Chương 2:
Họa Bút Xao Xao
05/07/2024
Nghe mọi người nói giỡn chọc cười, trên mặt tiểu cô nương thủy chung tràn đầy mỉm cười, một tay kéo Tam ca nhà mình, một tay cắm ở trong bông lúa bên ruộng, bước chân nhẹ nhàng, nhún nhảy đi về phía phòng viện khí phái nhất trong thôn.
Hai huynh muội đi xa, trong đám người lập tức truyền ra thanh âm không hài hòa.
"Chẳng có gì hiếm lạ , còn không phải là một tiểu nha đầu!"
"Lại Nhị , ngươi bớt ở đây phun phân đi, người ta đụng chạm đến ngươi chọc giận ngươi sao?"
"Ta chính là chướng mắt các ngươi nịnh bợ một tiểu nha đầu như vậy, huyện lệnh lão cha kia của nàng phàm là hơi có chút coi trọng nàng, cũng sẽ không đem nàng lưu lại quê quán, một lần lưu chính là tám năm."
"Ngươi không biết thì đừng nói mò, Đạo Hoa đang tận hiếu thay cha mẹ với Nhan lão thái thái đấy."
"Hừ, đây chỉ là lừa gạt người ngoài, các ngươi cũng tin? Ta nghe nói, Nhan huyện thái gia tại nhiệm cưới một tiểu thiếp xuất thân thư hương , tiểu thiếp kia sinh một đôi long phượng thai, nữ nhi trong long phượng thai được gọi là như hoa như ngọc, Nhan huyện thái gia vô cùng yêu thích. Đạo hoa lớn lên ở nông thôn giống như một thôn cô, Nhan huyện thái gia có thể thích mới là lạ."
Hán tử nông gia nói chuyện rất lớn, hơn nữa quê nhà trống trải, cho dù đi được một đoạn, hai huynh muội Nhan Văn Đào vẫn có thể nghe được cuộc nói chuyện của mọi người.
"Tam ca, huynh làm gì vậy?"
Tiểu cô nương kéo Nhan Văn Đào đang muốn quay lại lý luận.
Nhan Văn Đào cao to, chỉ mới mười ba tuổi, chiều cao đã sắp bằng với nam nhân trưởng thành, cô bé suýt nữa không giữ được người.
"Ta muốn giáo huấn Lại Nhị , đúng là miệng chó không phun được ngà voi ."
Nhìn Nhan Văn Đào thở phì phò, cô bé lập tức bật cười:
" Tam ca được lắm, bây giờ huynh có thể nói thành chương rồi đấy!"
Nhan Văn Đào nổi tiếng không thích đọc sách, nghe thấy muội tử trêu chọc, cơn giận trong lòng tiêu tan một chút.
Tiểu cô nương nhân cơ hội kéo người lại:
"Chỉ là một vài lời bàn tán nhàm chán của người ngoài, làm gì nghiêm túc như vậy?"
Nhan Văn Đào đưa tay xoa đầu cô bé, đáng tiếc bị mũ rơm cản lại:
"Đạo hoa, muội đừng nghe bọn họ nói bậy, muội là trưởng nữ Nhan gia chúng ta, nữ nhân của tiểu thiếp kia khẳng định không bằng muội . Cho dù là…...cho dù là……."
Tiểu cô nương nghiêng đầu nhìn về phía Nhan Văn Đào đang nghẹn đỏ mặt, mắt hạnh giảo hoạt đảo quanh, cười sáng lạn nói: "Cho dù là cái gì?"
Nhan Văn Đào cắn răng một cái: "Cho dù là đại bá thật sự thích con gái của tiểu thiếp kia, muội cũng đừng sợ, muội còn có tổ mẫu và chúng ta nữa, chúng ta chắc chắn sẽ không để cho muội bị bắt nạt đâu!"
Tiểu cô nương bỗng nhiên cười, lộ ra hàm răng trắng có chút chói mắt, tay phải xoay qua lật lại bông lúa , khi thấy màu sắc đóa hoa lúa màu xanh lục kia lại đậm hơn, ý cười trong mắt càng đậm.
"Đúng vậy, vạn sự có tổ mẫu, phụ thân có thể quan lớn hơn nữa, còn dám không nghe tổ mẫu?" Trong giọng nói không có chút lo lắng nào.
"Đạo hoa, nha đầu điên này, còn không mau mau cút về đây cho lão bà tử, thật muốn bị phơi thành than đen hay sao?!"
