Hãn Phi Bổn Vương Giết Chết Ngươi
Quyển 1 - Chương 98: Chương 19.2: Chính khí lẫm liệt? Trở thành"Ngọc Diện công tử"
Mê Loạn Giang Sơn
12/10/2014
Lần này áp lực của bọn gia đinh càng lớn, thoạt nhìn tiểu tử này giống như là một cao thủ,
công tử lại muốn bắt sống,còn không cho đả thương mặt. Chuyện này. . . . . .
Vũ Văn Tiểu Tam nghe được thì cười gian trong lòng một tiếng. . . . . .
Tuy bọn gia đinh rất bất mãn, nhưng công tử đã ra lệnh thì bọn hắn tuyệt đối không thể làm trái, chỉ đành phải xông lên phía trước. Một gia đinh vung một quyền về phía Vũ Văn Tiểu Tam, kết quả tay kia bị nàng bắt lại, còn bị bẻ ngược ra sau. Gia đinh kia "A!" kêu thảm một tiếng, liền bị nàng ném tới trên đất. . . . . .
Cùng lúc đó, quả đấm của một gia đinh khác vung về phía Vũ Văn Tiểu Tam. Mỗ nữ quay đầu đem mặt mình tiến tới quả đấm của gia đinh kia. Người nọ lúc này hai mắt trợn to, vội vàng khống chế sức lực rụt tay mình trở về. Trước 1 giây hắn thu tay về, một giây sau liền bị nàng một cước đá ra xa!
Ngay sau đó nàng xoay người đá vài cú Taekwondo, rồi lại sử dụng bản lĩnh Judo của mình. Đầu tiên là một chiêu "Cùi trỏ sét đánh " đánh ngã một đám gia đinh ở phía sau lưng, tiếp đó lại là một chiêu "Nôi địa ngục" hung hăng đánh ngã thêm một đám gia đinh nằm dưới đất!
Vốn là chuẩn bị bồi thêm một cú đá nữa, lại có một tên gia đình đánh lén nàng, lúc này nàng liền thu hồi lại cú đá kia. Một chiêu "Xoắn ốc tuệ tinh rơi" nắm tên đó lên, sau đó hung hăng ném xuống mặt đất!
. . . . . .
Dùng một chiêu "Đập nát kim Cương" đánh ngất xỉu tên gia đinh cuối cùng, rồi tiêu sái vỗ tay một cái. . . . . .
"Đại công cáo thành!" Rất là hả hê quay đầu đá lông nheo với Tiểu Nguyệt. Khóe miệng Tiểu Nguyệt giật giật, không thể tin được mà nhìn tiểu thư nhà mình. Nếu như nói lần trước tiểu thư dạy dỗ mấy cái tên háo sắc kia là dùng võ công vô cùng tao nhã, thì chiêu thức lần này cũng chỉ có thể dùng hai chữ để khái quát —— bạo lực! Tuyệt đối bạo lực!
Giờ phút này Gia Luật Trục Nguyên càng thêm kinh ngạc, những chiêu thức kia có thể nói là hắn lần đầu tiên nhìn thấy! Đặc biệt là chiêu cuối cùng kia, xoay người chân đá lên cao, cho một kích cuối cùng. Thật tiêu sái! Cũng rất xinh đẹp! Mỗi một động tác đều rất dùng sức, nhưng lại không hoàn toàn quá mạnh. Bởi vì từng tư thế, động tác xoay người đó đều khống chế lực đạo cực tốt!
Đáy mắt không tự chủ xuất hiện một tia tán thưởng!
A Cổ Đạt Mộc thì trực tiếp hô to: "Đáng đánh! Đánh rất tốt! Sảng khoái! Lão tử xem đánh nhau nhiều năm nhưng chưa bao giờ xem đã như vậy! Thật lợi hại!"
Tất cả mọi người không thể tưởng tượng nổi mà nhìn tiểu công tử áo trắng kia. Thoạt nhìn tiểu công tử này khá gầy yếu, làm sao bây giờ lại có lực bộc phát như vậy hả? Đánh quá đẹp đi!
Sau khi đánh xong, Vũ Văn Tiểu Tam đi từng bước về phía Nguyệt Ngũ Phong, làm hắn bị dọa đến toát cả mồ hôi lạnh. Hắn vội vàng lảo đảo bò dậy, lui từng bước về phía sau. . . . . .
"Lui cái gì hả? Công tử, không phải ngươi muốn đùa chết ta sao? Tới đây!" Vũ Văn Tiểu Tam cười đến cực kỳ tà ác, trên gương mặt tinh xảo kia đều là hơi thở quyến rũ.
Nhưng giờ phút này Nguyệt Ngũ Phong lại không hề có một tâm tư thấp hèn nào, run lấy bẩy mở miệng: "Đừng tới đây, đừng tới đây. Ngươi có biết ta là ai không? Ta cho ngươi biết, ta chính là Đại công tử của phủ Thừa tướng, muội muội của ta là trắc phi của Tam vương gia, ngươi đừng tới đây. . . . . ."
Vũ Văn Tiểu Tam vẻ mặt kinh ngạc nhìn hắn, rồi sau đó khuôn mặt đầy ảo não đi về phía hắn: "Ai nha, thì ra là Đại công tử của phủ Thừa tướng, thất kính thất kính!" Nói xong thì hành lễ với hắn một cái.
Lần này chỉ trong nháy mắt, ánh mắt mọi người lại trở nên khinh bỉ, vừa nghe là công tử Thừa tướng gia thì liền mở miệng nịnh hót!
Chân mày A Cổ Đạt Mộc càng thêm gắt gao nhíu lại một chỗ!
Giữa đôi lông mày của Gia Luật Trục Nguyên xẹt qua chút thâm ý. Con trai của Nguyệt Dịch Thừa lại có phẩm chất như vậy? Thật đúng là làm cho hắn có chút thất vọng!
Nguyệt Ngũ Phong vừa nhìn thấy Vũ Văn Tiểu Tam hành lễ với mình, liền phấn khích trở lại: "Ha ha. . . . . . Sợ chưa! Nếu như bây giờ ngươi ở trước mặt mọi người quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, Bản công tử có thể tạm tha cho ngươi! Hơn nữa sẽ mang ngươi về phủ thương yêu thật tốt. Sau này đi theo Bản công tử, ngươi tha hồ mà hưởng vinh hoa phú quý!"
Bên môi Vũ Văn Tiểu Tam treo một nụ cười tà, cười híp mắt mở miệng: "Công tử nói thật sao?"
"Tất nhiên là thật!" Nguyệt Ngũ Phong vừa nói vừa cười đắc ý nhìn hắn, chờ hắn tới đây thỏa mãn yêu cầu của mình.
Vũ Văn Tiểu Tam đi tới trước mặt hắn, từ từ cúi người xuống. Trong đám người đều là từng tiếng thở dài thổn thức. . . . . .
Nhưng mà mỗ nữ sau khi khom lưng đến vị trí mình muốn, liền hung hăng đá một cước nữa về phía Nguyệt Ngũ Phong không có chút phòng bị nào. . . . . .
Nguyệt Ngũ Phong lần nữa che hạ thân của mình rồi nhảy lên: "Ai da! Thật là đau! Thật là đau! Cái tên đê tiện này, ta nhất định nói cha ta giết chết ngươi. Ai da!" Sắc mặt hắn đỏ bừng lần nữa, đau đến liên tục đổ mồ hôi lạnh! Một cước này Vũ Văn Tiểu Tam không hề lưu tình!
Suýt chút nữa mọi người không thể tỉnh táo lại từ sự việc đột nhiên chuyển biến này rồi! Rõ ràng bọn họ cho là người này đang chuẩn bị cúi lạy để cầu xin tha thứ, đột nhiên sao lại cho Nguyệt Ngũ Phong một kích trí mạng rồi hả?
"Còn dám mắng đại gia của ngươi sao?" Vũ Văn Tiểu Tam vừa nói vừa bay lên đá một cước vào đầu của hắn. Nguyệt Ngũ Phong nhận một cước này liền nằm trên mặt đất, không thể động đậy nữa!
Chỉ là đôi tay vẫn còn che hạ thân thật chặt, nằm trên đất rên rỉ! Lại không dám mở miệng nói năng lỗ mãng nữa!
Nhìn hai mẹ con bên kia, trên mặt còn rưng rưng nước mắt. Vũ Văn Tiểu Tam đi lên trước, cười hì hì mở miệng: "Không sao, các ngươi nhanh trở về nhà đi!"
Vừa nói vừa đưa tay đỡ các nàng dậy, mở miệng: "Tên ác bá này đã sớm nên thu thập!" Nói xong nhìn Nguyệt Ngũ Phong vẫn còn đang nằm dưới đất "Còn không cút ngay cho lão tử, sau này ta gặp ngươi một lần liền đánh một lần!"
Hai mẹ con tất nhiên là thiên ân vạn tạ nàng: "Đa tạ công tử cứu giúp!"
Mặc dù họ không phải là gia đình giàu có, nhưng trong nhà cũng có chút sản nghiệp nhỏ bé, bà lão kia liền nói với Vũ Văn Tiểu Tam: "Công tử, thật là đa tạ ngài! Phụ thân đứa nhỏ này mất sớm, trong nhà chỉ còn lại hai mẹ con chúng ta. Hôm nay nếu như không có công tử, nữ nhi của ta đã bị người ta bắt đi rồi, vậy về sau ta biết sống thế nào nữa chứ!
Trong lòng càng nghĩ cáng sợ, hối hận không nên vì nổi hứng mà dẫn nữ nhi đi dạo phố.
Vũ Văn Tiểu Tam nhếch môi cười, lại nổi lên chính nghĩa muốn sắm vai hiệp sĩ, mặt đầy chính khí mở miệng: "Tại hạ đi lại trên giang hồ là vì muốn giải quyết những chuyện bất bình này! Những việc này đều là chuyện tại hạ phải làm, phu nhân không cần khách khí như thế! Nếu người trong thiên hạ ai cũng lương thiện, không làm chuyện ác, đồng thời cũng không để cho những kẻ phạm pháp tiêu dao ngoài vòng pháp luật, nhất định có thể sáng lập ra một thiên hạ thái bình!"
Tiểu Nguyệt ở một bên giựt giựt khóe miệng, tiểu như nhà nàng khi nào trở nên thiện lương như vậy? Có lòng chính nghĩa. . . .như vậy hả?
Lời này vừa nói ra, dân chúng bên cạnh đều có vẻ mặt hổ thẹn. Mới vừa rồi bọn họ chỉ vây xem, không có người nào có gan ra tay tương trợ!
Trên mặt Hoàn Nhan Trác tất cả đều là tán thưởng: "Vương thượng, hạ thần cho là người này nếu có thẻ trợ giúp cho Mông Man đế quốc, nhất định là phúc của Mông Man đế quốc ta!"
A Cổ Đạt Mộc quay đầu nhìn Hoàn Nhan Trác: "Hoàn Nhan Trác, ngươi cuối cùng cũng nói đúng một lần! Vị tiểu công tử này, aizz, nếu hiện nay chúng ta không phải là ẩn núp đến chỗ này , ta thật sự muốn đi ra ngoài kết giao bằng hữu với hắn!"
Ai ngờ Gia Luật Trục Nguyên người từ trước đến giờ rất khen ngợi nhân tài lại giựt giựt khóe môi, giọng nói mang theo chút cuồng ngạo vang lên: "Người này rất chính nghĩa sao? Chưa chắc!"
Tuy nói hành vi và lời của hắn nói rất giống một người rất có chình nghĩa. Nhưng mà trên người của người này, trong xương không có lộ ra cỗ chánh khí nào hết!
Hoàn Nhan Trác và A Cổ Đạt Mộc đều nhìn Vương bọn hắn, rồi im lặng không nói thêm gì nữa, vương thượng tuyệt đối không thể nào nhìn lầm!
Trên mặt cô nương kia đầy nước mắt, nhìn gần thấy khuôn mặt Vũ Văn Tiểu Tam như bạch ngọc, lại nghe lời hắn vừa nói. Vì thế lúc này sắc mặt mắc cỡ đỏ bừng, nhỏ giọng mở miệng: "Tạ. . . . . . Tạ ơn công tử cứu mạng! Tiểu nữ tử không có gì báo đáp, nguyện ý lấy thân đền đáp!"
Gì? Ở một bên Tiểu Nguyệt không dám tin trợn to mắt, lấy thân đền đáp với tiểu thư nhà nàng hả? Vị cô nương này không có lầm chứ?
Vũ Văn Tiểu Tam cũng rất là kích động, hưng phấn nắm tay của nàng ta: "Có thật không? Nàng nói là thật sao?"
Bộ dáng mừng rỡ như điên của Vũ Văn Tiểu Tam làm cho cô nương kia mắc cỡ, hai gò má đỏ bừng: "Công tử, tiểu nữ tử nói là sự thật!"
Nói xong nhìn Vũ Văn Tiểu Tam vẫn đang nắm chặt tay mình, càng thêm ngượng ngùng.
Mẫu thân vị cô nương kia ở một bên nhìn hai người bọn họ, trên mặt cũng lộ ra vẻ vui mừng: "Vị công tử này anh tuấn tiêu sái, phong thần tuấn lãng, là người tràn đầy chính nghĩa. Lại là ân nhân cứu mạng của tiểu nữ, nếu tiểu nữ có thể gả cho công tử, đó chính là phúc khí mấy đời mới tu được. Nếu là tiểu nữ may mắn tìm được lang quân như ý, bà già này dù chết rồi, ở dưới cửu tuyền cũng có thể yên tâm!"
Tiểu Nguyệt nghe xong bộ dáng như nuốt phải một con ruồi. Vẻ mặt không thể tin nhìn hai người bọn họ, không phải chứ? Muốn giao nữ nhi cho tiểu thư nhà nàng? Hơn nữa còn là phó thác trước khi chết nữa chứ?
"Ai da, nói như vậy làm cho ta rất là xấu hổ đó!" Bộ dáng Vũ Văn Tiểu Tam vui mừng, quên mình là đang nữ cải nam trang, ***. Rốt cuộc cũng có một cô nương coi trọng nàng, nàng đã nói Vũ Văn Tiểu Tam nàng phong cách cao quý như thế, dung mạo xuất chúng như vậy, có người mắt mù mới không thích?
Cái từ "Ai da" này thành công để cho nét mặt mọi người đồng loạt cứng đờ. . . . . .
A Cổ Đạt Mộc có chút tiếc nuối thu hồi ánh mắt: "Ai, đáng tiếc! Công tử này kết duyên với cô nương kia thì có chút lãng phí!" Nói xong chính hắn cũng ngớ người, hắn đang tiếc cái gì hả? Người ta cưới vợ, quan hệ vớ vẩn gì đến hắn hả?
Cô nương kia xấu hổ nắm lại tay Vũ Văn Tiểu Tam: "Quân làm thành Bàn Thạch, thiếp làm thành bồ vi, từ đây về sau mỗi ngày làm lang quân!" (nói thật đoạn này ta chỉ hiểu sơ sơ, không dám chế loạn, mọi người tự hiểu nha)
Mỗ nữ càng thêm vô cùng vui sướng hài lòng mở miệng: "Bồ vi nhận như tơ, Bàn Thạch không dời đi!"
"Tốt! Tốt! Hôm nay bà lão này liền giao nữ nhi cho công tử, không biết nhà công tử ở nơi nào? Chúng ta chọn ngày thành hôn!" Bà lão vừa nói vừa nhìn Vũ Văn Tiểu Tam. Dựa theo y phục vị công tử này mặc, tuyệt đối là con nhà đại phú đại quý. Nếu nữ nhi có thể tìm được một lang quân như ý như vậy, bà quả thật có thể an tâm rồi!
Vũ Văn Tiểu Tam đã đắc ý đến quên hình rồi, say mê cuồng nhiệt chuẩn bị khai phủ tướng quân ra, mở miệng nói: "Bản công tử ở tại. . . . . ."
"Công tử!" Giọng nói cảnh cáo của Tiểu Nguyệt vang lên, nếu để cho tiểu thư nói ra phủ tướng quân, hậu quả khó mà lường được! Hơn nữa tiểu thư là nữ, cô gái kia cũng là nữ, tiểu thư đây là nổi điên cái gì hả, lại muốn lập gia đình với một cô gái?
Sắc mặt Vũ Văn Tiểu Tam cứng đờ, giờ mới nhận ra mình đã vui mừng quá độ. Nếu như thật sự đáp ứng thì không phải đã làm hại con gái nhà người ta sao? Vì vậy cố làm ra vẻ kinh ngạc mở miệng: "Ai nha, quá vui mừng ngược lại quên, chuyện này còn chưa bẩm báo gia mẫu. Mà từ xưa đến nay, hôn nhân là chuyện lớn, phải nghe lệnh cha mẹ, còn phải có mai mối nữa chứ. Tại hạ còn phải về nhà thương thảo cùng gia mẫu, mới có thể quyết định được!"
Vì vậy mọi người lại cùng nhau cảm thán: "Thật đúng là một hiếu tử!"
"Đúng vậy! Đúng vậy!" Có người đáp lời.
"Vị công tử này anh tuấn tiêu sái, là người chính phái, võ công lại cao cường. Nếu so Tứ Đại công tử đều không thua kém đâu!" Lại có một người phát biểu.
"Đúng vậy! Đúng vậy!" . . . . . .
Vì vậy, từ hôm nay trở đi, Tứ Đại công tử đã biến thành ngũ đại công tử. . . . . .
Bà lão kia vừa nghe, rất là cảm thán mở miệng: "Nhìn này, bà lão này nhất thời vui mừng lại quên chuyện lớn như vậy. Công tử mau về nhà bẩm báo lệnh đường đi! Công tử có hiếu như vậy, thật sự làm bà lão này thán phục!"
Tiểu Nguyệt vẻ mặt chết lặng đứng ở một bên, bẩm báo"Lệnh đường" ? Dường như tiểu thư vừa sanh ra, phu nhân đã chết rồi mà? Muốn đi đâu để bẩm báo hả?
"Đã như thế, vậy tại hạ cáo từ trước!" Nói xong ôm quyền, rất ra dáng giang hồ hiệp nghĩa.
Cô nương kia vội vàng đuổi theo hai bước: "Vậy khi nào công tử tới cầu hôn?" Hắn ngay cả nhà nàng ở đâu cũng không biết mà!
"Cô nương, mọi sự tùy duyên, nếu chúng ta có duyên. Lúc gặp lại, chính là ngày lập gia đình, nếu là vô duyên. . . . . ." Nói qua cười cười, ý vị rõ ràng, cũng vì nụ cười kia làm khấy động vô số mùa xuân của các cô nương trên đường cái.
Đáy mắt thiếu nữ tử này tràn đầy thâm tình nhìn "Hắn" . . . . . .
Thấy hắn nói như thế, đáy mắt cô nương kia đều là mất mác: "Công tử, nếu không có duyên gặp lại, chẳng phải tiểu nữ tử không thể nào báo đáp đại ân của công tử sao?"
Thật ra thì Vũ Văn Tiểu Tam rất muốn nói: nếu ngươi muốn báo đáp như vậy thì cứ cho ta một khoản bạc đi? Nhưng mà xét thấy bây giờ mình đang diễn vai anh hùng, cho nên khí thế lẫm liệt mở miệng: "Cô nương, thường nói thi ân không cần báo đáp. Nếu tại hạ đã cứu người chỉ vì để cho người ta báo đáp, vậy sẽ không có ý nghĩa gì nữa rồi, huống chi những chuyện này là việc tại hạ nên làm!"
Nói xong lời này, người đi đường cũng cực kỳ sùng bái mà nhìn nàng. Người tốt như vậy, có tấm lòng tốt như vậy, rất hiếm thấy đó!
Sợ là Võ Lâm Minh Chủ, đồng thời cũng là Liệt Diễm Các chủ Phong Cuồng Tiêu cũng không có được khí phách như vậy đâu!
Vì vậy, uy vọng của Phong Cuồng Tiêu cứ như vậy không giải thích được rớt xuống ngàn trượng. . . . .
"Cô nương dừng bước, tại hạ cáo từ! Đại Nguyệt, đuổi theo!" Vũ Văn Tiểu Tam nói xong, liền nhẹ nhàng bước đi.
"Đại Nguyệt?" Tiểu Nguyệt sững sờ một hồi lâu, mới phản ứng được thì ra là đang gọi nàng, đỉnh đầu đầy vạch đen đuổi theo. . . . . .
Lúc này, Nguyệt Ngũ Phong đang che hạ thân nửa ngày không có lên tiếng lại hét lên: "Tiểu tử! Có gan ngươi lưu lại tên! Bản công tử tuyệt đối sẽ không bỏ qua ngươi!"
Trên mặt Vũ Văn Tiểu Tam lộ ra một nụ cười hèn mọn, vui sướng hài lòng mở miệng: "Muốn biết tên của bản công tử sao? Ngươi nghe kỹ cho ta, lão tử gọi là Liệt Thác Nhĩ Tư Thái!"
Nói xong cất bước nghênh ngang rời đi. . . . . .
