Chương 29:
Họa Bút Xao Xao
06/07/2024
Nhìn tôn nữ nức nở, Lâm Tài Lương tâm cực kỳ đau đớn, vội vàng ôm người vào trong ngực, không vui nhìn Lâm di nương: "Tỷ tỷ thật là, có lời gì từ từ nói không được sao? Xem Di Song bị dọa."
Nữ nhi vừa khóc, Lâm di nương liền hối hận, bị đệ đệ quở trách cũng không hé răng.
Lâm Tài Lương vừa trấn an Nhan Di Song, vừa nhẹ giọng nói: “Nương con không nên hung dữ với con, nhưng con cũng có chỗ không đúng."
Trên mặt Nhan Di Song có nước mắt, nghi hoặc nhìn cậu út.
Lâm Tài Lương lau đi nước mắt trên mặt nàng: "Di Song, con phải nhớ kỹ, cho dù con không thích cái gì, cũng không thể nói ra được."
Nhan Di Song: "Vì sao?"
Lâm Tài Lương: "Bởi vì như vậy sẽ khiến phụ thân con không thích, sẽ làm cho những người khác không thích con. Con cũng không muốn những người khác không thích con, đúng hay không?"
Nhan Di Song vùi đầu vào trong ngực Lâm Tài Lương, buồn bực nói: “Con không thích trưởng tỷ, tiểu cữu, người nói xem sau này phụ thân có thể chỉ thích nàng, không thích con hay không?"
Lâm Tài Lương vuốt vuốt mũi Nhan Di Song, cưng chiều nói: "Di Song chúng ta thông minh tài giỏi như vậy, mới tám tuổi đã biết làm thơ rồi, đại nhân yêu tài, sao lại không thích con?"
Nghe nói như thế, Lâm di nương đúng lúc thở phào nhẹ nhõm.
Nàng ta vừa sốt ruột liền quên mất, lão gia thích người có tài văn chương, nha đầu lớn lên ở nông thôn kia, khí độ học thức làm sao có thể so được với Di Song của nàng ta?
Xuân Hoa Viện.
"Đạo Hoa? Sao cái tên này lại quê mùa như vậy? Ta cũng không muốn gọi ra." Nhan Di Nhạc tướng mạo đáng yêu, đã bảy tuổi, đang cười hì hì nói với ca ca tỷ tỷ của mình.
Nhan Văn Kiệt chẳng những không ngăn cản, ngược lại còn gật đầu theo: "Quả thật rất quê mùa."
Nhan Di Hoan tỏ vẻ không đồng ý, chau mày nói: "Nhị ca, Di Nhạc, Đạo Hoa là con gái của đại bá mẫu, đại bá mẫu bình thường đối xử với chúng ta không tệ, chúng ta không nên ở sau lưng nói Đạo Hoa như vậy."
Nhan Di Nhạc không thèm để ý: "Nói một chút thì sao, nàng cũng không phải nữ nhi của Ngọc Hoàng Đại Đế, ngay cả nói cũng không thể nói."
"Nha đầu chết tiệt, ngươi yên tĩnh lại cho ta."
Tôn thị đột nhiên đi vào phòng, hung hăng trừng mắt nhìn tiểu nữ nhi.
“Nương, sao nương lại trở về?" Nhan Văn Kiệt, Nhan Di Nhạc vui vẻ đứng dậy.
Tôn thị: "Tổ mẫu các con hiện tại đang rửa mặt, ta lặng lẽ trở về chính là muốn dặn dò các con, đợi lát nữa đến Tùng Hạc Viện, phải thân cận tổ mẫu các con thật tốt, còn có Đạo Hoa, cũng phải giao hảo, biết không?"
Nhan Văn Kiệt cười nói: "Nương, người cứ yên tâm, chúng con sẽ thân cận tổ mẫu thật tốt, về phần Đạo Hoa, nha đầu từ nông thôn tới, chưa thấy qua việc đời gì, đuổi nàng ấy đi còn không phải dễ dàng."
Tôn thị trừng mắt nhìn nhi tử: "Đạo Hoa tuy là tiểu nha đầu ở nông thôn, nhưng bên trên còn có tổ mẫu của các con. Ta có thể nói cho các con biết, tổ mẫu của các con cũng không phải ăn chay, đều kiềm chế cho ta một chút."
"Còn nữa, ngày sau không cho phép nói cái gì mà quê mùa, cái tên Đạo Hoa này là tổ mẫu các con tự mình đặt, trong lòng các con chính là ghét bỏ, cũng không thể biểu hiện ra ngoài."
Nhan Di Nhạc cười chạy tới ôm Tôn thị: "Nương, nhi tử nữ nhi của người không ngốc như vậy, yên tâm đi, chúng con sẽ không nổi xung đột với Đạo Hoa."
Tôn thị tức giận nhìn tiểu nữ nhi: "Đạo Hoa gì, phải gọi là đại tỷ, nàng ta chính là đích trưởng nữ Nhan gia chúng ta. Còn nữa, Đạo Hoa chỉ là tên mụ, còn đại danh của nàng ta là Nhan Di Nhất."
Nhan Di Nhạc bĩu môi: "Tỷ tỷ nhỏ hơn muội ấy mấy tháng, bằng không đích trưởng nữ Nhan gia sẽ là tỷ tỷ."
Nghe vậy, Tôn thị thở dài một hơi, nhìn thoáng qua đại nữ nhi vui vẻ.
Ai nói không phải chứ, chỉ còn mấy tháng nữa thôi, nếu không nữ nhi của bà ta đã là trưởng nữ Nhan gia rồi.
Ở nông thôn, có lẽ sẽ không ai quan tâm đến thân phận đích trưởng nữ này.
Nhưng sau khi từng tiếp xúc với những phu nhân quan gia kia, nàng mới biết được, một ít đại gia tộc có nội tình, có căn cơ, cưới vợ bình thường đều sẽ ưu tiên lựa chọn đích trưởng nữ trong nhà.
Nữ nhi vừa khóc, Lâm di nương liền hối hận, bị đệ đệ quở trách cũng không hé răng.
Lâm Tài Lương vừa trấn an Nhan Di Song, vừa nhẹ giọng nói: “Nương con không nên hung dữ với con, nhưng con cũng có chỗ không đúng."
Trên mặt Nhan Di Song có nước mắt, nghi hoặc nhìn cậu út.
Lâm Tài Lương lau đi nước mắt trên mặt nàng: "Di Song, con phải nhớ kỹ, cho dù con không thích cái gì, cũng không thể nói ra được."
Nhan Di Song: "Vì sao?"
Lâm Tài Lương: "Bởi vì như vậy sẽ khiến phụ thân con không thích, sẽ làm cho những người khác không thích con. Con cũng không muốn những người khác không thích con, đúng hay không?"
Nhan Di Song vùi đầu vào trong ngực Lâm Tài Lương, buồn bực nói: “Con không thích trưởng tỷ, tiểu cữu, người nói xem sau này phụ thân có thể chỉ thích nàng, không thích con hay không?"
Lâm Tài Lương vuốt vuốt mũi Nhan Di Song, cưng chiều nói: "Di Song chúng ta thông minh tài giỏi như vậy, mới tám tuổi đã biết làm thơ rồi, đại nhân yêu tài, sao lại không thích con?"
Nghe nói như thế, Lâm di nương đúng lúc thở phào nhẹ nhõm.
Nàng ta vừa sốt ruột liền quên mất, lão gia thích người có tài văn chương, nha đầu lớn lên ở nông thôn kia, khí độ học thức làm sao có thể so được với Di Song của nàng ta?
Xuân Hoa Viện.
