Hãn Phi Bổn Vương Giết Chết Ngươi
Quyển 1 - Chương 65: Có một chút yêu ngươi
Mê Loạn Giang Sơn
28/02/2014
"Tiểu Nguyệt..." Mỗ nữ âm trầm kinh khủng, thanh âm cực kỳ có sắc thái phim ma vang lên.
Mỗ thị nữ trong mộng giật mình một cái, mơ hồ mở mắt ra, nhìn bản mặt phóng đại tiểu thư nhà mình, thanh âm mềm nhu nhu rõ ràng chưa có tỉnh ngủ vang lên: "Tiểu thư, làm sao vậy?"
"Mau đứng lên, mau đứng lên, chúng ta nhanh đi ra ngoài!" Đáy mắt mỗ nữ đều là thần sắc kích động.
Mặt Tiểu Nguyệt liền suy sụp , vẻ mặt đau khổ nhìn nàng: "Tiểu thư, chúng ta lại đeo bao quần áo đào tẩu sao?" Không phải chứ? Còn muốn cho người ta sống không a?
Một cái tát xuất hiện trên đầu của nàng: "Trốn cái rắm a! Chúng ta đi kể chuyện xưa, trải qua hôm qua, trong đầu của tiểu thư nhà các ngươi lại có câu chuyện xưa hoàn mỹ!"
"Thế nhưng tiểu thư, chúng ta không thể đi buổi chiều sao?" Lại có chuyện xưa? Sao cả nàng cũng đi chứ? Nàng theo tiểu thư nhà nàng, sớm muộn sẽ chết oan chết uổng!
"Ngày hôm qua làm cho con heo Hiên Viên Ngạo kia biết chúng ta chạy ra ngoài , vì thế chạy nữa khó tránh khỏi sẽ bị tóm, chúng ta chỉ có thể chạy sớm một chút biết không?" Vũ Văn Tiểu Tam rất là bất mãn nhìn nàng, vì sao Tiểu Nguyệt bây giờ đối với lời của nàng luôn luôn nhiều ý kiến như vậy!
" À !" Tiểu Nguyệt nửa chết nửa sống đáp một tiếng, sau đó vẻ mặt đưa đám đứng lên mặc quần áo, nàng đây là tạo cái nghiệt gì a, mới rơi vào vị tiểu thư hay thích nói đùa lấy mạng nhỏ này a ! Hơn nữa còn muốn dẫn luôn mạng của nàng cùng nhau nói đùa! Ô ô ô...
...
Khi hai người ở trong tối ảnh giám thị lại xuất hiện ở trên đường cái...
"Tiểu thư, sớm như vậy, cửa Vân Trung Thành cũng không mở!" Tiểu Nguyệt ai oán mở miệng, hiện tại trời còn chưa sáng, tiểu thư nhà bọn họ tới chỗ nào mà “phát lực” a? Bọn họ hiện tại đã đủ tiền có được không, muốn nhiều tiền như vậy làm cái gì nha!
"Vì thế chúng ta trước đi tới chỗ Thương Thương vui đùa một chút... Hì hì..." Mỗ nữ thích thú mở miệng.
A? Tiểu Nguyệt kinh khủng há to mồm: "Đi tới chỗ Hi vương gia? Tiểu thư người muốn làm gì?"
Mỗ nữ vẻ mặt ngượng ngùng nhìn nàng:"Người ta muốn làm gì, ngươi không biết sao?" Nói xong làm bộ phất phất tay...
Tiểu Nguyệt giống như nuốt phải một con ruồi trợn to mắt nhìn nàng...Nàng biết, thế nhưng nàng thà rằng chính mình không biết!
Ám Ảnh phía sau các nàng, co quắp khóe miệng... Cực độ không biết nói gì... Hắn có nên tiếp tục theo hay không theo? Nhìn tình hình vương phi mỗi ngày xuất phủ đi tìm Hi vương gia, vậy chuyện ở khách sạn cũng không phải là vương phi làm, nghĩ nghĩ, nhảy nhẹ mấy cái trở về vương phủ, vương phi đi nơi nào, không có mệnh lệnh của vương gia hắn không cần quan tâm, hay là trước đi thăm dò tra chuyện lời đồn đại đi, nếu không hắn rất có thể biến thành chỗ ngồi thứ hai ở thư phòng của vương gia— bị “ầm” !
...
"Tiểu Nguyệt, đi đạp cửa!" Mỗ nữ cầm cây quạt nhìn cửa lớn đỏ thắm của Hi vương phủ một cái.
Tiểu Nguyệt nuốt một chút nước bọt..."Tiểu thư, tại sao lại đạp a? Dùng tay đập không được sao?" Đạp cửa lớn Hi vương phủ, như vậy nàng không phải là sống đủ rồi sao!
"Đầu tiên, đạp cửa thanh âm khá lớn, người ở bên trong sẽ dễ dàng nghe thấy. Thứ hai, người khác đều nghe thấy chúng ta dám đạp cửa, thế nên sẽ cho rằng là quý khách tới cửa, thái độ đối đãi với chúng ta cũng sẽ tốt hơn rất nhiều!" Vũ Văn Tiểu Tam phe phẩy cây quạt phát biểu, hôm nay không có dán miếng ria mép khôi hài kia.
"Vậy... Tại sao muốn ta đạp?" Tiểu Nguyệt quay đầu, lệ rơi đầy mặt... Nàng chỉ là một tiểu nha hoàn a! Sao có thể có thái độ tốt hơn với nàng chứ? Nói không chừng trực tiếp đem nàng ra chém! Tính tình Hi vương gia người nào không biết? Thà để nàng đi đạp cửa hoàng cung còn tốt hơn là đạp cửa nhà Hi vương gia a!
"Bởi vì ta là tiểu thư, ngươi là nha hoàn! Vì thế ta có quyền kêu ngươi làm. Hơn nữa... Nếu như đạp rồi mà có hậu quả gì không ổn, thì đều do ngươi đạp, bản tiểu thư không có vấn đề gì! Hì hì..." Mỗ nữ lộ vẻ mặt tươi cười đáng đánh đòn...
Tiểu Nguyệt khóe miệng điên cuồng co quắp..."Tiểu thư, ngươi cứ như vậy để sinh tử của Tiểu Nguyệt ngoài bụng sao?" Vì sao hiện tại tiểu thư lại đối với nàng như thế?
" Sinh tử của ngươi vẫn luôn ở trên người của ngươi a, lúc nào tiến vào bụng của ta chứ?" Mỗ tiểu thư vô lương cười đến cảnh xuân xán lạn...
Đúng lúc này, cửa lớn vương phủ mở ra , một người có bộ dáng quản gia đi ra: "Sáng sớm đến đây ầm ĩ cái gì ! Không muốn sống sao?"
"Ái chà, bị ngươi đoán trúng rồi! Nàng đúng là không muốn sống!" Vũ Văn Tiểu Tam nói rồi chỉ Tiểu Nguyệt.
Tiểu Nguyệt vốn cho rằng tiểu thư muốn nói chính nàng, vì thế cười híp mắt nhìn quản gia kia, đột nhiên một cây quạt lại hướng nàng chỉ qua...
Sau đó quản gia hung thần ác sát nhìn nàng, Tiểu Nguyệt hai tay điên cuồng đong đưa, hai mắt đẫm lệ như mưa, lớn tiếng kinh hô: "Muốn sống! Ta rất muốn sống! Ngài không nên nghe hắn nói bậy! Ta thực sự rất muốn sống!" Tiểu thư a, ngươi tại sao hại ta như vậy!
Nàng vừa lớn tiếng gọi, liền đem Đình Vân dẫn ra...
Nheo mày nhìn hai người các nàng, sớm như vậy chạy tới vương phủ làm cái gì? "Hai vị có việc?" Lạnh lẽo mở miệng.
Tiểu Nguyệt khuôn mặt nhỏ nhắn xoát cái liền đỏ, cắn môi dưới muốn nói còn thẹn thùng nhìn hắn...
Vũ Văn Tiểu Tam chỉ chỉ Tiểu Nguyệt: "Nàng tìm ngươi có chút chuyện, ta tìm vương gia nhà các ngươi có chút chuyện!"
" Vương gia nhà chúng ta còn chưa có tỉnh!" Đình Vân giọng điệu không tốt, hắn vốn không thích loại nữ tử như tam vương phi này, vì thế một chút cũng không hi vọng nàng đến quấy rầy vương gia nhà mình.
Về phần khả năng Tiểu Nguyệt có việc tìm mình... Mỗ thị vệ ở trong lòng điên cuồng lắc lắc đầu, hắn và nàng một chút sự tình cũng không có!
"Chưa tỉnh?" Mắt mỗ nữ hiện lục quang... Nếu như chưa tỉnh vậy nàng không phải là có thể vào giở trò một phen sao?
Nhìn ánh mắt u lục nàng kia, Đình Vân cảm giác da đầu tê dại... Lạnh giọng mở miệng nói: "Vương gia đang ngủ, vẫn là chờ hắn tỉnh lại đến đi!"
Vũ Văn Tiểu Tam rốt cuộc ý thức được người này chính là không thích mình , nói, nàng có từng đắc tội hắn sao? Chỉ thấy mỗ nữ bước từng bước một thong thả đến trước mặt Đình Vân...
Đình Vân nhớ tới biểu hiện đêm qua của vương gia nhà mình, có chút sợ sệt lui về phía sau một bước... Tam vương phi này, không có việc gì cách mình gần như vậy làm cái gì? Nếu để cho vương gia hiểu lầm là bọn họ có quan hệ gì, hắn không phải là chết sớm sao!
"Ta muốn đi vào!" Bốn chữ, ngắn gọn rõ ràng.
"Thứ cho tại hạ không thể nghe theo!" Biểu tình của Đình Vân cũng rất kiên định, hắn tuyệt đối không thể lại làm cho nữ nhân này gây tai họa cho vương gia nhà hắn!
"Chống đỡ được hôm nay, ngươi có thể bảo đảm chống đỡ được sau này?" Liếc mắt nhìn hắn, đôi mắt đẹp ẩn ẩn có lửa giận bốc lên.
Nếu đã lựa chọn, hắn cũng không cần giả bộ thêm nữa..."Chống đỡ được một lần là một lần, hi vọng tam vương phi tự trọng!"
Cười lạnh một tiếng, sau đó cười ngọt ngào mở miệng: "Được rồi, ngươi đã nhất định phải cản trở, người ta liền trở về!"
Ặc... Tốt như vậy? Theo những gì hắn biết thì có chút không dám tin nhìn nàng...
"Chờ người ta lần sau thấy Thương Thương, sẽ nói Đình Vân nhà bọn họ cư nhiên phi lễ ta!" Mỗ nữ quay đầu lại nói.
Khuôn mặt khốc khốc của Đình Vân lập tức suy sụp , xông lên trước: "Tam vương phi, thuộc hạ vừa chỉ là vui đùa một chút thôi, ngài muốn đi vào liền vào đi thôi, thuộc hạ tuyệt không ngăn cản!" Hắn cũng không muốn chết ở trên tay vương gia nhà mình!
"Thế nhưng người ta hiện tại lại không muốn đi vào a!" Mỗ nữ nháy nháy con ngươi, vẻ mặt ngây thơ vô “số” tội.
"Tam vương phi, thuộc hạ van xin ngài, ngài vào đi thôi!" Đình Vân vẻ mặt cầu xin, còn kém chưa quỳ xuống với nàng thôi.
Vũ Văn Tiểu Tam liếc hắn một cái, liền coi thường, ngoan ngoãn cho nàng đi vào không được sao, cần gì phải làm nhiều chuyện như vậy! Chỉ thấy mỗ nữ vươn tay chà xát, chính là cái động tác hèn mọn ngày ấy ở hội thơ kia...
Đình Vân rút rút khóe miệng, đem tất cả bạc trong lòng đều đưa cho nàng... Mỗ nữ cười hì hì vừa nhìn nhận lấy, thậm chí có hơn hai vạn hai... Thương Thương quả nhiên rất có tiền a, ngay cả một thị vệ cũng có thể có nhiều tiền như thế , vội vàng đem tiền giấu kỹ, có chút hòa nhã mở miệng: "Thế nhưng các hạ có thành ý như thế, người ta liền cố mà vào thôi!"
Mọi người đỉnh đầu đầy mồ hôi nhìn nàng lộ ra nụ cười hạnh phúc, dồi dào sức sống chạy vào vương phủ... Cố mà vào ?
"Đình Vân, còn không qua đây dẫn đường!" Mỗ nữ chợt quát một tiếng.
Đình Vân co quắp khóe mắt, rất là uất ức đi tới cho nàng sai sử, Tiểu Nguyệt khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng đi theo sau lưng bọn họ...
Sắc trời dần sáng, mỗ nữ cực kỳ hứng thú quan sát cấu tạo Hi vương phủ, cùng tam vương phủ không có chênh lệch gì quá lớn, bất đồng chính là phong cách bên này đều là đơn giản sáng sủa, hoa hoa cỏ cỏ đều là một dải dài nối tiếp nhau, không có phân ra từng khóm rõ ràng.
Toàn bộ viện làm cho người ta một cảm giác rất sạch sẽ, có gì đó không giống với tam vương phủ? Rốt cuộc là cái gì không giống ... Sặc... Đúng rồi! Không có hơi thở của son phấn!
"Trong vương phủ đều là nam nhân?" Hỏi ra suy nghĩ trong lòng.
Đình Vân không biết ý gì, nhưng vẫn gật đầu, đúng vậy, trong vương phủ một nha hoàn cũng không có, Đình Vũ lại bị phái đến Dạ Mị đế quốc, vì thế Hi vương phủ toàn bộ đều là nam nhân, vương gia nhà bọn họ bắt đầu cuộc sống hằng ngày từ trước đến nay là chính mình xử lý, không thích người khác chạm vào hắn.
Mỗ nữ cười đến hạnh phúc, vậy nhà Thương Thương rất an toàn, không có người gần quan được ban lộc!
Tới cửa phòng Hiên Viên Vô Thương: "Tam vương phi, tới. Thuộc hạ đi vào bẩm báo!" Đình Vân nói rồi muốn đi gõ cửa.
"Chờ một chút! Bản vương phi tự mình vào!" Hì hì...
Tự mình vào? Vương gia sẽ không vì vậy mà bị phi lễ đi?"Tam vương phi, vẫn là thuộc hạ vào trước bẩm..."
"Bản vương phi đột nhiên muốn trở về !" Mỗ nữ nói rồi quay đầu...
"Tam vương phi mời ngài!" Đình Vân đầu đầy mồ hôi , trong lòng tự mình cố gắng an ủi, không có chuyện gì, không có chuyện gì, vương gia nội công thâm hậu, vừa nghe tiếng đẩy cửa sẽ tỉnh thôi!
Thế nhưng Vũ Văn Tiểu Tam rõ ràng rất không tốt nói chuyện, chỉ thấy nàng quay đầu, lại đem ngón tay cái, ngón trỏ cùng ngón giữa chà xát...
Tiểu Nguyệt lau một phen mồ hôi trán, không nói gì nhìn bọn họ...
Đình Vân vẻ mặt đưa đám..."Tam vương phi, bạc thuộc hạ đều cho ngài hết rồi!" Hắn thực không có nói dối, mỗi tháng bốn người bọn họ có thể tự mình đi phòng thu chi lĩnh mười vạn hai, mười vạn hai bất kể là ở đâu trong quốc gia đều là một khoản tiền lớn, đủ cho những nhà thường thường bậc trung dùng cho mấy đời, vì thế bọn họ xài tiền đều là tiêu tiền như nước , hiện nay tới cuối tháng, hắn còn có hơn hai vạn hai chưa xài hết.
