Chương 23:
Họa Bút Xao Xao
06/07/2024
Nửa tháng sau.
Năm người giống như ăn mày lệ nóng lưng tròng nhìn tấm bia đá có khắc ba chữ to "Huyện Lâm Nghi".
"Tổ mẫu, qua tấm bia đá này, chúng ta liền tiến vào huyện Lâm Nghi."
"Tốt, tốt, tốt!"
Nhan lão thái thái nghẹn ngào liên tục nói ba chữ tốt.
Trong lòng Đạo Hoa cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đến thời cổ đại rồi, chỉ cần ngồi xe ngựa, nàng sẽ mắng xe ngựa xóc nảy bất ổn, nhưng đi bộ hơn nửa tháng, nàng không bao giờ lại mắng chửi xe ngựa không tốt.
Xe ngựa dù có xóc hơn nữa, cũng tốt hơn so với đi bộ bằng hai chân.
"Đi, lập tức có thể nhìn thấy phụ mẫu các ngươi."
Đạo Hoa nhìn quần áo bọn họ mặc, hỏi:
"Tổ mẫu, chúng ta cứ đi gặp phụ thân như vậy, bọn họ có thể hay không…..?"
Nhan lão thái thái lập tức trừng lớn mắt:
"Sợ cái gì? Chẳng lẽ hắn còn dám ghét bỏ lão bà tử ta?"
Đạo hoa cười khổ.
Hắn sẽ không ghét bỏ lão thái thái, nhưng sẽ ghét bỏ nàng nha.
Từ nhỏ nàng đã không sinh ra ở bên cạnh phụ mẫu, mà tình cảm giữa người với người là cần ở chung, muốn nói phụ mẫu của nàng yêu thương nàng, nàng không tin.
"Đi, sợ cái gì, có tổ mẫu ở đây, ai cũng không thể bắt nạt ngươi."
Huyện Lâm Nghi, trước cửa lớn huyện nha.
Nha dịch trông cửa đang thương thảo xem sau khi tan làm đi đâu tiêu sái, đang nói hăng say, đột nhiên có một cỗ mùi gay mũi, ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện, trước cửa huyện nha có thêm năm tên ăn mày.
"Quan gia, xin hỏi một chút, nơi này là huyện nha huyện Lâm Nghi sao?"
Tôn bá cười tiến lên hỏi.
"Đi đi đi, ở đâu chạy tới bọn ăn mày, từ đâu tới thì cút đến đó đi"
Đám nha dịch đứng trước cửa lớn đều ghét bỏ đuổi Tôn bá ra ngoài.
Tôn bá còn muốn hỏi, một tên nha dịch có chút không kiên nhẫn, giơ bội đao bên hông lên muốn đánh tới Tôn bá.
"Ngươi làm gì vậy?"
Nhan Văn Đào thấy vậy thì giật nảy mình, hai bước thành ba bước, nhanh chóng chạy tới, một phát bắt được cánh tay của nha dịch, cứu Tôn bá ra.
"Điêu dân lớn mật, dám chạy đến trước cửa huyện nha giương oai, chán sống phải không?"
Những nha dịch khác nhao nhao tiến lên, bọn họ nhiều người, hai ba cái đã áp đảo Nhan Văn Đào ngã xuống đất.
Thấy bọn họ đối xử với Nhan Văn Đào như vậy, Nhan lão thái thái tức giận đến mức không chịu nổi.
"Các ngươi dừng tay cho ta!"
Đạo Hoa cũng vừa tức vừa vội, giao Nhan lão thái thái cho tôn mụ, nhanh chóng chạy lên, đưa tay chỉ vào nha dịch, lạnh lùng nói: "Phụ thân ta là Nhan Trí Cao, Huyện lệnh Lâm Nghi huyện, nếu các ngươi dám đụng đến Tam ca ta, ta muốn các ngươi đẹp mặt."
Lời này vừa ra, nha dịch vốn đang vẻ mặt tươi cười đắc ý đều sững sờ tại chỗ.
Hậu viện huyện nha.
Một nam tử trẻ tuổi ăn mặc kiểu thư sinh, hơn 20 tuổi vội vàng đi về phía một tiểu viện.
"Bái kiến Lâm sư gia!"
Nha hoàn ở hậu viện nhìn thấy nam tử, đều hành lễ. Chờ nam tử đi xa, mới đứng dậy.
"Lâm sư gia này sắp coi hậu viện huyện nha thành nhà mình rồi."
"Ngươi mau nhỏ giọng một chút đi, phu nhân đều không nói chuyện, nào đến phiên chúng ta nói cái gì."
