Chương 20: Vũ nhục
Yêu Tinh Gấu Mèo
10/06/2017
Hành lang dẫn vào nội tẩm của hoàng đế khá dài, Hàn Mai phải dựa vào những người cung nữ này mới có thể bước đi.
Da dẻ của nàng cảm nhận rõ rệt cái lạnh của gió và sương đêm.
[Một ngày nào đó trong kí ức, cũng đêm muộn như vậy, cũng có gió thổi và sương giăng như vậy, dưới cùng một mái hiên, nàng và Lam Mặc ngồi gần nhau, mỗi người làm một việc của mình, không ai nói gì nhưng cảm giác lại rất gần gũi bình yên...
Nàng ngồi khâu quần áo cho những đứa nhỏ ở nhà thím Trương, y ngồi nhắm mắt dưỡng thần tu luyện đạo pháp của y...
Hầu như không bao giờ nàng nhìn thấy y nằm ngủ, bởi lẽ y dậy từ sáng sớm tinh mơ luyện công, buổi tối cũng tu luyện đến rất muộn, những lúc đó thì nàng đã ngủ ngon trong mộng đẹp...
"Đạo nhân, cho ngươi ngồi đó mà tắm sương, ta đi ngủ trước!" - Hàn Mai thu dọn rồi bước vào phòng ngủ.
Dù nàng đã đi được mấy bước, y vẫn như một khúc gỗ ngồi đó, thậm chí một câu nói "Ừ" cũng không lên tiếng.
Chính vì vậy mà nàng có chút nghi ngờ rằng có phải y đã ngủ gật trong lúc ngồi thiền rồi hay không, chân nàng bèn rón rén vòng ra phía trước mặt y.
Đôi mắt ấy nhắm nghiền, hơi thở đều nhẹ, còn không phải là giống ngủ gật sao.
Hàn Mai lặng lẽ quan sát gương mặt y, sống mũi của y rất cao và thẳng, khiến cho nàng nảy sinh chút tò mò muốn chạm vào.
Vươn đầu ngón tay nhỏ bé, nàng muốn ấn vào đó thử một cái, thế nhưng ngón tay còn chưa có chạm tới, bàn tay nàng đã bị một bàn tay khác túm lại. Y mở ra đôi mắt màu lam sẫm, đôi mắt này cũng khiến nàng liên tưởng đến cái tên của y, Lam Mặc. Nghiêm khắc nhìn nàng, giống như người lớn giáo huấn trẻ con, y nói:
- Lần sau không được làm vậy! Đi ngủ!
Nói rồi y cũng ngừng tu luyện, một mạch bước lên đi thẳng vào phòng, bỏ lại nàng vừa ngỡ ngàng vừa bực bội.]
...
...
Lúc này nàng đã hiểu, chỉ có gió và sương nơi Trúc Lâm mới khiến cõi lòng nàng không thấy lạnh.
Đồng thời nàng cũng hiểu, sẽ không bao giờ quay lại được những ngày tháng đó nữa.
Hình bóng y phiêu diêu như gió, đã sớm rời khỏi nàng...
Đối với nàng, y chính là một cơn gió, chỉ có thể cảm nhận duy nhất một lần trong đời. Giữa cuộc đời đầy bi kịch và toan tính này của nàng, xem như cũng đã có một quãng thời gian đẹp đẽ để trân trọng...
...
...
Đưa nàng vào nội tẩm đứng trước mặt Luân đế, đám cung nhân cúi đầu rồi lui ra. Cửa ngoài cùng của gian nội tẩm rộng rãi này được khép lại, phía sau vẫn có cung nữ, thái giám và thị vệ luôn đứng phục mệnh.
Hàn Mai không nhìn thấy bất cứ điều gì, cũng giống như như tương lai của nàng, trước mắt đều là một màu đen....
Nàng chỉ có thể cảm nhận mùi trầm hương nhè nhẹ tỏa ra từ một lư hương nào đó, phía dưới chân nàng có lẽ là loại thảm nhung thượng phẩm.
