Hãn Phi Bổn Vương Giết Chết Ngươi

Quyển 1 - Chương 101: Chương 20.2: Vô Thương lùng bắt trốn phi

Mê Loạn Giang Sơn

18/10/2014

Editor: Hoàng Dung

Nguồn:

Giày màu trắng không nhiễm bụi trần, xuất hiện trước mắt mọi người.

Giữa một đình viện to như vậy, một đám người đang quỳ xuống. Đám người ở giữa đều thống nhất mặc y phục màu đen, bên trái thống nhất mặc y phục nguyệt sắc, bên phải thống nhất mặc y phục băng lam.

Mà toàn bộ người làm Thất Vương phủ đã được thông báo không được bước vào nửa bước, cho nên cũng không biết bên trong viện này có cảnh tượng hoành tráng như vậy!

Tuy nhiên mọi người cũng có chút thấp thỏm, thuộc hạ của Vương Gia có mấy ngàn ẩn vệ, hai trang, tám các, hai mươi mốt lầu, tai mắt trải rộng khắp thiên hạ. Mà Thính Phong, Thính Vũ là hai các phụ trách theo dõi cả Hiên Viên đế quốc và thăm dò tình báo. Mà những ẩn vệ này là phụ trách an toàn của Vương Gia.

Hôm nay vì sao đột nhiên lại muốn triệu tập mọi người tới yết kiến? Trước kia thuộc hạ của Vương Gia chính là các tổ chức này, đều luôn tách ra hành động, ai làm việc nấy, không hề dính líu gì với nhau. Hôm nay lại vứt hết việc do thám cả Hiên Viên đế quốc qua một bên, đưa bọn họ ba đội nhân mã cùng tụ tập tại đây, là ý gì hả? Chẳng lẽ là muốn truyền đạt mệnh lệnh gì với họ ư?

"Các ngươi, đều là tâm phúc của Bổn vương, cũng là thủ hạ đắc lực của Bổn vương! Hôm nay tụ tập các ngươi lại đây là vì muốn lùng bắt vương phi của Bổn vương! Nếu làm xong chuyện này, từ đây Thính Vũ Các và Thính Phong các sẽ quản lý sáu các khác, còn 368 ẩn vệ về sau sẽ bảo vệ Bổn vương, một tấc cũng không rời. Nếu như làm không được, toàn thể giết, có dị nghị gì không?"

Một cỗ khí phách quần lâm thiên hạ tản mát ra, khiến trong lòng mọi người không tự chủ mà chấn động. Nếu Vương Gia làm Hoàng đế, dù là hoàng đế hiện nay hay bất luận hoàng đế nào không phải đều kém xa sao!

"Dạ! Thuộc hạ nhất định không làm nhục sứ mạng!" Trên mặt mọi người đều là vẻ mặt kích động, thậm chí mơ hồ toát ra lục quang! Về sau chỉ bảo vệ Vương Gia, còn việc bảo vệ người khác sẽ giao cho ẩn vệ khác đi làm.

Ngày đêm bảo vệ Vương Gia an toàn, đây là vinh dự tối cao dành cho ẩn vệ! Mà quản lý sáu các khác, đây càng là ước mơ mười mấy năm qua của tất cả mọi người trong tám các đi!

Cũng chỉ là tìm người ở Hiên Viên đế quốc thôi, lấy năng lực của bọn họ, còn không phải là dễ như trở bàn tay sao? Đây thật là cơ hội tốt mà trời cao ban cho! Vận khí bọn họ thật tốt, giờ phút này đều ở tại Hiên Viên đế quốc!

Đình Vân ở một bên gian nan nuốt một ngụm nước miếng, trong bụng càng thêm đồng tình đối với vương phi. Vốn lấy năng lực những người này, muốn lật tung Kinh Thành để tìm được vương phi cũng không phải chuyện gì khó! Vương Gia còn treo phần thưởng cao như vậy! Cái gọi là có trọng thưởng tất có người dũng cảm, Vương Gia đây không phải là khiến đám người kia giống như điên lên để đi tìm vương phi sao?

Cho nên hắn càng thêm không dám tưởng tượng, sau khi vương phi bị tìm được, sẽ xảy ra chuyện gì! Nghĩ tới làm toàn thân càng thêm không nhịn được mà run lên!

"Vương Gia, không biết bộ dáng vương phi ra sao?" Có một người tiến lên hỏi thăm.

Hiên Viên Vô Thương đưa tay, ngay lập tức Đình Vân đem một bức họa đến trước mặt hắn, mở bức họa ra. Trong bức họa hiện lên một cô gái tuyệt sắc cười nói tự nhiên. Một cái nhăn mày, một nụ cười cũng cực kỳ giống như thật. Một nét bút, một nét vẽ đều có thể nhìn ra người vẽ tranh này dụng tâm cỡ nào!

Đây vốn là hắn trong lúc rãnh rỗi vẽ ra, nhưng không nghĩ lại biến thành bức họa để truy nã nàng!

"Thấy rõ ràng chưa?" Lạnh giọng mở miệng, ngưng mắt nhìn mọi người.

Mắt tất cả mọi người đều phát lục quang, thậm chí còn có nước miếng tràn ra. Không phải vì thèm thuồng sắc đẹp vương phi, mà là tưởng tượng đến phần thưởng Vương Gia vừa nói có liên hệ vô cùng lớn với nữ tử này, nên bọn họ nhìn tranh này liền không nhịn được kích động!

"Thấy rõ ràng rồi!" Thanh thế to lớn làm chim khiếp sợ bay vô số, tất cả mọi người hận không được lập tức xông ra bắt nữ nhân này trở lại giúp Vương Gia! Mặc dù bọn họ còn không biết Vương Gia có vương phi từ khi nào. Nhưng bây giờ, tất cả chuyện đó đều là râu ria , trong lòng của bọn họ chỉ có một việc, đó là hoàn thành nhiệm vụ, đạt được phần thưởng!

"Các ngươi đi đi!" Lời này vừa rơi xuống, mọi người đều lấy ra bản lĩnh xuất chúng của mình, bằng tốc độ nhanh nhất bay ra ngoài, tựa như cái mông bị bén lửa!

Nhưng mà sau lưng lại vang lên một giọng nói rất có từ tính: "Đứng lại!"

Mọi người bay đến một nửa, cùng nhau dừng lại. Vẻ mặt đưa đám quay đầu, Vương Gia sẽ không đổi ý chứ? Nhưng mà suy nghĩ một chút, Vương Gia tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện đổi ý, bọn họ mới thoáng yên tâm!

"Nàng có thể nữ giả nam trang!" Giọng nói tà mị vang lên.

Mọi người mừng rỡ gật đầu một cái, đây là một tin tức quan trọng. Nếu Vương Gia không nói, bọn họ có thể chỉ tìm nữ nhân!"Vương Gia, vậy bọn thuộc hạ cáo lui!" Thủ lĩnh Thính Vũ Các ôm quyền về phía Hiên Viên Vô Thương.

Hiên Viên Vô Thương gật đầu một cái, mọi người cùng nhau bay tiếp, chợt lại nghe thấy một tiếng: "Trở lại!"



Hả? Mọi người lại quay đầu, bay trở về, mặt đầy ai oán nhìn Hiên Viên Vô Thương: "Vương Gia, chuyện gì?"

"Không được tổn thương vương phi, nếu không Bổn vương muốn mạng của các ngươi!" Nhíu lông mày dặn dò.

"Dạ! Vương Gia, bọn thuộc hạ nhất định mang vương phi hoàn hảo không chút tổn hại về!" Dù Vương Gia không nói, bọn họ cũng không dám đả thương vương phi! Vương phi cao quý biết bao, bọn họ cũng không phải mượn lá gan trời đâu!

"Ừm!" Lần nữa gật đầu một cái, mọi người lần nữa bay ra bên ngoài, trên mặt đều là vẻ mặt hạnh phúc.

Chợt. . . . . ."Trở lại!" Vương Gia vừa hô to một tiếng.

Lại chuyện gì nữa? Lần đầu tiên mọi người sinh ra cảm giác không nhịn được đối với Vương Gia nhà bọn họ!

"Cũng không được dọa vương phi sợ!" Nhíu lông mày rất nghiêm túc nói một câu như thế, trên gương mặt tuyệt mỹ tràn đầy lo lắng.

À? Gọi bọn họ lại chính là vì một câu như vậy sao? Không nói tới chuyện, vương phi không biết bọn họ, bọn họ làm sao có thể dọa được vương phi hả?

Các chủ Thính Phong các đã đoán được trước: "Vương Gia yên tâm, thuộc hạ bảo đảm sẽ không làm vương phi sợ!"

Hiên Viên Vô Thương nhìn các chủ Thính Phong các một chút, khuôn mặt lãnh khốc, dung nhan cực kì tuấn tú. Mặc dù không bằng hắn, nhưng cũng coi như là một mỹ nam tử, khuôn mặt hắn lúc này liền tối đen: "Vương phi không thích mỹ nam tử, ngươi đừng xuất hiện trước mặt nàng!"

Hả? Các chủ Thính Phong các suýt nữa ngã quỵ! Vương phi không thích mỹ nam tử, vậy vì sao lại ở chung một chỗ với Vương Gia, thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử hả? Ngay sau đó nghĩ thông suốt ra, vương phi đây không phải là chạy trốn ư, Vương Gia còn phải truy nã nàng nữa, chắc thật sự là không thích ở chung với mỹ nam tử đây mà!

Lập tức gật đầu một cái: "Dạ! Thuộc hạ hiểu!" Bất quá sở thích của vương phi cũng quá kỳ quái đi?

Đình Vân ở một bên giựt giựt khóe miệng, im lặng quay đầu đi, hắn thật sự cái gì cũng không nghe thấy, thật sự không nghe thấy!

Không ngờ Hiên Viên Vô Thương lại nhìn hắn, đúng là càng xem càng không yên lòng: "Mà thôi! Sau khi các ngươi nhìn thấy vương phi, không cần phải lộ diện, trở lại thông báo cho Bổn vương, Bổn vương tự mình đi bắt người!"

"Dạ!" Mọi người cùng nhau đáp một tiếng, "Vương Gia còn có phân phó gì không?"

"Không có, chỉ vậy thôi! Các ngươi đi đi!" Lần này hắn mới chân chính yên tâm. Trong đôi mắt tà mị như hoa đào kia tràn đầy ý cười, chỉ là ý cười này không đạt đến đáy mắt!

Vũ Văn Tiểu Tam, rất tốt! Nếu để cho Bổn vương bắt được. . . . . . Đặc biệt là nếu lúc bắt được nàng, mà nàng lại đang ở bên cạnh mỹ nam tử, thì nàng cứ chờ xem bổn vương xử trí nàng thế nào!

Đình Vân không tự chủ được run rẩy thân thể. Vương phi, bản thân người tự cầu nhiều phúc đi!

. . . . . .

Vũ Văn Tiểu Tam đang ở trong khách sạn, đột nhiên không biết vì sao có cảm giác lạnh cả người, nhịn không được run một cái.

Gia Luật Trục Nguyên không hiểu quay đầu lại hỏi: "Làm sao vậy? Lạnh à?"

"Không có! Chỉ là không cẩn thận run lên một cái thôi!" Tại sao trong lòng nàng cứ có cảm giác kỳ kỳ thế nhỉ? Giống như lập tức sẽ xảy ra chuyện gì không tốt vậy!

Cùng lúc đó, A Cổ Đạt Mộc cầm đàn hương và rượu đi vào. . . . . .

Đặt một cái bàn ở cửa sổ, phía trên để một lư hương, bên trong cắm ba cây hương.

Đầu Tiểu Nguyệt đầy vạch đen nhìn tiểu thư nhà bọn họ khí thế rầm rộ, dường như bây giờ tiểu thư giả bộ làm nam nhân đã không nhìn ra sơ hở gì rồi. Nhưng không phải không nhìn ra sơ hở gì thì có thể tìm nam nhân kết bái chứ?

"Huynh đệ, còn không biết ngươi tên là gì!" Gia Luật Trục Nguyên cười nhìn nàng.

"Tên ta là Liệt Thác Nhĩ Tư Thái!" Mỗ nữ nói dối mà mặt không đỏ hơi thở không gấp.



"Huynh đệ, bây giờ chúng ta là huynh đệ kết nghĩa, ta hi vọng ngươi sẽ nói thật! Khắp thiên hạ cũng không có dòng họ này!" Bộ dạng Gia Luật Trục Nguyên trở nên nghiêm túc, tuy nói hắn đến bây giờ cũng không hiểu tại sao mình sẽ kết bái với vị công tử này. Nhưng nếu như đã quyết định kết bái, vậy nhất định phải thành thật với nhau!

Ặc, Vũ Văn Tiểu Tam nhìn hắn, trong bụng cũng có chút ảo não, gãi đầu một cái, mở miệng nói: "Thật ra tiểu đệ gọi là Bách Độ!" (Bách Độ là baidu đó mọi người)

Tiểu Nguyệt khóe miệng giật giật, sao lại là Bách Độ!

"Bách Độ? Chẳng lẽ là thiên hạ đệ nhất quái tài?" Hoàn Nhan Trác rất kinh ngạc mở miệng.

"Đệ nhất thiên hạ quái tài?" Lần này Vũ Văn Tiểu Tam thật sự không hiểu, nàng khi nào lại nổi danh như vậy hả?

Hoàn Nhan Trác nhìn hắn một chút, có chút kính trọng mở miệng: "Đối tửu đương ca, nhân sinh kỷ hà, thí như triêu lộ, khứ nhật khổ đa" (*)

(*)Ca hát khi có rượu, đời người có bao nhiêu, ví như sương mai, trải qua nhiều đau khổ

"Khảng đương dĩ khảng, ưu tư nan vong. Hà dĩ giải ưu, duy hữu đỗ khang!" (*) Vũ Văn Tiểu Tam nói xong, đôi mắt cười như vầng trăng khuyết. Không ngờ bài thơ nàng sao chép trong hội thi thơ ngày đó đã nổi danh như vậy rồi, đến người này cũng biết. (mấy bài thơ mà chị này sao chép của các tác giả trong mấy chương trước đó mọi người)

(*)Phóng khoáng lúc nào thì cứ phóng khoáng, ưu tư khó quên. Làm sao Giải Ưu, chỉ có Đỗ Khang

"Thơ này là do huynh đài làm sao?" Giờ khắc này Hoàn Nhan Trác ngay cả "Huynh đài" cũng gọi ra.

"Đúng vậy! Bất quá sao huynh đài lại biết được?" Mỗ nữ chẳng biết xấu hổ mà thừa nhận. Dù sao có phải nàng làm hay không? Trừ nàng cũng không còn người nào biết!

Ngược lại cặp mắt như chim ưng của Gia Luật Trục Nguyên lóe lóe, có thể làm ra câu thơ như vậy, hai chữ "Tài tình" tuyệt đối không thể biểu đạt được, rõ ràng chính là ngực có chí lớn! (nghĩa là người có chí lớn)

Hoàn Nhan Trác cũng rất kích động nhìn vương thượng nhà mình. Ánh mắt vương thượng quả nhiên không có sai, người như vậy nếu có thể giúp Mông Man đế quốc một tay thống nhất nghiệp lớn, cơ hội thành công có thể tăng lên gấp đôi!

"Là do phụ tử Công Tôn đại nhân cùng nhau truyền bá đấy!" Phụ tử Công Tôn Trường Khanh đều có thể xem là ngôi sao sáng trong giới văn học, dẫn dắt nền văn học thiên hạ phát triển. Lời bọn họ nói ra tự nhiên có rất nhiều người tin phục!

Ai nha, không ngờ Công Tôn Trường Khanh ngược lại là một người tốt!

"Ta nói tên của ta rồi, vậy ngươi nên nói tên của ngươi đi chứ?" Nghiêng đầu liếc nhìn hắn, thật ra thì trong bụng cũng có chút lấm tấm mồ hôi, bởi vì nàng dùng tên giả mà.

Khí phách cười một tiếng: "Gia Luật Trục Nguyên!" Bốn chữ hơi kiêu ngạo nói ra.

Hoàn Nhan Trác và A Cổ Đạt Mộc đều cả kinh. Tại sao vương thượng có thể cứ như vậy nói ra tên của mình chứ? Nơi này chính là địa giới của Hiên Viên đế quốc, nếu cái tên Bách Độ này là người của hoàng đế Hiên Viên, vậy vương thượng gặp nguy hiểm rồi!

Gia Luật Trục Nguyên không hề lo lắng, bởi vì tiềm thức hắn nói cho hắn biết, tiểu công tử ngọc diện này nhất định sẽ không bán đứng hắn!

Tiểu Nguyệt gãi gãi đầu, cảm giác cái tên này có chút quen thuộc. Nhưng mà nàng nghĩ không ra là ai, rất buồn bực đứng ở một bên.

Tất cả mọi người cùng chờ phản ứng của Vũ Văn Tiểu Tam. Tay của A Cổ Đạt Mộc và Hoàn Nhan Trác cũng hơi nắm chặt lại, chỉ cần biểu hiện của tên Bách Độ này có nửa điểm không đúng, bọn họ liền giết hắn! Thưởng thức hắn là một việc, nhưng an nguy của vương thượng phải đặt lên hàng đầu!

Ai ngờ, Vũ Văn Tiểu Tam ngẩng đầu lên rất là khinh bỉ nhìn hắn một cái: "Giọng điệu ngươi như vậy là sao hả! Còn ‘Gia Luật Trục Nguyên!’ là gì, gọi Gia Luật Trục nghĩa là không dậy nổi sao? Nếu họ của ta là Gia Luật, ta trực tiếp gọi Gia Luật Tranh Giành, so với tên của ngươi nghe khí phách nhiều!"

Nói cái tên cũng chảnh tựa như nhị ngũ bát vạn, đúng là bệnh thần kinh!

Gia Luật Trục Nguyên suýt nữa không phản ứng kịp, có chút không dám tin nhìn nàng, chẳng lẽ người này không phải sống trên đại lục hay sao? Ngay cả Gia Luật Trục Nguyên hắn cũng chưa nghe qua? Hay do nhiều năm nay hắn không ra ngoài đánh giặc, nên mọi người đã quên hắn rồi sao?

Hoàn Nhan Trác dò xét cẩn thận Vũ Văn Tiểu Tam một lúc lâu, thấy nét mặt nàng không giống như đang giả bộ nên mới yên lòng. A Cổ Đạt Mộc hơi khó tin gãi đầu một cái. Không phải chứ? Ngay cả tên của vương thượng bọn hắn mà cũng không biết sao?

"Ha ha ha. . . . . . Chưa từng nghe qua cũng tốt! Vậy chúng ta liền uống máu ăn thề, kết bái đi!" Gia Luật Trục Nguyên cười đến vui vẻ, vẫn là người luôn bị nhiều người vây quanh nịnh hót, nhưng hôm nay lại có người không biết đến hắn, chỉ là xuất phát từ tình cảm cá nhân mà muốn kết bái cùng hắn. Loại cảm giác này rất là mới mẻ, cũng rất thoải mái.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hãn Phi Bổn Vương Giết Chết Ngươi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook