Hãn Phi Bổn Vương Giết Chết Ngươi

Quyển 1 - Chương 115: Chương 25.1: Vô Thương tức giận, Phượng Phi Yên chết

Mê Loạn Giang Sơn

03/11/2014

Vũ Văn Tiểu Tam nghiêng đầu chăm chú nhìn nàng ta một cái: "Ta thế nào? Nữ hoàng, sẽ không lại muốn đánh ta chứ? Ngài cũng biết tính khí của ta không được tốt. Nếu tâm tình ta không tốt, viết sai cái gì. . . . . ."

Phượng Phi Yên cười lạnh một tiếng, ngồi trở lại trên ghế, không mặn không nhạt nhìn nàng ta. Nàng nhịn, nhìn nàng ta còn có thể ăn bữa cơm này đến bao lâu.

Đợi Vũ Văn Tiểu Tam từ từ ăn xong thức ăn trên bàn, Phượng Phi Yên cười nhạt một tiếng: "Bây giờ thì có thể viết rồi chứ?"

"Chưa được!" Lau miệng, đứng lên.

"Cái gì?" Phượng Phi Yên hung hăng vỗ một phát lên ghế "Ngươi dám trêu chọc trẫm?"

"Đâu có?" Mặt uất ức nhìn nàng ta, nàng trêu nàng ta khi nào chứ, hình như không có mà?

Hạ Mộ Yên tiến lên: "Mới vừa rồi rõ ràng ngươi đã nói nếu bệ hạ chiêu đãi ngươi ăn uống thật tốt, ngươi sẽ suy tính đến việc tự sát, cũng như để lại một lá thư mà!"

"Đúng là như thế, nhưng ta mới vừa ăn cơm vừa suy tư, cảm thấy sinh mạng rất là đáng quý, ta tuyệt đối không thể coi thường mạng sống của mình, cho nên kết quả ta suy tính là ‘phải sống thật tốt’!" Vũ Văn Tiểu Tam cười đến mặt mày rạng rỡ!

"Người tới, giết nàng cho trẫm, trẫm phải xem các ngươi từng đao từng đao lăng trì nàng!" Giọng nói tàn nhẫn của Phượng Phi Yên vang lên.

Đúng lúc này, một ẩn vệ đi vào nhìn Phượng Phi Yên một chút, lại nhìn Vũ Văn Tiểu Tam một chút, tựa hồ đang do dự có nên nói hay không?

"Nói thẳng đi, dù sao nàng ta cũng là người sắp chết!" Không hề phòng bị Vũ Văn Tiểu Tam.

"Thuộc hạ mới vừa mật thám ở chỗ của Hoàng Đế của Hiên Viên đế quốc, nghe được đoạn đối thoại giữa Hiên Viên Mặc và Hiên Viên Ngạo, nói chuẩn bị giữ bệ hạ ở lại đây. Thuộc hạ cả gan xin bệ hạ hỏa tốc trở lại Thanh Loan đế quốc, những chuyện khác chờ sau khi về nước sẽ bàn bạc kỹ hơn!" Ẩn vệ kia nói ra tin tức vừa nghe lén được.

Mắt xếch híp lại: "Ngươi có bị phát hiện không?"

"Thuộc hạ vô năng, giống như đã bị Hiên Viên Mặc phát hiện!" Vẻ mặt ẩn vệ này đầy hổ thẹn.

"Bệ hạ, nơi này không nên ở lâu, chúng ta nên gấp rút rời đi ngay!" Hạ Mộ Yên lập tức mở miệng.

Phượng Phi Yên nhìn Vũ Văn Tiểu Tam một chút: "Tiện nghi cho ngươi rồi! Trực tiếp giết chết nàng ta, rồi lập tức theo trẫm rời đi!"

"Dạ!"

"Phượng Phi Yên, hình như bây giờ ngươi vẫn không thể giết ta được đâu!" Vũ Văn Tiểu Tam cười đến đắc ý, như đã tính được trước.

"Nói thế là ý gì?" Con ngươi co rúc lại, lông mày nhíu chặt.

"Ngươi có bao nhiêu phần trăm chắc chắn ngươi có thể chạy thoát?" Nụ cười này, hoangdung_di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn chính là có thâm ý khác.

Hạ Mộ Yên xông lên trước, rất tức giận chỉ về phía nàng: "Bệ hạ có bao nhiêu phần trăm chắc chắn, ngươi cần gì phải quan tâm!"

Phượng Phi Yên cũng phản ứng lại, nếu không trốn thoát được, Vũ Văn Tiểu Tam chính là một lợi thế! Cười lạnh một tiếng: "Vũ Văn Tiểu Tam, ngươi quả nhiên rất thông minh, ngược lại trẫm đã xem thường ngươi rồi!"

"Nếu ta không thông minh, chẳng lẽ đần giống ngươi à, như vậy Thương Thương làm sao sẽ coi trọng ta đây!" Lần này trên mặt toàn là vẻ đắc ý.

Nhưng một giây kế tiếp, nụ cười ở trên mặt nàng đột nhiên cứng đờ. Phượng Phi Yên lắc mình một cái đi tới trước người của nàng: "Ba!" một tiếng, một cái tát đánh lên mặt của nàng: "Hừ, trẫm không giết được ngươi, nhưng vẫn đánh được mà? Coi như vận khí ngươi tốt, đúng lúc Hiên Viên Mặc muốn tới giữ trẫm, nếu không trẫm chắc chắn sẽ làm ngươi sống không bằng chết!"

Một tát này xuống tay rất nặng, nửa bên mặt của Vũ Văn Tiểu Tam cũng sưng lên!

Mẹ nó! Đặc biệt sao, không ngờ tới nàng ta còn có một chiêu này! Vũ Văn Tiểu Tam đau đến nhe răng trợn mắt, Phượng Phi Yên tiện nhân này, đợi nàng tìm được cơ hội, nhất định phải trả thù lại!

"Lập tức đi thôi!" Nói xong liền dẫn đầu rời đi, những người khác lập tức đuổi theo, Vũ Văn Tiểu Tam cũng bị điểm huyệt, để ở trong túi, mang theo rời đi.



Dọc theo đường đi có người hành lễ về phía Phượng Phi Yên, bộ dáng Phượng Phi Yên lạnh nhạt gật đầu một cái, như không có chuyện gì xảy ra mang theo mọi người đi ra ngoài cung, chỉ là bước chân lại cực nhanh.

Đến cửa cung, thị vệ ngăn cản bước chân của các nàng: "Nữ hoàng Thanh Loan lại xuất cung làm gì?" Trong lòng đã có chút hoài nghi, họ mới xuất cung không bao lâu rồi trở lại. Hoangdung_๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n Hiện tại lại muốn đi ra ngoài, còn mang theo nhiều người như vậy, hơn nữa phía sau còn có một cái túi!

Hạ Mộ Yên sải mấy bước lên phía trước: "Nữ hoàng Thanh Loan muốn xuất cung. Còn phải khai báo với một thị vệ nho nhỏ như ngươi hay sao? Đây chính là đạo đãi khách của Hiên Viên quốc các ngươi sao?"

Vũ Văn Tiểu Tam thì lại ở bên trong túi khấn cầu, thị vệ đại ca, lòng hiếu kỳ của ngươi nhất định phải nặng, chỉ có như vậy ngươi mới có thể cứu một người thông minh thiện lương khả ái như ta ra ngoài! Nhưng. . . . . .

Thị vệ kia do dự một lát, lại mở miệng nói: "Bên trong túi là cái gì vậy?"

"Càn rỡ! Trẫm đựng vật gì trong đó, cũng phải xin phép ngươi hay sao?" Âm thanh uy nghiêm của Phượng Phi Yên vang lên.

Thị vệ kia dừng lại, lập tức lui ra, ôm quyền nói: "Đắc tội! Nữ hoàng Thanh Loan, xin mời!" Dứt lời liền nhường qua một bên.

. . . . . .

"Đáng chết!" Đã tới chậm một bước!

"Vương Gia, chắc hẳn họ vẫn chưa đi xa, chúng ta. . . . . ." Lời còn chưa nói hết, Vương Gia nhà bọn họ đã đuổi theo!

. . . . . .

Ra cửa cung, đi chưa được mấy bước, một nam tử mặc áo trắng liền xuất hiện ở trước mặt bọn họ, trên khuôn mặt đáng yêu như trẻ con tràn đầy nụ cười: "Nữ hoàng Thanh Loan, vội vội vàng vàng như vậy, là muốn đi nơi nào à?"

Âm thanh ngọt ngào, cực kỳ đáng yêu. Hắn ra cửa so hoàng thúc chậm hơn một bước, còn chưa tới cửa cung, đã nhìn thấy đoàn người này.

Ánh mắt Vũ Văn Tiểu Tam sáng lên, oa oa, Tiểu Triệt Triệt thân ái! Hắn không phải đã chạy rồi sao? Tại sao lại trở lại rồi?

"Đây không phải là Thất vương gia của Hiên Viên đế quốc sao? Trẫm ở Hiên Viên đế quốc quấy rầy nhiều ngày, cũng nên trở về nước rồi!" Giọng nói nhàn nhạt, giống như không thèm để ý, trong bụng lại sốt ruột. Nếu Hiên Viên Mặc đuổi tới, muốn đi sẽ rất khó khăn!

Vũ Văn Tiểu Tam rất muốn thét chói tai mấy tiếng để Tiểu Triệt Triệt cứu nàng, đáng tiếc bị điểm huyệt, kêu không được, kìm nén đến cực kỳ khó chịu!

Trên khuôn mặt đáng yêu như trẻ con của Hiên Viên Triệt dính vào chút nghi ngờ, âm thanh ngọt ngào nhẹ nhàng vang lên: "Tại sao muốn trở về nước lại đi vào buổi tối? Buổi sáng ngày mai đi không tốt hơn sao? Tại sao Hoàng huynh không có ra ngoài tiễn các ngươi vậy?"

Liên tiếp hỏi lên nhiều vấn đề, giọng của Phượng Phi Yên đã mơ hồ có chút không nhịn được: "Thất vương gia, Thanh Loan có chuyện quan trọng chờ trẫm trở về xử lý, nên không kịp từ giả với Hoàng đế quý quốc, kính xin Thất vương gia để trẫm đi trước!"

"Nếu người ta không muốn thì làm sao đây?" Âm thanh vẫn thanh thúy như vậy, chỉ là ý lạnh nơi đáy mắt đã không còn che giấu được nữa, đồng thời cười híp mắt nhìn đám người sau lưng những người kia. . . . . .

"Không muốn, vậy trẫm cũng không khách khí!" Võ công của tên Hiên Viên Triệt rất cao cường, sợ là trừ mình ra, nơi này không người nào có thể cùng đọ sức với hắn. Nhưng mà bọn họ có nhiều người như vậy, chỉ cần mình giữ chân được hắn và Mộ Yên đánh lén nữa, nhất định có thể giành được thắng lợi!

"Người ta thật sự có chút tò mò, nữ hoàng Thanh Loan không khách khí sẽ như thế nào!" Nói xong cực kỳ ưu nhã lấy ra một bọc giấy nhỏ, cầm trên tay mình nhìn giống như đang nghiên cứu.

Ánh mắt đám người Phượng Phi Yên trở nên căng thẳng, người trong thiên hạ đều biết Hiên Viên Triệt dùng độc thuật, tất nhiên không thể khinh thường cái bọc giấy trên tay hắn!

"Hành động này của Thất vương gia là có ý gì?" Lạnh lùng quét hắn, đã có ý định đồng quy vu tận. Nếu như người tới là Hiên Viên Vô Thương hoặc là Hiên Viên Mặc, nàng còn có thể lấy Vũ Văn Tiểu Tam ra làm lợi thế, nhưng nếu là Hiên Viên Triệt, người này thì nàng không chắc!

Vậy trên khuôn mặt đáng yêu như trẻ con lộ ra một nụ cười đã thực hiện được gian kế, cầm bọc giấy trong tay ném ra thật xa, tiếp đó lại lui qua một bên: "Nữ hoàng Thanh Loan, xin mời!"

Trong bọc giấy đó rõ ràng không có gì cả, mà là Phượng Phi Yên nàng đã bị đùa giỡn rồi! Hoangdung_diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Mặc dù rất tức giận, nhưng giờ phút này cũng không phải là lúc dây dưa với Hiên Viên Triệt!

Hung hăng trợn mắt nhìn hắn một hồi lâu, mở miệng: "Đi!" Một tiếng đi nói xong, cũng chỉ có mấy người ứng tiếng, kinh ngạc quay đầu. Người nàng mang tới đã ngã xuống hơn phân nửa, mà người khiêng Vũ Văn Tiểu Tam cũng đang trợn to cặp mắt, nằm trên mặt đất. . . . . .

Tốc độ thật nhanh! Là ai?

Không lâu lắm, ánh mắt của nàng liền quét về phía bên phải, nam tử mặc áo trắng cách bọn họ gần ba mươi thước với khí chất yêu tà, dung nhan tuyệt mỹ. Chỉ là trên dung nhan tuyệt mỹ như cánh hoa đào kia tràn đầy hốt hoảng, nhanh chóng cởi ra cái túi đang đựng Vũ Văn Tiểu Tam ra. . . . . .



Kinh ngạc nhìn bộ dáng hốt hoảng của hắn, hẳn là trong nháy mắt có chút hoảng hốt.

"Bệ hạ, đi mau!" Âm thanh của Hạ Mộ Yên vang lên, bởi vì sau lưng đã có một đội nhân mã đuổi theo.

Hiên Viên Triệt sải mấy bước vượt đến bên người Hiên Viên Vô Thương, giờ phút này Vũ Văn Tiểu Tam đã chui từ bên trong túi ra ngoài. Khuôn mặt nhỏ nhắn bị kìm nén nên có chút ửng đỏ, ngón tay thon dài đưa ra, giải huyệt đạo cho nàng: "Tam nhi, nàng không sao chứ?"

"Khụ khụ. . . . . . Không có việc gì! Không có việc gì. . . . . ." Đặc biệt sao, dám bắt nàng!

Bờ môi như hoa anh đào nâng lên một nụ cười nhạt, ôm nàng vào trong ngực: "Ta cũng biết, Tam nhi của ta sẽ không có việc gì!" Nàng thông minh như vậy, làm sao có thể có chuyện đây? Nhưng hắn vẫn nhịn không được mà run rẩy.

Hiên Viên Triệt đứng ở một bên nhìn bọn họ, trên khuôn mặt đáng yêu như trẻ con là một nụ cười, chỉ là nụ cười này có chút gượng ép. . . . . .

"Được rồi Thương Thương, người ta không có việc gì mà! A. . . . . ." Vừa nói vừa xoay bên mặt bị sưng do Phượng Phi Yên đánh qua!

"Làm sao vậy?" Hiên Viên Vô Thương đẩy nàng ra, đã nhìn thấy trên mặt nàng rõ ràng có dấu đỏ. Hoangdung_die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Trong nháy mắt trên dung nhan như cánh hoa đào tràn đầy sát khí! Quả đấm hung hăng nắm lại, quay đầu nhìn về phía Phượng Phi Yên, giờ phút này nàng đã bị Hiên Viên Mặc mang binh bao vây!

Nhìn bộ dáng kinh khủng kia của hắn, nàng bắt tay hắn lại: "Thương Thương, ta không sao!" Nàng không thích nhìn bộ dáng khát máu của hắn, hắn như vậy làm cho nàng cảm thấy rất xa lạ.

Quay đầu, trên gương mặt tuyệt mỹ kia lộ ra một nụ cười cực kỳ dịu dàng: "Tam nhi đừng sợ!"

Ánh mắt của Hiên Viên Mặc cũng rất nhanh chú ý tới bên này, vốn là có chút kỳ quái tại sao hoàng thúc lại ở nơi này, nhưng nhìn thấy chân của Vũ Văn Tiểu Tam vẫn còn ở trong cái túi đen, hắn cũng hiểu được đại khái.

Nhìn Phượng Phi Yên: "Nữ hoàng Thanh Loan hình như không có để lời trẫm nói vào trong lòng!"

"Có nghe hay không, không phải hoàng đế Hiên Viên đều muốn chặn trẫm lại sao?" Thu hồi ánh mắt nhìn Hiên Viên Vô Thương, nhàn nhạt nhìn Hiên Viên Mặc.

"Tam nhi, có đau hay không?" Đặt ngón tay thon dài lên gò má của nàng, cái tát kia của Phượng Phi Yên xuống tay thật là nặng, có phải thật coi Hiên Viên Vô Thương hắn là quả hồng mềm không?

Vũ Văn Tiểu Tam nhìn hắn một chút, mở miệng cười: "Không đau!" Nhưng thật ra là có chút đau, chỉ là không muốn làm cho hắn lo lắng.

Mày kiếm nhíu chặt, nhìn Hiên Viên Triệt một chút. Hiên Viên Triệt lập tức tự giác từ trong lòng móc ra một bình sứ đưa cho hắn, nhẹ nhàng bôi thuốc lên trên mặt của nàng. Trên khuôn mặt như ngọc của hắn không có bất kỳ biểu lộ gì, làm cho người ta nhìn không thấu tâm tư. . . . . .

Sau khi bôi thuốc tốt xong, nhàn nhạt đứng dậy, từng bước từng bước đi về phía đám người nọ, cả người tỏa ra khí thế tiêu điều!

Đi tới bên người Hiên Viên Mặc, nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn một cái: "Mặc, tránh ra!"

"Hoàng thúc, ngươi. . . . . ." Bộ dáng bây giờ của hoàng thúc rất không bình thường, hắn cơ hồ chưa từng có nhìn thấy vẻ mặt không có biểu lộ gì như vậy.

Vũ Văn Tiểu Tam một cước đá văng cái túi đen kia, đứng lên có chút lo lắng nhìn sang bên kia: "Tiểu Triệt Triệt, cháu có biết Thương Thương bị làm sao hay không?"

Hiên Viên Triệt quay đầu nhìn nàng một cái, âm thanh ngọt ngào nhẹ nhàng vang lên: "Người ta cũng không biết, nhưng người ta biết hoàng thúc giống như đang rất tức giận!"

Âm thanh ngọt ngào mềm dẻo vẫn làm rung động dây cung ở trong lòng nàng, nhưng Vũ Văn Tiểu Tam tạm thời không có chú ý tới cái này, chỉ là cõi lòng đầy lo lắng nhìn bên kia, nhìn bộ dạng Thương Thương làm nàng có chút lo lắng.

"Chúng ta đi qua nhìn một chút!" Nói xong liền muốn chạy tới, lại bị Hiên Viên Triệt kéo lại: "Hoàng tẩu, chúng ta không nên đi qua đó thì tốt hơn!" Bởi vì nếu hoàng thúc nhìn thấy vết thương trên mặt nàng, sẽ chỉ biết tức giận hơn thôi!

"Nhưng người ta muốn qua đó!" Quay mặt sang nước mắt lưng tròng nhìn hắn.

Khóe miệng Hiên Viên Triệt giật giật, sao hoàng tẩu lại có bộ dáng này? "Tẩu qua đó cũng không giúp được gì đâu!" Âm thanh này thật là đáng yêu "Nếu như hoàng thúc thật muốn đánh nàng, tẩu qua đó cũng không ngăn được đâu!"

"Ta mới không phải muốn đi ngăn cản, nếu Thương Thương đánh nàng, ta ở bên này xác định đánh không tới!" Nàng cũng không phải là Thánh mẫu, tại sao Thương Thương giúp nàng báo thù mà nàng còn muốn đi ngăn lại, không lẽ nhìn bộ dáng nàng giống như đầu óc có bệnh lắm sao?

Hiên Viên Triệt im lặng quay đầu, cũng thả tay ra, để Vũ Văn Tiểu Tam chạy tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hãn Phi Bổn Vương Giết Chết Ngươi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook