Hãn Phi Bổn Vương Giết Chết Ngươi
Quyển 3 - Chương 25: Chương 9.4: Trúng độc
Mê Loạn Giang Sơn
09/02/2015
Editor: Hoàng Dung
Hiên Viên Lạc Thần giận đến suýt nữa cắn nát răng ngà, ngay sau đó ánh mắt sáng lên, đã nghĩ xong đối sách, đang muốn nói gì, một tiếng nói ngọt ngào mềm mại vang lên từ ngoài cửa: "Hoàng thúc, tiểu đường đệ, đường huynh tới thăm các người đây!"
Vũ Văn Tiểu Tam để đũa xuống, đáy mắt đều là ánh sáng vui mừng, tiểu Triệt Triệt đến rồi! Đang muốn đứng dậy, lại bị một ánh mắt âm lãnh tập trung vào, ngoan ngoãn thả cái mông của mình lại trên ghế, ánh mắt tha thiết lại nhìn về phía ngoài cửa.
Hiên Viên Triệt một thân áo trắng xuất hiện tại cửa, nhìn thấy Vũ Văn Tiểu Tam trong nháy mắt sững sờ một lúc, sau đó mặt lộ vẻ vui mừng: "Hoàng thẩm, người đã tỉnh?"
"Ừm! Tiểu Triệt Triệt, có phải ngươi vô cùng nhớ nhung hoàng thẩm không?" Mỗ nữ mặt đầy kích động nhìn khuôn mặt dễ thương như đứa trẻ của hắn.
À? Trên khuôn mặt đáng yêu còn hơn thiên sứ thoáng qua một tia rối rắm, sợ sệt nhìn khuôn mặt hoàng thúc mình đang cười đến xinh đẹp, nhắm mắt mở miệng: "Ừ."
"Vậy, Tiểu Triệt Triệt, ngươi chưa lấy vợ à?" Lúc hỏi những lời này, cảm giác thật vô cùng quen thuộc, dường như ba năm trước đây nàng cũng đã hỏi.
Ai ngờ lời này vừa nói ra, sắc mặt Hiên Viên Triệt rõ ràng trở nên khó coi. Trên khuôn mặt búp bê còn hiện lên một chút thần sắc cáu giận, cắn răng mở miệng: "Không có!" Nữ nhân chết tiệt kia, nếu như bị hắn bắt được. . . . . . Hừ!
Nhìn vẻ mặt hắn không đúng, Vũ Văn Tiểu Tam liền đoán được hắn đã gặp được chân mệnh thiên nữ trong đời rồi, cũng không biết Hiên Viên Ngạo có gặp được chưa? Đáy lòng có chút than thở.
Nhưng vẻ mặt than thở này của nàng, rơi vào trong mắt của người khác lại thành vô cùng không bỏ được Hiên Viên Triệt, không biến sắc cắn răng, Hừ!
"Bộ dáng đường huynh khó coi, không có cô nương nhà nào thích! Cho nên không lấy được nương tử!" Giọng nói đầy oán người của Hiên Viên Sở Cuồng vang lên.
Hiên Viên Triệt nghe vậy, đem khuôn mặt đáng yêu như trẻ con của hắn đến trước mặt của Hiên Viên Sở Cuồng: "Thật sao? Dáng dấp ta khó coi, không lấy được nương tử, dáng dấp tiểu đường đệ càng khó coi hơn, chẳng phải là càng không lấy được nương tử rồi sao?"
"Nói bậy! Dung mạo của ta đẹp hơn ngươi!" Hiên Viên Sở Cuồng giận đến suýt nữa nhấc bàn, đập đũa lên trên bàn một cái, điên cuồng hét lên với vẻ mặt vừa mới thông suốt của Hiên Viên Triệt.
Trong nháy mắt gương mặt búp bê cương cứng, vươn tay lau nước miếng Hiên Viên Sở Cuồng vừa phun ra trên mặt mình, trong lòng vô cùng hối hận so đo với đứa bé!
Vũ Văn Tiểu Tam muốn cười lại không dám cười nhìn hai người bọn họ. Nếu nàng không có lầm, con trai bảo bối của mình rõ ràng chính là ghen tỵ khuôn mặt đáng yêu của Tiểu Triệt Triệt.
Giọng nói Hiên Viên Vô Thương nhàn nhạt vang lên: "Triệt, ngươi qua tới đây có chuyện gì sao?"
"Cũng không có chuyện gì á..., lúc người ta đi qua nơi này, nhìn thấy phủ Nhiếp Chính vương bị tịch thu rồi, có chút bận tâm an toàn của hoàng thúc, cho nên tới đây nhìn một chút." Giọng nói mềm mại ngọt ngào vang lên.
Hiên Viên Vô Thương cười như không cười nhìn hắn một cái: "Thật sao? Không phải có chuyện gì muốn tìm hoàng thúc giúp một tay sao?"
Ặc, khuôn mặt đáng yêu như trẻ con cứng đờ, nịnh hót mà cười cười mở miệng: "Hắc hắc, đúng, hoàng thúc, người ta chỉ là muốn nhờ thúc giúp tìm người."
"Tự mình không biết tìm?" Hình như không hề bị ảnh hưởng giọng điệu nịnh hót của hắn, tự lo gắp thức ăn.
"Hoàng thúc ~!" Giọng nói giống như làm nũng vang lên i i i.
Làm cho xương của Vũ Văn Tiểu Tam cũng trở nên mềm nhũn rồi, vội vàng mở miệng giúp một tay: "Thương Thương, không phải là tìm người thôi sao? Chàng giúp Tiểu Triệt Triệt một chút đi!"
Lời này vừa rơi xuống, trên dung nhan như cánh hoa anh đào của người nào đó lộ ra một nụ cười cực kỳ diêm dúa lẳng lơ: "Triệt, lời hoàng thẩm nói, ngươi nghe sao?"
Hiên Viên Triệt cả người run lên, trên khuôn mặt đáng yêu như trẻ con cười ha ha, mặt bi thương sợ hãi nhìn Vũ Văn Tiểu Tam. Làm cái gì a, tại sao hoàng thẩm muốn hại hắn như vậy!
"Nghe, hoàng thúc, ngươi giúp người ta một chút đi!" Nghe cũng làm bộ như không nghe, không tìm ra nữ nhân chết tiệt kia, hắn cảm giác ngủ không được! Đời này Hiên Viên Triệt hắn cũng chưa có ném mặt mũi lớn như vậy!
Đã tìm hơn một tháng, cũng không tìm được. Hoàng thúc giao thiệp trải rộng thiên hạ, nếu hoàng thúc ra tay, nhất định có thể giúp hắn tìm được!
"Cha, không tìm dùm đường huynh, ta. . . . . ." Quơ múa tay nhỏ bé, đang nói vui vẻ.
Lại bị Hiên Viên Triệt bắt được bàn tay, trên khuôn mặt đáng yêu như trẻ con tràn đầy nghiêm túc: "Cuồng nhi, ngươi gần đây có ăn thứ gì kỳ quái không?"
"Thứ kỳ quái?" Vũ Văn Tiểu Tam có chút kinh ngạc mở miệng, "Cuồng nhi làm sao?"
Hiên Viên Sở Cuồng cũng bị bộ dáng nghiêm túc của hắn hù sợ, ngơ ngác không dám nói lời nào.
"Có cái gì không đúng?" Hiên Viên Vô Thương từ một bên mở miệng, mày kiếm khẽ nhướng lên.
Hiên Viên Triệt kéo tay nhỏ bé của Hiên Viên Sở Cuồng đến trước mặt Hiên Viên Vô Thương, trên cổ tay có một đường hắc tuyến nhỏ, nếu không nhìn kỹ sẽ không chúý tới.
Sắc mặt tuyệt mỹ trong nháy mắt căng thẳng, bắt tay nó lại nhìn kỹ: "Tối ngày hôm qua lúc giúp nó tắm vẫn không có, vạch đen này có vấn đề gì?"
