Hắn Ở Trên Mạng Chuyển Chính Thức
Chương 31: Nghiệp chướng nặng nề
Bắc Minh Hữu Nhạn
13/10/2022
Tài nguyên trên Lam Tinh thiếu thốn, dù cho Hứa Liêm có chuẩn bị đầy đủ
tinh tệ cũng chỉ có thể nhận được một chút salad đơn giản, bánh mì khô
cứng và một ly sữa bò từ người trung niên.
Đoạn Trù không hài lòng, ngồi ở trước bàn xụ mặt, " Như này làm sao mà ăn? "
Trên thực tế khi còn ở biên cảnh chiến đấu hắn từng học theo binh lính lấy " tương đất*" nhét miệng ăn, là một loại bùn mang cảm giác cực chắc bụng, một lượng nhỏ ăn vào không có vấn đề gì cả.
*tương tự như tương ớt, ta có tương đất, từ ghép chỉ một loại bùn đất ăn được, này là sản phẩm hư cấu.
Hứa Liêm lại tưởng thật, y cẩn thận đứng dậy, mãi mới nhận ra hình như sự tức giận của Đoạn Trù đến từ chính bản thân, " Thượng tướng chờ một chút, tôi lập tức đi chỗ khác......."
" Ngồi xuống." Đoạn Trù hít sâu một hơi kìm nén cảm xúc, không muốn làm Hứa Liêm khổ sở chút nào, hắn đẩy ly sữa bò qua, " Uống hết. "
" Cái này là để cho ngài uống Thượng tướng....."
" Đây là mệnh lệnh. "
Hứa Liêm không dám làm trái, y bưng lên uống mấy ngụm là hết, cổ họng được giảm bớt khô rát, trên khoé môi có một vòng trắng. Dưới ánh đèn mờ ảo chàng trai rũ mi mắt, đâm thẳng vào nơi mềm mại nhất trong tim Đoạn Trù.
Thôi giận y có được cái gì đâu....... Mặc kệ là một cái hay mười ngàn cái bí mật, người này vẫn luôn là Hứa Liêm, vĩnh viễn sẽ không phản bội mình, thậm chí có thể dùng sinh mệnh để viết lên hai chữ " Trung thành".
Hắn nhớ tới bộ dáng khi mơ thấy ác mộng của Hứa Liêm, bất lực mà tuyệt vọng, có lẽ đã từng xảy ra chuyện gì đó khó có thể mở miệng, khiến y không thể không xây lên một toà ngục giam trong lòng. Đoạn Trù muốn chờ Hứa Liêm chủ động giao ra chìa khoá mà không phải là cưỡng chế phá mở nó.
Sức ăn của hai người đàn ông khỏe mạnh trưởng thành sau một ngày bôn ba khỏi phải nói, Hứa Liêm lại đưa thêm cho người trung niên một ít tinh tệ, đối phương mới đưa thêm một ổ bánh mì tới.
" Cái giá này không hợp lý. " Đoạn Trù mở miệng: " Số tiền em vừa cho hắn ở chủ tinh có thể mua được hai chiếc bánh mì. "
" Không giống nhau Thượng tướng. " Hứa Liêm thấp giọng: " Trị an ở Lam Tinh không quá tốt, ban đêm thu lưu người qua đường phải chấp nhận nguy cơ bị cướp bóc, hơn nữa nơi này thức ăn thiếu thốn, có nhiều lúc tiền cũng không giải quyết được, cần phải quen với các quy tắc đi đường. "
Đoạn Trù nhìn Hứa Liêm chằm chằm: " Quy tắc đi đường? "
Hứa Liêm cả kinh, mình nói sai rồi!
Y thật sự là..... hoàn toàn không có chút lòng phòng bị nào đối với Thượng tướng cả.
Nhưng theo bản năng Hứa Liêm cũng không muốn phòng bị Đoạn Trù, nếu ngay cả người này cũng bị loại ra khỏi ranh giới an toàn, vậy thì một chuyến nhân gian này quá nhàm chán.
