Chương 4:
Họa Bút Xao Xao
05/07/2024
Đạo Hoa liền biết lần này không thể không đi, cũng không xoắn xuýt nhiều về chuyện này nữa, mà hỏi:
"Vậy còn Tam thúc Tam thẩm thì sao?"
Nhan lão thái thái:
"Bọn họ cũng đi, phụ thân con gửi thư nói lần này có thể hắn còn muốn tái nhiệm, mẫu thân con ở bên kia mua một ít ruộng đất, vừa vặn tam thúc của con và những người khác đi qua hỗ trợ trông nom một chút."
Hai tay Đạo Hoa chống cằm, nghi ngờ nói:
"Sao phụ thân còn chưa thăng chức? Ông làm Huyện lệnh đã ba nhiệm kỳ rồi!"
Nhan lão thái thái liếc cháu gái một cái, sắc mặt cũng trầm xuống, hiển nhiên cũng là lo lắng cho con trai trưởng, thở dài nói: "Phụ thân ngươi xuất thân hàn môn, không có gia tộc chống đỡ , trên con đường làm quan cũng không có ai giúp đỡ , thăng chức nào dễ dàng như vậy?"
Lời này không biết nên nói như thế nào.
Nàng tuy sống lâu hơn một đời, nhưng thật đúng là chưa từng tiếp xúc quan trường.
Thấy lão thái thái tâm trạng có chút không vui, vội vàng nói sang chuyện khác:
"Vậy những thứ trong nhà làm sao bây giờ?"
Nhan lão thái thái lập tức sự chú ý bị dời đi :
“Tổ mẫu đã nghĩ kỹ, ruộng đất trong nhà sẽ cấp cho người trong tộc gia cảnh nghèo trông nom. Về phần phòng ở, năm ngoái người của năm phòng bởi vì cứu người mà gãy mất một chân, bình thường không tìm được việc gì để phụ cấp gia dụng, để cho cả nhà bọn họ ở lại trông coi giúp."
Thấy Nhan lão thái thái đã tính toán xong hết thảy, Đạo Hoa hoàn toàn hết hy vọng: "Vậy chúng ta khi nào đi?"
"Sau vụ thu hoạch vụ thu!"
Nhan lão thái thái thấy cháu gái lộ vẻ không nỡ, xoa xoa đầu của nàng : "Con đó, sinh ra trong phúc không biết phúc, đi gặp phụ thân làm huyện thái gia, còn không tình nguyện như vậy."
“Con không có không tình nguyện."
Đạo Hoa thầm nói, nàng chỉ là không biết nên làm sao để ở chung với bọn họ.
Thời điểm thai xuyên qua, phụ mẫu kiếp này của nàng còn không lớn bằng kiếp trước của nàng!
Nhan gia thôn.
Đại viện Nhan gia.
Đạo Hoa ngồi ngay ngắn trong nhà chính, nghiêm túc ghi chép lại thu hoạch năm nay.
Nhan lão thái thái ngồi ở một bên, vẻ mặt từ ái nhìn nàng , thấy cháu gái ghi chép từng khoản thu hoạch rõ ràng , trên mặt không khỏi càng thêm hài lòng cùng kiêu ngạo.
Bà biết, người trong thôn thầm nói bà thiên vị không biết thương cháu trai, hết lần này tới lần khác lại yêu thương một tiểu nha đầu tận xương tủy.
Nhưng những người đó cũng không nhìn xem, Đạo hoa nhà nàng hiếm có biết bao.
Không chỉ có dáng dấp đẹp, còn đặc biệt rất thịnh vượng.
Vừa ra đời, đứa con lớn thi rớt hai lần của nàng liền trúng cử, năm thứ hai càng là đề danh bảng vàng, trúng tam giáp đồng tiến sĩ, được bổ nhiệm làm huyện lệnh thất phẩm.
Sau đó, vốn chỉ có thể coi là gia đình bậc trung ở Nhan gia thôn , bắt đầu một năm sống tốt hơn một năm, dần dần thịnh vượng lên.
Ngoại trừ những thứ này, nha đầu kia còn đặc biệt ấm lòng, ấm áp đến tâm người đều muốn tan chảy .
