Chương 21: Tâm Sự Của Vương Quý.
Cao Nguyệt
24/12/2022
Trời chưa sáng ngày tiếp theo, Lý Đại Khí và đường đệ Lý Đại Quang đi vào phủ trạch của Tộc trưởng. Mặc dù Lý Đại Quang thất trách trong chuyện từ đường bị đốt, nhưng cũng không bị Tộc trưởng ghẻ lạnh, từ đường mới vẫn thuộc về gã quản lý, không chỉ như thế, gã còn mò được cơ hội chỉnh đốn gia phả.
- Đại Khí, nghe nói lần chỉnh đốn gia phả này là cùng chỉnh đốn với Lý thị Biện Kinh, nói không chừng chúng ta còn cơ cơ hội tới Biện Kinh đấy chứ?
Nghĩ tới thanh lâu nhạc phường khiến người ta hoa mắt của Biện Kinh, trái tim Lý Đại Quang gần như bay đến chín tầng may.
Lý Đại Khí vẫn mặc chiếc áo kẹp khó coi kia, gã còn chưa kịp đi mua đồ mới. Mặc dù thân thể vẫn rất gày gò yếu ớt, nhưng hôm qua gã ăn hai bữa cơm no, cuộc sống lại có hi vọng, nên tinh thần phấn chấn, ngoài mặt cũng có vài phần ánh sáng.
- Đi nhanh đi! Đừng để Tộc trưởng đợi lâu.
Hai người liền tiến vào Lý phủ, đi tới trước cửa trung đình, lại trộm nghe được trong viện truyền đến tiếng cãi vã kịch liệt.
- Ngươi biết rõ ràng sang năm Phong nhi sẽ lên huyện học, tham gia Hội Đồng Tử sẽ là cơ hội thành lập quan hệ, không thương lượng với ta liền giao danh ngạch cho người khác, ngươi có cân nhắc cảm thụ của ta không?
- Phong nhi đã tham gia Hội Đồng Tử liên tục bốn năm, nhường một lần có gì không thể, coi như nhường ta một lần, có được không?
- Ngươi cũng muốn ta nhường ngươi một lần, nhưng vị trí Đại quản gia ngươi có nhường ta một lần không?
- Ta không rõ ngươi đang nói gì?
- Ngươi biết rõ trong lòng!
Hai người Lý Đại Khí đưa mắt nhìn nhau, họ nghe ra huynh đệ Tộc trưởng đang cãi vã kịch liệt, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Lúc này cửa lớn trung đình bỗng nhiên mở ra, liền thấy Lý Văn Quý nổi giận đùng đùng đi ra từ bên trong. Gã thu chân không kịp, vừa vặn đụng phải Lý Đại Quang. Lý Văn Quý lảo đảo thiếu chút nữa ngã, khiến Lý Đại Quang sợ hãi liên tùng cúi đầu xin lỗi. Lý Văn Quý trừng mắt lườm Lý Đại Quang, bước nhanh rời đi.
Lý Đại Khí kéo Lý Đại Quang hoảng loạn một cái, hai người đi vào trung đinh, thấy Tộc trưởng chắp tay đứng trong sân, sự phẫn nộ trên mặt còn chưa tiêu. Lúc này Lý Văn Hữu nhìn thấy hai người, liền gật đầu nói:
- Vào trong nhà nói chuyện.
Đi tới phòng chính, lửa giận của Lý Văn Hữu đã được khắc chế, gã mời hai người ngồi xuống, chậm rãi nói:
- Chuyện tình chỉnh đốn gia phả kéo dài nhiều năm, vừa vặn trong huyện muốn tu hương chí, ta liền mượn cơ hội này cùng chỉnh đốn gia phả. Phía Biện Kinh bên kia cũng đang thúc giục chúng ta, để chúng ta sau khi chỉnh đốn xong gia phả đưa tới Biện Kinh.
- Như vậy chẳng phải rất gấp sao?
Lý Đại Quang hỏi.
- Thật ra cũng không vội, phía Biện Kinh kia mới bắt đầu vào đầu năm nay, ít nhất còn phải chỉnh đốn một năm. Phía chúng ta cũng chỉnh đốn khoảng một năm, vừa vặn cùng sát nhập.
Chỉnh đốn gia phả sắp xếp bối phận không khó, khó khăn là viết cuộc sống đã trải qua của tổ tiên, việc này cần tốn thời gian chậm rãi nghe ngóng xác minh, thời gian một năm là cần thiết.
Lý Văn Hữu cười nói:
- Lần này chỉnh sửa gia phả chuẩn bị lấy ra một trăm quan tiền từ kho của tộc, chủ yếu là lộ phí của các ngươi, phụ cấp sinh hoạt và một số chi tiêu cần thiết, chi tiêu một năm ta nghĩ chắc là đủ rồi. Nếu như không đủ các ngươi lại nói cho ta, chuyện lớn của gia tộc này liền giao cho hai người các ngươi.
Lý Đại Quang mừng thầm. Trên cơ bản tộc nhân Lý thị đều sinh sống tại huyện Thang Âm, tốn không bao nhiêu lộ phí, coi như hai người chia đều, một năm gã cũng có năm mươi quan tiền, cuộc sống rất thoải mái.
Lý Đại Khí lại yên lặng gật đầu, gã cảm thấy trách nhiệm trên vai rất nặng nề.
Lý Văn Hữu lại nói với Lý Đại Quang:
- Đại Quang trở về trước đi! Ta nói một số chuyện tu hương chí với Đại Khí.
Lý Đại Quang đứng dậy thi lễ rời đi. Lý Văn Hữu ôn hòa nói với Lý Đại Khí:
- Chuyện đã qua chúng ta không nhắc lại nữa, lúc trước ta có chỗ có lỗi với ngươi, cũng xin ngươi thông cảm nhiều hơn!
Mũi Lý Đại Khí chua xót:
- Ta cảm kích Tộc trưởng còn không được, sao lại còn ghi hận.
- Vậy thì tốt, chúng ta trở lại chuyện chính đi! Chẳng qua trước khi nói chuyện hương chí, ta muốn nói chuyện Đồng Tử Hội năm nay với ngươi trước, bởi vì chuyện này có liên quan tới Khánh nhi.
…
Trấn Lộc Sơn tựa vào Lộc Sơn mà thành tên.
Lộc Sơn so với nói là núi, không bằng nói là một gò đất nhỏ dài, giống một con giun nằm ngang trên bình nguyên rộng lớn vô ngần, trong núi cây cối cực kỳ tươi tốt, có một dòng suối nhỏ chảy qua chân núi.
Một tòa đình nghỉ mát xây dựng trên đỉnh gò núi, nắng chiều Lộc Sơn trở thành một cảnh nơi đó, thường xuyên có văn nhân tao khách lấy tòa đình để điền tử hát khúc, cũng thành một loại thời thượng của trấn nhỏ.
Phía sau học đường có con đường nhỏ có thể trực tiếp tới đình Lộc Sơn, đám học sinh cũng thường lợi dụng lúc nghỉ giữa trưa lên núi chơi đùa. Giữa trưa, Lý Diên Khánh đi theo Vương Quý lên núi, đây là lần đầu Lý Diên Khánh lên Lộc Sơn. Đứng trong đình có thể nhìn xuống toàn cảnh trấn Lộc Sơn, thậm chí nhìn lại hướng nam thuận theo quan đạo, còn có thể mơ hồ trông thấy thôn Lý Văn, nhìn cảnh nơi cao, khiến cho con người ta thanh thản trong lòng.
Lý Diên Khánh lúc này nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng Vương Quý cắn răng nghiến lợi mắng chửi. Hắn quay đầu lại, thấy Vương Quý đang dùng gậy gỗ quật một gốc cây nhỏ, giống như cây nhỏ kia kết huyết hải thâm thù với gã.
Lý Diên Khánh nở nụ cười, từ buổi sáng hắn đã phát hiện tâm tình Vương Quý không tốt, ai cũng không để ý tới. Tiểu tử này không nhịn được trong lòng, kéo hắn lên núi chắc chắn muốn nói gì đó với hắn?
- Coi như ngươi đánh chết cây nhỏ, cũng không đánh ra được ngột ngạt trong lòng.
Lý Diên Khánh ôm cánh tay dựa vào cột đình, ung dung nói.
Vương Quý ném mạnh gậy gỗ xuống đất, nổi giận đùng đùng đi tới trong đình, hô lớn về phía học đường:
- Trong lòng ta hận, dựa vào cái gì chuyện xui xẻo đều rơi vào đầu ta!
- Nói cho ta nghe một chút đi! Nói không chừng ta có thể giúp ngươi cái gì đó.
Vương Quý đặt mông ngồi trên thềm đá, nửa ngày mới rầu rĩ nói:
- Ngươi từng nghe nói Hội Đồng Tử không?
- Lúc đến trường nghe Lý Nhị nói, nói là bắt đầu vào tháng sau. Năm ngoái là đường huynh Vương Huy của ngươi tham gia, năm nay hẳn là đến phiên ngươi đi!
Lý Diên Khánh bỗng nhiên hiểu được phiền não của Vương Quý, liền cười hỏi:
- Chẳng lẽ năm nay không có phần của ngươi?
Vương Quý oán hận nói:
- Lần thứ nhất và lần thứ hai là Đại đường huynh Vương Trứ tham gia. Năm trước và năm ngoái là Nhị đường huynh Vương Huy tham gia. Hai người này đều lên huyện học, như vậy năm nay nên tới phiên ta, ta đã chờ mong cả năm, kết quả hôm qua tổ phụ nói cho ta, Vương gia nhường ra danh sách năm nay, để cho ta sang năm tham gia. Ta… ta…
Vương Quý bỗng nhiên gục đầu xuống gối khóc thương tâm.
Lý Diên Khánh đồng tình nhìn qua Vương Quý. Buổi sáng hôm nay Lý Nhị nói cho hắn chuyện Hội Đồng Tử, hắn mới biết được bốn danh ngạch của xã Hiếu Hòa mỗi năm đều bị Tứ đại gia tộc ôm đồm. Năm ngoái là Lý Phong, Vương Huy, Thang Hoài cùng Trương Đại Khiếu. Vương Huy mùa xuân tới quan học rồi, Vương gia hẳn là tới lượt Vương Quý.
- Đại Khí, nghe nói lần chỉnh đốn gia phả này là cùng chỉnh đốn với Lý thị Biện Kinh, nói không chừng chúng ta còn cơ cơ hội tới Biện Kinh đấy chứ?
Nghĩ tới thanh lâu nhạc phường khiến người ta hoa mắt của Biện Kinh, trái tim Lý Đại Quang gần như bay đến chín tầng may.
Lý Đại Khí vẫn mặc chiếc áo kẹp khó coi kia, gã còn chưa kịp đi mua đồ mới. Mặc dù thân thể vẫn rất gày gò yếu ớt, nhưng hôm qua gã ăn hai bữa cơm no, cuộc sống lại có hi vọng, nên tinh thần phấn chấn, ngoài mặt cũng có vài phần ánh sáng.
- Đi nhanh đi! Đừng để Tộc trưởng đợi lâu.
Hai người liền tiến vào Lý phủ, đi tới trước cửa trung đình, lại trộm nghe được trong viện truyền đến tiếng cãi vã kịch liệt.
- Ngươi biết rõ ràng sang năm Phong nhi sẽ lên huyện học, tham gia Hội Đồng Tử sẽ là cơ hội thành lập quan hệ, không thương lượng với ta liền giao danh ngạch cho người khác, ngươi có cân nhắc cảm thụ của ta không?
- Phong nhi đã tham gia Hội Đồng Tử liên tục bốn năm, nhường một lần có gì không thể, coi như nhường ta một lần, có được không?
- Ngươi cũng muốn ta nhường ngươi một lần, nhưng vị trí Đại quản gia ngươi có nhường ta một lần không?
- Ta không rõ ngươi đang nói gì?
- Ngươi biết rõ trong lòng!
Hai người Lý Đại Khí đưa mắt nhìn nhau, họ nghe ra huynh đệ Tộc trưởng đang cãi vã kịch liệt, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Lúc này cửa lớn trung đình bỗng nhiên mở ra, liền thấy Lý Văn Quý nổi giận đùng đùng đi ra từ bên trong. Gã thu chân không kịp, vừa vặn đụng phải Lý Đại Quang. Lý Văn Quý lảo đảo thiếu chút nữa ngã, khiến Lý Đại Quang sợ hãi liên tùng cúi đầu xin lỗi. Lý Văn Quý trừng mắt lườm Lý Đại Quang, bước nhanh rời đi.
Lý Đại Khí kéo Lý Đại Quang hoảng loạn một cái, hai người đi vào trung đinh, thấy Tộc trưởng chắp tay đứng trong sân, sự phẫn nộ trên mặt còn chưa tiêu. Lúc này Lý Văn Hữu nhìn thấy hai người, liền gật đầu nói:
- Vào trong nhà nói chuyện.
Đi tới phòng chính, lửa giận của Lý Văn Hữu đã được khắc chế, gã mời hai người ngồi xuống, chậm rãi nói:
- Chuyện tình chỉnh đốn gia phả kéo dài nhiều năm, vừa vặn trong huyện muốn tu hương chí, ta liền mượn cơ hội này cùng chỉnh đốn gia phả. Phía Biện Kinh bên kia cũng đang thúc giục chúng ta, để chúng ta sau khi chỉnh đốn xong gia phả đưa tới Biện Kinh.
- Như vậy chẳng phải rất gấp sao?
Lý Đại Quang hỏi.
- Thật ra cũng không vội, phía Biện Kinh kia mới bắt đầu vào đầu năm nay, ít nhất còn phải chỉnh đốn một năm. Phía chúng ta cũng chỉnh đốn khoảng một năm, vừa vặn cùng sát nhập.
Chỉnh đốn gia phả sắp xếp bối phận không khó, khó khăn là viết cuộc sống đã trải qua của tổ tiên, việc này cần tốn thời gian chậm rãi nghe ngóng xác minh, thời gian một năm là cần thiết.
Lý Văn Hữu cười nói:
- Lần này chỉnh sửa gia phả chuẩn bị lấy ra một trăm quan tiền từ kho của tộc, chủ yếu là lộ phí của các ngươi, phụ cấp sinh hoạt và một số chi tiêu cần thiết, chi tiêu một năm ta nghĩ chắc là đủ rồi. Nếu như không đủ các ngươi lại nói cho ta, chuyện lớn của gia tộc này liền giao cho hai người các ngươi.
Lý Đại Quang mừng thầm. Trên cơ bản tộc nhân Lý thị đều sinh sống tại huyện Thang Âm, tốn không bao nhiêu lộ phí, coi như hai người chia đều, một năm gã cũng có năm mươi quan tiền, cuộc sống rất thoải mái.
Lý Đại Khí lại yên lặng gật đầu, gã cảm thấy trách nhiệm trên vai rất nặng nề.
Lý Văn Hữu lại nói với Lý Đại Quang:
- Đại Quang trở về trước đi! Ta nói một số chuyện tu hương chí với Đại Khí.
Lý Đại Quang đứng dậy thi lễ rời đi. Lý Văn Hữu ôn hòa nói với Lý Đại Khí:
- Chuyện đã qua chúng ta không nhắc lại nữa, lúc trước ta có chỗ có lỗi với ngươi, cũng xin ngươi thông cảm nhiều hơn!
Mũi Lý Đại Khí chua xót:
- Ta cảm kích Tộc trưởng còn không được, sao lại còn ghi hận.
- Vậy thì tốt, chúng ta trở lại chuyện chính đi! Chẳng qua trước khi nói chuyện hương chí, ta muốn nói chuyện Đồng Tử Hội năm nay với ngươi trước, bởi vì chuyện này có liên quan tới Khánh nhi.
…
Trấn Lộc Sơn tựa vào Lộc Sơn mà thành tên.
Lộc Sơn so với nói là núi, không bằng nói là một gò đất nhỏ dài, giống một con giun nằm ngang trên bình nguyên rộng lớn vô ngần, trong núi cây cối cực kỳ tươi tốt, có một dòng suối nhỏ chảy qua chân núi.
Một tòa đình nghỉ mát xây dựng trên đỉnh gò núi, nắng chiều Lộc Sơn trở thành một cảnh nơi đó, thường xuyên có văn nhân tao khách lấy tòa đình để điền tử hát khúc, cũng thành một loại thời thượng của trấn nhỏ.
Phía sau học đường có con đường nhỏ có thể trực tiếp tới đình Lộc Sơn, đám học sinh cũng thường lợi dụng lúc nghỉ giữa trưa lên núi chơi đùa. Giữa trưa, Lý Diên Khánh đi theo Vương Quý lên núi, đây là lần đầu Lý Diên Khánh lên Lộc Sơn. Đứng trong đình có thể nhìn xuống toàn cảnh trấn Lộc Sơn, thậm chí nhìn lại hướng nam thuận theo quan đạo, còn có thể mơ hồ trông thấy thôn Lý Văn, nhìn cảnh nơi cao, khiến cho con người ta thanh thản trong lòng.
Lý Diên Khánh lúc này nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng Vương Quý cắn răng nghiến lợi mắng chửi. Hắn quay đầu lại, thấy Vương Quý đang dùng gậy gỗ quật một gốc cây nhỏ, giống như cây nhỏ kia kết huyết hải thâm thù với gã.
Lý Diên Khánh nở nụ cười, từ buổi sáng hắn đã phát hiện tâm tình Vương Quý không tốt, ai cũng không để ý tới. Tiểu tử này không nhịn được trong lòng, kéo hắn lên núi chắc chắn muốn nói gì đó với hắn?
- Coi như ngươi đánh chết cây nhỏ, cũng không đánh ra được ngột ngạt trong lòng.
Lý Diên Khánh ôm cánh tay dựa vào cột đình, ung dung nói.
Vương Quý ném mạnh gậy gỗ xuống đất, nổi giận đùng đùng đi tới trong đình, hô lớn về phía học đường:
- Trong lòng ta hận, dựa vào cái gì chuyện xui xẻo đều rơi vào đầu ta!
- Nói cho ta nghe một chút đi! Nói không chừng ta có thể giúp ngươi cái gì đó.
Vương Quý đặt mông ngồi trên thềm đá, nửa ngày mới rầu rĩ nói:
- Ngươi từng nghe nói Hội Đồng Tử không?
- Lúc đến trường nghe Lý Nhị nói, nói là bắt đầu vào tháng sau. Năm ngoái là đường huynh Vương Huy của ngươi tham gia, năm nay hẳn là đến phiên ngươi đi!
Lý Diên Khánh bỗng nhiên hiểu được phiền não của Vương Quý, liền cười hỏi:
- Chẳng lẽ năm nay không có phần của ngươi?
Vương Quý oán hận nói:
- Lần thứ nhất và lần thứ hai là Đại đường huynh Vương Trứ tham gia. Năm trước và năm ngoái là Nhị đường huynh Vương Huy tham gia. Hai người này đều lên huyện học, như vậy năm nay nên tới phiên ta, ta đã chờ mong cả năm, kết quả hôm qua tổ phụ nói cho ta, Vương gia nhường ra danh sách năm nay, để cho ta sang năm tham gia. Ta… ta…
Vương Quý bỗng nhiên gục đầu xuống gối khóc thương tâm.
Lý Diên Khánh đồng tình nhìn qua Vương Quý. Buổi sáng hôm nay Lý Nhị nói cho hắn chuyện Hội Đồng Tử, hắn mới biết được bốn danh ngạch của xã Hiếu Hòa mỗi năm đều bị Tứ đại gia tộc ôm đồm. Năm ngoái là Lý Phong, Vương Huy, Thang Hoài cùng Trương Đại Khiếu. Vương Huy mùa xuân tới quan học rồi, Vương gia hẳn là tới lượt Vương Quý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.