Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 127: Truy Tra Nghi Hung (4).

Cao Nguyệt

24/12/2022

Tôn An vừa đứng dậy, nghe thấy động tĩnh sau lưng, không chờ gã quay đầu, một thanh đoản kiếm sắc bén đã đè lên gáy gã:

- Ngươi dám gọi bậy, ta một kiếm chém đầu ngươi!

- Là… Khánh ca nhi?

Tôn An nghe ra được giọng nói sau lưng.

- Chính là ta!

Lý Diên Khánh lạnh lùng nói.

- Ngươi thu kiếm trước, ngươi muốn biết cái gì ta đều nói cho ngươi.

Lý Diên Khánh kinh ngạc trong lòng, liền thu kiếm đi tới phía trước mặt gã, nhìn khuôn mặt to tròn như bánh bột của Tôn An lạnh lùng nói:

- Ngươi nói đi! Hiện giờ Lưu Thừa Hoằng rốt cuộc ở đâu?

Tôn An nhìn hắn nửa ngày, hỏi:

- Ta nghe Lưu Thừa Hoằng nói, Bạch Thị Tam Hùng bị người khác giết chết, hẳn là người làm?

Lý Diên Khánh gật đầu, Tôn An giơ ngón cái lên khen:

- Khánh ca nhi quả nhiên lợi hại, dĩ nhiên một mình giết chết ba huynh đệ Bạch gia, không đơn giản nha!

- Đừng nói lời vô ích, mau nói cho ta biết Lưu Thừa Hoằng ở đâu?

Tôn An ngồi xuống, ánh mắt giảo hoạt đánh giá Lý Diên Khánh một lát, thản nhiên nói:

- Chẳng lẽ Khánh ca nhi không muốn biết tiền căn hậu quả chuyện này sao?

- Ngươi biết sao?

Lý Diên Khánh ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm gã.



Tôn An cười một cái nói:

- Lưu Thừa Hoằng đều nói cho ta biết, nếu như Khánh ca nhi muốn biết tiền căn hậu quả, ta chỉ cần mười lạng bạc, nếu như Khánh ca nhi còn muốn biết chỗ ẩn thân cụ thể của Lưu Thừa Hoằng, vậy thì năm mươi lạng bạc, ghi giá công khai, già trẻ không gạt, nếu như Khánh ca nhi nhất định muốn dùng kiếm ép ta nói, vậy có đạt được cũng là tin tức giả.

Lý Diên Khánh lấy ra một thỏi vàng nặng năm lượng ném cho gã:

- Nói đi!

Ánh mắt Tôn An sáng lên, nhận vàng dùng răng cắn một cái, lập tức mặt mày hớn hở cất vàng vào ngực. Hôm nay gã bị Lưu Thừa Hoằng mượn đi mười lạng bạc, trong lòng vẫn luôn hối hận, không nghĩ tới lại lợi dụng tin tức Lưu Thừa Hoằng kiếm về.

Tôn An nhận được chỗ tốt, liền cười tủm tỉm nói:

- Lại nói, nguồn gốc chuyện này vẫn bởi vì Khánh ca nhi ngươi.

Lý Diên Khánh khinh thường hừ một tiếng nói:

- Cũng bởi vì năm năm trước ta đuổi hắn khỏi Lý phủ, hắn vẫn ghi hận trong lòng sao?

- Không khác bao nhiêu đâu! Những năm này hắn vẫn luôn thù hận Đại lão gia đánh gãy chân con trai hắn, làm con của hắn thành người thọt, cuối cùng chết trong tay người Nữ Chân, cũng hận Đại lão gia vô tình vô nghĩa đuổi hắn đi. Mỗi lần uống say, hắn liền nói đời này mình muốn giết hai người, một là Đại lão gia, một là Khánh ca nhi ngươi.

- Lưu Phúc đã chết rồi?

Lý Diên Khánh ngạc nhiên.

Tôn An thở dài:

- Ban đầu Lưu Thừa Hoằng tới Liêu Quốc, mở tiệm thợ rèn ở Nam Kinh Liêu Quốc, kết quả hắn và con trai bị trưng binh làm thợ rèn theo quân đội. Năm trước Lưu Phúc chết trong tay người Nữ Chân, Lưu Thừa Hoằng lại trốn về tìm tới Tam lão gia. Tam lão gia thương hại con trai hắn bị giết, liền sắp xếp hắn làm quản sự ở quán rượu phủ Đại Danh.

- Lưu Phúc bị người Nữ Chân giết chết, có liên quan gì với ta?

- Lưu Thừa Hoằng lại không cho là như vậy, hắn nói con trai bị giết là bởi vì chạy không nhanh, mà chạy không nhanh là bị Đại lão gia đánh gãy chân, bị đánh gãy chân là bởi vì ngươi. Hắn luôn nói thật ra là ngươi đốt từ đường.

Lý Diên Khánh hừ một tiếng:

- Sau đó thì sao? Nói tiếp đi!

- Mấy tháng trước, Tam lão gia nghe nói cha con các ngươi chiếm ba phần trong hiệu lương Lý Ký, cực kỳ tức giận, liền tới phủ Đại Danh tìm tới Lưu Thừa Hoằng nói chuyện thật lâu. Nghe Lưu Thừa Hoằng nói, Tam lão gia muốn hủy chuyện buôn bán của các ngươi, không lâu sau nghe nói Lưu Thừa Hoằng mật báo với quân đội, nói hiệu lương bán quân lương, chuyện này dường như không thành. Sau đó Lưu Thừa Hoằng lại tìm đến Bạch Thị Tam Hùng, mời họ ra tay, kết quả cuối cùng ngươi đều biết.



- Giết chết Tộc trưởng là ý của Lý Văn Quý?

Lý Diên Khánh nghiến răng nghiến lợi hỏi.

- Hẳn là không phải, Tam lão gia chỉ là muốn hủy đi chuyện làm ăn của hiệu lương, cũng không muốn giết huynh trưởng. Là Lưu Thừa Hoằng ý đồ riêng, giết chết Tộc trưởng báo thù cho con trai hắn. Chẳng qua Tam lão gia biết Lưu Thừa Hoằng cấu kết Bạch Thị Tam Hùng, còn cung cấp cho hắn rất nhiều tiền tài, Tam lão gia không thoát được trách nhiệm. Vừa rồi ngươi nhìn ra, Tam lão gia hiện giờ cũng rất gấp, tìm kiếm Lưu Thừa Hoằng khắp nơi, là muốn giết người diệt khẩu hay cái gì, ta cũng không biết.

Lý Diên Khánh rốt cuộc biết tiền căn hậu quả, hắn lại nhìn chằm chằm Tôn An nói:

- Hiện giờ ta muốn biết, Lưu Thừa Hoằng rốt cuộc trốn ở nơi nào?

Tôn An nhận được năm lạng vàng của Lý Diên Khánh, đương nhiên sẽ không giữ bí mật thay Lưu Thừa Hoằng. Gã suy nghĩ một chút nói:

- Tiểu quan nhân nghe nói qua Lô gia phủ Đại Danh không?

- Ta chỉ biết phủ Đại Danh có Lô Tuấn Nghĩa!

- Lô Tuấn Nghĩa là lão tam trong ba huynh đệ Lô thị, dưới tay hắn có một quản sự đội tàu, họ Nghê, là đồng hương của Lưu Thừa Hoằng, quan hệ giữa hai người rất tốt. Buổi trưa hôm nay Lô gia có đội tàu vận chuyển vải vóc tới phủ Hà Gian, Lưu Thừa Hoằng giấu trong đội tàu này, tiểu quan nhân nắm chặt thời gian hẳn là còn theo kịp.

- Đa tạ!

Lý Diên Khánh ném lại một câu liền rời khỏi khách sạn, hắn rời khỏi thành Đại Danh, dọc theo mương Vĩnh Tế đuổi về phía bắc.

Trên đường sông bận rộn mương Vĩnh Tế, một đội tàu tạo thành từ hai mươi chiếc thuyền hàng ô bồng đang được một đội người kéo thuyền chậm rãi tiến về phía bắc. Thuyền hàng đều tương đối nhỏ, khoảng trăm thạch, trên đỉnh bồng cắm một lá cờ tam giác màu xanh, bên trên viết một chữ Lô.

Lô gia từng là thế gia vọng tộc Hà Bắc, thời đại Tùy Đường, nó là một trong năm họ nổi danh thiên hạ, nhắc tới Lô thị Phạm Dương, không ai không biết không người không hay. Thời gian trôi qua, Lô thị cũng dần xuống dốc, phân tán các nơi ở Hà Bắc. Lô thị phủ Đại Danh chính là một chi nhánh trong đó.

Trước mắt Lô thị phủ Đại Danh do ba huynh đệ Lô gia nắm giữ, giống như Lý thị huyện Thang Âm, ba huynh đệ Lô gia đều có phân công riêng. Huynh trưởng Lô Tuấn Ân nắm giữ đất đai, là đại địa chủ nổi danh ở phủ Đại Danh. Lão nhị Lô Tuấn Nhân nắm giữ sản nghiệp Lô gia, Lô Tuấn Nhân giỏi kinh doanh, khiến sản nghiệp Lô gia trải rộng hai mặt Hà Bắc.

Lão tam Lô Tuấn Nghĩa từ nhỏ thích luyện võ, vài chục năm đi thăm danh sư, luyện thành một thân võ nghệ cao cường, một cây Thủy Hỏa Côn đánh khắp hai mặt Hà Bắc không địch thủ. Tướng mạo gã oai hùng tuấn mỹ, thân thể mạnh như rồng, có một danh hiệu Ngọc Kỳ Lân.

Ba huynh đệ Lô thị mặc dù là cường hào phủ Đại Danh, nhưng bình thường tế bần đỡ yếu, đối đãi tốt với tá điền, lại giúp đỡ quan phủ bắt tặc phỉ, có được tên tuổi tốt đẹp tại phủ Đại Danh.

Đội tàu hôm nay là một trong ba đội tàu của Lô gia, vận chuyển một số vải vóc tới phủ Hà Gian, do quản sự Nghê Phúc phụ trách vận chuyển.

Lần này cùng ngồi thuyền với Nghê Phúc đi về phía bắc, còn có một tiểu đồng đi theo, là con nuôi của Lô Tuấn Nghĩa, tên là Yến Thanh. Yến Thanh năm nay chỉ mười một tuổi, dáng dấp môi hồng răng trắng, tuấn mỹ khác thường. Từ nhỏ gã đi theo chủ nhân luyện võ, một thanh Liễu Diệp Đao dùng tới xuất quỷ nhập thần, lại giỏi về bắn nỏ ngắn, rất được chủ nhân yêu thích.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hàn Môn Kiêu Sĩ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook