Hãn Phi Bổn Vương Giết Chết Ngươi
Quyển 3 - Chương 72: Chương 19.4: Hôn lễ của hắn
Mê Loạn Giang Sơn
24/04/2015
Hắn làm sao biết, các đại thần mới đầu là tuyệt vọng, nhưng yên lặng hơn hai năm, lúc muốn nói lần nữa thì Vũ Văn Tiểu Tam xuất hiện. Hắn đối với nàng đều là có cầu tất ứng, vì vậy mọi người đều cho rằng đứa bé trong bụng Vũ Văn Tiểu Tam chính là của vương. Bao gồm hai tiểu hài tử kia, bọn họ cũng cho là chính là con trai của vương. Bọn họ chỉ chờ Vũ Văn Tiểu Tam sinh con xong, mới xin cho nàng một thanh phận là vương hậu!
Mà hiểu rõ mọi chuyện chỉ có A Cổ Đạt Mộc và Hoàn Nhan Trác, vì giúp vương thượng che giấu thân phận của Vũ Văn Tiểu Tam, cho nên cũng không nói gì.
"Nghĩa huynh không chuẩn bị cưới cho ta một tẩu tẩu sao?" Hỏi lời này, nàng quay đầu nhìn hắn một chút, trên mặt lộ ra chút ý cười.
Trên khuôn mặt khí phách lộ ra một nụ cười cực kỳ cuồng ngạo: "Thiên hạ này không có nữ nhân xứng với trẫm!" Lúc nói lời này, gió đêm nổi lên, tay áo tung bay đầy khí phách, thật là có chút tư thế đứng ngạo nghễ trên thiên hạ!
"Vậy huynh trưởng không cưới vợ sao?" Tám tháng này, đây là lần đầu tiên nàng quan tâm đến một chuyện như vậy, thậm chí có chút bộ dáng truy hỏi kỹ càng sự việc.
"Không cưới!" Dù sao đã nhiều năm như vậy, cưới và không cưới cũng không có bao nhiêu khác biệt.
"Vương vị của huynh. . . . . . ?" Sinh con nối dõi cũng là trách nhiệm của vương. Hắn không thành hôn, vương vị sẽ do ai thừa kế?
"Vương vị, để cho con trai của đệ đệ ta thừa kế, cũng giống nhau thôi." Dù sao làm vương, hắn cũng không để lại thiên hạ cho đời sau của hắn, lại đưa cho người khác, cũng tránh cho con trai của mình nói cha vô năng.
Lúc này Vũ Văn Tiểu Tam mới chăm chú nhìn hắn: "Huynh trưởng, nếu huynh đã không cưới, vậy giúp muội một việc được không?"
"Có lời gì cứ nói, huynh có khi nào cự tuyệt yêu cầu của muội chưa?" Cho tới bây giờ đều là nàng muốn thứ gì, hắn sẽ cho cái đó.
"Lấy muội!" Hai chữ, vang vang có lực.
"Muội nói cái gì?" Hắn thậm chí hoài nghi là mình nghe lầm, sao nàng có thể nói ra lời như vậy? Không phải nàng thích người đó. . . . . . Nghĩ tới liền hiểu ra, "Muội muốn làm cho hắn xem?"
"Dạ!" Nàng muốn hắn biết, Vũ Văn Tiểu Tam nàng cũng không phải là không thể không có hắn. Hắn có thể đón dâu, nàng cũng có thể lập gia đình. Ai cũng sẽ không thua!
"Được thôi." Nở nụ cười không sao cả. Một vị trí vương hậu, hắn không coi là cái gì. Huống chi, hắn cũng chưa chuẩn bị đón dâu, "Vậy có muốn ta lan truyền tin tức này ra ngoài?"
Nếu không phải lan truyền đến chỗ Hiên Viên Vô Thương đó, chỉ sợ cũng không có tác dụng gì?
"Ừ. Ngày thành hôn là ba ngày sau." Ba ngày sau, hắn cưới người khác, nàng gả cho người khác, từ đó hai bên đều không liên quan gì đến nhau.
Gia Luật Trục Nguyên cười cười, hắn tự nhiên biết nàng không phải thật tâm gả cho hắn. Lần thành thân này, bất quá là tượng trưng mà thôi. Ba ngày sau, thật ra thì chuẩn bị ngược lại có chút phiền phức.
Nhưng chỉ làm một tuồng kịch mà thôi, cũng không cần quá chân thực!
"Được, ba ngày sau."
. . . . . .
Ba ngày sau, thiên hạ đều biết vương của Mông Man đế quốc, Gia Luật Trục Nguyên muốn thành thân. Người muốn cười lại là vương phi trước kia của nhiếp chính vương Dạ Mị đế quốc!
Cả nước Mông Man đế quốc đều kinh hãi! Đám đại thần kia càng thêm hận không được buổi lễ trực tiếp gặp trở ngại! Làm một hồi lâu, bọn họ cho nàng thật sự là vương hậu, không ngờ lại là vương phi trước kia của người ta! Mà hai đứa bé kia, cộng thêm đứa bé trong bụng, đều không phải là của vương!
Đám cưới chuẩn bị trong ba ngày ba đêm, văn võ bá quan cả triều quỳ trước trướng của vương ba ngày ba đêm! Không nói đến vương của bọn họ muốn kết hôn là phi tử trước kia của người khác, còn là nữ nhân có hai đứa bé, còn ôm một bụng bầu. Vậy mà vương còn muốn cưới nàng, đây không phải là chuyện cười lớn sao?
Người trong thiên hạ nhìn thì giống như không nói gì, thật ra đều đang chờ đợi xem chuyện cười của vương! Đây chính là đội nón xanh mơn mởn đó, so với màu xanh của ngọn núi còn tươi hơn! So màu xanh của lá cây khắp núi còn xanh hơn! Thật không rõ vương là đang suy nghĩ cái gì!
Nhưng bọn hắn quỳ ba ngày ba đêm, cũng không hề ảnh hưởng gì đến vương của bọn hắn!
Lúc nên ăn cơm thì ăn cơm, lúc nên uống trà thì uống trà. Dứt khoát miễn lâm triều luôn, nói không muốn nhìn thấy khuôn mặt bọn họ làm cho người ta chán ghét.
Cho nên hôn lễ vẫn tiến hành đúng giờ .
"Ca ca, huynh nói mẫu thân là thật muốn gả cho cữu cữu sao?" Nhìn đám người đi lui đi tới, từng tỳ nữ vào trướng thay đổi y phục cho mẫu thân.
Sau khi hai đứa bé ba tuổi rình cách trướng của Vũ Văn Tiểu Tam khoảng mười thước.
Hiên Viên Lạc Thần mím mím môi, gật đầu một cái: "Nhất định là đúng! Phụ thân cũng đón dâu rồi!" Hiên Viên Lạc Thần nói xong, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ xuất hiện vẻ mặt xám tro. Hắn thật không nghĩ tới phụ thân lại có thể cưới người khác! Không phải phụ thân rất thích mẫu thân sao?
"Ca ca, thật ra thì ta nhớ phụ thân rồi!" Hiên Viên Sở Cuồng nói xong, trong cặp mắt to ngập nước chứa đầy nước mắt. Bọn hắn đã đi lâu như vậy, tám tháng, tám tháng không có nhìn thấy phụ thân rồi đó! Tuy có lúc phụ thân rất xấu, không thương bọn họ, thích ném bọn họ khắp nơi, nhưng bọn họ đều biết thật ra phụ thân rất thương bọn họ.
Nhưng tại sao, cũng đã tám tháng rồi mà phụ thân vẫn không đi tìm bọn hắn, còn muốn cưới nữ nhân khác! "Ca ca, có phải phụ thân không quan tâm chúng ta rồi không?" Nhất định là phụ thân không cần bọn họ nữa, cũng không cần mẫu thân rồi.
Tiểu Lạc Thần nghe lời này của hắn, đáy mắt cũng xuất hiện chút lệ quang, cắn răng mở miệng: "Chúng ta cũng không cần phụ thân nữa!" Thật ra thì hắn cũng nhớ phụ thân rồi!
"Ca ca, chúng ta trở về làm phụ thân không thể cưới người khác nữa có được hay không?" Cắn môi dưới, nước mắt trong đôi mắt đó rốt cuộc không nhịn được nữa mà chảy ra, lăn dài trên gò má mềm mại.
Làm phụ thân không thể cưới người khác, nhưng mẫu thân đã muốn gả cho người khác rồi! "Ngươi, tên đần độn này!" Rống một tiếng về phía Hiên Viên Sở Cuồng, nhưng mình cũng không nhịn được mà khóc lên.
Tiểu Nguyệt ở một bên nhìn hạ nhân giúp Vũ Văn Tiểu Tam thay y phục, đáy lòng bách vị tạp trần.
Vũ Văn Tiểu Tam cứ ngồi như vậy, không nhìn ra là vui hay buồn. Những ngày này, chuẩn bị hôn lễ của nàng, nhưng tin tức nghe được đều là hôn lễ của hắn.
Nghe nói nhiếp chính vương Dạ Mị quốc ném vạn kim, mời thợ thủ công đệ nhất thiên hạ xây phòng bằng ngọc lưu ly cho tân vương phi của hắn. . . . . .
Nghe nói đích thân nhiếp chính vương Dạ Mị quốc mới tú nương đệ nhất thiên hạ, thêu giá y cho tân vương phi của hắn. . . . . .
Nghe nói. . . . . .
Nghe nói rất nhiều rất nhiều, đơn giản đều là tin tức hắn muốn cưới tân vương phi. Cười lạnh một tiếng, Hiên Viên Vô Thương, ngươi cưới người khác, Vũ Văn Tiểu Tam ta cũng có thể gả cho người khác!
. . . . . .
Tại đại sảnh hôn lễ.
Trên khuôn mặt Gia Luật Trục Nguyên treo một nụ cười không rõ ý, chờ tân nương bụng lớn che khăn voan đỏ. Trong lòng cũng có chút thầm than, không phải mình đối với nàng quá tốt rồi sao! Sau hôn lễ này, mặt mũi của mình sợ là mất hết rồi!
Vương của Mông Man đế quốc, đội nón xanh lên đầu mình!
"Nhất Bái Thiên Địa!" . . . . . .
"Nhị Bái Cao Đường!" . . . . . .
"Phu thế. . . . . ."
Đúng lúc này, đột nhiên chân Vũ Văn Tiểu Tam mềm nhũn, suýt nữa ngã ngồi xuống đất! Thật may là Gia Luật Trục Nguyên kịp đỡ nàng: "Muội làm sao vậy?" Khăn voan đỏ rơi xuống đất, lộ ra dung nhan hơi tái nhợt.
Nàng che bụng của mình: "Muội giống như là muốn sinh!"
"Mời bà mụ! Nhanh đi mời bà mụ!" Hỉ nương vội vàng kêu một tiếng.
Trong hôn lễ lại muốn sinh. Aizz, đây thật là. . . . . .
Nàng lại cười, cười ra nước mắt. Nàng muốn sinh, thời điểm nàng muốn sinh cũng là lúc hắn thành thân! Lúc hắn thành thân. . . . .
Mà hiểu rõ mọi chuyện chỉ có A Cổ Đạt Mộc và Hoàn Nhan Trác, vì giúp vương thượng che giấu thân phận của Vũ Văn Tiểu Tam, cho nên cũng không nói gì.
"Nghĩa huynh không chuẩn bị cưới cho ta một tẩu tẩu sao?" Hỏi lời này, nàng quay đầu nhìn hắn một chút, trên mặt lộ ra chút ý cười.
Trên khuôn mặt khí phách lộ ra một nụ cười cực kỳ cuồng ngạo: "Thiên hạ này không có nữ nhân xứng với trẫm!" Lúc nói lời này, gió đêm nổi lên, tay áo tung bay đầy khí phách, thật là có chút tư thế đứng ngạo nghễ trên thiên hạ!
"Vậy huynh trưởng không cưới vợ sao?" Tám tháng này, đây là lần đầu tiên nàng quan tâm đến một chuyện như vậy, thậm chí có chút bộ dáng truy hỏi kỹ càng sự việc.
"Không cưới!" Dù sao đã nhiều năm như vậy, cưới và không cưới cũng không có bao nhiêu khác biệt.
"Vương vị của huynh. . . . . . ?" Sinh con nối dõi cũng là trách nhiệm của vương. Hắn không thành hôn, vương vị sẽ do ai thừa kế?
"Vương vị, để cho con trai của đệ đệ ta thừa kế, cũng giống nhau thôi." Dù sao làm vương, hắn cũng không để lại thiên hạ cho đời sau của hắn, lại đưa cho người khác, cũng tránh cho con trai của mình nói cha vô năng.
Lúc này Vũ Văn Tiểu Tam mới chăm chú nhìn hắn: "Huynh trưởng, nếu huynh đã không cưới, vậy giúp muội một việc được không?"
"Có lời gì cứ nói, huynh có khi nào cự tuyệt yêu cầu của muội chưa?" Cho tới bây giờ đều là nàng muốn thứ gì, hắn sẽ cho cái đó.
"Lấy muội!" Hai chữ, vang vang có lực.
"Muội nói cái gì?" Hắn thậm chí hoài nghi là mình nghe lầm, sao nàng có thể nói ra lời như vậy? Không phải nàng thích người đó. . . . . . Nghĩ tới liền hiểu ra, "Muội muốn làm cho hắn xem?"
"Dạ!" Nàng muốn hắn biết, Vũ Văn Tiểu Tam nàng cũng không phải là không thể không có hắn. Hắn có thể đón dâu, nàng cũng có thể lập gia đình. Ai cũng sẽ không thua!
"Được thôi." Nở nụ cười không sao cả. Một vị trí vương hậu, hắn không coi là cái gì. Huống chi, hắn cũng chưa chuẩn bị đón dâu, "Vậy có muốn ta lan truyền tin tức này ra ngoài?"
Nếu không phải lan truyền đến chỗ Hiên Viên Vô Thương đó, chỉ sợ cũng không có tác dụng gì?
"Ừ. Ngày thành hôn là ba ngày sau." Ba ngày sau, hắn cưới người khác, nàng gả cho người khác, từ đó hai bên đều không liên quan gì đến nhau.
Gia Luật Trục Nguyên cười cười, hắn tự nhiên biết nàng không phải thật tâm gả cho hắn. Lần thành thân này, bất quá là tượng trưng mà thôi. Ba ngày sau, thật ra thì chuẩn bị ngược lại có chút phiền phức.
Nhưng chỉ làm một tuồng kịch mà thôi, cũng không cần quá chân thực!
"Được, ba ngày sau."
. . . . . .
Ba ngày sau, thiên hạ đều biết vương của Mông Man đế quốc, Gia Luật Trục Nguyên muốn thành thân. Người muốn cười lại là vương phi trước kia của nhiếp chính vương Dạ Mị đế quốc!
Cả nước Mông Man đế quốc đều kinh hãi! Đám đại thần kia càng thêm hận không được buổi lễ trực tiếp gặp trở ngại! Làm một hồi lâu, bọn họ cho nàng thật sự là vương hậu, không ngờ lại là vương phi trước kia của người ta! Mà hai đứa bé kia, cộng thêm đứa bé trong bụng, đều không phải là của vương!
Đám cưới chuẩn bị trong ba ngày ba đêm, văn võ bá quan cả triều quỳ trước trướng của vương ba ngày ba đêm! Không nói đến vương của bọn họ muốn kết hôn là phi tử trước kia của người khác, còn là nữ nhân có hai đứa bé, còn ôm một bụng bầu. Vậy mà vương còn muốn cưới nàng, đây không phải là chuyện cười lớn sao?
Người trong thiên hạ nhìn thì giống như không nói gì, thật ra đều đang chờ đợi xem chuyện cười của vương! Đây chính là đội nón xanh mơn mởn đó, so với màu xanh của ngọn núi còn tươi hơn! So màu xanh của lá cây khắp núi còn xanh hơn! Thật không rõ vương là đang suy nghĩ cái gì!
Nhưng bọn hắn quỳ ba ngày ba đêm, cũng không hề ảnh hưởng gì đến vương của bọn hắn!
Lúc nên ăn cơm thì ăn cơm, lúc nên uống trà thì uống trà. Dứt khoát miễn lâm triều luôn, nói không muốn nhìn thấy khuôn mặt bọn họ làm cho người ta chán ghét.
Cho nên hôn lễ vẫn tiến hành đúng giờ .
"Ca ca, huynh nói mẫu thân là thật muốn gả cho cữu cữu sao?" Nhìn đám người đi lui đi tới, từng tỳ nữ vào trướng thay đổi y phục cho mẫu thân.
Sau khi hai đứa bé ba tuổi rình cách trướng của Vũ Văn Tiểu Tam khoảng mười thước.
Hiên Viên Lạc Thần mím mím môi, gật đầu một cái: "Nhất định là đúng! Phụ thân cũng đón dâu rồi!" Hiên Viên Lạc Thần nói xong, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ xuất hiện vẻ mặt xám tro. Hắn thật không nghĩ tới phụ thân lại có thể cưới người khác! Không phải phụ thân rất thích mẫu thân sao?
"Ca ca, thật ra thì ta nhớ phụ thân rồi!" Hiên Viên Sở Cuồng nói xong, trong cặp mắt to ngập nước chứa đầy nước mắt. Bọn hắn đã đi lâu như vậy, tám tháng, tám tháng không có nhìn thấy phụ thân rồi đó! Tuy có lúc phụ thân rất xấu, không thương bọn họ, thích ném bọn họ khắp nơi, nhưng bọn họ đều biết thật ra phụ thân rất thương bọn họ.
Nhưng tại sao, cũng đã tám tháng rồi mà phụ thân vẫn không đi tìm bọn hắn, còn muốn cưới nữ nhân khác! "Ca ca, có phải phụ thân không quan tâm chúng ta rồi không?" Nhất định là phụ thân không cần bọn họ nữa, cũng không cần mẫu thân rồi.
Tiểu Lạc Thần nghe lời này của hắn, đáy mắt cũng xuất hiện chút lệ quang, cắn răng mở miệng: "Chúng ta cũng không cần phụ thân nữa!" Thật ra thì hắn cũng nhớ phụ thân rồi!
"Ca ca, chúng ta trở về làm phụ thân không thể cưới người khác nữa có được hay không?" Cắn môi dưới, nước mắt trong đôi mắt đó rốt cuộc không nhịn được nữa mà chảy ra, lăn dài trên gò má mềm mại.
Làm phụ thân không thể cưới người khác, nhưng mẫu thân đã muốn gả cho người khác rồi! "Ngươi, tên đần độn này!" Rống một tiếng về phía Hiên Viên Sở Cuồng, nhưng mình cũng không nhịn được mà khóc lên.
Tiểu Nguyệt ở một bên nhìn hạ nhân giúp Vũ Văn Tiểu Tam thay y phục, đáy lòng bách vị tạp trần.
Vũ Văn Tiểu Tam cứ ngồi như vậy, không nhìn ra là vui hay buồn. Những ngày này, chuẩn bị hôn lễ của nàng, nhưng tin tức nghe được đều là hôn lễ của hắn.
Nghe nói nhiếp chính vương Dạ Mị quốc ném vạn kim, mời thợ thủ công đệ nhất thiên hạ xây phòng bằng ngọc lưu ly cho tân vương phi của hắn. . . . . .
Nghe nói đích thân nhiếp chính vương Dạ Mị quốc mới tú nương đệ nhất thiên hạ, thêu giá y cho tân vương phi của hắn. . . . . .
Nghe nói. . . . . .
Nghe nói rất nhiều rất nhiều, đơn giản đều là tin tức hắn muốn cưới tân vương phi. Cười lạnh một tiếng, Hiên Viên Vô Thương, ngươi cưới người khác, Vũ Văn Tiểu Tam ta cũng có thể gả cho người khác!
. . . . . .
Tại đại sảnh hôn lễ.
Trên khuôn mặt Gia Luật Trục Nguyên treo một nụ cười không rõ ý, chờ tân nương bụng lớn che khăn voan đỏ. Trong lòng cũng có chút thầm than, không phải mình đối với nàng quá tốt rồi sao! Sau hôn lễ này, mặt mũi của mình sợ là mất hết rồi!
Vương của Mông Man đế quốc, đội nón xanh lên đầu mình!
"Nhất Bái Thiên Địa!" . . . . . .
"Nhị Bái Cao Đường!" . . . . . .
"Phu thế. . . . . ."
Đúng lúc này, đột nhiên chân Vũ Văn Tiểu Tam mềm nhũn, suýt nữa ngã ngồi xuống đất! Thật may là Gia Luật Trục Nguyên kịp đỡ nàng: "Muội làm sao vậy?" Khăn voan đỏ rơi xuống đất, lộ ra dung nhan hơi tái nhợt.
Nàng che bụng của mình: "Muội giống như là muốn sinh!"
"Mời bà mụ! Nhanh đi mời bà mụ!" Hỉ nương vội vàng kêu một tiếng.
Trong hôn lễ lại muốn sinh. Aizz, đây thật là. . . . . .
Nàng lại cười, cười ra nước mắt. Nàng muốn sinh, thời điểm nàng muốn sinh cũng là lúc hắn thành thân! Lúc hắn thành thân. . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.