Hãn Phi Bổn Vương Giết Chết Ngươi
Quyển 1 - Chương 158: Chương 38.3: Di truyền ——tiểu Sở cuồng tham tiền
Mê Loạn Giang Sơn
12/12/2014
Lại đưa một tấm vàng
lá cho tiểu Lạc thần, nét mặt tiểu Sở cuồng lập tức khó coi, ra sức lắc
lắc đầu nhỏ, hung dữ nghiêm mặt nhìn ca ca, vẻ mặt này cực kỳ nghiêm
túc!
Chọc cho Vũ Văn Cảnh Thiên vừa cảm thấy mất thể diện vừa vui mừng!
Những người khác càng thêm muốn cười lại không dám cười, kìm nén đến cực kỳ khó chịu!
Tiểu Lạc thần cầm tấm vàng lá này, không để ý đến bộ dáng uy hiếp kiêm lo lắng của đệ đệ, ngáp một cái rồi ném tấm vàng lá đi. Lần này để cho một tên ăn xin nhặt được!
Tên ăn xin kia vui mừng đến lệ rơi đầy mặt, cả đời làm tên ăn xin, không ngờ chính mính lại có một ngày có thể có vận tốt như vậy! Sao hắn có thể không vui đây! Từ ăn xin lật người một cái đã làm phú hào rồi!
Nhưng lại có người bi thương, lệ rơi đầy mặt. . . . . .
Lúc vàng lá này được ném ra, tiểu Sở cuồng này giống như heo bị giết gào khóc lên. Lúc trước, nó luôn khóc tiếng sấm lớn hạt mưa nhỏ, thậm chí chỉ nghe tiếng khóc, không thấy nước mắt. Ngày hôm nay lại khóc đến gào thét kêu la, nước mắt mềm mại chảy dọc theo gò má, rất có xu thế nước ngập kim sơn!
Khiến Vũ Văn Tiểu Tam nhìn thấy mà đau lòng không dứt, nhanh chóng bước mấy bước đến phía trước, đưa Hiên Viên Lạc Thần cho Hiên Viên Vô Thương không có tình người kia, đoạt lấy tiểu Sở Cuồng, ôm vào trong ngực: "Ngoan! Bảo bối không khóc, bảo bối ngoan ngoãn của mẫu thân~ chúng ta không để ý tới bọn họ nữa, ngoan. . . . . ."
Bây giờ nàng mới biết, thì ra là tiểu nhi tử tương đối thân thiết với mình hơn!
Quay đầu, sắc mặt đầy giận dữ trợn mắt nhìn đôi phụ tử kia một cái, hừ lạnh một tiếng, ôm tiểu nhi tử bước vào vương phủ.
Lưu lại Hiên Viên Vô Thương ôm một đứa con lớn trợn trắng mắt, khóc không ra nước mắt!
Tiếp đó, bọn hạ nhân vương phủ liền đi ra, đem vàng ném dọc theo đường đi. . . . . .
Tiệc đầy tháng này là chân chính vui mừng cùng dân chúng!
Mọi người đồng loạt bước vào vương phủ, bữa tiệc cũng bắt đầu. Nhóm văn võ bá quan và quan lại quyền quý đều ở trong vương phủ nguy nga lộng lẫy, vừa ngồi ăn tiệc rượu, vừa thưởng phong cảnh, than thở quang cảnh phủ nhiếp chính vương thật là cực đẹp!
Mà vật cao to, dùng tấm vải đỏ bao lấy, diện mạo vô kỳ quái, không biết là vật gì!
Sân đầy màu đỏ, sân đầy vui mừng, trên mặt của mỗi người đều là nụ cười, hoangdung_di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn có người thật lòng vui vẻ, cũng có người có mục đích khác. Nhưng tất cả đều tươi cười, không có một người dám phật ý nhiếp chính vương!
Duy chỉ có một người, quần áo màu đỏ, trên gương mặt phù dung tràn đầy âm lãnh. Vương gia là của nàng! Những thứ đồ này cũng phải thuộc về nàng! Nữ nhân đó dựa dào cái gì, dựa vào cái gì có thể có được lòng của vương gia? Nàng ta không xứng với vương gia!
Đúng lúc này, liên hoa bất động thanh sắc đi tới bên cạnh nàng, dọc theo tầm mắt của nàng nhìn sang, giọng nói lạnh nhạt vang lên: "Đình Vũ, có vài thứ không phải của muội, dù cưỡng cầu cũng cưỡng cầu không được đâu, đừng vì thế mà làm mình mất phương hướng!"
Đình Vũ nghe giọng nói của hắn, có chút sững sờ. Ngay sau đó liền quay đầu, mở miệng cười: "Liên Hoa ca, huynh nói cái gì đó. Thân thể ta chỉ là có chút không thoải mái, huynh đừng suy nghĩ quá nhiều!"
Nhìn lúm đồng tiền như hoa trên mặt nàng, Liên Hoa nhíu lông mày, lạnh lùng nhìn lướt qua nàng, nhìn đến tâm Đình Vũ có chút hốt hoảng.
Vội vàng mở miệng: "Liên Hoa ca, muội nhớ tới còn có một số chuyện phải xử lý, đi trước!"
Nói xong thì giống như chạy trối chết, nhanh chóng rời đi.
Liên Hoa nhìn theo bóng lưng của nàng, lạnh nhạt mở miệng: "Ta và ngươi mặc dù tình như huynh muội, nhưng nếu như ngươi làm chuyện gì bất lợi với vương gia, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Bước chân người phía trước cứng đờ, quật cường mở miệng: "Huynh nói cái gì đấy, ta làm sao có thể làm chuyện bất lợi với vương gia! Đừng có đoán bậy!" Nói xong liền rời đi.
Nàng làm sao có thể làm chuyện bất lợi với vương gia, đó là người nàng yêu sâu đậm mà. . . . . .
Liên Hoa nhìn bóng lưng của nàng, lắc đầu một cái. Đình Vũ là cộng sự nhiều năm với hắn, hoangdung_๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n nàng nghĩ cái gì, sao hắn có thể không nhìn ra. Đình Vũ, chuyện bất lợi với vương phi, sẽ càng bất lợi với vương gia! Hiện tại hắn chỉ có thể hi vọng nàng đừng làm ra chuyện gì không thể cứu vãn được.
"Liên Hoa, ngươi đang nhìn cái gì vậy?" Tiểu Nguyệt đưa đầu tới dò xét, vừa nhìn liền thấy bóng lưng của Đình Vũ.
Mặt đầy khinh bỉ, quay đầu nhìn hắn một chút: "Thì ra ngươi thích nàng à?" Ánh mắt đó là gì vậy! Nói xong cũng không đợi Liên Hoa trả lời, tức giận đùng đùng bỏ đi. Mất công nàng còn nghĩ hắn là bằng hữu, không nghĩ tới người này không có ánh mắt như vậy! Thích kẻ thù của tiểu thư, thật là ném mặt mũi của Tiểu Nguyệt nàng rồi mà!
Nhìn Tiểu Nguyệt tức giận đùng đùng bỏ đi, khóe miệng mỗ ám vệ giật giật. Đột nhiên, trên mặt lạnh nhạt xuất hiện nụ cười thật lớn, tiểu nha đầu này đang ghen sao? Nghĩ tới đó liền nhanh chóng đuổi theo. . . . . .
Đại sảnh vương phủ, trên một cái bàn cực kỳ lớn, đám người Vũ Văn Tiểu Tam đang ngồi ở đó, đứa bé được bà vú ôm đi uống sữa rồi.
Ở dưới sự an bài của Hiên Viên Vô Thương, hoàng đế ngồi canh nhau. Để Vũ Văn Cảnh Thiên và Vũ Văn Hạo ngồi phía trên, Vũ Văn Triệt thứ hai. Vũ Văn Cảnh Thiên từ chối rất lâu, thấy mọi người đều nói chỉ luận quan hệ, không luận thân phận, từ chối không được nên chỉ đành cười ngồi xuống.
Dạ Tử Lân nhìn một bàn này, đều là nhân vật có mặt mũi khắp thiên hạ, rốt cuộc không nhịn được len lén nói một câu bên tai Hiên Viên Vô Thương: "Biểu huynh, mặt mũi của huynh thật lớn!"
Lời này cũng để Vũ Văn Tiểu Tam nghe được, quay đầu trừng mắt: "Đó là do mặt mũi của ta lớn!"
Hiên Viên Vô Thương cười khẽ một tiếng: "Dạ! Là mặt mũi nương tử lớn!"
"Ai là nương tử của chàng, ít nhận loạn thân thích đi!" Mỗ nữ một chút mặt mũi cũng không cho, còn đang vì chuyện hoàng kim mà tức giận.
Lần này ba người Hiên Viên Mặc, Hiên Viên ngạo, Gia Luật Trục Nguyên đều ngẩng đầu lên nhìn Vũ Văn Tiểu Tam một chút, lại nhìn Hiên Viên Vô Thương một chút, chẳng lẽ bọn họ còn có hi vọng?
Long Ngạo Thiên và Công Tôn Trường Khanh cũng không nhịn được mà nâng đầu lên nhìn một chút. Thật ra thì hai người bọn họ cũng không hiểu, hoangdung_๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đôn tại sao nghe lời này đáy lòng họ lại kích động.
Những người khác có kinh ngạc, có không hiểu. Không phải chứ? Đến tiệc đầy tháng của nhi tử cũng đã làm rồi, quan hệ của bọn họ còn chưa được thừa nhận sao?
Trong nháy mắt, dung nhan như cánh hoa anh đào của Hiên Viên Vô Thương đã đen giống như than, đặc biệt là khi nhìn thấy trong mắt ba người Gia Luật Trục Nguyên kia dấy lên ánh sáng hy vọng lần nữa, càng thêm giận đến suýt nữa một phát cắn nát răng ngà!
Trong lòng mơ hồ có chút hối hận việc ném hoàng kim, vồn là hắn muốn cùng vui mừng với dân chúng, để cho người trong thiên hạ chúc phúc tiệc đầy tháng của nhi tử mình. Ai ngờ đã đắc tội nha đầu kia đến mức này, trước mặt bàn lớn đầy người này trực tiếp phủi sạch quan hệ với hắn!
Nhìn một bàn lớn đầy người này, nếu không phải Vũ Văn Cảnh Thiên cũng ở đây, hắn thật muốn trực tiếp một tay khiêng nàng lên, trở lại trong phòng cùng với nàng "Tham thảo" về quan hệ của bọn họ.
Một nhà ba người Vũ Văn Cảnh Thiên kia, trên mặt lập tức xuất hiện nụ cười hả hê, ha ha. . . . . . Đại tiểu thư Vũ Văn gia của bọn họ dễ dàng cưới được sao? Phải vượt qua ngũ quan, trảm lục tướng!
"Khụ khụ. . . . . . Dùng bữa! Dùng bữa!" Dạ Tử Lân vội vàng mở miệng hóa giải, câu chuyện này bắt đầu từ hắn, hắn tự nhiên phải chịu trách nhiệm.
Phong Cuồng Tiêu không khách khí cười một tiếng: "Đúng, ta đói bụng rồi!" Dứt lời gắp lên món ăn bỏ vào miệng, lần này không khí mới hòa hoãn xuống. . . . . .
Chỉ là sắc mặt Hiên Viên Vô Thương vẫn đen như trước, thỉnh thoảng quay đầu nhìn tiểu nữ nhân kia một chút, chỉ thấy nàng rõ ràng là không vui. Dư quang khóe mắt đều chưa từng quét qua hắn, trong lòng càng thêm cực kỳ tức giận! Nha đầu này, đợi lát nữa nhất định phải dạy dỗ nàng thật tốt, dù tức giận cũng không thể nói không có quan hệ với hắn!
Mà Hiên Viên Ly vừa ngồi xuống liền nhìn Công Tôn Trường Khanh nhẹ nhàng như tiên, hoangdung_diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn lại nhìn Vũ Văn Triệt lạnh nhạt, cảm thấy khí chất hai người này rất giống nhau. Nàng đều rất thích, nên theo đuổi người nào mới tốt đây?
Trước kia hoàng thẩm thường nói với nàng, nếu thích nam tử, ngàn vạn lần không được khách khí, phải dũng cảm nói ra! Chỉ cần có kỹ thật là được, có thể một lần bắt nhiều người, cho nên bây giờ nàng đã không cho là mình nên chờ nam tử tới lấy lòng rồi. Mình thích thì phải đi theo đuổi, không phải hoàng thẩm đã theo đuổi được hoàng thúc rồi sao!
Trước kia đã cảm thấy Công Tôn Trường Khanh ưu nhã mà tác phong lại nhanh nhẹn. Lúc ấy hiểu lầm hắn, cho là hắn muốn làm đoạn tụ với hoàng huynh, nhưng hiện tại hiểu lầm đã được hóa giải, tự nhiên càng thêm thưởng thức! Nhưng Vũ Văn Triệt là ca ca của hoàng thẩm, nếu chọn hắn thì chẳng phải có thể thân càng thêm thân sao?
Vào lúc khó có thể lựa chọn, lại nghe được giọng nói của Phong Cuồng Tiêu. Quay đầu vừa nhìn, trái tim không nhịn được cuồng loạn, không giống với cảm giác thưởng thức khi nhìn Công Tôn Trường Khanh và Vũ Văn Triệt, mà là cảm giác trái tim của mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực!
Chẳng lẽ. . . . . . Chẳng lẽ đây mới thật sự là yêu sao? Người này, rất đẹp trai, rất đẹp trai đó. . . . . .
Thật ra thì Phong Cuồng Tiêu cũng đã tham dự không ít yến hội, chỉ là mỗi lần đều lôi kéo Mộ Vân Dật ngồi ở trong góc. Những thiên kim quý tộc trước kia từng thấy qua, hơn nữa đã có không ít người ái mộ hắn. Nhưng Hiên Viên Ly là công chúa, đến đều tương đối trễ, cho nên chưa từng chú ý tới trong góc khiêm tốn có bọn họ.
Vũ Văn Tiểu Tam ngẩng đầu lên, lơ đãng nhìn thấy bộ dáng Hiên Viên Ly, cười khẽ một tiếng. Xem ra tiểu nha đầu này đang tư xuân, mình cũng muốn tìm cơ hội giúp nàng một tay mới phải!
Mà bên kia, Thẩm Lãng Phàm lại cố gắng vứt mị nhãn sang đại mỹ nhân Long Tử Nghiên. Thân là hoa hoa công tử nổi danh thiên hạ, mỹ nữ đệ nhất thiên hạ ở chỗ này, tại sao hắn có thể không quyến rũ thật tốt đây?
Vì vậy không để ý đến ánh mắt uy hiếp của Long Ngạo Thiên, nhu tình mật ý hỏi han ân cần đối với Long Tử Nghiên. Long Tử Nghiên vừa nhìn người này, thật không ngờ lại anh tuấn như vậy, cũng rất dịu dàng, hoangdung_die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on nên lập tức có một bộ dáng thẹn thùng e lệ, giống như tiểu nữ nhi yêu kiều ôm tỳ bà che nửa mặt, thỉnh thoảng len lén lướt mắt nhìn hắn, khuôn mặt như bạch ngọc đã mắc cỡ đến đỏ bừng.
