Hãn Phi Bổn Vương Giết Chết Ngươi
Quyển 1 - Chương 60: Kẻ có tiền rón ra rón rén
Mê Loạn Giang Sơn
08/04/2014
"Được rồi, không còn sớm, cần phải trở về!" Vũ Văn Tiểu Tam nói rồi đứng lên, chợt quay đầu nhìn nhìn lại sấp ngân phiếu cùng cái ngọc bài kia, sau đó rất sợ Hiên Viên Vô Thương cướp với nàng, rất nhanh đem chúng nó nhặt lên, giấu vào ngực.
Dung nhan tuyệt mỹ dở khóc dở cười, nha đầu kia, tham của cũng không che giấu một chút nào hết!
Trải qua hôm nay, tâm tình của hắn có chút trầm trọng, vốn chuẩn bị cùng Ngạo nói chuyện, muốn Ngạo hưu nàng, chính mình thì cưới nàng về, thế nhưng hắn lại quên thân thể của mình!
Hắn lại một lần nữa do dự, nếu như liều lĩnh cùng nàng cùng một chỗ, lại không thể bên nàng đến già, có phải quá ích kỷ hay không?
"Thương Thương, ngươi đang suy nghĩ gì?" Mỗ nữ thấy hắn vẻ mặt trầm tư, khó hiểu mở miệng.
Hắn dương môi cười, dung nhan tuyệt sắc làm cho người ta mê say, sau đó nhẹ giọng mở miệng: "Không nghĩ gì cả, đi thôi."
Nhìn thấy lúm đồng tiền tuyệt mỹ của hắn, mỗ nữ mũi suýt nữa phun ra chất lỏng ấm ấm! (E hèm...)
Nam nhân này, không có việc gì lớn lên đẹp trai như vậy làm cái gì, nếu là hắn mỗi ngày nhìn nàng cười, thật không biết nàng có thể thiếu máu hay không a!
...
Khách sạn lầu hai, mắt Mộc Thanh Y thường thường quét về phía nhã gian kia...
Thấy hắn nhìn về hướng kia sững sờ, hoàng y nam tử bên cạnh hắn thực sự nhịn không được mở miệng: "Thanh Y, ngươi nhìn cái gì bên kia vậy?"
Tâm trạng vô cùng khó hiểu, theo phương hướng nhìn thì là gian phòng bên kia của Hi vương gia, hắn sẽ không phải cũng muốn đoạn tụ đi? Vậy mình mỗi ngày cùng hắn cùng một chỗ chẳng phải là rất nguy hiểm? Hoàng y nam tử nghĩ tới đây, lập tức đem băng ghế của mình xê dịch ra sau, tốt hơn là cách hắn xa một chút!
Mộc Thanh Y vừa nghe hắn nói, ngẩn ra, có chút khó hiểu, hắn cũng không biết hai mắt của mình vì sao phải nhịn không được nhìn bên kia, nhìn nhìn lại động tác dịch chuyển băng ghế của bạn tốt, mặt tối sầm: "Chớ suy nghĩ quá nhiều, ta đối với ngươi không có hứng thú!"
Hoàng y nam tử vừa nghe, lập tức đem băng ghế dịch chuyển trở về, cười hì hì mở miệng: "Không có hứng thú là được rồi, không có hứng thú thì ta an tâm!"
Chợt ... Cửa bên kia mở ra ...
Ánh mắt của mọi người trong khách sạn điều xoay qua chỗ khác, bọn họ ở trong này đợi lâu như vậy, chính là muốn xác nhận một chút là có phải giống như những gì bọn hắn nghĩ hay không, cửa kia vừa mở ra, chỉ thấy trên mặt tuyệt mỹ nam tử tràn đầy ý cười mị hoặc, tâm tình hình như rất tốt...
Mà vị tiểu công tử thông minh lanh lợi, kể chuyện xưa của nhị vương gia cùng tam vương gia cho bọn hắn nửa ngày, môi đỏ mọng nhẹ sưng, trên cổ trơn bóng, còn có một vết hôn hết sức rõ ràng...
Không hẹn mà cùng nuốt xuống một ngụm nước bọt, sau đó bất động thanh sắc cùng nhau đem đầu quay lại, bọn họ cái gì cũng không có thấy, hiện tại trong lòng cũng không có tưởng tượng ra bất cứ sự tình xấu xa gì, thực sự!