Lưu lại một đám quần chúng với ánh mắt sùng bái không thôi ở phía sau của nàng!
Ha ha ha. . . . . . Thoải mái ***, cảm giác làm anh hùng thật không tệ, ha ha ha, rất thoải mái!
Vũ Văn Tiểu Tam nghe được thì cười gian trong lòng một tiếng. . . . . .
Tuy bọn gia đinh rất bất mãn, nhưng công tử đã ra lệnh thì bọn hắn tuyệt đối không thể làm trái, chỉ đành phải xông lên phía trước. Một gia đinh vung một quyền về phía Vũ Văn Tiểu Tam, kết quả tay kia bị nàng bắt lại, còn bị bẻ ngược ra sau. Gia đinh kia "A!" kêu thảm một tiếng, liền bị nàng ném tới trên đất. . . . . .
Cùng lúc đó, quả đấm của một gia đinh khác vung về phía Vũ Văn Tiểu Tam. Mỗ nữ quay đầu đem mặt mình tiến tới quả đấm của gia đinh kia. Người nọ lúc này hai mắt trợn to, vội vàng khống chế sức lực rụt tay mình trở về. Trước 1 giây hắn thu tay về, một giây sau liền bị nàng một cước đá ra xa!
Ngay sau đó nàng xoay người đá vài cú Taekwondo, rồi lại sử dụng bản lĩnh Judo của mình. Đầu tiên là một chiêu "Cùi trỏ sét đánh " đánh ngã một đám gia đinh ở phía sau lưng, tiếp đó lại là một chiêu "Nôi địa ngục" hung hăng đánh ngã thêm một đám gia đinh nằm dưới đất!
Vốn là chuẩn bị bồi thêm một cú đá nữa, lại có một tên gia đình đánh lén nàng, lúc này nàng liền thu hồi lại cú đá kia. Một chiêu "Xoắn ốc tuệ tinh rơi" nắm tên đó lên, sau đó hung hăng ném xuống mặt đất!
. . . . . .
Dùng một chiêu "Đập nát kim Cương" đánh ngất xỉu tên gia đinh cuối cùng, rồi tiêu sái vỗ tay một cái. . . . . .
"Đại công cáo thành!" Rất là hả hê quay đầu đá lông nheo với Tiểu Nguyệt. Khóe miệng Tiểu Nguyệt giật giật, không thể tin được mà nhìn tiểu thư nhà mình. Nếu như nói lần trước tiểu thư dạy dỗ mấy cái tên háo sắc kia là dùng võ công vô cùng tao nhã, thì chiêu thức lần này cũng chỉ có thể dùng hai chữ để khái quát —— bạo lực! Tuyệt đối bạo lực!
Giờ phút này Gia Luật Trục Nguyên càng thêm kinh ngạc, những chiêu thức kia có thể nói là hắn lần đầu tiên nhìn thấy! Đặc biệt là chiêu cuối cùng kia, xoay người chân đá lên cao, cho một kích cuối cùng. Thật tiêu sái! Cũng rất xinh đẹp! Mỗi một động tác đều rất dùng sức, nhưng lại không hoàn toàn quá mạnh. Bởi vì từng tư thế, động tác xoay người đó đều khống chế lực đạo cực tốt!
Đáy mắt không tự chủ xuất hiện một tia tán thưởng!
A Cổ Đạt Mộc thì trực tiếp hô to: "Đáng đánh! Đánh rất tốt! Sảng khoái! Lão tử xem đánh nhau nhiều năm nhưng chưa bao giờ xem đã như vậy! Thật lợi hại!"
Tất cả mọi người không thể tưởng tượng nổi mà nhìn tiểu công tử áo trắng kia. Thoạt nhìn tiểu công tử này khá gầy yếu, làm sao bây giờ lại có lực bộc phát như vậy hả? Đánh quá đẹp đi!
Sau khi đánh xong, Vũ Văn Tiểu Tam đi từng bước về phía Nguyệt Ngũ Phong, làm hắn bị dọa đến toát cả mồ hôi lạnh. Hắn vội vàng lảo đảo bò dậy, lui từng bước về phía sau. . . . . .
"Lui cái gì hả? Công tử, không phải ngươi muốn đùa chết ta sao? Tới đây!" Vũ Văn Tiểu Tam cười đến cực kỳ tà ác, trên gương mặt tinh xảo kia đều là hơi thở quyến rũ.
Nhưng giờ phút này Nguyệt Ngũ Phong lại không hề có một tâm tư thấp hèn nào, run lấy bẩy mở miệng: "Đừng tới đây, đừng tới đây. Ngươi có biết ta là ai không? Ta cho ngươi biết, ta chính là Đại công tử của phủ Thừa tướng, muội muội của ta là trắc phi của Tam vương gia, ngươi đừng tới đây. . . . . ."
Vũ Văn Tiểu Tam vẻ mặt kinh ngạc nhìn hắn, rồi sau đó khuôn mặt đầy ảo não đi về phía hắn: "Ai nha, thì ra là Đại công tử của phủ Thừa tướng, thất kính thất kính!" Nói xong thì hành lễ với hắn một cái.
Lần này chỉ trong nháy mắt, ánh mắt mọi người lại trở nên khinh bỉ, vừa nghe là công tử Thừa tướng gia thì liền mở miệng nịnh hót!
Chân mày A Cổ Đạt Mộc càng thêm gắt gao nhíu lại một chỗ!