"Đạo Hoa? Sao cái tên này lại quê mùa như vậy? Ta cũng không muốn gọi ra." Nhan Di Nhạc tướng mạo đáng yêu, đã bảy tuổi, đang cười hì hì nói với ca ca tỷ tỷ của mình.
Nhan Văn Kiệt chẳng những không ngăn cản, ngược lại còn gật đầu theo: "Quả thật rất quê mùa."
Nhan Di Hoan tỏ vẻ không đồng ý, chau mày nói: "Nhị ca, Di Nhạc, Đạo Hoa là con gái của đại bá mẫu, đại bá mẫu bình thường đối xử với chúng ta không tệ, chúng ta không nên ở sau lưng nói Đạo Hoa như vậy."
Nhan Di Nhạc không thèm để ý: "Nói một chút thì sao, nàng cũng không phải nữ nhi của Ngọc Hoàng Đại Đế, ngay cả nói cũng không thể nói."
"Nha đầu chết tiệt, ngươi yên tĩnh lại cho ta."
Tôn thị đột nhiên đi vào phòng, hung hăng trừng mắt nhìn tiểu nữ nhi.
“Nương, sao nương lại trở về?" Nhan Văn Kiệt, Nhan Di Nhạc vui vẻ đứng dậy.
Tôn thị: "Tổ mẫu các con hiện tại đang rửa mặt, ta lặng lẽ trở về chính là muốn dặn dò các con, đợi lát nữa đến Tùng Hạc Viện, phải thân cận tổ mẫu các con thật tốt, còn có Đạo Hoa, cũng phải giao hảo, biết không?"
Nhan Văn Kiệt cười nói: "Nương, người cứ yên tâm, chúng con sẽ thân cận tổ mẫu thật tốt, về phần Đạo Hoa, nha đầu từ nông thôn tới, chưa thấy qua việc đời gì, đuổi nàng ấy đi còn không phải dễ dàng."
Tôn thị trừng mắt nhìn nhi tử: "Đạo Hoa tuy là tiểu nha đầu ở nông thôn, nhưng bên trên còn có tổ mẫu của các con. Ta có thể nói cho các con biết, tổ mẫu của các con cũng không phải ăn chay, đều kiềm chế cho ta một chút."
"Còn nữa, ngày sau không cho phép nói cái gì mà quê mùa, cái tên Đạo Hoa này là tổ mẫu các con tự mình đặt, trong lòng các con chính là ghét bỏ, cũng không thể biểu hiện ra ngoài."
Nhan Di Nhạc cười chạy tới ôm Tôn thị: "Nương, nhi tử nữ nhi của người không ngốc như vậy, yên tâm đi, chúng con sẽ không nổi xung đột với Đạo Hoa."
Tôn thị tức giận nhìn tiểu nữ nhi: "Đạo Hoa gì, phải gọi là đại tỷ, nàng ta chính là đích trưởng nữ Nhan gia chúng ta. Còn nữa, Đạo Hoa chỉ là tên mụ, còn đại danh của nàng ta là Nhan Di Nhất."
Nhan Di Nhạc bĩu môi: "Tỷ tỷ nhỏ hơn muội ấy mấy tháng, bằng không đích trưởng nữ Nhan gia sẽ là tỷ tỷ."
Nghe vậy, Tôn thị thở dài một hơi, nhìn thoáng qua đại nữ nhi vui vẻ.
Ai nói không phải chứ, chỉ còn mấy tháng nữa thôi, nếu không nữ nhi của bà ta đã là trưởng nữ Nhan gia rồi.
Ở nông thôn, có lẽ sẽ không ai quan tâm đến thân phận đích trưởng nữ này.
Nhưng sau khi từng tiếp xúc với những phu nhân quan gia kia, nàng mới biết được, một ít đại gia tộc có nội tình, có căn cơ, cưới vợ bình thường đều sẽ ưu tiên lựa chọn đích trưởng nữ trong nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.