Hãn Phi Bổn Vương Giết Chết Ngươi
Quyển 1 - Chương 89
Mê Loạn Giang Sơn
30/09/2014
"Vương gia, sau khi
ngài đi rồi , tam vương gia liền vào hoàng cung, thái hậu bắt tam vương
gia hưu tam vương phi, nhưng tam vương gia thế nào cũng không chịu, giờ
phút này đang chịu hình, xem ra sợ là chống đỡ không được bao lâu nữa !" Đình Vân vội vàng đem tin tức mà thuộc hạ truyền đến nói cho Hiên Viên Vô Thương, lấy tình cảm của vương gia đối tam vương gia , tất nhiên sẽ
tiến cung đi cứu tam vương gia.
Ánh mắt đào hoa híp lại, xem ra là hắn quá xem trọng Trưởng Tôn Minh Tranh rồi ! Hiên Viên Ngạo tính cách quật cường, cho dù là đánh chết sợ là sẽ không khuất phụ. Nếu là nàng lấy cái chết để uy hiếp, lấy sự hiếu thuận của hắn , chắc chắn liền ứng rồi !
Nhìn vương gia ngồi bất động, Đình Vân có chút sốt ruột mở miệng: "Vương gia, ngài không đi cứu tam vương gia sao?"
Đôi mắt hẹp dài nhắm lại, trong đầu xẹt qua một loạt hình ảnh , cuối cùng, mở mắt ra nhìn nhìn Đình Vân: "Đi xuống đi!" Hắn và với Hiên Viên Ngạo đã không còn tình cảm thúc cháu , hắn chết hay sống, sẽ không liên quan tới hắn !
"Vương gia, tuy rằng chuyện của tam vương phi , tam vương gia làm xác thực có chút không đúng , nhưng là. . . . . ."
"Không có nhưng là! Đi ra ngoài!" Thanh âm rất có từ tính kia đã có chút tức giận.
"Vâng !" Đình Vân ngoan ngoãn lui đi ra ngoài. . . . . .
Đôi mắt mở ra , than nhỏ một tiếng , Mặc, Ngạo, Địch , Triệt, võ công của bốn người bọn họ đều là hắn một tay dạy , hắn là trưởng bối của bọn họ , cũng là sư phụ của bọn họ , đồng thời cũng là bằng hữu.
Ngạo bị đánh khiến cho mạng nguy kịch , hắn không động lòng là không khả năng . Nhưng là việc ngày hôm nay , Ngạo không để ý tình cảm thúc cháu , không để nghĩa thầy trò , không để ý tình bằng hữu cố tình bội ước, làm cho hắn làm sao có thể tha thứ hắn? Chẳng lẽ làm cho nữ nhân của hắn sống mãi trong danh phận cháu dâu hay sao ?
Nghĩ lắc lắc đầu, trở về phòng bản thân. . . . . .
. . . . . .
"Hoàng thượng! Nô tì có chuyện quan trọng cầu kiến hoàng thượng, công công, ngài nhanh đi thông truyền đi!" Cung nữ trong cung thái hậu vội vàng nói với Tiểu Đức Tử .
Tiểu Đức Tử nhìn nhìn nàng, là cung nữ trong cung thái hậu : " Có chuyện gì vậy ? Chẳng lẽ thân mình thái hậu khó chịu?"
"Không phải ! Không phải ! Ngài nhanh đi vào thông truyền, nếu là chậm thêm một chút , tam vương gia sẽ bị thái hậu đánh chết rồi !" Cung nữ gấp đến độ suýt nữa khóc ra.
"Cái gì? Có chuyện này sao ?" Tiểu Đức Tử không dám tin trừng mắt to.
"Chuyện gì ồn ào ngoài cửa vậy ?" Giọng nói uy nghiêm và tràn đầy khí phách của đế vương vang lên.
Tiểu Đức Tử chạy nhanh đẩy cửa ra, chạy vào , nhìn nhìn Hiên Viên Mặc còn đang vùi đầu phê duyệt tấu chương : "Hoàng thượng, là cung nữ trong cung thái hậu , nói ngài đi cứu tam vương gia, nếu là chậm thêm một bước, tam vương gia chỉ sợ cũng bị thái hậu đánh cho mất mạng!"