Giữa đôi lông mày của Gia Luật Trục Nguyên xẹt qua chút thâm ý. Con trai của Nguyệt Dịch Thừa lại có phẩm chất như vậy? Thật đúng là làm cho hắn có chút thất vọng!
Nguyệt Ngũ Phong vừa nhìn thấy Vũ Văn Tiểu Tam hành lễ với mình, liền phấn khích trở lại: "Ha ha. . . . . . Sợ chưa! Nếu như bây giờ ngươi ở trước mặt mọi người quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, Bản công tử có thể tạm tha cho ngươi! Hơn nữa sẽ mang ngươi về phủ thương yêu thật tốt. Sau này đi theo Bản công tử, ngươi tha hồ mà hưởng vinh hoa phú quý!"
Bên môi Vũ Văn Tiểu Tam treo một nụ cười tà, cười híp mắt mở miệng: "Công tử nói thật sao?"
"Tất nhiên là thật!" Nguyệt Ngũ Phong vừa nói vừa cười đắc ý nhìn hắn, chờ hắn tới đây thỏa mãn yêu cầu của mình.
Vũ Văn Tiểu Tam đi tới trước mặt hắn, từ từ cúi người xuống. Trong đám người đều là từng tiếng thở dài thổn thức. . . . . .
Nhưng mà mỗ nữ sau khi khom lưng đến vị trí mình muốn, liền hung hăng đá một cước nữa về phía Nguyệt Ngũ Phong không có chút phòng bị nào. . . . . .
Nguyệt Ngũ Phong lần nữa che hạ thân của mình rồi nhảy lên: "Ai da! Thật là đau! Thật là đau! Cái tên đê tiện này, ta nhất định nói cha ta giết chết ngươi. Ai da!" Sắc mặt hắn đỏ bừng lần nữa, đau đến liên tục đổ mồ hôi lạnh! Một cước này Vũ Văn Tiểu Tam không hề lưu tình!
Suýt chút nữa mọi người không thể tỉnh táo lại từ sự việc đột nhiên chuyển biến này rồi! Rõ ràng bọn họ cho là người này đang chuẩn bị cúi lạy để cầu xin tha thứ, đột nhiên sao lại cho Nguyệt Ngũ Phong một kích trí mạng rồi hả?
"Còn dám mắng đại gia của ngươi sao?" Vũ Văn Tiểu Tam vừa nói vừa bay lên đá một cước vào đầu của hắn. Nguyệt Ngũ Phong nhận một cước này liền nằm trên mặt đất, không thể động đậy nữa!
Chỉ là đôi tay vẫn còn che hạ thân thật chặt, nằm trên đất rên rỉ! Lại không dám mở miệng nói năng lỗ mãng nữa!
Nhìn hai mẹ con bên kia, trên mặt còn rưng rưng nước mắt. Vũ Văn Tiểu Tam đi lên trước, cười hì hì mở miệng: "Không sao, các ngươi nhanh trở về nhà đi!"
Vừa nói vừa đưa tay đỡ các nàng dậy, mở miệng: "Tên ác bá này đã sớm nên thu thập!" Nói xong nhìn Nguyệt Ngũ Phong vẫn còn đang nằm dưới đất "Còn không cút ngay cho lão tử, sau này ta gặp ngươi một lần liền đánh một lần!"
Hai mẹ con tất nhiên là thiên ân vạn tạ nàng: "Đa tạ công tử cứu giúp!"
Mặc dù họ không phải là gia đình giàu có, nhưng trong nhà cũng có chút sản nghiệp nhỏ bé, bà lão kia liền nói với Vũ Văn Tiểu Tam: "Công tử, thật là đa tạ ngài! Phụ thân đứa nhỏ này mất sớm, trong nhà chỉ còn lại hai mẹ con chúng ta. Hôm nay nếu như không có công tử, nữ nhi của ta đã bị người ta bắt đi rồi, vậy về sau ta biết sống thế nào nữa chứ!
Trong lòng càng nghĩ cáng sợ, hối hận không nên vì nổi hứng mà dẫn nữ nhi đi dạo phố.
Vũ Văn Tiểu Tam nhếch môi cười, lại nổi lên chính nghĩa muốn sắm vai hiệp sĩ, mặt đầy chính khí mở miệng: "Tại hạ đi lại trên giang hồ là vì muốn giải quyết những chuyện bất bình này! Những việc này đều là chuyện tại hạ phải làm, phu nhân không cần khách khí như thế! Nếu người trong thiên hạ ai cũng lương thiện, không làm chuyện ác, đồng thời cũng không để cho những kẻ phạm pháp tiêu dao ngoài vòng pháp luật, nhất định có thể sáng lập ra một thiên hạ thái bình!"
Tiểu Nguyệt ở một bên giựt giựt khóe miệng, tiểu như nhà nàng khi nào trở nên thiện lương như vậy? Có lòng chính nghĩa. . . .như vậy hả?
Lời này vừa nói ra, dân chúng bên cạnh đều có vẻ mặt hổ thẹn. Mới vừa rồi bọn họ chỉ vây xem, không có người nào có gan ra tay tương trợ!
Trên mặt Hoàn Nhan Trác tất cả đều là tán thưởng: "Vương thượng, hạ thần cho là người này nếu có thẻ trợ giúp cho Mông Man đế quốc, nhất định là phúc của Mông Man đế quốc ta!"