"Vậy viết giấy nợ!" Mỗ nữ nói một cách đương nhiên...
Đình Vân không dám tin tưởng nhìn nàng hồi lâu, cuối cùng...
Thế là... Hi vương phủ, trước cửa phòng ngủ Hiên Viên Vô Thương, một hắc y thị vệ, cầm một cây viết, vẻ mặt đưa đám viết xuống tờ giấy nợ “người khác” đầu tiên trong cuộc đời... Bên cạnh có một bạch y "Nam tử" cầm cây quạt gõ tay của mình, bày làm ra một bộ dáng Chu Bát Bì...
"Tam vương phi, thuộc hạ có thể lui xuống chưa?" Đình Vân vẻ mặt bi quý [bi thương + sợ hãi], cái gì bạc đều là mây trôi, chỉ là hắn viết giấy nợ... Nếu Liên Sương bọn họ biết, thanh danh của mình đều bị hủy!
Mỗ nữ giơ giơ giấy nợ năm vạn lượng trong tay mình, mở miệng nói: "Có thể, nhưng mà giấy nợ bắt đầu từ ngày mai thêm lợi tức, một ngày thêm một vạn hai, đến ngươi đưa hết mới thôi!"
Gì? Có thêm lợi tức như vậy sao? May là chợ đen dưới đất của vương gia cũng không có tính lợi tức lớn như thế đi? Cũng may từ nay trở đi hắn có thể đi lĩnh tiền, Đình Vân rất nhanh gật gật đầu sau đó kinh hoảng chạy trốn... Đây là lần đầu tiên hắn thiếu tiền dùng trong mười mấy năm qua!
Hắn sau này tuyệt đối không thể lại đắc tội tam vương phi kinh khủng này!
Nhìn bóng lưng hắn kinh hoảng chạy thục mạng, trên mặt mỗ nữ thoáng lộ ra một nét cười gian, he he. . . . . . Dường như trên cái thế giới này, dám tìm nàng gây phiền toái sẽ không có kết quả tốt đẹp mà ! Ngăn không muốn cho nàng đi vào à ? Cũng không nhìn xem chính mình có bao nhiêu năm đạo hạnh! Đấu thắng Vũ Văn Tiểu Tam nàng hả ? Chuyện cười!
Nhìn lại cửa phòng của Hiên Viên Vô Thương, bên môi mỗ nữ nâng lên một nụ cười bỉ ổi. . . . . .
Tiểu Nguyệt khóe miệng co quắp, nhìn bộ dáng kia của nàng, không dám tiến lên ngăn cản. . . . .
Xoa xoa đôi bàn tay, cười hì hì chạy đến cửa, rón rón rén rén đẩy cửa ra. . . . . .
Nghe được tiếng đẩy cửa, trên giường kia, nam tử tuyệt mỹ lông mi thật dài rung rung, khóe môi mỉm cười không muốn người khác biết. . . . . .
Xoay người, đóng cửa lại, rồi sau đó nhìn nam tử nằm nghiêng ở trên giường kia, một cái chăn lông vũ nhẹ nhàng đắp lên trên người của hắn, đôi mắt tà mị đào hoa nhẹ nhàng nhắm, lông mi dài dài quét vào trên mặt, nốt ruồi giọt lệ nơi khóe mắt kia làm cho người ta có một loại mỹ cảm không thành thật. . . . . .
Người nào đó gian nan nuốt khan một cái, co ro co ro thong thả bước đi tới. . . . . . Nhìn hắn ngủ mới đúng là tướng ngủ chứ, một giọt nước miếng không ức chế được trượt xuống. . . . . . Thương Thương rất đẹp trai nha! Còn có cái tướng ngủ kia. . . . . . Thật đáng yêu mà! Sớm biết rằng mình rời giường sớm một chút, có thể thấy cảnh tượng đẹp như vậy, còn có thể gài bẫy Đình Vân nhiều tiền như vậy, về sau nên dậy sớm hơn nữa!
Ngồi ở mép giường, vươn tay muốn sờ sờ gương mặt vô cùng mịn màng của hắn, nhưng khi đưa đến một nửa đường lại dừng lại. . . . . . Nếu sờ mó làm hắn tỉnh rồi to tiếng thì sao ? Trên mặt mỗ nữ thoáng hiện qua nét rối rắm, buồn bực cùng với các loại tâm tình rất phức tạp. . . . . .
Cúi thấp thân thể, cùng với mặt của hắn duy trì ở cùng trên một trục hoành, khóe miệng lại không thể ức chế mà rơi xuống một giọt nước miếng, lầm bầm lầu bầu: "Thương Thương làm sao có thể đẹp trai như vậy !"
Nhìn cái chăn trên người hắn thật chướng mắt, con ngươi đảo xoay xoay, có nên thừa dịp Thương Thương chưa tỉnh, nhìn lén một cái hay không nhỉ ? . . . . . . Sau khi rối rắm một hồi lâu, một nụ cười bỉ ổi hiện ra, rồi sau đó. . . . . .
Mỗ nữ nhẹ nhàng khẽ động một cái vào chăn mền của hắn, nhìn lại thấy hắn không có dấu hiệu muốn tỉnh. . . . . . Rồi sau đó treo lên một nụ cười như ác ma, lại kéo xuống. . . . . . Vẫn không có dấu hiệu muốn tỉnh. . . . . .
Cuối cùng dứt khoát dùng lực, xốc tung chăn của hắn. . . . . .
Mỗ nữ nào đó cho là lập tức sẽ được trông thấy mỹ nam trần truồng ngủ, hạnh phúc cười, rồi sau đó quay mặt sang nhìn. . . . . . Bi thống rồi ! Thế nào mà còn mặc trung y *? ! Quá đáng ghét! Vũ Văn Tiểu Tam hận không được đấm ngực dậm chân một phen để diễn tả nỗi buồn bực của mình, trong lòng đấu tranh lâu như vậy, không ngờ cái gì cũng không được thấy! Buồn bực a!
(Trung y: quần áo trắng mỏng, mặc lót bên trong)
Nhìn lại y phục của hắn, hung hăng cắn răng ! Hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong! Vươn tay cởi bỏ đai lưng của hắn, tà áo kia khẽ tản ra, lồng ngực màu mật ong liền bại lộ ở trước mắt nàng. . . . . .
Bạch ngọc nõn nà, hai hạt Hồng Đậu trước ngực cũng thật là quyến rũ từng tế bào của mỗ nữ háo sắc. . . . . .
Gian nan nuốt một ngụm nước miếng. . . . . . Che miệng lại! Ngàn vạn lần không được để nước miếng rơi đến đó, da Thương Thương quá đẹp! Thử dò xét tính đưa tay sờ sờ, thấy lông mi của người kia rung rung, khẩn trương rút tay về. . . . . .
Cúi đầu chờ bị mắng! Chờ cả ngày cũng không thấy âm thanh rất có từ tính truyền đến, vì vậy lặng lẽ ngẩng đầu lên. . . . . . Ah, không có tỉnh? Tiếp đó lại sờ soạng lồng ngực bóng loáng của hắn một cái, nếu không phải là sợ làm cho hắn tỉnh ngủ, nàng thật muốn nhào tới cắn hai cái. . . . . .
Tâm tính của Hiên Viên Vô Thương cực kỳ phức tạp, không biết có nên hay không nên ngăn chặn nàng, tuy nói mình thật tò mò đến cùng là lá gan của nha đầu chết tiệt này lớn tới độ nào, nhưng mà nàng cứ sờ loạn trên người của mình như vậy. . . . . . Thật sự là khiến hắn khó có thể tự kiềm chế!
Mỗ nữ hào hứng bừng bừng sờ đủ rồi, cặp mắt gian tà kia lại quét về phía quần của hắn, khó nén nổi kích động xoa xoa đôi bàn tay, tròng mắt kích động suýt nữa chảy ra lệ, ôi chao, quá kích thích mà!
Vừa quan sát mặt của hắn, đôi tay nhỏ bé kia vừa chậm rãi với tới phía quần của hắn, để tay ở phía trên, đang muốn kéo xuống dưới. . . . . .
Chợt, đôi mắt đào hoa của người nào đó không hề báo trước mở ra, giọng nói mị hoặc mang theo sự lười biếng vừa mới tỉnh ngủ vang lên: "Tam nhi, nàng ở đây làm gì?"
Sặc. . . . . . mỗ nữ động tác cứng đờ, đứng lên, hai cái tay đặt ở sau lưng, nịnh nọt mà cười cười: "Cái này. . . . . . Cái này. . . . . . Hiện tại cũng gần đến mùa hè, trời nóng nực, người ta nhìn thấy Thương Thương mặc nhiều như vậy, sợ ngươi bị cảm nắng, cho nên đã giúp ngươi cởi xuống một chút!"
"Thật sao ?" - Giờ phút này, trên dung nhan tà mị của nam tử tuyệt mỹ nọ treo lên biểu cảm có chút ngây thơ.
Mỗ nữ gật đầu rất nhanh: "Đúng! Đúng!" - Nhìn cái dáng vẻ dễ thương ấy, Vũ Văn Tiểu Tam đang muốn nhào qua gặm vài cái!
Hiên Viên Vô Thương hơi ngồi dậy, quay đầu nhìn nàng: "Thế sao Tam nhi không cởi ?" - nói xong hít mũi một cái mang theo chút uất ức, "Người ta nóng quá nha!"
À? Vũ Văn Tiểu Tam không dám tin há to mồm, mắt cũng trợn thật lớn, rất kích động xông tới phía hắn: "Tốt lắm! Tốt lắm! Người ta tiếp tục giúp Thương Thương cởi ra!"
Chảy nước miếng dõi nhìn vào cái quần của hắn, mỗ nữ chạy vọt tới thật nhanh, hai móng vuốt ma quỷ khoa tay múa chân, trên mặt đều là nét mặt của cường hào ác bá lúc xâm phạm nàng dâu nhỏ. . . . . . Không ngờ là, đang vọt tới một nửa, một cái tay ngăn ở trên hông của nàng, một hổi trời đất quay cuồng, nàng bị người nọ đè ở phía dưới. . . . . .
Người nọ cười tà nhìn nàng: "Tam nhi rất muốn nhìn?"
Híc. . . . . . Mỗ nữ ngực phập phồng kịch liệt, nhìn vào nam tử nửa thân trên cởi trần, nước miếng ứa lên, rồi sau đó khẩu thị tâm phi: "Không muốn xem!"
(khẩu thị tâm phi: lời nói trái với suy nghĩ trong lòng)
"Thật không muốn xem à?" – giọng nói rõ ràng là không tin.
"Thật!" – mỗ nữ nhắm mắt lại liều mạng gật đầu, lại nói, nhìn lén một cái lúc hắn ngủ thiếp đi cũng không có ý kiến gì, vấn đề là hắn đã tỉnh, lại để cho nàng nhìn, là có ý tứ gì đây !
"Không muốn xem thì thôi vậy, người ta còn tính chuẩn bị cho Tam nhi xem một chút đấy !" - âm thanh có chút thất vọng vang lên.
"Vậy ngươi cho ta nhìn một chút đi ?" – đôi mắt Vũ Văn Tiểu Tam đang khép chặt đột nhiên mở ra, tràn đầy mong đợi nhìn hắn, kết quả lại nhìn thấy ý vị hài hước trong mắt người kia. . . . . .
Ách. . . . . . Khuôn mặt nho nhỏ đỏ lên, nhục quá!
Hiên Viên Vô Thương ngồi dậy, tự mặc vào y phục của mình. . . . . . Vũ Văn Tiểu Tam cũng ngồi dậy, thật không có hứng thú nhìn hắn, thiệt là, từ hồi đẻ ra tới nay lần đầu tiên làm chuyện này bị người ta tóm ngay tại chỗ! Khiến cho nàng làm thế nào không lúng túng đây!
Nhìn hắn dùng y phục che kín cái phong cảnh đã khiến nàng “tâm viên ý mã”, trên mặt của nàng khó có thể ức chế để lộ ra thần sắc tiếc nuối. . . . . .
(tâm viên ý mã: tâm rối loạn như con khỉ vượn (viên) không ngừng nhảy nhót, suy nghĩ lung tung như ngựa hoang, câu này ám chỉ tâm tư rối loạn)
Đợi mặc quần áo xong, vươn tay cười nhìn nàng. . . . . .
"Làm. . . . . . Làm gì ?" – trong thoáng chốc ngắn ngủi đại não của mỗ nữ rớt mất một nếp gấp rồi. . . . . .
Trên dung nhan tuyệt mỹ xuất hiện vẻ mặt có chút bất đắc dĩ, một tay nâng nàng kéo đến, ôm ở trong ngực mình, cái loại cảm giác an tâm quen thuộc đó lại đầy tràn toàn thân: "Chỉ có thời điểm ôm Tam nhi, Thương Thương mới có thể cảm thấy Tam nhi là của ta !"
Híc. . . . . . khuôn mặt nhỏ bé của mỗ nữ đỏ hồng. . . . . . Ngay sau đó lại có chút buồn bực: "Thương Thương không có cảm giác an toàn sao ?"
"Tam nhi đã cho sao ?" - Không trả lời mà hỏi ngược trở lại, trong giọng nói mơ hồ có chút bất đắc dĩ.
Gì thế. . . . . ."Người ta chỉ nhìn mỹ nam tử, muốn nói nhiều mấy câu thôi, đây là một loại hâm mộ đối với xinh đẹp, người ta chưa từng có suy nghĩ nhiều qua nha!" - Mỗ nữ nói ra lời trái với lương tâm.
Người nọ cắn lên vành tai của nàng: "Chẳng lẽ Thương Thương còn chưa đủ đẹp sao ?" - Ai cũng biết Hiên Viên Vô Thương hắn là mỹ nam tử đệ nhất thiên hạ, Phong Cuồng Tiêu, Mộ Vân Dật, Công Tôn Trường Khanh căn bản không có khả năng so sánh với hắn.
Mỗ nữ co rúm lại một chút, rồi sau đó mở miệng: "Đủ đẹp, nhưng còn có nhiều kiểu đẹp trai khác nữa. . . . . . Cái đó, không phải, ý của ta là ngươi rất đẹp, bọn họ cũng rất đẹp, nhưng mà, cái này, ý của ta là mặc dù bọn họ đẹp trai so với ngươi không phải cùng một phong cách, nhưng mà ta cũng thích, híc. . . . . . Không phải vậy, ta cũng không phải có ý tứ gì khác, chỉ là muốn theo chân bọn họ trao đổi sâu hơn một chút, ôi chao. . . . . . Không phải, lại sai rồi. . . . . ."
Nhìn ánh mắt hắn càng tóe ra nguy hiểm, nàng trong lúc hốt hoảng nên không lựa lời nói, mang tất cả ý nghĩ trong lòng của bản thân nói ra ngoài. . . . . . Che miệng lại, nước mắt lưng tròng nhìn hắn, nội tâm hô hào, Thương Thương bình tĩnh nào, xin ngàn vạn lần không được sử dụng bạo lực đối với ta nha. . . . . . Ô ô ô. . . . . .
"Tam nhi có phải còn nghĩ đến cuộc sống tam phu tứ quân(3- 4 chồng) hay không?" - âm thanh tràn đầy hấp dẫn vang lên, nam tử cười đến dịu dàng nhìn nàng, ánh mắt tà mị đào hoa kia nhìn chằm chằm vào đôi mắt của nàng không thả. . . . . .
Vũ Văn Tiểu Tam lại bị sắc đẹp mê hoặc, thà thật nói: "Đúng vậy nha, làm sao ngươi biết ?" - Nói xong nhìn thấy trong mắt của hắn đều là mưa to gió lớn, hoảng sợ che miệng lại, chuyện này. . . . . . Lại thế rồi, vậy phải làm sao bây giờ ....!
Hắn bình tĩnh nhìn nàng một hồi lâu, nhìn nàng đang sởn cả gai ốc, môi mỏng y hệt cánh hoa đào nâng lên một nụ cười quyến rũ, rồi sau đó ôm nàng thật chặt. . . . . .
Sau một hồi lâu, kiên định mở miệng: "Một ngày nào đó, ở trong lòng của Tam nhi sẽ chỉ có một mình Thương Thương. Một ngày nào đó, Tam nhi sẽ thật yêu Thương Thương đây!"
Tiếng nói vừa dứt, nữ tử co rúm lại, biểu cảm tiêu biến không thấy gì nữa, có chút sợ sệt nhìn hắn. . . . . .
Quả thật, nàng thích mỹ nam tử, nàng quả thật cũng thích hắn, cũng từng có ý niệm cùng hắn một đời một kiếp, nhưng nàng cũng biết đó không phải là yêu, hoặc là nói, đó là ưa thích, nhưng chưa đạt tới mức độ của tình yêu.
Nàng đối với hắn nhiều hơn nữa cũng chỉ là cảm giác lệ thuộc. Hắn nói nàng đã không cho hắn cảm giác an toàn, đó là vì nàng ở cái chỗ cổ đại này, đến bây giờ vẫn chưa tìm được lòng trung thành. Còn nữa, muốn nàng dựa vào cái gì để xác định được nam nhân này đang ôm nàng là thật yêu nàng sao?
Có lẽ chỉ là cảm thấy một dạng nữ nhân mà hắn chưa từng gặp qua, cảm thấy mới mẻ thôi, bản thân nàng có bao nhiêu bản lãnh, người khác không biết, chính nàng còn không rõ ràng sao? Nam nhân xuất sắc như vậy, làm sao có thể dễ dàng yêu nàng đây?
Có lẽ, nhiều hơn nữa, chẳng qua ở trong tiềm thức, nàng cảm giác mình không xứng với, cho nên không có dũng khí để dễ dàng giao ra chân tâm của mình. . . . . .
Thấy nàng không nói lời nào, còn lâm vào trong suy nghĩ của mình. . . . . . Kia, âm thanh rất thu hút vang lên lần nữa: "Tam nhi, Thương Thương biết nàng vẫn còn nghi ngờ. Nhưng, Thương Thương sẽ chứng minh cho nàng thấy, sẽ không có người nào so với ta yêu nàng hơn, ta bảo đảm !"
Âm thanh của hắn mang theo chút ý vị như có như không, những lời này, là cam kết của hắn đối với nàng, cũng là cam kết đối với chính mình.
Trong lòng của nàng có khiếp sợ, có cảm động. . . . . . Khẽ cười một tiếng: "Được, vậy người ta sẽ chờ ngươi chứng minh cho ta xem!" - Cười hì hì cọ cọ vào lồng ngực hắn. . . . . .
Nụ cười tựa hoa Anh túc nở rộ trên dung nhan của nam tử tuyệt mỹ: "Nếu người ta thật làm được, Tam nhi gả cho ta được không?"
"Được!" - Không chút nào dài dòng dây dưa.
"Gả cho Thương Thương vậy về sau không cho nhìn nhiều hơn một cái với những mỹ nam tử khác !" – giọng nói có chút bá đạo vang lên.
Do dự một lát, nàng rất muốn nói "Được", nhưng mà nàng rất lo lắng nàng không làm được a, cái chuyện hám trai đẹp này, nàng đã phạm phải mấy chục năm rồi, đột nhiên bắt nàng “rửa tay chậu vàng”, đây không phải là gây khó khăn cho nàng sao?
(rửa tay chậu vàng”: giống như “rửa tay gác kiếm” , người muốn thoái lui giang hồ sẽ làm 1 cái lễ, mời nhiều người tới chứng kiến, thắp hương khấn ông tổ của bản môn, sau đó có người bưng chậu nước bằng vàng và kiếm vàng ra để rửa tay, rửa kiếm tượng trưng cho rũ bỏ hết máu tanh)
Thấy nàng không nói lời nào, nam tử có chút giận mở miệng: "Vậy cũng được, sau khi gả thì sinh nữ nhi cho Thương Thương !" - Có đứa bé rồi nàng sẽ không càn quấy nữa!
"Nếu sinh nhi tử thì làm thế nào?" - Vũ Văn Tiểu Tam phản xạ có điều kiện hỏi một câu như vậy.
Người nọ hung hăng cắn lấy môi của nàng: "Không được nói lời có điềm xấu như vậy!"
Ách. . . . . . Không phải cổ nhân thích nhi tử hơn sao?
. . . . . .
"Thương Thương, Lưu Kim điện là của ngươi à?" Mỗ nữ có thâm ý khác nhìn hắn.
"Ừ!" - Ở bên tai nàng nhẹ nhàng lên tiếng, mơ hồ đoán được nha đầu này muốn nói cái gì.
"Đưa cho ta có được hay không?" - Ha ha, chỗ đó kiếm tiền rất tốt.
"Được!" - Không mang theo bất cứ chút do dự nào.
"Thương Thương tiếp tục giúp ta quản lý, tiền kiếm được đều là của ta !" - Vũ Văn Tiểu Tam nói ra tính toán của mình.
"Được!" - Chỉ cần nàng vui vẻ, những thứ đó tính là gì?
"Còn Vân Trung Thành. . . . . ."
"Cũng đưa cho nàng!" - Không đợi nàng nói xong, hắn đã mở miệng, rồi sau đó nói tiếp, "Chỉ cần ta có, đều đưa cho nàng!"
"Vậy nếu là thứ ngươi không có thì sao?" - Nói dễ nghe như vậy, thiệt hay giả vậy?
"Liều mạng giành lấy để đưa cho nàng!" - Trong giọng nói tràn đầy sự nghiêm túc, ý tứ không có nửa điểm đùa giỡn.
"Thương Thương ngươi thật tốt!" - Nàng vùi ở trong ngực hắn nhìn bộ dáng nghiêm túc của hắn, chọc chọc vào ngực của hắn, nội tâm vẫn trăm mối cảm xúc lẫn lộn.
Khóe môi y hệt hoa đào nâng lên nụ cười động lòng người, nhẹ giọng mở miệng: "Đây chưa tính là gì, Thương Thương sẽ đối với Tam nhi tốt hơn nữa. . . . . ."
"Yêu" cũng không phải đem tất cả bản thân dâng hiến ra ngoài, vậy là đủ rồi. Mặc dù, hắn cũng không biết ngoại trừ những thứ này còn cần cái gì, vậy mà hắn lại cảm thấy hắn đối với nàng còn chưa đủ, chưa đủ tốt. . . . . . Nàng xứng đáng có mọi thứ tốt nhất, mà hắn, một ngày nào đó sẽ đem tất cả những thứ nàng muốn đều đặt ở trước mặt nàng, vậy mà những thứ này cũng không đủ, còn thiếu rất nhiều. . . . . .
Hai người cứ như vậy ôm nhau, hồi lâu. . . . . . Hồi lâu. . . . . .
Nam tử trong lòng rất yên bình, khóe môi treo lên nụ cười hạnh phúc. . . . . .
Nữ tử vẫn là tâm tư khó bình ổn, nàng. . . . . . Có thể tin tưởng hắn sao?
"Tam nhi, không cần nhớ quá nhiều, cũng không cần miễn cưỡng mình hiện tại phải tin tưởng ta, rất nhiều chuyện không cần hỏi đến quá nhiều, thời gian tự nhiên sẽ mang tới kết quả cho chúng ta !" - Đúng, thời gian sẽ mang đến kết cục cho bọn họ, hắn sẽ chứng minh cho nàng thấy.
Hắn luôn có thể dễ dàng nhìn thấu tâm tư của nàng, nàng dạ thưa mở miệng: "Thương Thương, thật ra thì người ta hình như có một chút yêu ngươi !" - Nếu như không phải là có một chút yêu, lần trước nàng sao có thể trầm luân ở phía dưới hắn ? Chỉ là nàng vẫn không muốn thừa nhận thôi !
"Thật ?" - ánh mắt nam tử sáng lên, tràn đầy mong đợi nhìn nàng, hắn vẫn cho rằng nàng chỉ là ưa thích hắn. . . . . . Hoặc là nói, chỉ là thích gương mặt hắn mà thôi.
"Thật, chỉ là còn có một chút." - Nàng nói thật, yêu một người sẽ hi vọng hắn thường xuất hiện ở trước mặt mình, mà nàng, thỉnh thoảng cũng sẽ nghĩ như vậy về hắn.
Nụ cười trên mặt nam tử càng thêm rực rỡ: "Một chút xíu là đủ rồi !" - Đúng, một chút xíu là đủ rồi, nàng chỉ cần bước đi ra một bước kia, còn lại, ta sẽ tiến tới!
Đang khi Vũ Văn Tiểu Tam vừa chuẩn bị nói, một tiếng "Òng ọc" rõ ràng vang lên. . . . . .
Mỗ nữ trong nháy mắt mặt ửng đỏ, tại sao luôn xảy ra chút tình thuống rối loạn lung tung như thế này với nàng. . . . . .
"Tam nhi đói bụng sao?" - Âm thanh dịu dàng vang lên, cũng mang theo chút hài hước, nhìn người trong ngực khuôn mặt nhỏ nhắn hồng thấu.
Gần như không thể nhận ra gật đầu, nàng đúng là đói bụng ! Khuôn mặt nho nhỏ càng đỏ hơn. . . . . .
"Thương Thương cũng đói bụng !" - Hắn nhẹ giọng mở miệng.
Vũ Văn Tiểu Tam hạnh phúc ngẩng đầu lên: "Vậy chúng ta ăn cơm đi ?" - Thì ra đói bụng không chỉ có một mình nàng à?
"Nhưng người ta muốn ăn nàng !" - mở miệng trêu chọc, nếu không phải bởi vì nàng còn chưa hoàn toàn đem tâm giao cho hắn, hắn đâu đến nỗi phải nhịn nhiều lần như vậy!
"Không cần quyến rũ ta, cẩn thận ta vô lễ với ngươi đấy !" - Nàng nghênh ngang mở miệng, nàng là người hiện đại, mặc dù nàng bây giờ còn ở cái nơi này, nhưng không bị quan niệm trinh tiết lung tung lộn xộn trói buộc ! Cái này thực ra nàng tự nhận vẫn là chuyện mất mặt nhất ở kiếp trước, các bằng hữu hoặc đã kết hôn, hoặc ở chung với bạn trai, trải qua cuộc sống ngọt ngọt ngào ngào, chỉ có nàng một thân một mình, ngay cả bạn trai cũng không tìm được, thật là cuộc sống quái quỷ!
Lại nói, theo như kiếp trước của nàng, thấy không đẹp trai, người ta muốn chết muốn sống theo đuổi, nàng cũng không đồng ý. Gặp trai đẹp, cái gì cũng không trông nom không hỏi tới, liền trực tiếp nhào đến, loại người như vậy có thể tìm được bạn trai sao ? Không đẹp trai cũng bị nàng đuổi đi, đẹp trai cũng bị dọa mà chạy mất!
Sờ sờ cái mũi của nàng: "Tiểu Sắc Nữ!"
Rồi sau đó đứng dậy phân phó người chuẩn bị đồ ăn sáng, mỗ nữ khóe miệng co quắp ngồi yên ở trên giường. . . . . . Tiểu Sắc Nữ ?
Tiểu Nguyệt ở ngoài cửa lo lắng nhìn vào bên trong, ôi. . . . . . Vương gia Vô Thương đáng thương, thế mà gặp phải gã thị vệ vô trách nhiệm như Đình Vân, bỏ mặc tiểu thư nhà mình, vô cùng có khả năng là khí tiết cuối cùng khó giữ được a! Hiện nay trong lòng nàng ấn tượng tốt đối với Đình Vân đã giảm bớt nhiều rồi!
Nhìn hồi lâu, cũng không xuyên thấu được cánh cửa kia, buồn bực đi tới đi lui, rồi lại đi tới đi lui. . . . . . Nàng thật rất lo lắng sau khi đi vào, tiểu thư nhà bọn họ có làm ra cái chuyện tình gì đến mức phải dìm lồng heo hay không, hơn nữa Vương gia Vô Thương là kẻ khát máu, nếu chờ hắn tỉnh dậy phát hiện tiểu thư nhà mình làm ra chuyện không tốt đối với hắn. . . . . .
Nói không chừng còn không cần đợi nhốt lồng heo, liền trực tiếp bổ cho tiểu thư một cái ! Tiếp đó, trong đầu của nàng xuất hiện cảnh tượng mình kéo thi thể tiểu thư trở về tam vương phủ. . . . . . Toàn thân run lên, quá kinh khủng. . . . . .
Nhưng vào lúc này, cánh cửa kia mở ra, Vương gia Vô Thương xuất hiện tại cửa, Đình Vân lập tức đi tới. . . . . .
Híc. . . . . . Vương Gia đi ra, sao lại không nhìn thấy tiểu thư ? Chẳng lẽ. . . . . . ? Tiểu Nguyệt vội vội vàng vàng chạy tới, nhìn vào trong phòng, trong bụng kêu rên, không phải là tiểu thư đã bị bổ rồi chứ?
Nhìn nhìn vẻ mặt lo lắng của nha hoàn kia, Hiên Viên Vô Thương nhàn nhạt mở miệng: "Tam nhi không có việc gì, không cần nhìn, Đình Vân, đi chuẩn bị đồ ăn sáng, thuận tiện mang nha đầu này đi xuống ăn đồ ăn sáng !"
"Vâng !" - Đình Vân nói xong, cũng không nhìn tới Tiểu Nguyệt, trực tiếp giậm bước rời đi, Tiểu Nguyệt lập tức đi theo phía sau hắn, trong bụng lại có chút buồn bực, tiểu thư cùng với Vương gia Vô Thương rốt cuộc là thế nào vậy ? Mấy lần trước đã cảm thấy có chút quỷ dị, hôm nay càng quỷ dị hơn! Chẳng lẽ bọn họ đã. . . . . . ? Tiểu Nguyệt nghĩ tới đây hoảng sợ trợn to mắt. . . . . . Không thể nào ?
Đình Vân mang theo tâm tư tràn đầy lửa giận đi ở phía trước, hắn thật không hiểu tại sao Vương gia muốn hắn mang cái nha hoàn này tới ăn đồ ăn sáng ? Hôm nay thật là xui xẻo, đã bị Tam vương phi lường gạt bạc, còn viết giấy nợ, lại còn phải mang nha hoàn của Tam vương phi đi ăn đồ ăn sáng, cả đời này hắn chưa từng xui xẻo như vậy ! Đây tất cả đều bởi vì cái vị Tam vương phi khiến người ta ghét đó!
Đến phòng bếp, không nhịn được quay mặt sang, kết quả là Tiểu Nguyệt đang vùi đầu suy tư không ngờ tới hắn sẽ bất chợt dừng lại, một bước cũng không ngừng, cứ thế vọt vào trong ngực của hắn. . . . . . Cái đầu nhỏ kia liền đụng phải lồng ngực tráng kiện của hắn. . . . . .
Tiểu Nguyệt ngẩng đầu lên, cắn môi dưới nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ phừng. . . . . .
Mà Đình Vân bị nàng đụng vào, vốn có hơi cáu giận, nhưng nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ tưng bừng, đột nhiên ngây ngẩn cả người. . . . . .
Liên Sương và Liên Hoa vừa đúng lúc đi tới đây dùng đồ ăn sáng, nhìn hai người kia đứng ở cửa. . . . . .