"Cái gì?" Hiên Viên Mặc đứng lên, bất chấp tấu chương kia , liền vội vàng chạy đi ra ngoài.
. . . . . .
Không bao lâu, một bóng đen lẻn vào, đem tấu chương lấy đi. . . . . .
. . . . . .
Dùng khinh công bay nhanh tới, thấy Hiên Viên Ngạo đã là bị đánh cho máu me đầy người , chạy nhanh xông lên lôi kéo Trưởng Tôn Minh Tranh: "Mẫu hậu! Ngài làm cái gì vậy!"
"Hoàng thượng , ngươi tránh ra! Ai gia muốn đánh chết thằng con bất hiếu này !" Trưởng Tôn Minh Tranh bị tức đến thần chí không rõ rồi.
"Mẫu hậu, tam hoàng đệ có sai, ngài muốn giáo huấn hắn như vậy , nếu là đánh chết , chẳng phải ngài lại đau lòng sao !" Hiên Viên Mặc dùng tình để cảm động.
"Ai gia hôm nay muốn đánh chết hắn! Đánh chết ai gia coi như không có sinh quá nhi tử này !" Thái hậu nói xong giơ lên roi lại muốn đánh.
Hiên Viên Mặc nhanh chóng bắt lấy tay nàng: "Mẫu hậu! Ngài không cần xúc động, Ngạo đã làm cái gì, người nói chuyện để hắn sửa lại là được!"
" Hắn làm gì sai ? Ngươi hỏi hắn đi , đi mà hỏi hắn ấy , ai ! Thế nhưng đem tôn nghiêm hoàng gia dẫm nát dưới lòng bàn chân, ai gia. . . . . ."
Hiên Viên Mặc quay đầu, nhìn cung nữ ngoài cửa : " Đóng cửa , đi ra ngoài cho trẫm !"
"Vâng !" Hai cái cung nữ khóa chặt cửa, chạy nhanh lui đi ra ngoài.
. . . . . .
"Ai gia cũng bị hắn làm cho tức chết rồi! Ai lại cùng hoàng thúc của mình ước định tranh đoạt vương phi của bản thân , còn cùng nữ nhân kia lừa ai gia nói là đã có thai! Lừa ai gia thật khổ a! Hiện tại nữ nhân kia , ai ! Đã làm chuyện cẩu thả với Hiên Viên Vô Thương , ai gia bắt hắn hưu nàng, hắn còn chết sống không hưu !" Trưởng Tôn Minh Tranh hung hăng chỉ vào Hiên Viên Ngạo.
Hiên Viên Mặc vừa nghe, cảm giác trời đất xoay chuyển , nàng đã cùng hoàng thúc. . . . . . Cùng hoàng thúc. . . . . .
Đúng lúc này, thái hậu lại vung một cây roi hướng tới Hiên Viên Ngạo , chưa từng nghĩ nhiều, liền che ở sau lưng hắn. . . . . .
"Hoàng huynh!" Hiên Viên Ngạo xoay người, nhíu mày nhìn Hiên Viên Mặc , hắn bị mẫu hậu đánh như vậy , kỳ thực cũng có một chút ý muốn chết, nhưng là hoàng huynh như vậy nhào tới, hoàng đế một quốc gia nếu là bị đả thương , làm sao xử lý chính vụ?
Long bào bị đánh cho vỡ ra, đã là da tróc thịt bong, máu tươi đầm đìa, gật đầu cười đối Hiên Viên Ngạo một cái , rồi sau đó mở miệng: "Hoàng huynh không có việc gì!"
Lại quay đầu nhìn Trưởng Tôn Minh Tranh: "Mẫu hậu, chuyện này, nhi thần cũng biết , người muốn đánh liền đánh nhi thần đi! Ngạo bản thân bị trọng thương, ngài nếu lại đánh tiếp, sợ là thật sự muốn tai nạn chết người rồi !"
"Ngươi! Mặc nhi, hai đệ đệ của ngươi , đều là bị ngươi làm hư ! Một đứa so một đứa vô pháp vô thiên! Ngươi bây giờ còn ở bảo vệ nghịch tử này ! Ngươi! Ngươi muốn chọc giận ai gia chết hay sao?" Trưởng Tôn Minh Tranh chỉ vào Hiên Viên Mặc rống lên , cảm thấy đối hắn nói "Hắn cũng biết " nửa phần không tin! Mặc nhi từ nhỏ rất biết nghe lời , làm sao có thể giúp đỡ Ngạo nhi lừa nàng?
" Được rồi, mẫu hậu, ngài đánh cũng đánh rồi , cũng nên tiêu khí đi thôi!" Hiên Viên Mặc nhanh chóng trấn an thái hậu.
Đúng lúc này, Hiên Viên Ngạo té ngã về phía trước. . . . . .
"Ngạo! Truyền ngự y, mau, truyền ngự y!" Hiên Viên Mặc nhìn ngoài cửa điên cuồng hét lên.
"Ngạo nhi!" Thái hậu vừa thấy sợ tới mức hoang mang , roi trên tay cũng tuột xuống đất , đúng là hôn mê bất tỉnh!
"Mẫu hậu!" . . . . . .
. . . . . .
"Hoàng thượng, chúng thần vô năng! Xin thứ cho chúng thần bất lực!" Thái y đứng đầu Thái y viện quỳ gối trước mặt Hiên Viên Mặc.
"Làm sao có thể bất lực? Ngạo từ trước đến nay khỏe mạnh , mặc dù bị bỏng lại bị roi làm cho thương tổn nhưng cũng sẽ không thể nguy hiểm đến tính mạng , các ngươi cho rằng trẫm là ngốc tử hay sao?" Hiên Viên Mặc trên mặt ôn nhuận như ngọc , lần đầu tiên tràn ngập tức giận.
"Hoàng thượng, tam vương gia không chỉ có bỏng sau lưng , còn có nội thương, hơn nữa mấy roi kia , đừng nói là huyết nhục chi khu , liền tính là thần tiên cũng chịu không nổi a!" Thái y đứng đầu bất đắc dĩ mở miệng, thái hậu thế nhưng nhẫn tâm rat tay đối vương gia nặng như vậy !
Nội thương? Mày kiếm nhíu lên , hiện nay lại bất chấp : " Chẳng nhẽ không có biện pháp nào?"
"Thần y có lẽ có biện pháp!" Nếu là thần y Mộ Vân Dật cũng không có cách nào, vậy tam vương gia liền chỉ có đường chết !
"Trẫm tự mình đi mời thần y!" Toàn bộ hoàng cung võ công hắn cao nhất, khinh công tự nhiên cũng là nhanh nhất.
Ngự y nhìn nhìn vết thương sau lưng hắn , vội vàng mở miệng: "Hoàng thượng, ngài thương tổn. . . . . ."
" Không có gì !" Cũng không quay đầu lại nhảy ra hoàng cung.
. . . . . .
"Bệ hạ, Hiên Viên đế quốc tam vương gia bị thái hậu đánh trọng thương, giờ phút này đang hôn mê , hoàng đế đã tự mình xuất cung đi mời thần y rồi !" Hạ Khói quỳ gối trước mặt Phượng Phi Yên nói.
Khóe môi hình thoi của nữ tử kia gợi lên một chút cười khẽ, Hiên Viên Ngạo bị đánh thành như vậy , nữ nhân kia còn không có việc gì sao ? "
"Cái gì. . . . . . Không bị làm sao , đang ngủ ở tẩm cung thái hậu !" Hạ Khói lau mồ hôi lạnh giữa trán , Hiên Viên đế quốc tam vương phi có phải có thần tiên hộ thể hay không a, gặp tình huống gì, đều không có việc!
"Cái gì?" Giọng nói đầy kinh ngạc của Phượng Phi Yên vang lên, thái hậu Hiên Viên đế quốc đầu óc có phải có bệnh rồi hay không ? Con dâu ngủ với người khác , còn để cho nàng ngủ thoải mái ở tẩm cung của mình còn mình thì đánh nhi tử nửa chết nửa sống! Tất cả mọi người ở nơi này đều có bệnh, chính là bệnh không nhẹ!
"Bệ. . . . . . Bệ hạ, thần cũng rất là kinh ngạc." Hạ Khói nhìn bộ dạng kinh ngạc của bệ hạ , cũng cảm thấy không biết nói gì!
"Đã biết, đi xuống đi!" Ngưng mi suy nghĩ sâu xa, xem ra chuyện này, chỉ có thể tự bản thân xuống tay rồi !
. . . . . .
Đêm nay, ngủ ngon nhất chính là Vũ Văn Tiểu Tam rồi !
. . . . . .
Mộ Vân Dật xoa xoa mồ hôi trán, từ trong phòng Hiên Viên Ngạo đi ra ngoài , dung nhan phong thần tuấn lãng đều là mỏi mệt. . . . . .
"Ngạo như thế nào?" Hiên Viên Mặc ngay lập tức tiến lên hỏi.
Mộ Vân Dật nhìn hắn, dương môi cười: "Bệnh tình tạm thời ổn định , nếu là không phát sốt, ngày mai sẽ tỉnh, tuy nhiên vết thương sau lưng hơi khó giải quyết, tại hạ đã là dùng Tuyết Liên chế thành cao bôi ở trên lưng, hơn nữa đây là. . . . . ."
Nói xong đem bình sứ trong tay mình đưa cho hắn, đây là thuốc trị bỏng mà hắn mới nghiên cứu chế tạo ra : "Không đến hai tuần sẽ khỏi hẳn, chính là nội thương có chút nặng , còn cần phải điều dưỡng!" Người ta vẫn nói vô tình nhất là đế vương gia, Ngạo lại có thể có một ca ca tốt như Hiên Viên Mặc như vậy , làm cho hắn tự đáy lòng cao hứng thay hắn!
Hiên Viên Mặc tiếp nhận lọ dược trong tay hắn : "Làm phiền thần y rồi !" Hắn tự nhiên có thể nhìn ra đây là dược mà Mộ Vân Dật đặc biệt chế tạo ra vì Hiên Viên Ngạo .
"Hoàng thượng, không ghét bỏ cứ bảo ta Dật đi, đại ca của Ngạo , liền cũng là đại ca của ta !" Ánh mắt đạm mạc nhiễm lên nhiều điểm ý cười.
Hiên Viên Mặc gật gật đầu, vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Huynh đệ!"
"Huynh đệ!" Sang sảng cười, lập tức cầm trong tay một cái bình sứ khác ném cho hắn, " Cái này đối với vết thương trên lưng ngươi có lợi!"
"Cảm tạ." Ánh mắt ôn hòa tràn đầy ý cười , Ngạo có thể có một tri kỷ tốt như vậy , hắn này làm đại ca , làm sao không phải vì hắn cao hứng.
"Huynh đệ trong lúc đó không nói tạ!" Nói xong không đợi Hiên Viên Mặc lại mở miệng, liền giẫm chận tại chỗ rời đi.
Ánh mắt đào hoa híp lại, xem ra là hắn quá xem trọng Trưởng Tôn Minh Tranh rồi ! Hiên Viên Ngạo tính cách quật cường, cho dù là đánh chết sợ là sẽ không khuất phụ. Nếu là nàng lấy cái chết để uy hiếp, lấy sự hiếu thuận của hắn , chắc chắn liền ứng rồi !
Nhìn vương gia ngồi bất động, Đình Vân có chút sốt ruột mở miệng: "Vương gia, ngài không đi cứu tam vương gia sao?"
Đôi mắt hẹp dài nhắm lại, trong đầu xẹt qua một loạt hình ảnh , cuối cùng, mở mắt ra nhìn nhìn Đình Vân: "Đi xuống đi!" Hắn và với Hiên Viên Ngạo đã không còn tình cảm thúc cháu , hắn chết hay sống, sẽ không liên quan tới hắn !
"Vương gia, tuy rằng chuyện của tam vương phi , tam vương gia làm xác thực có chút không đúng , nhưng là. . . . . ."
"Không có nhưng là! Đi ra ngoài!" Thanh âm rất có từ tính kia đã có chút tức giận.
"Vâng !" Đình Vân ngoan ngoãn lui đi ra ngoài. . . . . .
Đôi mắt mở ra , than nhỏ một tiếng , Mặc, Ngạo, Địch , Triệt, võ công của bốn người bọn họ đều là hắn một tay dạy , hắn là trưởng bối của bọn họ , cũng là sư phụ của bọn họ , đồng thời cũng là bằng hữu.
Ngạo bị đánh khiến cho mạng nguy kịch , hắn không động lòng là không khả năng . Nhưng là việc ngày hôm nay , Ngạo không để ý tình cảm thúc cháu , không để nghĩa thầy trò , không để ý tình bằng hữu cố tình bội ước, làm cho hắn làm sao có thể tha thứ hắn? Chẳng lẽ làm cho nữ nhân của hắn sống mãi trong danh phận cháu dâu hay sao ?
Nghĩ lắc lắc đầu, trở về phòng bản thân. . . . . .
. . . . . .
"Hoàng thượng! Nô tì có chuyện quan trọng cầu kiến hoàng thượng, công công, ngài nhanh đi thông truyền đi!" Cung nữ trong cung thái hậu vội vàng nói với Tiểu Đức Tử .
Tiểu Đức Tử nhìn nhìn nàng, là cung nữ trong cung thái hậu : " Có chuyện gì vậy ? Chẳng lẽ thân mình thái hậu khó chịu?"
"Không phải ! Không phải ! Ngài nhanh đi vào thông truyền, nếu là chậm thêm một chút , tam vương gia sẽ bị thái hậu đánh chết rồi !" Cung nữ gấp đến độ suýt nữa khóc ra.
"Cái gì? Có chuyện này sao ?" Tiểu Đức Tử không dám tin trừng mắt to.
"Chuyện gì ồn ào ngoài cửa vậy ?" Giọng nói uy nghiêm và tràn đầy khí phách của đế vương vang lên.
Tiểu Đức Tử chạy nhanh đẩy cửa ra, chạy vào , nhìn nhìn Hiên Viên Mặc còn đang vùi đầu phê duyệt tấu chương : "Hoàng thượng, là cung nữ trong cung thái hậu , nói ngài đi cứu tam vương gia, nếu là chậm thêm một bước, tam vương gia chỉ sợ cũng bị thái hậu đánh cho mất mạng!"
"Cái gì?" Hiên Viên Mặc đứng lên, bất chấp tấu chương kia , liền vội vàng chạy đi ra ngoài.
. . . . . .
Không bao lâu, một bóng đen lẻn vào, đem tấu chương lấy đi. . . . . .
. . . . . .
Dùng khinh công bay nhanh tới, thấy Hiên Viên Ngạo đã là bị đánh cho máu me đầy người , chạy nhanh xông lên lôi kéo Trưởng Tôn Minh Tranh: "Mẫu hậu! Ngài làm cái gì vậy!"
"Hoàng thượng , ngươi tránh ra! Ai gia muốn đánh chết thằng con bất hiếu này !" Trưởng Tôn Minh Tranh bị tức đến thần chí không rõ rồi.
"Mẫu hậu, tam hoàng đệ có sai, ngài muốn giáo huấn hắn như vậy , nếu là đánh chết , chẳng phải ngài lại đau lòng sao !" Hiên Viên Mặc dùng tình để cảm động.
"Ai gia hôm nay muốn đánh chết hắn! Đánh chết ai gia coi như không có sinh quá nhi tử này !" Thái hậu nói xong giơ lên roi lại muốn đánh.
Hiên Viên Mặc nhanh chóng bắt lấy tay nàng: "Mẫu hậu! Ngài không cần xúc động, Ngạo đã làm cái gì, người nói chuyện để hắn sửa lại là được!"
" Hắn làm gì sai ? Ngươi hỏi hắn đi , đi mà hỏi hắn ấy , ai ! Thế nhưng đem tôn nghiêm hoàng gia dẫm nát dưới lòng bàn chân, ai gia. . . . . ."
Hiên Viên Mặc quay đầu, nhìn cung nữ ngoài cửa : " Đóng cửa , đi ra ngoài cho trẫm !"
"Vâng !" Hai cái cung nữ khóa chặt cửa, chạy nhanh lui đi ra ngoài.
. . . . . .
"Ai gia cũng bị hắn làm cho tức chết rồi! Ai lại cùng hoàng thúc của mình ước định tranh đoạt vương phi của bản thân , còn cùng nữ nhân kia lừa ai gia nói là đã có thai! Lừa ai gia thật khổ a! Hiện tại nữ nhân kia , ai ! Đã làm chuyện cẩu thả với Hiên Viên Vô Thương , ai gia bắt hắn hưu nàng, hắn còn chết sống không hưu !" Trưởng Tôn Minh Tranh hung hăng chỉ vào Hiên Viên Ngạo.
Hiên Viên Mặc vừa nghe, cảm giác trời đất xoay chuyển , nàng đã cùng hoàng thúc. . . . . . Cùng hoàng thúc. . . . . .
Đúng lúc này, thái hậu lại vung một cây roi hướng tới Hiên Viên Ngạo , chưa từng nghĩ nhiều, liền che ở sau lưng hắn. . . . . .
"Hoàng huynh!" Hiên Viên Ngạo xoay người, nhíu mày nhìn Hiên Viên Mặc , hắn bị mẫu hậu đánh như vậy , kỳ thực cũng có một chút ý muốn chết, nhưng là hoàng huynh như vậy nhào tới, hoàng đế một quốc gia nếu là bị đả thương , làm sao xử lý chính vụ?
Long bào bị đánh cho vỡ ra, đã là da tróc thịt bong, máu tươi đầm đìa, gật đầu cười đối Hiên Viên Ngạo một cái , rồi sau đó mở miệng: "Hoàng huynh không có việc gì!"
Lại quay đầu nhìn Trưởng Tôn Minh Tranh: "Mẫu hậu, chuyện này, nhi thần cũng biết , người muốn đánh liền đánh nhi thần đi! Ngạo bản thân bị trọng thương, ngài nếu lại đánh tiếp, sợ là thật sự muốn tai nạn chết người rồi !"
"Ngươi! Mặc nhi, hai đệ đệ của ngươi , đều là bị ngươi làm hư ! Một đứa so một đứa vô pháp vô thiên! Ngươi bây giờ còn ở bảo vệ nghịch tử này ! Ngươi! Ngươi muốn chọc giận ai gia chết hay sao?" Trưởng Tôn Minh Tranh chỉ vào Hiên Viên Mặc rống lên , cảm thấy đối hắn nói "Hắn cũng biết " nửa phần không tin! Mặc nhi từ nhỏ rất biết nghe lời , làm sao có thể giúp đỡ Ngạo nhi lừa nàng?
" Được rồi, mẫu hậu, ngài đánh cũng đánh rồi , cũng nên tiêu khí đi thôi!" Hiên Viên Mặc nhanh chóng trấn an thái hậu.
Đúng lúc này, Hiên Viên Ngạo té ngã về phía trước. . . . . .
"Ngạo! Truyền ngự y, mau, truyền ngự y!" Hiên Viên Mặc nhìn ngoài cửa điên cuồng hét lên.
"Ngạo nhi!" Thái hậu vừa thấy sợ tới mức hoang mang , roi trên tay cũng tuột xuống đất , đúng là hôn mê bất tỉnh!
"Mẫu hậu!" . . . . . .
. . . . . .
"Hoàng thượng, chúng thần vô năng! Xin thứ cho chúng thần bất lực!" Thái y đứng đầu Thái y viện quỳ gối trước mặt Hiên Viên Mặc.
"Làm sao có thể bất lực? Ngạo từ trước đến nay khỏe mạnh , mặc dù bị bỏng lại bị roi làm cho thương tổn nhưng cũng sẽ không thể nguy hiểm đến tính mạng , các ngươi cho rằng trẫm là ngốc tử hay sao?" Hiên Viên Mặc trên mặt ôn nhuận như ngọc , lần đầu tiên tràn ngập tức giận.
"Hoàng thượng, tam vương gia không chỉ có bỏng sau lưng , còn có nội thương, hơn nữa mấy roi kia , đừng nói là huyết nhục chi khu , liền tính là thần tiên cũng chịu không nổi a!" Thái y đứng đầu bất đắc dĩ mở miệng, thái hậu thế nhưng nhẫn tâm rat tay đối vương gia nặng như vậy !
Nội thương? Mày kiếm nhíu lên , hiện nay lại bất chấp : " Chẳng nhẽ không có biện pháp nào?"
"Thần y có lẽ có biện pháp!" Nếu là thần y Mộ Vân Dật cũng không có cách nào, vậy tam vương gia liền chỉ có đường chết !
"Trẫm tự mình đi mời thần y!" Toàn bộ hoàng cung võ công hắn cao nhất, khinh công tự nhiên cũng là nhanh nhất.
Ngự y nhìn nhìn vết thương sau lưng hắn , vội vàng mở miệng: "Hoàng thượng, ngài thương tổn. . . . . ."
