Chương 31: Đối thủ của Jessica. (1)
Nghệ Ngữ Si Nhân
03/06/2016
- Còn cười được à, bốn năm làm thực tập sinh chứ ít gì, vậy mà không biết giữ gìn cổ họng.
Kim Sung-won mắng nhỏ, che dấu sự xấu hổ:
- Hừm.
Jessica phát ra một tiếng bất mãn, không trả lời:
Do trong phòng đông bệnh nhân, ý thức nơi công cộng của người Hàn Quốc rất cao, mọi người đều yên tĩnh, cho nên Kim Sung-won không nói nữa, ngồi buồn chán nhìn chằm chằm cái bình nhỏ từng giọt nước một.
Jessica cũng nhắm mắt lại, thi thoảng mở ra một chút, liếc nhìn Kim Sung-won, rồi nhắm mắt vào trước khi y kịp phát hiện.
Tâm tư Kim Sung-won bắt đầu bay múa, hoàn thiện ca khúc dang dở, nhiều người thắc mắc bí quyết y học nhiều ngoại ngữ như vậy, đó là vì đầu óc y không bao giờ ngưng nghỉ cả, đơn giản vậy thôi, y thực sự có thời điểm cả ngày chẳng nói lời nào, trong đầu luôn lẩm nhẩm tiếng Anh, tới mức ngủ nói mơ như từng kể với Moon Geun-young.
Có một bàn tay nhỏ như con thỏ nghịch ngợm trong hang thò ra thụt vào, cuối cùng đặt bên cạnh tay y, nhỏ hơn nhiều nhưng trắng muốt, thấy y không phát hiện, càm làm động tác như muốn nhéo tay y.
Kim Sung-won hoàn toàn chìm đắm trong thế giới riêng của mình, trừ thi thoảng thoái quen liếc cái bình, hoàn toàn không phát hiện, làm chủ nhân bàn tay đó thở phào, song lại có chút thất vọng.
- Ồ, đã hết rồi.
Không biết qua bao lâu, khi Kim Sung-won nhìn bình thuốc thì đã hết rồi, người rung rung, tỉnh lại, gọi y tá tới.
Chủ nhân bàn tay kia rút ngay về, như thỏ con hoàng sợ.
- Bác sĩ nói bạn gái anh thân thể suy nhược, tốt nhất mai tới kiểm tra lần nữa, về tránh ăn đồ lạnh, ăn thêm nhiều loại rau như dưa chuột, cà chua, chịu khó uống nhiều nước, chú ý nghỉ ngơi.
Y tá rút kim ra, dặn dò:
- Cám ơn bác sĩ.
Kim Sung-won hơi xấu hổ, lúc nãy còn đưa Jessica đi ăn mỳ lạnh.
- Em không ăn dưa chuột.
Jessica mang chút vẻ làm nũng nói:
- Biết rồi, chúng ta mua cà chua.
Kim Sung-won thấy mình giống quản gia già hầu hạ tiểu thư nhà giàu vậy:
- Ừm.
Jessica khẽ nhếch môi cười ngọt, vờ lơ đễnh nắm tay Kim Sung-won đi ra ngoài.
- Vừa rồi không phải là Jessica sao?
Ở cửa bệnh viện, một chàng trai khuôn mặt đẹp đẽ không thua gì con gái, nhìn bóng lưng Jessica và Kim Sung-won:
- Người kia là ai, bạn trai cô ấy à?
Người bên cạnh cũng chạc tuổi chàng trai đó, da trắng, vóc người cao ráo, nhìn một chút lắc đầu:
- Không thể nào, lúc này Jessica nằm ở nhà mới đúng, hơn nữa với tình trạng cô ấy bây giờ, còn thời gian nghĩ tới chuyện yêu đương à?
- Ai biết được, lúc này cô ấy mới cần người an ủi nhất đó, đến nhà thăm đi, cơ hội tốt.
Người bạn đó thở dài:
- Đợi vài năm nữa đã, giờ cũng là thời khắc khẩn yếu của chúng ta rồi, sự nghiệp quan trọng hơn.
.....
Jessica hơi nghiêng người, lấy Kim Sung-won làm lá chắn, tới khi vào taxi rồi mới thầm thở phào :" Thiếu chút nữa bị Heechul tiền bối nhìn thấy."
Kim Sung-won không biết, chỉ nghĩ Jessica sợ nắng muốn vào xe ngay, hỏi:
- Rốt cuộc chuyện hôm nay là sao?
Jessica cúi đầu xuống không đáp.
Kim Sung-won hơi đau đầu, y không phải chuyên gia tâm lý, càng không hiểu tâm lý con gái ở độ tuổi cô cùng phức tạp này, cho nên bỏ không đoán cho tốn công:
- Đám YoonA có biết không?
- Em bảo bọn chúng mình bị bệnh, muốn về nhà nghỉ ngơi.
- Sau đó một mình chạy ra đường chơi?
Jessica lần nữa trầm mặc, Kim Sung-won không nói thêm.
- Bác tài, đỗ ở đây một lát, tôi cần mua ít đồ.
Xe đi qua một siêu thị, Kim Sung-won bảo tài xế dừng lại, chạy vào, sau đó mang ra cả một đống túi to túi nhỏ lỉnh kỉnh.
Jessica liếc nhìn một cái, khuôn mặt rầu rĩ tức thì tươi tỉnh hẳn, là củ khởi, đường phèn, cà chua, lê.
...
- Em lên tầng 2 nằm đi, anh làm ít lê hấp đường phèn cho.
Về nhà rồi, Kim Sung-won dặn:
- Nhớ mở cửa sổ ra, không bật quạt.
- Vâng.
Jessica nói thế, nhưng lại ngồi ghế sô pha, mắt cứ nhìn bóng lưng Kim Sung-won:
Hơn bốn mươi phút sau, Kim Sung-won bê bát lê ra, phát hiện Jessica ngồi co chân trên ghế sô pha, trừng mắt:
- Em ngồi ở đây suốt đấy à?
Jessica chỉ chớp chớp mắt không đáp.
Kim Sung-won nhận ra thường ngày Jessica cũng rất ít nói, nhưng hôm nay có gì đó khang khác, đoán là do bệnh gây ra, không nghĩ nhiều.
- Còn chưa gọt vỏ kìa.
- Rửa sạch rồi, không sao cả, hơn nữa ăn cả vỏ cho có dinh dưỡng.
Kim Sung-won cho số lê còn dư vào tụ lạnh, rồi lại vào bếp, không quay đầu lại.
Một lúc sau, Jessica khẽ ợ một tiếng, đặt bát lê xuống, gọi:
- Em không ăn được nữa.
- Vậy cho vào tủ lạnh, để tối lại uống.
Kim Sung-won đi ra, thúc giục:
- Đi đi, lên gác nằm, anh thấy em sắp không mở mắt ra được rồi đấy.
Lần này đích thân áp giải Jessica rất không tình nguyện lên gác.
Dưới cửa sổ là giàn nho xanh, giữa là con đường nhỏ, mới đầu đám YoonA muốn trồng ở chỗ này hoa hồng, nhưng Kim Sung-won phủ quyết, sau đó bắc giàn trồng nho, bây giờ mấy cô nhóc thích mê.
- Có cần anh gọi điện thoại về nhà em không?
Kim Sung-won mở cửa sổ ra rồi hỏi:
- Em không muốn làm mẹ em lo.
- Được, vậy để anh lo cho em vậy.
Kim Sung-won trêu đùa thôi, nhưng lại làm trái tim nhỏ của Jessica không chịu nổi, đôi tai cũng đỏ rực, vội chui ngay vào dưới gối che dấu:
- Em mệt.
- Ừ, ngủ đi, anh xuống lầu.
- Đừng.
Jessica giật giọng gọi, ấp úng một lúc mới nghĩ ra cớ:
- Vì phòng ở KTX trống vắng quá cho em mới ra ngoài dạo phố đấy.
- Vậy thì anh ở đây vào mạng vậy.
Jessica thở phào, chùm chăn lên mặt, Kim Sung-won bật laptop ngồi xem tin tức, đợi khi nghe thấy tiếng thở đều đặn của cô mới nhẹ nhàng đứng dậy xuống lầu gọi điện thoại:
- Seohyun, Sica làm sao thế?
- Anh thấy Sica unnie rồi sao?
Seohyun gấp giọng hỏi:
- Ừ, đang ngủ ở phòng anh này.
Kim Sung-won kể chuyện trải qua ngày hôm nay:
- Tâm tình Sica hình như không được tốt, xảy ra chuyện gì thế.
- Anh đợi em một chút.
Seohyn cầm di động rời phòng luyện tập, giải thích nguyên nhân.
Thì ra là do cuộc thi tuyển thanh thiếu niên lần 8 mà SM vừa tổ chức, trong cuộc thi này người giành giải nhất không ngờ lại là Kim Taeyeon, một nữ sinh tuổi bằng với Jessica, bằng vào giọng hát thiên phú đánh bại 9000 người, vừa gia nhập SM đã trở thành thực tập sinh cấp B, hơn nữa còn cùng Jessica trở thành học sinh của The One, một ca sĩ đầy nội lực cũng là người thầy thanh nhạc nhiệt huyết.
The One vừa gặp Kim Taeyeon đã cực kỳ tán thưởng, còn muốn chuẩn bị một ca khúc song ca cùng với Kim Taeyeon.
Jessica là thực tập sinh với bốn năm tư lịch, giờ gặp đối thủ vừa vào công ty đã hoàn toàn lấn át mình, tức thì áp lực tăng mạnh, liều mạng luyện tập, nên mới viêm họng, phải nghi ngơi.
Seohyun tuy nhỏ tuổi nhưng chững chạc hơn đám YoonA nhiều lắm, lo lắng nói:
- Không ai khuyên được chị ấy cả, lần này ốm cũng tốt, cứ để như vậy chẳng biết làm sao.
- Ừm, vậy để Sica nghỉ ở chỗ anh vài ngày, em nếu luyện tập về muộn thì không cần qua nữa.
Kim Sung-won cúp điện thoại quay về phòng ngủ, Jessica vẫn ngủ say, không biết mơ thấy cái gì mà theo thói quen phồng má làm mặt bánh bao, cận thận ngồi xuống bên giường, nghĩ cách cởi bỏ tâm kết của Jessica.
Mặt trời ngả về phía tây, rắng đỏ phủ khắp bốn phương, lúc này Jessica mới lim dim mở mắt ra, nhìn thấy bóng lưng quen thuộc ngồi trước bàn, khóe môi hơi vểnh lên thành nụ cười đẹp đẽ.
- Oa ... Ngủ thật là ngon.
Jessica vươn mình một cái chẳng thục nữ, cố tình khoe bầu ngực thiếu nữ chưa đầy đặn lắm, miệng lẩm bẩm, cô cũng không nhớ lần trước ngủ ngon như thế là khi nào.
- Còn tưởng em ngủ tới mai cơ.
Kim Sung-won chưa quay lại, cười nói:
Jessica lườm một cái, lười biếng ngồi trên giường không chịu dậy.
- Còn chưa ngủ đủ sao?
Kim Sung-won bộ dạng ngốc nghếch đáng yêu của Jessica khi mới ngủ dậy, đưa tay xua xua trước mặt:
- Á.
Jessica vừa nắm lấy tay Kim Sung-won định kéo người dậy, phát hiện toàn thân mềm nhũn, chẳng có chút sức nào, lần nữa ngã xuống.
Kim Sung-won mắng nhỏ, che dấu sự xấu hổ:
- Hừm.
Jessica phát ra một tiếng bất mãn, không trả lời:
Do trong phòng đông bệnh nhân, ý thức nơi công cộng của người Hàn Quốc rất cao, mọi người đều yên tĩnh, cho nên Kim Sung-won không nói nữa, ngồi buồn chán nhìn chằm chằm cái bình nhỏ từng giọt nước một.
Jessica cũng nhắm mắt lại, thi thoảng mở ra một chút, liếc nhìn Kim Sung-won, rồi nhắm mắt vào trước khi y kịp phát hiện.
Tâm tư Kim Sung-won bắt đầu bay múa, hoàn thiện ca khúc dang dở, nhiều người thắc mắc bí quyết y học nhiều ngoại ngữ như vậy, đó là vì đầu óc y không bao giờ ngưng nghỉ cả, đơn giản vậy thôi, y thực sự có thời điểm cả ngày chẳng nói lời nào, trong đầu luôn lẩm nhẩm tiếng Anh, tới mức ngủ nói mơ như từng kể với Moon Geun-young.
Có một bàn tay nhỏ như con thỏ nghịch ngợm trong hang thò ra thụt vào, cuối cùng đặt bên cạnh tay y, nhỏ hơn nhiều nhưng trắng muốt, thấy y không phát hiện, càm làm động tác như muốn nhéo tay y.
Kim Sung-won hoàn toàn chìm đắm trong thế giới riêng của mình, trừ thi thoảng thoái quen liếc cái bình, hoàn toàn không phát hiện, làm chủ nhân bàn tay đó thở phào, song lại có chút thất vọng.
- Ồ, đã hết rồi.
Không biết qua bao lâu, khi Kim Sung-won nhìn bình thuốc thì đã hết rồi, người rung rung, tỉnh lại, gọi y tá tới.
Chủ nhân bàn tay kia rút ngay về, như thỏ con hoàng sợ.
- Bác sĩ nói bạn gái anh thân thể suy nhược, tốt nhất mai tới kiểm tra lần nữa, về tránh ăn đồ lạnh, ăn thêm nhiều loại rau như dưa chuột, cà chua, chịu khó uống nhiều nước, chú ý nghỉ ngơi.
Y tá rút kim ra, dặn dò:
- Cám ơn bác sĩ.
Kim Sung-won hơi xấu hổ, lúc nãy còn đưa Jessica đi ăn mỳ lạnh.
- Em không ăn dưa chuột.
Jessica mang chút vẻ làm nũng nói:
- Biết rồi, chúng ta mua cà chua.
Kim Sung-won thấy mình giống quản gia già hầu hạ tiểu thư nhà giàu vậy:
- Ừm.
Jessica khẽ nhếch môi cười ngọt, vờ lơ đễnh nắm tay Kim Sung-won đi ra ngoài.
- Vừa rồi không phải là Jessica sao?
Ở cửa bệnh viện, một chàng trai khuôn mặt đẹp đẽ không thua gì con gái, nhìn bóng lưng Jessica và Kim Sung-won:
- Người kia là ai, bạn trai cô ấy à?
Người bên cạnh cũng chạc tuổi chàng trai đó, da trắng, vóc người cao ráo, nhìn một chút lắc đầu:
- Không thể nào, lúc này Jessica nằm ở nhà mới đúng, hơn nữa với tình trạng cô ấy bây giờ, còn thời gian nghĩ tới chuyện yêu đương à?
- Ai biết được, lúc này cô ấy mới cần người an ủi nhất đó, đến nhà thăm đi, cơ hội tốt.
Người bạn đó thở dài:
- Đợi vài năm nữa đã, giờ cũng là thời khắc khẩn yếu của chúng ta rồi, sự nghiệp quan trọng hơn.
.....
Jessica hơi nghiêng người, lấy Kim Sung-won làm lá chắn, tới khi vào taxi rồi mới thầm thở phào :" Thiếu chút nữa bị Heechul tiền bối nhìn thấy."
Kim Sung-won không biết, chỉ nghĩ Jessica sợ nắng muốn vào xe ngay, hỏi:
- Rốt cuộc chuyện hôm nay là sao?
Jessica cúi đầu xuống không đáp.
Kim Sung-won hơi đau đầu, y không phải chuyên gia tâm lý, càng không hiểu tâm lý con gái ở độ tuổi cô cùng phức tạp này, cho nên bỏ không đoán cho tốn công:
- Đám YoonA có biết không?
- Em bảo bọn chúng mình bị bệnh, muốn về nhà nghỉ ngơi.
- Sau đó một mình chạy ra đường chơi?
Jessica lần nữa trầm mặc, Kim Sung-won không nói thêm.
- Bác tài, đỗ ở đây một lát, tôi cần mua ít đồ.
Xe đi qua một siêu thị, Kim Sung-won bảo tài xế dừng lại, chạy vào, sau đó mang ra cả một đống túi to túi nhỏ lỉnh kỉnh.
Jessica liếc nhìn một cái, khuôn mặt rầu rĩ tức thì tươi tỉnh hẳn, là củ khởi, đường phèn, cà chua, lê.
...
- Em lên tầng 2 nằm đi, anh làm ít lê hấp đường phèn cho.
Về nhà rồi, Kim Sung-won dặn:
- Nhớ mở cửa sổ ra, không bật quạt.
- Vâng.
Jessica nói thế, nhưng lại ngồi ghế sô pha, mắt cứ nhìn bóng lưng Kim Sung-won:
Hơn bốn mươi phút sau, Kim Sung-won bê bát lê ra, phát hiện Jessica ngồi co chân trên ghế sô pha, trừng mắt:
- Em ngồi ở đây suốt đấy à?
Jessica chỉ chớp chớp mắt không đáp.
Kim Sung-won nhận ra thường ngày Jessica cũng rất ít nói, nhưng hôm nay có gì đó khang khác, đoán là do bệnh gây ra, không nghĩ nhiều.
- Còn chưa gọt vỏ kìa.
- Rửa sạch rồi, không sao cả, hơn nữa ăn cả vỏ cho có dinh dưỡng.
Kim Sung-won cho số lê còn dư vào tụ lạnh, rồi lại vào bếp, không quay đầu lại.
Một lúc sau, Jessica khẽ ợ một tiếng, đặt bát lê xuống, gọi:
- Em không ăn được nữa.
- Vậy cho vào tủ lạnh, để tối lại uống.
Kim Sung-won đi ra, thúc giục:
- Đi đi, lên gác nằm, anh thấy em sắp không mở mắt ra được rồi đấy.
Lần này đích thân áp giải Jessica rất không tình nguyện lên gác.
Dưới cửa sổ là giàn nho xanh, giữa là con đường nhỏ, mới đầu đám YoonA muốn trồng ở chỗ này hoa hồng, nhưng Kim Sung-won phủ quyết, sau đó bắc giàn trồng nho, bây giờ mấy cô nhóc thích mê.
- Có cần anh gọi điện thoại về nhà em không?
Kim Sung-won mở cửa sổ ra rồi hỏi:
- Em không muốn làm mẹ em lo.
- Được, vậy để anh lo cho em vậy.
Kim Sung-won trêu đùa thôi, nhưng lại làm trái tim nhỏ của Jessica không chịu nổi, đôi tai cũng đỏ rực, vội chui ngay vào dưới gối che dấu:
- Em mệt.
- Ừ, ngủ đi, anh xuống lầu.
- Đừng.
Jessica giật giọng gọi, ấp úng một lúc mới nghĩ ra cớ:
- Vì phòng ở KTX trống vắng quá cho em mới ra ngoài dạo phố đấy.
- Vậy thì anh ở đây vào mạng vậy.
Jessica thở phào, chùm chăn lên mặt, Kim Sung-won bật laptop ngồi xem tin tức, đợi khi nghe thấy tiếng thở đều đặn của cô mới nhẹ nhàng đứng dậy xuống lầu gọi điện thoại:
- Seohyun, Sica làm sao thế?
- Anh thấy Sica unnie rồi sao?
Seohyun gấp giọng hỏi:
- Ừ, đang ngủ ở phòng anh này.
Kim Sung-won kể chuyện trải qua ngày hôm nay:
- Tâm tình Sica hình như không được tốt, xảy ra chuyện gì thế.
- Anh đợi em một chút.
Seohyn cầm di động rời phòng luyện tập, giải thích nguyên nhân.
Thì ra là do cuộc thi tuyển thanh thiếu niên lần 8 mà SM vừa tổ chức, trong cuộc thi này người giành giải nhất không ngờ lại là Kim Taeyeon, một nữ sinh tuổi bằng với Jessica, bằng vào giọng hát thiên phú đánh bại 9000 người, vừa gia nhập SM đã trở thành thực tập sinh cấp B, hơn nữa còn cùng Jessica trở thành học sinh của The One, một ca sĩ đầy nội lực cũng là người thầy thanh nhạc nhiệt huyết.
The One vừa gặp Kim Taeyeon đã cực kỳ tán thưởng, còn muốn chuẩn bị một ca khúc song ca cùng với Kim Taeyeon.
Jessica là thực tập sinh với bốn năm tư lịch, giờ gặp đối thủ vừa vào công ty đã hoàn toàn lấn át mình, tức thì áp lực tăng mạnh, liều mạng luyện tập, nên mới viêm họng, phải nghi ngơi.
Seohyun tuy nhỏ tuổi nhưng chững chạc hơn đám YoonA nhiều lắm, lo lắng nói:
- Không ai khuyên được chị ấy cả, lần này ốm cũng tốt, cứ để như vậy chẳng biết làm sao.
- Ừm, vậy để Sica nghỉ ở chỗ anh vài ngày, em nếu luyện tập về muộn thì không cần qua nữa.
Kim Sung-won cúp điện thoại quay về phòng ngủ, Jessica vẫn ngủ say, không biết mơ thấy cái gì mà theo thói quen phồng má làm mặt bánh bao, cận thận ngồi xuống bên giường, nghĩ cách cởi bỏ tâm kết của Jessica.
Mặt trời ngả về phía tây, rắng đỏ phủ khắp bốn phương, lúc này Jessica mới lim dim mở mắt ra, nhìn thấy bóng lưng quen thuộc ngồi trước bàn, khóe môi hơi vểnh lên thành nụ cười đẹp đẽ.
- Oa ... Ngủ thật là ngon.
Jessica vươn mình một cái chẳng thục nữ, cố tình khoe bầu ngực thiếu nữ chưa đầy đặn lắm, miệng lẩm bẩm, cô cũng không nhớ lần trước ngủ ngon như thế là khi nào.
- Còn tưởng em ngủ tới mai cơ.
Kim Sung-won chưa quay lại, cười nói:
Jessica lườm một cái, lười biếng ngồi trên giường không chịu dậy.
- Còn chưa ngủ đủ sao?
Kim Sung-won bộ dạng ngốc nghếch đáng yêu của Jessica khi mới ngủ dậy, đưa tay xua xua trước mặt:
- Á.
Jessica vừa nắm lấy tay Kim Sung-won định kéo người dậy, phát hiện toàn thân mềm nhũn, chẳng có chút sức nào, lần nữa ngã xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.