Hận Này Dằng Dặc Mãi Không Nguôi
Chương 6
Tùy Vũ Nhi An
11/08/2016
Trước lúc chia tay, công chúa quỳ rạp xuống đất, nói: “Cầu mong Ngô hoàng vạn tuế.”
“Muội còn có thể quay về không?” Người hỏi.
“Huynh có hy vọng muội quay về không?”
Công chúa xoay người lên xe ngựa, không nhìn thấy ánh mắt không ngừng đấu tranh sau lưng. Người đó nói với ta: “Bảo vệ nàng thật tốt.”
Có thể công chúa cho rằng nàng chủ động rời đi thì bệ hạ sẽ không bị gây khó dễ, sẽ hạ mình để thái hậu yên tâm, trước kia khi còn là Nhị hoàng tử, người cũng đã hạ mình trước mẫu thân một lần. Nhưng cuối cùng mọi người lại đánh giá thấp nữ nhân đang mang căm hận. Dọc đường đi, thích khách đuổi theo không ngừng, ta dùng toàn lực ngăn chặn, mắt phải bị thương, cuối cùng cũng làm công chúa biết đến sự tồn tại của mình.
“Ngươi vẫn luôn theo bên cạnh ta? Chuyện gì ngươi cũng biết?” Công chúa cười khẽ, “Chắc chắn là vậy rồi.”
“Trước khi phụ hoàng lâm chung, ngươi cũng có mặt ở đó sao?” Công chúa nâng mắt nhìn ta, ta khó khăn gật đầu. Bọn ta chẳng qua cũng chỉ là công cụ, cả đời này chỉ cần bảo vệ sự an nguy của nàng, còn về việc nghe hay thấy được cái gì sẽ không để trong lòng, cũng không thể để trong lòng.
Nhưng khi công chúa nhắc đến, ta lại nhớ.
“Thật ra phụ hoàng sớm đã chọn nhị ca làm người kế vị, nhưng ta lại không muốn nói cho huynh ấy biết.” Công chúa nghịch ngợm lè lưỡi, ôm đầu gối ngồi dọc theo thân xe, nhìn về phía xa: “Nhị ca thích hợp làm hoàng đế hơn ta và đại ca. Ta không muốn để đại ca phá hủy giang sơn của phụ hoàng, nhưng nếu nhị ca lên ngôi, ta lại sợ rằng mình không thể sống tiếp nữa.”
“Niên phi chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ta. Bà ta hận ta như hận mẫu thân của ta vậy. Mẫu thân của ta đoạt lấy người đàn ông của bà ta, còn ta thì chiếm mất con trai của bà ta…” Công chúa cúi đầu ve vuốt môi dưới, ánh mắt mơ hồ: “Bà ta sao có thể cho phép con trai của mình phạm phải một lỗi lầm nghiêm trọng, để ta trở thành vết nhơ trong cuộc đời của con trai bà? Mặc dù ta và huynh ấy không phải là huynh muội thân thiết gì, nhưng người trong thiên hạ ai lại không thấy vậy.”
***
Hai năm trước, ở Thượng Lâm Uyển, nàng nằm trên lưng hắn giả vờ ngủ. Hắn quay đầu, ngắm nhìn gương mặt đang ngủ của người đang nằm trên lưng, nhẹ nhàng hôn lên cánh môi mềm mại của nàng.
Đó là tình cảm cấm kỵ, trời đất không dung, nên nàng chỉ có thể trốn tránh, chạy trốn tới hoàng lăng, rồi chạy đến đất phong.
Nàng nói, hoàng huynh, thật ra khi đó muội tỉnh.
Nàng nói, hoàng huynh, để muội đi đi.
Hắn có cho rằng tam muội vì ghét bỏ hắn nên mới muốn rời xa hắn?
***
Ba năm sau, Úc Trữ công chúa được gả cho Dịch Vương, sau đó một năm, công chúa sinh hạ thế tử Lưu Hi.
Khi đó, người từng là Nhị hoàng tử đã trở thành vua Long Khánh, và cũng đã có hoàng hậu.
“Dịch Vương yêu nàng không?”
Ta gật đầu.
“Nàng nhất định rất hạnh phúc.”
Ta im lặng.
“Muội còn có thể quay về không?” Người hỏi.
“Huynh có hy vọng muội quay về không?”
Công chúa xoay người lên xe ngựa, không nhìn thấy ánh mắt không ngừng đấu tranh sau lưng. Người đó nói với ta: “Bảo vệ nàng thật tốt.”
Có thể công chúa cho rằng nàng chủ động rời đi thì bệ hạ sẽ không bị gây khó dễ, sẽ hạ mình để thái hậu yên tâm, trước kia khi còn là Nhị hoàng tử, người cũng đã hạ mình trước mẫu thân một lần. Nhưng cuối cùng mọi người lại đánh giá thấp nữ nhân đang mang căm hận. Dọc đường đi, thích khách đuổi theo không ngừng, ta dùng toàn lực ngăn chặn, mắt phải bị thương, cuối cùng cũng làm công chúa biết đến sự tồn tại của mình.
“Ngươi vẫn luôn theo bên cạnh ta? Chuyện gì ngươi cũng biết?” Công chúa cười khẽ, “Chắc chắn là vậy rồi.”
“Trước khi phụ hoàng lâm chung, ngươi cũng có mặt ở đó sao?” Công chúa nâng mắt nhìn ta, ta khó khăn gật đầu. Bọn ta chẳng qua cũng chỉ là công cụ, cả đời này chỉ cần bảo vệ sự an nguy của nàng, còn về việc nghe hay thấy được cái gì sẽ không để trong lòng, cũng không thể để trong lòng.
Nhưng khi công chúa nhắc đến, ta lại nhớ.
“Thật ra phụ hoàng sớm đã chọn nhị ca làm người kế vị, nhưng ta lại không muốn nói cho huynh ấy biết.” Công chúa nghịch ngợm lè lưỡi, ôm đầu gối ngồi dọc theo thân xe, nhìn về phía xa: “Nhị ca thích hợp làm hoàng đế hơn ta và đại ca. Ta không muốn để đại ca phá hủy giang sơn của phụ hoàng, nhưng nếu nhị ca lên ngôi, ta lại sợ rằng mình không thể sống tiếp nữa.”
“Niên phi chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ta. Bà ta hận ta như hận mẫu thân của ta vậy. Mẫu thân của ta đoạt lấy người đàn ông của bà ta, còn ta thì chiếm mất con trai của bà ta…” Công chúa cúi đầu ve vuốt môi dưới, ánh mắt mơ hồ: “Bà ta sao có thể cho phép con trai của mình phạm phải một lỗi lầm nghiêm trọng, để ta trở thành vết nhơ trong cuộc đời của con trai bà? Mặc dù ta và huynh ấy không phải là huynh muội thân thiết gì, nhưng người trong thiên hạ ai lại không thấy vậy.”
***
Hai năm trước, ở Thượng Lâm Uyển, nàng nằm trên lưng hắn giả vờ ngủ. Hắn quay đầu, ngắm nhìn gương mặt đang ngủ của người đang nằm trên lưng, nhẹ nhàng hôn lên cánh môi mềm mại của nàng.
Đó là tình cảm cấm kỵ, trời đất không dung, nên nàng chỉ có thể trốn tránh, chạy trốn tới hoàng lăng, rồi chạy đến đất phong.
Nàng nói, hoàng huynh, thật ra khi đó muội tỉnh.
Nàng nói, hoàng huynh, để muội đi đi.
Hắn có cho rằng tam muội vì ghét bỏ hắn nên mới muốn rời xa hắn?
***
Ba năm sau, Úc Trữ công chúa được gả cho Dịch Vương, sau đó một năm, công chúa sinh hạ thế tử Lưu Hi.
Khi đó, người từng là Nhị hoàng tử đã trở thành vua Long Khánh, và cũng đã có hoàng hậu.
“Dịch Vương yêu nàng không?”
Ta gật đầu.
“Nàng nhất định rất hạnh phúc.”
Ta im lặng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.