Chương 153: Thần Tiễn Hà Quán.
Cao Nguyệt
24/12/2022
Như vậy, họ cũng không cần ba người chen trong một phòng ôn tập. Ba người có thể ở hai gian, sẽ không ảnh hưởng lẫn nhau.
Phân phối phòng không cần rút thăm, Trương Hiển đính hôn với muội muội Tần Lượng, em rể anh vợ đương nhiên ở một phòng lớn, Lý Diên Khánh ở một mình tại phòng nhỏ.
- Tiểu quan nhân, căn phòng này vốn là nhà kho, chứa một số thứ linh tinh không dùng tới, một tháng trước đã dọn dẹp sạch sẽ, vốn muốn lưu lại chỗ giao lưu học vấn cho đám sĩ tử, hiện giờ ta thấy cũng không cần đến, đành ủy khuất tiểu quan nhân ở nơi này.
Căn phòng ở lầu hai khách sạn, căn phòng trong cùng góc phía đông. Phòng không lớn, nhưng một người ở cũng đủ, ánh sáng lại rất tốt, cũng tương đối yên tĩnh.
Lý Diên Khánh không thích căn phòng ẩm ướt, mà lưng khách sạn dựa vào đường sông vận chuyển lương thực, mấy căn phòng đều tương đối ẩm ướt. Căn phòng này ở tầng hai, phủ lớp sàn nhà bằng gỗ, cực kỳ khô ráo, điểm này Lý Diên Khánh hết sức hài lòng.
- Không ủy khuất, ta rất thích nơi này, đa tạ Vương Chưởng quỹ.
Vương Chưởng quỹ thấy Lý Diên Khánh rất hài lòng, trong lòng cũng vui vẻ, liền nói:
- Ta đi sắp xếp tiểu nhị chuyển đồ cho tiểu quan nhân, mặc khác qua một tháng nữa sẽ bắt đầu mùa đông, trong tiệm vừa vặn có chậu than già, ta lấy ra cho tiểu quan nhân dùng.
Vương Chưởng quỹ cực kỳ thưởng thức nhân phẩm của Lý Diên Khánh, chậu than già kia vẫn luôn là bản thân gã sử dụng, hiện giờ gã cũng lấy ra.
- Vậy thì làm phiền Chưởng quỹ rồi.
Chưởng quỹ bước nhanh xuống lầu sắp xếp, Trương Hiển bên cạnh lại nhìn căn phòng mặt mũi tràn ngập hâm mộ nói:
- Lão Lý, nếu không chúng ta đổi đi! Ngươi đi ở với lão Tần.
Lý Diên Khánh khoát tay:
- Đó là anh vợ ngươi, đương nhiên ngươi phải ở với hắn.
- Thế nhưng ta thực sự không thích mấy người huyện Lâm Chương sát vách kia, mỗi người tự xưng còn xấu hơn lưu manh, nghe được khiến người ta cảm thấy mất hết nhã nhặn!
- Đó là họ nói khoác, huyện Lâm Chương nào có người đọc sách xấu hơn lưu manh cái gì, là con lừa chạy nhanh hơn ngựa.
- Hiền đệ nói không sai, quái thứ ba của huyện Lâm Chương chúng ta đúng là con lừa chạy nhanh hơn ngựa.
Lý Diên Khánh và Trương Hiển quay đầu, thấy sĩ tử cầm đầu huyện Lâm Chương vừa rồi đứng ở cửa. Trương Hiển mặt đỏ lên, lời vừa rồi của gã chắc chắn bị đối phương nghe được.
Gã ngay cả chào hỏi cũng không, liền lấy cớ có việc vội vàng rời đi.
Lý Diên Khánh ôm quyền cười nói:
- Mời vị huynh trưởng này vào nói chuyện!
- Vậy thì quấy rầy.
Sĩ tử đi tới, hai người ngồi xuống đối diện, sĩ tử cười nói:
- Tại hạ huyện Lâm Chương Chu Xuân, hiền đệ là đầu bảng Thang Hoài Lý Diên Khánh đi!
Lý Diên Khánh đỏ mặt lên.
Hắn biết đây chắc chắn là Tần Lượng nói ra, tiểu tử kia mặt ngoài không tiếng động, nhưng thực tế miệng nhanh hơn ai hết, bí mật gì cũng không giữ được, thậm chí còn không bằng Vương Quý.
- May mắn mà thôi!
- Ha ha! Đứng đầu Hội Đồng Tử, hạng nhất Huyện Học, nào có nhiều may mắn như vậy!
Lý Diên Khánh thầm bực trong lòng, tiểu tử thối kia rốt cuộc còn nói cái gì?
- Ta chưa đi qua huyện Lâm Chương, chẳng qua ta nghe nói danh nho Hà Bắc Chu Văn Bác ở tại huyện Lâm Chương, ta vẫn luôn kính ngưỡng, Chu huynh hẳn là từng gặp qua!
Lý Diên Khánh nói tránh đi.
Chu Xuân mỉm cười:
- Đương nhiên gặp qua, chính là gia tổ!
Lý Diên Khánh lập tức nổi lòng tôn kính, hóa ra là cháu trai của Chu Văn Bác danh nho số một Hà Bắc. Chẳng qua trong lòng hắn vẫn cảm thấy có điểm là lạ, cháu trai Chu đại nho lại tự xưng còn xấu hơn lưu manh.
Chu Xuân đã hoàn toàn không còn khí chất vô lại lúc tranh phòng, đoán chừng gã cũng giả vờ. Gã khôi phục vẻ thanh nhã của người đọc sách, cười nói:
- Hôm nay quan chủ khảo tới trường thi, hiền đệ nghe nói không?
Lý Diên Khánh lắc đầu, hắn còn chưa dàn xếp chỗ ở xong! Nào biết những tin tức này. Chẳng qua hắn cũng rất hứng thú, quan chủ khảo tới từ kinh thành sẽ là ai? Có phải là Lý Cương hay không? Nhưng vừa suy nghĩ liền biết không phải. Lý Cương là Giám Sát Ngự Sử, sẽ không tới làm quan chủ khảo.
- Chu huynh biết là ai sao?
Chu Xuân gật đầu:
- Ta nghe được tin tức xác thực, người này là Hàn Lâm Học Sĩ Âu Dương Tuần.
Hóa ra là Âu Dương Tuần, Lý Diên Khánh biết người này, phái kháng Kim nổi danh Bắc Tốc, sau đảm nhiệm Tướng Quốc, là bạn thân Lý Cương, người này cũng nổi danh chính trực vô tư.
- Hiền đệ biết hắn?
Chu Xuân nhìn ra thần sắc chấn kinh của Lý Diên Khánh, thuận tiện liền hỏi.
- Nhận biết thì không tới, chẳng qua ta từng nghe nói tới người này, làm người chính trực, có hắn tới làm quan chủ khảo Tương Châu, cũng là may mắn của hai ta!
Chu Xuân hiểu ý của Lý Diên Khánh, thi giải không giống với thi tỉnh, thi tỉnh tra xét cực nghiêm, rất khó gian lận, nhưng thi giải gần như là do quan chủ khảo định đoạt, mặc dù bài thi của người trúng cử sẽ được đưa tới Lễ Bộ lập hồ sơ, hàng năm Lễ Bộ cũng duyệt lại bài thi của mấy Châu, nhưng thiên hạ mấy trăm Châu, khả năng bị rút trúng thực sự quá nhỏ.
Cho nên nhân phẩm của quan chủ khảo cực kỳ quan trọng, nhân phẩm quan chủ khảo kém một chút, mượn cơ hội thi giải kiếm khoản tiền, hoặc là tiến hành trao đổi quyền lực, đệ tử hàn môn coi như thảm rồi, huống hồ loại chuyện này sớm đã là quy tắc ngầm của các Châu, người qua đường đều biết.
Mặc dù Chu Xuân có tổ phụ là đại nho, nhưng kỳ thực cũng là người nghèo khó, vừa không có quyền lại không có tiền, cho nên quan chủ khảo chính trực với họ mà nói có ý nghĩa không tầm thường.
Chu Xuân vốn muốn tìm Lý Diên Khánh tâm sự sở thích của quan chủ khảo, không nghĩ tới Lý Diên Khánh lại càng coi trọng nhân phẩm của quan chủ khảo, cảnh giới này gã kém xa, Chu Xuân bội phục trong lòng, liền không đề cập tới ý đồ đến đây, hai người nói chuyện phiếm vài câu, gã liền đứng dậy cáo từ.
Lúc này đã qua giữa trưa, cách cơm tối một khoảng thời gian, Lý Diên Khánh sớm đã đói chết. Hắn hỏi Trương Hiển và Tần Lượng, hai người đều không muốn ra ngoài, Lý Diên Khánh liền một thân một mình rời khỏi khách sạn, muốn tìm kiếm một quán ăn nhỏ gần đó.
Lý Diên Khánh nhớ kỹ lúc họ đi tới, góc đối diện chếch chếch khách sạn có một quán ăn nhỏ, dường như làm ăn khá khẩm. Lý Diên Khánh đi hơn hai mươi bước, quả nhiên trông thấy đối diện con đường có một quán ăn nhỏ, một cây trúc cao chống một lá cờ dầm mưa dãi nắng nhiều năm trở nên trắng bệch, ‘Quán quà vặt Quách Tam Nhi’.
Quán quà vặt cực kỳ đơn sơ, chỉ là một lều trúc dựng bằng mấy cây gỗ, phía dưới đặt năm sáu cái bàn nhỏ, hiện giờ không nhiều khách, chỉ không tới một nửa chỗ ngồi.
Mở tiệm là một đôi vợ chồng, hơn ba mươi tuổi, sau lưng người vợ còn đeo một đứa trẻ. Khi Lý Diên Khánh đi vào lều, nam tử chào hỏi khách lập tức tươi cười đến đón:
- Tiểu quan nhân ngồi xuống uống chén nước!
- Có món gì ăn?
Lý Diên Khánh cười hỏi.
- Hiện tại là giữa trưa, không có quá nhiều loại, có súp Hồ cay, canh đậu khấu, thịt hầm, thịt dê chiên, bánh bao, còn có bánh ngọt Trung Cao, thứ này bán nóng nhất.
Bánh ngọt Trung Cao là bánh quế đường đỏ, đơn giản là đổi tên, Lý Diên Khánh không quá ưa thích, hắn liền cười nói:
Phân phối phòng không cần rút thăm, Trương Hiển đính hôn với muội muội Tần Lượng, em rể anh vợ đương nhiên ở một phòng lớn, Lý Diên Khánh ở một mình tại phòng nhỏ.
- Tiểu quan nhân, căn phòng này vốn là nhà kho, chứa một số thứ linh tinh không dùng tới, một tháng trước đã dọn dẹp sạch sẽ, vốn muốn lưu lại chỗ giao lưu học vấn cho đám sĩ tử, hiện giờ ta thấy cũng không cần đến, đành ủy khuất tiểu quan nhân ở nơi này.
Căn phòng ở lầu hai khách sạn, căn phòng trong cùng góc phía đông. Phòng không lớn, nhưng một người ở cũng đủ, ánh sáng lại rất tốt, cũng tương đối yên tĩnh.
Lý Diên Khánh không thích căn phòng ẩm ướt, mà lưng khách sạn dựa vào đường sông vận chuyển lương thực, mấy căn phòng đều tương đối ẩm ướt. Căn phòng này ở tầng hai, phủ lớp sàn nhà bằng gỗ, cực kỳ khô ráo, điểm này Lý Diên Khánh hết sức hài lòng.
- Không ủy khuất, ta rất thích nơi này, đa tạ Vương Chưởng quỹ.
Vương Chưởng quỹ thấy Lý Diên Khánh rất hài lòng, trong lòng cũng vui vẻ, liền nói:
- Ta đi sắp xếp tiểu nhị chuyển đồ cho tiểu quan nhân, mặc khác qua một tháng nữa sẽ bắt đầu mùa đông, trong tiệm vừa vặn có chậu than già, ta lấy ra cho tiểu quan nhân dùng.
Vương Chưởng quỹ cực kỳ thưởng thức nhân phẩm của Lý Diên Khánh, chậu than già kia vẫn luôn là bản thân gã sử dụng, hiện giờ gã cũng lấy ra.
- Vậy thì làm phiền Chưởng quỹ rồi.
Chưởng quỹ bước nhanh xuống lầu sắp xếp, Trương Hiển bên cạnh lại nhìn căn phòng mặt mũi tràn ngập hâm mộ nói:
- Lão Lý, nếu không chúng ta đổi đi! Ngươi đi ở với lão Tần.
Lý Diên Khánh khoát tay:
- Đó là anh vợ ngươi, đương nhiên ngươi phải ở với hắn.
- Thế nhưng ta thực sự không thích mấy người huyện Lâm Chương sát vách kia, mỗi người tự xưng còn xấu hơn lưu manh, nghe được khiến người ta cảm thấy mất hết nhã nhặn!
- Đó là họ nói khoác, huyện Lâm Chương nào có người đọc sách xấu hơn lưu manh cái gì, là con lừa chạy nhanh hơn ngựa.
- Hiền đệ nói không sai, quái thứ ba của huyện Lâm Chương chúng ta đúng là con lừa chạy nhanh hơn ngựa.
Lý Diên Khánh và Trương Hiển quay đầu, thấy sĩ tử cầm đầu huyện Lâm Chương vừa rồi đứng ở cửa. Trương Hiển mặt đỏ lên, lời vừa rồi của gã chắc chắn bị đối phương nghe được.
Gã ngay cả chào hỏi cũng không, liền lấy cớ có việc vội vàng rời đi.
Lý Diên Khánh ôm quyền cười nói:
- Mời vị huynh trưởng này vào nói chuyện!
- Vậy thì quấy rầy.
Sĩ tử đi tới, hai người ngồi xuống đối diện, sĩ tử cười nói:
- Tại hạ huyện Lâm Chương Chu Xuân, hiền đệ là đầu bảng Thang Hoài Lý Diên Khánh đi!
Lý Diên Khánh đỏ mặt lên.
Hắn biết đây chắc chắn là Tần Lượng nói ra, tiểu tử kia mặt ngoài không tiếng động, nhưng thực tế miệng nhanh hơn ai hết, bí mật gì cũng không giữ được, thậm chí còn không bằng Vương Quý.
- May mắn mà thôi!
- Ha ha! Đứng đầu Hội Đồng Tử, hạng nhất Huyện Học, nào có nhiều may mắn như vậy!
Lý Diên Khánh thầm bực trong lòng, tiểu tử thối kia rốt cuộc còn nói cái gì?
- Ta chưa đi qua huyện Lâm Chương, chẳng qua ta nghe nói danh nho Hà Bắc Chu Văn Bác ở tại huyện Lâm Chương, ta vẫn luôn kính ngưỡng, Chu huynh hẳn là từng gặp qua!
Lý Diên Khánh nói tránh đi.
Chu Xuân mỉm cười:
- Đương nhiên gặp qua, chính là gia tổ!
Lý Diên Khánh lập tức nổi lòng tôn kính, hóa ra là cháu trai của Chu Văn Bác danh nho số một Hà Bắc. Chẳng qua trong lòng hắn vẫn cảm thấy có điểm là lạ, cháu trai Chu đại nho lại tự xưng còn xấu hơn lưu manh.
Chu Xuân đã hoàn toàn không còn khí chất vô lại lúc tranh phòng, đoán chừng gã cũng giả vờ. Gã khôi phục vẻ thanh nhã của người đọc sách, cười nói:
- Hôm nay quan chủ khảo tới trường thi, hiền đệ nghe nói không?
Lý Diên Khánh lắc đầu, hắn còn chưa dàn xếp chỗ ở xong! Nào biết những tin tức này. Chẳng qua hắn cũng rất hứng thú, quan chủ khảo tới từ kinh thành sẽ là ai? Có phải là Lý Cương hay không? Nhưng vừa suy nghĩ liền biết không phải. Lý Cương là Giám Sát Ngự Sử, sẽ không tới làm quan chủ khảo.
- Chu huynh biết là ai sao?
Chu Xuân gật đầu:
- Ta nghe được tin tức xác thực, người này là Hàn Lâm Học Sĩ Âu Dương Tuần.
Hóa ra là Âu Dương Tuần, Lý Diên Khánh biết người này, phái kháng Kim nổi danh Bắc Tốc, sau đảm nhiệm Tướng Quốc, là bạn thân Lý Cương, người này cũng nổi danh chính trực vô tư.
- Hiền đệ biết hắn?
Chu Xuân nhìn ra thần sắc chấn kinh của Lý Diên Khánh, thuận tiện liền hỏi.
- Nhận biết thì không tới, chẳng qua ta từng nghe nói tới người này, làm người chính trực, có hắn tới làm quan chủ khảo Tương Châu, cũng là may mắn của hai ta!
Chu Xuân hiểu ý của Lý Diên Khánh, thi giải không giống với thi tỉnh, thi tỉnh tra xét cực nghiêm, rất khó gian lận, nhưng thi giải gần như là do quan chủ khảo định đoạt, mặc dù bài thi của người trúng cử sẽ được đưa tới Lễ Bộ lập hồ sơ, hàng năm Lễ Bộ cũng duyệt lại bài thi của mấy Châu, nhưng thiên hạ mấy trăm Châu, khả năng bị rút trúng thực sự quá nhỏ.
Cho nên nhân phẩm của quan chủ khảo cực kỳ quan trọng, nhân phẩm quan chủ khảo kém một chút, mượn cơ hội thi giải kiếm khoản tiền, hoặc là tiến hành trao đổi quyền lực, đệ tử hàn môn coi như thảm rồi, huống hồ loại chuyện này sớm đã là quy tắc ngầm của các Châu, người qua đường đều biết.
Mặc dù Chu Xuân có tổ phụ là đại nho, nhưng kỳ thực cũng là người nghèo khó, vừa không có quyền lại không có tiền, cho nên quan chủ khảo chính trực với họ mà nói có ý nghĩa không tầm thường.
Chu Xuân vốn muốn tìm Lý Diên Khánh tâm sự sở thích của quan chủ khảo, không nghĩ tới Lý Diên Khánh lại càng coi trọng nhân phẩm của quan chủ khảo, cảnh giới này gã kém xa, Chu Xuân bội phục trong lòng, liền không đề cập tới ý đồ đến đây, hai người nói chuyện phiếm vài câu, gã liền đứng dậy cáo từ.
Lúc này đã qua giữa trưa, cách cơm tối một khoảng thời gian, Lý Diên Khánh sớm đã đói chết. Hắn hỏi Trương Hiển và Tần Lượng, hai người đều không muốn ra ngoài, Lý Diên Khánh liền một thân một mình rời khỏi khách sạn, muốn tìm kiếm một quán ăn nhỏ gần đó.
Lý Diên Khánh nhớ kỹ lúc họ đi tới, góc đối diện chếch chếch khách sạn có một quán ăn nhỏ, dường như làm ăn khá khẩm. Lý Diên Khánh đi hơn hai mươi bước, quả nhiên trông thấy đối diện con đường có một quán ăn nhỏ, một cây trúc cao chống một lá cờ dầm mưa dãi nắng nhiều năm trở nên trắng bệch, ‘Quán quà vặt Quách Tam Nhi’.
Quán quà vặt cực kỳ đơn sơ, chỉ là một lều trúc dựng bằng mấy cây gỗ, phía dưới đặt năm sáu cái bàn nhỏ, hiện giờ không nhiều khách, chỉ không tới một nửa chỗ ngồi.
Mở tiệm là một đôi vợ chồng, hơn ba mươi tuổi, sau lưng người vợ còn đeo một đứa trẻ. Khi Lý Diên Khánh đi vào lều, nam tử chào hỏi khách lập tức tươi cười đến đón:
- Tiểu quan nhân ngồi xuống uống chén nước!
- Có món gì ăn?
Lý Diên Khánh cười hỏi.
- Hiện tại là giữa trưa, không có quá nhiều loại, có súp Hồ cay, canh đậu khấu, thịt hầm, thịt dê chiên, bánh bao, còn có bánh ngọt Trung Cao, thứ này bán nóng nhất.
Bánh ngọt Trung Cao là bánh quế đường đỏ, đơn giản là đổi tên, Lý Diên Khánh không quá ưa thích, hắn liền cười nói:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.