Đây chính là gian phòng ngủ xa hoa của hoàng đế.
...
Dương Tử Luân ngồi thoải mái ở trên long sàng, bộ áo ngủ bằng gấm vàng xộc xệch trễ nải, để lộ ra những cơ ngực rắn chắc cường tráng, trên đó còn lưu lại một vài vết sẹo nhỏ, đó là vết tích không tránh khỏi của những cuộc đao binh khi hắn dấy quân soán ngôi.
Hắn khẽ đưa con mắt đánh giá đối phương.
Hàn Mai tĩnh lặng đứng đó, mái tóc dài đen nhánh ôm lấy hai vai, lòa xòa trên thân thể trắng trẻo yêu kiều, mị hoặc thấp thoáng sau lớp vải y phục mỏng manh như rèm voan. Nàng không trang điểm chải chuốt gì nhiều, trên đầu chỉ khẽ điểm bằng một chiếc trâm ngà, gương mặt còn chẳng hề dùng phấn son...
Con mắt Dương Tử Luân đã muốn tối sầm lại, dù gì hắn cũng phải công nhận rằng ả rất đẹp.
Nhưng ả cũng chính là loại hồ ly nham hiểm độc ác...
Hồ ly thì luôn dùng nhan sắc bề ngoài của mình để che giấu dã tâm thâm độc...
Phải, lúc này đây biểu cảm của ả có phần ngoài dự liệu của hắn, ả câm lặng như hến, vẫn cứ đứng chôn chân một chỗ, đơn giản là không giống người thật sinh động mà giống như một pho tượng.
Không muốn chống đối, chẳng nhẽ ả muốn phó mặc?
Hàn Mai, dù thế nào thì ả cũng đang dùng cách đối phó lại với hắn thôi, không bằng cách này thì cũng bằng cách khác.
Đối với hắn, sự tồn tại của người đàn bà này từ xa xưa đã khiến hắn vô cùng ngứa mắt. Một ả nữ nhi Hàn gia không đâu lại có thể vừa vào cung đã được sắc phong mẫu nghi thiên hạ, chỉ một tháng sau khi hoàng bá của hắn lâm chung đã ngồi lên ngôi cao hoàng thái hậu nhiếp chính, cùng với thế lực đằng sau là Hàn gia thao túng triều đình, mưu đồ soán ngôi của họ Dương.
Mà ả là ai, chính là nữ nhi của Hàn Trữ Doanh, cũng một phần vì ân oán cá nhân mà lão ta đã dồn tâm huyết hạ bệ phụ vương hắn nơi triều chính. Hắn biết phụ vương hắn trước đây phải lòng mẫu thân của ả là Yến Linh Cơ, cho đến khi bà ta đã bán thân vào lầu xanh hay theo Hàn Trữ Doanh về làm thiếp, phụ vương hắn vẫn mang một phần hoài tưởng ...
Bấy nhiêu cũng đủ để hắn khinh ghét Hàn Mai rồi, chưa nói đến những thù hận chồng chất phía sau.
...
...
Ánh mắt cùng giọng nói của hắn thâm trầm, hướng phía nàng mà ra lệnh:
- Còn đứng đó sao? Trước kia ngươi tiến cung không có học qua lễ nghi hành xử sao?
Nàng không muốn quỳ gối trước hắn, nàng cũng chẳng phải đám cung phi mong chờ được hắn ân sủng, cớ gì nàng phải quan tâm đến việc xử sự trong hoàn cảnh này ra sao...
Chỉ là nàng nhất thời bị dồn đến bước đường cùng này...
- Muốn làm gì thì mau làm! - Giọng Hàn Mai vô cùng lạnh lẽo.
Trong mắt hắn lộ ra một tia nhìn phẫn nộ trước thái độ kiêu ngạo băng lãnh của nàng, thân thủ hắn nhanh chóng bước xuống giường, trong chớp mắt đã đứng ngay sát cạnh nàng.