Ánh mắt của Vũ Văn Tiểu Tam vô ý quét qua bên này, chợt cảm thấy hai người bọn họ rất xứng đôi đấy! Hai người đều đã từng đắc tội với nàng, sau lại tiêu tan hiềm khích lúc trước, chẳng lẽ đây cũng là một loại duyên phận sao?
Nhưng sắc mặt của Long Ngạo Thiên lại rất khó coi, Thẩm Lãng Phàm như thế nào, thiên hạ đều biết! Nếu muội muội thật sự thích hắn, nhất định sẽ không có hạnh phúc, nhất thời có chút hối hận đã mang muội muội tới đây!
Nghĩ tới có chút không vui nhìn Vũ Văn Tiểu Tam một cái, đều do nữ nhân này ở phía sau thiệp mời có thêm một hàng chữ kia, mới để cho hắn dẫn tiểu muội mình theo tới đây. Nếu tiểu muội thật sự thích Thẩm Lãng Phàm, đừng nói mẫu hậu sẽ không tha thứ cho mình, chính hắn cũng sẽ không tha thứ cho mình!
Nhận được ánh mắt oán trách của Long Ngạo Thiên, Vũ Văn Tiểu Tam cười hì hì nhìn hắn một chút, há mồm chính là: "Ngạo Thiên ca ca, chúng ta thật là có duyên! Ai da, nhiều người ở đây như vậy, huynh đừng nhìn người ta đắm đuối đưa tình như thế chứ!"
Lời này vừa rơi xuống, Long Ngạo Thiên suýt nữa ngất lịm rồi! Hắn nhìn đắm đuối đưa tình khi nào hả ? !
Sắc mặt của Hiên Viên Vô Thương càng thêm cực kỳ khó coi, không phải là một vạn lượng hoàng kim thôi sao? Hiên Viên Vô Thương hắn chính là không bao giờ thiếu tiền, sao có thể vì một chuyện nhỏ như vậy mà giận hắn chứ?
Nghĩ tới đây, ngón tay thon dài ở dưới mặt bàn hung hăng nhéo hông nàng một cái. Sắc mặt mỗ nữ lập tức cứng đờ, cười đến vô cùng "Đẹp mắt" quay đầu lại, gắt gao trừng mắt liếc hắn một cái.
Bộ dáng mỗ nam cực kỳ uất ức, làm bộ đáng thương nhìn nàng. Ngay cả nốt ruồi giọt lệ xinh đẹp nơi khóe mắt, giờ phút này cũng mất sáng bóng. Lòng mỗ nữ mềm nhũn, sắc mặt cũng hòa hoãn xuống.
Vì vậy Hiên Viên Vô Thương biết, hắn đã tránh thoát trận kiếp nạn hoàng kim này! Nhưng hắn không biết, bên này đã giải quyết xong, nhưng tiểu nhi tử Hiên Viên Sở Cuồng của hắn, vì chuyện này mà suốt cả một năm cũng không cho hắn một cái sắc mặt tốt!
Hiên Viên Ngạo cúi đầu dùng bữa, mắt lạnh luôn đặt ở trên người nàng không dời đi được. Hoangdung_di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn. Sau bữa tiệc đầy tháng này, không biết khi nào mới gặp lại . . . . .
Mà Hiên Viên Mặc chỉ cúi đầu dùng bữa, không biết đang suy nghĩ cái gì. Trong con ngươi như mặc ngọc mang theo chút khổ sở. . . . . .
Một đôi mắt như lưu ly quét một vòng trên người hai vị hoàng huynh của mình. Nếu cho đến bây giờ mà hắn vẫn không nhìn ra đại hoàng huynh cũng thích hoàng thẩm, vậy hắn thật sự là rất ngu ngốc rồi! Chỉ là Tam hoàng huynh vẫn đắm chìm trong trong mạch suy nghĩ của mình, không có nhìn ra đại hoàng huynh khác thường.
Nghĩ tới vẫn là mình tốt nhất, không thích nữ tử nên cũng sẽ không có tinh thần chán nản. Chỉ là thật không thích sao? Ngẩng đầu lên nhìn cô gái đang ngồi ở bên cạnh hoàng thúc. Hắn cũng không biết là thích hay không? Nhưng nhìn thấy nàng ở chung một chỗ với hoàng thúc, hắn sẽ cảm thấy cô đơn. . . . . . Lắc đầu một cái, dù là thích, cũng không có thích như bọn hoàng huynh vậy chứ?
Haizz. . . . . . Có lẽ chỉ là chơi rất vui!
Mọi người đang ăn cơm đều có tâm tư của mình, nhưng tâm tình cũng đều cực tốt. Dù sao tiệc đầy tháng của đứa bé đúng là một chuyện đại hỷ.
Đúng lúc này, hạ nhân báo lại: "Vương gia, Lễ Bộ Thượng Thư Thiên Thành Vũ, mang theo nữ nhi Thiên Mộ Tuyết đến chúc mừng!"
Lễ bộ thượng thư? Đó không phải là thừa tướng Thiên Thành Vũ lúc trước sao? Theo lý mà nói, phải là đã kết thù với phủ nhiếp chính vương rồi, làm sao có thể tới chứ? Hơn nữa muốn tới cũng không đến sớm, bữa tiệc đã ăn được một nửa hắn mới tới, đây là ý gì?
"Người tới là khách, mời vào!" Hiên Viên Vô Thương còn chưa kịp mở miệng, Vũ Văn Tiểu Tam đã nói rồi. Bởi vì nàng cũng muốn gặp Thiên Mộ Tuyết "Tự tin" kia, rốt cuộc là có bộ dáng gì!
Chọc cho Vũ Văn Cảnh Thiên vừa cảm thấy mất thể diện vừa vui mừng!
Những người khác càng thêm muốn cười lại không dám cười, kìm nén đến cực kỳ khó chịu!
Tiểu Lạc thần cầm tấm vàng lá này, không để ý đến bộ dáng uy hiếp kiêm lo lắng của đệ đệ, ngáp một cái rồi ném tấm vàng lá đi. Lần này để cho một tên ăn xin nhặt được!
Tên ăn xin kia vui mừng đến lệ rơi đầy mặt, cả đời làm tên ăn xin, không ngờ chính mính lại có một ngày có thể có vận tốt như vậy! Sao hắn có thể không vui đây! Từ ăn xin lật người một cái đã làm phú hào rồi!
Nhưng lại có người bi thương, lệ rơi đầy mặt. . . . . .
Lúc vàng lá này được ném ra, tiểu Sở cuồng này giống như heo bị giết gào khóc lên. Lúc trước, nó luôn khóc tiếng sấm lớn hạt mưa nhỏ, thậm chí chỉ nghe tiếng khóc, không thấy nước mắt. Ngày hôm nay lại khóc đến gào thét kêu la, nước mắt mềm mại chảy dọc theo gò má, rất có xu thế nước ngập kim sơn!
Khiến Vũ Văn Tiểu Tam nhìn thấy mà đau lòng không dứt, nhanh chóng bước mấy bước đến phía trước, đưa Hiên Viên Lạc Thần cho Hiên Viên Vô Thương không có tình người kia, đoạt lấy tiểu Sở Cuồng, ôm vào trong ngực: "Ngoan! Bảo bối không khóc, bảo bối ngoan ngoãn của mẫu thân~ chúng ta không để ý tới bọn họ nữa, ngoan. . . . . ."
Bây giờ nàng mới biết, thì ra là tiểu nhi tử tương đối thân thiết với mình hơn!
Quay đầu, sắc mặt đầy giận dữ trợn mắt nhìn đôi phụ tử kia một cái, hừ lạnh một tiếng, ôm tiểu nhi tử bước vào vương phủ.
Lưu lại Hiên Viên Vô Thương ôm một đứa con lớn trợn trắng mắt, khóc không ra nước mắt!
Tiếp đó, bọn hạ nhân vương phủ liền đi ra, đem vàng ném dọc theo đường đi. . . . . .
Tiệc đầy tháng này là chân chính vui mừng cùng dân chúng!
Mọi người đồng loạt bước vào vương phủ, bữa tiệc cũng bắt đầu. Nhóm văn võ bá quan và quan lại quyền quý đều ở trong vương phủ nguy nga lộng lẫy, vừa ngồi ăn tiệc rượu, vừa thưởng phong cảnh, than thở quang cảnh phủ nhiếp chính vương thật là cực đẹp!
Mà vật cao to, dùng tấm vải đỏ bao lấy, diện mạo vô kỳ quái, không biết là vật gì!
Sân đầy màu đỏ, sân đầy vui mừng, trên mặt của mỗi người đều là nụ cười, hoangdung_di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn có người thật lòng vui vẻ, cũng có người có mục đích khác. Nhưng tất cả đều tươi cười, không có một người dám phật ý nhiếp chính vương!
Duy chỉ có một người, quần áo màu đỏ, trên gương mặt phù dung tràn đầy âm lãnh. Vương gia là của nàng! Những thứ đồ này cũng phải thuộc về nàng! Nữ nhân đó dựa dào cái gì, dựa vào cái gì có thể có được lòng của vương gia? Nàng ta không xứng với vương gia!
Đúng lúc này, liên hoa bất động thanh sắc đi tới bên cạnh nàng, dọc theo tầm mắt của nàng nhìn sang, giọng nói lạnh nhạt vang lên: "Đình Vũ, có vài thứ không phải của muội, dù cưỡng cầu cũng cưỡng cầu không được đâu, đừng vì thế mà làm mình mất phương hướng!"
Đình Vũ nghe giọng nói của hắn, có chút sững sờ. Ngay sau đó liền quay đầu, mở miệng cười: "Liên Hoa ca, huynh nói cái gì đó. Thân thể ta chỉ là có chút không thoải mái, huynh đừng suy nghĩ quá nhiều!"
Nhìn lúm đồng tiền như hoa trên mặt nàng, Liên Hoa nhíu lông mày, lạnh lùng nhìn lướt qua nàng, nhìn đến tâm Đình Vũ có chút hốt hoảng.
Vội vàng mở miệng: "Liên Hoa ca, muội nhớ tới còn có một số chuyện phải xử lý, đi trước!"
Nói xong thì giống như chạy trối chết, nhanh chóng rời đi.
Liên Hoa nhìn theo bóng lưng của nàng, lạnh nhạt mở miệng: "Ta và ngươi mặc dù tình như huynh muội, nhưng nếu như ngươi làm chuyện gì bất lợi với vương gia, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Bước chân người phía trước cứng đờ, quật cường mở miệng: "Huynh nói cái gì đấy, ta làm sao có thể làm chuyện bất lợi với vương gia! Đừng có đoán bậy!" Nói xong liền rời đi.
Nàng làm sao có thể làm chuyện bất lợi với vương gia, đó là người nàng yêu sâu đậm mà. . . . . .
Liên Hoa nhìn bóng lưng của nàng, lắc đầu một cái. Đình Vũ là cộng sự nhiều năm với hắn, hoangdung_๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n nàng nghĩ cái gì, sao hắn có thể không nhìn ra. Đình Vũ, chuyện bất lợi với vương phi, sẽ càng bất lợi với vương gia! Hiện tại hắn chỉ có thể hi vọng nàng đừng làm ra chuyện gì không thể cứu vãn được.
"Liên Hoa, ngươi đang nhìn cái gì vậy?" Tiểu Nguyệt đưa đầu tới dò xét, vừa nhìn liền thấy bóng lưng của Đình Vũ.
Mặt đầy khinh bỉ, quay đầu nhìn hắn một chút: "Thì ra ngươi thích nàng à?" Ánh mắt đó là gì vậy! Nói xong cũng không đợi Liên Hoa trả lời, tức giận đùng đùng bỏ đi. Mất công nàng còn nghĩ hắn là bằng hữu, không nghĩ tới người này không có ánh mắt như vậy! Thích kẻ thù của tiểu thư, thật là ném mặt mũi của Tiểu Nguyệt nàng rồi mà!
Nhìn Tiểu Nguyệt tức giận đùng đùng bỏ đi, khóe miệng mỗ ám vệ giật giật. Đột nhiên, trên mặt lạnh nhạt xuất hiện nụ cười thật lớn, tiểu nha đầu này đang ghen sao? Nghĩ tới đó liền nhanh chóng đuổi theo. . . . . .
Đại sảnh vương phủ, trên một cái bàn cực kỳ lớn, đám người Vũ Văn Tiểu Tam đang ngồi ở đó, đứa bé được bà vú ôm đi uống sữa rồi.
Ở dưới sự an bài của Hiên Viên Vô Thương, hoàng đế ngồi canh nhau. Để Vũ Văn Cảnh Thiên và Vũ Văn Hạo ngồi phía trên, Vũ Văn Triệt thứ hai. Vũ Văn Cảnh Thiên từ chối rất lâu, thấy mọi người đều nói chỉ luận quan hệ, không luận thân phận, từ chối không được nên chỉ đành cười ngồi xuống.
Dạ Tử Lân nhìn một bàn này, đều là nhân vật có mặt mũi khắp thiên hạ, rốt cuộc không nhịn được len lén nói một câu bên tai Hiên Viên Vô Thương: "Biểu huynh, mặt mũi của huynh thật lớn!"
Lời này cũng để Vũ Văn Tiểu Tam nghe được, quay đầu trừng mắt: "Đó là do mặt mũi của ta lớn!"
Hiên Viên Vô Thương cười khẽ một tiếng: "Dạ! Là mặt mũi nương tử lớn!"
"Ai là nương tử của chàng, ít nhận loạn thân thích đi!" Mỗ nữ một chút mặt mũi cũng không cho, còn đang vì chuyện hoàng kim mà tức giận.
Lần này ba người Hiên Viên Mặc, Hiên Viên ngạo, Gia Luật Trục Nguyên đều ngẩng đầu lên nhìn Vũ Văn Tiểu Tam một chút, lại nhìn Hiên Viên Vô Thương một chút, chẳng lẽ bọn họ còn có hi vọng?
Long Ngạo Thiên và Công Tôn Trường Khanh cũng không nhịn được mà nâng đầu lên nhìn một chút. Thật ra thì hai người bọn họ cũng không hiểu, hoangdung_๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đôn tại sao nghe lời này đáy lòng họ lại kích động.
Những người khác có kinh ngạc, có không hiểu. Không phải chứ? Đến tiệc đầy tháng của nhi tử cũng đã làm rồi, quan hệ của bọn họ còn chưa được thừa nhận sao?
Trong nháy mắt, dung nhan như cánh hoa anh đào của Hiên Viên Vô Thương đã đen giống như than, đặc biệt là khi nhìn thấy trong mắt ba người Gia Luật Trục Nguyên kia dấy lên ánh sáng hy vọng lần nữa, càng thêm giận đến suýt nữa một phát cắn nát răng ngà!
Trong lòng mơ hồ có chút hối hận việc ném hoàng kim, vồn là hắn muốn cùng vui mừng với dân chúng, để cho người trong thiên hạ chúc phúc tiệc đầy tháng của nhi tử mình. Ai ngờ đã đắc tội nha đầu kia đến mức này, trước mặt bàn lớn đầy người này trực tiếp phủi sạch quan hệ với hắn!
Nhìn một bàn lớn đầy người này, nếu không phải Vũ Văn Cảnh Thiên cũng ở đây, hắn thật muốn trực tiếp một tay khiêng nàng lên, trở lại trong phòng cùng với nàng "Tham thảo" về quan hệ của bọn họ.
Một nhà ba người Vũ Văn Cảnh Thiên kia, trên mặt lập tức xuất hiện nụ cười hả hê, ha ha. . . . . . Đại tiểu thư Vũ Văn gia của bọn họ dễ dàng cưới được sao? Phải vượt qua ngũ quan, trảm lục tướng!
"Khụ khụ. . . . . . Dùng bữa! Dùng bữa!" Dạ Tử Lân vội vàng mở miệng hóa giải, câu chuyện này bắt đầu từ hắn, hắn tự nhiên phải chịu trách nhiệm.
Phong Cuồng Tiêu không khách khí cười một tiếng: "Đúng, ta đói bụng rồi!" Dứt lời gắp lên món ăn bỏ vào miệng, lần này không khí mới hòa hoãn xuống. . . . . .
Chỉ là sắc mặt Hiên Viên Vô Thương vẫn đen như trước, thỉnh thoảng quay đầu nhìn tiểu nữ nhân kia một chút, chỉ thấy nàng rõ ràng là không vui. Dư quang khóe mắt đều chưa từng quét qua hắn, trong lòng càng thêm cực kỳ tức giận! Nha đầu này, đợi lát nữa nhất định phải dạy dỗ nàng thật tốt, dù tức giận cũng không thể nói không có quan hệ với hắn!
Mà Hiên Viên Ly vừa ngồi xuống liền nhìn Công Tôn Trường Khanh nhẹ nhàng như tiên, hoangdung_diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn lại nhìn Vũ Văn Triệt lạnh nhạt, cảm thấy khí chất hai người này rất giống nhau. Nàng đều rất thích, nên theo đuổi người nào mới tốt đây?
Trước kia hoàng thẩm thường nói với nàng, nếu thích nam tử, ngàn vạn lần không được khách khí, phải dũng cảm nói ra! Chỉ cần có kỹ thật là được, có thể một lần bắt nhiều người, cho nên bây giờ nàng đã không cho là mình nên chờ nam tử tới lấy lòng rồi. Mình thích thì phải đi theo đuổi, không phải hoàng thẩm đã theo đuổi được hoàng thúc rồi sao!
Trước kia đã cảm thấy Công Tôn Trường Khanh ưu nhã mà tác phong lại nhanh nhẹn. Lúc ấy hiểu lầm hắn, cho là hắn muốn làm đoạn tụ với hoàng huynh, nhưng hiện tại hiểu lầm đã được hóa giải, tự nhiên càng thêm thưởng thức! Nhưng Vũ Văn Triệt là ca ca của hoàng thẩm, nếu chọn hắn thì chẳng phải có thể thân càng thêm thân sao?
Vào lúc khó có thể lựa chọn, lại nghe được giọng nói của Phong Cuồng Tiêu. Quay đầu vừa nhìn, trái tim không nhịn được cuồng loạn, không giống với cảm giác thưởng thức khi nhìn Công Tôn Trường Khanh và Vũ Văn Triệt, mà là cảm giác trái tim của mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực!
Chẳng lẽ. . . . . . Chẳng lẽ đây mới thật sự là yêu sao? Người này, rất đẹp trai, rất đẹp trai đó. . . . . .
Thật ra thì Phong Cuồng Tiêu cũng đã tham dự không ít yến hội, chỉ là mỗi lần đều lôi kéo Mộ Vân Dật ngồi ở trong góc. Những thiên kim quý tộc trước kia từng thấy qua, hơn nữa đã có không ít người ái mộ hắn. Nhưng Hiên Viên Ly là công chúa, đến đều tương đối trễ, cho nên chưa từng chú ý tới trong góc khiêm tốn có bọn họ.
Vũ Văn Tiểu Tam ngẩng đầu lên, lơ đãng nhìn thấy bộ dáng Hiên Viên Ly, cười khẽ một tiếng. Xem ra tiểu nha đầu này đang tư xuân, mình cũng muốn tìm cơ hội giúp nàng một tay mới phải!
Mà bên kia, Thẩm Lãng Phàm lại cố gắng vứt mị nhãn sang đại mỹ nhân Long Tử Nghiên. Thân là hoa hoa công tử nổi danh thiên hạ, mỹ nữ đệ nhất thiên hạ ở chỗ này, tại sao hắn có thể không quyến rũ thật tốt đây?
Vì vậy không để ý đến ánh mắt uy hiếp của Long Ngạo Thiên, nhu tình mật ý hỏi han ân cần đối với Long Tử Nghiên. Long Tử Nghiên vừa nhìn người này, thật không ngờ lại anh tuấn như vậy, cũng rất dịu dàng, hoangdung_die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on nên lập tức có một bộ dáng thẹn thùng e lệ, giống như tiểu nữ nhi yêu kiều ôm tỳ bà che nửa mặt, thỉnh thoảng len lén lướt mắt nhìn hắn, khuôn mặt như bạch ngọc đã mắc cỡ đến đỏ bừng.
Ánh mắt của Vũ Văn Tiểu Tam vô ý quét qua bên này, chợt cảm thấy hai người bọn họ rất xứng đôi đấy! Hai người đều đã từng đắc tội với nàng, sau lại tiêu tan hiềm khích lúc trước, chẳng lẽ đây cũng là một loại duyên phận sao?
Nhưng sắc mặt của Long Ngạo Thiên lại rất khó coi, Thẩm Lãng Phàm như thế nào, thiên hạ đều biết! Nếu muội muội thật sự thích hắn, nhất định sẽ không có hạnh phúc, nhất thời có chút hối hận đã mang muội muội tới đây!
Nghĩ tới có chút không vui nhìn Vũ Văn Tiểu Tam một cái, đều do nữ nhân này ở phía sau thiệp mời có thêm một hàng chữ kia, mới để cho hắn dẫn tiểu muội mình theo tới đây. Nếu tiểu muội thật sự thích Thẩm Lãng Phàm, đừng nói mẫu hậu sẽ không tha thứ cho mình, chính hắn cũng sẽ không tha thứ cho mình!
Nhận được ánh mắt oán trách của Long Ngạo Thiên, Vũ Văn Tiểu Tam cười hì hì nhìn hắn một chút, há mồm chính là: "Ngạo Thiên ca ca, chúng ta thật là có duyên! Ai da, nhiều người ở đây như vậy, huynh đừng nhìn người ta đắm đuối đưa tình như thế chứ!"
Lời này vừa rơi xuống, Long Ngạo Thiên suýt nữa ngất lịm rồi! Hắn nhìn đắm đuối đưa tình khi nào hả ? !
Sắc mặt của Hiên Viên Vô Thương càng thêm cực kỳ khó coi, không phải là một vạn lượng hoàng kim thôi sao? Hiên Viên Vô Thương hắn chính là không bao giờ thiếu tiền, sao có thể vì một chuyện nhỏ như vậy mà giận hắn chứ?
Nghĩ tới đây, ngón tay thon dài ở dưới mặt bàn hung hăng nhéo hông nàng một cái. Sắc mặt mỗ nữ lập tức cứng đờ, cười đến vô cùng "Đẹp mắt" quay đầu lại, gắt gao trừng mắt liếc hắn một cái.
Bộ dáng mỗ nam cực kỳ uất ức, làm bộ đáng thương nhìn nàng. Ngay cả nốt ruồi giọt lệ xinh đẹp nơi khóe mắt, giờ phút này cũng mất sáng bóng. Lòng mỗ nữ mềm nhũn, sắc mặt cũng hòa hoãn xuống.
Vì vậy Hiên Viên Vô Thương biết, hắn đã tránh thoát trận kiếp nạn hoàng kim này! Nhưng hắn không biết, bên này đã giải quyết xong, nhưng tiểu nhi tử Hiên Viên Sở Cuồng của hắn, vì chuyện này mà suốt cả một năm cũng không cho hắn một cái sắc mặt tốt!
Hiên Viên Ngạo cúi đầu dùng bữa, mắt lạnh luôn đặt ở trên người nàng không dời đi được. Hoangdung_di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn. Sau bữa tiệc đầy tháng này, không biết khi nào mới gặp lại . . . . .
Mà Hiên Viên Mặc chỉ cúi đầu dùng bữa, không biết đang suy nghĩ cái gì. Trong con ngươi như mặc ngọc mang theo chút khổ sở. . . . . .
Một đôi mắt như lưu ly quét một vòng trên người hai vị hoàng huynh của mình. Nếu cho đến bây giờ mà hắn vẫn không nhìn ra đại hoàng huynh cũng thích hoàng thẩm, vậy hắn thật sự là rất ngu ngốc rồi! Chỉ là Tam hoàng huynh vẫn đắm chìm trong trong mạch suy nghĩ của mình, không có nhìn ra đại hoàng huynh khác thường.
Nghĩ tới vẫn là mình tốt nhất, không thích nữ tử nên cũng sẽ không có tinh thần chán nản. Chỉ là thật không thích sao? Ngẩng đầu lên nhìn cô gái đang ngồi ở bên cạnh hoàng thúc. Hắn cũng không biết là thích hay không? Nhưng nhìn thấy nàng ở chung một chỗ với hoàng thúc, hắn sẽ cảm thấy cô đơn. . . . . . Lắc đầu một cái, dù là thích, cũng không có thích như bọn hoàng huynh vậy chứ?
Haizz. . . . . . Có lẽ chỉ là chơi rất vui!
Mọi người đang ăn cơm đều có tâm tư của mình, nhưng tâm tình cũng đều cực tốt. Dù sao tiệc đầy tháng của đứa bé đúng là một chuyện đại hỷ.
Đúng lúc này, hạ nhân báo lại: "Vương gia, Lễ Bộ Thượng Thư Thiên Thành Vũ, mang theo nữ nhi Thiên Mộ Tuyết đến chúc mừng!"
Lễ bộ thượng thư? Đó không phải là thừa tướng Thiên Thành Vũ lúc trước sao? Theo lý mà nói, phải là đã kết thù với phủ nhiếp chính vương rồi, làm sao có thể tới chứ? Hơn nữa muốn tới cũng không đến sớm, bữa tiệc đã ăn được một nửa hắn mới tới, đây là ý gì?
"Người tới là khách, mời vào!" Hiên Viên Vô Thương còn chưa kịp mở miệng, Vũ Văn Tiểu Tam đã nói rồi. Bởi vì nàng cũng muốn gặp Thiên Mộ Tuyết "Tự tin" kia, rốt cuộc là có bộ dáng gì!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.