Chương 5: Nghe lời
Lục Manh Tinh
04/03/2018
"Được rồi, trở về nhớ đừng để dính nước." Tô Hiển Ngôn đóng hòm thuốc lại, chuẩn bị lái xe.
Vừa muốn khởi động xe, một bàn tay trắng noãn đè lại tay hắn đang nắm lấy tay lái. Tô Hiển Ngôn có chút kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn về phía Trình Tư Miên.
Người bên cạnh mím môi, đôi mắt đen đáng thương hề hề nhìn hắn, "Anh có thể đừng nói với chú tôi được không."
Tô Hiển Ngôn trầm ngâm, "Cũng biết chính mình gây rắc rối?"
"Tôi cũng không muốn như vậy." Trình Tư Miên cúi đầu không nhìn hắn.
Ở trong mắt Tô Hiển Ngôn, nhìn cô như vậy trông thật mềm mại yếu ớt, nhưng hắn lại không biết, cô cúi đầu, trong mắt lại âm thầm xẹt qua một tia ngoan ý. Trình Tư Miên nói, "Là do cô ta gây sự với tôi."
Tô Hiển Ngôn than nhỏ, "Trình Tư Miên, Trình Tần không thể trông nom cô hoài được, rất nhiều chuyện cô phải tự mình cân nhắc, hiện tại điều cô nên làm là ngoan ngoãn đến trường, hiểu chưa."
"Tôi biết." Dứt lời, Tô Hiển Ngôn nhìn thấy Trình Tư Miên ngẩng đầu cười cười với hắn, nhưng trong đáy mắt không thấy chút ý cười nào. Loại biểu cảm này, cũng không thích hợp với một đứa trẻ mười lăm, mười sáu tuổi, cô nói, "Chưa từng có người nào quan tâm, trước kia là thế, bây giờ cũng như vậy. Nhưng mà tôi sợ chú không cho tôi ở lại, nếu chú cũng không cần tôi, tôi dành phải lưu lạc đầu đường."
Tô Hiển Ngôn có chút sững sốt.
"Cho nên, anh có thể giúp tôi giữ bí mật được không?" Trình Tư Miên mong mỏi nhìn hắn.
Tô Hiển Ngôn nhìn cô, lại dường như xuyên qua cô nhìn thấy một người khác, hắn chậm rãi quay đầu, nhìn về xa xa phía trước, "Giữ bí mật thì có thể, nhưng về sau cô phải nghe lời tôi."
Trình Tư Miên liên tục gật đầu, "Ừ, ừ, tôi sẽ nghe lời, anh nói gì tôi đều nghe."
Tô Hiển Ngôn ngừng một chút, có chút dở khóc dở cười, "Không phải là nghe lời tôi..."
“Vậy thì phải nghe lời ai?" Trình Tư Miên trừng mắt nhìn, "Trừ anh ra, cũng không có người bảo tôi phải ngoan ngoãn nghe lời."
"... Được rồi, về nhà đi."
Trình Tư Miên nhìn thấy hắn dường như đã đồng ý rồi, trên mặt nhất thời lộ ra tươi cười.
Trên đường lái xe trở về.
"Tô Hiển Ngôn, phòng ở kia là của anh sao, căn phòng bây giờ chúng ta đang ở ấy."
"Ừ."
"Vậy anh cho chú tôi ở, xem ra chú tôi vẫn có chút ích lợi nha."
Tô Hiển Ngôn, "Chú cô giúp tôi rất nhiều việc."
"Nha, tôi hiểu được mà, là cánh tay đắc lực trong công ty." Trình Tư Miên chống cằm, "Xem ra phúc lợi công ty các anh rất tốt, còn có thể cùng chung sống với ông chủ."
Tô Hiển Ngôn bật cười, phúc lợi công ty đương nhiên sẽ không tốt đến trình độ này.
Trình Tần là một trong những người cũng hợp tác sau trở thành bạn tốt của Tô Hiển Ngôn, vào lúc Trình Tần nghèo túng nhất, đi theo Tô Hiển Ngôn làm việc, Tô Hiển Ngôn liền giúp hắn an bài nơi ở này, quan hệ giữa Trình Tần và hắn vốn rất tốt, cho nên cũng không cần giả vờ khách khí từ chối.
"Ừ... Vậy chỉ có hai người các anh ở à?"
"Còn một người nữa."
