Hãn Phi Bổn Vương Giết Chết Ngươi

Quyển 1 - Chương 93: Chương 17.3

Mê Loạn Giang Sơn

08/10/2014

Long Ngạo Thiên cũng có chút kinh ngạc nhìn Hiên Viên Vô Thương, hắn có binh mã sao? Vì sao mạng lưới tình báo của hắn không có tra ra được trong tay Hiên Viên Vô Thương có binh mã?

"Chuyện này, Mặc sẽ tự mình xử lý." Cái hắn muốn chỉ là một đáp án rõ ràng của hoàng thúc "Vậy Mặc đi ra ngoài trước!"

"Ừm!" Nhàn nhạt đáp một tiếng, liền không chú ý đến bọn họ nữa.

Hiên Viên Mặc nhìn Long Ngạo Thiên một cái, hai người liền cùng rời đi.

. . . . . .

"Nhị ca, nữ nhân kia không phải là. . . . . ." Long Ngạo Thiên trợn to mắt có chút không dám tin, quay đầu nhìn Hiên Viên Mặc. Hắn rốt cuộc đột nhiên nhớ tới, Hiên Viên Vô Thương không chỉ một lần gọi người kia là Tam nhi!

Lần trước ở tam vương phủ, hắn đã cảm thấy hai người thân mật có chút khác thường rồi!

Hiên Viên Mặc gật đầu một chút.

"Không thể nào? Thật sự là Vũ Văn Tiểu Tam sao?" Long Ngạo Thiên há to mồm, giống như nuốt phải một con ruồi. Không có lầm chứ? Cái người "Chúng ta thật có duyên" đó, chính là người yêu của Hiên Viên Vô Thương? Đây là cái ánh mắt gì hả? (ý anh này nói ánh mắt của HVVT nhìn người…)

Nhìn thấu sự im lặng của hắn, Hiên Viên Mặc gật đầu cười: "Đúng vậy." Chỉ là trong lúc vui vẻ ẩn chứa chút khổ sở.

Long Ngạo Thiên lúc này mới nhớ tới dường như Hiên Viên Mặc cũng thích nữ nhân kia, lần trước còn đặc biệt nấu canh cho nàng mà "Nhị ca, khó chịu sao?"

"Không khó chịu." Bởi vì hắn đã sớm đau đến chết lặng.

Vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Thật ra thì nữ nhân kia cũng không có gì tốt." Sự bất đắc dĩ của Nhị ca, hắn tự nhiên hiểu. Loại chuyện tình cảm như vậy chỉ là một loại cảm giác, cho tới bây giờ đều không cần gì lý do, cho nên nhị ca thích nàng cũng không có gì kỳ quái, nhưng hắn chỉ có thể an ủi nhị ca như vậy thôi.

Lạnh nhạt cười khẽ, gật đầu một cái, đôi mắt như ngọc đen nhìn về phía trước: "Yên tâm, nhị ca gánh vác được." Nói xong bản thân mình cũng không nhịn được mà mỉm cười.

"Chỉ là, nàng không phải là tam vương phi sao?" Hắn rốt cuộc nghĩ tới vấn đề này, hoàng thúc và vương phi của cháu mình, cái này không thích hợp mà?

"Những chuyện này không phải là chuyện mà chúng ta nên quan tâm. Tấu chương của binh bộ đã dâng lên, lương thảo và bản đồ đã định, đệ cũng qua xem một chút đi?" Trận đánh này là hai nước cùng nhau đánh, trong quá trình chiến đấu Long Ngạo Thiên tự nhiên cũng có thể tham dự.

"Ừm!" . . . . . .

Hai người bước vào Ngự Thư Phòng, đi tới trên long án. Nhìn một chút chợt biến sắc, tiếp đến nhìn đến chồng tấu chương bị lục lọi kia. . . . . .

"Nhị ca, thế nào?" Chân mày gắt gao nhíu chặt một chỗ, chẳng lẽ không thấy tấu chương?

"Xem ra đã có người tiến vào." Vuốt ve cái trán, sắc mặt có chút mệt mỏi. Tối hôm qua hắn trực tiếp ném tấu chương xuống, rồi đi qua chỗ Ngạo bên kia. Suốt đêm không ngủ chăm sóc Ngạo, sau khi trời sáng liền thay quần áo lên triều, không có thời gian trở lại nhìn, không ngờ bản đồ vận chuyển lương thảo bị người ta đánh cắp!

"Đệ cảm thấy là ai làm?" Môi mỏng cương nghị mím chặt thành một đường thẳng, đồ bị trộm rồi, bọn họ quả thật có thể đổi lộ tuyến. Nhưng mặc kệ họ đổi thế nào, quân địch cũng đều có cách đối phó!

Tam quân không nhúc nhích, lương thảo đi đầu tiên. Nếu lương thảo có vấn đề, trận chiến này tất bại!

"Không phải tác phong của Gia Luật Trục Nguyên." Nếu như là Gia Luật Trục Nguyên làm, tất nhiên sẽ không làm hắn phát hiện tấu chương bị trộm nhanh như vậy, vậy cũng chỉ có. . . . . .

"Nguyệt Dịch Thừa đó, nên trừ đi!" Long Ngạo Thiên cũng đoán được là ai.



Hiên Viên Mặc lắc đầu một cái: "Trận chiến này chính là muốn lợi dụng Nguyệt Dịch Thừa, tương kế tựu kế!" Nhưng bản đồ vận chuyển lương thảo bị trộm, đúng là một chuyện khó giải quyết!

. . . . . .

Nhìn tiểu nữ nhân đang ngủ an ổn trong ngực, nhẹ nhàng ở trán của nàng ấn xuống một nụ hôn. Khóe môi lộ ra một nụ cười hạnh phúc, nha đầu này chính là một con heo nhỏ, đêm qua ngủ suốt cả một đêm. Nãy giờ đã ngủ hơn một canh giờ rồi, mà vẫn không có dấu hiệu muốn tỉnh.

Đúng lúc này, nàng ở trong ngực hắn nhẹ nhàng lật người, tìm kiếm tư thế ngủ thoải mái hơn. . . . . .

Trên giường, một đôi mắt lạnh như băng chợt mở ra nhìn về nóc giường, ý thức từ từ thanh tỉnh. Nhìn người đang ngồi ở mép giường, cô gái hắn yêu giờ đang nằm ở trong ngực người khác, hắn đã không còn cảm thấy đau đớn nữa rồi. . . . . .

Nhìn Hiên Viên Vô Thương gọi: "Hoàng thúc. . . . . ."

"Không sao chứ?" Quan tâm hỏi, giọng nói cũng rất lạnh nhạt.

"Không sao." Lạnh lùng trở lời hắn một câu, rồi sau đó nhìn người trong ngực hắn một chút "Hoàng thúc, nàng là vương phi của Bổn vương, Bổn vương xin ngài tự trọng.” Lời nói khắc nghiệt vừa nói xong, trong lòng của hắn cũng rất không thoải mái.

"Rất nhanh sẽ không phải." Đôi mắt tà mị như hoa đào khẽ híp lại, nhìn hắn một lượt, giọng nói cũng rất lạnh lẽo.

Hiên Viên Ngạo biến sắc, nhưng vẫn quật cường mở miệng: "Ít nhất bây giờ không phải!"

Đang muốn phát tác, Vũ Văn Tiểu Tam mơ hồ tỉnh lại, nhìn Hiên Viên Vô Thương một chút liền cười ngọt ngào, cười đến làm cho Hiên Viên Ngạo cảm thấy cực kỳ chói mắt!

Ngay sau đó ý thức trở lại, quay đầu nhìn Hiên Viên Ngạo một cái: "Ah, ngươi đã tỉnh rồi sao?" Ánh mắt sáng lên, lần này là thật lòng vui vẻ dùm hắn.

"Ừ." Lạnh lùng đáp một tiếng, trong mắt lại bao hàm thâm tình.

Hiên Viên Vô Thương rất bất mãn, nhéo một cái trên hông của Vũ văn Tiểu Tam, ý tứ cảnh cáo mười phần! Nhìn thấy Hiên Viên Ngạo tỉnh, có cần vui mừng như thế không?

Nhìn tình nghĩa trong mắt Hiên Viên Ngạo, nàng vốn cảm thấy lúng túng. Hiện tại lại bị Hiên Viên Vô Thương nhéo một cái, trên mặt càng thêm lúng túng, đây là tình huống gì hả?

"Vương Gia!" Đình Vân ở ngoài cửa giống như là có chuyện gì gấp.

Nhìn Đình Vân một chút liền không hề để ý đến hắn nữa. Dù có chuyện gì hiện tại hắn cũng không thể đi ra ngoài, không thể để cho Tam nhi đơn độc ở lại với Ngạo!

Vũ Văn Tiểu Tam nhìn thấy Đình Vân như là lấy được đại xá: "Thương Thương, hắn giống như có chuyện quan trọng muốn tìm chàng kìa, chàng trở về trước đi?"

"Không trở về!" Có chuyện gì so chuyện bây giờ còn quan trọng hơn.

"Trở về." Nàng kiên định nhìn vào mắt của hắn, có một số việc nàng muốn tự mình nói rõ ràng với Hiên Viên Ngạo. Thương Thương ở chỗ này sẽ chỉ làm tình huống trở nên lúng túng!

Nhìn vào mắt của nàng, biết được suy nghĩ trong lòng nàng. Cho dù vạn lần không muốn vẫn buông nàng ra: "Vậy Thương Thương đi về trước, nếu Tam nhi nhớ ta thì có thể đi tìm ta."

"Được!" Cười ngọt ngào gật đầu một cái, cảm ơn hắn đã hiểu.

. . . . . .

"Hiên Viên Ngạo. . . . . ." Sau khi Hiên Viên Vô Thương rời đi, nàng nhìn người trên giường đang dùng ánh mắt thâm tình nhìn nàng, không biết nên nói cái gì cho phải, mới mở miệng ra liền dừng lại.

Trên dung nhan lãnh ngạo đều là khổ sở, cười nhìn nàng: "Đừng nói gì hết, cái gì cũng không cần nói." Hắn biết nàng muốn nói cái gì, hắn không muốn nghe, cũng không có dũng khí để nghe.



Hít sâu một hơi, ánh mắt lần nữa nhìn về phía hắn cũng khó có được vẻ nghiêm túc: "Ta cảm thấy chúng ta thích hợp làm bằng hữu hơn." Thật ra thì nếu như không phải là vì muốn an ủi hắn, nàng sẽ nói chúng ta thích hợp làm kẻ thù hơn.

Làm cái gì hả? Thương Thương thích nàng, nàng đã cảm giác như mình đạp phải vận cứt chó. Đột nhiên nói Hiên Viên ngạo này cũng thích nàng, nàng thật không biết nên làm sao cho phải!

Trừ cảm giác kỳ cục, vẫn là cảm giác kỳ cục!

"Bổn vương là phu quân của nàng!" Làm bằng hữu? Hắn không làm được!

"Ai nha, ta có thể bỏ ngươi sao. Chúng ta sẽ hòa ly, nhưng mà ngươi bỏ ta cũng tốt thôi!" Hắn là phu quân của nàng? Coi như hết! Nàng không có hứng thú đối với lợn giống!

"Ngươi muốn thoát khỏi Bổn vương như vậy sao?" Lông mày lãnh ngạo nhướng lên như ngọn núi, mắt lạnh có chút phức tạp, cũng có chút đau đớn.

Éc. . . . . . Có cần nói trực tiếp như vậy không? "Thật ra thì Hiên Viên Ngạo, trước kia chúng ta vẫn luôn là kẻ thù, ngươi có thể vẫn coi ta là kẻ thù cũng được!" Nàng nói xong ngẩng đầu lên chỉ cổ của mình "Nhìn, cổ của ta đều là bị ngươi cho bóp thành như vậy , bây giờ ngươi đột nhiên nói yêu ta. . . . . ."

Nói xong nàng hoảng sợ nhảy lên từ trên giường của hắn: "Không phải ngươi thích hành hạ ta sao?"

Khóe miệng hơi co quắp, nhìn đầu của nữ nhân này rất là im lặng mở miệng: "Nàng nghĩ quá nhiều rồi! Bổn vương sau này sẽ không ra tay với nàng nữa!" Hắn vừa nói ánh mắt vừa nhìn xung quanh.

"Ngươi thề đi?" Nàng tràn ngập mong đợi nhìn hắn.