Hàn Mai cảm thấy xung quanh có một luồng khí nguy hiểm bức bách, thực sự thì trong lòng nàng cũng rất căng thẳng. Nàng cảm giác chỉ cần hắn chạm sơ qua vào nàng thôi, người nàng sẽ co rúm lại, những hình ảnh nhục nhã ghê tởm ngày hôm đó sẽ lại dồn về...
Dương Tử Luân cúi thấp đầu, giọng nói khinh bạc mang theo hơi thở nóng rực phả vào vành tai nhỏ nhắn:
- Hàn Mai, ta nói cho ngươi biết, đừng khiến cho ta cảm thấy khó chịu hay mất hứng, ngươi biết rõ hậu quả sẽ như thế nào...
Nàng dĩ nhiên hiểu, cái hậu quả mà hắn nói sẽ không chỉ dành cho nàng...
Thân hình mảnh mai của nàng trở nên cứng ngắc khi hắn dùng tay nâng cằm của nàng, xoay gương mặt của nàng hướng về phía hắn.
- Cho dù ngươi có cố giả vờ như một xác chết nằm trên giường, ta cũng sẽ làm cho ngươi thấy được đủ sự nhục nhã ...
Hắn chính là đang cần phát tiết, và phải phát tiết trên người đàn bà đáng hận này, vũ nhục hành hạ ả...
Vòng tay qua hông nàng kéo lại bên giường, một cái đẩy không khoan nhượng khiến cả người nàng ngã nhào xuống nệm, nơi còn lưu lại không ít dấu tích của cuộc hoan ái vừa nãy giữa hắn và Uyên phi, ngay cả mùi hương liệu nồng nàn đặc trưng của nàng ta vẫn như còn quanh quẩn...
Hắn đứng bên giường, mau chóng thoát xuống y phục của mình đồng thời nhìn nàng châm biếm:
- Còn không mau thoát xiêm y? Chẳng phải kĩ nữ thì luôn chủ động thoát y, lả lướt câu dẫn nam nhân sao?
Da dẻ của nàng cảm nhận rõ rệt cái lạnh của gió và sương đêm.
[Một ngày nào đó trong kí ức, cũng đêm muộn như vậy, cũng có gió thổi và sương giăng như vậy, dưới cùng một mái hiên, nàng và Lam Mặc ngồi gần nhau, mỗi người làm một việc của mình, không ai nói gì nhưng cảm giác lại rất gần gũi bình yên...
Nàng ngồi khâu quần áo cho những đứa nhỏ ở nhà thím Trương, y ngồi nhắm mắt dưỡng thần tu luyện đạo pháp của y...
Hầu như không bao giờ nàng nhìn thấy y nằm ngủ, bởi lẽ y dậy từ sáng sớm tinh mơ luyện công, buổi tối cũng tu luyện đến rất muộn, những lúc đó thì nàng đã ngủ ngon trong mộng đẹp...
"Đạo nhân, cho ngươi ngồi đó mà tắm sương, ta đi ngủ trước!" - Hàn Mai thu dọn rồi bước vào phòng ngủ.
Dù nàng đã đi được mấy bước, y vẫn như một khúc gỗ ngồi đó, thậm chí một câu nói "Ừ" cũng không lên tiếng.
Chính vì vậy mà nàng có chút nghi ngờ rằng có phải y đã ngủ gật trong lúc ngồi thiền rồi hay không, chân nàng bèn rón rén vòng ra phía trước mặt y.
Đôi mắt ấy nhắm nghiền, hơi thở đều nhẹ, còn không phải là giống ngủ gật sao.
Hàn Mai lặng lẽ quan sát gương mặt y, sống mũi của y rất cao và thẳng, khiến cho nàng nảy sinh chút tò mò muốn chạm vào.
Vươn đầu ngón tay nhỏ bé, nàng muốn ấn vào đó thử một cái, thế nhưng ngón tay còn chưa có chạm tới, bàn tay nàng đã bị một bàn tay khác túm lại. Y mở ra đôi mắt màu lam sẫm, đôi mắt này cũng khiến nàng liên tưởng đến cái tên của y, Lam Mặc. Nghiêm khắc nhìn nàng, giống như người lớn giáo huấn trẻ con, y nói:
- Lần sau không được làm vậy! Đi ngủ!
Nói rồi y cũng ngừng tu luyện, một mạch bước lên đi thẳng vào phòng, bỏ lại nàng vừa ngỡ ngàng vừa bực bội.]
...
...
Lúc này nàng đã hiểu, chỉ có gió và sương nơi Trúc Lâm mới khiến cõi lòng nàng không thấy lạnh.
Đồng thời nàng cũng hiểu, sẽ không bao giờ quay lại được những ngày tháng đó nữa.
Hình bóng y phiêu diêu như gió, đã sớm rời khỏi nàng...
Đối với nàng, y chính là một cơn gió, chỉ có thể cảm nhận duy nhất một lần trong đời. Giữa cuộc đời đầy bi kịch và toan tính này của nàng, xem như cũng đã có một quãng thời gian đẹp đẽ để trân trọng...
...
...
Đưa nàng vào nội tẩm đứng trước mặt Luân đế, đám cung nhân cúi đầu rồi lui ra. Cửa ngoài cùng của gian nội tẩm rộng rãi này được khép lại, phía sau vẫn có cung nữ, thái giám và thị vệ luôn đứng phục mệnh.
Hàn Mai không nhìn thấy bất cứ điều gì, cũng giống như như tương lai của nàng, trước mắt đều là một màu đen....
Nàng chỉ có thể cảm nhận mùi trầm hương nhè nhẹ tỏa ra từ một lư hương nào đó, phía dưới chân nàng có lẽ là loại thảm nhung thượng phẩm.
Đây chính là gian phòng ngủ xa hoa của hoàng đế.
...
Dương Tử Luân ngồi thoải mái ở trên long sàng, bộ áo ngủ bằng gấm vàng xộc xệch trễ nải, để lộ ra những cơ ngực rắn chắc cường tráng, trên đó còn lưu lại một vài vết sẹo nhỏ, đó là vết tích không tránh khỏi của những cuộc đao binh khi hắn dấy quân soán ngôi.
Hắn khẽ đưa con mắt đánh giá đối phương.
Hàn Mai tĩnh lặng đứng đó, mái tóc dài đen nhánh ôm lấy hai vai, lòa xòa trên thân thể trắng trẻo yêu kiều, mị hoặc thấp thoáng sau lớp vải y phục mỏng manh như rèm voan. Nàng không trang điểm chải chuốt gì nhiều, trên đầu chỉ khẽ điểm bằng một chiếc trâm ngà, gương mặt còn chẳng hề dùng phấn son...
Con mắt Dương Tử Luân đã muốn tối sầm lại, dù gì hắn cũng phải công nhận rằng ả rất đẹp.
Nhưng ả cũng chính là loại hồ ly nham hiểm độc ác...
Hồ ly thì luôn dùng nhan sắc bề ngoài của mình để che giấu dã tâm thâm độc...
Phải, lúc này đây biểu cảm của ả có phần ngoài dự liệu của hắn, ả câm lặng như hến, vẫn cứ đứng chôn chân một chỗ, đơn giản là không giống người thật sinh động mà giống như một pho tượng.
Không muốn chống đối, chẳng nhẽ ả muốn phó mặc?
Hàn Mai, dù thế nào thì ả cũng đang dùng cách đối phó lại với hắn thôi, không bằng cách này thì cũng bằng cách khác.
Đối với hắn, sự tồn tại của người đàn bà này từ xa xưa đã khiến hắn vô cùng ngứa mắt. Một ả nữ nhi Hàn gia không đâu lại có thể vừa vào cung đã được sắc phong mẫu nghi thiên hạ, chỉ một tháng sau khi hoàng bá của hắn lâm chung đã ngồi lên ngôi cao hoàng thái hậu nhiếp chính, cùng với thế lực đằng sau là Hàn gia thao túng triều đình, mưu đồ soán ngôi của họ Dương.
Mà ả là ai, chính là nữ nhi của Hàn Trữ Doanh, cũng một phần vì ân oán cá nhân mà lão ta đã dồn tâm huyết hạ bệ phụ vương hắn nơi triều chính. Hắn biết phụ vương hắn trước đây phải lòng mẫu thân của ả là Yến Linh Cơ, cho đến khi bà ta đã bán thân vào lầu xanh hay theo Hàn Trữ Doanh về làm thiếp, phụ vương hắn vẫn mang một phần hoài tưởng ...
Bấy nhiêu cũng đủ để hắn khinh ghét Hàn Mai rồi, chưa nói đến những thù hận chồng chất phía sau.
...
...
Ánh mắt cùng giọng nói của hắn thâm trầm, hướng phía nàng mà ra lệnh:
- Còn đứng đó sao? Trước kia ngươi tiến cung không có học qua lễ nghi hành xử sao?
Nàng không muốn quỳ gối trước hắn, nàng cũng chẳng phải đám cung phi mong chờ được hắn ân sủng, cớ gì nàng phải quan tâm đến việc xử sự trong hoàn cảnh này ra sao...
Chỉ là nàng nhất thời bị dồn đến bước đường cùng này...
- Muốn làm gì thì mau làm! - Giọng Hàn Mai vô cùng lạnh lẽo.
Trong mắt hắn lộ ra một tia nhìn phẫn nộ trước thái độ kiêu ngạo băng lãnh của nàng, thân thủ hắn nhanh chóng bước xuống giường, trong chớp mắt đã đứng ngay sát cạnh nàng.
Hàn Mai cảm thấy xung quanh có một luồng khí nguy hiểm bức bách, thực sự thì trong lòng nàng cũng rất căng thẳng. Nàng cảm giác chỉ cần hắn chạm sơ qua vào nàng thôi, người nàng sẽ co rúm lại, những hình ảnh nhục nhã ghê tởm ngày hôm đó sẽ lại dồn về...
Dương Tử Luân cúi thấp đầu, giọng nói khinh bạc mang theo hơi thở nóng rực phả vào vành tai nhỏ nhắn:
- Hàn Mai, ta nói cho ngươi biết, đừng khiến cho ta cảm thấy khó chịu hay mất hứng, ngươi biết rõ hậu quả sẽ như thế nào...
Nàng dĩ nhiên hiểu, cái hậu quả mà hắn nói sẽ không chỉ dành cho nàng...
Thân hình mảnh mai của nàng trở nên cứng ngắc khi hắn dùng tay nâng cằm của nàng, xoay gương mặt của nàng hướng về phía hắn.
- Cho dù ngươi có cố giả vờ như một xác chết nằm trên giường, ta cũng sẽ làm cho ngươi thấy được đủ sự nhục nhã ...
Hắn chính là đang cần phát tiết, và phải phát tiết trên người đàn bà đáng hận này, vũ nhục hành hạ ả...
Vòng tay qua hông nàng kéo lại bên giường, một cái đẩy không khoan nhượng khiến cả người nàng ngã nhào xuống nệm, nơi còn lưu lại không ít dấu tích của cuộc hoan ái vừa nãy giữa hắn và Uyên phi, ngay cả mùi hương liệu nồng nàn đặc trưng của nàng ta vẫn như còn quanh quẩn...
Hắn đứng bên giường, mau chóng thoát xuống y phục của mình đồng thời nhìn nàng châm biếm:
- Còn không mau thoát xiêm y? Chẳng phải kĩ nữ thì luôn chủ động thoát y, lả lướt câu dẫn nam nhân sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.