Chương 3: Thần Đao chi giới
Thịnh Nhan
05/11/2013
Tác giả: Thịnh Nhan
Người dịch: Michelle YipTửu quán nhỏ nằm sát vách Liên phủ, nhưng ẩn sâu trong ngõ hẻm, kinh doanh lại rất tốt, thông thường canh hai mới đóng cửa. Tối hay hơi khác lạ, vừa đến canh một, mà chỉ có một người khách. Chưởng quỹ Nhị Phúc mơ màng ngủ gục bên cửa, chợt cảm giác một luồng hơi lạnh lướt trên cổ. Hắn rùng mình, lúc trợn mắt ngước nhìn, thấy một thiếu niên tuấn tú tiến vào quán.
Nhị Phúc mau mắn bước lên đón tiếp, trong lòng nghĩ nhanh:
“Đây là chắc là sát khí.”
Khách vãng lai phần đông là nhân sĩ giang hồ. Nhị Phúc đối với thế giới chống gậy tám sào cũng với không tới đó, trái lại vốn chẳng xa lạ.
Hai vị khách cùng ngồi một chỗ, thản nhiên trò chuyện, ánh mắt như đao kiếm tương giao. Nhị Phúc đưa rượu tới, càng bị sát khí tăng cường gấp bội dọa đến thất hồn. Hắn mau mau đặt chung xuống, nghĩ thầm:
“Đêm nay hai ông chủ này đều không phải người tầm thường. Tạ thiên tạ địa, may mắn quán rượu mình mở tại cửa nhà Liên tiên sinh, chẳng ai dám giương oai ở đây.”
Từ Huy Dạ hớp một ngụm rượu thiêu đao tử(1), nhướng mày hỏi:
“Ngươi thích loại rượu này à?”
“Lúc không tiền thì thích loại này.”, Triệu Phù Phong đáp, “không ngờ gặp huynh ở đây.”
Từ Huy Dạ nhàn nhạt thốt:
“Ta cũng không nghĩ ngươi sẽ đến, còn đến sớm hơn ta.”
Triệu Phù Phong cũng không tranh tiếng vòng vo với hắn, thẳng thắn nói:
“Tám tháng mười hai năm ngoái, Thất Diệt và Tam Phá của Long Sát đồng thời vong mạng tại Nam Bình Sơn, nghe nói bị giết bởi một loại binh khí như phán quan bút. Trong võ lâm có rất nhiều phỏng đoán về trận quyết chiến đó, bây giờ nghĩ lại, đáp án không cần nói cũng rõ.”
Từ Huy Dạ xoa cằm nói:
“Vô Gia Diệt và Tam Phá của Long Sát là những kẻ đứng đầu trong hàng ngũ sát thủ đương thời, công lực không kém chưởng môn Võ Đang hay Thiếu Lâm. Khiến cả hai người trong thập đại sát thủ đồng thời ra tay, thiên hạ còn ai đủ khả năng? Khiến thập đại sát thủ chết bởi một chiêu, còn ai nữa chứ? Trừ Thiên cơ bút Liên tiên sinh, thiên hạ chẳng kẻ nào thực hiện nổi.”
Triệu Phù Phong siết chặt chung rượu:
“Tin tức Liên tiên sinh qua đời đã truyền khắp võ lâm. Tình thế Liên gia có thể nói nguy như luy noãn(2). Ta nghĩ không ra, Giang Khoái Tuyết chẳng biết võ công, lại không cầu viện kẻ khác, lẽ nào muốn ngồi yên chờ chết?”
Nghĩ tới giao tình, nàng tặng bút ký của Liên Tử Quy, chính là có ý giao phó hậu sự, nhưng chung quy không hề nói rõ chân tướng, y vô cùng thất vọng, trong lòng phiền muộn khó thốt nên lời.
Từ Huy Dạ cười khẩy:
“Tiểu thư thế gia như nàng ấy, tư tưởng ắt không giống người thường. Đây chỉ là việc nhà của nàng, chẳng can hệ đến người ngoài, vì sao nàng phải kéo kẻ khác vào chỗ chết chứ? Một cô nương kiêu ngạo, há có thể thấp giọng cầu viện chăng?”
“Không cần biết ra sao, ta mỗi đêm canh giữ Liên phủ, không tin giúp không nổi.”
“Ta cũng nghĩ vậy.”
Cả hai bàn luận một lúc, dần dần đồng ý với nhau.
Từ Huy Dạ nhìn ra ngoài cửa sổ, không ánh trăng, những ánh sao li ti vây quanh thành thị khuếch tán dần, tựa như những nhát kéo trên một tấm giấy đen thẳm:
“Gần đến thời khắc rồi.”
“Chúng ta đến trước chờ đợi.”, Triệu Phù Phong và hắn rời tửu quán, quay đầu nói với Nhị Phúc, “Chưỡng quỷ, buổi tối đừng kinh doanh nữa, đóng cửa sớm một chút đi.”
Nhị Phúc ngẩn người. Triệu Phù Phong càng nghiêm nghị dặn:
“Nhớ kĩ lời ta, trừ khi ngươi không cần mạng.”
Nhị Phúc lẳng lặng gật đầu, tới mở cửa. Cánh cửa vừa mở ra, hắn thấy có rất nhiều người. Tuy lời lẽ Triệu Phù Phong rất mơ hồ, nhưng Nhị Phúc tin y. Bởi vì hắn chưa từng gặp qua đôi mắt nào sáng tựa bầu trời tháng chín thế này.
Cả tòa Liên phủ to lớn âm u một khối, duy nhất viện bên đông thắp đèn, ánh sáng vàng vọt, tựa hồ ánh mắt trong đêm tối. Dưới ánh đèn, hai mỹ nhân đang chơi cờ, bóng dáng yểu điệu in trên vách cửa.
Giang Khoái Tuyết hỏi:
“Thanh Nguyễn không còn sợ chứ?”