"Hoàng thúc, nếu Triệt không nhìn lầm, đây là Thiên Tơ dẫn độc. Độc này lúc đầu cái gì cũng nhìn không ra, chỉ là ở cổ tay sẽ xuất hiện một đường hắc tuyến nhỏ. Nhưng sau một tháng, dù thuốc và kim châm cũng không thể cứu chữa!" Là ai hạ độc trên tay Cuồng nhi như vậy? Hơn nữa theo cách nói của hoàng thúc, chuyện đã xảy ra vào đêm qua.
Người động thủ biết hoàng thúc có giao tình với thần y. Nếu trực tiếp động thủ, dù là Hạc Đỉnh Hồng, vẫn có thể kéo dài tánh mạng, thần y có thể tới cứu. Cho nên liền không dùng loại độc đó, mà Thiên Tơ dẫn sẽ từng bước chảy vào trong cơ thể, ngũ tạng thối rữa, đến lúc đó dù là Thần Tiên cũng không cứu được! Nói xong, ngón tay ở trên người Hiên Viên Sở Cuồng điểm mấy cái, che lại mạch.
Rồi sau đó móc từ ngực ra một viên thuốc màu trắng bỏ vào trong miệng Hiên Viên Sở Cuồng. Ngón tay trắng noãn ở ngực hắn nhẹ nhàng điểm mấy cái. Sắc mặt tiểu Sở Cuồng biến đổi cực kỳ vặn vẹo, đang muốn khóc, chỉ nghe thấy giọng nói của Hiên Viên Lạc Thần vang lên: "Đệ đệ, nam tử hán đại trượng phu, không thể khóc!"
Hiên Viên Sở Cuồng nước mắt lưng tròng nhìn ca ca mình một cái, cắn răng, gắt gao nhịn kích động khóc rống thất thanh, cắn răng để Hiên Viên Triệt giúp hắn bức độc.
Trên khuôn mặt tinh xảo như trẻ con của Hiên Viên Triệt lộ ra một nụ cười tán thưởng, nhìn Hiên Viên Lạc Thần một chút. Nếu khóc lên, rất bất lợi cho việc bức độc. Võ công của Hiên Viên Lạc Thần cũng coi như nửa cao thủ, dĩ nhiên là biết những thứ này.
Vận đủ nội lực, đem thuốc tan ra. Hiên Viên Vô Thương cũng vận đủ nội lực, đặt tay đến sau lưng Hiên Viên Sở Cuồng giúp một tay dẫn đường. . . . . .
Vũ Văn Tiểu Tam mặt đầy lo lắng ngồi ở một bên. Chuyện gì xảy ra, đang tốt tại sao lại trúng độc đây?
Hiên Viên Lạc Thần đi tới bên người Vũ Văn Tiểu Tam, lôi kéo tay áo của nàng: "Mẫu thân, không cần lo lắng, đệ đệ không có việc gì."
"Ừm!" Nhìn nhi tử hiểu chuyện, bắt lấy tay nhỏ bé của hắn, vẻ mặt lo lắng nhìn ba người kia.
Không lâu lắm, "Phốc --" một tiếng, miệng Hiên Viên Sở Cuồng phun ra một ngụm máu đen, độc bị bức ra! Hiên Viên Vô Thương và Hiên Viên Triệt liếc mắt nhìn nhau, cùng thu tay lại. Nhìn lại, vạch đen trên cổ tay Hiên Viên Sở Cuồng đã biến mất không thấy.
Hiên Viên Vô Thương một tay ôm lấy nhi tử vào trong ngực: "Cuồng nhi, có còn không thoải mái không?"
Tiểu Sở Cuồng nhìn người mới vừa còn phạt hắn không ăn cơm, nhưng bây giờ mặt đầy lo lắng, cười ngọt ngào: "Không sao, chỉ là lúc nãy đau lắm!"
Vuốt vuốt cái đầu nhỏ của hắn: "Không sao là tốt rồi."
Vũ Văn Tiểu Tam quăng một chiếc đũa lên trên bàn: "Lập tức đi tra! Ai dám động đến con ta, ta muốn tánh mạng của hắn!" Trên dung nhan tuyệt sắc tràn đầy lệ khí, có phải nhìn thấy Vũ Văn Tiểu Tam nàng gần đây không có nổi đóa không! Lại dám hạ độc nhi tử nàng! Đặc biệt sao~ sống đủ rồi sao!
Hiên Viên Lạc Thần giận đến suýt nữa cắn nát răng ngà, ngay sau đó ánh mắt sáng lên, đã nghĩ xong đối sách, đang muốn nói gì, một tiếng nói ngọt ngào mềm mại vang lên từ ngoài cửa: "Hoàng thúc, tiểu đường đệ, đường huynh tới thăm các người đây!"
Vũ Văn Tiểu Tam để đũa xuống, đáy mắt đều là ánh sáng vui mừng, tiểu Triệt Triệt đến rồi! Đang muốn đứng dậy, lại bị một ánh mắt âm lãnh tập trung vào, ngoan ngoãn thả cái mông của mình lại trên ghế, ánh mắt tha thiết lại nhìn về phía ngoài cửa.
Hiên Viên Triệt một thân áo trắng xuất hiện tại cửa, nhìn thấy Vũ Văn Tiểu Tam trong nháy mắt sững sờ một lúc, sau đó mặt lộ vẻ vui mừng: "Hoàng thẩm, người đã tỉnh?"
"Ừm! Tiểu Triệt Triệt, có phải ngươi vô cùng nhớ nhung hoàng thẩm không?" Mỗ nữ mặt đầy kích động nhìn khuôn mặt dễ thương như đứa trẻ của hắn.
À? Trên khuôn mặt đáng yêu còn hơn thiên sứ thoáng qua một tia rối rắm, sợ sệt nhìn khuôn mặt hoàng thúc mình đang cười đến xinh đẹp, nhắm mắt mở miệng: "Ừ."
"Vậy, Tiểu Triệt Triệt, ngươi chưa lấy vợ à?" Lúc hỏi những lời này, cảm giác thật vô cùng quen thuộc, dường như ba năm trước đây nàng cũng đã hỏi.
Ai ngờ lời này vừa nói ra, sắc mặt Hiên Viên Triệt rõ ràng trở nên khó coi. Trên khuôn mặt búp bê còn hiện lên một chút thần sắc cáu giận, cắn răng mở miệng: "Không có!" Nữ nhân chết tiệt kia, nếu như bị hắn bắt được. . . . . . Hừ!
Nhìn vẻ mặt hắn không đúng, Vũ Văn Tiểu Tam liền đoán được hắn đã gặp được chân mệnh thiên nữ trong đời rồi, cũng không biết Hiên Viên Ngạo có gặp được chưa? Đáy lòng có chút than thở.
Nhưng vẻ mặt than thở này của nàng, rơi vào trong mắt của người khác lại thành vô cùng không bỏ được Hiên Viên Triệt, không biến sắc cắn răng, Hừ!
"Bộ dáng đường huynh khó coi, không có cô nương nhà nào thích! Cho nên không lấy được nương tử!" Giọng nói đầy oán người của Hiên Viên Sở Cuồng vang lên.
Hiên Viên Triệt nghe vậy, đem khuôn mặt đáng yêu như trẻ con của hắn đến trước mặt của Hiên Viên Sở Cuồng: "Thật sao? Dáng dấp ta khó coi, không lấy được nương tử, dáng dấp tiểu đường đệ càng khó coi hơn, chẳng phải là càng không lấy được nương tử rồi sao?"
"Nói bậy! Dung mạo của ta đẹp hơn ngươi!" Hiên Viên Sở Cuồng giận đến suýt nữa nhấc bàn, đập đũa lên trên bàn một cái, điên cuồng hét lên với vẻ mặt vừa mới thông suốt của Hiên Viên Triệt.
Trong nháy mắt gương mặt búp bê cương cứng, vươn tay lau nước miếng Hiên Viên Sở Cuồng vừa phun ra trên mặt mình, trong lòng vô cùng hối hận so đo với đứa bé!
Vũ Văn Tiểu Tam muốn cười lại không dám cười nhìn hai người bọn họ. Nếu nàng không có lầm, con trai bảo bối của mình rõ ràng chính là ghen tỵ khuôn mặt đáng yêu của Tiểu Triệt Triệt.
Giọng nói Hiên Viên Vô Thương nhàn nhạt vang lên: "Triệt, ngươi qua tới đây có chuyện gì sao?"
"Cũng không có chuyện gì á..., lúc người ta đi qua nơi này, nhìn thấy phủ Nhiếp Chính vương bị tịch thu rồi, có chút bận tâm an toàn của hoàng thúc, cho nên tới đây nhìn một chút." Giọng nói mềm mại ngọt ngào vang lên.
Hiên Viên Vô Thương cười như không cười nhìn hắn một cái: "Thật sao? Không phải có chuyện gì muốn tìm hoàng thúc giúp một tay sao?"
Ặc, khuôn mặt đáng yêu như trẻ con cứng đờ, nịnh hót mà cười cười mở miệng: "Hắc hắc, đúng, hoàng thúc, người ta chỉ là muốn nhờ thúc giúp tìm người."
"Tự mình không biết tìm?" Hình như không hề bị ảnh hưởng giọng điệu nịnh hót của hắn, tự lo gắp thức ăn.
"Hoàng thúc ~!" Giọng nói giống như làm nũng vang lên i i i.
Làm cho xương của Vũ Văn Tiểu Tam cũng trở nên mềm nhũn rồi, vội vàng mở miệng giúp một tay: "Thương Thương, không phải là tìm người thôi sao? Chàng giúp Tiểu Triệt Triệt một chút đi!"
Lời này vừa rơi xuống, trên dung nhan như cánh hoa anh đào của người nào đó lộ ra một nụ cười cực kỳ diêm dúa lẳng lơ: "Triệt, lời hoàng thẩm nói, ngươi nghe sao?"
Hiên Viên Triệt cả người run lên, trên khuôn mặt đáng yêu như trẻ con cười ha ha, mặt bi thương sợ hãi nhìn Vũ Văn Tiểu Tam. Làm cái gì a, tại sao hoàng thẩm muốn hại hắn như vậy!
"Nghe, hoàng thúc, ngươi giúp người ta một chút đi!" Nghe cũng làm bộ như không nghe, không tìm ra nữ nhân chết tiệt kia, hắn cảm giác ngủ không được! Đời này Hiên Viên Triệt hắn cũng chưa có ném mặt mũi lớn như vậy!
Đã tìm hơn một tháng, cũng không tìm được. Hoàng thúc giao thiệp trải rộng thiên hạ, nếu hoàng thúc ra tay, nhất định có thể giúp hắn tìm được!
"Cha, không tìm dùm đường huynh, ta. . . . . ." Quơ múa tay nhỏ bé, đang nói vui vẻ.
Lại bị Hiên Viên Triệt bắt được bàn tay, trên khuôn mặt đáng yêu như trẻ con tràn đầy nghiêm túc: "Cuồng nhi, ngươi gần đây có ăn thứ gì kỳ quái không?"
"Thứ kỳ quái?" Vũ Văn Tiểu Tam có chút kinh ngạc mở miệng, "Cuồng nhi làm sao?"
Hiên Viên Sở Cuồng cũng bị bộ dáng nghiêm túc của hắn hù sợ, ngơ ngác không dám nói lời nào.
"Có cái gì không đúng?" Hiên Viên Vô Thương từ một bên mở miệng, mày kiếm khẽ nhướng lên.
Hiên Viên Triệt kéo tay nhỏ bé của Hiên Viên Sở Cuồng đến trước mặt Hiên Viên Vô Thương, trên cổ tay có một đường hắc tuyến nhỏ, nếu không nhìn kỹ sẽ không chúý tới.
Sắc mặt tuyệt mỹ trong nháy mắt căng thẳng, bắt tay nó lại nhìn kỹ: "Tối ngày hôm qua lúc giúp nó tắm vẫn không có, vạch đen này có vấn đề gì?"
"Hoàng thúc, nếu Triệt không nhìn lầm, đây là Thiên Tơ dẫn độc. Độc này lúc đầu cái gì cũng nhìn không ra, chỉ là ở cổ tay sẽ xuất hiện một đường hắc tuyến nhỏ. Nhưng sau một tháng, dù thuốc và kim châm cũng không thể cứu chữa!" Là ai hạ độc trên tay Cuồng nhi như vậy? Hơn nữa theo cách nói của hoàng thúc, chuyện đã xảy ra vào đêm qua.
Người động thủ biết hoàng thúc có giao tình với thần y. Nếu trực tiếp động thủ, dù là Hạc Đỉnh Hồng, vẫn có thể kéo dài tánh mạng, thần y có thể tới cứu. Cho nên liền không dùng loại độc đó, mà Thiên Tơ dẫn sẽ từng bước chảy vào trong cơ thể, ngũ tạng thối rữa, đến lúc đó dù là Thần Tiên cũng không cứu được! Nói xong, ngón tay ở trên người Hiên Viên Sở Cuồng điểm mấy cái, che lại mạch.
Rồi sau đó móc từ ngực ra một viên thuốc màu trắng bỏ vào trong miệng Hiên Viên Sở Cuồng. Ngón tay trắng noãn ở ngực hắn nhẹ nhàng điểm mấy cái. Sắc mặt tiểu Sở Cuồng biến đổi cực kỳ vặn vẹo, đang muốn khóc, chỉ nghe thấy giọng nói của Hiên Viên Lạc Thần vang lên: "Đệ đệ, nam tử hán đại trượng phu, không thể khóc!"
Hiên Viên Sở Cuồng nước mắt lưng tròng nhìn ca ca mình một cái, cắn răng, gắt gao nhịn kích động khóc rống thất thanh, cắn răng để Hiên Viên Triệt giúp hắn bức độc.
Trên khuôn mặt tinh xảo như trẻ con của Hiên Viên Triệt lộ ra một nụ cười tán thưởng, nhìn Hiên Viên Lạc Thần một chút. Nếu khóc lên, rất bất lợi cho việc bức độc. Võ công của Hiên Viên Lạc Thần cũng coi như nửa cao thủ, dĩ nhiên là biết những thứ này.
Vận đủ nội lực, đem thuốc tan ra. Hiên Viên Vô Thương cũng vận đủ nội lực, đặt tay đến sau lưng Hiên Viên Sở Cuồng giúp một tay dẫn đường. . . . . .
Vũ Văn Tiểu Tam mặt đầy lo lắng ngồi ở một bên. Chuyện gì xảy ra, đang tốt tại sao lại trúng độc đây?
Hiên Viên Lạc Thần đi tới bên người Vũ Văn Tiểu Tam, lôi kéo tay áo của nàng: "Mẫu thân, không cần lo lắng, đệ đệ không có việc gì."
"Ừm!" Nhìn nhi tử hiểu chuyện, bắt lấy tay nhỏ bé của hắn, vẻ mặt lo lắng nhìn ba người kia.
Không lâu lắm, "Phốc --" một tiếng, miệng Hiên Viên Sở Cuồng phun ra một ngụm máu đen, độc bị bức ra! Hiên Viên Vô Thương và Hiên Viên Triệt liếc mắt nhìn nhau, cùng thu tay lại. Nhìn lại, vạch đen trên cổ tay Hiên Viên Sở Cuồng đã biến mất không thấy.
Hiên Viên Vô Thương một tay ôm lấy nhi tử vào trong ngực: "Cuồng nhi, có còn không thoải mái không?"
Tiểu Sở Cuồng nhìn người mới vừa còn phạt hắn không ăn cơm, nhưng bây giờ mặt đầy lo lắng, cười ngọt ngào: "Không sao, chỉ là lúc nãy đau lắm!"
Vuốt vuốt cái đầu nhỏ của hắn: "Không sao là tốt rồi."
Vũ Văn Tiểu Tam quăng một chiếc đũa lên trên bàn: "Lập tức đi tra! Ai dám động đến con ta, ta muốn tánh mạng của hắn!" Trên dung nhan tuyệt sắc tràn đầy lệ khí, có phải nhìn thấy Vũ Văn Tiểu Tam nàng gần đây không có nổi đóa không! Lại dám hạ độc nhi tử nàng! Đặc biệt sao~ sống đủ rồi sao!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.