"Ôi, Lâm di nương được sủng ái, cô nương thiếu gia của nàng cũng được sủng ái, phu nhân cũng không thể không cho nàng vài phần thể diện nha."
"Cũng không biết Lâm sư gia đi Song Hinh Viện làm cái gì?"
Mặc kệ hắn, dù sao cũng không có quan hệ gì với chúng ta...
Song Hinh Viện.
Lâm Tài Lương vừa vào cửa viện liền nói với một phụ nhân trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp, dáng người yểu điệu trong viện:
"Nhanh, thu thập một chút, lập tức đi đến cửa lớn huyện nha, lão thái thái đã đến."
"Cái gì?!"
Lâm di nương đang tưới nước cho hoa cỏ trong viện giật nảy mình, bình nước trong tay trực tiếp rơi xuống đất.
Lâm Tài Lương thấy Lâm di nương đứng bất động, gấp đến độ không chịu nổi:
"Ôi, tỷ tỷ tốt của ta, tỷ còn thất thần làm gì, mau gọi Văn Bân và Di Song đi, lần đầu tiên tỷ gặp lão thái thái, không phải để lại cho nàng ấn tượng tốt sao?"
"Ta đã tới thông báo trước cho tỷ rồi, bên phu nhân chắc cũng sắp nhận được tin rồi, tỷ nhanh lên, nếu gặp lão thái thái trước phu nhân một bước, lão thái thái này còn không lau mắt mà nhìn tỷ nữa àh."
Vừa rồi hắn chuẩn bị về nhà, vừa vặn thấy nha dịch và Nhan lão thái thái tranh chấp.
Thừa dịp nha dịch bị thân phận của Nhan lão thái thái hù sợ, hắn co cẳng chạy đến tìm tỷ tỷ.
Đại nhân sủng ái tỷ tỷ, nếu như cũng được lão thái thái yêu thương, vậy thì cuộc sống sau này của bọn họ sẽ càng tốt hơn.
Lâm di nương lúc này cũng phản ứng lại: "Đúng đúng đúng, đệ nói đúng."
Nói xong, liền chạy vào phòng như một cơn gió, vừa thu thập, vừa phân phó nha hoàn đi gọi nhi tử nữ nhi.
Cùng lúc đó, cũng có người đi báo tin cho chính thê Lý phu nhân Nhan Trí Cao.
Năm người giống như ăn mày lệ nóng lưng tròng nhìn tấm bia đá có khắc ba chữ to "Huyện Lâm Nghi".
"Tổ mẫu, qua tấm bia đá này, chúng ta liền tiến vào huyện Lâm Nghi."
"Tốt, tốt, tốt!"
Nhan lão thái thái nghẹn ngào liên tục nói ba chữ tốt.
Trong lòng Đạo Hoa cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đến thời cổ đại rồi, chỉ cần ngồi xe ngựa, nàng sẽ mắng xe ngựa xóc nảy bất ổn, nhưng đi bộ hơn nửa tháng, nàng không bao giờ lại mắng chửi xe ngựa không tốt.
Xe ngựa dù có xóc hơn nữa, cũng tốt hơn so với đi bộ bằng hai chân.
"Đi, lập tức có thể nhìn thấy phụ mẫu các ngươi."
Đạo Hoa nhìn quần áo bọn họ mặc, hỏi:
"Tổ mẫu, chúng ta cứ đi gặp phụ thân như vậy, bọn họ có thể hay không…..?"
Nhan lão thái thái lập tức trừng lớn mắt:
"Sợ cái gì? Chẳng lẽ hắn còn dám ghét bỏ lão bà tử ta?"
Đạo hoa cười khổ.
Hắn sẽ không ghét bỏ lão thái thái, nhưng sẽ ghét bỏ nàng nha.
Từ nhỏ nàng đã không sinh ra ở bên cạnh phụ mẫu, mà tình cảm giữa người với người là cần ở chung, muốn nói phụ mẫu của nàng yêu thương nàng, nàng không tin.
"Đi, sợ cái gì, có tổ mẫu ở đây, ai cũng không thể bắt nạt ngươi."
Huyện Lâm Nghi, trước cửa lớn huyện nha.
Nha dịch trông cửa đang thương thảo xem sau khi tan làm đi đâu tiêu sái, đang nói hăng say, đột nhiên có một cỗ mùi gay mũi, ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện, trước cửa huyện nha có thêm năm tên ăn mày.
"Quan gia, xin hỏi một chút, nơi này là huyện nha huyện Lâm Nghi sao?"
Tôn bá cười tiến lên hỏi.
"Đi đi đi, ở đâu chạy tới bọn ăn mày, từ đâu tới thì cút đến đó đi"
Đám nha dịch đứng trước cửa lớn đều ghét bỏ đuổi Tôn bá ra ngoài.
Tôn bá còn muốn hỏi, một tên nha dịch có chút không kiên nhẫn, giơ bội đao bên hông lên muốn đánh tới Tôn bá.
"Ngươi làm gì vậy?"
Nhan Văn Đào thấy vậy thì giật nảy mình, hai bước thành ba bước, nhanh chóng chạy tới, một phát bắt được cánh tay của nha dịch, cứu Tôn bá ra.
"Điêu dân lớn mật, dám chạy đến trước cửa huyện nha giương oai, chán sống phải không?"
Những nha dịch khác nhao nhao tiến lên, bọn họ nhiều người, hai ba cái đã áp đảo Nhan Văn Đào ngã xuống đất.
Thấy bọn họ đối xử với Nhan Văn Đào như vậy, Nhan lão thái thái tức giận đến mức không chịu nổi.
"Các ngươi dừng tay cho ta!"
Đạo Hoa cũng vừa tức vừa vội, giao Nhan lão thái thái cho tôn mụ, nhanh chóng chạy lên, đưa tay chỉ vào nha dịch, lạnh lùng nói: "Phụ thân ta là Nhan Trí Cao, Huyện lệnh Lâm Nghi huyện, nếu các ngươi dám đụng đến Tam ca ta, ta muốn các ngươi đẹp mặt."
Lời này vừa ra, nha dịch vốn đang vẻ mặt tươi cười đắc ý đều sững sờ tại chỗ.
Hậu viện huyện nha.
Một nam tử trẻ tuổi ăn mặc kiểu thư sinh, hơn 20 tuổi vội vàng đi về phía một tiểu viện.
"Bái kiến Lâm sư gia!"
Nha hoàn ở hậu viện nhìn thấy nam tử, đều hành lễ. Chờ nam tử đi xa, mới đứng dậy.
"Lâm sư gia này sắp coi hậu viện huyện nha thành nhà mình rồi."
"Ngươi mau nhỏ giọng một chút đi, phu nhân đều không nói chuyện, nào đến phiên chúng ta nói cái gì."
"Ôi, Lâm di nương được sủng ái, cô nương thiếu gia của nàng cũng được sủng ái, phu nhân cũng không thể không cho nàng vài phần thể diện nha."
"Cũng không biết Lâm sư gia đi Song Hinh Viện làm cái gì?"
Mặc kệ hắn, dù sao cũng không có quan hệ gì với chúng ta...
Song Hinh Viện.
Lâm Tài Lương vừa vào cửa viện liền nói với một phụ nhân trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp, dáng người yểu điệu trong viện:
"Nhanh, thu thập một chút, lập tức đi đến cửa lớn huyện nha, lão thái thái đã đến."
"Cái gì?!"
Lâm di nương đang tưới nước cho hoa cỏ trong viện giật nảy mình, bình nước trong tay trực tiếp rơi xuống đất.
Lâm Tài Lương thấy Lâm di nương đứng bất động, gấp đến độ không chịu nổi:
"Ôi, tỷ tỷ tốt của ta, tỷ còn thất thần làm gì, mau gọi Văn Bân và Di Song đi, lần đầu tiên tỷ gặp lão thái thái, không phải để lại cho nàng ấn tượng tốt sao?"
"Ta đã tới thông báo trước cho tỷ rồi, bên phu nhân chắc cũng sắp nhận được tin rồi, tỷ nhanh lên, nếu gặp lão thái thái trước phu nhân một bước, lão thái thái này còn không lau mắt mà nhìn tỷ nữa àh."
Vừa rồi hắn chuẩn bị về nhà, vừa vặn thấy nha dịch và Nhan lão thái thái tranh chấp.
Thừa dịp nha dịch bị thân phận của Nhan lão thái thái hù sợ, hắn co cẳng chạy đến tìm tỷ tỷ.
Đại nhân sủng ái tỷ tỷ, nếu như cũng được lão thái thái yêu thương, vậy thì cuộc sống sau này của bọn họ sẽ càng tốt hơn.
Lâm di nương lúc này cũng phản ứng lại: "Đúng đúng đúng, đệ nói đúng."
Nói xong, liền chạy vào phòng như một cơn gió, vừa thu thập, vừa phân phó nha hoàn đi gọi nhi tử nữ nhi.
Cùng lúc đó, cũng có người đi báo tin cho chính thê Lý phu nhân Nhan Trí Cao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.