Liên Tú Nhân đáp:
“Ta đã an bài hắn ở cửa thông gió trong địa đạo. Tiểu tử đó rất lanh lợi, sáng sớm ngày mai, thụy huyệt tự giải, hắn tự nhiên sẽ hiểu.”
“Vậy là ta không còn gì lo lắng nữa.”
Liên Tú Nhân vốn không đủ tinh thần, càng loạn động tâm tư, cầm quân cờ trắng đặt tùy tiện trên bàn cờ, cắn môi thốt:
“Không được, tiểu thư, ta vẫn là không làm được.”
“Hạ cờ như vậy thật không thú vị.”, Giang Khoái Tuyết than thở, xóa bỏ ván cờ, “Ta không thể chết trong tay Long Sát, càng không thể sống mà để kẻ khác hạ nhục. Lát nữa tỉ ra tay, nhất định phải dứt khoát, rõ chưa? Nếu tỉ dây dưa, chính là hại ta, chết trăm lần không đủ chuộc tội.”
Liên Tú Nhân chưa từng nghe nàng dùng lời lẽ mạnh bạo như vậy, buồn bả đáp:
“Vâng.”
“Sao mà thời gian rảnh rỗi quá nhiều? Tú Nhân, ngâm một khúc Tiểu Sơn Từ đi!”
Liên Tú Nhân lấy sách trên kệ xuống, lật trang đầu, gấp lại và ngâm:
“Hồng diệp hoàng hoa thu ý vãn, thiên lý niệm hành khách.
Phi vân quá tẫn, quy hồng vô tín, hà xử kí thư đắc?
Lệ đàn bất tẫn lâm song tích, tựu nghiễn toàn nghiên mặc, tiệm tả đáo biệt lại, thử tình thâm xử, hồng tiên vi vô sắc.”
Tiếng ngân lan dần trong đêm tĩnh mịch, triền miên không dứt.
“Tú Nhân ngâm quá bi thương rồi.”, Giang Khoái Tuyết cảm thán xoay xoay quân cờ, “Ta vốn chẳng hối hận, bây giờ đã có chút tiếc nuối. Sớm biết có ngày hôm nay, ta nên tìm cho mình một tình nhân, để được tương tư một lần, mới chẳng uổng công từng đến với thế gian này.”
Triệu, Từ, hai người ẩn nấp dưới gốc hạnh bên ngoài viện, nghe nàng buồn bả thốt lên câu đó, chẳng những đứng tròng cứng lưỡi, còn thần hồn thất tán.
Tiếng chiêng báo canh hai truyền sâu trong hẻm nhỏ. Liên Tú Nhân chậm rãi rút ra tiểu kiếm giắt bên hông, hướng Giang Khoái Tuyết nói:
“Tiểu thư, bên ngoài cửa sổ đã có bảy tám kẻ đang đến.”
“Phải không?”, Giang Khoái Tuyết không khỏi cười lạnh, “Nơi đây chỉ có hai người chúng ta, không ngờ phải lao động đến bảy tám gã sát thủ, Long Sát quả thật chỉ có hư danh.”
Một thanh nhuyễn kiếm hai cạnh sắc bén lặng lẽ mà chớp nhoáng xuyên qua vách cửa sổ, tập kích Giang Khoái Tuyết. Góc độ quá hiểm độc, Liên Tú Nhân tự biết ngăn không nổi, vươn tay trái tóm lấy kiếm của sát thủ, mượn thế kéo gã phá cửa sổ bay vào. Kiếm của gã bị nàng kềm chế gắt gao, giống như rắn bị kẹp chặt, chỉ có thể giương mắt nhìn nàng giơ cao đoản kiếm, cắt đứt yết hầu gã. Máu tươi từ cổ họng sát thủ phun đầy lên tường, tựa một bức hồng mai, diễm lệ mà dữ tợn. Gã gục dưới chân Liên Tú Nhân. Bấy giờ nàng mới buông kiếm, lòng bàn tay đã đầm đìa máu.
Người của Long Sát vốn rất khát máu, nhưng chưa từng thấy qua phương pháp liều mạng này, có kẻ cười gằn nói:
“Vậy là con mồi cũng có chút thú vị.”
Đối mặt với bóng đen tựa hồn ma bóng quế vây quanh tòa viện, Liên Tú Nhân gác ở cửa sổ, đợi lúc không ngăn cản nổi, lập tức giết Giang Khoái Tuyết, sau đó tự vẫn. Nàng nín thở chờ đối thủ kế tiếp, nghĩ tới đẳng cấp của Long Sát, ắt không cùng lúc tiến lên đối phó hai nữ tử. Song cả tòa viện đều yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng hô hấp rất khẽ của chúng. Nàng đợi đến sốt ruột, sát khí không nơi phát tiết, khiến lồng ngực hơi đau nhói.
Giang Khoái Tuyết đứng bên khung cửa bị phá thủng, nhúc nhích chóp mũi, ngẩng mặt nói:
“Tú Nhân, hoa hạnh nở rồi, so với năm trước, nở muộn ba ngày.”
Một đóa hoa hồng nhạt, trong đêm tối như vậy há có thể nhìn thấy rõ ràng, nhưng trong không gian nồng mùi máu tươi lại tỏa hương thơm ngát, đủ giúp nàng phát giác.
Tầm mắt Giang Khoái Tuyết đang chiếu thẳng vào bóng dáng Triệu Phù Phong dưới gốc cây hạnh trổ hoa. Y chạm phải ánh mắt nàng, lồng ngực nhất thời cuộn lên một luồng hơi nóng: nếu sống thêm khắc nào, nàng cũng quyết không chịu lộ ra vẻ thất vọng, đúng không? Giang Khoái Tuyết, ta nguyện dùng đao trong tay mình bảo hộ nàng, để mỗi năm nàng đều được ngắm hoa tươi nở rộ.
Một gã sát thủ ẩn náu trên mái hiên, đột ngột nhảy xuống, câu trong tay nhằm thẳng Giang Khoái Tuyết, chiêu thức đơn giản mà quyết liệt. Gã vừa cử động, Triệu, Từ, hai người cùng Tú Nhân đều xuất thủ, nhưng bị ba gã khác ngăn chặn. Mắt thấy câu đó sắp câu mạng Giang Khoái Tuyết, Từ Huy Dạ trên đầu tường nhảy xuống, hai tay nắm chặt kiếm, toàn lực ném đi. Trường kiếm phá không, xuyên tường cắm vào ngực sát thủ. Kiếm thế chưa dừng hẳn, tựa cuồng long nuốt lấy tấm lưng gã sử câu, ghim cứng gã vào tường vôi. Quang ảnh hoa lệ của phi kiếm còn chưa tan, chuôi kiếm rúng động. Gã sử câu vẫn giữ nguyên tư thế bay người, nhưng câu đã rơi kẻng dưới đất. Đối với một kiếm chẳng phải chiêu thức đó có thể nói, sát khí như Tu La tái sinh.
Gã sử câu bị treo lơ lửng trên cửa sổ, chính là đang đối mắt cùng Giang Khoái Tuyết. Hai con mắt lộ ra ngoài mạng che mặt đang trợn tròn, vặn vẹo tới nỗi chẳng ra hình người. Nàng thấy chúng biến chuyển từ kinh hãi đến đau đớn, sau đó trở thành thứ cảm giác mờ mịt cận kề cái chết. Từng mạch máu nhỏ trong đáy mắt đều nổ tung, đồng tử đen như nhấn chìm trong ao máu đỏ tươi. Máu gã nhỏ từng giọt, đọng lại trên y phục trắng tinh của nàng, nhưng nàng vẫn hồn nhiên chẳng để ý. Chỉ một khắc ngắn ngủi đó, Giang Khoái Tuyết đã cảm thụ được cái chết thảm khốc của gã.
Tim Giang Khoái Tuyết đập mạnh một chút. Kkhoảnh khắc trời rung đất chuyển, nàng cảm giác một đôi tay đặt bên hông mình, ấm áp kiên định. Cách tầng lớp y phục, nàng vẫn cảm nhận được hơi ấm truyền vào da thịt lạnh băng của mình.
“Nàng không sao chứ?”, thanh âm Triệu Phù Phong nôn nóng, tay áo y dường như phảng phất tư vị hạnh hoa, ngọt ngào khiến người ta an lòng.
Nàng hoảng hốt:
“Là huynh …”
Triệu Phù Phong khuất phục nhanh đối thủ, chạy đến bên cạnh Giang Khoái Tuyết. Liên Tú Nhân cũng trong mười chiêu đã đánh bại sát thủ bên mình. Không phải người của Long Sát vô dụng, kì thực võ công của Liên Tú Nhân được Liên Tử Quy chỉ điểm nhiều năm trời, tăng tiến vô cùng. Triệu, Phù càng là tuổi trẻ tài cao, nếu đơn đả độc đấu, mấy sát thù này không kẻ nào địch lại.
Còn lại ba gã sát thủ nhìn nhau, bất chợt một gã thét lên. Lập tức bốn bề nổi lên tiếng huýt gió hồi ứng.
Triệu Phù Phong đỡ Giang Khoái Tuyết thoát ra từ cửa, đứng phía sau nàng, cùng Liên Tú Nhân, Từ Huy Dạ, mỗi người canh chừng một góc, hộ tống nàng vào giữa. Triệu Phù Phong lặng lẽ tính toán sát thủ tăng viện, phát hiện đúng là Long Sát phái xuất toàn lực. Y không biết mình có thể sống sót rời khỏi trang viện này không, tận đáy lòng phát sinh một chút cảm giác hối hận.
Lúc bắt đầu Long Sát còn tuân theo quy củ giang hồ, về sau gạt bỏ sĩ diện mà bày bố xa luân trận. Binh khí liên miên, ám khí tung hoành, đã không còn là quyết đấu nữa, mà là đồ sát dã man. Ba người liên thủ đối phó hơn mười mấy gã nhất lưu sát thủ, chưa đến nửa canh giờ, ai nấy đều sơ hở phòng bị, toàn thân thương tích.
Đao kiếm đan thành lưới bảo hộ Giang Khoái Tuyết chính giữa, máu tươi cũng nhuộm đỏ y phục nàng. Những chỗ tay có thể chạm đến, đều ẩm ướt máu đỏ, đầu mũi ngập ngụa trong mùi máu tanh nồng. Giang Khoái Tuyết nhắm chặt đôi mắt, bản thân chỉ có thể bàng quan buồn hận.
Liên Tú Nhân chém giết đến độ huyết quang bủa vây tầm mắt, đối với chiêu thức tập kích cũng không còn phán đoán nỗi, đành mặc thân thể phản kích theo bản năng. Trong sát na, nàng mệt đến độ muốn buông đoản kiếm, không màng sống chết. Đang lúc khổ chiến, ngoại viện có nhóm người xông vào trợ giúp. Liên Tú Nhân thấy trước mắt sáng bừng, hô lớn:
“Mau tới bảo hộ tiểu thư.”
Thì ra là gia nhân Liên phủ, đầu bếp mang dao thái, người làm vườn cầm cuốc, quản gia nắm bàn tính, nha đầu giữ chày giặt quần áo … Họ chưa từng hành tẩu giang hồ, càng chưa từng động thủ với kẻ khác. Nhưng công dụng của các vật dụng tầm thường này trong Liên gia đều có thể dùng được. Bọn họ vừa xuất hiện, xa luân trận của Long Sát liền đảo lộn, tình thế nhất thời chuyển biến.
Trời vừa chạng vạng, tiếng binh khí dần dần vơi đi. Mặt đất ngổn ngang thi thể, còn đứng vững, bất quá chỉ có Triệu, Từ, Giang và Tú bốn người. Dù tình thế ảm đạm, cuối cùng đã thắng.