Thấy Hứa Liêm không nói gì, Đoạn Trù cũng không cố ép hỏi, hai ba miếng xử lý nốt phần salad và bánh mì còn lại. Xong xuôi hắn nhìn về phía người trung niên vẫn luôn cảnh giác đứng ở cửa phòng: " Chúng tôi ngủ ở đâu? Còn nữa, có thể tắm rửa không?"
Thiếu thốn vật tư không bao gồm nước, Lam Tinh cũng chỉ có cái này là tốt. Người trung niên sắp xếp chỗ ngủ cho bọn họ, lại chỉ chỉ chỗ tắm rửa, sau đó vội vã về phòng mình, loáng thoáng nghe thấy âm thanh cài khoá.
Phòng tắm chật hẹp miễn cưỡng đủ cho một người đứng, Đoạn Trù nhìn chai dầu gội đã quá hạn sử dụng nhưng cũng không còn lựa chọn khác, tính ra vẫn còn thoải mái chán. Lúc hắn ra ngoài Hứa Liêm vẫn còn ngồi trên chiếc ghế kia, không rõ vì sao vẻ mặt có chút cô đơn.
Nghe thấy động tĩnh Hứa Liêm chợt hoàn hồn: " Thượng tướng. "
Đoạn Trù: " Đi tắm đi rồi ngủ. "
Tuy nói vậy nhưng mà không thể ngờ được chủ nhà chỉ chuẩn bị cho họ một cái giường.........
Đoạn Trù đã nằm lên, căn phòng nhỏ chật chội cũng không ảnh hưởng đến khí chất của hắn, phảng phất như là một món đồ trân quý bị bỏ nhầm vào nhà kho, Hứa Liêm có loại lỗi giác như mình đang khinh nhờn thần minh!
" Tôi đi tìm hắn hỏi mượn thêm một gian nữa. " Trên mặt Hứa Liêm hơi khô nóng, xoay người muốn chạy.
" Không còn đâu. " Đoạn Trù nói tiếp: " Nhìn cấu tạo phòng ở này là biết, căn bản không còn phòng dư. "
Hứa Liêm hít sâu một hơi: " Vậy tôi ngủ bên ngoài. "
" Hứa Liêm. " Đoạn Trù trầm giọng, tựa như bình thường khi hắn chuẩn bị ra lệnh. Chàng trai quay người nhìn hắn, ai ngờ Đoạn Trù vỗ vỗ vị trí bên cạnh: " Lên đây đi, nhanh lên. "
Như là hố sâu rải đầy hoa tươi và kẹo ngọt, Hứa Liêm bị mê hoặc đến mơ mơ hồ hồ, nhắm mắt nhảy xuống.
Lần trước ở ký túc xá Đoạn Trù chỉ thủ bên người y, lần này là nằm ngay bên cạnh.
Vẫn không có cảm giác chân thật.
" Thượng tướng sao lại đến Lam Tinh? " Trong không gian yên tĩnh, Hứa Liêm đột nhiên hỏi.
Đoạn Trù không thể nói là tôi tới điều tra em đó, đương nhiên chuyến này hắn vẫn còn một mục đích khác, " Vụ án Illuminati*, tôi tra được mẫu thân** khi sinh thời từng ghé qua Lam Tinh nên muốn đến xem một chút. " Trên thực tế là hoàn toàn mù mịt điều tra, Lam Tinh đã từng là nơi hội tụ đủ loại thực nghiệm, vừa lúc chọc tới vào sợi dây căng trong lòng Đoạn Trù. Truyện Dị Giới
*Gốc là Quang minh giả hào án, check thử xem có gì liên quan không thì nhảy ra Illuminati, đọc diễn giải khá hợp lý nên dùng luôn. Hơi dài nên mọi người có thể thử tra wiki để thêm tri thức.
**từ cũ gọi mẹ trang trọng nên không định chuyển ngữ.
Sinh thời mẹ Đoạn đã từng phản đối một số thực nghiệm như lấy phạm nhân làm xác sống, thao túng ý thức người sống các loại.
Hứa Liêm chợt im lặng, " Illuminati " đã từng là một chiếc phi hạm dân dụng cỡ lớn, nhiều năm trước bởi vì sự cố hỏng động cơ mà rơi vào vũ trụ, toàn hạm hơn một ngàn người không ai sống sót, trong đó bao gồm mẹ của Đoạn Trù.
Hứa Liêm từng trông thấy ảnh chụp, đó là một người phụ nữ trí thức vô cùng mỹ lệ, còn là một nhà sinh vật học. Sau khi xảy ra tai nạn phía chính phủ công bố là tai nạn ngoài ý muốn, nhưng Đoạn Trù không cho là thế.
" Thực xin lỗi, Thượng tướng." Hứa Liêm nhẹ giọng.
" Em có gì mà phải xin lỗi? " Đoạn Trù kéo chăn lên, " Mau ngủ đi, ngày mai vẫn còn nhiệm vụ."
Từ đầu đến cuối hắn chưa từng muốn ép Hứa Liêm phải nói ra điều gì.
Tinh thần căng thẳng cả một ngày, hơn nữa nơi đây còn là Lam Tinh, chất lượng giấc ngủ của Hứa Liêm không cần đoán cũng biết, cơ hồ vừa mê man đã bị hắc ám quen thuộc bủa vây. Truy đuổi, gào thét, tuyệt vọng, dưới vô tận tra tấn tuần hoàn Hứa Liêm thậm chí còn luyện ra được bản năng trong mơ, chạy!
Cơ bắp toàn thân y cứng còng, khớp hàm căng chặt phát ra hô hấp nặng nề, nhưng đúng lúc này sương đen tản đi, rét lạnh thấu xương bị ấm áp khó hiểu hoà tan, Hứa Liêm có chút ngây ngốc.
Đoạn Trù đối mặt ôm lấy Hứa Liêm, khẽ khàng xoa lưng y, bởi vì được chứng kiến nhiều lần nên đã tự quen thuộc, " Tôi ở đây, đừng sợ. "
Giọng nói trầm ổn kiên định, mạnh mẽ phá tan hết thảy các mối đe doạ. Hứa Liêm chìm xuống vùng biển dịu dàng bao quanh, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời y có được một giấc ngủ ngon ngay cả khi đang ở Lam Tinh.
*
Sáng sớm hôm sau Hứa Liêm mơ màng cảm thấy bên eo có gì đó đè nặng, y theo bản năng túm lấy, bất chợt tỉnh táo hẳn.
Còn có thể là cái gì chứ? Tự nhiên là cánh tay của Đoạn Trù.
Cái tư thế này........
Hứa Liêm có chút thiếu dưỡng khí.
Xong rồi, hình như y khinh nhờn thần minh thật rồi.
Nhưng thần minh sẽ cứu vớt thế nhân.
Y một bên cảm thấy mình đúng là nghiệp chướng nặng nề, một bên cứ nhích vào trong lòng Đoạn Trù, hô hấp nhè nhẹ của người đàn ông ở trên đỉnh đầu y, tựa như nằm trên cỏ bị nắng nóng giữa hè thiêu đốt, vờn quanh chóp mũi là hương cỏ xanh nhàn nhạt, hạnh phúc đến híp cả mắt.
Đoạn Trù gợi lên một nụ cười, vờ như đang nằm mơ, giơ bàn tay khẽ xoa mái tóc của Hứa Liêm, mềm mại bông tơ.
Hứa Liêm thật sự híp đôi mắt.
Lại thêm một bí mật nhỏ ngọt ngào đến ê răng Hứa Liêm cẩn thận cất giữ, không nghĩ tới tên thượng tướng nào đó chó thật sự.
Đoạn Trù không ngờ Hứa Liêm sẽ đuổi theo, tuy trong lòng càng thêm khẳng định ở nơi này có quá khứ mà Hứa Liêm chôn cất, nhưng hắn cũng không có cách nào tiếp tục điều tra, người kia tựa như chú chim sợ cành cong vậy.
Tô Việt Nhiên gửi đến tin nhắn đã thu thập xong những nơi mẹ Đoạn từng đi qua, Đoạn Trù mở ra quét một hồi, dường như không có gì đặc biệt cả, bà chỉ dừng lại nơi này một thời gian ngắn.
Có lẽ là vì rảnh rỗi, cũng có lẽ nơi đây có thiên ti vạn lũ quan hệ với Hứa Liêm, Đoạn Trù muốn biết thêm nhiều hơn.
" Em làm hướng dẫn viên du lịch đi. " Đoạn Trù mở miệng, " Mang tôi đi dạo một chút, khó có được thời gian nghỉ ngơi. "
Sự tin tưởng và thoải mái trong giọng nói đã chặn lại lời từ chối đang lung lay chưa thành câu của Hứa Liêm.
Hứa Liêm cần đưa motor đi cải trang để nó trông cũ kỹ một chút, nếu không đi tới đâu cũng thành tiêu điểm cho nạn cướp giật. Dùng vỏ ngoài chất liệu tốt đổi lấy rỉ sắt từ người trung niên, đối phương đồng ý liền, nhưng ánh mắt nhìn y như nhìn kẻ tâm thần.
Chàng trai cởi áo khoác ngoài, giữa trưa chỉ mặc một chiếc racer back vest* đang ngồi vặn đinh vít. Thời điểm cúi người đường cong cơ bắp căng chặt, lưu sướng mà xinh đẹp. Đoạn Trù không có tính toán chạy đến hỗ trợ, hắn cầm một chai nước dựa người vào cửa, vừa uống vừa nhìn.
*tra xong thấy hỏ nỳ liền =)) GG đi các bạn, áo ba lỗ nam thì khoét hơi sâu.
Có lẽ tại thời tiết nóng quá hoả khí dâng cao, uống miếng nước hạ nhiệt đã.
" Thượng tướng......." Hứa Liêm bị nhìn đến cả người không được tự nhiên, " Anh........"
Đoạn Trù mỉm cười lắng nghe, nhưng sắc trời bỗng bị màu cam nùng liệt nhuộm đẫm, như thể mọi tri giác đều bị kéo thành một đường mỏng, tiếp theo một tiếng nổ lớn như muốn xé toạc bầu trời thành một lỗ thủng! Vô số đá lửa* như pháo hoa rơi xuống, uy lực không thua kém gì đạn pháo cấp trung!
* hay còn gọi đá trầm tích
Một viên đá lửa từ sau lưng Hứa Liêm mãnh liệt đánh úp đến, hận không thể một ngụm nuốt trọn lấy y!
Tốc độ quá nhanh.
" Hứa Liêm! " Trong mắt Đoạn Trù tuôn ra tơ máu.
Đoạn Trù không hài lòng, ngồi ở trước bàn xụ mặt, " Như này làm sao mà ăn? "
Trên thực tế khi còn ở biên cảnh chiến đấu hắn từng học theo binh lính lấy " tương đất*" nhét miệng ăn, là một loại bùn mang cảm giác cực chắc bụng, một lượng nhỏ ăn vào không có vấn đề gì cả.
*tương tự như tương ớt, ta có tương đất, từ ghép chỉ một loại bùn đất ăn được, này là sản phẩm hư cấu.
Hứa Liêm lại tưởng thật, y cẩn thận đứng dậy, mãi mới nhận ra hình như sự tức giận của Đoạn Trù đến từ chính bản thân, " Thượng tướng chờ một chút, tôi lập tức đi chỗ khác......."
" Ngồi xuống." Đoạn Trù hít sâu một hơi kìm nén cảm xúc, không muốn làm Hứa Liêm khổ sở chút nào, hắn đẩy ly sữa bò qua, " Uống hết. "
" Cái này là để cho ngài uống Thượng tướng....."
" Đây là mệnh lệnh. "
Hứa Liêm không dám làm trái, y bưng lên uống mấy ngụm là hết, cổ họng được giảm bớt khô rát, trên khoé môi có một vòng trắng. Dưới ánh đèn mờ ảo chàng trai rũ mi mắt, đâm thẳng vào nơi mềm mại nhất trong tim Đoạn Trù.
Thôi giận y có được cái gì đâu....... Mặc kệ là một cái hay mười ngàn cái bí mật, người này vẫn luôn là Hứa Liêm, vĩnh viễn sẽ không phản bội mình, thậm chí có thể dùng sinh mệnh để viết lên hai chữ " Trung thành".