Trượng phu chết sớm, nàng còn trẻ đã thủ tiết, vì nuôi nấng bốn đứa nhỏ, nàng chỉ có thể làm việc không biết ngày đêm, quanh năm suốt tháng, thân thể suy nhược, yếu kém rất nhiều.
Năm ấy Đại nhi tử được bổ nhiệm làm huyện lệnh, nàng cảm thấy không thẹn với trường phu , áp lực trong lòng vẫn luôn kìm nén bấy lâu nay giờ thoáng cái liền buông lỏng, sau đó thân thể của nàng liền suy yếu.
Từ đó về sau, nàng không thể làm việc nặng nữa, bình thường cũng thở hồng hộc, uống thuốc không ngừng.
Lúc Đại nhi nhậm chức, Đạo hoa được giữ lại ở quê nhà, một là lúc ấy cháu gái còn nhỏ, không tiện bôn ba đường dài; hai là, Đạo hoa trắng trẻo nhu thuận, Đại nhi thấy nàng thích, liền cố ý để Đạo hoa lại cho nàng giải sầu.
Nha đầu này năm tuổi, cũng không biết nghe được tin tức từ đâu, nói là có hòa thượng ở một ngôi chùa trên núi cách đó hơn mười dặm có thể trị bệnh của nàng , liền vụng trộm đi theo người trong thôn trực tiếp tới xin thuốc.
Ánh nắng mặt trời của những ngày hè oi bức chạm trên cơ thể người trưởng thành đều sẽ cảm thấy khó chịu , huống chi là một tiểu nhân nhi nho nhỏ như vậy.
Khi nhìn thấy Đạo hoa chạy mấy chục dặm đường, lảo đảo bưng thuốc cầu xin trở về, trái tim của nàng, cho tới bây giờ chưa từng mềm nhũn như vậy.
Nói đến cũng kỳ quái, từ đó về sau, thân thể của nàng thật sự ngày một tốt hơn, hiện giờ đi ra ngoài, ai không nói một tiếng thân thể nàng tốt, tinh thần vui vẻ ? Ngay cả phụ nhân trẻ tuổi bình thường cũng chưa chắc bằng nàng.
"Vậy còn Tam thúc Tam thẩm thì sao?"
Nhan lão thái thái:
"Bọn họ cũng đi, phụ thân con gửi thư nói lần này có thể hắn còn muốn tái nhiệm, mẫu thân con ở bên kia mua một ít ruộng đất, vừa vặn tam thúc của con và những người khác đi qua hỗ trợ trông nom một chút."
Hai tay Đạo Hoa chống cằm, nghi ngờ nói:
"Sao phụ thân còn chưa thăng chức? Ông làm Huyện lệnh đã ba nhiệm kỳ rồi!"
Nhan lão thái thái liếc cháu gái một cái, sắc mặt cũng trầm xuống, hiển nhiên cũng là lo lắng cho con trai trưởng, thở dài nói: "Phụ thân ngươi xuất thân hàn môn, không có gia tộc chống đỡ , trên con đường làm quan cũng không có ai giúp đỡ , thăng chức nào dễ dàng như vậy?"
Lời này không biết nên nói như thế nào.
Nàng tuy sống lâu hơn một đời, nhưng thật đúng là chưa từng tiếp xúc quan trường.
Thấy lão thái thái tâm trạng có chút không vui, vội vàng nói sang chuyện khác:
"Vậy những thứ trong nhà làm sao bây giờ?"
Nhan lão thái thái lập tức sự chú ý bị dời đi :
“Tổ mẫu đã nghĩ kỹ, ruộng đất trong nhà sẽ cấp cho người trong tộc gia cảnh nghèo trông nom. Về phần phòng ở, năm ngoái người của năm phòng bởi vì cứu người mà gãy mất một chân, bình thường không tìm được việc gì để phụ cấp gia dụng, để cho cả nhà bọn họ ở lại trông coi giúp."
Thấy Nhan lão thái thái đã tính toán xong hết thảy, Đạo Hoa hoàn toàn hết hy vọng: "Vậy chúng ta khi nào đi?"
"Sau vụ thu hoạch vụ thu!"
Nhan lão thái thái thấy cháu gái lộ vẻ không nỡ, xoa xoa đầu của nàng : "Con đó, sinh ra trong phúc không biết phúc, đi gặp phụ thân làm huyện thái gia, còn không tình nguyện như vậy."
“Con không có không tình nguyện."
Đạo Hoa thầm nói, nàng chỉ là không biết nên làm sao để ở chung với bọn họ.
Thời điểm thai xuyên qua, phụ mẫu kiếp này của nàng còn không lớn bằng kiếp trước của nàng!
Nhan gia thôn.
Đại viện Nhan gia.
Đạo Hoa ngồi ngay ngắn trong nhà chính, nghiêm túc ghi chép lại thu hoạch năm nay.
Nhan lão thái thái ngồi ở một bên, vẻ mặt từ ái nhìn nàng , thấy cháu gái ghi chép từng khoản thu hoạch rõ ràng , trên mặt không khỏi càng thêm hài lòng cùng kiêu ngạo.
Bà biết, người trong thôn thầm nói bà thiên vị không biết thương cháu trai, hết lần này tới lần khác lại yêu thương một tiểu nha đầu tận xương tủy.
Nhưng những người đó cũng không nhìn xem, Đạo hoa nhà nàng hiếm có biết bao.
Không chỉ có dáng dấp đẹp, còn đặc biệt rất thịnh vượng.
Vừa ra đời, đứa con lớn thi rớt hai lần của nàng liền trúng cử, năm thứ hai càng là đề danh bảng vàng, trúng tam giáp đồng tiến sĩ, được bổ nhiệm làm huyện lệnh thất phẩm.
Sau đó, vốn chỉ có thể coi là gia đình bậc trung ở Nhan gia thôn , bắt đầu một năm sống tốt hơn một năm, dần dần thịnh vượng lên.
Ngoại trừ những thứ này, nha đầu kia còn đặc biệt ấm lòng, ấm áp đến tâm người đều muốn tan chảy .
Trượng phu chết sớm, nàng còn trẻ đã thủ tiết, vì nuôi nấng bốn đứa nhỏ, nàng chỉ có thể làm việc không biết ngày đêm, quanh năm suốt tháng, thân thể suy nhược, yếu kém rất nhiều.
Năm ấy Đại nhi tử được bổ nhiệm làm huyện lệnh, nàng cảm thấy không thẹn với trường phu , áp lực trong lòng vẫn luôn kìm nén bấy lâu nay giờ thoáng cái liền buông lỏng, sau đó thân thể của nàng liền suy yếu.
Từ đó về sau, nàng không thể làm việc nặng nữa, bình thường cũng thở hồng hộc, uống thuốc không ngừng.
Lúc Đại nhi nhậm chức, Đạo hoa được giữ lại ở quê nhà, một là lúc ấy cháu gái còn nhỏ, không tiện bôn ba đường dài; hai là, Đạo hoa trắng trẻo nhu thuận, Đại nhi thấy nàng thích, liền cố ý để Đạo hoa lại cho nàng giải sầu.
Nha đầu này năm tuổi, cũng không biết nghe được tin tức từ đâu, nói là có hòa thượng ở một ngôi chùa trên núi cách đó hơn mười dặm có thể trị bệnh của nàng , liền vụng trộm đi theo người trong thôn trực tiếp tới xin thuốc.
Ánh nắng mặt trời của những ngày hè oi bức chạm trên cơ thể người trưởng thành đều sẽ cảm thấy khó chịu , huống chi là một tiểu nhân nhi nho nhỏ như vậy.
Khi nhìn thấy Đạo hoa chạy mấy chục dặm đường, lảo đảo bưng thuốc cầu xin trở về, trái tim của nàng, cho tới bây giờ chưa từng mềm nhũn như vậy.
Nói đến cũng kỳ quái, từ đó về sau, thân thể của nàng thật sự ngày một tốt hơn, hiện giờ đi ra ngoài, ai không nói một tiếng thân thể nàng tốt, tinh thần vui vẻ ? Ngay cả phụ nhân trẻ tuổi bình thường cũng chưa chắc bằng nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.