luân đế, hắn dâng lên một vài công văn báo cáo. Luân đế tiếp nhận, xem qua từng cái rồi đặt vào chồng bên cạnh.
Bình thường thừa tướng là kẻ gãy gọn không nhiều lời, hôm nay lại chần chừ như có chuyện khác muốn nán lại.
- Ngươi còn chuyện gì sao? - Dương Tử Luân hướng về Lý Ân ngầm đánh giá mà hỏi.
- Muôn tâu bệ hạ... - giọng Lý thừa tướng chậm vừa đủ nghe, lại có chút dè chừng trong âm điệu lẫn ánh mắt - Chuyện này, thần không biết có nên nói không?
- Nếu đã đến đây, ắt là ngươi muốn nói rồi... - Ánh mắt hắn thâm trầm, gương mặt hầu như không thái độ - Lý Ân thừa tướng từ bao giờ lại thích nói vòng vo với ta như vậy?
Hắn ra lệnh cho nô tài đem ghế đến cho Lý Ân, Lý Ân lễ độ từ chối, ý rằng chuyện này cũng rất ngắn gọn.
Tuy là ý tứ ngắn gọn, Lý Ân cũng ái ngại không tiện vào thẳng vấn đề, dù sao cũng muốn quan sát từ từ ý của hoàng đế để còn lựa lời.
- Muôn tâu bệ hạ, gần đây trong triều có nhiều ý kiến của thần tử, chuyện về gia thất của người...
- Chuyện gia thất của ta bây giờ triều đình cũng muốn quản sao? - Hắn nheo mắt, tản ra chút áp bức dọa người - Triều đình cũng dần muốn can dự vào chuyện hậu cung rồi?
Lý Ân thừa hiểu, hoàng đế không muốn triều đình cùng hậu cung ngầm kết bè kéo cánh, gây ra chuyện thị phi qua mặt hắn.
- Hạ thần trộm nghĩ rằng, chuyện mà bệ hạ đang nghĩ quả thực là không đáng có, nhưng chuyện người kế vị tương lai cũng là hợp đạo lý, vì bệ hạ, vương triều và xã tắc...
- Rồi sao?
- Vì vậy các triều thần mới có phần lưu tâm đến hậu cung của ngài, dĩ nhiên lời nói qua lại thì không thể ngăn cản... hạ thần đang muốn nói tới thái hậu tiền triều đang ở trong Chiêu dương điện kia...
Lý Ân dừng lời nói, cẩn trọng đưa mắt quan sát nhanh, hắn lập tức cảm thấy nhắc đến chuyện này, thái độ của hoàng đế từ lạnh lùng hóa thành thâm trầm, trong đáy mắt lại là muôn vàn cảm xúc không thể đoán biết được...
Bỗng chốc ánh mắt sắc bén của Luân đế như lưỡi dao vô hình hướng tới thị uy.
- Ngươi có ý tứ gì?
Lúc này Lý Ân biết rằng cách tốt nhất là nên nói thật suy nghĩ trong lòng mình, nguyên tắc thứ nhất khi trực tiếp hành xử với Luân đế là không nên đa mưu vòng vo lừa dối, bởi hắn căm ghét bị người dưới qua mặt.
Dù sao Lý Ân cũng đã đến đây, và cũng chuẩn bị sẵn cách để diễn giải hợp tình hợp lý.
- Hạ thần gan lớn đến đâu cũng không dám can thiệp vào chuyện của bệ hạ... chỉ là hạ thần trộm nghĩ rằng, vì lý do gì bệ hạ lưu lại Hàn cô nương, cũng không nên thường xuyên để nàng trong chính Chiêu Dương điện... chi bằng đem nàng ra một biệt cung gần đó cũng được...
Lý Ân vừa nhớ tới chuyện hoàng đế đang đốc thúc khôi phục lăng tẩm cho Bạch Hương, tự nhiên một lời đòi hủy, còn muốn thiêu rụi đi cả chân núi Vân Sơn đó... Bản thân hắn không rõ thánh thượng có sự kiện gì, chỉ dựa vào quan sát...
Dù bệ hạ lưu tâm đến Hàn Mai, muốn giữ nàng làm phi tử, tốt xấu gì Lý Ân cũng không can thiệp đến.
Kể cả vạn nhất xảy ra chuyện không ngờ tới, đế vương phong nàng làm hậu, hắn cũng không đứng ra phản đối, không phải chỉ vì hắn không muốn làm phật ý Luân đế.
Trong đầu hắn, chuyện gì cũng có hai mặt.
Trước đây khi Hàn gia còn nắm quyền, Hàn Mai ở trên ngôi thái hậu, lúc đó Lý Ân đã trông thấy nàng kiêu sa cao quý đến đâu, cũng chứng kiến nàng lãnh đạm vô tình đến đâu. Chưa từng có nữ nhân nào trẻ tuổi mà có được khí chất đặc biệt lẫn phong thái hành xử như vậy...
Vì có chút tò mò, Lý Ân đem ngày giờ sinh của thái hậu cho vị sư phụ là người tinh thông âm dương tướng số. Ngày ấy hắn không tin lắm, vì sư phụ hắn phán rằng vận số của nữ nhân này muôn phần thăng trầm, có vận đế vương phú quý, cũng trải qua cực khổ bi thương, còn nói rằng kiếp số nàng hai lần gắn với quân vương...
Sư phụ hắn về phần sau nói vô cùng khó hiểu mông lung, khiến Lý Ân cũng không hiểu kiếp số hậu vận của nàng về sau là thế nào...
Người thứ nhất, hẳn là tiên đế đã băng hà...
Còn lần thứ hai, trước mắt có thể thấy, chính là Luân đế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.