Tiếng la hét trung khí mười phần từ trong đình viện cách hơn mười mét truyền ra, vừa nghe, liền biết người nói chuyện thân thể khỏe mạnh
Thân thể cô bé run rẩy, vẻ mặt bất đắc dĩ sải đôi chân ngắn chạy về phía cửa lớn, vừa chạy vừa kêu to: "Tổ mẫu, bông lúa nhỏ đáng yêu của người đã trở về rồi!"
"Ngươi còn biết trở về sao!"
Vừa bước vào cửa lớn, trán của Mễ Hoa đã bị gõ một cái.
"Ôi, Tam ca cứu mạng, tổ mẫu không thích Đạo hoa ."
Giọng thiếu nữ thanh thúy dễ nghe vang lên trong sân.
Tiếp theo, trong viện một trận gà bay chó sủa.
"Nha đầu điên này, ba ngày không đánh đã trèo lên xà nhà , mặt trời lớn như vậy cũng không sợ bị rám nắng , mỗi ngày đều chạy ra ngoài, trong ruộng lúa có vàng, hay là có bạc, hấp dẫn ngươi như vậy?"
"Có vàng! Tổ mẫu, người xem lúa vàng óng kia có giống vàng không?"
"Vàng ? Khuê nữ người ta hận không thể suốt ngày đều trốn ở trong phòng, ngươi ngược lại, không đem mình phơi thành than đen, ngươi liền cả người không được tự nhiên đúng không?"
"Tổ mẫu, oan uổng quá, Đạo hoa mới không muốn phơi thành than đen đâu, con chạy ra ngoài là vì biết mình phơi nắng không đen, ai bảo con di truyền làn da trời sinh quyến rũ của tổ mẫu chứ ."
"Ngươi đừng ba hoa, da của ngươi có tốt đến đâu cũng không bị chà đạp như vậy."
Trong sân, tiểu cô nương áo xanh như thỏ con chạy vòng quanh sân, sau lưng, một bà lão tóc tai rối bời, tinh thần vô cùng phấn chấn, bước đi như bay đuổi theo.
"Nhan Đạo Hoa, ngươi đứng lại đó cho ta."
"Không muốn, tổ mẫu dừng lại trước đi "
"Ta không tin lão bà tử ta hôm nay không bắt được tiểu nha đầu nhà ngươi."
"Tổ mẫu, con sai rồi, sau này con không bao giờ đi ra ngoài giữa trưa nữa."
Hai huynh muội đi xa, trong đám người lập tức truyền ra thanh âm không hài hòa.
"Chẳng có gì hiếm lạ , còn không phải là một tiểu nha đầu!"
"Lại Nhị , ngươi bớt ở đây phun phân đi, người ta đụng chạm đến ngươi chọc giận ngươi sao?"
"Ta chính là chướng mắt các ngươi nịnh bợ một tiểu nha đầu như vậy, huyện lệnh lão cha kia của nàng phàm là hơi có chút coi trọng nàng, cũng sẽ không đem nàng lưu lại quê quán, một lần lưu chính là tám năm."
"Ngươi không biết thì đừng nói mò, Đạo Hoa đang tận hiếu thay cha mẹ với Nhan lão thái thái đấy."
"Hừ, đây chỉ là lừa gạt người ngoài, các ngươi cũng tin? Ta nghe nói, Nhan huyện thái gia tại nhiệm cưới một tiểu thiếp xuất thân thư hương , tiểu thiếp kia sinh một đôi long phượng thai, nữ nhi trong long phượng thai được gọi là như hoa như ngọc, Nhan huyện thái gia vô cùng yêu thích. Đạo hoa lớn lên ở nông thôn giống như một thôn cô, Nhan huyện thái gia có thể thích mới là lạ."
Hán tử nông gia nói chuyện rất lớn, hơn nữa quê nhà trống trải, cho dù đi được một đoạn, hai huynh muội Nhan Văn Đào vẫn có thể nghe được cuộc nói chuyện của mọi người.
"Tam ca, huynh làm gì vậy?"
Tiểu cô nương kéo Nhan Văn Đào đang muốn quay lại lý luận.
Nhan Văn Đào cao to, chỉ mới mười ba tuổi, chiều cao đã sắp bằng với nam nhân trưởng thành, cô bé suýt nữa không giữ được người.
"Ta muốn giáo huấn Lại Nhị , đúng là miệng chó không phun được ngà voi ."
Nhìn Nhan Văn Đào thở phì phò, cô bé lập tức bật cười:
" Tam ca được lắm, bây giờ huynh có thể nói thành chương rồi đấy!"
Nhan Văn Đào nổi tiếng không thích đọc sách, nghe thấy muội tử trêu chọc, cơn giận trong lòng tiêu tan một chút.
Tiểu cô nương nhân cơ hội kéo người lại:
"Chỉ là một vài lời bàn tán nhàm chán của người ngoài, làm gì nghiêm túc như vậy?"
Nhan Văn Đào đưa tay xoa đầu cô bé, đáng tiếc bị mũ rơm cản lại:
"Đạo hoa, muội đừng nghe bọn họ nói bậy, muội là trưởng nữ Nhan gia chúng ta, nữ nhân của tiểu thiếp kia khẳng định không bằng muội . Cho dù là…...cho dù là……."
Tiểu cô nương nghiêng đầu nhìn về phía Nhan Văn Đào đang nghẹn đỏ mặt, mắt hạnh giảo hoạt đảo quanh, cười sáng lạn nói: "Cho dù là cái gì?"
Nhan Văn Đào cắn răng một cái: "Cho dù là đại bá thật sự thích con gái của tiểu thiếp kia, muội cũng đừng sợ, muội còn có tổ mẫu và chúng ta nữa, chúng ta chắc chắn sẽ không để cho muội bị bắt nạt đâu!"
Tiểu cô nương bỗng nhiên cười, lộ ra hàm răng trắng có chút chói mắt, tay phải xoay qua lật lại bông lúa , khi thấy màu sắc đóa hoa lúa màu xanh lục kia lại đậm hơn, ý cười trong mắt càng đậm.
"Đúng vậy, vạn sự có tổ mẫu, phụ thân có thể quan lớn hơn nữa, còn dám không nghe tổ mẫu?" Trong giọng nói không có chút lo lắng nào.
"Đạo hoa, nha đầu điên này, còn không mau mau cút về đây cho lão bà tử, thật muốn bị phơi thành than đen hay sao?!"
Tiếng la hét trung khí mười phần từ trong đình viện cách hơn mười mét truyền ra, vừa nghe, liền biết người nói chuyện thân thể khỏe mạnh
Thân thể cô bé run rẩy, vẻ mặt bất đắc dĩ sải đôi chân ngắn chạy về phía cửa lớn, vừa chạy vừa kêu to: "Tổ mẫu, bông lúa nhỏ đáng yêu của người đã trở về rồi!"
"Ngươi còn biết trở về sao!"
Vừa bước vào cửa lớn, trán của Mễ Hoa đã bị gõ một cái.
"Ôi, Tam ca cứu mạng, tổ mẫu không thích Đạo hoa ."
Giọng thiếu nữ thanh thúy dễ nghe vang lên trong sân.
Tiếp theo, trong viện một trận gà bay chó sủa.
"Nha đầu điên này, ba ngày không đánh đã trèo lên xà nhà , mặt trời lớn như vậy cũng không sợ bị rám nắng , mỗi ngày đều chạy ra ngoài, trong ruộng lúa có vàng, hay là có bạc, hấp dẫn ngươi như vậy?"
"Có vàng! Tổ mẫu, người xem lúa vàng óng kia có giống vàng không?"
"Vàng ? Khuê nữ người ta hận không thể suốt ngày đều trốn ở trong phòng, ngươi ngược lại, không đem mình phơi thành than đen, ngươi liền cả người không được tự nhiên đúng không?"
"Tổ mẫu, oan uổng quá, Đạo hoa mới không muốn phơi thành than đen đâu, con chạy ra ngoài là vì biết mình phơi nắng không đen, ai bảo con di truyền làn da trời sinh quyến rũ của tổ mẫu chứ ."
"Ngươi đừng ba hoa, da của ngươi có tốt đến đâu cũng không bị chà đạp như vậy."
Trong sân, tiểu cô nương áo xanh như thỏ con chạy vòng quanh sân, sau lưng, một bà lão tóc tai rối bời, tinh thần vô cùng phấn chấn, bước đi như bay đuổi theo.
"Nhan Đạo Hoa, ngươi đứng lại đó cho ta."
"Không muốn, tổ mẫu dừng lại trước đi "
"Ta không tin lão bà tử ta hôm nay không bắt được tiểu nha đầu nhà ngươi."
"Tổ mẫu, con sai rồi, sau này con không bao giờ đi ra ngoài giữa trưa nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.