Hãn Phi Bổn Vương Giết Chết Ngươi
Quyển 1 - Chương 85: Gia Luật Trục Nguyên
Mê Loạn Giang Sơn
30/09/2014
Edit: ngocthuybachdang
"Vương gia, vương phi đã về, đi cùng Hi vương gia !" Hạ nhân báo lại, biểu cảm đã có chút quái dị, bởi vì vương phi là bị Hi vương gia ôm về , hơn nữa thoạt nhìn cực kỳ. . . . . . Thân mật!
" Ừ, đi xuống đi!" Lạnh lùng lên tiếng, nghe không ra cảm xúc.
" Vâng !" . . . . . .
"Ngạo!" Giọng nói của Hiên Viên Vô Thương từ ngoài cửa vang lên, bước vào trong điện, đối diện với Hiên Viên Ngạo , bốn mắt nhìn nhau.
Lạnh giọng mở miệng: "Hoàng thúc." Sắc mặt có chút cương cứng.
Nhìn vẻ mặt của hắn, mày kiếm của Hiên Viên Vô Thương khẽ nhíu lại , nhìn nhìn tiểu nữ nhân trong lòng : "Tam nhi, nàng đi về trước, ta có lời muốn nói với Ngạo ."
Vũ Văn Tiểu Tam có chút không hiểu nhìn hắn, làm sao vậy ? Muốn nói gì mà phải nói sau lưng nàng ?
. . . . . .
"Vương gia, thái hậu tuyên tam vương phi vào cung yết kiến!" Hạ nhân báo lại, lập tức có chút hơi sợ nhìn Hiên Viên Vô Thương cùng Vũ Văn Tiểu Tam, vì sao vương phi lại bị Hi vương gia ôm?
Hả ? Vũ Văn Tiểu Tam hoảng sợ trừng mắt to, sẽ không là nàng làm chuyện tốt bị đã biết đi?
"Có nói là chuyện gì không ?" Lạnh lùng mở miệng hỏi.
"Bẩm vương gia, người trong cung tới không có nói." Hạ nhân kia có chút không hiểu, lấy tính tình vương gia , phải làm là sẽ không hỏi nhiều như vậy a.
Hiên Viên Vô Thương nhìn nhìn hắn: "Sắc mặt như thế nào?"
Hả ? Hạ nhân kia lại càng sửng sốt, Hi vương gia cho tới bây giờ chưa từng nói chuyện với bọn họ quá a, tiếp theo liền thấy người nọ mày kiếm nhíu lại , nhanh chóng mở miệng: "Sắc mặt thoạt nhìn không khác, chắc là không có chuyện gì ."
"Ừ , vậy Tam nhi đi thôi!" Ôn nhu nhìn nàng.
"Ừ !" Gật gật đầu, từ trên thân hắn nhảy xuống dưới, nhìn bước chân nàng còn có chút bất ổn, "Tam nhi, hay là không cần đi nữa ."
"Ta vẫn đi thôi, dù sao hai người giống như có chuyện muốn nói!" Nàng quay đầu lại cười nhìn hắn một cái.
"Đỡ vương phi." Âm thanh lạnh như băng vang lên, rồi sau đó liền không muốn lại nhìn nàng liếc mắt một cái, chính hắn cũng nói không rõ là không nguyện ý xem, hay vẫn là không dám nhìn.
Lập tức hiện ra một thị nữ đỡ nàng, Vũ Văn Tiểu Tam có chút buồn bực nhìn Hiên Viên Ngạo đột nhiên có hảo tâm này . Ở trong ánh mắt lo lắng của Hiên Viên Vô Thương bị thị nữ kia đỡ đi ra ngoài. . . . . .
. . . . . .
"Ngạo, ngươi muốn đổi ý?" Đợi nàng đi xa, hắn quay đầu nhìn nam tử lãnh ngạo kia , sắc mặt không vui.
Hiên Viên Ngạo ngẩng đầu nhìn nhìn hắn, buông binh thư đang cầm trong tay ra : "Hoàng thúc, thực xin lỗi."
Đáp ứng công bằng cạnh tranh, thua hắn cũng không chịu nhận , chỉ vì hắn không nghĩ buông nàng, cũng không bỏ được nàng!
Ánh mắt hoa đào híp lại, nhiễm lên một chút lệ khí: "Ngươi cho là, ngươi không buông tay, bổn vương liền không có biện pháp?" Ngữ khí đã bắt đầu ác liệt .
"Hoàng thúc, Ngạo biết người có biện pháp, chính là, nếu là ta không viết hưu thư, cũng không đồng ý cùng cách, cho dù hoàng thúc làm như thế nào, hai ta sẽ chịu bêu danh, ta nghĩ đây không phải là kết quả mà người muốn ." Hàn mâu chớp lên, nhìn tuyệt mỹ nam tử kia , làm như đắc ý, đáy mắt lại cất giấu một chút áy náy.
Một đạo chưởng phong sắc bén bắn về phía hắn , Ám Ảnh cùng Ám Dạ lập tức che ở trước mặt Hiên Viên Ngạo , lại lập tức bị một cỗ lực đạo cường đại đánh trúng văng lên , đụng vào trên tường. . . . . .
"Phốc. . . . . ." Ba nam tử miệng cùng phun máu tươi, một người đứng, hai người nằm.
Dung nhan như cánh hoa đào cứng đờ, lạnh lùng nhìn Hiên Viên ngạo: "Vì sao không né?"
"Khụ khụ. . . . . ." Máu đỏ sẫm từ trên cằm cương nghị chảy xuống, nhỏ đến vạt áo màu lam , "Hoàng thúc, đây là. . . . . . Khụ khụ. . . . . . Đây là Ngạo nợ người , hơn nữa võ công của Ngạo là hoàng thúc dạy , có đánh cũng không lại hoàng thúc , tránh, cũng vô dụng. . . . . ."
"Ngươi còn biết võ công của ngươi là bổn vương giáo ?" Ánh mắt tà mị tràn đầy sát khí.
Hai tay nắm chặt , hoàng thúc là thúc thúc của hắn , cũng là sư phụ của hắn , nhưng là hiện tại hắn lại. . . . . ."Hoàng thúc, thực xin lỗi." Trừ bỏ xin lỗi, hắn không biết bản thân còn có thể nói cái gì.
"Ngươi!" Nam tử tà mị giơ tay lên , chuẩn bị một chưởng kết liễu hắn.
"Hi vương gia!" . . . . . .
"Hi vương gia!" . . . . . .
Ám Ảnh cùng Ám Dạ đồng thời kêu lên, nếu một chưởng của Hi vương gia kia đánh lên người vương gia trong tình hình trọng thương bây giờ , đủ để lấy mạng của hắn!