" Không có gì !" Cũng không quay đầu lại nhảy ra hoàng cung.
. . . . . .
"Bệ hạ, Hiên Viên đế quốc tam vương gia bị thái hậu đánh trọng thương, giờ phút này đang hôn mê , hoàng đế đã tự mình xuất cung đi mời thần y rồi !" Hạ Khói quỳ gối trước mặt Phượng Phi Yên nói.
Khóe môi hình thoi của nữ tử kia gợi lên một chút cười khẽ, Hiên Viên Ngạo bị đánh thành như vậy , nữ nhân kia còn không có việc gì sao ? "
"Cái gì. . . . . . Không bị làm sao , đang ngủ ở tẩm cung thái hậu !" Hạ Khói lau mồ hôi lạnh giữa trán , Hiên Viên đế quốc tam vương phi có phải có thần tiên hộ thể hay không a, gặp tình huống gì, đều không có việc!
"Cái gì?" Giọng nói đầy kinh ngạc của Phượng Phi Yên vang lên, thái hậu Hiên Viên đế quốc đầu óc có phải có bệnh rồi hay không ? Con dâu ngủ với người khác , còn để cho nàng ngủ thoải mái ở tẩm cung của mình còn mình thì đánh nhi tử nửa chết nửa sống! Tất cả mọi người ở nơi này đều có bệnh, chính là bệnh không nhẹ!
"Bệ. . . . . . Bệ hạ, thần cũng rất là kinh ngạc." Hạ Khói nhìn bộ dạng kinh ngạc của bệ hạ , cũng cảm thấy không biết nói gì!
"Đã biết, đi xuống đi!" Ngưng mi suy nghĩ sâu xa, xem ra chuyện này, chỉ có thể tự bản thân xuống tay rồi !
. . . . . .
Đêm nay, ngủ ngon nhất chính là Vũ Văn Tiểu Tam rồi !
. . . . . .
Mộ Vân Dật xoa xoa mồ hôi trán, từ trong phòng Hiên Viên Ngạo đi ra ngoài , dung nhan phong thần tuấn lãng đều là mỏi mệt. . . . . .
"Ngạo như thế nào?" Hiên Viên Mặc ngay lập tức tiến lên hỏi.
Mộ Vân Dật nhìn hắn, dương môi cười: "Bệnh tình tạm thời ổn định , nếu là không phát sốt, ngày mai sẽ tỉnh, tuy nhiên vết thương sau lưng hơi khó giải quyết, tại hạ đã là dùng Tuyết Liên chế thành cao bôi ở trên lưng, hơn nữa đây là. . . . . ."
Nói xong đem bình sứ trong tay mình đưa cho hắn, đây là thuốc trị bỏng mà hắn mới nghiên cứu chế tạo ra : "Không đến hai tuần sẽ khỏi hẳn, chính là nội thương có chút nặng , còn cần phải điều dưỡng!" Người ta vẫn nói vô tình nhất là đế vương gia, Ngạo lại có thể có một ca ca tốt như Hiên Viên Mặc như vậy , làm cho hắn tự đáy lòng cao hứng thay hắn!
Hiên Viên Mặc tiếp nhận lọ dược trong tay hắn : "Làm phiền thần y rồi !" Hắn tự nhiên có thể nhìn ra đây là dược mà Mộ Vân Dật đặc biệt chế tạo ra vì Hiên Viên Ngạo .
"Hoàng thượng, không ghét bỏ cứ bảo ta Dật đi, đại ca của Ngạo , liền cũng là đại ca của ta !" Ánh mắt đạm mạc nhiễm lên nhiều điểm ý cười.
Hiên Viên Mặc gật gật đầu, vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Huynh đệ!"
"Huynh đệ!" Sang sảng cười, lập tức cầm trong tay một cái bình sứ khác ném cho hắn, " Cái này đối với vết thương trên lưng ngươi có lợi!"
"Cảm tạ." Ánh mắt ôn hòa tràn đầy ý cười , Ngạo có thể có một tri kỷ tốt như vậy , hắn này làm đại ca , làm sao không phải vì hắn cao hứng.
"Huynh đệ trong lúc đó không nói tạ!" Nói xong không đợi Hiên Viên Mặc lại mở miệng, liền giẫm chận tại chỗ rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.