Chương 123: Tin Dữ Truyền Đến. (3)
Cao Nguyệt
24/12/2022
Không chờ Lý Văn Quý trả lời, Lý Phong ở phía sau lại cả giận nói:
- Hung thủ sớm đã bỏ trốn mất dạng, đưa Tộc trưởng về quê là chuyện thường tình, ngươi đang suy nghĩ linh tinh cái gì?
- Thật sao?
Lý Diên Khánh ánh mắt sắc bén chuyển qua Lý Phong:
- Tại sao ngươi biết hung thủ đã bỏ trốn mất dạng, chẳng lẽ ngươi biết hung thủ?
Lý Phong nhất thời nghẹn lời, Lý Văn Quý quay đầu trừng mắt trưởng tôn một cái, không để ý tới Lý Diên Khánh nữa, ra lệnh:
- Tiếp tục tiến lên!
Xe bò tiếp tục đi tới hướng nam, Lý Diên Khánh lại không đi theo, mà nhìn xe bò chậm rãi đi xa.
Một khắc sau, Lý Diên Khánh lại chạy tới kho hàng bến tàu, thấy phụ thân đang thu dọn hành lý, cũng chuẩn bị trở về quê hương tham gia lo việc tang ma.
- Khánh nhi, con trở về cùng ta đi!
Lý Đại Khí cả đêm không ngủ, đôi mắt đỏ bừng, gã quả thực mệt mỏi không chịu nổi.
- Hôm qua cha nói cho con, Tộc trưởng ngồi thuyền hàng trở về, thuyền và hàng hóa ở đâu?
Lý Đại Khí lắc đầu:
- Thuyền không thấy bóng dáng, da lông tốt nhất trị giá mấy ngàn lạng bạc cũng bị cướp đi. Ài! Hiện giờ cũng không đoái hoài tới những thứ này.
Lý Diên Khánh trầm ngâm một chút lại hỏi:
- Như vậy có báo quan hay không?
- Án mưu sát lớn như vậy sao có thể không báo quan? Trên thực tế, là Lôi Bộ Đầu quan phủ thông báo chúng ta. Vốn là ta đáp ứng quan phủ, nhưng sau khi Lý Văn Quý tới liền tiếp nhận chuyện liên hệ quan phủ, ta cũng không biết tình hình gần đây thế nào?
Mặc dù Lý Đại Khí không dám hoài nghi cái chết của Tộc trưởng do Lý Văn Quý gây nên, nhưng gã cũng cảm thấy rất nhiều điểm đáng ngờ. Lý Văn Quý có thể chở thi thể Tộc trưởng đi, như vậy biểu thị lão đã hủy bỏ bản án tại quan phủ, điều này quả thực khiến Lý Đại Khí rất bất mãn đối với Lý Văn Quý, cho nên lời gã nói cũng trở nên không khách khí, bắt đầu gọi thẳng tên.
Lý Diên Khánh dắt ngựa của mình qua xoay người lên ngựa. Lý Đại Khí nóng vội, kéo dây cương khuyên nhủ:
- Khánh nhi, trước đừng truy cứu nữa, chúng ta trở về lo việc ma chay cho Tộc trưởng đi!
Đối phương là hung phạm giết người cùng hung cực ác, gã lo lắng cho an toàn mạng sống của con trai.
Lý Diên Khánh lại cắn chặt môi dưới nói:
- Nếu không điều tra rõ ràng chân tướng, Tộc trưởng chết không nhắm mắt, cha không cần lo lắng, con tuyệt đối sẽ không hành sự lỗ mãng.
Lý Đại Khí chậm rãi buông lỏng tay ra, thở dài nói:
- Ta có thể hiểu được, con chờ một chút!
Gã trở về phòng lấy ra một bản vẽ, đưa cho Lý Diên Khánh nói:
- Thuyền của chúng ta khá đặc biệt, đây là đồ án thuyền, con cẩn thận!
Lý Diên Khánh nhận đồ án cất vào trong lòng:
- Con đi trước, cha đi đường cẩn thận!