Trong mắt Liên Sương đều là ý vị trêu chọc. . . . . . Liên Hoa nhẹ nhàng ho khan hai tiếng. . . . . . Hai người kia lập tức hổi thần trở về, Tiểu Nguyệt mặt càng đỏ hơn, Đình Vân lại có chút lúng túng, mới vừa rồi là chuyện gì xảy ra vậy ? Nhìn lại sự trêu chọc trong mắt Liên Sương, mặt khốc khốc lập tức tối đen, quay đầu đi cầm đồ ăn sáng cho Vương gia. . . . . .
Đình Vân cầm đồ ăn sáng của Hiên Viên Vô Thương và Vũ Văn Tiểu Tam rời đi, Tiểu Nguyệt khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn đo đỏ nhìn theo bóng lưng của hắn. . . . . .
Giọng nói trêu chọc của Liên Sương vang lên: "Ái chà, Đình Vân nhà chúng ta rốt cuộc đã có tiểu cô nương thích, ta còn tưởng rằng hắn đời này cũng chỉ có thể độc thân cả đời thôi đấy!"
Thời điểm khi hắn không có nhiệm vụ, thỉnh thoảng sẽ kéo theo Liên Hoa đi chơi thanh lâu, nhưng tên Đình Vân kia cho tới bây giờ đều không đi, hắn đôi khi hoài nghi có phải phương diện ấy của tên kia có vấn đề hay không, nhưng mà hôm nay. . . . . . Ha ha, hóa ra cũng là một dạng thủ thân như ngọc giống Vương gia!
"Cái . . . . . . Cái gì ? Ta chỉ nhìn xem một chút, tuyệt đối không có nửa điểm thích! Ý của ta đó là, tuyệt đối không có nửa điểm tình cảm ái mộ ở đây, không phải. . . . . . Là được. . . . . ." - Tiểu Nguyệt càng nói mặt càng đỏ.
"Ha ha ha. . . . . .", Liên Sương cười lớn mở miệng, "Được rồi, được rồi, ta biết rồi, đi dùng bữa đi !" - Nói xong cùng Liên Hoa đi vào phòng. . . . . .
Lưu lại Tiểu Nguyệt lúng túng đứng tại chỗ. . . . . . bên trong đầu nhỏ lại xuất hiện gương mặt khốc khốc của Đình Vân, tại sao khi nàng nhìn hắn, sẽ cảm thấy nhìn hắn so với Hi Vương gia đều rất đẹp ? Rõ ràng Hi Vương gia mới là đẹp mắt nhất nha, kỳ quái. . . . . .
Gãi đầu một cái, có chút buồn bực đi vào ăn đồ ăn sáng. . . . . .
. . . . . .
Bữa ăn này cực kỳ quỷ dị. . . . . .
Chỉ thấy mỗ nữ y hệt gió cuốn mây tụ đem thức ăn ngon nhét vào trong miệng của mình, Hiên Viên Vô Thương khẽ cười nhìn tướng ăn kia của nàng đủ để cho người ta không nói lên lời. . . . .
Mỗ nữ ăn ăn, đột nhiên cảm thấy có điểm không đúng ! Một trai đẹp lù lù ở bên cạnh nàng, tại sao nàng có thể ăn như vậy được ? Thô lỗ tới cỡ nào nha!
Vì vậy. . . . . . người nào đó vừa mới há to miệng nhét thức ăn, đột nhiên động tác chậm lại mấy nhịp. . . . . . Sau đó, nhẹ nhàng gắp thức ăn, tựa như cảnh phim hành động chiếu chậm bỏ vào trong miệng của mình, khe khẽ nhai, thuận tiện lén nhìn sắc mặt của Hiên Viên Vô Thương. . . . . .
Trên mặt nam tử tuyệt mỹ xuất hiện biểu cảm dở khóc dở cười. . . . . .
Chỉ thấy mỗ nữ ăn xong thức ăn trong miệng, lại từ từ gắp lên một miếng khác, từ từ chuyển đến gần mồm của mình, sẽ chậm rãi khai mở miệng anh đào nhỏ, nhẹ nhàng đem thức ăn bỏ vào, tiếp tục thong thả ung dung nhai. . . . . . Động tác tư thế cực kỳ cứng ngắc!
Sau đó, cứng ngắc xoay đầu qua, cứng ngắc mà cười cười: "Thương Thương, làm sao ngươi không ăn ?"
Nam tử tuyệt mỹ nén kích động mà cười ra tiếng, ho nhẹ một tiếng: "Tam nhi nhanh ăn đi, Thương Thương không đói bụng!"
Vì vậy, mỗ nữ cứng ngắc quay đầu trở lại, cứng ngắc lần nữa gắp thức ăn. . . . . .
"Tam nhi, nàng có thể ăn một cách tự nhiên mà!" - Hắn nhẹ giọng mở miệng.
Chỉ thấy mỗ nữ cứng ngắc xoay đầu qua, rất quật cường mở miệng: "Đây chính là bộ dạng tự nhiên nhất của ta !" - Chẳng lẽ nàng thục nữ một chút cũng không tự nhiên sao?
Trong ánh mắt tà mị đào hoa của nam tử tràn ngập ý cười, nén cười gật đầu một cái: "Biết rồi, Tam nhi ăn tiếp đi!"
Vì vậy. . . . . . Mỗ nữ cứng ngắc xoay đầu trở về. . . . . . Cảnh tượng tái hiện. . . . . .
Cho đến khi người nào đó thật sự là không nhịn được nữa, khẽ nguyền rủa một tiếng: "Của nợ à! Thục nữ ăn một bữa cơm sao mà phiền toái vậy!"
Lại làm cho nam tử nội lực thâm hậu ở bên cạnh nàng nghe thấy rất rành rọt, trong con ngươi tà mị nụ cười càng thêm rõ ràng. . . . . .
Tiếp đó, ngẩng đầu lên, cười híp mắt nhìn hắn: "Thương Thương, thật ra thì ta hôm nay mặc nam trang, đợi chút còn phải đi ra ngoài, nếu để người ta nhìn ra ta là nữ giả nam trang, vậy cũng không tốt, có đúng không ?"
Cố nén cười gật đầu một cái. . . . . .
"Cho nên bắt đầu từ bây giờ ta phải học tập phong cách ăn to nói lớn, ngươi sẽ không vì vậy mà cảm thấy ta không thục nữ chứ ?" - ánh mắt của mỗ nữ hàm chứa mong đợi nhìn vào hắn.
Cúi đầu tằng hắng một cái: "Sẽ không! Tam nhi là thục nữ nhất !"
Lời nói này khiến nàng vui mừng: "Vậy người ta bắt đầu khởi động thôi !" - Mỗ nữ nói xong lại rất nhanh nhét thức ăn vào trong miệng, Con bà nó! Nghẹn chết rồi !
"Tam nhi chuẩn bị đi đâu?" Không phải là. . . . . .
"Vân Trung Thành !" - Mỗ nữ vừa ăn, vừa hạnh phúc mở miệng.
Khóe miệng giật giật: "Đi làm gì ?" Nói tiếp chuyện xưa ư?
"Đi kể chuyện cổ tích đào cái hố tiền ! Ngươi còn không biết đi, Hiên Viên Ngạo léng phéng với Công Tôn Trường Khanh, cái này là ta tận mắt nhìn thấy đấy !" - Mỗ nữ miệng đầy dầu mở quay đầu nhìn hắn.
Sau gáy trượt xuống một giọt mồ hôi hột, lấy khăn lau chùi miệng cho nàng, rồi sau đó bất đắc dĩ mở miệng: "Nàng nhìn thấy khi nào?"
"Ôi chao. . . . . . Ngày hôm qua ở hội thi thơ, phản ứng của hai người bọn họ mập mờ, là người thì đều nhận ra được mà ?" - giọng điệu Vũ Văn Tiểu Tam nói ra như là chuyện đương nhiên vậy.
Tại sao hắn không nhìn ra ? Là người đều có thể nhìn ra ? Vậy hắn không phải là người sao ?!
"Tam nhi có nghĩ tới một ngày nào đó Ngạo sẽ tra được hay không !" – Với năng lực của Ngạo, không quá ba ngày, nàng dù giấu kín hơn cũng sẽ bị tra ra được !
Ngữ điệu không thèm để ý của Vũ Văn Tiểu Tam vang lên: "Con heo kia đần như vậy, làm sao có thể tra ra được!"
Khóe miệng giật giật: "Hắn một ngày nào đó sẽ biết!"
"Nếu hắn biết rồi. . . . . Thương Thương sẽ không để cho hắn khi dễ ta chứ ?" - Mỗ nữ cười đến xảo trá.
Nam tử tuyệt mỹ cưng chìu sờ sờ cái mũi của nàng: "Đây mới là nguyên nhân ngày hôm nay Tam nhi đến tìm Thương Thương chứ gì ?" - Biết sớm muộn rồi sẽ bị phát hiện, cho nên tới đây tìm kiếm sự che chở của hắn.
Sặc. . . . . . Mục đích bị nhìn thấu rồi, mỗ nữ cười gượng hai tiếng: "Nào có, người ta bởi vì nhớ nhung Thương Thương !" - Mẹ nó chứ! Có cần phải thông minh như vậy không, nàng đúng là vì lo lắng Hiên Viên Ngạo đến lúc đó sẽ giết chết nàng, cho nên trước tới tạo mối quan hệ với Thương Thương, đến lúc đó bảo vệ nàng nha, nhưng mà hai người ở trên giường phát triển như vừa rồi quả thật hoàn toàn không nằm trong dự liệu của nàng. . . . . .
Nam tử khẽ cười, cũng không vạch trần. . . . . . Mặc dù nàng vì nguyên nhân như vậy mới đến tìm hắn, nhưng hắn vẫn rất vui vẻ, bởi vì điều này nói rõ thời điểm nàng gặp phải chuyện không thể giải quyết, người đầu tiên nghĩ tới là hắn, cái này nói rõ. . . . . . Không phải là hắn ở trong lòng nàng không giống với bình thường sao ?
"Thương Thương, thật ra thì người ta đối với ngươi yêu cầu không cao lắm, cũng có thể để hắn đánh ta một trận, nhưng ngàn vạn lần không được uy hiếp đến sự an toàn sinh mệnh của ta, ta còn muốn sống thêm vài năm nữa !" - Trong lòng nàng cũng hiểu rõ chuyện này đùa giỡn có hơi thái quá, nếu không bị phạt một chút nào khả năng là không lớn, cái đó. . . . . . Vì tiền, bị đánh một chút cũng là rất có lời rồi.
Nam tử tuyệt mỹ thu lại nét cười: "Thương Thương sẽ không để cho Ngạo đánh nàng đâu!" - Nữ nhân của hắn, ai cũng không được động vào, Ngạo cũng không được!
"Có thật không ?" - Mỗ nữ lệ nóng lưng tròng nhìn hắn, thật ra thì nàng tuyệt không nghĩ sẽ bị đánh! Mới vừa rồi nói như vậy chỉ nói là lời khách sáo thôi!
"Thật !" - Nhìn nha đầu này có chút tinh quái, trong lòng có hơi giận, vậy mà có thể giở thủ đoạn nhỏ mọn đối với hắn!
Ngay sau đó. . . . . . Bất đắc dĩ trong lòng thở dài một cái, so với Ngạo. . . . . . Hắn thật là quá hạnh phúc!
. . . . . .
Vì vậy. . . . . . Hai canh giờ sau. . . . . .
Bên trong Vân Trung Thành. . . . . .
Một bóng dáng bỉ ổi xuất hiện ở trước mặt mọi người, bên cạnh “hắn” còn có một tôi tớ co rúm lại, cùng với một đống thính giả. . . . . .
"Tiểu huynh đệ, Nhị vương phi bị Nhị vương gia hưu rồi, ngươi có biết là chuyện gì xảy ra không ?" - Bọn họ là một đám ăn chơi trác táng, ở trong nhà không được coi trọng, cho nên mỗi ngày tới đây tiêu khiển.
Còn có những kẻ thật sự tò mò với những chuyện như vậy, cho nên tới đây nghe chuyện xưa, thí dụ như Mộc Thanh Y. . . . . .
Ah? Hoa Nhược Yên bị hưu ? Nàng làm sao có thể biết là chuyện gì xảy ra chứ ? Chỉ là. . . . . . "Ôi! Chẳng lẽ các ngươi còn không biết sao ? Công Tôn Trường Khanh đã xen vào giữa Nhị vương gia và Tam vương gia ! Nhị vương gia ghen tuông quá, tranh cãi ầm ĩ một trận với Tam vương gia! Chuyện này tự nhiên không tránh khỏi có quan hệ với chuyện Nhị vương phi bị hưu!" - Mỗ nữ lại ném ra một quả bom cỡ lớn !
Hiên Viên Vô Thương ở trên lầu nhìn nàng, khẽ cười lắc đầu một cái, nha đầu này! Chỉ là hành động của Diệu trái lại rất nhanh, không để hắn phải thất vọng !
Đang lúc này, Đình Vân lo lắng đi vào: "Vương Gia, Nhị vương tử của đế quốc Dạ Mị chết bất đắc kỳ tử! Tam vương tử bị thương nặng, giờ phút này đang ở vương phủ cầu kiến ngài!"
Mày kiếm của nam tử tuyệt mỹ vặn chặt: "Chuyện gì xảy ra?"
"Thuộc hạ cũng không biết, Vương gia, ngài vẫn nên đi về trước đi, xem ra bộ dạng của Tam vương tử không chống đỡ được bao lâu !" - Đình Vân vội vàng mở miệng.
"Đi mời thần y !" - Hiên Viên Vô Thương nói xong liền vội vã chạy về vương phủ.
"Dạ !" . . . . . .
Các thính giả tràn ngập mong đợi nhìn nàng: "Có thật không ? Này sau lại như thế nào ?"
"Như thế nào ? Cái này còn phải nói sao? Ai cũng biết Công Tôn Trường Khanh so với Nhị Vương gia dáng dấp anh tuấn hơn, Tam vương gia “di tình biệt luyến” rồi ! Nhị vương gia vì vãn hồi trái tim của Tam vương gia, liền hưu Nhị vương phi ! Nhưng Tam vương gia lại quyết tâm muốn cùng với Công Tôn đại nhân ở chung một chỗ, không nhúc nhích chút nào!", nàng than tiếc, "Ôi. . . . . . Tình nghĩa ba ngàn, không địch lại được mấy phần xinh đẹp nhé!"
(Di tình biệt luyến: thay đổi tình cảm yêu người khác giống câu ‘có mới nới cũ’)
Mọi người cũng đều không hẹn mà cùng thở dài một cái, Tam vương gia cũng quá phận lắm rồi, gặp người anh tuấn hơn, liền dễ dàng từ bỏ người tình của mình!
"Còn gì nữa không ? Còn gì nữa không ?" - Cái gã Vũ Văn Lão Nhị này trong miệng luôn có nhiều chuyện tình mới lạ làm sao, tuyệt đối không chỉ có điểm này!
"Các ngươi cũng biết hội thi thơ chứ ?" - Vũ Văn Tiểu Tam cười híp mắt nói, trí nhớ của nàng không tệ, hội thi thơ hôm qua, những người này chắc chắn không đi, bởi vì không có một người nào nhìn quen mắt.
"Biết !" - Biết, nhưng mà bọn hắn cũng không có cơ hội đi.
Duy nhất có một mình Mộc Thanh Y đi hội thi thơ, ở phía sau đám người, nên Vũ Văn Tiểu Tam không nhìn thấy.
Cho nên. . . . . ."Lại nói hội thi thơ hôm đó, Tam vương gia ôm chặt hông của Công Tôn đại nhân xuất hiện tại hội thi thơ a. . . . . ."
Ở phía sau đám người, khóe miệng Mộc Thanh Y co giật, sao hắn không nhìn thấy Tam vương gia ôm chặt hông của Công Tôn đại nhân nhỉ ? Cái gã "Bách Độ" hay là..." Vũ Văn Lão Nhị" này có phải nhìn hoa mắt rồi không ?
Mỗ thị nữ trong mộng giật mình một cái, mơ hồ mở mắt ra, nhìn bản mặt phóng đại tiểu thư nhà mình, thanh âm mềm nhu nhu rõ ràng chưa có tỉnh ngủ vang lên: "Tiểu thư, làm sao vậy?"
"Mau đứng lên, mau đứng lên, chúng ta nhanh đi ra ngoài!" Đáy mắt mỗ nữ đều là thần sắc kích động.
Mặt Tiểu Nguyệt liền suy sụp , vẻ mặt đau khổ nhìn nàng: "Tiểu thư, chúng ta lại đeo bao quần áo đào tẩu sao?" Không phải chứ? Còn muốn cho người ta sống không a?
Một cái tát xuất hiện trên đầu của nàng: "Trốn cái rắm a! Chúng ta đi kể chuyện xưa, trải qua hôm qua, trong đầu của tiểu thư nhà các ngươi lại có câu chuyện xưa hoàn mỹ!"
"Thế nhưng tiểu thư, chúng ta không thể đi buổi chiều sao?" Lại có chuyện xưa? Sao cả nàng cũng đi chứ? Nàng theo tiểu thư nhà nàng, sớm muộn sẽ chết oan chết uổng!
"Ngày hôm qua làm cho con heo Hiên Viên Ngạo kia biết chúng ta chạy ra ngoài , vì thế chạy nữa khó tránh khỏi sẽ bị tóm, chúng ta chỉ có thể chạy sớm một chút biết không?" Vũ Văn Tiểu Tam rất là bất mãn nhìn nàng, vì sao Tiểu Nguyệt bây giờ đối với lời của nàng luôn luôn nhiều ý kiến như vậy!
" À !" Tiểu Nguyệt nửa chết nửa sống đáp một tiếng, sau đó vẻ mặt đưa đám đứng lên mặc quần áo, nàng đây là tạo cái nghiệt gì a, mới rơi vào vị tiểu thư hay thích nói đùa lấy mạng nhỏ này a ! Hơn nữa còn muốn dẫn luôn mạng của nàng cùng nhau nói đùa! Ô ô ô...
...
Khi hai người ở trong tối ảnh giám thị lại xuất hiện ở trên đường cái...
"Tiểu thư, sớm như vậy, cửa Vân Trung Thành cũng không mở!" Tiểu Nguyệt ai oán mở miệng, hiện tại trời còn chưa sáng, tiểu thư nhà bọn họ tới chỗ nào mà “phát lực” a? Bọn họ hiện tại đã đủ tiền có được không, muốn nhiều tiền như vậy làm cái gì nha!
"Vì thế chúng ta trước đi tới chỗ Thương Thương vui đùa một chút... Hì hì..." Mỗ nữ thích thú mở miệng.
A? Tiểu Nguyệt kinh khủng há to mồm: "Đi tới chỗ Hi vương gia? Tiểu thư người muốn làm gì?"
Mỗ nữ vẻ mặt ngượng ngùng nhìn nàng:"Người ta muốn làm gì, ngươi không biết sao?" Nói xong làm bộ phất phất tay...
Tiểu Nguyệt giống như nuốt phải một con ruồi trợn to mắt nhìn nàng...Nàng biết, thế nhưng nàng thà rằng chính mình không biết!
Ám Ảnh phía sau các nàng, co quắp khóe miệng... Cực độ không biết nói gì... Hắn có nên tiếp tục theo hay không theo? Nhìn tình hình vương phi mỗi ngày xuất phủ đi tìm Hi vương gia, vậy chuyện ở khách sạn cũng không phải là vương phi làm, nghĩ nghĩ, nhảy nhẹ mấy cái trở về vương phủ, vương phi đi nơi nào, không có mệnh lệnh của vương gia hắn không cần quan tâm, hay là trước đi thăm dò tra chuyện lời đồn đại đi, nếu không hắn rất có thể biến thành chỗ ngồi thứ hai ở thư phòng của vương gia— bị “ầm” !
...
"Tiểu Nguyệt, đi đạp cửa!" Mỗ nữ cầm cây quạt nhìn cửa lớn đỏ thắm của Hi vương phủ một cái.
Tiểu Nguyệt nuốt một chút nước bọt..."Tiểu thư, tại sao lại đạp a? Dùng tay đập không được sao?" Đạp cửa lớn Hi vương phủ, như vậy nàng không phải là sống đủ rồi sao!
"Đầu tiên, đạp cửa thanh âm khá lớn, người ở bên trong sẽ dễ dàng nghe thấy. Thứ hai, người khác đều nghe thấy chúng ta dám đạp cửa, thế nên sẽ cho rằng là quý khách tới cửa, thái độ đối đãi với chúng ta cũng sẽ tốt hơn rất nhiều!" Vũ Văn Tiểu Tam phe phẩy cây quạt phát biểu, hôm nay không có dán miếng ria mép khôi hài kia.
"Vậy... Tại sao muốn ta đạp?" Tiểu Nguyệt quay đầu, lệ rơi đầy mặt... Nàng chỉ là một tiểu nha hoàn a! Sao có thể có thái độ tốt hơn với nàng chứ? Nói không chừng trực tiếp đem nàng ra chém! Tính tình Hi vương gia người nào không biết? Thà để nàng đi đạp cửa hoàng cung còn tốt hơn là đạp cửa nhà Hi vương gia a!
"Bởi vì ta là tiểu thư, ngươi là nha hoàn! Vì thế ta có quyền kêu ngươi làm. Hơn nữa... Nếu như đạp rồi mà có hậu quả gì không ổn, thì đều do ngươi đạp, bản tiểu thư không có vấn đề gì! Hì hì..." Mỗ nữ lộ vẻ mặt tươi cười đáng đánh đòn...
Tiểu Nguyệt khóe miệng điên cuồng co quắp..."Tiểu thư, ngươi cứ như vậy để sinh tử của Tiểu Nguyệt ngoài bụng sao?" Vì sao hiện tại tiểu thư lại đối với nàng như thế?
" Sinh tử của ngươi vẫn luôn ở trên người của ngươi a, lúc nào tiến vào bụng của ta chứ?" Mỗ tiểu thư vô lương cười đến cảnh xuân xán lạn...
Đúng lúc này, cửa lớn vương phủ mở ra , một người có bộ dáng quản gia đi ra: "Sáng sớm đến đây ầm ĩ cái gì ! Không muốn sống sao?"
"Ái chà, bị ngươi đoán trúng rồi! Nàng đúng là không muốn sống!" Vũ Văn Tiểu Tam nói rồi chỉ Tiểu Nguyệt.
Tiểu Nguyệt vốn cho rằng tiểu thư muốn nói chính nàng, vì thế cười híp mắt nhìn quản gia kia, đột nhiên một cây quạt lại hướng nàng chỉ qua...
Sau đó quản gia hung thần ác sát nhìn nàng, Tiểu Nguyệt hai tay điên cuồng đong đưa, hai mắt đẫm lệ như mưa, lớn tiếng kinh hô: "Muốn sống! Ta rất muốn sống! Ngài không nên nghe hắn nói bậy! Ta thực sự rất muốn sống!" Tiểu thư a, ngươi tại sao hại ta như vậy!
Nàng vừa lớn tiếng gọi, liền đem Đình Vân dẫn ra...
Nheo mày nhìn hai người các nàng, sớm như vậy chạy tới vương phủ làm cái gì? "Hai vị có việc?" Lạnh lẽo mở miệng.
Tiểu Nguyệt khuôn mặt nhỏ nhắn xoát cái liền đỏ, cắn môi dưới muốn nói còn thẹn thùng nhìn hắn...
Vũ Văn Tiểu Tam chỉ chỉ Tiểu Nguyệt: "Nàng tìm ngươi có chút chuyện, ta tìm vương gia nhà các ngươi có chút chuyện!"
" Vương gia nhà chúng ta còn chưa có tỉnh!" Đình Vân giọng điệu không tốt, hắn vốn không thích loại nữ tử như tam vương phi này, vì thế một chút cũng không hi vọng nàng đến quấy rầy vương gia nhà mình.
Về phần khả năng Tiểu Nguyệt có việc tìm mình... Mỗ thị vệ ở trong lòng điên cuồng lắc lắc đầu, hắn và nàng một chút sự tình cũng không có!
"Chưa tỉnh?" Mắt mỗ nữ hiện lục quang... Nếu như chưa tỉnh vậy nàng không phải là có thể vào giở trò một phen sao?
Nhìn ánh mắt u lục nàng kia, Đình Vân cảm giác da đầu tê dại... Lạnh giọng mở miệng nói: "Vương gia đang ngủ, vẫn là chờ hắn tỉnh lại đến đi!"
Vũ Văn Tiểu Tam rốt cuộc ý thức được người này chính là không thích mình , nói, nàng có từng đắc tội hắn sao? Chỉ thấy mỗ nữ bước từng bước một thong thả đến trước mặt Đình Vân...
Đình Vân nhớ tới biểu hiện đêm qua của vương gia nhà mình, có chút sợ sệt lui về phía sau một bước... Tam vương phi này, không có việc gì cách mình gần như vậy làm cái gì? Nếu để cho vương gia hiểu lầm là bọn họ có quan hệ gì, hắn không phải là chết sớm sao!
"Ta muốn đi vào!" Bốn chữ, ngắn gọn rõ ràng.
"Thứ cho tại hạ không thể nghe theo!" Biểu tình của Đình Vân cũng rất kiên định, hắn tuyệt đối không thể lại làm cho nữ nhân này gây tai họa cho vương gia nhà hắn!
"Chống đỡ được hôm nay, ngươi có thể bảo đảm chống đỡ được sau này?" Liếc mắt nhìn hắn, đôi mắt đẹp ẩn ẩn có lửa giận bốc lên.
Nếu đã lựa chọn, hắn cũng không cần giả bộ thêm nữa..."Chống đỡ được một lần là một lần, hi vọng tam vương phi tự trọng!"
Cười lạnh một tiếng, sau đó cười ngọt ngào mở miệng: "Được rồi, ngươi đã nhất định phải cản trở, người ta liền trở về!"
Ặc... Tốt như vậy? Theo những gì hắn biết thì có chút không dám tin nhìn nàng...
"Chờ người ta lần sau thấy Thương Thương, sẽ nói Đình Vân nhà bọn họ cư nhiên phi lễ ta!" Mỗ nữ quay đầu lại nói.
Khuôn mặt khốc khốc của Đình Vân lập tức suy sụp , xông lên trước: "Tam vương phi, thuộc hạ vừa chỉ là vui đùa một chút thôi, ngài muốn đi vào liền vào đi thôi, thuộc hạ tuyệt không ngăn cản!" Hắn cũng không muốn chết ở trên tay vương gia nhà mình!
"Thế nhưng người ta hiện tại lại không muốn đi vào a!" Mỗ nữ nháy nháy con ngươi, vẻ mặt ngây thơ vô “số” tội.
"Tam vương phi, thuộc hạ van xin ngài, ngài vào đi thôi!" Đình Vân vẻ mặt cầu xin, còn kém chưa quỳ xuống với nàng thôi.
Vũ Văn Tiểu Tam liếc hắn một cái, liền coi thường, ngoan ngoãn cho nàng đi vào không được sao, cần gì phải làm nhiều chuyện như vậy! Chỉ thấy mỗ nữ vươn tay chà xát, chính là cái động tác hèn mọn ngày ấy ở hội thơ kia...
Đình Vân rút rút khóe miệng, đem tất cả bạc trong lòng đều đưa cho nàng... Mỗ nữ cười hì hì vừa nhìn nhận lấy, thậm chí có hơn hai vạn hai... Thương Thương quả nhiên rất có tiền a, ngay cả một thị vệ cũng có thể có nhiều tiền như thế , vội vàng đem tiền giấu kỹ, có chút hòa nhã mở miệng: "Thế nhưng các hạ có thành ý như thế, người ta liền cố mà vào thôi!"
Mọi người đỉnh đầu đầy mồ hôi nhìn nàng lộ ra nụ cười hạnh phúc, dồi dào sức sống chạy vào vương phủ... Cố mà vào ?
"Đình Vân, còn không qua đây dẫn đường!" Mỗ nữ chợt quát một tiếng.
Đình Vân co quắp khóe mắt, rất là uất ức đi tới cho nàng sai sử, Tiểu Nguyệt khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng đi theo sau lưng bọn họ...
Sắc trời dần sáng, mỗ nữ cực kỳ hứng thú quan sát cấu tạo Hi vương phủ, cùng tam vương phủ không có chênh lệch gì quá lớn, bất đồng chính là phong cách bên này đều là đơn giản sáng sủa, hoa hoa cỏ cỏ đều là một dải dài nối tiếp nhau, không có phân ra từng khóm rõ ràng.
Toàn bộ viện làm cho người ta một cảm giác rất sạch sẽ, có gì đó không giống với tam vương phủ? Rốt cuộc là cái gì không giống ... Sặc... Đúng rồi! Không có hơi thở của son phấn!
"Trong vương phủ đều là nam nhân?" Hỏi ra suy nghĩ trong lòng.
Đình Vân không biết ý gì, nhưng vẫn gật đầu, đúng vậy, trong vương phủ một nha hoàn cũng không có, Đình Vũ lại bị phái đến Dạ Mị đế quốc, vì thế Hi vương phủ toàn bộ đều là nam nhân, vương gia nhà bọn họ bắt đầu cuộc sống hằng ngày từ trước đến nay là chính mình xử lý, không thích người khác chạm vào hắn.
Mỗ nữ cười đến hạnh phúc, vậy nhà Thương Thương rất an toàn, không có người gần quan được ban lộc!
Tới cửa phòng Hiên Viên Vô Thương: "Tam vương phi, tới. Thuộc hạ đi vào bẩm báo!" Đình Vân nói rồi muốn đi gõ cửa.
"Chờ một chút! Bản vương phi tự mình vào!" Hì hì...
Tự mình vào? Vương gia sẽ không vì vậy mà bị phi lễ đi?"Tam vương phi, vẫn là thuộc hạ vào trước bẩm..."
"Bản vương phi đột nhiên muốn trở về !" Mỗ nữ nói rồi quay đầu...
"Tam vương phi mời ngài!" Đình Vân đầu đầy mồ hôi , trong lòng tự mình cố gắng an ủi, không có chuyện gì, không có chuyện gì, vương gia nội công thâm hậu, vừa nghe tiếng đẩy cửa sẽ tỉnh thôi!
Thế nhưng Vũ Văn Tiểu Tam rõ ràng rất không tốt nói chuyện, chỉ thấy nàng quay đầu, lại đem ngón tay cái, ngón trỏ cùng ngón giữa chà xát...
Tiểu Nguyệt lau một phen mồ hôi trán, không nói gì nhìn bọn họ...
Đình Vân vẻ mặt đưa đám..."Tam vương phi, bạc thuộc hạ đều cho ngài hết rồi!" Hắn thực không có nói dối, mỗi tháng bốn người bọn họ có thể tự mình đi phòng thu chi lĩnh mười vạn hai, mười vạn hai bất kể là ở đâu trong quốc gia đều là một khoản tiền lớn, đủ cho những nhà thường thường bậc trung dùng cho mấy đời, vì thế bọn họ xài tiền đều là tiêu tiền như nước , hiện nay tới cuối tháng, hắn còn có hơn hai vạn hai chưa xài hết.
"Vậy viết giấy nợ!" Mỗ nữ nói một cách đương nhiên...
Đình Vân không dám tin tưởng nhìn nàng hồi lâu, cuối cùng...