Hắn nhớ tới bộ dáng khi mơ thấy ác mộng của Hứa Liêm, bất lực mà tuyệt vọng, có lẽ đã từng xảy ra chuyện gì đó khó có thể mở miệng, khiến y không thể không xây lên một toà ngục giam trong lòng. Đoạn Trù muốn chờ Hứa Liêm chủ động giao ra chìa khoá mà không phải là cưỡng chế phá mở nó.
Sức ăn của hai người đàn ông khỏe mạnh trưởng thành sau một ngày bôn ba khỏi phải nói, Hứa Liêm lại đưa thêm cho người trung niên một ít tinh tệ, đối phương mới đưa thêm một ổ bánh mì tới.
" Cái giá này không hợp lý. " Đoạn Trù mở miệng: " Số tiền em vừa cho hắn ở chủ tinh có thể mua được hai chiếc bánh mì. "
" Không giống nhau Thượng tướng. " Hứa Liêm thấp giọng: " Trị an ở Lam Tinh không quá tốt, ban đêm thu lưu người qua đường phải chấp nhận nguy cơ bị cướp bóc, hơn nữa nơi này thức ăn thiếu thốn, có nhiều lúc tiền cũng không giải quyết được, cần phải quen với các quy tắc đi đường. "
Đoạn Trù nhìn Hứa Liêm chằm chằm: " Quy tắc đi đường? "
Hứa Liêm cả kinh, mình nói sai rồi!
Y thật sự là..... hoàn toàn không có chút lòng phòng bị nào đối với Thượng tướng cả.
Nhưng theo bản năng Hứa Liêm cũng không muốn phòng bị Đoạn Trù, nếu ngay cả người này cũng bị loại ra khỏi ranh giới an toàn, vậy thì một chuyến nhân gian này quá nhàm chán.
Thấy Hứa Liêm không nói gì, Đoạn Trù cũng không cố ép hỏi, hai ba miếng xử lý nốt phần salad và bánh mì còn lại. Xong xuôi hắn nhìn về phía người trung niên vẫn luôn cảnh giác đứng ở cửa phòng: " Chúng tôi ngủ ở đâu? Còn nữa, có thể tắm rửa không?"
Thiếu thốn vật tư không bao gồm nước, Lam Tinh cũng chỉ có cái này là tốt. Người trung niên sắp xếp chỗ ngủ cho bọn họ, lại chỉ chỉ chỗ tắm rửa, sau đó vội vã về phòng mình, loáng thoáng nghe thấy âm thanh cài khoá.
Phòng tắm chật hẹp miễn cưỡng đủ cho một người đứng, Đoạn Trù nhìn chai dầu gội đã quá hạn sử dụng nhưng cũng không còn lựa chọn khác, tính ra vẫn còn thoải mái chán. Lúc hắn ra ngoài Hứa Liêm vẫn còn ngồi trên chiếc ghế kia, không rõ vì sao vẻ mặt có chút cô đơn.
Nghe thấy động tĩnh Hứa Liêm chợt hoàn hồn: " Thượng tướng. "
Đoạn Trù: " Đi tắm đi rồi ngủ. "
Tuy nói vậy nhưng mà không thể ngờ được chủ nhà chỉ chuẩn bị cho họ một cái giường.........
Đoạn Trù đã nằm lên, căn phòng nhỏ chật chội cũng không ảnh hưởng đến khí chất của hắn, phảng phất như là một món đồ trân quý bị bỏ nhầm vào nhà kho, Hứa Liêm có loại lỗi giác như mình đang khinh nhờn thần minh!
" Tôi đi tìm hắn hỏi mượn thêm một gian nữa. " Trên mặt Hứa Liêm hơi khô nóng, xoay người muốn chạy.
" Không còn đâu. " Đoạn Trù nói tiếp: " Nhìn cấu tạo phòng ở này là biết, căn bản không còn phòng dư. "
Hứa Liêm hít sâu một hơi: " Vậy tôi ngủ bên ngoài. "
" Hứa Liêm. " Đoạn Trù trầm giọng, tựa như bình thường khi hắn chuẩn bị ra lệnh. Chàng trai quay người nhìn hắn, ai ngờ Đoạn Trù vỗ vỗ vị trí bên cạnh: " Lên đây đi, nhanh lên. "
Như là hố sâu rải đầy hoa tươi và kẹo ngọt, Hứa Liêm bị mê hoặc đến mơ mơ hồ hồ, nhắm mắt nhảy xuống.
Lần trước ở ký túc xá Đoạn Trù chỉ thủ bên người y, lần này là nằm ngay bên cạnh.
Vẫn không có cảm giác chân thật.
" Thượng tướng sao lại đến Lam Tinh? " Trong không gian yên tĩnh, Hứa Liêm đột nhiên hỏi.
Đoạn Trù không thể nói là tôi tới điều tra em đó, đương nhiên chuyến này hắn vẫn còn một mục đích khác, " Vụ án Illuminati*, tôi tra được mẫu thân** khi sinh thời từng ghé qua Lam Tinh nên muốn đến xem một chút. " Trên thực tế là hoàn toàn mù mịt điều tra, Lam Tinh đã từng là nơi hội tụ đủ loại thực nghiệm, vừa lúc chọc tới vào sợi dây căng trong lòng Đoạn Trù. Truyện Dị Giới
*Gốc là Quang minh giả hào án, check thử xem có gì liên quan không thì nhảy ra Illuminati, đọc diễn giải khá hợp lý nên dùng luôn. Hơi dài nên mọi người có thể thử tra wiki để thêm tri thức.
**từ cũ gọi mẹ trang trọng nên không định chuyển ngữ.
Sinh thời mẹ Đoạn đã từng phản đối một số thực nghiệm như lấy phạm nhân làm xác sống, thao túng ý thức người sống các loại.
Hứa Liêm chợt im lặng, " Illuminati " đã từng là một chiếc phi hạm dân dụng cỡ lớn, nhiều năm trước bởi vì sự cố hỏng động cơ mà rơi vào vũ trụ, toàn hạm hơn một ngàn người không ai sống sót, trong đó bao gồm mẹ của Đoạn Trù.
Hứa Liêm từng trông thấy ảnh chụp, đó là một người phụ nữ trí thức vô cùng mỹ lệ, còn là một nhà sinh vật học. Sau khi xảy ra tai nạn phía chính phủ công bố là tai nạn ngoài ý muốn, nhưng Đoạn Trù không cho là thế.
" Thực xin lỗi, Thượng tướng." Hứa Liêm nhẹ giọng.
" Em có gì mà phải xin lỗi? " Đoạn Trù kéo chăn lên, " Mau ngủ đi, ngày mai vẫn còn nhiệm vụ."
Từ đầu đến cuối hắn chưa từng muốn ép Hứa Liêm phải nói ra điều gì.
Tinh thần căng thẳng cả một ngày, hơn nữa nơi đây còn là Lam Tinh, chất lượng giấc ngủ của Hứa Liêm không cần đoán cũng biết, cơ hồ vừa mê man đã bị hắc ám quen thuộc bủa vây. Truy đuổi, gào thét, tuyệt vọng, dưới vô tận tra tấn tuần hoàn Hứa Liêm thậm chí còn luyện ra được bản năng trong mơ, chạy!
Cơ bắp toàn thân y cứng còng, khớp hàm căng chặt phát ra hô hấp nặng nề, nhưng đúng lúc này sương đen tản đi, rét lạnh thấu xương bị ấm áp khó hiểu hoà tan, Hứa Liêm có chút ngây ngốc.
Đoạn Trù đối mặt ôm lấy Hứa Liêm, khẽ khàng xoa lưng y, bởi vì được chứng kiến nhiều lần nên đã tự quen thuộc, " Tôi ở đây, đừng sợ. "
Giọng nói trầm ổn kiên định, mạnh mẽ phá tan hết thảy các mối đe doạ. Hứa Liêm chìm xuống vùng biển dịu dàng bao quanh, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời y có được một giấc ngủ ngon ngay cả khi đang ở Lam Tinh.
*
Sáng sớm hôm sau Hứa Liêm mơ màng cảm thấy bên eo có gì đó đè nặng, y theo bản năng túm lấy, bất chợt tỉnh táo hẳn.
Còn có thể là cái gì chứ? Tự nhiên là cánh tay của Đoạn Trù.
Cái tư thế này........
Hứa Liêm có chút thiếu dưỡng khí.
Xong rồi, hình như y khinh nhờn thần minh thật rồi.
Nhưng thần minh sẽ cứu vớt thế nhân.
Y một bên cảm thấy mình đúng là nghiệp chướng nặng nề, một bên cứ nhích vào trong lòng Đoạn Trù, hô hấp nhè nhẹ của người đàn ông ở trên đỉnh đầu y, tựa như nằm trên cỏ bị nắng nóng giữa hè thiêu đốt, vờn quanh chóp mũi là hương cỏ xanh nhàn nhạt, hạnh phúc đến híp cả mắt.
Đoạn Trù gợi lên một nụ cười, vờ như đang nằm mơ, giơ bàn tay khẽ xoa mái tóc của Hứa Liêm, mềm mại bông tơ.
Hứa Liêm thật sự híp đôi mắt.
Lại thêm một bí mật nhỏ ngọt ngào đến ê răng Hứa Liêm cẩn thận cất giữ, không nghĩ tới tên thượng tướng nào đó chó thật sự.
Đoạn Trù không ngờ Hứa Liêm sẽ đuổi theo, tuy trong lòng càng thêm khẳng định ở nơi này có quá khứ mà Hứa Liêm chôn cất, nhưng hắn cũng không có cách nào tiếp tục điều tra, người kia tựa như chú chim sợ cành cong vậy.
Tô Việt Nhiên gửi đến tin nhắn đã thu thập xong những nơi mẹ Đoạn từng đi qua, Đoạn Trù mở ra quét một hồi, dường như không có gì đặc biệt cả, bà chỉ dừng lại nơi này một thời gian ngắn.
Có lẽ là vì rảnh rỗi, cũng có lẽ nơi đây có thiên ti vạn lũ quan hệ với Hứa Liêm, Đoạn Trù muốn biết thêm nhiều hơn.
" Em làm hướng dẫn viên du lịch đi. " Đoạn Trù mở miệng, " Mang tôi đi dạo một chút, khó có được thời gian nghỉ ngơi. "
Sự tin tưởng và thoải mái trong giọng nói đã chặn lại lời từ chối đang lung lay chưa thành câu của Hứa Liêm.
Hứa Liêm cần đưa motor đi cải trang để nó trông cũ kỹ một chút, nếu không đi tới đâu cũng thành tiêu điểm cho nạn cướp giật. Dùng vỏ ngoài chất liệu tốt đổi lấy rỉ sắt từ người trung niên, đối phương đồng ý liền, nhưng ánh mắt nhìn y như nhìn kẻ tâm thần.
Chàng trai cởi áo khoác ngoài, giữa trưa chỉ mặc một chiếc racer back vest* đang ngồi vặn đinh vít. Thời điểm cúi người đường cong cơ bắp căng chặt, lưu sướng mà xinh đẹp. Đoạn Trù không có tính toán chạy đến hỗ trợ, hắn cầm một chai nước dựa người vào cửa, vừa uống vừa nhìn.
*tra xong thấy hỏ nỳ liền =)) GG đi các bạn, áo ba lỗ nam thì khoét hơi sâu.
Có lẽ tại thời tiết nóng quá hoả khí dâng cao, uống miếng nước hạ nhiệt đã.
" Thượng tướng......." Hứa Liêm bị nhìn đến cả người không được tự nhiên, " Anh........"
Đoạn Trù mỉm cười lắng nghe, nhưng sắc trời bỗng bị màu cam nùng liệt nhuộm đẫm, như thể mọi tri giác đều bị kéo thành một đường mỏng, tiếp theo một tiếng nổ lớn như muốn xé toạc bầu trời thành một lỗ thủng! Vô số đá lửa* như pháo hoa rơi xuống, uy lực không thua kém gì đạn pháo cấp trung!
* hay còn gọi đá trầm tích
Một viên đá lửa từ sau lưng Hứa Liêm mãnh liệt đánh úp đến, hận không thể một ngụm nuốt trọn lấy y!
Tốc độ quá nhanh.
" Hứa Liêm! " Trong mắt Đoạn Trù tuôn ra tơ máu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.