Chương 125: Truy Tra Nghi Hung (2).
Cao Nguyệt
24/12/2022
Lý Diên Khánh chậm rãi siết chặt chuôi kiếm trong tay mình, trực giác ban đầu của hắn không sai, đây cũng không đơn giản là giết người cướp tiền, mà là có người chủ mưu hại chết Tộc trưởng, chỉ là… Trương quản sự này rốt cuộc là ai?
Huynh đệ Bạch thị đã thu thập xong dê béo, gác thịt dệ lên trên chậu than nướng, lại bưng chén rượu lớn lên uống. Lý Diên Khánh cũng không dám rời đi, hắn đang kiên nhẫn chờ đợi thời cơ đến.
Lôi Bộ Đầu nói ba huynh đệ Bạch thị này ngoại hiệu Giao Long Tam Hùng, dù trong nước hay trên bộ công phu đều rất cao minh, hơn trăm tên nha dịch đã từng vây quanh họ hai lần, vẫn bị họ phá vây rời đi, trái lại còn chết không ít người.
Lý Diên Khánh biết võ nghệ của mình, nếu như đơn đả độc đấu, có lẽ hắn có thể lợi dụng ưu thế tốc độ của mình xử lý đối phương, nhưng hiện giờ đối phương lại là ba tội phạm, hắn chắc chắn không phải đối thủ, đành phải chờ họ uống say, xem có cơ hội hay không.
Ba huynh đệ Bạch thị uống một hồi đến đêm khuya, lúc này mới say sưa trở về khoang thuyền của mình ngủ. Lý Diên Khánh bỏ áo ngoài, để trần, đeo đoản kiếm sau lưng, đặt ba cục đá bên hông, lúc này mới vô thanh vô tức chui xuống nước, bởi về phía thuyền lớn.
Sau thuyền có dây thừng, Lý Diên Khánh mượn nhờ dây thừng leo lên thuyền lớn, hơi nằm xuống một lát, không nghe thấy động tĩnh, liền dọc theo mạn thuyền bò về phía trước từng chút một. Lúc trước hắn thấy rõ ràng, trong ba người có một người say ngã trên boong đầu thuyền, hai người khác trở về khoang thuyền đi ngủ.
Đúng lúc này, cửa khoang mở ra, một đại hán người đầy hơi rượu đi ra. Lý Diên Khánh giật mình trong lòng, lập tức co người trong bóng tối ngoài khoang thuyền.
- Đại ca, về đi ngủ thôi! Cẩn thận ban đêm lạnh hỏng thân thể.
Đại hán ngủ trên boong thuyền lầm bầm hai câu, chỉ xoay người, nhưng không di chuyển. Người đi tiểu đêm cũng lười gọi gã, liền nghiêng người thất tha thất thểu đi về phía Lý Diên Khánh. Lý Diên Khánh nằm sấp toàn bộ thân thể trên boong thuyền, trong lòng căng thẳng tim đập bình bịch.
May mắn, tên đại hán này không trông thấy Lý Diên Khánh, gã đi tới mép thuyền, đưng lưng về phía Lý Diên Khánh, cởi quần đi tiểu xuống sông. Cơ hội đến gần, Lý Diên Khánh hơi do dự, mặc dù hắn đã tận mắt thấy Hồ đại thúc giết người, nhưng dù sao hắn chưa tự tay giết ngươi, hắn không biết nên ra tay thế nào?
Lý Diên Khánh hơi do dự một chút, tên đại hán lại cảm giác được điều gì, vừa quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy Lý Diên Khánh núp trong bóng tối, ánh mắt gã bỗng mở to.
Giờ phút này Lý Diên Khánh rốt cuộc không còn do dự, bỗng nhiên động thân đâm ra một kiếm, kiếm này nhanh đến mức không gì sánh nổi, đại hán né không kịp, đoản kiếm đâm vào hông gã, tiến thẳng vào thân thể. Đại hán hét thảm một tiếng, thân thể nghiêng một cái ngã vào dưới sông.
Lý Diên Khánh không thèm đếm xỉa tới, nhào về phía một tên huynh đệ Bạch thị khác ngủ trên boong thuyền. Người ngủ trên boong thuyền là lão đại Bạch Minh trong huynh đệ Bạch thị.
Gã bị tiếng kêu thảm của tam đệ làm bừng tỉnh, chỉ là thân thể còn chưa khôi phục khỏi sự mệt mỏi. Gã cố gắng ngồi dậy, tìm đao nhọn bên người, mắt thấy gã sắp sờ tới đao nhọn trên boong thuyền, Lý Diên Khánh đã nhào tới, phi thân ép gã ngã nhào xuống boong, cưỡi trên người gã.
Mặc dù thân thể Bạch Minh còn chưa khôi phục nhanh nhẹn, nhưng cánh tay đã khôi phục. Gã một tay nâng tay Lý Diên Khánh, không cho kiếm của hắn đâm xuống, một tay khác nắm cổ Lý Diên Khánh, dốc toàn lực muốn bóp nát yết hầu của Lý Diên Khánh.
Lý Diên Khánh cảm thấy cổ họng đau đớn kịch liệt, trước mắt biến thành màu đen, trong nháy mắt hắn sắp ngất đi, đoản kiếm trong tay hắn rốt cuộc đâm vào ngực đối phương, đâm xuyên trái tim đối phương. Bạch Minh kêu lớn một tiếng, bị mất mạng tại chỗ.
Lý Diên Khánh thoát khỏi tay gã, bóp cổ họng của mình. Một lúc lâu sau, hắn mới khôi phục, cảm giác choáng váng trước mắt dần biến mất, Lý Diên Khánh kinh hãi trong lòng, chỉ thiếu chút xíu cổ họng của hắn sẽ bị đối phương bóp nát.
Lúc này, ầm một tiếng, cửa khoang thuyền bị phá tan, lão nhị Bạch Lượng lảo đảo vọt ra, trong tay cầm một thanh đao, miệng mơ hồ mắng không rõ ràng:
- Cẩu tạp chủng, gia gia tiễn ngươi về tây thiên!
Gã hét lớn một tiếng, vung đao đánh tới Lý Diên Khánh. Lý Diên Khánh thoáng nhìn đao nhọn trên boong tàu, ngay trước người hắn khoảng năm thước. Lý Diên Khánh nhào lộn một cái, đao đã tới tay, lập tức vung tay lên.
Hàn quang lóe lên, xương đầu vỡ vụn, thanh đao cắm vào từ trán Bạch Lượng, mũi đao đi qua sau đầu. Bạch Lượng lui lại hai bước, ngã xuống boong thuyền, người đã chết, mắt lại mở to giống như chuông đồng.
Một lát, Lý Diên Khánh vớt thi thể lão tam Bạch Quang từ trong nước lên, gã bị đâm đứt động mạch chủ trong thân thể, mất máu quá nhiều mà chết.
Không tới nửa phút, Lý Diên Khánh liên tục giết ba người. Tim hắn chết lặng, đã không có khoái cảm giết người, cũng không có sợ hãi giết người, chỉ có một nỗi sợ dường như dạo qua Địa Ngục một vòng. Ba người này mỗi người đều có thể xử lý hắn, nếu không phải họ uống say, hiện giờ thi thể nằm trên boong thuyền là Lý Diên Khánh hắn.
Chung quanh vẫn tăm tối, chỉ có tiếng gió thổi qua bụi cỏ lau ào ào. Lý Diên Khánh rốt cuộc bình tĩnh trở lại, hắn trầm tư thật lâu, cuối cùng quyết định không thể báo quan việc này. Có thể Tương Châu sẽ khen ngợi hắn, nhưng phủ Đại Danh thì chưa hẳn, báo quan chỉ là tự gây phiền toái.
Hắn vào khoang thuyền lục soát một lần, tìm ra hơn trăm lạng vàng cùng mười mấy món đồ trang sức quý báu, còn tìm được một miếng thẻ bài nhỏ bằng ngà, bên trên khắc tên cò mồi Dương Cừ, người này chính là cò mòi thủ tiêu tang vật cho ba huynh đệ Bạch thị, từ chỗ của hắn có lẽ có thể tra được thân phận Trương quản sự.
Lý Diên Khánh cất tài vật và thẻ ngà vào bọc nhỏ trên lưng, trước khi rời thuyền liền đốt thuyền.
Lý Diên Khánh đứng trên bờ, nhìn thuyền lớn cháy hừng hực và bụi cỏ lau bị nhen lửa chung quanh, khói đặc vừa lửa lớn tác động tới mấy chục trưởng, cảnh tượng hoành tráng. Lý Diên Khánh chậm rãi quỳ xuống, thấp giọng cầu nguyện:
- Tộc tôn Diên Khánh đã tru sát tội phạm, báo thù rửa hận cho Tộc trưởng, nhưng Diên Khánh tuyệt đối sẽ không bỏ qua hung phạm, nguyện Tộc trưởng trên trời có linh thiêng nghỉ ngơi!
Hắn dập đầu ba cái, đứng dậy bước nhanh rời đi.
Hai ngày sau, mười mấy bộ khoái phủ Đại danh lục soát thuyền lớn bị thiêu, trên thuyền có ba bộ thi thể bị cháy khét, đủ loại di vật tìm được tại thiện trường có thể phán đoán, ba người bị thiêu chết đúng là tội phạm Bạch Thị Tam Hùng bị họ truy bắt nhiều năm.
Trong lúc nhất thời, đám bộ khoái vui mừng khôn xiết. Bộ Đầu La Vũ còn ôm công lao này lên đầu mình, họ vây bắt tội phạm Bạch Thị Tam Hùng, cuối cùng phóng hỏa thiêu chết ba người, đám bộ khoái nhận được khen ngợi rất lớn của Hình Ngục Ti phía đông Hà Bắc và phủ Đại Danh, thưởng năm trăm quan, Bộ Đầu La Vũ ký được một lần công lớn.
…
Ngõ hẻm Hồ Lô thành Đại Danh, đây là nơi tập trung cò mồi các loại ngành nghề phủ Đại Danh, mấy trăm cò mồi các nghề tập trung nơi này, làm nơi dắt mối cho người mua kẻ bán, làm các loại nghiệp vụ đứng giữa. Ngành nghề cò mồi triều Tống cực kỳ phát đại, hò làm ra tác dụng hết sức quan trọng trong thương nghiệp phồn hoa của Đại Tống.
Huynh đệ Bạch thị đã thu thập xong dê béo, gác thịt dệ lên trên chậu than nướng, lại bưng chén rượu lớn lên uống. Lý Diên Khánh cũng không dám rời đi, hắn đang kiên nhẫn chờ đợi thời cơ đến.
Lôi Bộ Đầu nói ba huynh đệ Bạch thị này ngoại hiệu Giao Long Tam Hùng, dù trong nước hay trên bộ công phu đều rất cao minh, hơn trăm tên nha dịch đã từng vây quanh họ hai lần, vẫn bị họ phá vây rời đi, trái lại còn chết không ít người.
Lý Diên Khánh biết võ nghệ của mình, nếu như đơn đả độc đấu, có lẽ hắn có thể lợi dụng ưu thế tốc độ của mình xử lý đối phương, nhưng hiện giờ đối phương lại là ba tội phạm, hắn chắc chắn không phải đối thủ, đành phải chờ họ uống say, xem có cơ hội hay không.
Ba huynh đệ Bạch thị uống một hồi đến đêm khuya, lúc này mới say sưa trở về khoang thuyền của mình ngủ. Lý Diên Khánh bỏ áo ngoài, để trần, đeo đoản kiếm sau lưng, đặt ba cục đá bên hông, lúc này mới vô thanh vô tức chui xuống nước, bởi về phía thuyền lớn.
Sau thuyền có dây thừng, Lý Diên Khánh mượn nhờ dây thừng leo lên thuyền lớn, hơi nằm xuống một lát, không nghe thấy động tĩnh, liền dọc theo mạn thuyền bò về phía trước từng chút một. Lúc trước hắn thấy rõ ràng, trong ba người có một người say ngã trên boong đầu thuyền, hai người khác trở về khoang thuyền đi ngủ.
Đúng lúc này, cửa khoang mở ra, một đại hán người đầy hơi rượu đi ra. Lý Diên Khánh giật mình trong lòng, lập tức co người trong bóng tối ngoài khoang thuyền.
- Đại ca, về đi ngủ thôi! Cẩn thận ban đêm lạnh hỏng thân thể.
Đại hán ngủ trên boong thuyền lầm bầm hai câu, chỉ xoay người, nhưng không di chuyển. Người đi tiểu đêm cũng lười gọi gã, liền nghiêng người thất tha thất thểu đi về phía Lý Diên Khánh. Lý Diên Khánh nằm sấp toàn bộ thân thể trên boong thuyền, trong lòng căng thẳng tim đập bình bịch.
May mắn, tên đại hán này không trông thấy Lý Diên Khánh, gã đi tới mép thuyền, đưng lưng về phía Lý Diên Khánh, cởi quần đi tiểu xuống sông. Cơ hội đến gần, Lý Diên Khánh hơi do dự, mặc dù hắn đã tận mắt thấy Hồ đại thúc giết người, nhưng dù sao hắn chưa tự tay giết ngươi, hắn không biết nên ra tay thế nào?
Lý Diên Khánh hơi do dự một chút, tên đại hán lại cảm giác được điều gì, vừa quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy Lý Diên Khánh núp trong bóng tối, ánh mắt gã bỗng mở to.
Giờ phút này Lý Diên Khánh rốt cuộc không còn do dự, bỗng nhiên động thân đâm ra một kiếm, kiếm này nhanh đến mức không gì sánh nổi, đại hán né không kịp, đoản kiếm đâm vào hông gã, tiến thẳng vào thân thể. Đại hán hét thảm một tiếng, thân thể nghiêng một cái ngã vào dưới sông.
Lý Diên Khánh không thèm đếm xỉa tới, nhào về phía một tên huynh đệ Bạch thị khác ngủ trên boong thuyền. Người ngủ trên boong thuyền là lão đại Bạch Minh trong huynh đệ Bạch thị.
Gã bị tiếng kêu thảm của tam đệ làm bừng tỉnh, chỉ là thân thể còn chưa khôi phục khỏi sự mệt mỏi. Gã cố gắng ngồi dậy, tìm đao nhọn bên người, mắt thấy gã sắp sờ tới đao nhọn trên boong thuyền, Lý Diên Khánh đã nhào tới, phi thân ép gã ngã nhào xuống boong, cưỡi trên người gã.
Mặc dù thân thể Bạch Minh còn chưa khôi phục nhanh nhẹn, nhưng cánh tay đã khôi phục. Gã một tay nâng tay Lý Diên Khánh, không cho kiếm của hắn đâm xuống, một tay khác nắm cổ Lý Diên Khánh, dốc toàn lực muốn bóp nát yết hầu của Lý Diên Khánh.
Lý Diên Khánh cảm thấy cổ họng đau đớn kịch liệt, trước mắt biến thành màu đen, trong nháy mắt hắn sắp ngất đi, đoản kiếm trong tay hắn rốt cuộc đâm vào ngực đối phương, đâm xuyên trái tim đối phương. Bạch Minh kêu lớn một tiếng, bị mất mạng tại chỗ.
Lý Diên Khánh thoát khỏi tay gã, bóp cổ họng của mình. Một lúc lâu sau, hắn mới khôi phục, cảm giác choáng váng trước mắt dần biến mất, Lý Diên Khánh kinh hãi trong lòng, chỉ thiếu chút xíu cổ họng của hắn sẽ bị đối phương bóp nát.
Lúc này, ầm một tiếng, cửa khoang thuyền bị phá tan, lão nhị Bạch Lượng lảo đảo vọt ra, trong tay cầm một thanh đao, miệng mơ hồ mắng không rõ ràng:
- Cẩu tạp chủng, gia gia tiễn ngươi về tây thiên!
Gã hét lớn một tiếng, vung đao đánh tới Lý Diên Khánh. Lý Diên Khánh thoáng nhìn đao nhọn trên boong tàu, ngay trước người hắn khoảng năm thước. Lý Diên Khánh nhào lộn một cái, đao đã tới tay, lập tức vung tay lên.
Hàn quang lóe lên, xương đầu vỡ vụn, thanh đao cắm vào từ trán Bạch Lượng, mũi đao đi qua sau đầu. Bạch Lượng lui lại hai bước, ngã xuống boong thuyền, người đã chết, mắt lại mở to giống như chuông đồng.
Một lát, Lý Diên Khánh vớt thi thể lão tam Bạch Quang từ trong nước lên, gã bị đâm đứt động mạch chủ trong thân thể, mất máu quá nhiều mà chết.
Không tới nửa phút, Lý Diên Khánh liên tục giết ba người. Tim hắn chết lặng, đã không có khoái cảm giết người, cũng không có sợ hãi giết người, chỉ có một nỗi sợ dường như dạo qua Địa Ngục một vòng. Ba người này mỗi người đều có thể xử lý hắn, nếu không phải họ uống say, hiện giờ thi thể nằm trên boong thuyền là Lý Diên Khánh hắn.
Chung quanh vẫn tăm tối, chỉ có tiếng gió thổi qua bụi cỏ lau ào ào. Lý Diên Khánh rốt cuộc bình tĩnh trở lại, hắn trầm tư thật lâu, cuối cùng quyết định không thể báo quan việc này. Có thể Tương Châu sẽ khen ngợi hắn, nhưng phủ Đại Danh thì chưa hẳn, báo quan chỉ là tự gây phiền toái.
Hắn vào khoang thuyền lục soát một lần, tìm ra hơn trăm lạng vàng cùng mười mấy món đồ trang sức quý báu, còn tìm được một miếng thẻ bài nhỏ bằng ngà, bên trên khắc tên cò mồi Dương Cừ, người này chính là cò mòi thủ tiêu tang vật cho ba huynh đệ Bạch thị, từ chỗ của hắn có lẽ có thể tra được thân phận Trương quản sự.
Lý Diên Khánh cất tài vật và thẻ ngà vào bọc nhỏ trên lưng, trước khi rời thuyền liền đốt thuyền.
Lý Diên Khánh đứng trên bờ, nhìn thuyền lớn cháy hừng hực và bụi cỏ lau bị nhen lửa chung quanh, khói đặc vừa lửa lớn tác động tới mấy chục trưởng, cảnh tượng hoành tráng. Lý Diên Khánh chậm rãi quỳ xuống, thấp giọng cầu nguyện:
- Tộc tôn Diên Khánh đã tru sát tội phạm, báo thù rửa hận cho Tộc trưởng, nhưng Diên Khánh tuyệt đối sẽ không bỏ qua hung phạm, nguyện Tộc trưởng trên trời có linh thiêng nghỉ ngơi!
Hắn dập đầu ba cái, đứng dậy bước nhanh rời đi.
Hai ngày sau, mười mấy bộ khoái phủ Đại danh lục soát thuyền lớn bị thiêu, trên thuyền có ba bộ thi thể bị cháy khét, đủ loại di vật tìm được tại thiện trường có thể phán đoán, ba người bị thiêu chết đúng là tội phạm Bạch Thị Tam Hùng bị họ truy bắt nhiều năm.
Trong lúc nhất thời, đám bộ khoái vui mừng khôn xiết. Bộ Đầu La Vũ còn ôm công lao này lên đầu mình, họ vây bắt tội phạm Bạch Thị Tam Hùng, cuối cùng phóng hỏa thiêu chết ba người, đám bộ khoái nhận được khen ngợi rất lớn của Hình Ngục Ti phía đông Hà Bắc và phủ Đại Danh, thưởng năm trăm quan, Bộ Đầu La Vũ ký được một lần công lớn.
…
Ngõ hẻm Hồ Lô thành Đại Danh, đây là nơi tập trung cò mồi các loại ngành nghề phủ Đại Danh, mấy trăm cò mồi các nghề tập trung nơi này, làm nơi dắt mối cho người mua kẻ bán, làm các loại nghiệp vụ đứng giữa. Ngành nghề cò mồi triều Tống cực kỳ phát đại, hò làm ra tác dụng hết sức quan trọng trong thương nghiệp phồn hoa của Đại Tống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.