Thế là... Hi vương phủ, trước cửa phòng ngủ Hiên Viên Vô Thương, một hắc y thị vệ, cầm một cây viết, vẻ mặt đưa đám viết xuống tờ giấy nợ “người khác” đầu tiên trong cuộc đời... Bên cạnh có một bạch y "Nam tử" cầm cây quạt gõ tay của mình, bày làm ra một bộ dáng Chu Bát Bì...
"Tam vương phi, thuộc hạ có thể lui xuống chưa?" Đình Vân vẻ mặt bi quý [bi thương + sợ hãi], cái gì bạc đều là mây trôi, chỉ là hắn viết giấy nợ... Nếu Liên Sương bọn họ biết, thanh danh của mình đều bị hủy!
Mỗ nữ giơ giơ giấy nợ năm vạn lượng trong tay mình, mở miệng nói: "Có thể, nhưng mà giấy nợ bắt đầu từ ngày mai thêm lợi tức, một ngày thêm một vạn hai, đến ngươi đưa hết mới thôi!"
Gì? Có thêm lợi tức như vậy sao? May là chợ đen dưới đất của vương gia cũng không có tính lợi tức lớn như thế đi? Cũng may từ nay trở đi hắn có thể đi lĩnh tiền, Đình Vân rất nhanh gật gật đầu sau đó kinh hoảng chạy trốn... Đây là lần đầu tiên hắn thiếu tiền dùng trong mười mấy năm qua!
Hắn sau này tuyệt đối không thể lại đắc tội tam vương phi kinh khủng này!
Nhìn bóng lưng hắn kinh hoảng chạy thục mạng, trên mặt mỗ nữ thoáng lộ ra một nét cười gian, he he. . . . . . Dường như trên cái thế giới này, dám tìm nàng gây phiền toái sẽ không có kết quả tốt đẹp mà ! Ngăn không muốn cho nàng đi vào à ? Cũng không nhìn xem chính mình có bao nhiêu năm đạo hạnh! Đấu thắng Vũ Văn Tiểu Tam nàng hả ? Chuyện cười!
Nhìn lại cửa phòng của Hiên Viên Vô Thương, bên môi mỗ nữ nâng lên một nụ cười bỉ ổi. . . . . .
Tiểu Nguyệt khóe miệng co quắp, nhìn bộ dáng kia của nàng, không dám tiến lên ngăn cản. . . . .
Xoa xoa đôi bàn tay, cười hì hì chạy đến cửa, rón rón rén rén đẩy cửa ra. . . . . .
Nghe được tiếng đẩy cửa, trên giường kia, nam tử tuyệt mỹ lông mi thật dài rung rung, khóe môi mỉm cười không muốn người khác biết. . . . . .
Xoay người, đóng cửa lại, rồi sau đó nhìn nam tử nằm nghiêng ở trên giường kia, một cái chăn lông vũ nhẹ nhàng đắp lên trên người của hắn, đôi mắt tà mị đào hoa nhẹ nhàng nhắm, lông mi dài dài quét vào trên mặt, nốt ruồi giọt lệ nơi khóe mắt kia làm cho người ta có một loại mỹ cảm không thành thật. . . . . .
Người nào đó gian nan nuốt khan một cái, co ro co ro thong thả bước đi tới. . . . . . Nhìn hắn ngủ mới đúng là tướng ngủ chứ, một giọt nước miếng không ức chế được trượt xuống. . . . . . Thương Thương rất đẹp trai nha! Còn có cái tướng ngủ kia. . . . . . Thật đáng yêu mà! Sớm biết rằng mình rời giường sớm một chút, có thể thấy cảnh tượng đẹp như vậy, còn có thể gài bẫy Đình Vân nhiều tiền như vậy, về sau nên dậy sớm hơn nữa!
Ngồi ở mép giường, vươn tay muốn sờ sờ gương mặt vô cùng mịn màng của hắn, nhưng khi đưa đến một nửa đường lại dừng lại. . . . . . Nếu sờ mó làm hắn tỉnh rồi to tiếng thì sao ? Trên mặt mỗ nữ thoáng hiện qua nét rối rắm, buồn bực cùng với các loại tâm tình rất phức tạp. . . . . .
Cúi thấp thân thể, cùng với mặt của hắn duy trì ở cùng trên một trục hoành, khóe miệng lại không thể ức chế mà rơi xuống một giọt nước miếng, lầm bầm lầu bầu: "Thương Thương làm sao có thể đẹp trai như vậy !"
Nhìn cái chăn trên người hắn thật chướng mắt, con ngươi đảo xoay xoay, có nên thừa dịp Thương Thương chưa tỉnh, nhìn lén một cái hay không nhỉ ? . . . . . . Sau khi rối rắm một hồi lâu, một nụ cười bỉ ổi hiện ra, rồi sau đó. . . . . .
Mỗ nữ nhẹ nhàng khẽ động một cái vào chăn mền của hắn, nhìn lại thấy hắn không có dấu hiệu muốn tỉnh. . . . . . Rồi sau đó treo lên một nụ cười như ác ma, lại kéo xuống. . . . . . Vẫn không có dấu hiệu muốn tỉnh. . . . . .
Cuối cùng dứt khoát dùng lực, xốc tung chăn của hắn. . . . . .
Mỗ nữ nào đó cho là lập tức sẽ được trông thấy mỹ nam trần truồng ngủ, hạnh phúc cười, rồi sau đó quay mặt sang nhìn. . . . . . Bi thống rồi ! Thế nào mà còn mặc trung y *? ! Quá đáng ghét! Vũ Văn Tiểu Tam hận không được đấm ngực dậm chân một phen để diễn tả nỗi buồn bực của mình, trong lòng đấu tranh lâu như vậy, không ngờ cái gì cũng không được thấy! Buồn bực a!
(Trung y: quần áo trắng mỏng, mặc lót bên trong)
Nhìn lại y phục của hắn, hung hăng cắn răng ! Hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong! Vươn tay cởi bỏ đai lưng của hắn, tà áo kia khẽ tản ra, lồng ngực màu mật ong liền bại lộ ở trước mắt nàng. . . . . .
Bạch ngọc nõn nà, hai hạt Hồng Đậu trước ngực cũng thật là quyến rũ từng tế bào của mỗ nữ háo sắc. . . . . .
Gian nan nuốt một ngụm nước miếng. . . . . . Che miệng lại! Ngàn vạn lần không được để nước miếng rơi đến đó, da Thương Thương quá đẹp! Thử dò xét tính đưa tay sờ sờ, thấy lông mi của người kia rung rung, khẩn trương rút tay về. . . . . .
Cúi đầu chờ bị mắng! Chờ cả ngày cũng không thấy âm thanh rất có từ tính truyền đến, vì vậy lặng lẽ ngẩng đầu lên. . . . . . Ah, không có tỉnh? Tiếp đó lại sờ soạng lồng ngực bóng loáng của hắn một cái, nếu không phải là sợ làm cho hắn tỉnh ngủ, nàng thật muốn nhào tới cắn hai cái. . . . . .
Tâm tính của Hiên Viên Vô Thương cực kỳ phức tạp, không biết có nên hay không nên ngăn chặn nàng, tuy nói mình thật tò mò đến cùng là lá gan của nha đầu chết tiệt này lớn tới độ nào, nhưng mà nàng cứ sờ loạn trên người của mình như vậy. . . . . . Thật sự là khiến hắn khó có thể tự kiềm chế!
Mỗ nữ hào hứng bừng bừng sờ đủ rồi, cặp mắt gian tà kia lại quét về phía quần của hắn, khó nén nổi kích động xoa xoa đôi bàn tay, tròng mắt kích động suýt nữa chảy ra lệ, ôi chao, quá kích thích mà!
Vừa quan sát mặt của hắn, đôi tay nhỏ bé kia vừa chậm rãi với tới phía quần của hắn, để tay ở phía trên, đang muốn kéo xuống dưới. . . . . .
Chợt, đôi mắt đào hoa của người nào đó không hề báo trước mở ra, giọng nói mị hoặc mang theo sự lười biếng vừa mới tỉnh ngủ vang lên: "Tam nhi, nàng ở đây làm gì?"
Sặc. . . . . . mỗ nữ động tác cứng đờ, đứng lên, hai cái tay đặt ở sau lưng, nịnh nọt mà cười cười: "Cái này. . . . . . Cái này. . . . . . Hiện tại cũng gần đến mùa hè, trời nóng nực, người ta nhìn thấy Thương Thương mặc nhiều như vậy, sợ ngươi bị cảm nắng, cho nên đã giúp ngươi cởi xuống một chút!"
"Thật sao ?" - Giờ phút này, trên dung nhan tà mị của nam tử tuyệt mỹ nọ treo lên biểu cảm có chút ngây thơ.
Mỗ nữ gật đầu rất nhanh: "Đúng! Đúng!" - Nhìn cái dáng vẻ dễ thương ấy, Vũ Văn Tiểu Tam đang muốn nhào qua gặm vài cái!
Hiên Viên Vô Thương hơi ngồi dậy, quay đầu nhìn nàng: "Thế sao Tam nhi không cởi ?" - nói xong hít mũi một cái mang theo chút uất ức, "Người ta nóng quá nha!"
À? Vũ Văn Tiểu Tam không dám tin há to mồm, mắt cũng trợn thật lớn, rất kích động xông tới phía hắn: "Tốt lắm! Tốt lắm! Người ta tiếp tục giúp Thương Thương cởi ra!"
Chảy nước miếng dõi nhìn vào cái quần của hắn, mỗ nữ chạy vọt tới thật nhanh, hai móng vuốt ma quỷ khoa tay múa chân, trên mặt đều là nét mặt của cường hào ác bá lúc xâm phạm nàng dâu nhỏ. . . . . . Không ngờ là, đang vọt tới một nửa, một cái tay ngăn ở trên hông của nàng, một hổi trời đất quay cuồng, nàng bị người nọ đè ở phía dưới. . . . . .
Người nọ cười tà nhìn nàng: "Tam nhi rất muốn nhìn?"
Híc. . . . . . Mỗ nữ ngực phập phồng kịch liệt, nhìn vào nam tử nửa thân trên cởi trần, nước miếng ứa lên, rồi sau đó khẩu thị tâm phi: "Không muốn xem!"
(khẩu thị tâm phi: lời nói trái với suy nghĩ trong lòng)
"Thật không muốn xem à?" – giọng nói rõ ràng là không tin.
"Thật!" – mỗ nữ nhắm mắt lại liều mạng gật đầu, lại nói, nhìn lén một cái lúc hắn ngủ thiếp đi cũng không có ý kiến gì, vấn đề là hắn đã tỉnh, lại để cho nàng nhìn, là có ý tứ gì đây !
"Không muốn xem thì thôi vậy, người ta còn tính chuẩn bị cho Tam nhi xem một chút đấy !" - âm thanh có chút thất vọng vang lên.
"Vậy ngươi cho ta nhìn một chút đi ?" – đôi mắt Vũ Văn Tiểu Tam đang khép chặt đột nhiên mở ra, tràn đầy mong đợi nhìn hắn, kết quả lại nhìn thấy ý vị hài hước trong mắt người kia. . . . . .
Ách. . . . . . Khuôn mặt nho nhỏ đỏ lên, nhục quá!
Hiên Viên Vô Thương ngồi dậy, tự mặc vào y phục của mình. . . . . . Vũ Văn Tiểu Tam cũng ngồi dậy, thật không có hứng thú nhìn hắn, thiệt là, từ hồi đẻ ra tới nay lần đầu tiên làm chuyện này bị người ta tóm ngay tại chỗ! Khiến cho nàng làm thế nào không lúng túng đây!
Nhìn hắn dùng y phục che kín cái phong cảnh đã khiến nàng “tâm viên ý mã”, trên mặt của nàng khó có thể ức chế để lộ ra thần sắc tiếc nuối. . . . . .
(tâm viên ý mã: tâm rối loạn như con khỉ vượn (viên) không ngừng nhảy nhót, suy nghĩ lung tung như ngựa hoang, câu này ám chỉ tâm tư rối loạn)
Đợi mặc quần áo xong, vươn tay cười nhìn nàng. . . . . .
"Làm. . . . . . Làm gì ?" – trong thoáng chốc ngắn ngủi đại não của mỗ nữ rớt mất một nếp gấp rồi. . . . . .
Trên dung nhan tuyệt mỹ xuất hiện vẻ mặt có chút bất đắc dĩ, một tay nâng nàng kéo đến, ôm ở trong ngực mình, cái loại cảm giác an tâm quen thuộc đó lại đầy tràn toàn thân: "Chỉ có thời điểm ôm Tam nhi, Thương Thương mới có thể cảm thấy Tam nhi là của ta !"
Híc. . . . . . khuôn mặt nhỏ bé của mỗ nữ đỏ hồng. . . . . . Ngay sau đó lại có chút buồn bực: "Thương Thương không có cảm giác an toàn sao ?"
"Tam nhi đã cho sao ?" - Không trả lời mà hỏi ngược trở lại, trong giọng nói mơ hồ có chút bất đắc dĩ.
Gì thế. . . . . ."Người ta chỉ nhìn mỹ nam tử, muốn nói nhiều mấy câu thôi, đây là một loại hâm mộ đối với xinh đẹp, người ta chưa từng có suy nghĩ nhiều qua nha!" - Mỗ nữ nói ra lời trái với lương tâm.
Người nọ cắn lên vành tai của nàng: "Chẳng lẽ Thương Thương còn chưa đủ đẹp sao ?" - Ai cũng biết Hiên Viên Vô Thương hắn là mỹ nam tử đệ nhất thiên hạ, Phong Cuồng Tiêu, Mộ Vân Dật, Công Tôn Trường Khanh căn bản không có khả năng so sánh với hắn.
Mỗ nữ co rúm lại một chút, rồi sau đó mở miệng: "Đủ đẹp, nhưng còn có nhiều kiểu đẹp trai khác nữa. . . . . . Cái đó, không phải, ý của ta là ngươi rất đẹp, bọn họ cũng rất đẹp, nhưng mà, cái này, ý của ta là mặc dù bọn họ đẹp trai so với ngươi không phải cùng một phong cách, nhưng mà ta cũng thích, híc. . . . . . Không phải vậy, ta cũng không phải có ý tứ gì khác, chỉ là muốn theo chân bọn họ trao đổi sâu hơn một chút, ôi chao. . . . . . Không phải, lại sai rồi. . . . . ."
Nhìn ánh mắt hắn càng tóe ra nguy hiểm, nàng trong lúc hốt hoảng nên không lựa lời nói, mang tất cả ý nghĩ trong lòng của bản thân nói ra ngoài. . . . . . Che miệng lại, nước mắt lưng tròng nhìn hắn, nội tâm hô hào, Thương Thương bình tĩnh nào, xin ngàn vạn lần không được sử dụng bạo lực đối với ta nha. . . . . . Ô ô ô. . . . . .
"Tam nhi có phải còn nghĩ đến cuộc sống tam phu tứ quân(3- 4 chồng) hay không?" - âm thanh tràn đầy hấp dẫn vang lên, nam tử cười đến dịu dàng nhìn nàng, ánh mắt tà mị đào hoa kia nhìn chằm chằm vào đôi mắt của nàng không thả. . . . . .
Vũ Văn Tiểu Tam lại bị sắc đẹp mê hoặc, thà thật nói: "Đúng vậy nha, làm sao ngươi biết ?" - Nói xong nhìn thấy trong mắt của hắn đều là mưa to gió lớn, hoảng sợ che miệng lại, chuyện này. . . . . . Lại thế rồi, vậy phải làm sao bây giờ ....!
Hắn bình tĩnh nhìn nàng một hồi lâu, nhìn nàng đang sởn cả gai ốc, môi mỏng y hệt cánh hoa đào nâng lên một nụ cười quyến rũ, rồi sau đó ôm nàng thật chặt. . . . . .
Sau một hồi lâu, kiên định mở miệng: "Một ngày nào đó, ở trong lòng của Tam nhi sẽ chỉ có một mình Thương Thương. Một ngày nào đó, Tam nhi sẽ thật yêu Thương Thương đây!"
Tiếng nói vừa dứt, nữ tử co rúm lại, biểu cảm tiêu biến không thấy gì nữa, có chút sợ sệt nhìn hắn. . . . . .
Quả thật, nàng thích mỹ nam tử, nàng quả thật cũng thích hắn, cũng từng có ý niệm cùng hắn một đời một kiếp, nhưng nàng cũng biết đó không phải là yêu, hoặc là nói, đó là ưa thích, nhưng chưa đạt tới mức độ của tình yêu.
Nàng đối với hắn nhiều hơn nữa cũng chỉ là cảm giác lệ thuộc. Hắn nói nàng đã không cho hắn cảm giác an toàn, đó là vì nàng ở cái chỗ cổ đại này, đến bây giờ vẫn chưa tìm được lòng trung thành. Còn nữa, muốn nàng dựa vào cái gì để xác định được nam nhân này đang ôm nàng là thật yêu nàng sao?
Có lẽ chỉ là cảm thấy một dạng nữ nhân mà hắn chưa từng gặp qua, cảm thấy mới mẻ thôi, bản thân nàng có bao nhiêu bản lãnh, người khác không biết, chính nàng còn không rõ ràng sao? Nam nhân xuất sắc như vậy, làm sao có thể dễ dàng yêu nàng đây?
Có lẽ, nhiều hơn nữa, chẳng qua ở trong tiềm thức, nàng cảm giác mình không xứng với, cho nên không có dũng khí để dễ dàng giao ra chân tâm của mình. . . . . .
Thấy nàng không nói lời nào, còn lâm vào trong suy nghĩ của mình. . . . . . Kia, âm thanh rất thu hút vang lên lần nữa: "Tam nhi, Thương Thương biết nàng vẫn còn nghi ngờ. Nhưng, Thương Thương sẽ chứng minh cho nàng thấy, sẽ không có người nào so với ta yêu nàng hơn, ta bảo đảm !"
Âm thanh của hắn mang theo chút ý vị như có như không, những lời này, là cam kết của hắn đối với nàng, cũng là cam kết đối với chính mình.
Trong lòng của nàng có khiếp sợ, có cảm động. . . . . . Khẽ cười một tiếng: "Được, vậy người ta sẽ chờ ngươi chứng minh cho ta xem!" - Cười hì hì cọ cọ vào lồng ngực hắn. . . . . .
Nụ cười tựa hoa Anh túc nở rộ trên dung nhan của nam tử tuyệt mỹ: "Nếu người ta thật làm được, Tam nhi gả cho ta được không?"
"Được!" - Không chút nào dài dòng dây dưa.
"Gả cho Thương Thương vậy về sau không cho nhìn nhiều hơn một cái với những mỹ nam tử khác !" – giọng nói có chút bá đạo vang lên.
Do dự một lát, nàng rất muốn nói "Được", nhưng mà nàng rất lo lắng nàng không làm được a, cái chuyện hám trai đẹp này, nàng đã phạm phải mấy chục năm rồi, đột nhiên bắt nàng “rửa tay chậu vàng”, đây không phải là gây khó khăn cho nàng sao?
(rửa tay chậu vàng”: giống như “rửa tay gác kiếm” , người muốn thoái lui giang hồ sẽ làm 1 cái lễ, mời nhiều người tới chứng kiến, thắp hương khấn ông tổ của bản môn, sau đó có người bưng chậu nước bằng vàng và kiếm vàng ra để rửa tay, rửa kiếm tượng trưng cho rũ bỏ hết máu tanh)
Thấy nàng không nói lời nào, nam tử có chút giận mở miệng: "Vậy cũng được, sau khi gả thì sinh nữ nhi cho Thương Thương !" - Có đứa bé rồi nàng sẽ không càn quấy nữa!
"Nếu sinh nhi tử thì làm thế nào?" - Vũ Văn Tiểu Tam phản xạ có điều kiện hỏi một câu như vậy.
Người nọ hung hăng cắn lấy môi của nàng: "Không được nói lời có điềm xấu như vậy!"
Ách. . . . . . Không phải cổ nhân thích nhi tử hơn sao?
. . . . . .
"Thương Thương, Lưu Kim điện là của ngươi à?" Mỗ nữ có thâm ý khác nhìn hắn.
"Ừ!" - Ở bên tai nàng nhẹ nhàng lên tiếng, mơ hồ đoán được nha đầu này muốn nói cái gì.
"Đưa cho ta có được hay không?" - Ha ha, chỗ đó kiếm tiền rất tốt.
"Được!" - Không mang theo bất cứ chút do dự nào.
"Thương Thương tiếp tục giúp ta quản lý, tiền kiếm được đều là của ta !" - Vũ Văn Tiểu Tam nói ra tính toán của mình.
"Được!" - Chỉ cần nàng vui vẻ, những thứ đó tính là gì?
"Còn Vân Trung Thành. . . . . ."
"Cũng đưa cho nàng!" - Không đợi nàng nói xong, hắn đã mở miệng, rồi sau đó nói tiếp, "Chỉ cần ta có, đều đưa cho nàng!"
"Vậy nếu là thứ ngươi không có thì sao?" - Nói dễ nghe như vậy, thiệt hay giả vậy?
"Liều mạng giành lấy để đưa cho nàng!" - Trong giọng nói tràn đầy sự nghiêm túc, ý tứ không có nửa điểm đùa giỡn.
"Thương Thương ngươi thật tốt!" - Nàng vùi ở trong ngực hắn nhìn bộ dáng nghiêm túc của hắn, chọc chọc vào ngực của hắn, nội tâm vẫn trăm mối cảm xúc lẫn lộn.
Khóe môi y hệt hoa đào nâng lên nụ cười động lòng người, nhẹ giọng mở miệng: "Đây chưa tính là gì, Thương Thương sẽ đối với Tam nhi tốt hơn nữa. . . . . ."
"Yêu" cũng không phải đem tất cả bản thân dâng hiến ra ngoài, vậy là đủ rồi. Mặc dù, hắn cũng không biết ngoại trừ những thứ này còn cần cái gì, vậy mà hắn lại cảm thấy hắn đối với nàng còn chưa đủ, chưa đủ tốt. . . . . . Nàng xứng đáng có mọi thứ tốt nhất, mà hắn, một ngày nào đó sẽ đem tất cả những thứ nàng muốn đều đặt ở trước mặt nàng, vậy mà những thứ này cũng không đủ, còn thiếu rất nhiều. . . . . .
Hai người cứ như vậy ôm nhau, hồi lâu. . . . . . Hồi lâu. . . . . .
Nam tử trong lòng rất yên bình, khóe môi treo lên nụ cười hạnh phúc. . . . . .
Nữ tử vẫn là tâm tư khó bình ổn, nàng. . . . . . Có thể tin tưởng hắn sao?
"Tam nhi, không cần nhớ quá nhiều, cũng không cần miễn cưỡng mình hiện tại phải tin tưởng ta, rất nhiều chuyện không cần hỏi đến quá nhiều, thời gian tự nhiên sẽ mang tới kết quả cho chúng ta !" - Đúng, thời gian sẽ mang đến kết cục cho bọn họ, hắn sẽ chứng minh cho nàng thấy.
Hắn luôn có thể dễ dàng nhìn thấu tâm tư của nàng, nàng dạ thưa mở miệng: "Thương Thương, thật ra thì người ta hình như có một chút yêu ngươi !" - Nếu như không phải là có một chút yêu, lần trước nàng sao có thể trầm luân ở phía dưới hắn ? Chỉ là nàng vẫn không muốn thừa nhận thôi !
"Thật ?" - ánh mắt nam tử sáng lên, tràn đầy mong đợi nhìn nàng, hắn vẫn cho rằng nàng chỉ là ưa thích hắn. . . . . . Hoặc là nói, chỉ là thích gương mặt hắn mà thôi.
"Thật, chỉ là còn có một chút." - Nàng nói thật, yêu một người sẽ hi vọng hắn thường xuất hiện ở trước mặt mình, mà nàng, thỉnh thoảng cũng sẽ nghĩ như vậy về hắn.
Nụ cười trên mặt nam tử càng thêm rực rỡ: "Một chút xíu là đủ rồi !" - Đúng, một chút xíu là đủ rồi, nàng chỉ cần bước đi ra một bước kia, còn lại, ta sẽ tiến tới!
Đang khi Vũ Văn Tiểu Tam vừa chuẩn bị nói, một tiếng "Òng ọc" rõ ràng vang lên. . . . . .
Mỗ nữ trong nháy mắt mặt ửng đỏ, tại sao luôn xảy ra chút tình thuống rối loạn lung tung như thế này với nàng. . . . . .
"Tam nhi đói bụng sao?" - Âm thanh dịu dàng vang lên, cũng mang theo chút hài hước, nhìn người trong ngực khuôn mặt nhỏ nhắn hồng thấu.
Gần như không thể nhận ra gật đầu, nàng đúng là đói bụng ! Khuôn mặt nho nhỏ càng đỏ hơn. . . . . .
"Thương Thương cũng đói bụng !" - Hắn nhẹ giọng mở miệng.
Vũ Văn Tiểu Tam hạnh phúc ngẩng đầu lên: "Vậy chúng ta ăn cơm đi ?" - Thì ra đói bụng không chỉ có một mình nàng à?
"Nhưng người ta muốn ăn nàng !" - mở miệng trêu chọc, nếu không phải bởi vì nàng còn chưa hoàn toàn đem tâm giao cho hắn, hắn đâu đến nỗi phải nhịn nhiều lần như vậy!
"Không cần quyến rũ ta, cẩn thận ta vô lễ với ngươi đấy !" - Nàng nghênh ngang mở miệng, nàng là người hiện đại, mặc dù nàng bây giờ còn ở cái nơi này, nhưng không bị quan niệm trinh tiết lung tung lộn xộn trói buộc ! Cái này thực ra nàng tự nhận vẫn là chuyện mất mặt nhất ở kiếp trước, các bằng hữu hoặc đã kết hôn, hoặc ở chung với bạn trai, trải qua cuộc sống ngọt ngọt ngào ngào, chỉ có nàng một thân một mình, ngay cả bạn trai cũng không tìm được, thật là cuộc sống quái quỷ!
Lại nói, theo như kiếp trước của nàng, thấy không đẹp trai, người ta muốn chết muốn sống theo đuổi, nàng cũng không đồng ý. Gặp trai đẹp, cái gì cũng không trông nom không hỏi tới, liền trực tiếp nhào đến, loại người như vậy có thể tìm được bạn trai sao ? Không đẹp trai cũng bị nàng đuổi đi, đẹp trai cũng bị dọa mà chạy mất!
Sờ sờ cái mũi của nàng: "Tiểu Sắc Nữ!"
Rồi sau đó đứng dậy phân phó người chuẩn bị đồ ăn sáng, mỗ nữ khóe miệng co quắp ngồi yên ở trên giường. . . . . . Tiểu Sắc Nữ ?
Tiểu Nguyệt ở ngoài cửa lo lắng nhìn vào bên trong, ôi. . . . . . Vương gia Vô Thương đáng thương, thế mà gặp phải gã thị vệ vô trách nhiệm như Đình Vân, bỏ mặc tiểu thư nhà mình, vô cùng có khả năng là khí tiết cuối cùng khó giữ được a! Hiện nay trong lòng nàng ấn tượng tốt đối với Đình Vân đã giảm bớt nhiều rồi!
Nhìn hồi lâu, cũng không xuyên thấu được cánh cửa kia, buồn bực đi tới đi lui, rồi lại đi tới đi lui. . . . . . Nàng thật rất lo lắng sau khi đi vào, tiểu thư nhà bọn họ có làm ra cái chuyện tình gì đến mức phải dìm lồng heo hay không, hơn nữa Vương gia Vô Thương là kẻ khát máu, nếu chờ hắn tỉnh dậy phát hiện tiểu thư nhà mình làm ra chuyện không tốt đối với hắn. . . . . .
Nói không chừng còn không cần đợi nhốt lồng heo, liền trực tiếp bổ cho tiểu thư một cái ! Tiếp đó, trong đầu của nàng xuất hiện cảnh tượng mình kéo thi thể tiểu thư trở về tam vương phủ. . . . . . Toàn thân run lên, quá kinh khủng. . . . . .
Nhưng vào lúc này, cánh cửa kia mở ra, Vương gia Vô Thương xuất hiện tại cửa, Đình Vân lập tức đi tới. . . . . .
Híc. . . . . . Vương Gia đi ra, sao lại không nhìn thấy tiểu thư ? Chẳng lẽ. . . . . . ? Tiểu Nguyệt vội vội vàng vàng chạy tới, nhìn vào trong phòng, trong bụng kêu rên, không phải là tiểu thư đã bị bổ rồi chứ?
Nhìn nhìn vẻ mặt lo lắng của nha hoàn kia, Hiên Viên Vô Thương nhàn nhạt mở miệng: "Tam nhi không có việc gì, không cần nhìn, Đình Vân, đi chuẩn bị đồ ăn sáng, thuận tiện mang nha đầu này đi xuống ăn đồ ăn sáng !"
"Vâng !" - Đình Vân nói xong, cũng không nhìn tới Tiểu Nguyệt, trực tiếp giậm bước rời đi, Tiểu Nguyệt lập tức đi theo phía sau hắn, trong bụng lại có chút buồn bực, tiểu thư cùng với Vương gia Vô Thương rốt cuộc là thế nào vậy ? Mấy lần trước đã cảm thấy có chút quỷ dị, hôm nay càng quỷ dị hơn! Chẳng lẽ bọn họ đã. . . . . . ? Tiểu Nguyệt nghĩ tới đây hoảng sợ trợn to mắt. . . . . . Không thể nào ?
Đình Vân mang theo tâm tư tràn đầy lửa giận đi ở phía trước, hắn thật không hiểu tại sao Vương gia muốn hắn mang cái nha hoàn này tới ăn đồ ăn sáng ? Hôm nay thật là xui xẻo, đã bị Tam vương phi lường gạt bạc, còn viết giấy nợ, lại còn phải mang nha hoàn của Tam vương phi đi ăn đồ ăn sáng, cả đời này hắn chưa từng xui xẻo như vậy ! Đây tất cả đều bởi vì cái vị Tam vương phi khiến người ta ghét đó!
Đến phòng bếp, không nhịn được quay mặt sang, kết quả là Tiểu Nguyệt đang vùi đầu suy tư không ngờ tới hắn sẽ bất chợt dừng lại, một bước cũng không ngừng, cứ thế vọt vào trong ngực của hắn. . . . . . Cái đầu nhỏ kia liền đụng phải lồng ngực tráng kiện của hắn. . . . . .
Tiểu Nguyệt ngẩng đầu lên, cắn môi dưới nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ phừng. . . . . .
Mà Đình Vân bị nàng đụng vào, vốn có hơi cáu giận, nhưng nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ tưng bừng, đột nhiên ngây ngẩn cả người. . . . . .
Liên Sương và Liên Hoa vừa đúng lúc đi tới đây dùng đồ ăn sáng, nhìn hai người kia đứng ở cửa. . . . . .
Trong mắt Liên Sương đều là ý vị trêu chọc. . . . . . Liên Hoa nhẹ nhàng ho khan hai tiếng. . . . . . Hai người kia lập tức hổi thần trở về, Tiểu Nguyệt mặt càng đỏ hơn, Đình Vân lại có chút lúng túng, mới vừa rồi là chuyện gì xảy ra vậy ? Nhìn lại sự trêu chọc trong mắt Liên Sương, mặt khốc khốc lập tức tối đen, quay đầu đi cầm đồ ăn sáng cho Vương gia. . . . . .
Đình Vân cầm đồ ăn sáng của Hiên Viên Vô Thương và Vũ Văn Tiểu Tam rời đi, Tiểu Nguyệt khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn đo đỏ nhìn theo bóng lưng của hắn. . . . . .
Giọng nói trêu chọc của Liên Sương vang lên: "Ái chà, Đình Vân nhà chúng ta rốt cuộc đã có tiểu cô nương thích, ta còn tưởng rằng hắn đời này cũng chỉ có thể độc thân cả đời thôi đấy!"
Thời điểm khi hắn không có nhiệm vụ, thỉnh thoảng sẽ kéo theo Liên Hoa đi chơi thanh lâu, nhưng tên Đình Vân kia cho tới bây giờ đều không đi, hắn đôi khi hoài nghi có phải phương diện ấy của tên kia có vấn đề hay không, nhưng mà hôm nay. . . . . . Ha ha, hóa ra cũng là một dạng thủ thân như ngọc giống Vương gia!
"Cái . . . . . . Cái gì ? Ta chỉ nhìn xem một chút, tuyệt đối không có nửa điểm thích! Ý của ta đó là, tuyệt đối không có nửa điểm tình cảm ái mộ ở đây, không phải. . . . . . Là được. . . . . ." - Tiểu Nguyệt càng nói mặt càng đỏ.
"Ha ha ha. . . . . .", Liên Sương cười lớn mở miệng, "Được rồi, được rồi, ta biết rồi, đi dùng bữa đi !" - Nói xong cùng Liên Hoa đi vào phòng. . . . . .
Lưu lại Tiểu Nguyệt lúng túng đứng tại chỗ. . . . . . bên trong đầu nhỏ lại xuất hiện gương mặt khốc khốc của Đình Vân, tại sao khi nàng nhìn hắn, sẽ cảm thấy nhìn hắn so với Hi Vương gia đều rất đẹp ? Rõ ràng Hi Vương gia mới là đẹp mắt nhất nha, kỳ quái. . . . . .
Gãi đầu một cái, có chút buồn bực đi vào ăn đồ ăn sáng. . . . . .
. . . . . .
Bữa ăn này cực kỳ quỷ dị. . . . . .
Chỉ thấy mỗ nữ y hệt gió cuốn mây tụ đem thức ăn ngon nhét vào trong miệng của mình, Hiên Viên Vô Thương khẽ cười nhìn tướng ăn kia của nàng đủ để cho người ta không nói lên lời. . . . .
Mỗ nữ ăn ăn, đột nhiên cảm thấy có điểm không đúng ! Một trai đẹp lù lù ở bên cạnh nàng, tại sao nàng có thể ăn như vậy được ? Thô lỗ tới cỡ nào nha!
Vì vậy. . . . . . người nào đó vừa mới há to miệng nhét thức ăn, đột nhiên động tác chậm lại mấy nhịp. . . . . . Sau đó, nhẹ nhàng gắp thức ăn, tựa như cảnh phim hành động chiếu chậm bỏ vào trong miệng của mình, khe khẽ nhai, thuận tiện lén nhìn sắc mặt của Hiên Viên Vô Thương. . . . . .
Trên mặt nam tử tuyệt mỹ xuất hiện biểu cảm dở khóc dở cười. . . . . .
Chỉ thấy mỗ nữ ăn xong thức ăn trong miệng, lại từ từ gắp lên một miếng khác, từ từ chuyển đến gần mồm của mình, sẽ chậm rãi khai mở miệng anh đào nhỏ, nhẹ nhàng đem thức ăn bỏ vào, tiếp tục thong thả ung dung nhai. . . . . . Động tác tư thế cực kỳ cứng ngắc!
Sau đó, cứng ngắc xoay đầu qua, cứng ngắc mà cười cười: "Thương Thương, làm sao ngươi không ăn ?"
Nam tử tuyệt mỹ nén kích động mà cười ra tiếng, ho nhẹ một tiếng: "Tam nhi nhanh ăn đi, Thương Thương không đói bụng!"
Vì vậy, mỗ nữ cứng ngắc quay đầu trở lại, cứng ngắc lần nữa gắp thức ăn. . . . . .
"Tam nhi, nàng có thể ăn một cách tự nhiên mà!" - Hắn nhẹ giọng mở miệng.
Chỉ thấy mỗ nữ cứng ngắc xoay đầu qua, rất quật cường mở miệng: "Đây chính là bộ dạng tự nhiên nhất của ta !" - Chẳng lẽ nàng thục nữ một chút cũng không tự nhiên sao?
Trong ánh mắt tà mị đào hoa của nam tử tràn ngập ý cười, nén cười gật đầu một cái: "Biết rồi, Tam nhi ăn tiếp đi!"
Vì vậy. . . . . . Mỗ nữ cứng ngắc xoay đầu trở về. . . . . . Cảnh tượng tái hiện. . . . . .
Cho đến khi người nào đó thật sự là không nhịn được nữa, khẽ nguyền rủa một tiếng: "Của nợ à! Thục nữ ăn một bữa cơm sao mà phiền toái vậy!"
Lại làm cho nam tử nội lực thâm hậu ở bên cạnh nàng nghe thấy rất rành rọt, trong con ngươi tà mị nụ cười càng thêm rõ ràng. . . . . .
Tiếp đó, ngẩng đầu lên, cười híp mắt nhìn hắn: "Thương Thương, thật ra thì ta hôm nay mặc nam trang, đợi chút còn phải đi ra ngoài, nếu để người ta nhìn ra ta là nữ giả nam trang, vậy cũng không tốt, có đúng không ?"
Cố nén cười gật đầu một cái. . . . . .
"Cho nên bắt đầu từ bây giờ ta phải học tập phong cách ăn to nói lớn, ngươi sẽ không vì vậy mà cảm thấy ta không thục nữ chứ ?" - ánh mắt của mỗ nữ hàm chứa mong đợi nhìn vào hắn.
Cúi đầu tằng hắng một cái: "Sẽ không! Tam nhi là thục nữ nhất !"
Lời nói này khiến nàng vui mừng: "Vậy người ta bắt đầu khởi động thôi !" - Mỗ nữ nói xong lại rất nhanh nhét thức ăn vào trong miệng, Con bà nó! Nghẹn chết rồi !
"Tam nhi chuẩn bị đi đâu?" Không phải là. . . . . .
"Vân Trung Thành !" - Mỗ nữ vừa ăn, vừa hạnh phúc mở miệng.
Khóe miệng giật giật: "Đi làm gì ?" Nói tiếp chuyện xưa ư?
"Đi kể chuyện cổ tích đào cái hố tiền ! Ngươi còn không biết đi, Hiên Viên Ngạo léng phéng với Công Tôn Trường Khanh, cái này là ta tận mắt nhìn thấy đấy !" - Mỗ nữ miệng đầy dầu mở quay đầu nhìn hắn.
Sau gáy trượt xuống một giọt mồ hôi hột, lấy khăn lau chùi miệng cho nàng, rồi sau đó bất đắc dĩ mở miệng: "Nàng nhìn thấy khi nào?"
"Ôi chao. . . . . . Ngày hôm qua ở hội thi thơ, phản ứng của hai người bọn họ mập mờ, là người thì đều nhận ra được mà ?" - giọng điệu Vũ Văn Tiểu Tam nói ra như là chuyện đương nhiên vậy.
Tại sao hắn không nhìn ra ? Là người đều có thể nhìn ra ? Vậy hắn không phải là người sao ?!
"Tam nhi có nghĩ tới một ngày nào đó Ngạo sẽ tra được hay không !" – Với năng lực của Ngạo, không quá ba ngày, nàng dù giấu kín hơn cũng sẽ bị tra ra được !
Ngữ điệu không thèm để ý của Vũ Văn Tiểu Tam vang lên: "Con heo kia đần như vậy, làm sao có thể tra ra được!"
Khóe miệng giật giật: "Hắn một ngày nào đó sẽ biết!"
"Nếu hắn biết rồi. . . . . Thương Thương sẽ không để cho hắn khi dễ ta chứ ?" - Mỗ nữ cười đến xảo trá.
Nam tử tuyệt mỹ cưng chìu sờ sờ cái mũi của nàng: "Đây mới là nguyên nhân ngày hôm nay Tam nhi đến tìm Thương Thương chứ gì ?" - Biết sớm muộn rồi sẽ bị phát hiện, cho nên tới đây tìm kiếm sự che chở của hắn.
Sặc. . . . . . Mục đích bị nhìn thấu rồi, mỗ nữ cười gượng hai tiếng: "Nào có, người ta bởi vì nhớ nhung Thương Thương !" - Mẹ nó chứ! Có cần phải thông minh như vậy không, nàng đúng là vì lo lắng Hiên Viên Ngạo đến lúc đó sẽ giết chết nàng, cho nên trước tới tạo mối quan hệ với Thương Thương, đến lúc đó bảo vệ nàng nha, nhưng mà hai người ở trên giường phát triển như vừa rồi quả thật hoàn toàn không nằm trong dự liệu của nàng. . . . . .
Nam tử khẽ cười, cũng không vạch trần. . . . . . Mặc dù nàng vì nguyên nhân như vậy mới đến tìm hắn, nhưng hắn vẫn rất vui vẻ, bởi vì điều này nói rõ thời điểm nàng gặp phải chuyện không thể giải quyết, người đầu tiên nghĩ tới là hắn, cái này nói rõ. . . . . . Không phải là hắn ở trong lòng nàng không giống với bình thường sao ?
"Thương Thương, thật ra thì người ta đối với ngươi yêu cầu không cao lắm, cũng có thể để hắn đánh ta một trận, nhưng ngàn vạn lần không được uy hiếp đến sự an toàn sinh mệnh của ta, ta còn muốn sống thêm vài năm nữa !" - Trong lòng nàng cũng hiểu rõ chuyện này đùa giỡn có hơi thái quá, nếu không bị phạt một chút nào khả năng là không lớn, cái đó. . . . . . Vì tiền, bị đánh một chút cũng là rất có lời rồi.
Nam tử tuyệt mỹ thu lại nét cười: "Thương Thương sẽ không để cho Ngạo đánh nàng đâu!" - Nữ nhân của hắn, ai cũng không được động vào, Ngạo cũng không được!
"Có thật không ?" - Mỗ nữ lệ nóng lưng tròng nhìn hắn, thật ra thì nàng tuyệt không nghĩ sẽ bị đánh! Mới vừa rồi nói như vậy chỉ nói là lời khách sáo thôi!
"Thật !" - Nhìn nha đầu này có chút tinh quái, trong lòng có hơi giận, vậy mà có thể giở thủ đoạn nhỏ mọn đối với hắn!
Ngay sau đó. . . . . . Bất đắc dĩ trong lòng thở dài một cái, so với Ngạo. . . . . . Hắn thật là quá hạnh phúc!
. . . . . .
Vì vậy. . . . . . Hai canh giờ sau. . . . . .
Bên trong Vân Trung Thành. . . . . .
Một bóng dáng bỉ ổi xuất hiện ở trước mặt mọi người, bên cạnh “hắn” còn có một tôi tớ co rúm lại, cùng với một đống thính giả. . . . . .
"Tiểu huynh đệ, Nhị vương phi bị Nhị vương gia hưu rồi, ngươi có biết là chuyện gì xảy ra không ?" - Bọn họ là một đám ăn chơi trác táng, ở trong nhà không được coi trọng, cho nên mỗi ngày tới đây tiêu khiển.
Còn có những kẻ thật sự tò mò với những chuyện như vậy, cho nên tới đây nghe chuyện xưa, thí dụ như Mộc Thanh Y. . . . . .
Ah? Hoa Nhược Yên bị hưu ? Nàng làm sao có thể biết là chuyện gì xảy ra chứ ? Chỉ là. . . . . . "Ôi! Chẳng lẽ các ngươi còn không biết sao ? Công Tôn Trường Khanh đã xen vào giữa Nhị vương gia và Tam vương gia ! Nhị vương gia ghen tuông quá, tranh cãi ầm ĩ một trận với Tam vương gia! Chuyện này tự nhiên không tránh khỏi có quan hệ với chuyện Nhị vương phi bị hưu!" - Mỗ nữ lại ném ra một quả bom cỡ lớn !
Hiên Viên Vô Thương ở trên lầu nhìn nàng, khẽ cười lắc đầu một cái, nha đầu này! Chỉ là hành động của Diệu trái lại rất nhanh, không để hắn phải thất vọng !
Đang lúc này, Đình Vân lo lắng đi vào: "Vương Gia, Nhị vương tử của đế quốc Dạ Mị chết bất đắc kỳ tử! Tam vương tử bị thương nặng, giờ phút này đang ở vương phủ cầu kiến ngài!"
Mày kiếm của nam tử tuyệt mỹ vặn chặt: "Chuyện gì xảy ra?"
"Thuộc hạ cũng không biết, Vương gia, ngài vẫn nên đi về trước đi, xem ra bộ dạng của Tam vương tử không chống đỡ được bao lâu !" - Đình Vân vội vàng mở miệng.
"Đi mời thần y !" - Hiên Viên Vô Thương nói xong liền vội vã chạy về vương phủ.
"Dạ !" . . . . . .
Các thính giả tràn ngập mong đợi nhìn nàng: "Có thật không ? Này sau lại như thế nào ?"
"Như thế nào ? Cái này còn phải nói sao? Ai cũng biết Công Tôn Trường Khanh so với Nhị Vương gia dáng dấp anh tuấn hơn, Tam vương gia “di tình biệt luyến” rồi ! Nhị vương gia vì vãn hồi trái tim của Tam vương gia, liền hưu Nhị vương phi ! Nhưng Tam vương gia lại quyết tâm muốn cùng với Công Tôn đại nhân ở chung một chỗ, không nhúc nhích chút nào!", nàng than tiếc, "Ôi. . . . . . Tình nghĩa ba ngàn, không địch lại được mấy phần xinh đẹp nhé!"
(Di tình biệt luyến: thay đổi tình cảm yêu người khác giống câu ‘có mới nới cũ’)
Mọi người cũng đều không hẹn mà cùng thở dài một cái, Tam vương gia cũng quá phận lắm rồi, gặp người anh tuấn hơn, liền dễ dàng từ bỏ người tình của mình!
"Còn gì nữa không ? Còn gì nữa không ?" - Cái gã Vũ Văn Lão Nhị này trong miệng luôn có nhiều chuyện tình mới lạ làm sao, tuyệt đối không chỉ có điểm này!
"Các ngươi cũng biết hội thi thơ chứ ?" - Vũ Văn Tiểu Tam cười híp mắt nói, trí nhớ của nàng không tệ, hội thi thơ hôm qua, những người này chắc chắn không đi, bởi vì không có một người nào nhìn quen mắt.
"Biết !" - Biết, nhưng mà bọn hắn cũng không có cơ hội đi.
Duy nhất có một mình Mộc Thanh Y đi hội thi thơ, ở phía sau đám người, nên Vũ Văn Tiểu Tam không nhìn thấy.
Cho nên. . . . . ."Lại nói hội thi thơ hôm đó, Tam vương gia ôm chặt hông của Công Tôn đại nhân xuất hiện tại hội thi thơ a. . . . . ."
Ở phía sau đám người, khóe miệng Mộc Thanh Y co giật, sao hắn không nhìn thấy Tam vương gia ôm chặt hông của Công Tôn đại nhân nhỉ ? Cái gã "Bách Độ" hay là..." Vũ Văn Lão Nhị" này có phải nhìn hoa mắt rồi không ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.