"Ta thề!" Trong lòng có chút không nắm chắc được, nếu nữ nhân này chọc tức hắn, hắn có thể không nhịn được. . . . . .

Quả nhiên. . . . . . "Vậy Vương Gia thân ái của ta, xin cho phép ta nói lời thật đi, ngài có thể đừng dùng ánh mắt ác tâm như vậy nhìn ta hay không, da gà cả người ta đều nổi lên rồi nè!" bộ mặt mỗ nữ ghét bỏ nhìn hắn, cái loại ánh mắt thâm tình khẩn thiết đó thật không thích hợp xuất hiện ở trên mặt của người này đâu!

Sắc mặt mỗ Vương Gia mới vừa hạ sốt, trong nháy mắt lại đỏ bừng, hung hăng nhìn nàng chằm chằm: "Nàng!"

Ánh mắt của hắn ghê tởm? Ánh mắt của hắn ghê tởm sao?

"Vương Gia, ta biết rõ sức quyến rũ vô hạn của bổn vương phi, chỉ cần là nam nhân bình thường cũng sẽ cực kỳ không thể tự kềm chế được mà yêu ta. Vương Gia thích ta là chuyện bình thường thôi, bởi vì bổn vương phi thông minh, thiện lương, đáng yêu, dịu dàng, hiền thục, tao nhã, cao quý. . . . . ." Nước bọt của mỗ nữ văng khắp nơi, huơ tay múa chân khen ngợi mình. Vốn đã quên mình chuẩn bị muốn nói cái gì rồi, tinh thần phấn chấn tìm từ để nói tiếp. . . . . .

Mỗ Vương Gia càng nghe khóe miệng càng co giật lợi hại, hắn rốt cuộc coi trọng nữ nhân này cái gì hả? Quả thật đầu óc có bệnh! Nàng hoàn toàn không biết khiêm tốn là gì rồi!

Ai ngờ mới vừa nghĩ tới đây, liền nghe nữ nhân kia nói một câu "Hơn nữa bổn vương phi là người khiêm tốn. . . . . ."

Mỗ Vương Gia bắt đầu ho kịch liệt, ho đến sắc mặt đỏ bừng. . . . . .

Cắt đứt một tràng khen ngợi mình của Vũ Văn Tiểu Tam. Mỗ nữ tiến lên giống như quan tâm mở miệng: "Vương Gia, ngài coi như sùng bái ta, cũng đừng quá kích động, kích động đối với thân thể không tốt đâu. Nếu ngươi chết, như vậy bổn vương phi đã gián tiếp hại chết người rồi!"

Lời này của nàng vừa rơi xuống, Hiên Viên Ngạo ho khan càng thêm lợi hại: "Vũ Văn Tiểu Tam, nàng khiêm tốn một chút cho Bổn vương!"

"Bổn vương phi đã rất khiêm tốn rồi, trên cái thế giới này còn có người khiêm tốn hơn so với ta sao? A, ta lại khiêm tốn nữa rồi!" Mỗ nữ nói xong nhìn lên nóc nhà, đưa ra một cánh tay chỉ vào phía trên, một bộ dáng như đang ngâm thơ.

Sau ót mỗ Vương Gia xuất hiện một đám vạch đen! Tiện nhân này!

"A, đúng rồi. Ta mới vừa chuẩn bị nói gì kia mà. Đúng rồi, mặc dù ưu điểm của bổn vương phi có nhiều như bầu trời đầy sao, nhưng mà ngài cũng không nên vì biểu đạt ái mộ mà nhìn bổn vương phi như vậy. Phải biết bổn vương phi là một người rất hay ngượng ngùng, da mặt rất mỏng, ngươi như vậy làm cho người ta ngượng chết!" Mỗ nữ nói xong giống như ngượng ngùng dậm chân một cái.

Đột nhiên Hiên Viên Ngạo cảm thấy đầu váng mắt hoa! Hắn rốt cuộc coi trọng nữ nhân này cái gì hả? Thậm chí không tiếc vì nàng mà không vâng lời mẫu hậu, hắn rốt cuộc coi trọng nàng cái gì hả? HẢ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hãn Phi Bổn Vương Giết Chết Ngươi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook