Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 117: Lựa Chọn Của Nhạc Phi.

Cao Nguyệt

24/12/2022

Tất cả mọi người cùng nở nụ cười. Vương Quý vỗ vỗ lưng Lý Diên Khánh:

- Lão Lý à! Tranh thủ thời gian lớn lên đi, chúng ta cùng đi thi võ học.

Lý Diên Khánh đẩy gã nói:

- Sư phụ vẫn chưa nói xong, trung thực nghe tiếp.

Chu Đồng cười tiếp tục nói:

- Thi võ học cũng cần thi văn, chẳng qua vô cùng đơn giản, các ngươi có thể thi đậu Huyện Học cơ bản đều không có vấn đề, lại có một điều kiện là hai quan viên cao tầng bên trong bảo đảm, ta có quyền giới thiệu, mặt khác ta lại tìm một người là được rồi. Quan trọng là thi võ, phân biệt thi cung bộ, cung kỵ, cử tạ và binh khí bốn trận. Nhưng chỉ cần các ngươi khổ học với ta một năm, thi qua bốn trận này không có vấn đề.

Mọi người rất hưng phấn, Nhạc Phi hiển nhiên cũng có quyết định, tới kinh thành học võ học hiển nhiên cấp độ cao hơn Châu Võ Học tại An Dương, với tài học của gã hoàn toàn có thể tới Tuyệt Luân Khoa, đó chính là văn thao võ lược, văn võ song toàn.

Nhạc Phi ung dung nhìn mây trắng trên trời, trái tim của gã đã bay tới kinh thành.

Bất tri bất giác, Lý Diên Khánh đã đọc sách tại Huyện Học một tháng, cuộc sống mỗi ngày khẩn trương và bận rộn. Ban ngày phải đi theo Chu Đồng luyện tập cưỡi ngựa bắn cung, ban đêm thì phải ra sức học hành kinh văn, có lúc buổi chiều kết thúc sớm một chút, hắn còn có thể tới học đường nghe sư phụ giảng bài.

Buổi chiều ngày nọ, Lý Diên Khánh kết thúc huấn luyện cưỡi ngựa bắn cung giống như ngày thường, đang tiến đến học đường, hôm nay có tọa đàm thơ, đây là một bài giảng hắn mong đợi nhất.

Sau khi Vương An Thạch biến pháp, khoa cử đã không còn thi thơ, mấy chục năm bao gồm cả thi phát giải địa phương cũng không còn liên quan tới thi thơ, dẫn đến năm năm qua Lý Diên Khánh cơ bản không có chút công phu về thơ, trở thành điểm yếu nhất của hắn.

Cho nên một khi trong học đường có tọa đàm thi từ, Lý Diên Khánh đều không bỏ qua, cố gắng tới nghe giảng bài.

Hắn xuyên qua một mảnh rừng, chợt nghe một giọng nói quen thuộc, Lý Diên Khánh vừa quay đầu lại, liền thấy một nam tử đứng phía xa đang vẫy tay với mình.

Lý Diên Khánh vừa mừng vừa sợ, là phụ thân của hắn, Lý Diên Khánh vội vàng chạy tới:

- Cha, sao cha lại tới đây?

Lý Đại Khí vẫn gầy nhỏ giống như lúc trước, làn da đen hơn, nhưng tinh thần phấn chấn, khí chất bi thương trên mặt lúc trước cũng bị quét sạch sành sanh, kiếp sống kinh thương nhiều năm khiến trong mắt gã có thêm vài phần khôn khéo.

Gã khẽ cười nói:

- Cha về nhà một chuyến cũng không được sao?

- Lần trước cha nói trong thư, phải mấy tháng sau mới có thể trở về.

- Lâm thời có việc, liền trở lại xem một chút.

Lý Đại Khí thấy con trai còn cầm sách trên tay, liền còi hỏi:



- Khánh nhi còn phải đi học sao?

- Không có, đang chuẩn bị quay về chỗ ở!

Lý Diên Khánh thuận miệng nói.

- Vậy thì tốt rồi, chúng ta đi ăn cơm chiều trước, vừa ăn vừa nói chuyện, con cảm thấy thế nào?

Có lẽ bởi vì con trai lớn rồi, cũng có lẽ làm ăn thường xuyên giao tiếp với người khác, Lý Đại Khí nói chuyện với con trai, trong giọng nói cũng có thêm một chút tôn trọng.

- Vậy tới Khánh Phúc Lâu đi! Chúng con thường tới đó.

Lý Đại Khí gật đầu, gã hết sức quen thuộc huyện An Dương, nhưng lại không quá quen thuộc huyện thành Thang Âm.

Hai cha con đi vào Khánh Phúc Lâu, ngồi xuống trước cửa sổ lầu hai. Lý Diên Khánh gọi mấy món ăn, lại đích thân gọi một bình rượu cho cha.

Lý Đại Khí cười rót một chén rượu cho con trai:

- Con cũng uống một chút đi!

- Cha, tháng trước số lương thực kia chuyển đến kinh thành chưa?