A Cổ Đạt Mộc quay đầu nhìn Hoàn Nhan Trác: "Hoàn Nhan Trác, ngươi cuối cùng cũng nói đúng một lần! Vị tiểu công tử này, aizz, nếu hiện nay chúng ta không phải là ẩn núp đến chỗ này , ta thật sự muốn đi ra ngoài kết giao bằng hữu với hắn!"
Ai ngờ Gia Luật Trục Nguyên người từ trước đến giờ rất khen ngợi nhân tài lại giựt giựt khóe môi, giọng nói mang theo chút cuồng ngạo vang lên: "Người này rất chính nghĩa sao? Chưa chắc!"
Tuy nói hành vi và lời của hắn nói rất giống một người rất có chình nghĩa. Nhưng mà trên người của người này, trong xương không có lộ ra cỗ chánh khí nào hết!
Hoàn Nhan Trác và A Cổ Đạt Mộc đều nhìn Vương bọn hắn, rồi im lặng không nói thêm gì nữa, vương thượng tuyệt đối không thể nào nhìn lầm!
Trên mặt cô nương kia đầy nước mắt, nhìn gần thấy khuôn mặt Vũ Văn Tiểu Tam như bạch ngọc, lại nghe lời hắn vừa nói. Vì thế lúc này sắc mặt mắc cỡ đỏ bừng, nhỏ giọng mở miệng: "Tạ. . . . . . Tạ ơn công tử cứu mạng! Tiểu nữ tử không có gì báo đáp, nguyện ý lấy thân đền đáp!"
Gì? Ở một bên Tiểu Nguyệt không dám tin trợn to mắt, lấy thân đền đáp với tiểu thư nhà nàng hả? Vị cô nương này không có lầm chứ?
Vũ Văn Tiểu Tam cũng rất là kích động, hưng phấn nắm tay của nàng ta: "Có thật không? Nàng nói là thật sao?"
Bộ dáng mừng rỡ như điên của Vũ Văn Tiểu Tam làm cho cô nương kia mắc cỡ, hai gò má đỏ bừng: "Công tử, tiểu nữ tử nói là sự thật!"
Nói xong nhìn Vũ Văn Tiểu Tam vẫn đang nắm chặt tay mình, càng thêm ngượng ngùng.
Mẫu thân vị cô nương kia ở một bên nhìn hai người bọn họ, trên mặt cũng lộ ra vẻ vui mừng: "Vị công tử này anh tuấn tiêu sái, phong thần tuấn lãng, là người tràn đầy chính nghĩa. Lại là ân nhân cứu mạng của tiểu nữ, nếu tiểu nữ có thể gả cho công tử, đó chính là phúc khí mấy đời mới tu được. Nếu là tiểu nữ may mắn tìm được lang quân như ý, bà già này dù chết rồi, ở dưới cửu tuyền cũng có thể yên tâm!"
Tiểu Nguyệt nghe xong bộ dáng như nuốt phải một con ruồi. Vẻ mặt không thể tin nhìn hai người bọn họ, không phải chứ? Muốn giao nữ nhi cho tiểu thư nhà nàng? Hơn nữa còn là phó thác trước khi chết nữa chứ?
"Ai da, nói như vậy làm cho ta rất là xấu hổ đó!" Bộ dáng Vũ Văn Tiểu Tam vui mừng, quên mình là đang nữ cải nam trang, ***. Rốt cuộc cũng có một cô nương coi trọng nàng, nàng đã nói Vũ Văn Tiểu Tam nàng phong cách cao quý như thế, dung mạo xuất chúng như vậy, có người mắt mù mới không thích?
Cái từ "Ai da" này thành công để cho nét mặt mọi người đồng loạt cứng đờ. . . . . .
A Cổ Đạt Mộc có chút tiếc nuối thu hồi ánh mắt: "Ai, đáng tiếc! Công tử này kết duyên với cô nương kia thì có chút lãng phí!" Nói xong chính hắn cũng ngớ người, hắn đang tiếc cái gì hả? Người ta cưới vợ, quan hệ vớ vẩn gì đến hắn hả?
Cô nương kia xấu hổ nắm lại tay Vũ Văn Tiểu Tam: "Quân làm thành Bàn Thạch, thiếp làm thành bồ vi, từ đây về sau mỗi ngày làm lang quân!" (nói thật đoạn này ta chỉ hiểu sơ sơ, không dám chế loạn, mọi người tự hiểu nha)
Mỗ nữ càng thêm vô cùng vui sướng hài lòng mở miệng: "Bồ vi nhận như tơ, Bàn Thạch không dời đi!"
"Tốt! Tốt! Hôm nay bà lão này liền giao nữ nhi cho công tử, không biết nhà công tử ở nơi nào? Chúng ta chọn ngày thành hôn!" Bà lão vừa nói vừa nhìn Vũ Văn Tiểu Tam. Dựa theo y phục vị công tử này mặc, tuyệt đối là con nhà đại phú đại quý. Nếu nữ nhi có thể tìm được một lang quân như ý như vậy, bà quả thật có thể an tâm rồi!
Vũ Văn Tiểu Tam đã đắc ý đến quên hình rồi, say mê cuồng nhiệt chuẩn bị khai phủ tướng quân ra, mở miệng nói: "Bản công tử ở tại. . . . . ."
"Công tử!" Giọng nói cảnh cáo của Tiểu Nguyệt vang lên, nếu để cho tiểu thư nói ra phủ tướng quân, hậu quả khó mà lường được! Hơn nữa tiểu thư là nữ, cô gái kia cũng là nữ, tiểu thư đây là nổi điên cái gì hả, lại muốn lập gia đình với một cô gái?
Sắc mặt Vũ Văn Tiểu Tam cứng đờ, giờ mới nhận ra mình đã vui mừng quá độ. Nếu như thật sự đáp ứng thì không phải đã làm hại con gái nhà người ta sao? Vì vậy cố làm ra vẻ kinh ngạc mở miệng: "Ai nha, quá vui mừng ngược lại quên, chuyện này còn chưa bẩm báo gia mẫu. Mà từ xưa đến nay, hôn nhân là chuyện lớn, phải nghe lệnh cha mẹ, còn phải có mai mối nữa chứ. Tại hạ còn phải về nhà thương thảo cùng gia mẫu, mới có thể quyết định được!"
Vì vậy mọi người lại cùng nhau cảm thán: "Thật đúng là một hiếu tử!"
"Đúng vậy! Đúng vậy!" Có người đáp lời.
"Vị công tử này anh tuấn tiêu sái, là người chính phái, võ công lại cao cường. Nếu so Tứ Đại công tử đều không thua kém đâu!" Lại có một người phát biểu.
"Đúng vậy! Đúng vậy!" . . . . . .
Vì vậy, từ hôm nay trở đi, Tứ Đại công tử đã biến thành ngũ đại công tử. . . . . .
Bà lão kia vừa nghe, rất là cảm thán mở miệng: "Nhìn này, bà lão này nhất thời vui mừng lại quên chuyện lớn như vậy. Công tử mau về nhà bẩm báo lệnh đường đi! Công tử có hiếu như vậy, thật sự làm bà lão này thán phục!"
Tiểu Nguyệt vẻ mặt chết lặng đứng ở một bên, bẩm báo"Lệnh đường" ? Dường như tiểu thư vừa sanh ra, phu nhân đã chết rồi mà? Muốn đi đâu để bẩm báo hả?
"Đã như thế, vậy tại hạ cáo từ trước!" Nói xong ôm quyền, rất ra dáng giang hồ hiệp nghĩa.
Cô nương kia vội vàng đuổi theo hai bước: "Vậy khi nào công tử tới cầu hôn?" Hắn ngay cả nhà nàng ở đâu cũng không biết mà!
"Cô nương, mọi sự tùy duyên, nếu chúng ta có duyên. Lúc gặp lại, chính là ngày lập gia đình, nếu là vô duyên. . . . . ." Nói qua cười cười, ý vị rõ ràng, cũng vì nụ cười kia làm khấy động vô số mùa xuân của các cô nương trên đường cái.
Đáy mắt thiếu nữ tử này tràn đầy thâm tình nhìn "Hắn" . . . . . .
Thấy hắn nói như thế, đáy mắt cô nương kia đều là mất mác: "Công tử, nếu không có duyên gặp lại, chẳng phải tiểu nữ tử không thể nào báo đáp đại ân của công tử sao?"
Thật ra thì Vũ Văn Tiểu Tam rất muốn nói: nếu ngươi muốn báo đáp như vậy thì cứ cho ta một khoản bạc đi? Nhưng mà xét thấy bây giờ mình đang diễn vai anh hùng, cho nên khí thế lẫm liệt mở miệng: "Cô nương, thường nói thi ân không cần báo đáp. Nếu tại hạ đã cứu người chỉ vì để cho người ta báo đáp, vậy sẽ không có ý nghĩa gì nữa rồi, huống chi những chuyện này là việc tại hạ nên làm!"
Nói xong lời này, người đi đường cũng cực kỳ sùng bái mà nhìn nàng. Người tốt như vậy, có tấm lòng tốt như vậy, rất hiếm thấy đó!
Sợ là Võ Lâm Minh Chủ, đồng thời cũng là Liệt Diễm Các chủ Phong Cuồng Tiêu cũng không có được khí phách như vậy đâu!
Vì vậy, uy vọng của Phong Cuồng Tiêu cứ như vậy không giải thích được rớt xuống ngàn trượng. . . . .
"Cô nương dừng bước, tại hạ cáo từ! Đại Nguyệt, đuổi theo!" Vũ Văn Tiểu Tam nói xong, liền nhẹ nhàng bước đi.
"Đại Nguyệt?" Tiểu Nguyệt sững sờ một hồi lâu, mới phản ứng được thì ra là đang gọi nàng, đỉnh đầu đầy vạch đen đuổi theo. . . . . .
Lúc này, Nguyệt Ngũ Phong đang che hạ thân nửa ngày không có lên tiếng lại hét lên: "Tiểu tử! Có gan ngươi lưu lại tên! Bản công tử tuyệt đối sẽ không bỏ qua ngươi!"
Trên mặt Vũ Văn Tiểu Tam lộ ra một nụ cười hèn mọn, vui sướng hài lòng mở miệng: "Muốn biết tên của bản công tử sao? Ngươi nghe kỹ cho ta, lão tử gọi là Liệt Thác Nhĩ Tư Thái!"
Nói xong cất bước nghênh ngang rời đi. . . . . .
Lưu lại một đám quần chúng với ánh mắt sùng bái không thôi ở phía sau của nàng!
Ha ha ha. . . . . . Thoải mái ***, cảm giác làm anh hùng thật không tệ, ha ha ha, rất thoải mái!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.