"Còn một người? Vì sao tôi lại không thấy."
"Ngày hôm qua không có trở về."
Trình Tư Miên suy nghĩ một chút, "Khó trách, tôi định hỏi vì sao còn có một phòng khóa. Cho nên ngay từ đầu ba người các anh cùng nhau gây dựng sự nghiệp ... Ôi đúng rồi, chú tôi nóng nảy như vậy, các anh làm việc với hắn vẫn chịu được sao."
Trong mắt Tô Hiển Ngôn xẹt qua chút ý cười, "Lời này cô có thể hỏi thẳng hắn."
Trình Tư Miên nghẹn lời, "... Xem như tôi chưa nói gì."
Cuối cùng về tới nhà . Tô Hiển Ngôn mở cửa đi vào, Trình Tư Miên liền đi theo phía sau hắn.
"Sao cậu đã về rồi." Tô Hiển Ngôn nhìn thấy Trình Tần ngồi trong phòng khách, có chút kinh ngạc.
Trình Tần chỉ chỉ Tra Dịch Quan ngồi bên cạnh, "Tên nhóc này đột nhiên bay trở về , tôi vừa vặn làm xong việc liền lên xe hắn trở về , bất quá hai người vì sao về trễ vậy."
Trình Tư Miên nghe Trình Tần nói vậy, liền vén vén tóc, để tóc che khuất dấu vết trên cổ, "Giáo viên kéo tiết, hơn nữa con cũng không biết chú để anh ấy đến đón con, cho nên không vội vã đi ra."
"Ừ, lần sau phải nhớ tự mình trở về, hôm nay xem như là ngày đầu tiên nên mới đi đón con." Trình Tần nói.
"Chú còn nói." Trình Tư Miên méo méo miệng, "Buổi sáng hôm nay con gõ cửa như thế nào chú cũng không tỉnh, con ngay cả tiền xe cũng không có."
Trình Tần ho nhẹ, "Ngày hôm qua chú ngũ trễ như vậy, dậy không nỗi cũng rất bình thường!"
Trình Tư Miên hừ hừ, thật may là có Tô Hiển Ngôn đáng tin ở đó.
"Ôi đợi chút." Ở một bên, Tra Dịch Quan cuối cùng cũng tìm được cơ hội hé răng , "Cô gái này là... ai vậy."
"Không phải đã nói với cậu rồi sao, là cô cháu gái kia của tôi." Trình Tần không kiên nhẫn nói.
"Cháu gái? Không phải cậu nói cô cháu gái kia của cậu rất nhỏ sao? Tại sao lại lớn như vậy ?" Tra Dịch Quan ghé sát vào đánh giá, cô gái này mặc đồng phục, gương mặt trắng trẻo nõn nà, thật không giống học sinh hư gây sự đánh nhau, muốn làm gì thì làm như Trình Tần nói.
Trình Tư Miên lui về sau một bước, kéo ra khoảng cách với Tra Dịch Quan, nhưng ánh mắt lại ngưng ở trên người hắn, người này, nhìn có chút quen mắt a.
Trình Tần uống một ngụm cà phê, "Cậu đừng có xem thường nó ."
Tra Dịch Quan đứng thẳng dậy, "Hừ, Trình Tần, cậu thật quá đáng nha, cô gái nhỏ đáng yêu như vậy lại nói thành ác ma."
"Tra Dịch Quan."
"Hử?" Tra Dịch Quan giật mình, nhìn về phía Trình Tư Miên đột nhiên kêu tên mình, đưa tay nhéo nhéo mặt cô, "Làm sao vậy em gái nhỏ."
Trình Tư Miên cong môi, đã biết vì sao cảm thấy người đàn ông trước mắt này lại quen mắt, cô như cười như không nói, "Không có gì, chỉ là muốn hỏi sau này anh cùng chị Kim Lăng tỷ tỷ như thế nào mà thôi."
"Kim, Kim Lăng?" Tra Dịch Quan thay đổi sắc mặt.
Trình Tần và Tô Hiển Ngôn đều ngoài ý muốn nhìn về phía hai người.
"Làm sao cô biết..." Hắn Tra Dịch Quan quen biết rất nhiều mỹ nữ, kết giao không ít bạn gái, nhận em gái nhiều không đếm được,người duy nhất không thể quên được chính là đại tiểu Kim gia thư Kim Lăng, nhưng không phải bởi vì yêu cô, mà bởi một lần thể nghiệm suốt đời khó quên kia, là vết nhơ lớn nhất trong đời hắn!