Lý Diên Khánh cực kỳ quan tâm sự kiện khiến Tộc trưởng lòng như lửa đốt lần trước.

Lý Đại Khí gật đầu:

- Lần trước may nhờ có con, số lương thực kia tới Biện Kinh chỉ trước một ngày, trong lòng Tộc trưởng vẫn còn sợ hãi chuyện này, luôn khích lệ con trước mặt chúng ta.

Hai cha con nói chuyện vài câu, Lý Đại Khí dần nói tới chính sự.

- Lần này ta đến huyện Thang Âm, thật ra là đặc biệt tới vì con.

- Cha là chỉ chuyện khoa cử của con sao?

Lý Đại Khí lắc đầu:

- Diêu sư phụ nói con thi đậu cử nhân không có vấn đề lớn, ta lại không lo lắng chuyện khoa cử của con, mà là chuyện khác quan trọng hơn.

Lý Diên Khánh khẽ giật mình, trong mắt phụ thân lại còn chuyện khác quan trọng hơn khoa cử, hắn quả thực cảm thấy hoang mang:



- Là chuyện gì vậy?

- Ta tới vì chuyện của Nhị Tộc trưởng.

Nhị Tộc trưởng là Lý Văn Quý, lửa giận trong lòng Lý Diên Khánh bốc cháy bừng lên, hơn một tháng này hơi bình tĩnh, Lý Văn Quý không còn đi tìm hắn, Lý Diên Khánh còn tưởng rằng Lý Văn Quý cố kỵ mặt mũi mà không dây dưa với mình nữa, không nghĩ tới gã lại tìm tới phụ thân.

Lý Diên Khánh lập tức oán hận nói:

- Thiệt thòi hắn còn là trưởng bối một gia tộc, không để ý liêm sỉ mưu lợi vì mình thì thôi đi, hắn còn có mặt mũi làm lớn chuyện này?

Lý Đại Khí trầm mặt xuống nói:

- Khánh nhi, không được phép nói trưởng bối như vậy!

- Cha biết giữa con và Lý Văn Quý xảy ra chuyện gì sao?

Lý Đại Khí nhận được một phong thư Lý Văn Quý viết cho gã, phê bình nghiêm khắc con trai gã không biết lễ phép. Điều này quả thực khiến Lý Đại Khí cảm thấy kinh ngạc, loại phê bình này trong gia tộc thuộc về rất nghiêm trọng, gã không biết xảy ra chuyện gì, liền vội vã chạy về.

- Con nói cho ta nghe một chút! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Lý Diên Khánh liền nói rõ chi tiết một ngày trước khi thi huyện, Lý Văn Quý hẹn gặp hắn, yêu cầu hắn trao đổi bài thi với cháu trai của gã, còn nói trong trường thi, Lý Bảo Nhi yêu cầu hắn cho gã đạo văn.

Lý Diên Khánh tìm tờ giấy Lý Bảo Nhi cho hắn từ trong túi sách ra, hắn vẫn không ném đi, giữ nó lại làm chứng cứ, lại đưa tờ giấy cho phụ thân:

- Đây chính là tờ giấy Lý Bảo Nhi viết cho con trong trường thi.

Lý Đại Khí nhìn tờ giấy, ánh mắt lộ vẻ chấn kinh. Nhị Tộc trưởng lại vì cháu trai của gã mà muốn hủy con của mình, gã quả thực không thể tin được đây là sự thực, nhưng con trai sẽ không lừa gạt gã, huống hồ còn có chứng cớ.

Lý Đại Khí bỗng nhiên phẫn nộ trong lòng, gã nhớ tới Lý Văn Quý vẫn luôn mang thành kiến với gã, mỗi lần gặp gỡ hoặc lạnh nhạt lờ đi, hoặc châm chọc khiêu khích, chưa bao giờ cho gã vẻ mặt tốt.

Hiện giờ lại ác nhân cáo trạng trước, công kích con trai gã không biết lễ phép, quả thực khiến người ta có thể nhẫn nại không thể nhẫn nhục. Ầm một tiếng, Lý Đại Khí nện một quyền vào bàn, gã giận không kiềm chế được.

- Chuyện này con làm rất đúng, cha ủng hộ con, ta sẽ nói rõ ràng chuyện này cho Tộc trưởng, nếu như hắn muốn trả đũa, chúng ta tuyệt đối không nhượng bộ!

Thái độ của phụ thân khiến Lý Diên Khánh cảm thấy rất vui mừng, phụ thân kiên cường hơn lúc trước nhiều, không còn mềm yếu nhượng bộ giống như lúc trước.

Lý Đại Khí trầm ngâm lại nói:

- Trong thư hắn còn nhắc một chuyện khác với ta, đó là chuyện con ngựa mà con cưỡi kia, dường như tên là Tuyết Kiếm đúng không?

Sắc mặt Lý Diên Khánh trầm như nước, tại sao Lý Văn Quý lại nhắc tới ngựa của hắn? Một loại trực giác nói cho hắn biết, chỉ sợ Lý Văn Quý muốn đánh chủ ý tới ngựa của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hàn Môn Kiêu Sĩ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook