Hãn Phi Bổn Vương Giết Chết Ngươi

Quyển 3 - Chương 66: Chương 18.3: Tiễn Đình Vũ đi tìm chết!

Mê Loạn Giang Sơn

20/04/2015

Vội vàng chạy tới phòng của Vũ Văn Tiểu Tam, đã nhìn thấy mẫu thân cười ra nước mắt: "Mẫu thân!" Giọng nói trong trẻo mà kiên định.

Vũ Văn Tiểu Tam ngơ ngác nhìn hắn: "Sao vậy?"

Hiên Viên Lạc Thần bước từng bước về phía nàng, rồi sau đó mở miệng với nàng: "Mẫu thân, đừng khóc! Chúng ta đi!" Trên khuôn mặt nho nhỏ tuyệt mỹ tràn đầy kiên định và phẫn hận! Không sai, chính là phẫn hận! Cả nhà bọn họ vốn là cực kỳ hạnh phúc, nhưng Đình Vũ chết tiệt kia lại làm bẩn phụ thân!

Mặc dù là phụ thân nuôi dưỡng bọn họ lớn lên, nhưng nhớ tới phụ thân làm chuyện có lỗi với mẫu thân, hắn cảm thấy trong lòng cực kỳ khó chịu!

"Chúng ta đi!" Tuy Tiểu Sở Cuồng không rõ ràng tình huống này lắm, nhưng nhìn ca ca nói đi, cho nên cũng nói đi theo.

Nhìn hai đứa con trai đều một lòng với mình, xoa xoa nước mắt trên mặt, rốt cuộc nín khóc mà cười! Lại lần nữa thu dọn đồ đạc, Tiểu Nguyệt cũng ở bên cạnh giúp một tay. Tiểu thư đi nơi nào, nàng liền đi nơi đó!

Sau khi thu dọn xong, Hiên Viên Lạc Thần cắn răng mở miệng: "Mẫu thân, chúng ta đi, nhưng không thể bỏ qua cho Đình Vũ chết tiệt kia!" Hắn không giết chết tiện nhân kia là không thể!

"Được!" Tiện nhân kia lại có thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, làm chuyện không có khí tiết như thế với Hiên Viên Vô Thương. Vũ Văn Tiểu Tam nàng không giết chết nàng ta, nàng liền sống uổng phí rồi!

"Nhưng phụ vương của con không phải vẫn còn ở gian phòng của nàng ta sao?" Vậy sao có thể xuống tay?

"Mẫu thân, lúc con với đệ đệ đến đây có nghe bọn hạ nhân nói phụ vương đã đi hoàng cung rồi, không qua hai hay ba canh giờ là không về được đâu!" Hiên Viên Lạc Thần cười đến vô cùng tà ác.

. . . . . .

"Rầm!" Một tiếng vang thật lớn, cửa phòng Đình Vũ bị người dùng một cước đá văng! Người trên giường có chút kinh hoàng ngẩng đầu lên, đập vào mắt là mẹ con ba người Vũ Văn Tiểu Tam, còn có Tiểu Nguyệt với vẻ mặt phẫn uất. Trên mặt lạnh lẽo lộ ra một vẻ mặt cực kỳ phẫn hận! Đều là vì tiện nhân này, vì tiện nhân này mà vương gia mới đuổi nàng đi! Đều là lỗi của nàng ta!

Còn có hai tiểu tạp chủng do nàng ta sinh, toàn bộ đều tính trên người nàng ta, nàng đều muốn đòi lại! Cặp mắt đẹp kia hàm chứa hận ý rõ ràng, nhìn mấy người bọn họ: "Các ngươi muốn gì?"

"Ngươi cứ nói đi?" Vũ Văn Tiểu Tam lộ ra một nụ cười cực kỳ tà ác, đi về phía nàng ta. Nàng ta bị thương cũng chính là cho bọn họ một cơ hội, nếu không thân thể nàng ta khỏe mạnh, vạn sự như ý, mình còn không đánh lại nàng ta đâu!

"Đại thẩm Đình Vũ, chúng ta tới tặng quà cho ngươi, hi vọng ngươi có thể thích. Ừm, ngươi nhất định sẽ thích đúng không?" Hiên Viên Sở Cuồng nói xong ôm ra một cái túi lớn đen thùi lùi, không biết là đồ gì, đi về phía Đình Vũ.



"Ngươi muốn làm gì?" Vẻ mặt Đình Vũ đầy kinh hoảng nhìn Vũ Văn Tiểu Tam, cơ thể mình bị trọng thương, cơ hồ không hề có lực phản kích!

Khi Hiên Viên Sở Cuồng còn cách Đình Vũ mấy bước, bị Hiên Viên Lạc Thần ngăn cản thân thể. Lắc mình tiến lên, ngón tay điểm nhẹ mấy cái liền giữ chặt nàng ta, làm nàng ta không cử động được, cũng tùy tiện điểm á huyệt của nàng ta. Phải biết đệ đệ không có võ công, nếu nữ nhân đáng chết này trước khi chết đột nhiên bộc phát, ra tay với đệ đệ thì phải làm thế nào?

"Hắc hắc, đại thẩm Đình Vũ thân ái, chúng ta tới mở món khai vị trước đi!" Hiên Viên Sở Cuồng cầm vật trong tay đặt ở bên giường, trong ánh mắt hoảng sợ của Đình Vũ, vén miếng vải đen lên, rất nhiều chai lọ đặt chung một chỗ.

"Ừm. . . . . . Cái này trước đi!" Nói xong cầm lên một bình sứ trắng lớn bằng nắm đấm, cười tà ác vẩy bột bên trong lên mặt Đình Vũ. Không lâu lắm, gương mặt đó lấy tốc độ nhìn bằng mắt thường nhanh chóng thối rữa.

Khuôn mặt lãnh diễm lập tức trở nên thối rửa, từng chỗ thối rữa, làm cho người ta nhìn cực kỳ ghê tởm!

Mà Đình Vũ chỉ cảm thấy trên mặt là đau đớn tê tâm liệt phế, đau đến nàng như muốn chết ngất đi, muốn mắng lại mắng không được! Tuy ẩn vệ bên trong phủ cũng biết bọn họ ở trong phòng Đình Vũ, nhưng dù sao vương phi cũng ở đây, nếu chỉ là tiểu thế tử và tiểu công tử ở đây, huyên náo quá mức bọn họ cũng có thể tiến lên khuyên mấy câu. Nhưng vương phi là ai hả?

-- Đến lỗ tai vương gia cũng có thể tùy tiện xách lên! Cuộc sống tuyệt mỹ như thế, bọn họ còn chưa có ý coi thường mạng sống của mình, cho nên vẫn là đàng hoàng đứng ở ngoài cửa đi!

Vũ Văn Tiểu Tam không biến sắc nuốt một ngụm nước miếng, cảnh tượng này trước kia chỉ thấy qua trong tiểu thuyết, không ngờ sẽ có một ngày xuất hiện ở trước mặt nàng! Thật sự là quá ghê tởm rồi! Nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy sảng khoái! Hừ, tiện nhân! Thật coi Vũ Văn Tiểu Tam ta dễ khi dễ sao! Nếu không có chủ ý tốt này của hai đứa bé, trong lòng của nàng cũng chuẩn bị thập đại khốc hình của Mãn Thanh tới phục vụ nàng ta!

Tiểu Nguyệt nhíu mày, mặc dù có chút sợ, nhưng vẫn cảm thấy tất cả đều là Đình Vũ - tiện nhân này tự làm tự chịu!

"Đại thẩm Đình Vũ, ngươi biết đây là cái gì không?" Hiên Viên Sở Cuồng cười đến vô cùng đơn thuần, thấy thế nào đều là một đứa bé cực kỳ đáng yêu, "Hắc hắc. . . . . . Đó là phấn xinh đẹp ta phát minh! Chỉ cần bôi ở trên mặt sẽ khiến người trở nên vô cùng đẹp mắt! Ừm. . . . . . Đại thẩm Đình Vũ, có phải ngươi cũng rất tò mò mình biến thành hình dáng thế nào không?"

Nói xong lấy ra một chiếc gương, đặt ở trước mặt của Đình Vũ, hài lòng thấy hoảng sợ và hận ý trong mắt nàng ta!

"Đại thẩm Đình Vũ, mặt của ngươi nói rõ cái gì ngươi biết không?" Hiên Viên Sở Cuồng nghẹo đầu nhỏ, một bộ dáng chờ nàng ta đáp lời. Tuy trong lòng hắn rất rõ ràng nữ nhân đáng chết này bị ca ca điểm huyệt, nói không được.

"Ách. . . . . . Nhìn dáng vẻ ngu xuẩn kia của ngươi đã biết ngươi đoán không ra!" Tiểu Sở Cuồng rất nghiêm túc mở miệng, "Ngươi nghĩ đi, vốn đây là bột phấn xinh đẹp không có thuốc giải. Theo lý mà nói, sau khi thoa lên nên trở thành cực kì xinh đẹp, nhưng ngươi lại có thể trở nên càng khó coi hơn! Ta nói tới đây, ngươi nên biết nói rõ vấn đề gì rồi chứ?"

Trên gương mặt thối rữa của Đình Vũ đã không thể xuất hiện bất kỳ biểu lộ gì, chỉ là cặp mắt đỏ hồng tràn ngập tức giận nhìn bọn họ.



Hiên Viên Sở Cuồng mím mím môi, vén vạt áo, lấy một vật mình phát minh giống như vợt đập ruồi ra, khác với vợt đạp ruồi ở chỗ là ở phía trên có một khối sắt như cái bánh nướng lớn. Tạo hình tổng thể xem ra giống như tổ hợp của một cái đĩa lớn và một cây gậy.

Vũ Văn Tiểu Tam có chút buồn bực nhìn hắn, đứa nhỏ này tìm được vật kì quái như vậy ở nơi nào hả!

Hiên Viên Sở Cuồng nhìn bộ dáng dữ tợn này của Đình Vũ, làm như thật lắc đầu: "Nói lâu như vậy, ngươi vẫn không biết, ta đây làm sư phụ thật sự là quá thất bại rồi! Thường nói nghiêm sư xuất cao đồ, có lẽ phải đánh ngươi mấy cái thì ngươi mới biết được!" Nói xong, vật được thiết kế giống "Vợt đập ruồi" trên tay hắn vung xuống đầu Đình Vũ. . . . . .

-- Rầm!

Âm thanh đánh xuống vô cùng vang dội, trực tiếp khiến Đình Vũ cảm thấy đầu váng mắt hoa!

"Ngươi ngàn vạn lần không được nói cho ta biết sau khi ngươi bị đánh xong vẫn không biết đó!" Sau khi Hiên Viên Sở Cuồng nói xong, đôi lông mày nhỏ nhíu lại, rất không vui nhìn nàng ta.

Thấy nàng ta vẫn không nói lời nào, lại đánh thêm một phát! "Rầm!" Lại một tiếng vang thật lớn, giống như âm thanh đập nồi lúc nãy!

Tiểu Nguyệt ở một bên giựt giựt khóe miệng. Không phải chứ? Cái đó, hình như tiểu thế tử đã điểm huyệt đạo Đình Vũ rồi mà? Dù muốn nói cái gì, xem chừng cũng là nói không được ấy chứ? Điều này thật sự là quá ép người rồi!

"Ngươi vẫn không biết?" Bây giờ Hiên Viên Sở Cuồng thoạt nhìn rất giống như một tiên sinh dạy học chỉ tiếc rèn sắt không thành thép! "Aizz!" Thở dài một hơi, như một tiểu đại nhân lắc đầu một cái: "Thôi! Thôi! Ngu đến hết thuốc chữa rồi! Để vi sư tới nói cho ngươi biết điều này nói lên cái gì! Điều này nói rõ hai vấn đề! Thứ nhất, thuốc của ta nghiên cứu đã thất bại, cho nên sinh ra hiệu quả trái ngược! Thứ hai, bởi vì không có thuốc giải, cho nên mặt của ngươi không cứu được! Hai đạo lý này, ngươi nghe hiểu chưa?"

Đình Vũ chỉ là hung dữ nhìn hắn, hận ý trong mắt hết sức rõ ràng!

Hiên Viên Sở Cuồng rất là không vui, lại đánh --"rầm!" một tiếng. Tiếp đó, lại đánh về phía đầu nàng ta thêm mấy cái: "Ta cho ngươi trừng ta sao! Bảo ngươi trừng ta à! Ngươi có biết cái gì gọi là tôn sư trọng đại hay không? Vi sư là nguời mà ngươi có thể tùy tiện trừng hả?" Giọng nói đáng yêu vang lên, còn kèm theo một tiếng lại một tiếng kim loại nặng nề đánh xuống.

Đánh đến Đình Vũ phải thành thật mang hận ý thu lại mới dừng tay."Hừ! Hiện tại không trợn mắt nhìn nữa à? Ngươi chính là điển hình của ‘ tiện ngày thường’! Không đánh không sảng khoái!" Hiên Viên Sở Cuồng rất là học đi đôi với hành, dùng lại lời nói Vũ Văn Tiểu Tam đã dùng trên người hắn, toàn bộ chuyển tặng cho Đình Vũ.

"Kế tiếp chúng ta sẽ chơi gì vậy?" Vừa nói vừa tìm kiếm trong đống bình sứ kia. Chợt ánh mắt sáng lên, quay đầu mở miệng về phía ca ca mình "Ca ca, roi da của huynh có mang theo không?"

"Mang theo!" Tay nhỏ bé của Hiên Viên Lạc Thần đưa đến sau lưng kéo một cái, một trường xà y hệt roi da liền xuất hiện ở trên tay hắn.

Tay nhỏ bé vung lên, một cỗ nội lực bay ra, đánh rách nát hết y phục trên người Đình Vũ, chỉ để lại cái yếm và quần lót. Rồi sau đó cầm roi da, dùng nội lực đánh lên người của nàng ta, từng roi làm nàng ta trầy da sứt thịt, huyết nhục văng tung tóe. . . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hãn Phi Bổn Vương Giết Chết Ngươi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook