Hãn Phi Bổn Vương Giết Chết Ngươi
Quyển 1 - Chương 95: Chương 18.2: Lão tử gọi là Liệt Thác Nhĩ Tư Thái
Mê Loạn Giang Sơn
08/10/2014
Giờ phút này Vũ Văn
Tiểu Tam mới thật sự bội phục nữ nhân này. Bà ta làm việc không tồi chút nào, không hổ là cái bàn chải lớn đại diện cho hậu cung mà!
"Hẹn gặp lại. . . . . . À không, không hẹn ngày gặp lại!" Ôm quyền nói xong, liền đi theo mấy cung nữ bước vào mật đạo.
. . . . . .
"Vương Gia, tam vương phi bị Thái hậu gọi vào Phượng Tường cung rồi!" Đình Vân ở một bên bẩm báo.
"Ừ." Nhàn nhạt đáp một tiếng, không nghe ra tâm tư.
"Vương Gia, ngài không lo lắng sao?" Đình Vân cảm thấy rất kinh ngạc, tại sao Vương Gia lại không lo lắng chứ?
Trên dung nhan tuyệt mỹ lộ ra một nụ cười xinh đẹp: "Trưởng Tôn Minh Tranh là người trong hoàng thất. Người trong hoàng thất, ai cũng muốn đứng trên đỉnh núi của quyền lợi. Từ nhỏ dù sống ở ngoài sáng hay đấu tranh trong bóng tối, họ càng thêm coi quyền thế như mạng sống của mình! Đối với những chuyện như vậy, Bổn vương không tin bà ta không biết tự cân nhắc!"
Hắn không tin giữa việc chỉ được trút giận trong chốc lát và quyền lực tối cao, làm sao Trưởng Tôn Minh Tranh không hiểu rõ được? Cho nên hắn chắc chắn bà ta sẽ không dám động đến Tam nhi đâu!
"Thuộc hạ tiếp tục đi giám thị Phượng Tường cung!" Đình Vân nói xong liền lui ra ngoài.
. . . . . .
Vũ Văn Tiểu Tam đi không bao lâu, Hiên Viên Mặc đã đến cửa Phượng Tường cung.
"Thái hậu, hoàng thượng cầu kiến!" Cung nữ vào điện bẩm báo với Thái hậu.
Thái hậu nện mạnh ly trà lên bàn, sắc mặt khó coi nói: "Cho hắn vào đi!"
Hiên Viên Mặc bước vào cung điện, đôi mắt như mặc ngọc nhìn khắp điện, tìm kiếm bóng dáng của nàng, lại chỉ thấy được bên cạnh thái hậu có một cung nữ đang đứng. Trên tay nàng ta đang bưng một cái khay, nếu hắn nhớ không lầm, đây là y phục của Vũ Văn Tiểu Tam!
Trong lòng căng thẳng: "Nhi thần bái kiến mẫu hậu!"
Liếc mắt nhìn hắn một cái: "Mặc nhi tới đây vì chuyện gì?" Bà ta tự nhiên biết hắn tới đây là vì chuyện gì. Cũng bởi vì biết, bà ta mới quyết tâm đè nén lửa giận trong lòng! Đến tột cùng bà đã thiếu Vũ Văn Tiểu Tam cái gì? Hai đứa con trai cùng nhập ma, đều mê luyến nàng ta!
"Mẫu hậu, Tam Hoàng đệ kêu nhi thần tới!" Một câu nói đã nói ra nguyên nhân hắn tới đây.
Trưởng Tôn Minh Tranh lạnh lùng nhìn hắn, hắn nói là Hiên Viên Ngạo nhờ hắn đến, vừa nói thì đã phủi sạch quan hệ với hắn. Nhưng nếu không phải Mặc nhi cũng có tình cảm với Vũ Văn Tiểu Tam, lấy tính tình Mặc nhi, dù cho Ngạo có kiên trì hơn nữa, Mặc nhi làm Hoàng đế cũng sẽ diệt trừ nữ nhân kia, làm sao lại lời nghe Ngạo nhi chạy tới hỏi tung tích của nàng ta chứ?
Thở dài một hơi: "Nàng đi rồi!"
"Đi đâu?" Có chút không hiểu ngẩng đầu lên. Đi? Đi đâu?
"Ai gia để cho nàng đi, đi càng xa càng tốt. Đừng trở lại gieo họa cho con trai của ai gia! Nàng ta đồng ý nên đã đi rồi!" Trường Tôn Minh Tranh vuốt nhẹ cái trán, một cảm giác vô lực bao trùm toàn thân!
Cả đời này của bà ta, giúp phu quân ngồi lên ngai vàng, xưng bá hậu cung, cũng có công giúp con trai mình thừa kế ngôi vị hoàng đế, đã không có gì tiếc nuối. Đến cái tuổi này, vốn là thời gian để nàng vui vẻ với con cháu, lại xảy ra chuyện này!
Hiên Viên Mặc nhíu mày: "Nhưng mẫu hậu, còn Ngạo bên kia thì sao?" Lấy cá tính của Ngạo, nhất định sẽ không từ bỏ nàng!
"Ai gia không có giết nữ nhân kia, là đã xuống tay lưu tình lắm rồi. Nếu hắn còn không biết phân biệt tốt xấu, ai gia sẽ coi như chưa sanh đứa con này. Về sau hắn thích làm gì thì làm, ai gia sẽ không quan tâm đến sự sống chết của hắn nữa!" Trưởng Tôn Minh Tranh nói xong cũng đã tức giận đầy bụng.
Hiên Viên Mặc bất đắc dĩ thở dài một hơi: "Mẫu hậu, chuyện này người hãy tự đi nói với Ngạo đi!" Hiện tại Ngạo bị thương nặng như vậy, còn đang nằm ở trên giường. Hắn thật sự không đành lòng đi nói cho Ngạo biết, nếu không sợ rằng Ngạo sẽ trực tiếp từ trên giường nhảy dựng lên đuổi theo!
"Trước cứ gạt nó đã, cứ nói tạm thời nàng ta đã trở về tam vương phủ! Chờ Ngạo nhi chữa khỏi vết thương sẽ để nó trở lại vương phủ!" Nói xong lại cảm thấy mệt mỏi, lần nữa vuốt ve cái trán đau nhức.
Hiên Viên Mặc do dự một lát, gật đầu nói: "Hiện tại cũng chỉ có thể làm như vậy!"
"Lá thư này là do Vũ Văn Tiểu Tam lưu lại, chờ khi nào Ngạo nhi hết bệnh thì giao lá thư này cho hắn!" Rồi chỉ lá thư ở trên bàn.
Hiên Viên Mặc đi qua cầm lên, vừa nhìn khóe miệng cũng không kiềm được mà giật giật vài cái. Nội dung lá thư này, thiên hạ trừ nàng thì tuyệt đối sẽ không có người thứ hai có thể viết được như vậy!
. . . . . .
Vũ Văn Tiểu Tam vừa đi ra từ cửa nam hoàng cung, cánh cửa kia liền từ từ đóng lại ở phía sau nàng. Cung nữ dẫn nàng ra khỏi hoàng cung hơi đồng tình mà nhìn theo bóng lưng nàng. Aizzz, thật vất vả mới gả được vào hoàng gia, thân phận tôn quý, chỉ trong phút chốc lại trở thành hai bàn tay trắng!
Vũ Văn Tiểu Tam cảm thấy tinh thần sảng khoái! Hôm nay nàng nhìn mặt trời cũng thấy sáng rỡ, nhìn một đám người đi đi lại lại trên đường, nàng liền cảm thấy lỗ chân lông toàn thân như đang được thả lỏng. Cuối cùng nàng đã thoát khỏi hoàng cung rồi! Oh yeah!
"Tiểu. . . . . . Tiểu thư?" Một âm thanh thử dò xét vang lên từ phía bên phải nàng.
Quay đầu đã nhìn thấy nha đầu ngốc Tiểu Nguyệt này, giương môi cười một tiếng: "Tiểu Nguyệt, gần đây có nhớ ta hay không?"
"Hu hu hu. . . . . . Tiểu thư, Tiểu Nguyệt nhớ ngươi muốn chết! Mấy ngày nay không thấy tiểu thư, người đã đi đâu vậy hả?" Nói xong nhào về phía Vũ Văn Tiểu Tam, ôm nàng gào khóc!
"Tiểu Nguyệt, ngươi đúng là người làm bằng nước mà!" Bất đắc dĩ cảm thán một tiếng, vỗ lưng của nàng. Mặc dù mấy ngày nay trôi qua rất nguy hiểm, nhưng không phải nàng không có chuyện gì rồi sao? Vũ Văn Tiểu Tam nàng phúc lớn mạng lớn lắm!
"Hu hu hu. . . . . ." Tiểu Nguyệt khóc đủ rồi, từ trong ngực của nàng chui ra ngoài "Tiểu thư, làm sao người lại mặc y phục này? Hơn nữa còn ra ngoài từ cửa nam hoàng cung?"
"Chuyện này nói rất dài dòng, ta từ từ nói cho ngươi biết!" Vũ Văn Tiểu Tam mang theo nàng đi tới đường cái, nhỏ tiếng nói xong chuyện mấy ngày nay.
Tiểu Nguyệt không dám tin trợn tròn mắt nhìn tiểu thư nhà nàng. Không thể nào? Lá gan tiểu thư cũng quá lớn rồi, dám làm ra chuyện như vậy với Vô Thương Vương Gia! Ngày hôm đó nàng thật không nên để cho tiểu thư uống rượu!
May mà Vô Thương Vương Gia không có giết tiểu thư, Thái hậu cũng tha tiểu thư một mạng!
"Tiểu thư, vậy chúng ta không thể trở về tam vương phủ nữa rồi?" Tiểu Nguyệt thở dài một hơi hỏi Vũ Văn Tiểu Tam.
"Ngươi muốn trở về sao?" Có lẽ nàng không nên tự quyết định cuộc đời của Tiểu Nguyệt như vậy! Tiểu Nguyệt là một người cổ đại, chưa chắc muốn thoát khỏi gia đình quyền thế như nàng.
Tiểu Nguyệt cười híp mắt nhìn nàng: "Tiểu thư ở đâu, Tiểu Nguyệt sẽ ở đó! Lúc nãy khi thấy người trong cung tới đón Tiểu Nguyệt, nô tỳ đã thấy không bình thường rồi. Bởi vì họ bắt nô tỳ thay một bộ y phục vải thô, Tiểu Nguyệt càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ, cho nên liền mang theo bạc tùy thân của tiểu thư ra ngoài, cũng đào ngân phiếu ngài giấu dưới tàng cây hoa đào lên luôn rồi!"
Tiểu Nguyệt vừa nói vừa như đang dâng vật quý, chuẩn bị lấy ngân phiếu ra. Đột nhiên Vũ Văn Tiểu Tam vung một cái tát lên trên đầu nàng: "Ngốc! Trên đường có nhiều người như vậy, nếu ngươi lấy ra rồi bị người khác nhìn thấy thì không phải chúng ta sẽ gặp nguy hiểm sao?"
Tiểu Nguyệt sờ sờ đầu bị đánh đau, uất ức mở miệng: "Tiểu Nguyệt biết rồi!"
Lời này vừa rơi xuống, bóng dáng trước mặt kia chợt lóe, nàng liền bị tiểu thư ôm chặt trong ngực: "Tiểu Nguyệt, ngươi đúng là phúc tinh của ta! Chuyện này ngươi làm rất tốt!" Vũ Văn Tiểu Tam cảm động suýt chút nữa lệ rơi đầy mặt!
Tiền của nàng! Nhiều tiền như vậy! Nếu để quên ở tam vương phủ, nàng sẽ đau lòng cả đời mất!
Ặc. . . . . . Trên đầu Tiểu Nguyệt treo đầy vạch đen nhìn ánh mắt kỳ dị của người đi đường. Nhìn cái gì vậy? Có khi nào mọi người cho là nàng và tiểu thư có quan hệ bất chính gì không hả?
"Đúng rồi, tiểu thư, nói đến chuyện này, Tiểu Nguyệt vẫn có chút không hiểu!" Tiểu Nguyệt nói xong đẩy Vũ Văn Tiểu Tam ra, cố gắng nói sang chuyện khác. Giờ phút này Vũ Văn Tiểu Tam bước đi rất nhẹ nhàng, cảm giác có tiền thật là thoải mái, ha ha ha ha. . . . . .
"Nói đi, vấn đề mà cái đầu heo này của người có thể suy nghĩ ra thật sự là quá ít. Nói một chút coi, để cho tiểu thư thông minh cơ trí nhà ngươi tới giải thích cho ngươi hiểu!" Vũ Văn Tiểu Tam vui sướng hài lòng, bước chân nhún nhảy đi về phía trước, tâm tình rất vui vẻ.
Tiểu Nguyệt nghe lời của nàng….khóe miệng không thể ức chế co quắp một cái, nàng mà là đầu heo à? "Tiểu thư, tại sao ngày đó rõ ràng người đã giấu một triệu lượng ngân phiếu kiếm được trên hội thơ và hai vạn lượng ngân phiếu của Đình Vân ở dưới tàng cây hoa đào rồi. Tại sao phải lừa bọn họ tất cả bạc đều bị đốt vậy? Còn nữa, còn có. . . . . . trong mền chỉ có sáu vạn hai, có một vạn lượng đã bị người xài rồi mà, tại sao người còn nói bên trong có bảy vạn lượng?"
"Nói ngươi đần ngươi đúng là đần mà, phải nói như vậy mới có thêm tiền chứ! Đứa ngốc!" Vũ Văn Tiểu Tam thưởng nàng một cái liếc mắt, cơ hội kiếm tiền tốt như vậy, không cần mới không phải là tác phong của Vũ Văn Tiểu Tam nàng!
"Ặc, vậy tại sao tiểu thư không dứt khoát nói nhiều thêm một chút? Thế thì tiểu thư ngài mới có càng nhiều bạc hơn chứ?" Đây mới là chỗ khó hiểu nhất của nàng.
Vũ Văn Tiểu Tam lắc đầu, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn nàng: "Bọn họ đều không phải là nhân vật đơn giản, tùy tiện điều tra là có thể tra được rốt cuộc ta kiếm được bao nhiêu! Cần gì phải lừa bọn họ để cuối cùng vừa mất danh tiếng vừa mất tiền tài vô ích hả?"
Tiểu Nguyệt gãi gãi đầu: "Điều này cũng đúng! Nhưng. . . . . . Hai vạn lượng bạc của Đình Vân, tại sao tiểu thư lại không nói? Bọn họ có thể tra được khoản bạc này mà!"
Lần này ánh mắt Vũ Văn Tiểu Tam nhìn nàng đã hoàn toàn ngây dại: "Ta nói Tiểu Nguyệt này, ngươi đi theo ta đã bao lâu rồi? Làm sao một chút sự thông tuệ của ta mà ngươi cũng không hề học được hả? Một đám trai đẹp đều ngồi ở đó, muốn ta nói cho bọn hắn biết ta lừa gạt bạc của Đình Vân, rất ảnh hưởng đến hình tượng hoàn mỹ của tiểu thư nhà ngươi trong suy nghĩ của bọn hắn, hiểu không? Tiền tài tất nhiên là quan trọng, nhưng mà mặt mũi ta và trai đẹp đối với ta càng quan trọng hơn, một tí tẹo tiền lẻ như thế, ta miễn cưỡng cũng có thể bỏ qua!"
Nói xong lộ ra nét mặt hết sức đau lòng, phải rất đấu tranh đấy! Nhưng mà một chút tiền đó nàng cũng không muốn bỏ qua! Tại lúc đó nàng đang đau lòng gần chết! Vì hình tượng anh minh thần võ của nàng mà nàng phải cố nén xuống!
Sau gáy Tiểu Nguyệt xẹt qua một đám vạch đen, hình tượng hoàn mỹ? Tiểu thư vẫn còn ở trong mộng chưa tỉnh ngủ sao? Không bàn về cái khác, chỉ nói ngày đó tiểu thư gào khóc thảm thiết như vậy, nàng cảm thấy tiếng kêu của heo bị giết nghe còn hay hơn. Hình tượng gì đó chắc đã không còn nữa rồi!
"Đúng rồi, Tiểu Nguyệt, về sau hai ta đều phải đổi tên rồi, ngươi không thể kêu ta là tiểu thư nữa!" Đột nhiên Vũ Văn Tiểu Tam nhớ đến một vấn đề nghiêm túc, nếu như họ vẫn dùng tên thật, như vậy thì nàng không thể thành công thoát khỏi hoàng tộc rồi,Thái hậu cái lão yêu bà đó cũng rất có thể phái người đuổi giết nàng!
"Vậy nô tỳ gọi tiểu thư là gì?" Tiểu Nguyệt không hiểu nhìn nàng.
"Gọi ta công tử, hắc hắc hắc. . . . . ." Trên mặt Vũ Văn Tiểu Tam treo một nụ cười đáng đánh đòn.
Sau ót Tiểu Nguyệt kéo lê một vệt đen, gọi tiểu thư là "Công tử" sao? Nhưng hiện tại tiểu thư đang mặc nữ trang mà!
Còn chưa có nghĩ xong, một bàn tay quấy rối liền lặng lẽ âm thầm chui vào y phục của nàng: "Tiểu thư, người muốn làm gì?" Tiểu Nguyệt hoảng sợ trợn to mắt, tiểu thư tại sao muốn vươn tay vào trong y phục của nàng?
"Suỵt!" Lập tức ngăn lại, nhưng đã không kịp rồi !
Nhìn mọi người ở trên đường, Vũ Văn Tiểu Tam hận không được làm thịt Tiểu Nguyệt! Có gì đặc biệt sao? Ôi hình tượng anh minh thần võ hào quang lấp lánh của nàng!
Ánh mắt của mọi người đều bị một tiếng thét kinh hãi Tiểu Nguyệt thu hút tới đây, chỉ thấy. . . . . . hai nữ nhân cùng nhau đứng ở trên đường, một người dáng dấp Quốc Sắc Thiên Hương, một người thanh tú động lòng người. Tuy nhiên hai người cũng mặc y phục vải thô, nhìn thấy hai cô gái xinh đẹp như vậy, bọn họ vốn nên cảm thán, thậm chí là thèm thuồng một phen, nhưng mà. . . . . . Tay của cô gái khuynh thành kia lại đang đưa vào trong vạt áo trước ngực của cô gái thanh tú!
Ánh mắt của mọi người hoặc khinh bỉ, hoặc phỉ nhổ, đều rất khinh thường chửi thề một tiếng: "Không có văn hóa!" Rồi sau đó quay đầu, đường mình mình đi, hình như không muốn nhìn hai người này nhiều thêm chút nào!
Vẻ mặt Vũ Văn Tiểu Tam đầy sợ hãi và đau buồn quay đầu nhìn Tiểu Nguyệt, ánh mắt viết: đều tại ngươi!
Cổ Tiểu Nguyệt co rúm lại, sợ sệt nhìn vẻ mặt kinh khủng của tiểu thư. . . . . .
Sau đó cảm thấy bàn tay đang đặt ở trước ngực mình không dấu vết động đậy mấy cái. . . . . . Tay Vũ Văn Tiểu Tam rút trở về, dấu mấy tờ ngân phiếu vào giữa tay áo!
Giờ Tiểu Nguyệt mới hiểu được tiểu thư muốn làm gì rồi, lần này vẻ mặt càng thêm áy náy! Đều do nàng ngạc nhiên quá mà! Hu hu hu. . . . . .
"Còn đứng ngây ngốc ở đó làm gì! Đi thôi!" Giọng nói Vũ Văn Tiểu Tam rất không kiên nhẫn vang lên.
"Tiểu thư, bây giờ chúng ta sẽ đi đâu?" Không thể trở về vương phủ, theo cách nói vừa rồi của tiểu thư, chỉ sợ phủ tướng quân cũng không thể trở về. Hiện tại Hi Vương Gia ở tại Thất Vương phủ, nếu là trước đây họ có thể đến đó, nhưng nếu bây giờ mà đi đến đó rất có khả năng sẽ bị người khác phát hiện thân phận thật, thật phiền phức!
"Hẹn gặp lại. . . . . . À không, không hẹn ngày gặp lại!" Ôm quyền nói xong, liền đi theo mấy cung nữ bước vào mật đạo.
. . . . . .
"Vương Gia, tam vương phi bị Thái hậu gọi vào Phượng Tường cung rồi!" Đình Vân ở một bên bẩm báo.
"Ừ." Nhàn nhạt đáp một tiếng, không nghe ra tâm tư.
"Vương Gia, ngài không lo lắng sao?" Đình Vân cảm thấy rất kinh ngạc, tại sao Vương Gia lại không lo lắng chứ?
Trên dung nhan tuyệt mỹ lộ ra một nụ cười xinh đẹp: "Trưởng Tôn Minh Tranh là người trong hoàng thất. Người trong hoàng thất, ai cũng muốn đứng trên đỉnh núi của quyền lợi. Từ nhỏ dù sống ở ngoài sáng hay đấu tranh trong bóng tối, họ càng thêm coi quyền thế như mạng sống của mình! Đối với những chuyện như vậy, Bổn vương không tin bà ta không biết tự cân nhắc!"
Hắn không tin giữa việc chỉ được trút giận trong chốc lát và quyền lực tối cao, làm sao Trưởng Tôn Minh Tranh không hiểu rõ được? Cho nên hắn chắc chắn bà ta sẽ không dám động đến Tam nhi đâu!
"Thuộc hạ tiếp tục đi giám thị Phượng Tường cung!" Đình Vân nói xong liền lui ra ngoài.
. . . . . .
Vũ Văn Tiểu Tam đi không bao lâu, Hiên Viên Mặc đã đến cửa Phượng Tường cung.
"Thái hậu, hoàng thượng cầu kiến!" Cung nữ vào điện bẩm báo với Thái hậu.
Thái hậu nện mạnh ly trà lên bàn, sắc mặt khó coi nói: "Cho hắn vào đi!"
Hiên Viên Mặc bước vào cung điện, đôi mắt như mặc ngọc nhìn khắp điện, tìm kiếm bóng dáng của nàng, lại chỉ thấy được bên cạnh thái hậu có một cung nữ đang đứng. Trên tay nàng ta đang bưng một cái khay, nếu hắn nhớ không lầm, đây là y phục của Vũ Văn Tiểu Tam!
Trong lòng căng thẳng: "Nhi thần bái kiến mẫu hậu!"
Liếc mắt nhìn hắn một cái: "Mặc nhi tới đây vì chuyện gì?" Bà ta tự nhiên biết hắn tới đây là vì chuyện gì. Cũng bởi vì biết, bà ta mới quyết tâm đè nén lửa giận trong lòng! Đến tột cùng bà đã thiếu Vũ Văn Tiểu Tam cái gì? Hai đứa con trai cùng nhập ma, đều mê luyến nàng ta!
"Mẫu hậu, Tam Hoàng đệ kêu nhi thần tới!" Một câu nói đã nói ra nguyên nhân hắn tới đây.
Trưởng Tôn Minh Tranh lạnh lùng nhìn hắn, hắn nói là Hiên Viên Ngạo nhờ hắn đến, vừa nói thì đã phủi sạch quan hệ với hắn. Nhưng nếu không phải Mặc nhi cũng có tình cảm với Vũ Văn Tiểu Tam, lấy tính tình Mặc nhi, dù cho Ngạo có kiên trì hơn nữa, Mặc nhi làm Hoàng đế cũng sẽ diệt trừ nữ nhân kia, làm sao lại lời nghe Ngạo nhi chạy tới hỏi tung tích của nàng ta chứ?
Thở dài một hơi: "Nàng đi rồi!"
"Đi đâu?" Có chút không hiểu ngẩng đầu lên. Đi? Đi đâu?
"Ai gia để cho nàng đi, đi càng xa càng tốt. Đừng trở lại gieo họa cho con trai của ai gia! Nàng ta đồng ý nên đã đi rồi!" Trường Tôn Minh Tranh vuốt nhẹ cái trán, một cảm giác vô lực bao trùm toàn thân!
Cả đời này của bà ta, giúp phu quân ngồi lên ngai vàng, xưng bá hậu cung, cũng có công giúp con trai mình thừa kế ngôi vị hoàng đế, đã không có gì tiếc nuối. Đến cái tuổi này, vốn là thời gian để nàng vui vẻ với con cháu, lại xảy ra chuyện này!
Hiên Viên Mặc nhíu mày: "Nhưng mẫu hậu, còn Ngạo bên kia thì sao?" Lấy cá tính của Ngạo, nhất định sẽ không từ bỏ nàng!
"Ai gia không có giết nữ nhân kia, là đã xuống tay lưu tình lắm rồi. Nếu hắn còn không biết phân biệt tốt xấu, ai gia sẽ coi như chưa sanh đứa con này. Về sau hắn thích làm gì thì làm, ai gia sẽ không quan tâm đến sự sống chết của hắn nữa!" Trưởng Tôn Minh Tranh nói xong cũng đã tức giận đầy bụng.
Hiên Viên Mặc bất đắc dĩ thở dài một hơi: "Mẫu hậu, chuyện này người hãy tự đi nói với Ngạo đi!" Hiện tại Ngạo bị thương nặng như vậy, còn đang nằm ở trên giường. Hắn thật sự không đành lòng đi nói cho Ngạo biết, nếu không sợ rằng Ngạo sẽ trực tiếp từ trên giường nhảy dựng lên đuổi theo!
"Trước cứ gạt nó đã, cứ nói tạm thời nàng ta đã trở về tam vương phủ! Chờ Ngạo nhi chữa khỏi vết thương sẽ để nó trở lại vương phủ!" Nói xong lại cảm thấy mệt mỏi, lần nữa vuốt ve cái trán đau nhức.
Hiên Viên Mặc do dự một lát, gật đầu nói: "Hiện tại cũng chỉ có thể làm như vậy!"
"Lá thư này là do Vũ Văn Tiểu Tam lưu lại, chờ khi nào Ngạo nhi hết bệnh thì giao lá thư này cho hắn!" Rồi chỉ lá thư ở trên bàn.
Hiên Viên Mặc đi qua cầm lên, vừa nhìn khóe miệng cũng không kiềm được mà giật giật vài cái. Nội dung lá thư này, thiên hạ trừ nàng thì tuyệt đối sẽ không có người thứ hai có thể viết được như vậy!
. . . . . .
Vũ Văn Tiểu Tam vừa đi ra từ cửa nam hoàng cung, cánh cửa kia liền từ từ đóng lại ở phía sau nàng. Cung nữ dẫn nàng ra khỏi hoàng cung hơi đồng tình mà nhìn theo bóng lưng nàng. Aizzz, thật vất vả mới gả được vào hoàng gia, thân phận tôn quý, chỉ trong phút chốc lại trở thành hai bàn tay trắng!
Vũ Văn Tiểu Tam cảm thấy tinh thần sảng khoái! Hôm nay nàng nhìn mặt trời cũng thấy sáng rỡ, nhìn một đám người đi đi lại lại trên đường, nàng liền cảm thấy lỗ chân lông toàn thân như đang được thả lỏng. Cuối cùng nàng đã thoát khỏi hoàng cung rồi! Oh yeah!
"Tiểu. . . . . . Tiểu thư?" Một âm thanh thử dò xét vang lên từ phía bên phải nàng.
Quay đầu đã nhìn thấy nha đầu ngốc Tiểu Nguyệt này, giương môi cười một tiếng: "Tiểu Nguyệt, gần đây có nhớ ta hay không?"
"Hu hu hu. . . . . . Tiểu thư, Tiểu Nguyệt nhớ ngươi muốn chết! Mấy ngày nay không thấy tiểu thư, người đã đi đâu vậy hả?" Nói xong nhào về phía Vũ Văn Tiểu Tam, ôm nàng gào khóc!
"Tiểu Nguyệt, ngươi đúng là người làm bằng nước mà!" Bất đắc dĩ cảm thán một tiếng, vỗ lưng của nàng. Mặc dù mấy ngày nay trôi qua rất nguy hiểm, nhưng không phải nàng không có chuyện gì rồi sao? Vũ Văn Tiểu Tam nàng phúc lớn mạng lớn lắm!
"Hu hu hu. . . . . ." Tiểu Nguyệt khóc đủ rồi, từ trong ngực của nàng chui ra ngoài "Tiểu thư, làm sao người lại mặc y phục này? Hơn nữa còn ra ngoài từ cửa nam hoàng cung?"
"Chuyện này nói rất dài dòng, ta từ từ nói cho ngươi biết!" Vũ Văn Tiểu Tam mang theo nàng đi tới đường cái, nhỏ tiếng nói xong chuyện mấy ngày nay.
Tiểu Nguyệt không dám tin trợn tròn mắt nhìn tiểu thư nhà nàng. Không thể nào? Lá gan tiểu thư cũng quá lớn rồi, dám làm ra chuyện như vậy với Vô Thương Vương Gia! Ngày hôm đó nàng thật không nên để cho tiểu thư uống rượu!
May mà Vô Thương Vương Gia không có giết tiểu thư, Thái hậu cũng tha tiểu thư một mạng!
"Tiểu thư, vậy chúng ta không thể trở về tam vương phủ nữa rồi?" Tiểu Nguyệt thở dài một hơi hỏi Vũ Văn Tiểu Tam.
"Ngươi muốn trở về sao?" Có lẽ nàng không nên tự quyết định cuộc đời của Tiểu Nguyệt như vậy! Tiểu Nguyệt là một người cổ đại, chưa chắc muốn thoát khỏi gia đình quyền thế như nàng.