Hai mắt nhắm chặt, chờ một chưởng của hoàng thúc đánh úp lại, đây là hắn thiếu hoàng thúc , có lẽ chỉ có chết, hắn mới trả lại cho hoàng thúc , có lẽ. . . . . . Chỉ có chết , hắn mới buông được nàng. . . . . .
Một chưởng vung đến trước người của hắn, nhìn bộ dạng không tránh của hắn kia , chưởng phong vừa chuyển, hung hăng đánh đến trên tường, tường liền " oành" một tiếng, biến thành phế tích, toàn bộ phòng ở cũng lay động vài cái!
Chung quy là không hạ thủ được. . . . . .
Nhìn nhìn hắn, trong mắt tràn đầy thất vọng: "Ngạo, tình nghĩa thúc cháu của ta và ngươi , dừng lại ở đây! Còn có, bổn vương sẽ không đem nàng tặng cho ngươi, chúng ta dựa vào bản lĩnh riêng!"
Nói xong áo bào màu trắng vung lên , xoay người đi ra ngoài. . . . . .
Để lại Hiên Viên Ngạo ngơ ngác đứng ở tại chỗ, trong đầu lướt qua từng cảnh tượng . . . . . .
Một người thiếu niên mười tuổi tay cầm trường kiếm, đối với tiểu nam hài bảy tám tuổi bên cạnh mở miệng: "Ngạo, phải kiểm soát độ mạnh yếu , bước chân muốn ổn định!"
" Vâng , hoàng thúc!" Giọng nói non nớt vang lên, gương mặt tiểu nam hài tràn đầy hơi thở lạnh lùng .
. . . . . .
"Ngạo, ngươi là kiêu ngạo của hoàng thúc !" Khóe môi của nam tử tà mị treo lên một nụ cười xinh đẹp đến cực điểm .
Thiếu niên một thân áo lam , xoa xoa mồ hôi trán, đem trường kiếm trên tay ném cho tôi tớ bên cạnh , môi mỏng lãnh ngạo gợi lên ý cười sung sướng : "Tạ hoàng thúc nhiều năm dạy!"
. . . . . .
"Hoàng thúc, người sẽ luôn dạy Ngạo công phu sao?"
"Chờ Ngạo học xong, sẽ không cần nữa !"
. . . . . .
"Vậy hoàng thúc sẽ luôn luôn yêu thương Ngạo nhi sao?"
"Ừ!"
. . . . . .
"Ngạo, tình cảm thúc cháu của ta và ngươi , dừng lại ở đây!"
. . . . . .
Thân mình chấn động , quỳ gối trước bàn . . . . . . Hoàng thúc, hoàng thúc. . . . . . Thực xin lỗi, thực xin lỗi. . . . . .
. . . . . .
"Vương gia!" Ám Ảnh mặt mang lo lắng nhìn hắn, Hi vương gia muốn cắt đứt quan hệ với vương gia , này. . . . . .
"Đi xuống đi, đi mời đại phu nhìn xem." Bọn họ bị thương không nhẹ.
"Vậy vương gia ngài. . . . . . ?" Một chưởng của Hi vương gia kia nhưng là không có chút lưu tình, vương gia nói vậy đã là bị nội thương.
Lướt qua bọn họ: "Vô sự. Đem thư phòng tu sửa lại , phong tỏa vương phủ, chuyện này không được truyền ra ngoài."
"Vâng !" Ám Dạ cùng Ám Ảnh lĩnh mệnh lui xuống.
. . . . . .
"Vương gia!" Đình Vân nhìn người đầy mặt lệ khí từ trong tam vương phủ bước ra , có chút mờ mịt mở miệng gọi hắn.
"Gửi thư đến Dạ Mị đế quốc." Giọng nói tà mị vang lên, vạt áo màu trắng trong ánh hoàng hôn có chút hương vị nhuốm máu , giầy không nhiễm hạt bụi từng bước một mang theo sát khí nồng đậm , vài bước đi nhanh nhảy lên xe ngựa.
"Vương gia, ngài đã nghĩ cẩn thận chưa ?" Cảm thấy có chút buồn bực, vương gia đã quyết định không quản quốc sự của Dạ Mị đế quốc rồi mà ?
"Ừ , nghĩ rồi ." Giọng nói nhàn nhạt từ trong xe ngựa truyền ra, lại rõ ràng đè nén tức giận.
Đình Vân nhảy lên xe ngựa, nắm lấy tóc giật giật , nhìn nhìn toa xe kia , ngẫm lại vương gia là cười đi vào, khi ra ngoài thì sắc mặt rất khó coi . Đình Vân đã đoán được đại khái: " Nhưng mà vương gia, bây giờ ngài mà viết thư cho Dạ Mị đế quốc, vậy. . . . . . Hoàng thượng làm sao bây giờ?"
Sau một lúc lâu, cũng không thấy trong xe ngựa truyền ra động tĩnh gì.
Mày kiếm nhíu lại , suy nghĩ một chút, có chút bất đắc dĩ mở miệng: " Từ từ đi."
Chuyện này, không liên quan đến Mặc , nếu là bình thường, hắn có thể xuất binh, yêu cầu lấy nàng đến đổi, cho hắn gánh lấy ác danh cướp thê tử của điệt nhi . Nhưng là hiện nay binh lính của Mông Man đế quốc đã tới dưới thành. Nếu vào thời điểm này hắn cho thấy thái độ, sẽ làm cho Mặc lâm vào trong nước sôi lửa bỏng.
"Vâng , nhưng là vương gia, Đại Vương Tử cùng trưởng. . . . . . Trưởng công chúa hiện tại cố ý cầm giữ triều chính, hơn nữa đã bắt đầu hành động , chúng ta là mặc kệ , hay vẫn là. . . . . . ?" Quyết định này là sớm hay muộn , vương gia nếu không cần Dạ Mị đế quốc thì thôi, nếu là còn muốn dùng đến lực lượng của Dạ Mị đế quốc , hiện tại sẽ không có thể tiếp tục theo đuổi, bằng không cục diện sẽ càng không thể vãn hồi.
"Cứ để bọn họ nháo đi , chỉ cần phái người nói cho đám đại thần có tâm đi phản kia , làm cho bọn họ chuẩn bị đứng bên kia liền thôi." Hắn có binh quyền trong tay, bọn họ, lại như thế nào, cũng không thể tạo lên sóng to, chọc giận, toàn bộ giết, một người cũng không lưu.
Hắn hiện tại nên suy nghĩ làm thế nào để phòng ngừa có người đối nàng bất lợi, còn có, làm thế nào để Ngạo cam tâm tình nguyện buông tay! Nghĩ, cảm thấy có chút bất an, chợt , ánh mắt tà mị nhíu lại: "Đình Vân, đi hoàng cung, nhanh chút!"
"Vâng !" Mặc dù không biết nguyên do, nhưng vẫn là nhanh chóng đem xe ngựa xoay đầu lại.
. . . . . . Bước chân lảo đảo , vào hoàng cung, ở dưới ánh mắt kinh ngạc của thái hậu , ngồi xổm người xuống: "Thần tức bái kiến mẫu hậu!" Cảm thấy muốn mắng to tên Hiên Viên Vô Thương đáng chết kia , làm gì mà muốn mạnh mẽ như vậy . Nếu là thái hậu nhìn ra nàng đi không bình thường thì làm sao bây giờ.
Phượng mâu híp lại, nhìn nhìn người đang quỳ trên mặt đất , đáy mắt xẹt qua một chút sát khí, chợt lóe rồi qua, rồi sau đó giống như có chút nghi hoặc mở miệng: " Tam nhi bước chân giống như có chút bất ổn !"
" Là, là , là do. . . . . ." Gian nan nuốt một chút nước miếng, giờ nàng nên nói như thế nào a, nếu nói nàng bị thương, ra vẻ trên người không có vết thương, nếu là nói nàng không biết vì sao, tỉnh ngủ cứ như vậy , vậy tìm ngự y xem xem nàng sẽ làm lộ rồi.
Thấy nàng không nói chuyện, thái hậu khẽ cười một tiếng: "Tốt lắm! Tốt lắm! Đứng lên đi, ai gia đã biết, ngươi cũng không cần ngượng ngùng, chính là Ngạo nhi thương tổn còn chưa có tốt , ngươi lại có thai, vẫn là tiết chế chút mới là."
"Tạ mẫu hậu quan tâm, thần tức sẽ chú ý ." Vũ Văn Tiểu Tam mở miệng trả lời, nhưng không có bởi vì lời nói của thái hậu mà yên tâm, mơ hồ cảm thấy việc này không có đơn giản như vậy.
"Tốt lắm, đứng lên đi!" Cầm trong tay chén trà nhẹ nhàng để qua trên bàn, giọng nói đã lớn hơn , làm cho Vũ Văn Tiểu Tam càng thêm bất an.
"Không biết mẫu hậu tìm thần tức có chuyện gì?" Gian nan hoạt động bước chân, từng bước một tiêu sái đến phía trước thái hậu .
"Ngồi đi, nhắc tới cũng không có chuyện gì, chính là nghĩ ngươi đến bồi ai gia!" Phượng Hoa hợp thời đi lại bóp vai cho thái hậu .
"Thần tức tạ ơn mẫu hậu lo lắng." Cảm thấy đã là có chút hoài nghi, nhớ nàng , cần buổi tối tới sao? Càng là cảm thấy sự có kỳ quái.
"Tam nhi, ăn tối chưa?" Giọng nói thái hậu ẩn ẩn vang lên.
"Khởi bẩm mẫu hậu, thần tức đã ăn qua rồi." Đôi mi thanh tú nhíu lại, cung kính đáp lời.
Thái hậu quay đầu nhìn nhìn Vũ Văn Tiểu Tam, cầm trên tay một chuỗi Phật châu, nhẹ nhàng xoay xoay: "Ăn có thoải mái?"
"Thần tức ngu dốt, không biết mẫu hậu ý gì?" Cảm thấy thái hậu khả năng đã biết cái gì, vẫn là giả ngu cho thỏa đáng. Nếu là thái hậu hỏi ra đến, nàng sẽ chết sống không thừa nhận, thừa nhận thì chỉ có một con đường chết mà thôi.
"Ai gia chính là hỏi một chút, có làm cho tôn nhi của ai gia đói bụng hay không thôi." Lạnh lùng mở miệng, lại rõ ràng không thân thiện lắm , " Canh hạt sen nấm tuyết của ai gia cũng nên đưa tới thôi? Phượng Hoa ngươi đi nhìn xem, cũng lấy cho Tam nhi một chén ."
" Vâng , thái hậu!" Phượng Hoa vừa nghe, liền thản nhiên rời khỏi đại điện.
Thái hậu nhắm mắt lại, tay kia nắm Phật châu , không biết suy nghĩ cái gì, Vũ Văn Tiểu Tam nhìn một bên mặt của nàng , cảm giác tim đập nhanh lợi hại, thái hậu thoạt nhìn rất là thâm trầm, nếu nàng không lầm, rất có khả năng là chuyện hôm nay , bị nàng phát hiện rồi.
Nếu là như vậy , vậy. . . . . . Bát canh hạt sen nấm tuyết kia , tuyệt đối không được uống!
Không bao lâu, Phượng Hoa liền bưng khay lên đây, trên bàn đặt hai cái bát ngọc khắc Kim Phượng giương cánh , hạt sen tản ra thơm ngát, Vũ Văn Tiểu Tam cảm thấy căng thẳng, mở miệng nói: "Mẫu hậu, thần tức không thích ăn hạt sen."
Kéo dài được lúc nào hay lúc đó ! Nàng thật vất vả mới ăn Thương Thương, một chút cũng không muốn đi chịu chết!
"Phải không?" Giọng nói có chút nguy hiểm vang lên, thái hậu quay đầu nhìn nhìn nàng, "Ai gia khuyên ngươi vẫn là nên uống , nếu là nháo lên, rất khó coi."
"Nếu là thần tức nhất định không uống đâu?" Trên mặt tin tưởng mười phần, cảm thấy lại sợ phải chết. Mẹ nó , lão thái bà đáng chết này quả thực ác độc, nói giết liền giết a?
"Vậy ai gia cũng chỉ phải bức ngươi, người tới. . . . . ."
"Thái hậu, Hi vương gia cầu kiến!" Ngoài cửa tiểu thái giám tiến vào bẩm báo.
"Không thấy!" Hung hăng mở miệng, đáy mắt đều là sát khí nồng đậm .
Tiểu thái giám co rúm lại thân mình mở miệng : "Hi vương gia nói thái hậu nếu là không thấy hắn, chuyện của bảy năm trước , ngày mai thiên hạ sẽ đều biết!"
Cả người thái hậu run lên, ngay cả hô hấp đều có chút không thông thuận , nhìn nhìn Vũ Văn Tiểu Tam, trong mắt đều là ngoan lệ: "Vậy Tam nhi ở lại trong cung của ai gia một đêm đi , có chuyện gì ngày mai lại nói!"
"Thần tức tuân mệnh!" Dứt lời liền đi theo cung tỳ đi vào nội thất , trên người cũng đã ra một thân mồ hôi lạnh, may mắn Thương Thương tới kịp khi, bằng không nàng nhất định phải chết! Nhưng mà Thương Thương là làm sao mà biết nàng có nguy hiểm đâu?
"Truyền Hi vương gia tiến vào!" Thái hậu thân mình run run mở miệng, Phượng Hoa bất động thanh sắc cầm tay nàng.
Quay sang nhìn Phượng Hoa liếc mắt một cái, gật gật đầu. . . . . .
Nam tử áo trắng bước vào tẩm điện, cặp mắt đào hoa tà mị vừa tiến đến liền bắn phá trong tẩm cung , không có nhìn thấy người mà hắn muốn gặp , ánh mắt căng thẳng, cắn răng đối với thái hậu mở miệng: "Tam nhi đâu?"
Thanh âm nhàn nhạt , nghe không ra cảm xúc gì , lại làm cho người ta cảm giác được trong giọng điệu kia run run.
Thái hậu nâng chung trà lên, mím môi cười khẽ: "Hoàng đệ thật buồn cười , tìm Tam nhi làm sao lại tìm trong cung của ai gia ?"
Lời nói vừa dứt , trước mặt nam tử áo trắng thân hình chợt lóe, không kịp phản ứng chuyện gì đã xảy ra , lại cảm giác được yết hầu của nàng bị người bóp chặt : "Bổn vương hỏi lại ngươi một lần, Tam nhi đâu?"
Đôi mắt kia đã nhiễm đầy huyết sắc! Tay nắm thành quyền, nếu là Tam nhi có chuyện gì, hắn nhất định sẽ làm cho người khắp thiên hạ đến chôn cùng nàng ! Người khắp thiên hạ , tự nhiên cũng bao gồm chính hắn!
"Hi vương gia, ngài đang làm gì vậy ?" Phượng Hoa hoảng sợ mở miệng, nhìn Hiên Viên Vô Thương đang bóp cổ thái hậu , chạy nhanh tiến lên lôi kéo cánh tay của hắn .
Hắn động cũng không động, nhẹ nhàng vung tay lên , nàng liền giống như lá rụng mùa thu , nhẹ nhàng bay ra ngoài, hung hăng nện xuống đất. .
"Bổn vương hỏi ngươi một lần cuối cùng , Tam nhi đâu?" Tay đã bắt đầu xiết chặt, gương mặt tuyệt mỹ tràn đầy sát ý , hắn hơi dùng lực bóp cổ làm thái hậu ngửa đầu , hoảng sợ cầm lấy tay hắn, le đầu lưỡi, suýt nữa tắt thở
Đứt quãng mở miệng: "Ở . . . . . Ở nội điện!"
Một tay ném nàng xuống đất, chén trà trên bàn cũng bị lực đạo thổi bay , rơi nát, thái hậu liền ngã lên mảnh vỡ của chén trà kia. . . . . .
"Thái hậu!"
Hắn vội vàng xông vào nội điện. . . . . .
"Hi vương gia! Ngài không thể vào đi!" . . . . . .
"Hi vương gia!" . . . . . .
Một cước đá văng cửa , liền thấy người mà hắn tâm tâm niệm niệm , hoàn hảo không tổn hao gì ngồi ở trên giường, quay đầu có chút kinh ngạc nhìn hắn. . . . . .
Toàn thân căng cứng như dây cung nháy mắt giãn ra, dung nhan tuyệt mỹ nở rộ một cái lúm đồng tiền , vài bước đi nhanh xông lên trước, nàng chỉ cảm thấy hoa mắt, bản thân đã bị hắn ôm vào trong lòng. . . . .
Hắn gắt gao ôm nàng, giống như muốn đem nàng nhập vào trong thân thể mình, thân mình có chút run run, hốc mắt hơi hơi phiếm hồng: "Tam nhi, nàng không có việc gì, thật tốt!" Kém một chút, còn kém một chút , hắn sẽ mất đi nàng rồi !
Trên mặt nàng nở một nụ cười kiều diễm như hoa , ôm lấy hắn: " Ừ, ta không sao!" Bàn tay trắng nõn nhè nhẹ vỗ về lưng của hắn , trấn an cảm xúc của hắn .
Sau một lúc lâu, hắn buông ra nàng, vuốt mặt nàng, cảm thụ được độ ấm trên mặt nàng , dung nhan như cánh hoa đào lộ ra một nụ cười ngây ngốc : "Tam nhi không có việc gì, Tam nhi của ta không có việc gì!"
Đầu ngón tay còn hơi có chút run rẩy , nàng bắt lấy tay hắn, nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của hắn : "Tốt lắm, Thương Thương, người ta không có việc gì!" Vì sao người suýt nữa bị giết , đi dạo một vòng qua Quỷ Môn quan là nàng mà bây giờ còn phải an ủi hắn ? Đây là thói đời gì a!(diendanlequydon.com)
Hắn lôi kéo tay nàng, đi ra ngoài: "Tam nhi, chúng ta đi!" Giờ khắc này, cái gì hắn cũng không nghĩ quản, cái gì cũng không muốn, thầm nghĩ mang theo nàng đi, đi được càng xa càng tốt, rời xa phân tranh, đi tới một nơi chỉ có hai người bọn họ !
"Đi đâu?" Nàng ở phía sau hắn vội vàng mở miệng, tư sấm cấm nội cung là tội chết , Thương Thương liền như vậy chạy vào, còn lôi kéo nàng đi ra ngoài, này. . . . . .
"Đi nơi nào cũng được !" Dù sao không thể đứng ở nơi này, thái hậu tiện nữ nhân kia sẽ không bỏ qua Tam nhi , nhưng là nàng cố tình lại là mẹ ruột của Mặc và Triệt . Nếu như bị bất đắc dĩ, hắn không nghĩ đối nàng hạ sát thủ.
"Không được!" Nàng dừng lại , túm tay hắn, " Nếu chúng ta cứ như vậy mà đi , huynh có nghĩ tới kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì hay không ?"
Hắn xoay người nhìn nàng: "Thương Thương không cần! Mặc kệ phát sinh chuyện gì, Thương Thương đều có thể đứng vững!" Không có gì so với mất đi nàng làm hắn càng không thể thừa nhận
"Nhưng là cha ta và ca ca của ta thì sao ?" Nàng là người xuyên không mà đến , danh tiết ở trong mắt nàng đều là chó má, nếu là để ý, mới không phải nàng Vũ Văn Tiểu Tam! Nhưng là nàng cũng không tưởng bởi vì tình yêu của nàng mà liên lụy những người chân chính yêu nàng, quan tâm nàng !
"Có ta ở đây, bọn họ không có việc gì!" Hắn nói xong, có chút suy sụp buông tay nàng, hắn có thể cam đoan bọn họ vô sự, nhưng không cách nào lại cam đoan Vũ Văn Cảnh Thiên giữ lại vị trí Trấn Quốc tướng quân ở lại Hiên Viên đế quốc !
"Thương Thương, không cần như vậy!" Nàng chủ động nắm giữ lấy hắn. . . . . .
Nàng thích bộ dáng bày mưu nghĩ kế của hắn , thích ngạo khí không gì để ở trong mắt của hắn : " Thương Thương mà ta nhận thức , cũng không thế này!"
Hắn ngẩng đầu, vuốt tóc
"Vương gia, vương phi đã về, đi cùng Hi vương gia !" Hạ nhân báo lại, biểu cảm đã có chút quái dị, bởi vì vương phi là bị Hi vương gia ôm về , hơn nữa thoạt nhìn cực kỳ. . . . . . Thân mật!
" Ừ, đi xuống đi!" Lạnh lùng lên tiếng, nghe không ra cảm xúc.
" Vâng !" . . . . . .
"Ngạo!" Giọng nói của Hiên Viên Vô Thương từ ngoài cửa vang lên, bước vào trong điện, đối diện với Hiên Viên Ngạo , bốn mắt nhìn nhau.
Lạnh giọng mở miệng: "Hoàng thúc." Sắc mặt có chút cương cứng.
Nhìn vẻ mặt của hắn, mày kiếm của Hiên Viên Vô Thương khẽ nhíu lại , nhìn nhìn tiểu nữ nhân trong lòng : "Tam nhi, nàng đi về trước, ta có lời muốn nói với Ngạo ."
Vũ Văn Tiểu Tam có chút không hiểu nhìn hắn, làm sao vậy ? Muốn nói gì mà phải nói sau lưng nàng ?
. . . . . .
"Vương gia, thái hậu tuyên tam vương phi vào cung yết kiến!" Hạ nhân báo lại, lập tức có chút hơi sợ nhìn Hiên Viên Vô Thương cùng Vũ Văn Tiểu Tam, vì sao vương phi lại bị Hi vương gia ôm?
Hả ? Vũ Văn Tiểu Tam hoảng sợ trừng mắt to, sẽ không là nàng làm chuyện tốt bị đã biết đi?
"Có nói là chuyện gì không ?" Lạnh lùng mở miệng hỏi.
"Bẩm vương gia, người trong cung tới không có nói." Hạ nhân kia có chút không hiểu, lấy tính tình vương gia , phải làm là sẽ không hỏi nhiều như vậy a.
Hiên Viên Vô Thương nhìn nhìn hắn: "Sắc mặt như thế nào?"
Hả ? Hạ nhân kia lại càng sửng sốt, Hi vương gia cho tới bây giờ chưa từng nói chuyện với bọn họ quá a, tiếp theo liền thấy người nọ mày kiếm nhíu lại , nhanh chóng mở miệng: "Sắc mặt thoạt nhìn không khác, chắc là không có chuyện gì ."
"Ừ , vậy Tam nhi đi thôi!" Ôn nhu nhìn nàng.
"Ừ !" Gật gật đầu, từ trên thân hắn nhảy xuống dưới, nhìn bước chân nàng còn có chút bất ổn, "Tam nhi, hay là không cần đi nữa ."
"Ta vẫn đi thôi, dù sao hai người giống như có chuyện muốn nói!" Nàng quay đầu lại cười nhìn hắn một cái.
"Đỡ vương phi." Âm thanh lạnh như băng vang lên, rồi sau đó liền không muốn lại nhìn nàng liếc mắt một cái, chính hắn cũng nói không rõ là không nguyện ý xem, hay vẫn là không dám nhìn.
Lập tức hiện ra một thị nữ đỡ nàng, Vũ Văn Tiểu Tam có chút buồn bực nhìn Hiên Viên Ngạo đột nhiên có hảo tâm này . Ở trong ánh mắt lo lắng của Hiên Viên Vô Thương bị thị nữ kia đỡ đi ra ngoài. . . . . .
. . . . . .
"Ngạo, ngươi muốn đổi ý?" Đợi nàng đi xa, hắn quay đầu nhìn nam tử lãnh ngạo kia , sắc mặt không vui.
Hiên Viên Ngạo ngẩng đầu nhìn nhìn hắn, buông binh thư đang cầm trong tay ra : "Hoàng thúc, thực xin lỗi."
Đáp ứng công bằng cạnh tranh, thua hắn cũng không chịu nhận , chỉ vì hắn không nghĩ buông nàng, cũng không bỏ được nàng!
Ánh mắt hoa đào híp lại, nhiễm lên một chút lệ khí: "Ngươi cho là, ngươi không buông tay, bổn vương liền không có biện pháp?" Ngữ khí đã bắt đầu ác liệt .
"Hoàng thúc, Ngạo biết người có biện pháp, chính là, nếu là ta không viết hưu thư, cũng không đồng ý cùng cách, cho dù hoàng thúc làm như thế nào, hai ta sẽ chịu bêu danh, ta nghĩ đây không phải là kết quả mà người muốn ." Hàn mâu chớp lên, nhìn tuyệt mỹ nam tử kia , làm như đắc ý, đáy mắt lại cất giấu một chút áy náy.
Một đạo chưởng phong sắc bén bắn về phía hắn , Ám Ảnh cùng Ám Dạ lập tức che ở trước mặt Hiên Viên Ngạo , lại lập tức bị một cỗ lực đạo cường đại đánh trúng văng lên , đụng vào trên tường. . . . . .
"Phốc. . . . . ." Ba nam tử miệng cùng phun máu tươi, một người đứng, hai người nằm.
Dung nhan như cánh hoa đào cứng đờ, lạnh lùng nhìn Hiên Viên ngạo: "Vì sao không né?"
"Khụ khụ. . . . . ." Máu đỏ sẫm từ trên cằm cương nghị chảy xuống, nhỏ đến vạt áo màu lam , "Hoàng thúc, đây là. . . . . . Khụ khụ. . . . . . Đây là Ngạo nợ người , hơn nữa võ công của Ngạo là hoàng thúc dạy , có đánh cũng không lại hoàng thúc , tránh, cũng vô dụng. . . . . ."
"Ngươi còn biết võ công của ngươi là bổn vương giáo ?" Ánh mắt tà mị tràn đầy sát khí.
Hai tay nắm chặt , hoàng thúc là thúc thúc của hắn , cũng là sư phụ của hắn , nhưng là hiện tại hắn lại. . . . . ."Hoàng thúc, thực xin lỗi." Trừ bỏ xin lỗi, hắn không biết bản thân còn có thể nói cái gì.
"Ngươi!" Nam tử tà mị giơ tay lên , chuẩn bị một chưởng kết liễu hắn.
"Hi vương gia!" . . . . . .
"Hi vương gia!" . . . . . .
Ám Ảnh cùng Ám Dạ đồng thời kêu lên, nếu một chưởng của Hi vương gia kia đánh lên người vương gia trong tình hình trọng thương bây giờ , đủ để lấy mạng của hắn!
Hai mắt nhắm chặt, chờ một chưởng của hoàng thúc đánh úp lại, đây là hắn thiếu hoàng thúc , có lẽ chỉ có chết, hắn mới trả lại cho hoàng thúc , có lẽ. . . . . . Chỉ có chết , hắn mới buông được nàng. . . . . .
Một chưởng vung đến trước người của hắn, nhìn bộ dạng không tránh của hắn kia , chưởng phong vừa chuyển, hung hăng đánh đến trên tường, tường liền " oành" một tiếng, biến thành phế tích, toàn bộ phòng ở cũng lay động vài cái!
Chung quy là không hạ thủ được. . . . . .
Nhìn nhìn hắn, trong mắt tràn đầy thất vọng: "Ngạo, tình nghĩa thúc cháu của ta và ngươi , dừng lại ở đây! Còn có, bổn vương sẽ không đem nàng tặng cho ngươi, chúng ta dựa vào bản lĩnh riêng!"
Nói xong áo bào màu trắng vung lên , xoay người đi ra ngoài. . . . . .
Để lại Hiên Viên Ngạo ngơ ngác đứng ở tại chỗ, trong đầu lướt qua từng cảnh tượng . . . . . .
Một người thiếu niên mười tuổi tay cầm trường kiếm, đối với tiểu nam hài bảy tám tuổi bên cạnh mở miệng: "Ngạo, phải kiểm soát độ mạnh yếu , bước chân muốn ổn định!"
" Vâng , hoàng thúc!" Giọng nói non nớt vang lên, gương mặt tiểu nam hài tràn đầy hơi thở lạnh lùng .
. . . . . .
"Ngạo, ngươi là kiêu ngạo của hoàng thúc !" Khóe môi của nam tử tà mị treo lên một nụ cười xinh đẹp đến cực điểm .
Thiếu niên một thân áo lam , xoa xoa mồ hôi trán, đem trường kiếm trên tay ném cho tôi tớ bên cạnh , môi mỏng lãnh ngạo gợi lên ý cười sung sướng : "Tạ hoàng thúc nhiều năm dạy!"
. . . . . .
"Hoàng thúc, người sẽ luôn dạy Ngạo công phu sao?"
"Chờ Ngạo học xong, sẽ không cần nữa !"
. . . . . .
"Vậy hoàng thúc sẽ luôn luôn yêu thương Ngạo nhi sao?"
"Ừ!"
. . . . . .
"Ngạo, tình cảm thúc cháu của ta và ngươi , dừng lại ở đây!"
. . . . . .
Thân mình chấn động , quỳ gối trước bàn . . . . . . Hoàng thúc, hoàng thúc. . . . . . Thực xin lỗi, thực xin lỗi. . . . . .
. . . . . .
"Vương gia!" Ám Ảnh mặt mang lo lắng nhìn hắn, Hi vương gia muốn cắt đứt quan hệ với vương gia , này. . . . . .
"Đi xuống đi, đi mời đại phu nhìn xem." Bọn họ bị thương không nhẹ.
"Vậy vương gia ngài. . . . . . ?" Một chưởng của Hi vương gia kia nhưng là không có chút lưu tình, vương gia nói vậy đã là bị nội thương.
Lướt qua bọn họ: "Vô sự. Đem thư phòng tu sửa lại , phong tỏa vương phủ, chuyện này không được truyền ra ngoài."
"Vâng !" Ám Dạ cùng Ám Ảnh lĩnh mệnh lui xuống.
. . . . . .
"Vương gia!" Đình Vân nhìn người đầy mặt lệ khí từ trong tam vương phủ bước ra , có chút mờ mịt mở miệng gọi hắn.
"Gửi thư đến Dạ Mị đế quốc." Giọng nói tà mị vang lên, vạt áo màu trắng trong ánh hoàng hôn có chút hương vị nhuốm máu , giầy không nhiễm hạt bụi từng bước một mang theo sát khí nồng đậm , vài bước đi nhanh nhảy lên xe ngựa.
"Vương gia, ngài đã nghĩ cẩn thận chưa ?" Cảm thấy có chút buồn bực, vương gia đã quyết định không quản quốc sự của Dạ Mị đế quốc rồi mà ?
"Ừ , nghĩ rồi ." Giọng nói nhàn nhạt từ trong xe ngựa truyền ra, lại rõ ràng đè nén tức giận.
Đình Vân nhảy lên xe ngựa, nắm lấy tóc giật giật , nhìn nhìn toa xe kia , ngẫm lại vương gia là cười đi vào, khi ra ngoài thì sắc mặt rất khó coi . Đình Vân đã đoán được đại khái: " Nhưng mà vương gia, bây giờ ngài mà viết thư cho Dạ Mị đế quốc, vậy. . . . . . Hoàng thượng làm sao bây giờ?"
Sau một lúc lâu, cũng không thấy trong xe ngựa truyền ra động tĩnh gì.
Mày kiếm nhíu lại , suy nghĩ một chút, có chút bất đắc dĩ mở miệng: " Từ từ đi."
Chuyện này, không liên quan đến Mặc , nếu là bình thường, hắn có thể xuất binh, yêu cầu lấy nàng đến đổi, cho hắn gánh lấy ác danh cướp thê tử của điệt nhi . Nhưng là hiện nay binh lính của Mông Man đế quốc đã tới dưới thành. Nếu vào thời điểm này hắn cho thấy thái độ, sẽ làm cho Mặc lâm vào trong nước sôi lửa bỏng.
"Vâng , nhưng là vương gia, Đại Vương Tử cùng trưởng. . . . . . Trưởng công chúa hiện tại cố ý cầm giữ triều chính, hơn nữa đã bắt đầu hành động , chúng ta là mặc kệ , hay vẫn là. . . . . . ?" Quyết định này là sớm hay muộn , vương gia nếu không cần Dạ Mị đế quốc thì thôi, nếu là còn muốn dùng đến lực lượng của Dạ Mị đế quốc , hiện tại sẽ không có thể tiếp tục theo đuổi, bằng không cục diện sẽ càng không thể vãn hồi.
"Cứ để bọn họ nháo đi , chỉ cần phái người nói cho đám đại thần có tâm đi phản kia , làm cho bọn họ chuẩn bị đứng bên kia liền thôi." Hắn có binh quyền trong tay, bọn họ, lại như thế nào, cũng không thể tạo lên sóng to, chọc giận, toàn bộ giết, một người cũng không lưu.
Hắn hiện tại nên suy nghĩ làm thế nào để phòng ngừa có người đối nàng bất lợi, còn có, làm thế nào để Ngạo cam tâm tình nguyện buông tay! Nghĩ, cảm thấy có chút bất an, chợt , ánh mắt tà mị nhíu lại: "Đình Vân, đi hoàng cung, nhanh chút!"
"Vâng !" Mặc dù không biết nguyên do, nhưng vẫn là nhanh chóng đem xe ngựa xoay đầu lại.
. . . . . . Bước chân lảo đảo , vào hoàng cung, ở dưới ánh mắt kinh ngạc của thái hậu , ngồi xổm người xuống: "Thần tức bái kiến mẫu hậu!" Cảm thấy muốn mắng to tên Hiên Viên Vô Thương đáng chết kia , làm gì mà muốn mạnh mẽ như vậy . Nếu là thái hậu nhìn ra nàng đi không bình thường thì làm sao bây giờ.
Phượng mâu híp lại, nhìn nhìn người đang quỳ trên mặt đất , đáy mắt xẹt qua một chút sát khí, chợt lóe rồi qua, rồi sau đó giống như có chút nghi hoặc mở miệng: " Tam nhi bước chân giống như có chút bất ổn !"
" Là, là , là do. . . . . ." Gian nan nuốt một chút nước miếng, giờ nàng nên nói như thế nào a, nếu nói nàng bị thương, ra vẻ trên người không có vết thương, nếu là nói nàng không biết vì sao, tỉnh ngủ cứ như vậy , vậy tìm ngự y xem xem nàng sẽ làm lộ rồi.
Thấy nàng không nói chuyện, thái hậu khẽ cười một tiếng: "Tốt lắm! Tốt lắm! Đứng lên đi, ai gia đã biết, ngươi cũng không cần ngượng ngùng, chính là Ngạo nhi thương tổn còn chưa có tốt , ngươi lại có thai, vẫn là tiết chế chút mới là."
"Tạ mẫu hậu quan tâm, thần tức sẽ chú ý ." Vũ Văn Tiểu Tam mở miệng trả lời, nhưng không có bởi vì lời nói của thái hậu mà yên tâm, mơ hồ cảm thấy việc này không có đơn giản như vậy.
"Tốt lắm, đứng lên đi!" Cầm trong tay chén trà nhẹ nhàng để qua trên bàn, giọng nói đã lớn hơn , làm cho Vũ Văn Tiểu Tam càng thêm bất an.
"Không biết mẫu hậu tìm thần tức có chuyện gì?" Gian nan hoạt động bước chân, từng bước một tiêu sái đến phía trước thái hậu .
"Ngồi đi, nhắc tới cũng không có chuyện gì, chính là nghĩ ngươi đến bồi ai gia!" Phượng Hoa hợp thời đi lại bóp vai cho thái hậu .
"Thần tức tạ ơn mẫu hậu lo lắng." Cảm thấy đã là có chút hoài nghi, nhớ nàng , cần buổi tối tới sao? Càng là cảm thấy sự có kỳ quái.
"Tam nhi, ăn tối chưa?" Giọng nói thái hậu ẩn ẩn vang lên.
"Khởi bẩm mẫu hậu, thần tức đã ăn qua rồi." Đôi mi thanh tú nhíu lại, cung kính đáp lời.
Thái hậu quay đầu nhìn nhìn Vũ Văn Tiểu Tam, cầm trên tay một chuỗi Phật châu, nhẹ nhàng xoay xoay: "Ăn có thoải mái?"
"Thần tức ngu dốt, không biết mẫu hậu ý gì?" Cảm thấy thái hậu khả năng đã biết cái gì, vẫn là giả ngu cho thỏa đáng. Nếu là thái hậu hỏi ra đến, nàng sẽ chết sống không thừa nhận, thừa nhận thì chỉ có một con đường chết mà thôi.
"Ai gia chính là hỏi một chút, có làm cho tôn nhi của ai gia đói bụng hay không thôi." Lạnh lùng mở miệng, lại rõ ràng không thân thiện lắm , " Canh hạt sen nấm tuyết của ai gia cũng nên đưa tới thôi? Phượng Hoa ngươi đi nhìn xem, cũng lấy cho Tam nhi một chén ."
" Vâng , thái hậu!" Phượng Hoa vừa nghe, liền thản nhiên rời khỏi đại điện.
Thái hậu nhắm mắt lại, tay kia nắm Phật châu , không biết suy nghĩ cái gì, Vũ Văn Tiểu Tam nhìn một bên mặt của nàng , cảm giác tim đập nhanh lợi hại, thái hậu thoạt nhìn rất là thâm trầm, nếu nàng không lầm, rất có khả năng là chuyện hôm nay , bị nàng phát hiện rồi.
Nếu là như vậy , vậy. . . . . . Bát canh hạt sen nấm tuyết kia , tuyệt đối không được uống!
Không bao lâu, Phượng Hoa liền bưng khay lên đây, trên bàn đặt hai cái bát ngọc khắc Kim Phượng giương cánh , hạt sen tản ra thơm ngát, Vũ Văn Tiểu Tam cảm thấy căng thẳng, mở miệng nói: "Mẫu hậu, thần tức không thích ăn hạt sen."
Kéo dài được lúc nào hay lúc đó ! Nàng thật vất vả mới ăn Thương Thương, một chút cũng không muốn đi chịu chết!
"Phải không?" Giọng nói có chút nguy hiểm vang lên, thái hậu quay đầu nhìn nhìn nàng, "Ai gia khuyên ngươi vẫn là nên uống , nếu là nháo lên, rất khó coi."
"Nếu là thần tức nhất định không uống đâu?" Trên mặt tin tưởng mười phần, cảm thấy lại sợ phải chết. Mẹ nó , lão thái bà đáng chết này quả thực ác độc, nói giết liền giết a?
"Vậy ai gia cũng chỉ phải bức ngươi, người tới. . . . . ."
"Thái hậu, Hi vương gia cầu kiến!" Ngoài cửa tiểu thái giám tiến vào bẩm báo.
"Không thấy!" Hung hăng mở miệng, đáy mắt đều là sát khí nồng đậm .
Tiểu thái giám co rúm lại thân mình mở miệng : "Hi vương gia nói thái hậu nếu là không thấy hắn, chuyện của bảy năm trước , ngày mai thiên hạ sẽ đều biết!"
Cả người thái hậu run lên, ngay cả hô hấp đều có chút không thông thuận , nhìn nhìn Vũ Văn Tiểu Tam, trong mắt đều là ngoan lệ: "Vậy Tam nhi ở lại trong cung của ai gia một đêm đi , có chuyện gì ngày mai lại nói!"
"Thần tức tuân mệnh!" Dứt lời liền đi theo cung tỳ đi vào nội thất , trên người cũng đã ra một thân mồ hôi lạnh, may mắn Thương Thương tới kịp khi, bằng không nàng nhất định phải chết! Nhưng mà Thương Thương là làm sao mà biết nàng có nguy hiểm đâu?
"Truyền Hi vương gia tiến vào!" Thái hậu thân mình run run mở miệng, Phượng Hoa bất động thanh sắc cầm tay nàng.
Quay sang nhìn Phượng Hoa liếc mắt một cái, gật gật đầu. . . . . .
Nam tử áo trắng bước vào tẩm điện, cặp mắt đào hoa tà mị vừa tiến đến liền bắn phá trong tẩm cung , không có nhìn thấy người mà hắn muốn gặp , ánh mắt căng thẳng, cắn răng đối với thái hậu mở miệng: "Tam nhi đâu?"
Thanh âm nhàn nhạt , nghe không ra cảm xúc gì , lại làm cho người ta cảm giác được trong giọng điệu kia run run.
Thái hậu nâng chung trà lên, mím môi cười khẽ: "Hoàng đệ thật buồn cười , tìm Tam nhi làm sao lại tìm trong cung của ai gia ?"
Lời nói vừa dứt , trước mặt nam tử áo trắng thân hình chợt lóe, không kịp phản ứng chuyện gì đã xảy ra , lại cảm giác được yết hầu của nàng bị người bóp chặt : "Bổn vương hỏi lại ngươi một lần, Tam nhi đâu?"
Đôi mắt kia đã nhiễm đầy huyết sắc! Tay nắm thành quyền, nếu là Tam nhi có chuyện gì, hắn nhất định sẽ làm cho người khắp thiên hạ đến chôn cùng nàng ! Người khắp thiên hạ , tự nhiên cũng bao gồm chính hắn!
"Hi vương gia, ngài đang làm gì vậy ?" Phượng Hoa hoảng sợ mở miệng, nhìn Hiên Viên Vô Thương đang bóp cổ thái hậu , chạy nhanh tiến lên lôi kéo cánh tay của hắn .
Hắn động cũng không động, nhẹ nhàng vung tay lên , nàng liền giống như lá rụng mùa thu , nhẹ nhàng bay ra ngoài, hung hăng nện xuống đất. .
"Bổn vương hỏi ngươi một lần cuối cùng , Tam nhi đâu?" Tay đã bắt đầu xiết chặt, gương mặt tuyệt mỹ tràn đầy sát ý , hắn hơi dùng lực bóp cổ làm thái hậu ngửa đầu , hoảng sợ cầm lấy tay hắn, le đầu lưỡi, suýt nữa tắt thở
Đứt quãng mở miệng: "Ở . . . . . Ở nội điện!"
Một tay ném nàng xuống đất, chén trà trên bàn cũng bị lực đạo thổi bay , rơi nát, thái hậu liền ngã lên mảnh vỡ của chén trà kia. . . . . .
"Thái hậu!"
Hắn vội vàng xông vào nội điện. . . . . .
"Hi vương gia! Ngài không thể vào đi!" . . . . . .
"Hi vương gia!" . . . . . .
Một cước đá văng cửa , liền thấy người mà hắn tâm tâm niệm niệm , hoàn hảo không tổn hao gì ngồi ở trên giường, quay đầu có chút kinh ngạc nhìn hắn. . . . . .
Toàn thân căng cứng như dây cung nháy mắt giãn ra, dung nhan tuyệt mỹ nở rộ một cái lúm đồng tiền , vài bước đi nhanh xông lên trước, nàng chỉ cảm thấy hoa mắt, bản thân đã bị hắn ôm vào trong lòng. . . . .
Hắn gắt gao ôm nàng, giống như muốn đem nàng nhập vào trong thân thể mình, thân mình có chút run run, hốc mắt hơi hơi phiếm hồng: "Tam nhi, nàng không có việc gì, thật tốt!" Kém một chút, còn kém một chút , hắn sẽ mất đi nàng rồi !
Trên mặt nàng nở một nụ cười kiều diễm như hoa , ôm lấy hắn: " Ừ, ta không sao!" Bàn tay trắng nõn nhè nhẹ vỗ về lưng của hắn , trấn an cảm xúc của hắn .
Sau một lúc lâu, hắn buông ra nàng, vuốt mặt nàng, cảm thụ được độ ấm trên mặt nàng , dung nhan như cánh hoa đào lộ ra một nụ cười ngây ngốc : "Tam nhi không có việc gì, Tam nhi của ta không có việc gì!"
Đầu ngón tay còn hơi có chút run rẩy , nàng bắt lấy tay hắn, nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của hắn : "Tốt lắm, Thương Thương, người ta không có việc gì!" Vì sao người suýt nữa bị giết , đi dạo một vòng qua Quỷ Môn quan là nàng mà bây giờ còn phải an ủi hắn ? Đây là thói đời gì a!(diendanlequydon.com)
Hắn lôi kéo tay nàng, đi ra ngoài: "Tam nhi, chúng ta đi!" Giờ khắc này, cái gì hắn cũng không nghĩ quản, cái gì cũng không muốn, thầm nghĩ mang theo nàng đi, đi được càng xa càng tốt, rời xa phân tranh, đi tới một nơi chỉ có hai người bọn họ !
"Đi đâu?" Nàng ở phía sau hắn vội vàng mở miệng, tư sấm cấm nội cung là tội chết , Thương Thương liền như vậy chạy vào, còn lôi kéo nàng đi ra ngoài, này. . . . . .
"Đi nơi nào cũng được !" Dù sao không thể đứng ở nơi này, thái hậu tiện nữ nhân kia sẽ không bỏ qua Tam nhi , nhưng là nàng cố tình lại là mẹ ruột của Mặc và Triệt . Nếu như bị bất đắc dĩ, hắn không nghĩ đối nàng hạ sát thủ.
"Không được!" Nàng dừng lại , túm tay hắn, " Nếu chúng ta cứ như vậy mà đi , huynh có nghĩ tới kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì hay không ?"
Hắn xoay người nhìn nàng: "Thương Thương không cần! Mặc kệ phát sinh chuyện gì, Thương Thương đều có thể đứng vững!" Không có gì so với mất đi nàng làm hắn càng không thể thừa nhận
"Nhưng là cha ta và ca ca của ta thì sao ?" Nàng là người xuyên không mà đến , danh tiết ở trong mắt nàng đều là chó má, nếu là để ý, mới không phải nàng Vũ Văn Tiểu Tam! Nhưng là nàng cũng không tưởng bởi vì tình yêu của nàng mà liên lụy những người chân chính yêu nàng, quan tâm nàng !
"Có ta ở đây, bọn họ không có việc gì!" Hắn nói xong, có chút suy sụp buông tay nàng, hắn có thể cam đoan bọn họ vô sự, nhưng không cách nào lại cam đoan Vũ Văn Cảnh Thiên giữ lại vị trí Trấn Quốc tướng quân ở lại Hiên Viên đế quốc !
"Thương Thương, không cần như vậy!" Nàng chủ động nắm giữ lấy hắn. . . . . .
Nàng thích bộ dáng bày mưu nghĩ kế của hắn , thích ngạo khí không gì để ở trong mắt của hắn : " Thương Thương mà ta nhận thức , cũng không thế này!"
Hắn ngẩng đầu, vuốt tóc
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.