Xác Liên Thành nằm cách Giang Khoái Tuyết ba bước chân, bộ râu ngày thường chải chuốt bây giờ đã đầm đìa máu tươi, cuộn tròn lại. Giang Khoái Tuyết ngồi bên cạnh lão, chậm rãi chải bộ râu. Đôi mắt nàng mở to, nhưng không ngấn lệ, hạ giọng hỏi:
“Mọi người đều chạy rồi, tại sao phải quay trở lại? Lẽ nào không xem lời nói của ta vào đâu?”
Thanh âm tựa như từ giếng sâu vọng lên, áp lực mơ hồ.
“Tiểu … thư.”
Giang Khoái Tuyết bỗng nhiên quay đầu, nhìn thấy một người trông như hồ lô đầy máu, khóa môi vất vả nhích động, đang cố gắng nở nụ cười. Nàng dùng tay áo giúp gã lau máu vấy bẩn, lộ ra một gương mặt trẻ tuổi, chính là trưởng tôn của Liên Thành, Liên Phi Quang.
“Lời của tiểu thư … tất nhiên xem trọng. Tiểu thư truyền thư triệu chúng tôi quay về … chúng tôi về rồi.”
Gã ho dữ dội, máu đổ ào ạt từ vết thương trên cổ.
Giang Khoái Tuyết chấn động, kề tai gã hỏi rõ từng chữ một:
“Phi Quang, ngươi bảo ta triệu các người về sao?”
Mục quang hướng sang Liên Tú Nhân, sắc bén như tên. Liên Tú Nhân run bắn, hạ giọng thốt:
“Không phải, Tú Nhân há dám nghịch ý tiểu thư.”
Thần trí Liên Phi Quang đã tiêu tan, không nghe được câu hỏi của Giang Khoái Tuyết. Gã thốt lên đứt quãng:
“Tiểu thư, tiểu nhân muốn cùng người ngao du thiên hạ … đến những nơi người yêu thích … nhưng vì người không thể … tiểu nhân cũng không dám.”, gã thở dài một hơi, thanh âm dần không còn nghe rõ, “Tiểu nhân thích người.”
Giang Khoái Tuyết nghĩ:
“Cả đời này, ta không thể luyện võ, không thể đi xa, không thể có hỉ nộ ai lạc, không thể gả làm thê tử người ta. Cuộc đời hoang tàn vô vị như thế, nào có chút giá trị để các người liều mạng bảo vệ?”
Nàng chưa từng biết tâm sự của gã, chưa từng nghe qua lời lẽ quyến luyến, trong lòng đau nhói, nhất thời ngất đi hôn mê.
Liên Tú Nhân lấy ra Thiên vương hộ tâm đan, nhanh chóng bỏ vào miệng Giang Khoái Tuyết. Triệu Phù Phong nắm cổ tay Giang Khoái Tuyết, ổn định mạch tượng đang đập loạn của nàng. Liên Tú Nhân than khẽ một tiếng, quay đầu nhìn Từ Huy Dạ đang đi lại thăm dò. Gã sát thủ nào chưa đoạn khí, hắn liền bồi thêm một kiếm. Ánh mặt trời chiếu trên gương mặt anh tuấn, khiến lòng Liên Tú Nhân trầm lặng. Nàng khép mi, nghe Từ Huy Dạ giễu cợt nói:
“Mười chín gã trọng thương, đều là trúng đao. Thật không nghĩ nổi, trong tình huống này ngươi vẫn tuân thủ giới điều ‘thần đao môn hạ, bất sát nhất nhân’ cơ đấy.”
Triệu Phù Phong lãnh đạm thốt:
“Đãn sử nhân sinh, bất sử nhân tử. Nếu một điều nhỏ nhặt còn làm không được, thế thì uổng làm Thần đao đệ tử rồi.”
Nếu ban đầu, giới điều Thần đao xuất hiện trong chốn giang hồ gió tanh mưa máu trở thành trò cười cho thiên hạ, thì mấy mươi năm trở lại đây, nó đã biến thành một loại võ công thần thánh. Bằng vào ‘khoan đại nhân từ’ mà môn võ công này vịn vào, nó đích thị vượt xa tưởng tượng của người thường.
Từ Huy Dạ nói:
“Vậy sao? Ta sẽ không khoan thứ kẻ địch, càng không thích loại người tốt nhạt nhẽo, tự lưu hậu hoạn cho bản thân.”
Vừa nói, kiếm của hắn vừa xuyên thủng yết hầu gã sát thủ cuối cùng:
“Nếu để chúng sống không bằng chết, thế thì cứ sảng khoái tiễn chúng lên đường.”
Triệu Phù Phong đáp:
“Ta quý trọng sinh mệnh, luôn cho rằng mình không có tư cách quyết định sống chết của người đời.”
Từ Huy Dạ nhướng mày:
“Thần đao môn hạ, quả nhiên không thể dùng lí lẽ thường tình mà đo lường.”
Triệu Phù Phong im lặng, không muốn cùng hắn tranh biện nữa. Y hành sự theo giới điều bổn môn, không cần người ngoài thông hiểu.
Trời sáng hẳn, có thân hữu đã nghe về cố sự đêm qua cở Tây Viên hội, bèn vội vàng đến tăng viện, tới nơi chỉ thấy một cảnh tượng địa ngục.
Sau đêm đầu tháng hai đó, thế gia khiến võ lâm kính ngưỡng nhất bắt đầu suy sụp. Nhưng thế lực của tổ chức sát thủ hàng đầu cũng tiêu vong.
(1): tục gọi là thiêu tửu, để phân biệt với hoàng tửu, chỉ độ cồn chưng cất. Dùng phương pháp chưng cất để thản rượu, chất lỏng trong suốt không màu, hàm lượng cồn rất cao, có thể dẫn lửa. Còn gọi là bạch tửu. Loại rượu cực mạnh, nên gọi là thiêu đao tửu.