Tiểu Nguyệt cười híp mắt nhìn nàng: "Tiểu thư ở đâu, Tiểu Nguyệt sẽ ở đó! Lúc nãy khi thấy người trong cung tới đón Tiểu Nguyệt, nô tỳ đã thấy không bình thường rồi. Bởi vì họ bắt nô tỳ thay một bộ y phục vải thô, Tiểu Nguyệt càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ, cho nên liền mang theo bạc tùy thân của tiểu thư ra ngoài, cũng đào ngân phiếu ngài giấu dưới tàng cây hoa đào lên luôn rồi!"
Tiểu Nguyệt vừa nói vừa như đang dâng vật quý, chuẩn bị lấy ngân phiếu ra. Đột nhiên Vũ Văn Tiểu Tam vung một cái tát lên trên đầu nàng: "Ngốc! Trên đường có nhiều người như vậy, nếu ngươi lấy ra rồi bị người khác nhìn thấy thì không phải chúng ta sẽ gặp nguy hiểm sao?"
Tiểu Nguyệt sờ sờ đầu bị đánh đau, uất ức mở miệng: "Tiểu Nguyệt biết rồi!"
Lời này vừa rơi xuống, bóng dáng trước mặt kia chợt lóe, nàng liền bị tiểu thư ôm chặt trong ngực: "Tiểu Nguyệt, ngươi đúng là phúc tinh của ta! Chuyện này ngươi làm rất tốt!" Vũ Văn Tiểu Tam cảm động suýt chút nữa lệ rơi đầy mặt!
Tiền của nàng! Nhiều tiền như vậy! Nếu để quên ở tam vương phủ, nàng sẽ đau lòng cả đời mất!
Ặc. . . . . . Trên đầu Tiểu Nguyệt treo đầy vạch đen nhìn ánh mắt kỳ dị của người đi đường. Nhìn cái gì vậy? Có khi nào mọi người cho là nàng và tiểu thư có quan hệ bất chính gì không hả?
"Đúng rồi, tiểu thư, nói đến chuyện này, Tiểu Nguyệt vẫn có chút không hiểu!" Tiểu Nguyệt nói xong đẩy Vũ Văn Tiểu Tam ra, cố gắng nói sang chuyện khác. Giờ phút này Vũ Văn Tiểu Tam bước đi rất nhẹ nhàng, cảm giác có tiền thật là thoải mái, ha ha ha ha. . . . . .
"Nói đi, vấn đề mà cái đầu heo này của người có thể suy nghĩ ra thật sự là quá ít. Nói một chút coi, để cho tiểu thư thông minh cơ trí nhà ngươi tới giải thích cho ngươi hiểu!" Vũ Văn Tiểu Tam vui sướng hài lòng, bước chân nhún nhảy đi về phía trước, tâm tình rất vui vẻ.
Tiểu Nguyệt nghe lời của nàng….khóe miệng không thể ức chế co quắp một cái, nàng mà là đầu heo à? "Tiểu thư, tại sao ngày đó rõ ràng người đã giấu một triệu lượng ngân phiếu kiếm được trên hội thơ và hai vạn lượng ngân phiếu của Đình Vân ở dưới tàng cây hoa đào rồi. Tại sao phải lừa bọn họ tất cả bạc đều bị đốt vậy? Còn nữa, còn có. . . . . . trong mền chỉ có sáu vạn hai, có một vạn lượng đã bị người xài rồi mà, tại sao người còn nói bên trong có bảy vạn lượng?"
"Nói ngươi đần ngươi đúng là đần mà, phải nói như vậy mới có thêm tiền chứ! Đứa ngốc!" Vũ Văn Tiểu Tam thưởng nàng một cái liếc mắt, cơ hội kiếm tiền tốt như vậy, không cần mới không phải là tác phong của Vũ Văn Tiểu Tam nàng!
"Ặc, vậy tại sao tiểu thư không dứt khoát nói nhiều thêm một chút? Thế thì tiểu thư ngài mới có càng nhiều bạc hơn chứ?" Đây mới là chỗ khó hiểu nhất của nàng.
Vũ Văn Tiểu Tam lắc đầu, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn nàng: "Bọn họ đều không phải là nhân vật đơn giản, tùy tiện điều tra là có thể tra được rốt cuộc ta kiếm được bao nhiêu! Cần gì phải lừa bọn họ để cuối cùng vừa mất danh tiếng vừa mất tiền tài vô ích hả?"
Tiểu Nguyệt gãi gãi đầu: "Điều này cũng đúng! Nhưng. . . . . . Hai vạn lượng bạc của Đình Vân, tại sao tiểu thư lại không nói? Bọn họ có thể tra được khoản bạc này mà!"
Lần này ánh mắt Vũ Văn Tiểu Tam nhìn nàng đã hoàn toàn ngây dại: "Ta nói Tiểu Nguyệt này, ngươi đi theo ta đã bao lâu rồi? Làm sao một chút sự thông tuệ của ta mà ngươi cũng không hề học được hả? Một đám trai đẹp đều ngồi ở đó, muốn ta nói cho bọn hắn biết ta lừa gạt bạc của Đình Vân, rất ảnh hưởng đến hình tượng hoàn mỹ của tiểu thư nhà ngươi trong suy nghĩ của bọn hắn, hiểu không? Tiền tài tất nhiên là quan trọng, nhưng mà mặt mũi ta và trai đẹp đối với ta càng quan trọng hơn, một tí tẹo tiền lẻ như thế, ta miễn cưỡng cũng có thể bỏ qua!"
Nói xong lộ ra nét mặt hết sức đau lòng, phải rất đấu tranh đấy! Nhưng mà một chút tiền đó nàng cũng không muốn bỏ qua! Tại lúc đó nàng đang đau lòng gần chết! Vì hình tượng anh minh thần võ của nàng mà nàng phải cố nén xuống!
Sau gáy Tiểu Nguyệt xẹt qua một đám vạch đen, hình tượng hoàn mỹ? Tiểu thư vẫn còn ở trong mộng chưa tỉnh ngủ sao? Không bàn về cái khác, chỉ nói ngày đó tiểu thư gào khóc thảm thiết như vậy, nàng cảm thấy tiếng kêu của heo bị giết nghe còn hay hơn. Hình tượng gì đó chắc đã không còn nữa rồi!
"Đúng rồi, Tiểu Nguyệt, về sau hai ta đều phải đổi tên rồi, ngươi không thể kêu ta là tiểu thư nữa!" Đột nhiên Vũ Văn Tiểu Tam nhớ đến một vấn đề nghiêm túc, nếu như họ vẫn dùng tên thật, như vậy thì nàng không thể thành công thoát khỏi hoàng tộc rồi,Thái hậu cái lão yêu bà đó cũng rất có thể phái người đuổi giết nàng!
"Vậy nô tỳ gọi tiểu thư là gì?" Tiểu Nguyệt không hiểu nhìn nàng.
"Gọi ta công tử, hắc hắc hắc. . . . . ." Trên mặt Vũ Văn Tiểu Tam treo một nụ cười đáng đánh đòn.
Sau ót Tiểu Nguyệt kéo lê một vệt đen, gọi tiểu thư là "Công tử" sao? Nhưng hiện tại tiểu thư đang mặc nữ trang mà!
Còn chưa có nghĩ xong, một bàn tay quấy rối liền lặng lẽ âm thầm chui vào y phục của nàng: "Tiểu thư, người muốn làm gì?" Tiểu Nguyệt hoảng sợ trợn to mắt, tiểu thư tại sao muốn vươn tay vào trong y phục của nàng?
"Suỵt!" Lập tức ngăn lại, nhưng đã không kịp rồi !
Nhìn mọi người ở trên đường, Vũ Văn Tiểu Tam hận không được làm thịt Tiểu Nguyệt! Có gì đặc biệt sao? Ôi hình tượng anh minh thần võ hào quang lấp lánh của nàng!
Ánh mắt của mọi người đều bị một tiếng thét kinh hãi Tiểu Nguyệt thu hút tới đây, chỉ thấy. . . . . . hai nữ nhân cùng nhau đứng ở trên đường, một người dáng dấp Quốc Sắc Thiên Hương, một người thanh tú động lòng người. Tuy nhiên hai người cũng mặc y phục vải thô, nhìn thấy hai cô gái xinh đẹp như vậy, bọn họ vốn nên cảm thán, thậm chí là thèm thuồng một phen, nhưng mà. . . . . . Tay của cô gái khuynh thành kia lại đang đưa vào trong vạt áo trước ngực của cô gái thanh tú!
Ánh mắt của mọi người hoặc khinh bỉ, hoặc phỉ nhổ, đều rất khinh thường chửi thề một tiếng: "Không có văn hóa!" Rồi sau đó quay đầu, đường mình mình đi, hình như không muốn nhìn hai người này nhiều thêm chút nào!
Vẻ mặt Vũ Văn Tiểu Tam đầy sợ hãi và đau buồn quay đầu nhìn Tiểu Nguyệt, ánh mắt viết: đều tại ngươi!
Cổ Tiểu Nguyệt co rúm lại, sợ sệt nhìn vẻ mặt kinh khủng của tiểu thư. . . . . .
Sau đó cảm thấy bàn tay đang đặt ở trước ngực mình không dấu vết động đậy mấy cái. . . . . . Tay Vũ Văn Tiểu Tam rút trở về, dấu mấy tờ ngân phiếu vào giữa tay áo!
Giờ Tiểu Nguyệt mới hiểu được tiểu thư muốn làm gì rồi, lần này vẻ mặt càng thêm áy náy! Đều do nàng ngạc nhiên quá mà! Hu hu hu. . . . . .
"Còn đứng ngây ngốc ở đó làm gì! Đi thôi!" Giọng nói Vũ Văn Tiểu Tam rất không kiên nhẫn vang lên.
"Tiểu thư, bây giờ chúng ta sẽ đi đâu?" Không thể trở về vương phủ, theo cách nói vừa rồi của tiểu thư, chỉ sợ phủ tướng quân cũng không thể trở về. Hiện tại Hi Vương Gia ở tại Thất Vương phủ, nếu là trước đây họ có thể đến đó, nhưng nếu bây giờ mà đi đến đó rất có khả năng sẽ bị người khác phát hiện thân phận thật, thật phiền phức!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.