Cũng bởi vì chuyện lần đó rất đáng sợ, cho nên tới bây giờ hắn cũng không dám kể cùng người khác, mọi người không ai biết hắn từng theo đuổi Kim Lăng, ngay cả bạn tốt là Tô Hiển Ngôn và Trình Tần cũng không biết được, cô gái nhỏ này làm sao mà biết được.
Tra Dịch Quan cẩn thận nhìn Trình Tư Miên, "Cô..."
"Tôi có ở hiện trường, anh đã quên?"
Tra Dịch Quan cứng đờ, hiện, hiện trường...
Trình Tư Miên cười hì hì, "Đúng vậy, chính là lúc anh ở WC nhờ người gọi người tới cứu anh, tôi chính là người đã giúp anh nha."
"..."
Lời nói của Trình Tư Miên làm Tra Dịch Quan nhớ tới cơn ác mộng kia.
Khi đó hắn dùng lời ngon tiếng ngọt câu được Kim Lăng, sau khi đến khách sạn hai người ăn bữa tối dưới ánh nến, uống rượu vang đỏ, sau đó hai người thuận tay đẩy thuyền liền đẩy tới trên giường, thế nhưng ai biết lúc tên đã lên dây như vậy hắn lại đau bụng! Hơn nữa lại bị đau bụng tiêu chảy!
Hắn cuống quít từ trên người Kim Lăng đứng lên chạy đi WC, nhưng ai biết ngồi xuống bồn cầu sẽ lại đứng lên không được, nguyên nhân là vì, đùi hắn bị dính chặt vào bồn cầu! Hắn ngay cả quần áo đều không mặc bị dính vào trên bồn cầu!
Khi đó có thể nghĩ hắn vừa mất mặt vừa đau khổ, ở trước mặt nữ thần mất mặt, còn bị mất mặt trước mặt bao nhiêu người ở khách sạn!
Sắc mặt Tra Dịch Quan đại biến, sau đó lúc người trong khách sạn đến hỗ trợ, hắn quả thật thấy được ngoài WC có hai đứa trẻ, một đứa là em trai Kim Lăng đệ đệ, còn có một đứa bé đứng trước WC nhìn hắn, ánh mắt nhìn thẳng hắn. Nhưng lúc đó hắn nào có tâm tư để tâm đến nó!
"Anh nhớ ra rồi đi, khi đó tóc tôi rất ngắn, đứng ngay bên cạnh Kim Càng." Trình Tư Miên cười hì hì khoa tay múa chân nói.
Tra Dịch Quan không hiểu vì sao sau lưng lại thấy lạnh cả người, hắn đã nhớ ra cô gái nhỏ tóc ngắn kia!
Nhớ được sau này hắn mới biết được người đùa dai là Kim Càng – em trai Kim Lăng. Kim Càng bởi vì bất mãn hắn quyến rũ chị gái nó mới hạ dược trong đồ ăn của hắn, lại đổ nhựa cao su ở trên bồn cầu.
Khi đó hắn liền cảm thấy kỳ quái, còn tưởng tên nhóc bướng bỉnh Kim Càng kia không ngờ lại có tâm địa gian xảo như vậy... Mà bây giờ nghĩ lại, phía sau Kim Càng căn bản là có quân sư đi! Tra Dịch Quan trừng mắt nhìn Trình Tư Miên, vì sao hắn luôn cảm thấy chuyện này cùng cô có quan hệ đây!
"Này, hai người nói gì vậy." Trình Tần ngắt lời nói, "Thì ra hai người có quen nhau à?"
"Cũng không tính là quen biết, từng gặp mặt một lần, chính là lúc đó..."
Trình Tư Miên còn chưa dứt lời, đột nhiên bị Tra Dịch Quan bịt kín miệng, "Gặp nhau trong tiệc sinh nhật của Kim Lăng, tôi đột nhiên nhớ tới cháu gái cậu là bạn học em trai Kim Lăng, ha ha ha, thật khéo."
Trình Tần, "... Sao trông cậu cười gượng gạo như vậy."
"A, có, có sao." Tra Dịch Quan giật nhẹ khóe miệng, sau đó ôm lấy vai Trình Tư Miên đi tới thư phòng, "Cháu gái nhỏ, chúng ta đi xem giường mới mua đi, nhìn xem thử có hài lòng với phòng của cô hay không."
Trình Tư Miên bị cưỡng chế mang đi, ngẩng đầu nhìn Tra Dịch Quan một chút, nhàn tản nhỏ giọng nói, "Này, nếu không muốn để bọn họ biết, tôi đây không nói là được rồi."
Tra Dịch Quan đi vào phòng, trừng mắt nhìn cô, "Có phải cô làm hay không!"
"Oan uổng a, làm sao có thể là tôi!" Trình Tư Miên lòng đầy căm phẫn phản bác, nhưng trong lòng lại nghĩ, tôi ngốc mới thừa nhận?
Tra Dịch Quan rất hoài nghi nhìn cô, "Con nhóc lừa đảo như cô quả nhiên không phải là người lương thiện."
"Như nhau thôi, cặn bã tiên sinh."
Sau khi có phòng nhỏ của mình, Trình Tư Miên có thể đem lấy quần áo trong hành lý ra treo, cũng có thể dang tay dang chân nằm ngủ. Cô bắt đầu chậm rãi làm quen sinh hoạt ở trong này.
Ban ngày trong nhà đều sẽ không có người, cô đi lên lớp, bọn họ vội đi công tác. Buổi tối bình thường đều là cô trờ về đầu tiên, thỉnh thoảng có vài lần Tô Hiển Ngôn có ở nhà, nhưng hắn dường như đều bận rộn, ở trong phòng hoặc làm việc với một đống số liệu nàng không hiểu trên maý tính.
Mặt khác, có đôi khi Trình Tần gặp cô, sẽ cho cô một ít tiền sau đó cảnh cáo cô không được tùy tiện tiêu xài. Về phần Tra Dịch Quan, Trình Tư Miên chỉ chế giễu nhìn hắn, mà đối với cô gái nhỏ này, Tra Dịch Quan có chút kiêng kị, sợ cô nói ra việc đó. Không biết có phải muốn lấy lòng cô hay không, mỗi lần trờ về đều mang một chút đồ ăn vặt về cho cô.
Trước khi vào học, chủ nhiệm lớp tiến vào tuyên bố một tin tức.
"Thành tích bài kiểm tra tháng đều đã có đi, ban chúng ta làm bài không tệ, nhưng có một số người tôi cần nhắc nhở, cuối kỳ mà còn kéo chân sau của lớp như vậy thì đừng trách tôi không khách khí." Ánh mắt chủ nhiệm lớp liếc qua vài người, cuối cùng dừng lại trên người Trình Tư Miên trên người.
Phó Tử Văn đẩy đẩy cánh tay Trình Tư Miên, "Ôi, chủ nhiệm lớp đang nhìn cậu..."
Trình Tư Miên nhìn nhìn phiếu điểm của mình, "Điểm thi của tôi tệ nhất, không nhìn tôi thì nhìn ai?"
Phó Tử Văn, "..."
"Ngày mai họp phụ huynh, mọi người trở về nhớ thông báo cho phụ huynh, nhất là bạn học làm bài thi không được tốt trong lần này, phụ huynh của mấy em không thể không đến, đã nghe rõ chưa\." Chủ nhiệm lớp nói.
Trình Tư Miên nghe xong hơi hơi nhíu lông mày.
Phó Tử Văn, "Tư Miên, ba mẹ cậu mắng cậu hay không."
Trình Tư Miên khẽ khựng lại một chút, "Sẽ không."
"Vậy ba mẹ cậu thật tốt, thành tích của tôi mà đem về nhà phỏng chừng sẽ bị mắng cho xem."
Trình Tư Miên cười cười, cô ngược lại muốn bị mắng, nhưng mà ba mẹ cô đều không có, ai tới mắng cô.
Về tới nhà, Trình Tư Miên ngồi ở trong phòng khách chờ Trình Tần trở về, không nghĩ tới không đợi được Trình Tần lại đợi đến Tô Hiển Ngôn.
Hắn mặc áo sơmi tây trang, sau khi vào cửa rất tự nhiên đưa tay kéo kéo caravat, nhất cử nhất động dường như đang chụp hình cho báo chí. Trình Tư Miên ổn định tâm thần, hỏi, "Chú tôi săp trờ về sao."
Trong bóng tối, Tô Hiển Ngôn nhìn về phía cô, "Hắn không nói cho cô hai ngày tới phải đi công tác sao."
Vừa muốn khởi động xe, một bàn tay trắng noãn đè lại tay hắn đang nắm lấy tay lái. Tô Hiển Ngôn có chút kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn về phía Trình Tư Miên.
Người bên cạnh mím môi, đôi mắt đen đáng thương hề hề nhìn hắn, "Anh có thể đừng nói với chú tôi được không."
Tô Hiển Ngôn trầm ngâm, "Cũng biết chính mình gây rắc rối?"
"Tôi cũng không muốn như vậy." Trình Tư Miên cúi đầu không nhìn hắn.
Ở trong mắt Tô Hiển Ngôn, nhìn cô như vậy trông thật mềm mại yếu ớt, nhưng hắn lại không biết, cô cúi đầu, trong mắt lại âm thầm xẹt qua một tia ngoan ý. Trình Tư Miên nói, "Là do cô ta gây sự với tôi."
Tô Hiển Ngôn than nhỏ, "Trình Tư Miên, Trình Tần không thể trông nom cô hoài được, rất nhiều chuyện cô phải tự mình cân nhắc, hiện tại điều cô nên làm là ngoan ngoãn đến trường, hiểu chưa."
"Tôi biết." Dứt lời, Tô Hiển Ngôn nhìn thấy Trình Tư Miên ngẩng đầu cười cười với hắn, nhưng trong đáy mắt không thấy chút ý cười nào. Loại biểu cảm này, cũng không thích hợp với một đứa trẻ mười lăm, mười sáu tuổi, cô nói, "Chưa từng có người nào quan tâm, trước kia là thế, bây giờ cũng như vậy. Nhưng mà tôi sợ chú không cho tôi ở lại, nếu chú cũng không cần tôi, tôi dành phải lưu lạc đầu đường."
Tô Hiển Ngôn có chút sững sốt.
"Cho nên, anh có thể giúp tôi giữ bí mật được không?" Trình Tư Miên mong mỏi nhìn hắn.
Tô Hiển Ngôn nhìn cô, lại dường như xuyên qua cô nhìn thấy một người khác, hắn chậm rãi quay đầu, nhìn về xa xa phía trước, "Giữ bí mật thì có thể, nhưng về sau cô phải nghe lời tôi."
Trình Tư Miên liên tục gật đầu, "Ừ, ừ, tôi sẽ nghe lời, anh nói gì tôi đều nghe."
Tô Hiển Ngôn ngừng một chút, có chút dở khóc dở cười, "Không phải là nghe lời tôi..."
“Vậy thì phải nghe lời ai?" Trình Tư Miên trừng mắt nhìn, "Trừ anh ra, cũng không có người bảo tôi phải ngoan ngoãn nghe lời."
"... Được rồi, về nhà đi."
Trình Tư Miên nhìn thấy hắn dường như đã đồng ý rồi, trên mặt nhất thời lộ ra tươi cười.
Trên đường lái xe trở về.
"Tô Hiển Ngôn, phòng ở kia là của anh sao, căn phòng bây giờ chúng ta đang ở ấy."
"Ừ."
"Vậy anh cho chú tôi ở, xem ra chú tôi vẫn có chút ích lợi nha."
Tô Hiển Ngôn, "Chú cô giúp tôi rất nhiều việc."
"Nha, tôi hiểu được mà, là cánh tay đắc lực trong công ty." Trình Tư Miên chống cằm, "Xem ra phúc lợi công ty các anh rất tốt, còn có thể cùng chung sống với ông chủ."
Tô Hiển Ngôn bật cười, phúc lợi công ty đương nhiên sẽ không tốt đến trình độ này.
Trình Tần là một trong những người cũng hợp tác sau trở thành bạn tốt của Tô Hiển Ngôn, vào lúc Trình Tần nghèo túng nhất, đi theo Tô Hiển Ngôn làm việc, Tô Hiển Ngôn liền giúp hắn an bài nơi ở này, quan hệ giữa Trình Tần và hắn vốn rất tốt, cho nên cũng không cần giả vờ khách khí từ chối.
"Ừ... Vậy chỉ có hai người các anh ở à?"
"Còn một người nữa."
"Còn một người? Vì sao tôi lại không thấy."
"Ngày hôm qua không có trở về."
Trình Tư Miên suy nghĩ một chút, "Khó trách, tôi định hỏi vì sao còn có một phòng khóa. Cho nên ngay từ đầu ba người các anh cùng nhau gây dựng sự nghiệp ... Ôi đúng rồi, chú tôi nóng nảy như vậy, các anh làm việc với hắn vẫn chịu được sao."
Trong mắt Tô Hiển Ngôn xẹt qua chút ý cười, "Lời này cô có thể hỏi thẳng hắn."
Trình Tư Miên nghẹn lời, "... Xem như tôi chưa nói gì."
Cuối cùng về tới nhà . Tô Hiển Ngôn mở cửa đi vào, Trình Tư Miên liền đi theo phía sau hắn.
"Sao cậu đã về rồi." Tô Hiển Ngôn nhìn thấy Trình Tần ngồi trong phòng khách, có chút kinh ngạc.
Trình Tần chỉ chỉ Tra Dịch Quan ngồi bên cạnh, "Tên nhóc này đột nhiên bay trở về , tôi vừa vặn làm xong việc liền lên xe hắn trở về , bất quá hai người vì sao về trễ vậy."
Trình Tư Miên nghe Trình Tần nói vậy, liền vén vén tóc, để tóc che khuất dấu vết trên cổ, "Giáo viên kéo tiết, hơn nữa con cũng không biết chú để anh ấy đến đón con, cho nên không vội vã đi ra."
"Ừ, lần sau phải nhớ tự mình trở về, hôm nay xem như là ngày đầu tiên nên mới đi đón con." Trình Tần nói.
"Chú còn nói." Trình Tư Miên méo méo miệng, "Buổi sáng hôm nay con gõ cửa như thế nào chú cũng không tỉnh, con ngay cả tiền xe cũng không có."
Trình Tần ho nhẹ, "Ngày hôm qua chú ngũ trễ như vậy, dậy không nỗi cũng rất bình thường!"
Trình Tư Miên hừ hừ, thật may là có Tô Hiển Ngôn đáng tin ở đó.
"Ôi đợi chút." Ở một bên, Tra Dịch Quan cuối cùng cũng tìm được cơ hội hé răng , "Cô gái này là... ai vậy."
"Không phải đã nói với cậu rồi sao, là cô cháu gái kia của tôi." Trình Tần không kiên nhẫn nói.
"Cháu gái? Không phải cậu nói cô cháu gái kia của cậu rất nhỏ sao? Tại sao lại lớn như vậy ?" Tra Dịch Quan ghé sát vào đánh giá, cô gái này mặc đồng phục, gương mặt trắng trẻo nõn nà, thật không giống học sinh hư gây sự đánh nhau, muốn làm gì thì làm như Trình Tần nói.
Trình Tư Miên lui về sau một bước, kéo ra khoảng cách với Tra Dịch Quan, nhưng ánh mắt lại ngưng ở trên người hắn, người này, nhìn có chút quen mắt a.
Trình Tần uống một ngụm cà phê, "Cậu đừng có xem thường nó ."
Tra Dịch Quan đứng thẳng dậy, "Hừ, Trình Tần, cậu thật quá đáng nha, cô gái nhỏ đáng yêu như vậy lại nói thành ác ma."
"Tra Dịch Quan."
"Hử?" Tra Dịch Quan giật mình, nhìn về phía Trình Tư Miên đột nhiên kêu tên mình, đưa tay nhéo nhéo mặt cô, "Làm sao vậy em gái nhỏ."
Trình Tư Miên cong môi, đã biết vì sao cảm thấy người đàn ông trước mắt này lại quen mắt, cô như cười như không nói, "Không có gì, chỉ là muốn hỏi sau này anh cùng chị Kim Lăng tỷ tỷ như thế nào mà thôi."
"Kim, Kim Lăng?" Tra Dịch Quan thay đổi sắc mặt.
Trình Tần và Tô Hiển Ngôn đều ngoài ý muốn nhìn về phía hai người.
"Làm sao cô biết..." Hắn Tra Dịch Quan quen biết rất nhiều mỹ nữ, kết giao không ít bạn gái, nhận em gái nhiều không đếm được,người duy nhất không thể quên được chính là đại tiểu Kim gia thư Kim Lăng, nhưng không phải bởi vì yêu cô, mà bởi một lần thể nghiệm suốt đời khó quên kia, là vết nhơ lớn nhất trong đời hắn!
Cũng bởi vì chuyện lần đó rất đáng sợ, cho nên tới bây giờ hắn cũng không dám kể cùng người khác, mọi người không ai biết hắn từng theo đuổi Kim Lăng, ngay cả bạn tốt là Tô Hiển Ngôn và Trình Tần cũng không biết được, cô gái nhỏ này làm sao mà biết được.
Tra Dịch Quan cẩn thận nhìn Trình Tư Miên, "Cô..."
"Tôi có ở hiện trường, anh đã quên?"
Tra Dịch Quan cứng đờ, hiện, hiện trường...
Trình Tư Miên cười hì hì, "Đúng vậy, chính là lúc anh ở WC nhờ người gọi người tới cứu anh, tôi chính là người đã giúp anh nha."
"..."
Lời nói của Trình Tư Miên làm Tra Dịch Quan nhớ tới cơn ác mộng kia.
Khi đó hắn dùng lời ngon tiếng ngọt câu được Kim Lăng, sau khi đến khách sạn hai người ăn bữa tối dưới ánh nến, uống rượu vang đỏ, sau đó hai người thuận tay đẩy thuyền liền đẩy tới trên giường, thế nhưng ai biết lúc tên đã lên dây như vậy hắn lại đau bụng! Hơn nữa lại bị đau bụng tiêu chảy!
Hắn cuống quít từ trên người Kim Lăng đứng lên chạy đi WC, nhưng ai biết ngồi xuống bồn cầu sẽ lại đứng lên không được, nguyên nhân là vì, đùi hắn bị dính chặt vào bồn cầu! Hắn ngay cả quần áo đều không mặc bị dính vào trên bồn cầu!
Khi đó có thể nghĩ hắn vừa mất mặt vừa đau khổ, ở trước mặt nữ thần mất mặt, còn bị mất mặt trước mặt bao nhiêu người ở khách sạn!
Sắc mặt Tra Dịch Quan đại biến, sau đó lúc người trong khách sạn đến hỗ trợ, hắn quả thật thấy được ngoài WC có hai đứa trẻ, một đứa là em trai Kim Lăng đệ đệ, còn có một đứa bé đứng trước WC nhìn hắn, ánh mắt nhìn thẳng hắn. Nhưng lúc đó hắn nào có tâm tư để tâm đến nó!
"Anh nhớ ra rồi đi, khi đó tóc tôi rất ngắn, đứng ngay bên cạnh Kim Càng." Trình Tư Miên cười hì hì khoa tay múa chân nói.
Tra Dịch Quan không hiểu vì sao sau lưng lại thấy lạnh cả người, hắn đã nhớ ra cô gái nhỏ tóc ngắn kia!
Nhớ được sau này hắn mới biết được người đùa dai là Kim Càng – em trai Kim Lăng. Kim Càng bởi vì bất mãn hắn quyến rũ chị gái nó mới hạ dược trong đồ ăn của hắn, lại đổ nhựa cao su ở trên bồn cầu.
Khi đó hắn liền cảm thấy kỳ quái, còn tưởng tên nhóc bướng bỉnh Kim Càng kia không ngờ lại có tâm địa gian xảo như vậy... Mà bây giờ nghĩ lại, phía sau Kim Càng căn bản là có quân sư đi! Tra Dịch Quan trừng mắt nhìn Trình Tư Miên, vì sao hắn luôn cảm thấy chuyện này cùng cô có quan hệ đây!
"Này, hai người nói gì vậy." Trình Tần ngắt lời nói, "Thì ra hai người có quen nhau à?"
"Cũng không tính là quen biết, từng gặp mặt một lần, chính là lúc đó..."
Trình Tư Miên còn chưa dứt lời, đột nhiên bị Tra Dịch Quan bịt kín miệng, "Gặp nhau trong tiệc sinh nhật của Kim Lăng, tôi đột nhiên nhớ tới cháu gái cậu là bạn học em trai Kim Lăng, ha ha ha, thật khéo."
Trình Tần, "... Sao trông cậu cười gượng gạo như vậy."
"A, có, có sao." Tra Dịch Quan giật nhẹ khóe miệng, sau đó ôm lấy vai Trình Tư Miên đi tới thư phòng, "Cháu gái nhỏ, chúng ta đi xem giường mới mua đi, nhìn xem thử có hài lòng với phòng của cô hay không."
Trình Tư Miên bị cưỡng chế mang đi, ngẩng đầu nhìn Tra Dịch Quan một chút, nhàn tản nhỏ giọng nói, "Này, nếu không muốn để bọn họ biết, tôi đây không nói là được rồi."
Tra Dịch Quan đi vào phòng, trừng mắt nhìn cô, "Có phải cô làm hay không!"
"Oan uổng a, làm sao có thể là tôi!" Trình Tư Miên lòng đầy căm phẫn phản bác, nhưng trong lòng lại nghĩ, tôi ngốc mới thừa nhận?
Tra Dịch Quan rất hoài nghi nhìn cô, "Con nhóc lừa đảo như cô quả nhiên không phải là người lương thiện."
"Như nhau thôi, cặn bã tiên sinh."
Sau khi có phòng nhỏ của mình, Trình Tư Miên có thể đem lấy quần áo trong hành lý ra treo, cũng có thể dang tay dang chân nằm ngủ. Cô bắt đầu chậm rãi làm quen sinh hoạt ở trong này.
Ban ngày trong nhà đều sẽ không có người, cô đi lên lớp, bọn họ vội đi công tác. Buổi tối bình thường đều là cô trờ về đầu tiên, thỉnh thoảng có vài lần Tô Hiển Ngôn có ở nhà, nhưng hắn dường như đều bận rộn, ở trong phòng hoặc làm việc với một đống số liệu nàng không hiểu trên maý tính.
Mặt khác, có đôi khi Trình Tần gặp cô, sẽ cho cô một ít tiền sau đó cảnh cáo cô không được tùy tiện tiêu xài. Về phần Tra Dịch Quan, Trình Tư Miên chỉ chế giễu nhìn hắn, mà đối với cô gái nhỏ này, Tra Dịch Quan có chút kiêng kị, sợ cô nói ra việc đó. Không biết có phải muốn lấy lòng cô hay không, mỗi lần trờ về đều mang một chút đồ ăn vặt về cho cô.
Trước khi vào học, chủ nhiệm lớp tiến vào tuyên bố một tin tức.
"Thành tích bài kiểm tra tháng đều đã có đi, ban chúng ta làm bài không tệ, nhưng có một số người tôi cần nhắc nhở, cuối kỳ mà còn kéo chân sau của lớp như vậy thì đừng trách tôi không khách khí." Ánh mắt chủ nhiệm lớp liếc qua vài người, cuối cùng dừng lại trên người Trình Tư Miên trên người.
Phó Tử Văn đẩy đẩy cánh tay Trình Tư Miên, "Ôi, chủ nhiệm lớp đang nhìn cậu..."
Trình Tư Miên nhìn nhìn phiếu điểm của mình, "Điểm thi của tôi tệ nhất, không nhìn tôi thì nhìn ai?"
Phó Tử Văn, "..."
"Ngày mai họp phụ huynh, mọi người trở về nhớ thông báo cho phụ huynh, nhất là bạn học làm bài thi không được tốt trong lần này, phụ huynh của mấy em không thể không đến, đã nghe rõ chưa\." Chủ nhiệm lớp nói.
Trình Tư Miên nghe xong hơi hơi nhíu lông mày.
Phó Tử Văn, "Tư Miên, ba mẹ cậu mắng cậu hay không."
Trình Tư Miên khẽ khựng lại một chút, "Sẽ không."
"Vậy ba mẹ cậu thật tốt, thành tích của tôi mà đem về nhà phỏng chừng sẽ bị mắng cho xem."
Trình Tư Miên cười cười, cô ngược lại muốn bị mắng, nhưng mà ba mẹ cô đều không có, ai tới mắng cô.
Về tới nhà, Trình Tư Miên ngồi ở trong phòng khách chờ Trình Tần trở về, không nghĩ tới không đợi được Trình Tần lại đợi đến Tô Hiển Ngôn.
Hắn mặc áo sơmi tây trang, sau khi vào cửa rất tự nhiên đưa tay kéo kéo caravat, nhất cử nhất động dường như đang chụp hình cho báo chí. Trình Tư Miên ổn định tâm thần, hỏi, "Chú tôi săp trờ về sao."
Trong bóng tối, Tô Hiển Ngôn nhìn về phía cô, "Hắn không nói cho cô hai ngày tới phải đi công tác sao."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.