Hắn giục ngựa hai chân, quát một tiếng, ngựa trắng tung bốn vó chạy gấp về phía quan đạo. Lý Đại Khí nhìn bóng lưng con trai đi xa, thở dài một tiếng, trong lòng tràn ngập lo lắng.
…
Giữa trưa, trong quán rượu Vọng Hồ ở huyện An Dương, Bộ Đầu Lôi Tụng đi lên lầu hai, được tiểu nhị dẫn tới trước bàn rượu của Lý Diên Khánh. Lôi Tụng tuổi chừng ba mươi mấy, dáng người cao lớn vạm vỡ, làn da ngăm đen, mặt râu quai nón, trông hơi thô lỗ, nhưng đôi mắt chớp động vẻ khôn khéo.
Lý Diên Khánh ôm quyền thi lễ cười nói:
- Đa tạ Lôi Bộ Đầu có thể đến đúng hẹn!
Mỗi ngày Lôi Tụng phải xử lý rất nhiều chuyện vặt vãnh, nếu không phải xem cân lượng ba mươi lạng bạc, gã mới không để ý tới một thiếu niên mười mấy tuổi.
Gã khoát tay áo, không nhịn được nói:
- Đừng nói những lời khách sáo này, tiểu quan nhân cũng là thân thích của Lý Văn Hữu chứ!
- Hắn là Tộc trưởng của ta, nhưng bất hạnh gặp nạn, ta muốn tìm hiệu cụ thể tình tiết vụ án của hắn.
Nói xong, Lý Diên Khánh rót một chén rượu đầy cho Lôi Tụng. Lôi Tụng uống rượu, thoáng ổn định tâm tình xao động:
- Bản án của Tộc trưởng các ngươi hơi khó giải quyết, hôm qua huynh đệ của hắn đã làm thủ tục hủy bỏ bán án. Đương nhiên, chúng ta sẽ vẫn tiếp tục tra tìm hung thủ, nhưng nếu như thực sự tra không ra, gia thuộc cũng không thể tới làm loạn.
- Lôi Bộ Đầu nói bản án khó giải quyết là nói tình tiết vụ án phức tạp sao?
Lôi Tụng lắc đầu:
- Ta nói khó giải quyết là ám chỉ có điều khác, chẳng qua án hung sát này rõ ràng có dự mưu, đối phương làm rất gọn gàng, một chút vết tích cũng không lưu lại. Nếu không phải Lý Văn Hữu nhảy sông chạy trốn, chỉ sợ hắn cũng bị bỏ xác đáy sông, ai cũng không biết xảy ra chuyện gì?
Nghe được hai chữ dự mưu, Lý Diên Khánh rung động trong lòng một cái. Hắn đã tỉnh táo lại từ sự xúc động phẫn nộ ban đầu, chỉ là vì hắn thành kiến cực sâu với Lý Văn Quý, cho nên ban đầu nhận định là Lý Văn Quý mưu hại huynh trưởng.
Chẳng qua khi hắn tỉnh táo lại, suy nghĩ thêm các loại khả năng, hắn cũng không thể không thừa nhận, cũng không nhất định là Lý Văn Quý gây nên, cũng có thể là Tộc trưởng bị người khác để mắt tới ở phủ Chân Định, đối phương giết hại tính mệnh vì tài sản, chữ Phúc mà Tộc trưởng nói cuối cùng có thể là chỉ Phủ, ý là phủ Chân Định.
Về phần Lý Văn Quý lựa chọn hủy bỏ bản án, hẳn là muốn sớm đưa thi thể huynh trưởng trở về cố hương nhập thổ vi an, lão cũng không có hi vọng gì đối với quan phủ phá án.
Gây án phải nói tới động cơ, Lý Diên Khánh thực sự nghĩ không ra Lý Văn Quý có động cơ gì mưu sát huynh trưởng, tài phú giữa huynh đệ họ chia cắt rõ ràng, địa vị trong tộc cũng rõ ràng, năm năm qua nước giếng không phạm nước sông.
Nếu như nói Lý Văn Quý có bất mãn gì với huynh trưởng, đó chính là Lý Văn Hữu giấu diếm lão gây dựng hiệu lương Lý thị, nhưng tiền vốn là tiền riêng của Lý Văn Hữu, cũng không xâm phạm tới lợi ích của Lý Văn Quý, nhiều nhất là phá vỡ giới tuyến phân phối tài phú giữa hai huynh đệ, nhưng cũng không thể khiến Lý Văn Quý sinh ra suy nghĩ giết người.
Cho nên Lý Diên Khánh suy đi nghĩ lại, tạm thời trước tiên loại bỏ hiềm nghi giết người của Lý Văn Quý, hiện giờ hắn hoài nghi là sát hại tính mệnh mưu cầu tài sản.
- Lôi Bộ Đầu, thực sự một chút manh mối cũng không có sao?
Lý Diên Khánh hỏi lại.
Lôi Tụng trầm tư chốc lát nói:
- Nếu như nói một chút manh mối cũng không có, vậy chúng ta chỉ là một đám giá áo túi cơm. Kỳ thực chúng ta vẫn tra được một chút manh mối, chỉ là không thể nói ra bên ngoài. Ta có thể nói cho tiểu quan nhân, xin tiểu quan nhân cần phải giữ bí mật thay chúng ta.
- Xin Bộ Đầu chỉ điểm, ta nhất định giữ nghiêm bí mật.
Lôi Tụng gật đầu nói:
- Trên thực tế có người chứng kiến, cũng chính là chiếc thuyền cứu được Lý Văn Hữu, nó cũng là một con thuyền chở hàng, bỏ neo bên bờ, một thuyền viên đi tiểu tiện ban đêm, vừa vặn mắt thấy vụ án xảy ra. Hắn nói có chừng bốn hung thủ, thủ pháp cực kỳ hung hãn, chủ thuyền quỳ xuống đau khổ cầu xin tha thứ cũng bị họ một đao giết chết. Lý Văn Hữu sau khi trúng mấy đao liền nhảy sông chạy trốn, mấy hung phạm xảy ra nội chiến vì phải chăng có truy sát Lý Văn Hữu. Có một tên béo dáng dấp cực kỳ hùng tráng cực lực yêu cầu truy sát tới cùng, nhưng ba người khác lại phản đối, hùng hùng hổ hổ, thiếu chút nữa giết chết tên béo kia.
- Hung thủ sớm đã bỏ trốn mất dạng, đưa Tộc trưởng về quê là chuyện thường tình, ngươi đang suy nghĩ linh tinh cái gì?
- Thật sao?
Lý Diên Khánh ánh mắt sắc bén chuyển qua Lý Phong:
- Tại sao ngươi biết hung thủ đã bỏ trốn mất dạng, chẳng lẽ ngươi biết hung thủ?
Lý Phong nhất thời nghẹn lời, Lý Văn Quý quay đầu trừng mắt trưởng tôn một cái, không để ý tới Lý Diên Khánh nữa, ra lệnh:
- Tiếp tục tiến lên!
Xe bò tiếp tục đi tới hướng nam, Lý Diên Khánh lại không đi theo, mà nhìn xe bò chậm rãi đi xa.
Một khắc sau, Lý Diên Khánh lại chạy tới kho hàng bến tàu, thấy phụ thân đang thu dọn hành lý, cũng chuẩn bị trở về quê hương tham gia lo việc tang ma.
- Khánh nhi, con trở về cùng ta đi!
Lý Đại Khí cả đêm không ngủ, đôi mắt đỏ bừng, gã quả thực mệt mỏi không chịu nổi.
- Hôm qua cha nói cho con, Tộc trưởng ngồi thuyền hàng trở về, thuyền và hàng hóa ở đâu?
Lý Đại Khí lắc đầu:
- Thuyền không thấy bóng dáng, da lông tốt nhất trị giá mấy ngàn lạng bạc cũng bị cướp đi. Ài! Hiện giờ cũng không đoái hoài tới những thứ này.
Lý Diên Khánh trầm ngâm một chút lại hỏi:
- Như vậy có báo quan hay không?
- Án mưu sát lớn như vậy sao có thể không báo quan? Trên thực tế, là Lôi Bộ Đầu quan phủ thông báo chúng ta. Vốn là ta đáp ứng quan phủ, nhưng sau khi Lý Văn Quý tới liền tiếp nhận chuyện liên hệ quan phủ, ta cũng không biết tình hình gần đây thế nào?
Mặc dù Lý Đại Khí không dám hoài nghi cái chết của Tộc trưởng do Lý Văn Quý gây nên, nhưng gã cũng cảm thấy rất nhiều điểm đáng ngờ. Lý Văn Quý có thể chở thi thể Tộc trưởng đi, như vậy biểu thị lão đã hủy bỏ bản án tại quan phủ, điều này quả thực khiến Lý Đại Khí rất bất mãn đối với Lý Văn Quý, cho nên lời gã nói cũng trở nên không khách khí, bắt đầu gọi thẳng tên.
Lý Diên Khánh dắt ngựa của mình qua xoay người lên ngựa. Lý Đại Khí nóng vội, kéo dây cương khuyên nhủ:
- Khánh nhi, trước đừng truy cứu nữa, chúng ta trở về lo việc ma chay cho Tộc trưởng đi!
Đối phương là hung phạm giết người cùng hung cực ác, gã lo lắng cho an toàn mạng sống của con trai.
Lý Diên Khánh lại cắn chặt môi dưới nói:
- Nếu không điều tra rõ ràng chân tướng, Tộc trưởng chết không nhắm mắt, cha không cần lo lắng, con tuyệt đối sẽ không hành sự lỗ mãng.
Lý Đại Khí chậm rãi buông lỏng tay ra, thở dài nói:
- Ta có thể hiểu được, con chờ một chút!
Gã trở về phòng lấy ra một bản vẽ, đưa cho Lý Diên Khánh nói:
- Thuyền của chúng ta khá đặc biệt, đây là đồ án thuyền, con cẩn thận!
Lý Diên Khánh nhận đồ án cất vào trong lòng:
- Con đi trước, cha đi đường cẩn thận!
Hắn giục ngựa hai chân, quát một tiếng, ngựa trắng tung bốn vó chạy gấp về phía quan đạo. Lý Đại Khí nhìn bóng lưng con trai đi xa, thở dài một tiếng, trong lòng tràn ngập lo lắng.
…
Giữa trưa, trong quán rượu Vọng Hồ ở huyện An Dương, Bộ Đầu Lôi Tụng đi lên lầu hai, được tiểu nhị dẫn tới trước bàn rượu của Lý Diên Khánh. Lôi Tụng tuổi chừng ba mươi mấy, dáng người cao lớn vạm vỡ, làn da ngăm đen, mặt râu quai nón, trông hơi thô lỗ, nhưng đôi mắt chớp động vẻ khôn khéo.
Lý Diên Khánh ôm quyền thi lễ cười nói:
- Đa tạ Lôi Bộ Đầu có thể đến đúng hẹn!
Mỗi ngày Lôi Tụng phải xử lý rất nhiều chuyện vặt vãnh, nếu không phải xem cân lượng ba mươi lạng bạc, gã mới không để ý tới một thiếu niên mười mấy tuổi.
Gã khoát tay áo, không nhịn được nói:
- Đừng nói những lời khách sáo này, tiểu quan nhân cũng là thân thích của Lý Văn Hữu chứ!
- Hắn là Tộc trưởng của ta, nhưng bất hạnh gặp nạn, ta muốn tìm hiệu cụ thể tình tiết vụ án của hắn.
Nói xong, Lý Diên Khánh rót một chén rượu đầy cho Lôi Tụng. Lôi Tụng uống rượu, thoáng ổn định tâm tình xao động:
- Bản án của Tộc trưởng các ngươi hơi khó giải quyết, hôm qua huynh đệ của hắn đã làm thủ tục hủy bỏ bán án. Đương nhiên, chúng ta sẽ vẫn tiếp tục tra tìm hung thủ, nhưng nếu như thực sự tra không ra, gia thuộc cũng không thể tới làm loạn.
- Lôi Bộ Đầu nói bản án khó giải quyết là nói tình tiết vụ án phức tạp sao?
Lôi Tụng lắc đầu:
- Ta nói khó giải quyết là ám chỉ có điều khác, chẳng qua án hung sát này rõ ràng có dự mưu, đối phương làm rất gọn gàng, một chút vết tích cũng không lưu lại. Nếu không phải Lý Văn Hữu nhảy sông chạy trốn, chỉ sợ hắn cũng bị bỏ xác đáy sông, ai cũng không biết xảy ra chuyện gì?
Nghe được hai chữ dự mưu, Lý Diên Khánh rung động trong lòng một cái. Hắn đã tỉnh táo lại từ sự xúc động phẫn nộ ban đầu, chỉ là vì hắn thành kiến cực sâu với Lý Văn Quý, cho nên ban đầu nhận định là Lý Văn Quý mưu hại huynh trưởng.
Chẳng qua khi hắn tỉnh táo lại, suy nghĩ thêm các loại khả năng, hắn cũng không thể không thừa nhận, cũng không nhất định là Lý Văn Quý gây nên, cũng có thể là Tộc trưởng bị người khác để mắt tới ở phủ Chân Định, đối phương giết hại tính mệnh vì tài sản, chữ Phúc mà Tộc trưởng nói cuối cùng có thể là chỉ Phủ, ý là phủ Chân Định.
Về phần Lý Văn Quý lựa chọn hủy bỏ bản án, hẳn là muốn sớm đưa thi thể huynh trưởng trở về cố hương nhập thổ vi an, lão cũng không có hi vọng gì đối với quan phủ phá án.
Gây án phải nói tới động cơ, Lý Diên Khánh thực sự nghĩ không ra Lý Văn Quý có động cơ gì mưu sát huynh trưởng, tài phú giữa huynh đệ họ chia cắt rõ ràng, địa vị trong tộc cũng rõ ràng, năm năm qua nước giếng không phạm nước sông.
Nếu như nói Lý Văn Quý có bất mãn gì với huynh trưởng, đó chính là Lý Văn Hữu giấu diếm lão gây dựng hiệu lương Lý thị, nhưng tiền vốn là tiền riêng của Lý Văn Hữu, cũng không xâm phạm tới lợi ích của Lý Văn Quý, nhiều nhất là phá vỡ giới tuyến phân phối tài phú giữa hai huynh đệ, nhưng cũng không thể khiến Lý Văn Quý sinh ra suy nghĩ giết người.
Cho nên Lý Diên Khánh suy đi nghĩ lại, tạm thời trước tiên loại bỏ hiềm nghi giết người của Lý Văn Quý, hiện giờ hắn hoài nghi là sát hại tính mệnh mưu cầu tài sản.
- Lôi Bộ Đầu, thực sự một chút manh mối cũng không có sao?
Lý Diên Khánh hỏi lại.
Lôi Tụng trầm tư chốc lát nói:
- Nếu như nói một chút manh mối cũng không có, vậy chúng ta chỉ là một đám giá áo túi cơm. Kỳ thực chúng ta vẫn tra được một chút manh mối, chỉ là không thể nói ra bên ngoài. Ta có thể nói cho tiểu quan nhân, xin tiểu quan nhân cần phải giữ bí mật thay chúng ta.
- Xin Bộ Đầu chỉ điểm, ta nhất định giữ nghiêm bí mật.
Lôi Tụng gật đầu nói:
- Trên thực tế có người chứng kiến, cũng chính là chiếc thuyền cứu được Lý Văn Hữu, nó cũng là một con thuyền chở hàng, bỏ neo bên bờ, một thuyền viên đi tiểu tiện ban đêm, vừa vặn mắt thấy vụ án xảy ra. Hắn nói có chừng bốn hung thủ, thủ pháp cực kỳ hung hãn, chủ thuyền quỳ xuống đau khổ cầu xin tha thứ cũng bị họ một đao giết chết. Lý Văn Hữu sau khi trúng mấy đao liền nhảy sông chạy trốn, mấy hung phạm xảy ra nội chiến vì phải chăng có truy sát Lý Văn Hữu. Có một tên béo dáng dấp cực kỳ hùng tráng cực lực yêu cầu truy sát tới cùng, nhưng ba người khác lại phản đối, hùng hùng hổ hổ, thiếu chút nữa giết chết tên béo kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.