(2): tình thế nguy hiểm chênh vênh như hình ảnh những quả trứng xếp chồng lên nhau.
Người dịch: Michelle YipTửu quán nhỏ nằm sát vách Liên phủ, nhưng ẩn sâu trong ngõ hẻm, kinh doanh lại rất tốt, thông thường canh hai mới đóng cửa. Tối hay hơi khác lạ, vừa đến canh một, mà chỉ có một người khách. Chưởng quỹ Nhị Phúc mơ màng ngủ gục bên cửa, chợt cảm giác một luồng hơi lạnh lướt trên cổ. Hắn rùng mình, lúc trợn mắt ngước nhìn, thấy một thiếu niên tuấn tú tiến vào quán.
Nhị Phúc mau mắn bước lên đón tiếp, trong lòng nghĩ nhanh:
“Đây là chắc là sát khí.”
Khách vãng lai phần đông là nhân sĩ giang hồ. Nhị Phúc đối với thế giới chống gậy tám sào cũng với không tới đó, trái lại vốn chẳng xa lạ.
Hai vị khách cùng ngồi một chỗ, thản nhiên trò chuyện, ánh mắt như đao kiếm tương giao. Nhị Phúc đưa rượu tới, càng bị sát khí tăng cường gấp bội dọa đến thất hồn. Hắn mau mau đặt chung xuống, nghĩ thầm:
“Đêm nay hai ông chủ này đều không phải người tầm thường. Tạ thiên tạ địa, may mắn quán rượu mình mở tại cửa nhà Liên tiên sinh, chẳng ai dám giương oai ở đây.”
Từ Huy Dạ hớp một ngụm rượu thiêu đao tử(1), nhướng mày hỏi:
“Ngươi thích loại rượu này à?”
“Lúc không tiền thì thích loại này.”, Triệu Phù Phong đáp, “không ngờ gặp huynh ở đây.”
Từ Huy Dạ nhàn nhạt thốt:
“Ta cũng không nghĩ ngươi sẽ đến, còn đến sớm hơn ta.”
Triệu Phù Phong cũng không tranh tiếng vòng vo với hắn, thẳng thắn nói:
“Tám tháng mười hai năm ngoái, Thất Diệt và Tam Phá của Long Sát đồng thời vong mạng tại Nam Bình Sơn, nghe nói bị giết bởi một loại binh khí như phán quan bút. Trong võ lâm có rất nhiều phỏng đoán về trận quyết chiến đó, bây giờ nghĩ lại, đáp án không cần nói cũng rõ.”
Từ Huy Dạ xoa cằm nói:
“Vô Gia Diệt và Tam Phá của Long Sát là những kẻ đứng đầu trong hàng ngũ sát thủ đương thời, công lực không kém chưởng môn Võ Đang hay Thiếu Lâm. Khiến cả hai người trong thập đại sát thủ đồng thời ra tay, thiên hạ còn ai đủ khả năng? Khiến thập đại sát thủ chết bởi một chiêu, còn ai nữa chứ? Trừ Thiên cơ bút Liên tiên sinh, thiên hạ chẳng kẻ nào thực hiện nổi.”
Triệu Phù Phong siết chặt chung rượu:
“Tin tức Liên tiên sinh qua đời đã truyền khắp võ lâm. Tình thế Liên gia có thể nói nguy như luy noãn(2). Ta nghĩ không ra, Giang Khoái Tuyết chẳng biết võ công, lại không cầu viện kẻ khác, lẽ nào muốn ngồi yên chờ chết?”
Nghĩ tới giao tình, nàng tặng bút ký của Liên Tử Quy, chính là có ý giao phó hậu sự, nhưng chung quy không hề nói rõ chân tướng, y vô cùng thất vọng, trong lòng phiền muộn khó thốt nên lời.
Từ Huy Dạ cười khẩy:
“Tiểu thư thế gia như nàng ấy, tư tưởng ắt không giống người thường. Đây chỉ là việc nhà của nàng, chẳng can hệ đến người ngoài, vì sao nàng phải kéo kẻ khác vào chỗ chết chứ? Một cô nương kiêu ngạo, há có thể thấp giọng cầu viện chăng?”
“Không cần biết ra sao, ta mỗi đêm canh giữ Liên phủ, không tin giúp không nổi.”
“Ta cũng nghĩ vậy.”
Cả hai bàn luận một lúc, dần dần đồng ý với nhau.
Từ Huy Dạ nhìn ra ngoài cửa sổ, không ánh trăng, những ánh sao li ti vây quanh thành thị khuếch tán dần, tựa như những nhát kéo trên một tấm giấy đen thẳm:
“Gần đến thời khắc rồi.”
“Chúng ta đến trước chờ đợi.”, Triệu Phù Phong và hắn rời tửu quán, quay đầu nói với Nhị Phúc, “Chưỡng quỷ, buổi tối đừng kinh doanh nữa, đóng cửa sớm một chút đi.”
Nhị Phúc ngẩn người. Triệu Phù Phong càng nghiêm nghị dặn:
“Nhớ kĩ lời ta, trừ khi ngươi không cần mạng.”
Nhị Phúc lẳng lặng gật đầu, tới mở cửa. Cánh cửa vừa mở ra, hắn thấy có rất nhiều người. Tuy lời lẽ Triệu Phù Phong rất mơ hồ, nhưng Nhị Phúc tin y. Bởi vì hắn chưa từng gặp qua đôi mắt nào sáng tựa bầu trời tháng chín thế này.
Cả tòa Liên phủ to lớn âm u một khối, duy nhất viện bên đông thắp đèn, ánh sáng vàng vọt, tựa hồ ánh mắt trong đêm tối. Dưới ánh đèn, hai mỹ nhân đang chơi cờ, bóng dáng yểu điệu in trên vách cửa.
Giang Khoái Tuyết hỏi:
“Thanh Nguyễn không còn sợ chứ?”
Liên Tú Nhân đáp:
“Ta đã an bài hắn ở cửa thông gió trong địa đạo. Tiểu tử đó rất lanh lợi, sáng sớm ngày mai, thụy huyệt tự giải, hắn tự nhiên sẽ hiểu.”
“Vậy là ta không còn gì lo lắng nữa.”
Liên Tú Nhân vốn không đủ tinh thần, càng loạn động tâm tư, cầm quân cờ trắng đặt tùy tiện trên bàn cờ, cắn môi thốt:
“Không được, tiểu thư, ta vẫn là không làm được.”
“Hạ cờ như vậy thật không thú vị.”, Giang Khoái Tuyết than thở, xóa bỏ ván cờ, “Ta không thể chết trong tay Long Sát, càng không thể sống mà để kẻ khác hạ nhục. Lát nữa tỉ ra tay, nhất định phải dứt khoát, rõ chưa? Nếu tỉ dây dưa, chính là hại ta, chết trăm lần không đủ chuộc tội.”
Liên Tú Nhân chưa từng nghe nàng dùng lời lẽ mạnh bạo như vậy, buồn bả đáp:
“Vâng.”
“Sao mà thời gian rảnh rỗi quá nhiều? Tú Nhân, ngâm một khúc Tiểu Sơn Từ đi!”
Liên Tú Nhân lấy sách trên kệ xuống, lật trang đầu, gấp lại và ngâm:
“Hồng diệp hoàng hoa thu ý vãn, thiên lý niệm hành khách.
Phi vân quá tẫn, quy hồng vô tín, hà xử kí thư đắc?
Lệ đàn bất tẫn lâm song tích, tựu nghiễn toàn nghiên mặc, tiệm tả đáo biệt lại, thử tình thâm xử, hồng tiên vi vô sắc.”
Tiếng ngân lan dần trong đêm tĩnh mịch, triền miên không dứt.
“Tú Nhân ngâm quá bi thương rồi.”, Giang Khoái Tuyết cảm thán xoay xoay quân cờ, “Ta vốn chẳng hối hận, bây giờ đã có chút tiếc nuối. Sớm biết có ngày hôm nay, ta nên tìm cho mình một tình nhân, để được tương tư một lần, mới chẳng uổng công từng đến với thế gian này.”
Triệu, Từ, hai người ẩn nấp dưới gốc hạnh bên ngoài viện, nghe nàng buồn bả thốt lên câu đó, chẳng những đứng tròng cứng lưỡi, còn thần hồn thất tán.
Tiếng chiêng báo canh hai truyền sâu trong hẻm nhỏ. Liên Tú Nhân chậm rãi rút ra tiểu kiếm giắt bên hông, hướng Giang Khoái Tuyết nói:
“Tiểu thư, bên ngoài cửa sổ đã có bảy tám kẻ đang đến.”
“Phải không?”, Giang Khoái Tuyết không khỏi cười lạnh, “Nơi đây chỉ có hai người chúng ta, không ngờ phải lao động đến bảy tám gã sát thủ, Long Sát quả thật chỉ có hư danh.”
Một thanh nhuyễn kiếm hai cạnh sắc bén lặng lẽ mà chớp nhoáng xuyên qua vách cửa sổ, tập kích Giang Khoái Tuyết. Góc độ quá hiểm độc, Liên Tú Nhân tự biết ngăn không nổi, vươn tay trái tóm lấy kiếm của sát thủ, mượn thế kéo gã phá cửa sổ bay vào. Kiếm của gã bị nàng kềm chế gắt gao, giống như rắn bị kẹp chặt, chỉ có thể giương mắt nhìn nàng giơ cao đoản kiếm, cắt đứt yết hầu gã. Máu tươi từ cổ họng sát thủ phun đầy lên tường, tựa một bức hồng mai, diễm lệ mà dữ tợn. Gã gục dưới chân Liên Tú Nhân. Bấy giờ nàng mới buông kiếm, lòng bàn tay đã đầm đìa máu.
Người của Long Sát vốn rất khát máu, nhưng chưa từng thấy qua phương pháp liều mạng này, có kẻ cười gằn nói:
“Vậy là con mồi cũng có chút thú vị.”
Đối mặt với bóng đen tựa hồn ma bóng quế vây quanh tòa viện, Liên Tú Nhân gác ở cửa sổ, đợi lúc không ngăn cản nổi, lập tức giết Giang Khoái Tuyết, sau đó tự vẫn. Nàng nín thở chờ đối thủ kế tiếp, nghĩ tới đẳng cấp của Long Sát, ắt không cùng lúc tiến lên đối phó hai nữ tử. Song cả tòa viện đều yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng hô hấp rất khẽ của chúng. Nàng đợi đến sốt ruột, sát khí không nơi phát tiết, khiến lồng ngực hơi đau nhói.
Giang Khoái Tuyết đứng bên khung cửa bị phá thủng, nhúc nhích chóp mũi, ngẩng mặt nói:
“Tú Nhân, hoa hạnh nở rồi, so với năm trước, nở muộn ba ngày.”
Một đóa hoa hồng nhạt, trong đêm tối như vậy há có thể nhìn thấy rõ ràng, nhưng trong không gian nồng mùi máu tươi lại tỏa hương thơm ngát, đủ giúp nàng phát giác.
Tầm mắt Giang Khoái Tuyết đang chiếu thẳng vào bóng dáng Triệu Phù Phong dưới gốc cây hạnh trổ hoa. Y chạm phải ánh mắt nàng, lồng ngực nhất thời cuộn lên một luồng hơi nóng: nếu sống thêm khắc nào, nàng cũng quyết không chịu lộ ra vẻ thất vọng, đúng không? Giang Khoái Tuyết, ta nguyện dùng đao trong tay mình bảo hộ nàng, để mỗi năm nàng đều được ngắm hoa tươi nở rộ.
Một gã sát thủ ẩn náu trên mái hiên, đột ngột nhảy xuống, câu trong tay nhằm thẳng Giang Khoái Tuyết, chiêu thức đơn giản mà quyết liệt. Gã vừa cử động, Triệu, Từ, hai người cùng Tú Nhân đều xuất thủ, nhưng bị ba gã khác ngăn chặn. Mắt thấy câu đó sắp câu mạng Giang Khoái Tuyết, Từ Huy Dạ trên đầu tường nhảy xuống, hai tay nắm chặt kiếm, toàn lực ném đi. Trường kiếm phá không, xuyên tường cắm vào ngực sát thủ. Kiếm thế chưa dừng hẳn, tựa cuồng long nuốt lấy tấm lưng gã sử câu, ghim cứng gã vào tường vôi. Quang ảnh hoa lệ của phi kiếm còn chưa tan, chuôi kiếm rúng động. Gã sử câu vẫn giữ nguyên tư thế bay người, nhưng câu đã rơi kẻng dưới đất. Đối với một kiếm chẳng phải chiêu thức đó có thể nói, sát khí như Tu La tái sinh.
Gã sử câu bị treo lơ lửng trên cửa sổ, chính là đang đối mắt cùng Giang Khoái Tuyết. Hai con mắt lộ ra ngoài mạng che mặt đang trợn tròn, vặn vẹo tới nỗi chẳng ra hình người. Nàng thấy chúng biến chuyển từ kinh hãi đến đau đớn, sau đó trở thành thứ cảm giác mờ mịt cận kề cái chết. Từng mạch máu nhỏ trong đáy mắt đều nổ tung, đồng tử đen như nhấn chìm trong ao máu đỏ tươi. Máu gã nhỏ từng giọt, đọng lại trên y phục trắng tinh của nàng, nhưng nàng vẫn hồn nhiên chẳng để ý. Chỉ một khắc ngắn ngủi đó, Giang Khoái Tuyết đã cảm thụ được cái chết thảm khốc của gã.
Tim Giang Khoái Tuyết đập mạnh một chút. Kkhoảnh khắc trời rung đất chuyển, nàng cảm giác một đôi tay đặt bên hông mình, ấm áp kiên định. Cách tầng lớp y phục, nàng vẫn cảm nhận được hơi ấm truyền vào da thịt lạnh băng của mình.
“Nàng không sao chứ?”, thanh âm Triệu Phù Phong nôn nóng, tay áo y dường như phảng phất tư vị hạnh hoa, ngọt ngào khiến người ta an lòng.
Nàng hoảng hốt:
“Là huynh …”
Triệu Phù Phong khuất phục nhanh đối thủ, chạy đến bên cạnh Giang Khoái Tuyết. Liên Tú Nhân cũng trong mười chiêu đã đánh bại sát thủ bên mình. Không phải người của Long Sát vô dụng, kì thực võ công của Liên Tú Nhân được Liên Tử Quy chỉ điểm nhiều năm trời, tăng tiến vô cùng. Triệu, Phù càng là tuổi trẻ tài cao, nếu đơn đả độc đấu, mấy sát thù này không kẻ nào địch lại.
Còn lại ba gã sát thủ nhìn nhau, bất chợt một gã thét lên. Lập tức bốn bề nổi lên tiếng huýt gió hồi ứng.
Triệu Phù Phong đỡ Giang Khoái Tuyết thoát ra từ cửa, đứng phía sau nàng, cùng Liên Tú Nhân, Từ Huy Dạ, mỗi người canh chừng một góc, hộ tống nàng vào giữa. Triệu Phù Phong lặng lẽ tính toán sát thủ tăng viện, phát hiện đúng là Long Sát phái xuất toàn lực. Y không biết mình có thể sống sót rời khỏi trang viện này không, tận đáy lòng phát sinh một chút cảm giác hối hận.
Lúc bắt đầu Long Sát còn tuân theo quy củ giang hồ, về sau gạt bỏ sĩ diện mà bày bố xa luân trận. Binh khí liên miên, ám khí tung hoành, đã không còn là quyết đấu nữa, mà là đồ sát dã man. Ba người liên thủ đối phó hơn mười mấy gã nhất lưu sát thủ, chưa đến nửa canh giờ, ai nấy đều sơ hở phòng bị, toàn thân thương tích.
Đao kiếm đan thành lưới bảo hộ Giang Khoái Tuyết chính giữa, máu tươi cũng nhuộm đỏ y phục nàng. Những chỗ tay có thể chạm đến, đều ẩm ướt máu đỏ, đầu mũi ngập ngụa trong mùi máu tanh nồng. Giang Khoái Tuyết nhắm chặt đôi mắt, bản thân chỉ có thể bàng quan buồn hận.
Liên Tú Nhân chém giết đến độ huyết quang bủa vây tầm mắt, đối với chiêu thức tập kích cũng không còn phán đoán nỗi, đành mặc thân thể phản kích theo bản năng. Trong sát na, nàng mệt đến độ muốn buông đoản kiếm, không màng sống chết. Đang lúc khổ chiến, ngoại viện có nhóm người xông vào trợ giúp. Liên Tú Nhân thấy trước mắt sáng bừng, hô lớn:
“Mau tới bảo hộ tiểu thư.”
Thì ra là gia nhân Liên phủ, đầu bếp mang dao thái, người làm vườn cầm cuốc, quản gia nắm bàn tính, nha đầu giữ chày giặt quần áo … Họ chưa từng hành tẩu giang hồ, càng chưa từng động thủ với kẻ khác. Nhưng công dụng của các vật dụng tầm thường này trong Liên gia đều có thể dùng được. Bọn họ vừa xuất hiện, xa luân trận của Long Sát liền đảo lộn, tình thế nhất thời chuyển biến.
Trời vừa chạng vạng, tiếng binh khí dần dần vơi đi. Mặt đất ngổn ngang thi thể, còn đứng vững, bất quá chỉ có Triệu, Từ, Giang và Tú bốn người. Dù tình thế ảm đạm, cuối cùng đã thắng.
Xác Liên Thành nằm cách Giang Khoái Tuyết ba bước chân, bộ râu ngày thường chải chuốt bây giờ đã đầm đìa máu tươi, cuộn tròn lại. Giang Khoái Tuyết ngồi bên cạnh lão, chậm rãi chải bộ râu. Đôi mắt nàng mở to, nhưng không ngấn lệ, hạ giọng hỏi:
“Mọi người đều chạy rồi, tại sao phải quay trở lại? Lẽ nào không xem lời nói của ta vào đâu?”
Thanh âm tựa như từ giếng sâu vọng lên, áp lực mơ hồ.
“Tiểu … thư.”
Giang Khoái Tuyết bỗng nhiên quay đầu, nhìn thấy một người trông như hồ lô đầy máu, khóa môi vất vả nhích động, đang cố gắng nở nụ cười. Nàng dùng tay áo giúp gã lau máu vấy bẩn, lộ ra một gương mặt trẻ tuổi, chính là trưởng tôn của Liên Thành, Liên Phi Quang.
“Lời của tiểu thư … tất nhiên xem trọng. Tiểu thư truyền thư triệu chúng tôi quay về … chúng tôi về rồi.”
Gã ho dữ dội, máu đổ ào ạt từ vết thương trên cổ.
Giang Khoái Tuyết chấn động, kề tai gã hỏi rõ từng chữ một:
“Phi Quang, ngươi bảo ta triệu các người về sao?”
Mục quang hướng sang Liên Tú Nhân, sắc bén như tên. Liên Tú Nhân run bắn, hạ giọng thốt:
“Không phải, Tú Nhân há dám nghịch ý tiểu thư.”
Thần trí Liên Phi Quang đã tiêu tan, không nghe được câu hỏi của Giang Khoái Tuyết. Gã thốt lên đứt quãng:
“Tiểu thư, tiểu nhân muốn cùng người ngao du thiên hạ … đến những nơi người yêu thích … nhưng vì người không thể … tiểu nhân cũng không dám.”, gã thở dài một hơi, thanh âm dần không còn nghe rõ, “Tiểu nhân thích người.”
Giang Khoái Tuyết nghĩ:
“Cả đời này, ta không thể luyện võ, không thể đi xa, không thể có hỉ nộ ai lạc, không thể gả làm thê tử người ta. Cuộc đời hoang tàn vô vị như thế, nào có chút giá trị để các người liều mạng bảo vệ?”
Nàng chưa từng biết tâm sự của gã, chưa từng nghe qua lời lẽ quyến luyến, trong lòng đau nhói, nhất thời ngất đi hôn mê.
Liên Tú Nhân lấy ra Thiên vương hộ tâm đan, nhanh chóng bỏ vào miệng Giang Khoái Tuyết. Triệu Phù Phong nắm cổ tay Giang Khoái Tuyết, ổn định mạch tượng đang đập loạn của nàng. Liên Tú Nhân than khẽ một tiếng, quay đầu nhìn Từ Huy Dạ đang đi lại thăm dò. Gã sát thủ nào chưa đoạn khí, hắn liền bồi thêm một kiếm. Ánh mặt trời chiếu trên gương mặt anh tuấn, khiến lòng Liên Tú Nhân trầm lặng. Nàng khép mi, nghe Từ Huy Dạ giễu cợt nói:
“Mười chín gã trọng thương, đều là trúng đao. Thật không nghĩ nổi, trong tình huống này ngươi vẫn tuân thủ giới điều ‘thần đao môn hạ, bất sát nhất nhân’ cơ đấy.”
Triệu Phù Phong lãnh đạm thốt:
“Đãn sử nhân sinh, bất sử nhân tử. Nếu một điều nhỏ nhặt còn làm không được, thế thì uổng làm Thần đao đệ tử rồi.”
Nếu ban đầu, giới điều Thần đao xuất hiện trong chốn giang hồ gió tanh mưa máu trở thành trò cười cho thiên hạ, thì mấy mươi năm trở lại đây, nó đã biến thành một loại võ công thần thánh. Bằng vào ‘khoan đại nhân từ’ mà môn võ công này vịn vào, nó đích thị vượt xa tưởng tượng của người thường.
Từ Huy Dạ nói:
“Vậy sao? Ta sẽ không khoan thứ kẻ địch, càng không thích loại người tốt nhạt nhẽo, tự lưu hậu hoạn cho bản thân.”
Vừa nói, kiếm của hắn vừa xuyên thủng yết hầu gã sát thủ cuối cùng:
“Nếu để chúng sống không bằng chết, thế thì cứ sảng khoái tiễn chúng lên đường.”
Triệu Phù Phong đáp:
“Ta quý trọng sinh mệnh, luôn cho rằng mình không có tư cách quyết định sống chết của người đời.”
Từ Huy Dạ nhướng mày:
“Thần đao môn hạ, quả nhiên không thể dùng lí lẽ thường tình mà đo lường.”
Triệu Phù Phong im lặng, không muốn cùng hắn tranh biện nữa. Y hành sự theo giới điều bổn môn, không cần người ngoài thông hiểu.
Trời sáng hẳn, có thân hữu đã nghe về cố sự đêm qua cở Tây Viên hội, bèn vội vàng đến tăng viện, tới nơi chỉ thấy một cảnh tượng địa ngục.
Sau đêm đầu tháng hai đó, thế gia khiến võ lâm kính ngưỡng nhất bắt đầu suy sụp. Nhưng thế lực của tổ chức sát thủ hàng đầu cũng tiêu vong.
(1): tục gọi là thiêu tửu, để phân biệt với hoàng tửu, chỉ độ cồn chưng cất. Dùng phương pháp chưng cất để thản rượu, chất lỏng trong suốt không màu, hàm lượng cồn rất cao, có thể dẫn lửa. Còn gọi là bạch tửu. Loại rượu cực mạnh, nên gọi là thiêu đao tửu.
(2): tình thế nguy hiểm chênh vênh như hình ảnh những quả trứng xếp chồng lên nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.