Mộc Thanh Y nhìn một màn này, lại hơi có chút không thoải mái, nhéo nhéo mày, cũng không biết chính mình không thoải mái chỗ nào, quay đầu tiếp tục cùng các huynh đệ uống trà...
Đám người Đình Vân biểu tình cùng tâm tình đều cực kỳ phức tạp, bọn họ thực sự rất muốn biết vừa rồi có phát sinh cái gì hay không, thế nhưng lại rất sợ biết... Sợ là bọn hắn khó có thể tiếp thu đáp án.
Nhìn nhìn Tiểu Nguyệt bị Liên Sương xốc lên, mỗ nữ sắc mặt bất thiện mở miệng: "Ai đánh nàng bất tỉnh? Không muốn sống nữa ư!"
"Chính nàng té xỉu !" Liên Sương ăn ngay nói thật.
Thế là một vẻ mặt cực độ lo lắng xuất hiện trên mặt nàng, khóe mắt rưng rưng, có chút bi thương mở miệng: "Nàng hôn mê, làm sao bây giờ?
Liên Hoa cho rằng nàng lo lắng an toàn của Tiểu Nguyệt, thế là mở miệng nói: "Không là đại sự gì, không bao lâu nữa nàng sẽ tỉnh !"
"Ta đương nhiên biết không phải là đại sự gì, thế nhưng nàng nặng như vậy, ta làm sao khiêng nàng trở về a?" Mỗ nữ mặt như đưa đám, nàng sau này thực sự không nên mang Tiểu Nguyệt theo, cư nhiên gây ra phiền phức lớn cho nàng như vậy!
Liên Sương co quắp khóe miệng có chút không biết nói gì, làm lo lắng nửa ngày chính là vì chuyện này sao!
Đình Vân quay mặt đi, không đành lòng nhìn biểu tình Liên Sương, hắn đã thành thói quen, tư duy trong đầu tam vương phi này, căn bản là không thể so sánh với người bình thường!
Liên Sương rất là không nói gì ấn huyệt nhân trung* Tiểu Nguyệt, mỗ thị nữ yếu ớt tỉnh lại...
Nhìn nhìn tiểu thư nhà bọn họ, lại nhìn tình hình bên này, chỗ trống trong đầu dần dần khôi phục rõ ràng, sau đó vẻ mặt cầu xin nhìn Hiên Viên Vô Thương, ánh mắt nói: Vô Thương vương gia, ngươi sẽ không tố giác chúng ta đi?
"Được rồi, đi thôi!" Vũ Văn Tiểu Tam nhìn đức hạnh không tốt kia của nàng, than nhỏ trong lòng, có một nha hoàn so với mình còn sợ chết hơn, thật là sự tình rất đau xót a!
"Thương Thương, người ta đi trước." Mỗ nữ lưu luyến nhìn hắn, trong đầu chợt hiện lên tình cảnh vừa rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng...
Tuyệt mỹ dung nhan Hiên Viên Vô Thương cũng ẩn ẩn có xu thế đỏ dần, gật gật đầu, chợt , mắt quét đến vết hôn trên cổ nàng, ánh mắt căng thẳng: "Tam nhi, cổ của ngươi..." Nếu như trở lại sẽ bị người nhìn ra!
"Không có việc gì không có việc gì! Sẽ nói bị muỗi cắn!" Mỗ nữ vẻ mặt thờ ơ.
Sặc... Có muỗi lớn như vậy sao?
Tiểu Nguyệt ở một bên co quắp khóe miệng, đây là tình huống gì ? Nàng chỉ là té xỉu một chút, như thế nào liền xảy ra chuyện người thường không thể lý giải đi?
"Thương Thương tạm biệt, người ta sẽ nhớ ngươi !" Mỗ nữ giả vờ thâm tình nhìn hắn, chớp mắt cực nhanh...
Tiểu Nguyệt ở một bên đổ mồ hôi, tiểu thư, biểu tình của ngươi có thể đừng quá giả tạo hay không?
Sau đầu Hiên Viên Vô Thương ẩn ẩn chảy đầy mồ hôi ... Ho nhẹ một tiếng, gật gật đầu: "Thương Thương cũng sẽ nhớ Tam nhi !"
Đám người Đình Vân có chút chịu không nổi đỡ trán, tam vương phi biểu diễn giả tạo như thế, vương gia vậy mà còn phối hợp diễn, thực sự là... Quá đả kích bọn họ !
...
Bọn thị vệ ở cửa mở một con mắt nhắm một con mắt nhìn hai bóng dáng hèn mọn tiến vào vương phủ, lúc này trời đã sắp tối...
Vũ Văn Tiểu Tam cúi thấp thắt lưng, rón ra rón rén đi ở phía trước, Tiểu Nguyệt cũng bắt chước bộ dáng của nàng, rất là hèn mọn theo ở phía sau...
Hai người dọc theo góc tường liên lục sờ soạng mà đi, Tiểu Nguyệt khó hiểu mở miệng: "Tiểu thư, chúng ta tại sao phải cẩn thận như thế?" Lúc nãy ở trên đường về vương phủ nàng cũng nhìn chung quanh , bộ dáng như sợ bị người phát hiện .
Sắc mặt người phía trước cứng đờ, sờ sờ ngân phiếu cùng cái ngọc bài nhỏ trong ngực, bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn nàng: "Ngu ngốc! Chúng ta bây giờ là người có tiền, kẻ có tiền ngươi hiểu hay không? Khó tránh khỏi có rất nhiều người đỏ mắt, muốn mưu tài sát hại tính mệnh! Vì thế chúng ta cần cực kỳ cẩn thận!"
Một giọt mồ hôi chảy xuống...
"Tiểu thư, kẻ có tiền đều mỗi ngày lúc ra cửa, nhìn chung quanh, liền bước đi cũng rón ra rón rén sao?" Tiểu Nguyệt vẻ mặt dại ra nhìn bóng lưng của nàng, chẳng lẽ mỗi kẻ có tiền đều phải hèn mọn như vậy
"Ha ha ... Cái này mà ngươi cũng không biết ? Trải qua nghiên cứu của tiểu thư nhà các ngươi, kẻ có tiền lúc ra cửa, tuy rằng thoạt nhìn thái độ một chút cũng không để ý, thế nhưng trên thực tế bọn họ đều tai nghe tám hướng, mắt cũng vụng trộm quan sát, , bản tiểu thư là bởi vì lần đầu tiên có tiền, vì thế phòng bị không được tự nhiên như vậy, về sau từ từ cải thiện thì tốt rồi!" Mỗ nữ nói xong, lại rón ra rón rén đi phía trước. . . . . .
Tiểu Nguyệt sau đầu xuất hiện một giọt mồ hôi lạnh... Rất là không biết nói gì rón ra rón rén đi theo sau nàng...
Bây giờ nàng đột nhiên thật hoài niệm lúc các nàng không có tiền, nếu như mỗi ngày đi như vậy... Tưởng tượng một chút đầu liền đau!
Chạy tới núi giả bên kia, rất nhanh lấy y phục rồi thay trong sơn động, sau đó khom người, lại lần nữa rón ra rón rén đi ra...
Tiểu Nguyệt cảm giác đầu đều nhanh nổ! Cái dạng này thực sự rất hèn mọn a!
Đi chưa được mấy bước, nghe thấy bên kia núi giả, một giọng nữ vang lên: "Trắc vương phi tỷ tỷ, ngươi nghĩ như thế nào?"
Mỗ nữ mày nhăn lại, quay đầu hướng Tiểu Nguyệt "Xuỵt" một tiếng, sau đó dọc theo khe nhìn sang, Nguyệt Vô Hạ đứng ở bụi hoa khác, hái một đóa mẫu đơn, nhẹ nhàng chơi đùa ... Mà Mục Điệp Y thì nịnh nọt đứng một bên...
Vũ Văn Tiểu Tam do dự một chút, liền bắt đầu nghe trộm...
"Điệp muội muội cái chủ ý này thật là vô cùng tốt , nhất định phải khiến con tiện nhân Vũ Văn Tiểu Tam kia trọn đời không thể trở mình!" Thanh âm Nguyệt Vô Hạ thâm độc vang lên. Gì? Còn muốn nàng trọn đời không thể trở mình? Nàng thật muốn biết cái chủ ý tốt gì mà có thể phá hủy nàng! Lập tức lại có chút không biết nói gì, hai người kia thật là khờ, có chủ ý gì sao không vào phòng mình mưu đồ đi, tự dưng chạy đến núi giả bên này nói chuyện cho nàng nghe? Nàng đã đả bại các nàng nhiều lần, nếu như lần này lại tiếp tục thật sự làm cho nàng thấy ngượng ngùng!
Tiểu Nguyệt mắt mang kinh khủng nhìn Vũ Văn Tiểu Tam, trắc vương phi muốn hại tiểu thư?
Mục Điệp Y lấy ra một bình nhỏ: "Cái cực phẩm mị dược này là ca ca ta giúp ta tìm, cho dù là nữ tử trinh tiết đi nữa, một khi uống vào cũng sẽ biến thành dâm phụ, đến lúc đó sẽ tìm mấy nam nhân tiến vào... Hừ hừ, đến lúc đó làm phiền trắc phi tỷ tỷ đem vương gia dẫn tới!"
"Vậy đêm mai hành động?" Nguyệt Vô Hạ mở miệng hỏi.
"Đêm mai? Quá tiện nghi cho ả! Sáng sớm ngày mai chúng ta liền động thủ! Sáng sớm chính là thời gian con người buồn ngủ nhất, dễ dàng đắc thủ, muội muội đã an trí trong vương phủ , hơn nữa muội muội đã tìm hiểu qua, vương gia ngày mai không cần lâm triều, tối nay vương gia cũng tất nhiên ở chỗ tỷ tỷ nghỉ ngơi, tỷ tỷ chỉ cần sáng mai..." Thanh âm kéo dài....
"Được!" Nguyệt Vô Hạ rất là hài lòng cười cười.
Ái chà... Thì ra là loại chủ ý này a! Thật không có sáng ý ! Vũ Văn Tiểu Tam thật muốn chạy ra chỉ giáo các nàng, hại người độ mạnh yếu không đủ như vậy, còn đặc biệt dùng để đối phó Vũ Văn Tiểu Tam nàng, xác xuất thành công quá thấp!
Bởi vì nàng kiếp trước có một người bạn, là học giả chuyên môn nghiên cứu mị dược dược vật kỹ thuật cao, vì thế cũng có chút liên quan, đối với vài thứ kia nàng hiểu rõ vô cùng, chỉ cần dựa vào các loại thành phần, là nàng có thể đoán được.
Aiz... Hai người này, trời đã tối rồi, còn mò đến nơi đây thần thần đạo đạo suy tính rõ ràng không phải người có chỉ số thông minh cao để làm việc a!
Là sáng sớm ngày mai? Đúng lúc chiều mai nàng đáp ứng Mộc Thanh Y kể tiếp chuyện của hai vị vương gia cho bọn hắn, ngay cả thời gian cũng chọn giúp nàng, thực sự là hai người tốt! Vũ Văn Tiểu Tam hài lòng gật gật đầu!
Sau đó quay đầu nhìn Tiểu Nguyệt, nổi giận bĩu môi, ý bảo, chúng ta đi thôi...
Tiểu Nguyệt cũng rất là giận dữ, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, chúng ta có nên đi ra, vạch trần các nàng, sau đó ngài lại hung hăng trách phạt các nàng!"
"Hắc hắc... Không nên tức giận, không nên tức giận, chúng ta bây giờ ra, nói không chừng các nàng lập tức nói chúng ta nghe sai rồi, không thừa nhận, chúng ta vẫn là đi về trước đi, thu thập các nàng có rất nhiều biện pháp, chờ chúng ta trở về rồi hãy nói!" Vũ Văn Tiểu Tam nói thật nhanh, lại rón ra rón rén sờ soạng đi ra.
Tiểu Nguyệt vừa nghe cảm thấy có lý, theo nàng sờ soạng một lát, lúc sắp đến tẩm cung, Vũ Văn Tiểu Tam tăng nhanh bước chân: "Mau! Mau!"
Tiểu Nguyệt rất là khó hiểu mở miệng hỏi: "Tiểu thư, tại sao lại gấp trở lạinhư vậy !"
Mỗ nữ mặt liền đen lại! Ngu xuẩn! Quay đầu: "Ngươi rốt cuộc muốn ta nói mấy lần? Chúng ta bây giờ là kẻ có tiền! Kẻ có tiền! Ngực của tiểu thư nhà các ngươi giấu nhiều tiền như vậy, không mau trở về giấu kỹ, kêu ta làm sao yên tâm a!"
Ách... Được rồi... Tiểu Nguyệt sau đầu rơi xuống một giọt mồ hôi lạnh, rất nhanh theo nàng vào phòng...
"Giấu ở nơi nào đây, rốt cuộc giấu ở nơi nào được đây..." Mỗ nữ ở trong phòng nhìn xung quanh, chợt , ánh mắt dừng lại trên giường...
Chạy tới, đem tiền đặt ở phía dưới chăn...
Nghĩ nghĩ..."Không được! Không an toàn!" Sau đó lấy ra ...
Lại nhìn nhìn tủ quần áo... Chạy tới, đem ngân phiếu giấu kỹ ở giữa mấy bộ y phục... Đóng cửa tủ treo quần áo, hô một hơi, biến sắc... Lại mở cửa ra: "Vẫn là không ổn..." Sau đó lại lấy ngân phiếu ra, tiếp tục nhìn chung quanh...
Tiểu Nguyệt sau đầu là một loạt nồng đậm hắc tuyến, nhìn hành động của tiểu thư nhà nàng, tiểu thư, có cần khoa trương như vậy không?
Nhìn nhìn bình hoa bên kia, hấp tấp chạy tới...
Tiểu Nguyệt nhìn nàng vọt tới phía mình, lập tức né qua một bên... Quay đầu lại thì thấy tiểu thư nhà bọn họ ôm cái bình hoa kia, nhìn trái nhìn phải... Sau đó đem hoa lấy ra, đem ngân phiếu một cái lại một cái xếp lại, bỏ vào, hài lòng cười: "Ha ha, bỏ vào như vậy, cho dù người khác muốn trộm, cũng không trộm được!"
Dứt lời lại đem hoa cắm trở về...
Chợt , biến sắc..."Tiểu Nguyệt, hoa tươi này là mỗi ngày đều đổi sao?"
"Dạ, đúng vậy tiểu thư."
Sau đó lại nhìn thấy người nọ đem hoa tươi rút ra, cố sức đem ngân phiếu đổ ra..."Cái này không thể được, nếu lúc bọn hắn đổi hoa, lỡ như cành cây của hoa đem ngân phiếu của ta kẹp ra luôn thì làm sao bây giờ? Vẫn là đổi nơi khác tốt hơn..."
Tiểu Nguyệt đính đầu đầy hắc tuyến nhìn nàng... Tiểu thư, ngươi thật sự quả quyết a!
Cuối cùng... Mỗ nữ lại chạy về giường, đem chăn mở ra, đem bảy vạn lượng ngân phiếu ra bỏ vào sáu vạn lượng ngân phiếu, sau đó để lại một vạn lượng để tiêu xài, lại nhìn Tiểu Nguyệt mở miệng: "Còn không qua đây giúp!"
"A!" Tiểu Nguyệt đáp một tiếng, trán đầy hắc tuyến, đi qua giúp nàng đem chăn vá lại.
Xử lý tốt, Vũ Văn Tiểu Tam thở phào nhẹ nhõm, chợt sắc mặt lại biến đổi...
Tiểu Nguyệt mặt đầy kinh sợ nhìn nàng, tiểu thư sẽ không lại cảm thấy không ổn, còn muốn đổi vị trí đi?
"Tiểu Nguyệt, ngươi phải nhớ kỹ, sau này chăn giường này chính là sinh mạng chúng ta, ném gì cũng không thể đem nó vứt đi, biết không?" Vũ Văn Tiểu Tam rất là nghiêm túc nhìn nàng.
Tiểu Nguyệt rất nhanh gật đầu, tiểu thư, chỉ cần lão nhân gia ngài không đổi chỗ giấu ngân phiếu, nói cái gì ta đều đáp ứng ngươi!
Sau đó mỗ nữ lại nhéo nhéo mày..."Ngươi nói có phải vẫn là không tốt không, chăn lớn như vậy, đến lúc đó..."
"Tiểu thư, rất tốt , thật rất tốt , thật không có chỗ nào so với ở đây tốt hơn, ngài nghĩ đi, sau này mỗi ngày ngài đi ngủ đều đang đắp bạc a!" Tiểu Nguyệt lập tức khuyên giải an ủi, nàng một chút cũng không muốn cùng tiểu thư đem chăn mở ra, lấy tiền ra, lại tìm nơi khác...
"Thực sự?" Mỗ nữ hoài nghi nhìn nàng.
"Thực sự!" Tiểu Nguyệt rất nhanh gật đầu...
Vũ Văn Tiểu Tam lại lần nữa nheo mày suy tư một lát: "Được rồi, vậy để ở chỗ này !"
Sau đó đem khối ngọc bội kia lấy ra, đeo trên cổ, chợt , sắc mặt lại biến đổi: "Tiểu Nguyệt, ngươi nói nếu sợi dây thừng này bị đứt thì làm sao bây giờ? Như vậy khối ngọc bài này liền mất a!"
Tiểu Nguyệt co quắp khóe miệng..."Nếu không, ngài đeo hai dây, đứt dây này còn dây kia a!" Nàng co rúm lại đề nghị.
"Cái chủ ý này không tệ, nhưng là nếu hai dây đều đứt thì sao?" Nheo mày suy nghĩ sâu xa, vỗ đùi, "Có, ta đeo ba dây thì không sao rồi!"
Dứt lời, vui rạo rực đi tìm dây thừng, Tiểu Nguyệt đỉnh đầu đầy hắc tuyến nhìn nàng thích thú đi buộc dây thừng, không nói gì vuốt trán... Nếu không phải sợ tiểu thư nhà nàng lại đi qua đi lại, nàng thật muốn hỏi: Nếu như ba dây thừng đều đứt thì sao?
...
Buổi tối này, Vũ Văn Tiểu Tam ngủ cực không an ổn, rất sợ có người trộm tiền của nàng...
...
"Vương gia, vương phi hôm nay lại xuất phủ !" Ám Ảnh lau mồ hôi trán, bọn họ thật đúng là không phát hiện vương phi xuất phủ như thế nào , nếu không phải khi trở về vương phi đi rón ra rón rén ở vương phủ, làm hắn cho rằng có thích khách, đi qua xem, thì thật không biết lão nhân gia vương phi nàng chạy ra ngoài!
"Đi nơi nào?" Thanh âm băng lãnh vang lên.
Ám Ảnh mồ hôi lạnh ràn rụa: "Vương gia, không biết."
"Không biết?" Bút trong tay Hiên Viên Ngạo dừng lại, quay mặt sang nhìn hắn.
"Không biết vương phi lúc ra ra sao, thuộc hạ chỉ là không lâu trước thấy vương phi trở về, mới biết được hôm nay nàng xuất phủ. Thuộc hạ vô năng, thỉnh vương gia trách phạt!" Ám Ảnh nói, quỳ một chân trên đất.
Hiên Viên Ngạo nheo mày nghĩ nghĩ, phiền muộn phất tay một cái: "Tùy nàng đi!" Tâm trạng lại bắt đầu suy nghĩ, nàng chẳng lẽ là đi gặp hoàng thúc ? Nghĩ vậy tốc độ hạ bút không tự chủ nhanh hơn...
Trong lòng phiền muộn càng thêm nồng đậm...
Nhưng ... Mấy ngày nữa, hắn sẽ thực hối hận khi hôm nay không có theo dõi xem nàng rốt cuộc đi nơi nào !
"Vương gia, đại Tư Không cầu kiến!" Hạ nhân tới báo.
"Mời!" Đã trễ thế này, hắn tới làm gì?
Chỉ chốc lát sau, một nam tử bạch y phiêu nhiên như tiên xuất hiện ở thư phòng vương phủ, thanh âm ôn nhã vang lên: "Vương gia!"
"Công Tôn đại nhân đến đây vì chuyện gì?" Hiên Viên Ngạo nheo mày nhìn hắn, Công Tôn Trường Khanh này là nhi tử của Công Tôn Diệp, mấy tháng trước đột nhiên trở về, tiếp nhận thừa kế đại Tư Không, hiện nay còn không nhìn ra hắn rốt cuộc là bên nào .
"Bệ hạ đem chuyện của Mông Mạn đế quốc giao cho vương gia toàn quyền xử lý, vì thế hạ quan mới đến quấy rầy vương gia!" Bạch y nam tử ôn nhuận như ngọc, khí chất tương tự Hiên Viên Mặc, bất đồng chính là giữa trán có một cỗ khí phách, hơn nữa là chính khí.
Mặt Hiên Viên Ngạo nhìn không ra bất cứ biểu tình gì, lạnh giọng mở miệng: "Công Tôn đại nhân có gì chỉ bảo?"
"Không dối gạt vương gia, hôm nay thừa tướng mời hạ quan cùng về phía ngài ấy, đều nói việc đại nghịch bất đạo, hạ quan vì để an toàn rời khỏi phủ thừa tướng, lúc đó liền đáp ứng . Về sau thừa tướng nói cho hạ quan rằng hắn cùng với hoàng thất Mông Mạn đế quốc sớm có cấu kết, lần này tất nhiên có thể thành đại sự! Thỉnh vương gia dè dặt cẩn thận, chớ trúng gian kế tiểu nhân!" Công Tôn Trường Khanh vẻ mặt chính khí.
Hiên Viên Ngạo vừa nghe, khẽ cười một tiếng, xem ra là người mình: " Lời đại nhân nói, bản vương đã sớm tra được, chỉ là bản vương rất kỳ quái, triều đình người người đều cho rằng bản vương cưới trắc vương phi, tất nhiên là cùng phe với thừa tướng, đại nhân vì cái gì đến bẩm báo bản vương? Nếu bản vương cũng là bên thừa tướng, đại nhân sợ là không thể sống mà rời khỏi đây, đại nhân bẩm báo với hoàng huynh không phải an toàn hơn sao?"
"Bởi vì vương gia không phải ngu ngốc!" Công Tôn Trường Khanh khẽ cười mở miệng, "Bất luận có phải vấn đề chính nghĩa hay không. Mưu phản tất nhiên đều vì đạt được nhiều lợi ích hơn. Mà vương gia bây giờ là thân vương tôn quý nhất Hiên Viên đế quốc, nếu thừa tướng làm hoàng đế, vương gia nhiều nhất cũng chỉ là phò mã, đến lúc đó còn đối mặt với sự phỉ báng bách tính, vương gia hà tất lấy danh tiếng cùng địa vị cao của mình vì hắn mà bị phá hủy? Là thứ nhất!
Thứ hai, hoàng thượng đem chuyện này giao cho vương gia, tất nhiên là thập phần tín nhiệm vương gia, hạ quan dù chạy đi nói cho hoàng thượng, hoàng thượng cũng sẽ chuyển đạt cho vương gia, kết quả cũng giống nhau .
Cuối cùng, cũng là một điểm trọng yếu nhất, Trường Khanh tin vương gia, có thể trở thành một đại chiến thần, tuyệt đối không phải loại người bị mỹ sắc mê hoặc, bất trung bất nghĩa!"
Phân tích ba nguyên nhân đường đường chính chính, cứ như hắn tuyệt đối tin tưởng Hiên Viên Ngạo, kì thực cũng biến thành thuyết phục, hắn đến nơi này là bởi vì tin tưởng Hiên Viên Ngạo hắn nên mới không có trực tiếp đi tìm hoàng huynh, mà là thăm dò hắn đồng thời đến đây thuyết phục.
Đầu tiên là nói về chuyện từ một Thân Vương biến thành phò mã, trong đó nói cho hắn biết mưu phản không có lợi với hắn, ngược lại sẽ tự hạ thấp giá trị của mình, cũng nói cho hắn biết, nếu hắn thật sự làm ra chuyện đó sẽ gặp phải những dạng hậu quả gì, dân chúng chửi rủa, lại nói tới sự tín nhiệm của hoàng huynh đối với hắn, rồi sau đó nhắc đến oai danh của Chiến thần. . . . . .
Con mắt lạnh lùng của Hiên Viên Ngạo nhiễm thêm một chút vui vẻ, xem ra Công Tôn Trường Khanh này là một người tài ba xuất chúng! Nếu hắn không muốn mưu phản, nghe lời của hắn ta, cũng chỉ cảm thấy rất có lý, mà nếu hắn thật sự muốn mưu phản, chắc hẳn giờ phút này cũng sẽ tỉnh táo lại mà bỏ đi ý niệm làm phản.
"Đối với bản vương mà nói, Thừa tướng mưu phản cũng không phải là vì hắn muốn làm Hoàng đế, mà là muốn đẩy Bổn vương ngồi lên đế vị!" Hiên Viên Ngạo nói xong liền nhìn sắc mặt của hắn.
Rồi hai người đồng thời mở miệng: "Bổn vương / Vương gia không phải là người ngu, Thừa Tướng cũng không phải là kẻ ngu!"
Ngay sau đó cả hai đều ngẩn người, cùng nhìn về phía đối phương, một loại tình cảm anh hùng mến anh hùng được nhen nhóm . . . Nói chuyện với người thông minh thật sự không uổng phí!
Thừa tướng cũng không phải kẻ điên. Gióng trống khua chiêng mưu phản vì người khác ư? Hắn bây giờ đã là Thừa tướng dưới một người trên vạn người, đổi bất cứ ai làm Hoàng đế, địa vị của hắn cũng sẽ không cao hơn, cho nên nói hắn không phải người ngu.
Mà Hiên Viên Ngạo cũng không phải là kẻ ngu, làm sao có thể tin tưởng hắn ta (thừa tướng)?
"Công Tôn đại nhân tới đây, có thể bị người phát hiện không?" một nụ cười hiếm hoi xuất hiện trên mặt Hiên Viên Ngạo.
"Thời điểm hạ quan tới cực kỳ cẩn thận, phải hành động sẽ không bị phát hiện!" Công Tôn Trường Khanh rất tự tin nói, vừa bỏ chạy từ phủ Thừa Tướng tới đây, nếu bị người ta phát hiện, hắn chỉ có một con đường chết, hắn cũng đâu có ngu như vậy!
Hiên Viên Ngạo gật đầu một cái: "Như vậy đại nhân hãy nhớ lấy, hôm nay ngươi chưa từng tới Tam vương phủ, mà ngươi và Bản vương đều cùng một dạng, đều là người của Thừa Tướng, biết không?" nụ cười trên gương mặt kiêu ngạo lạnh lùng kia hám chứa ý nghĩa sâu xa . . . . . .
Công Tôn Trường Khanh khẽ cười, gật đầu một cái: "Hạ quan hiểu! Như thế, trước hết hạ quan xin được cáo lui!"
"Đại nhân xin mời!" giờ phút này Hiên Viên Ngạo còn chuẩn bị đưa hắn ra cửa.
Người như Công Tôn Trường Khanh, thông minh, trung thành, chính khí, đáng giá để thâm giao!
"Vương Gia không cần tiễn nữa, hạ quan tự mình đi ra ngoài là được rồi !" Hắn chắp tay nói.
"Cũng được, Bổn vương đưa đại nhân đi ra ngoài, xét ra mục tiêu quá lớn sẽ dễ dàng bị phát hiện." Hiên Viên Ngạo cũng không kiên trì.
Công Tôn Trường Khanh gật đầu cười khẽ, rồi sau đó đạp bước đi ra ngoài. . . . . .
. . . . . .
"Ám ảnh, ngươi đi báo cho hoàng huynh và hoàng thúc biết chuyện tối nay!" lạnh lùng mở miệng, rồi quay trở lại chiếc bàn làm tiếp công việc lúc trước. Công Tôn Trường Khanh là người của bọn hắn, như vậy chuyện sẽ dễ xử lý hơn rất nhiều.
"Dạ!" Ám ảnh lui ra, sau đó mấy cái bóng đen với tốc độ mắt thường không thấy được vọt ra khỏi vương phủ. . . . . .
. . . . . .
Hôm sau. . . . . .
Sáng sớm, Vũ Văn Tiểu Tam đã vội bò dậy, có người muốn hại nàng, tất nhiên nàng phải “tiên hạ thủ vi cường” rồi! Vũ Văn Tiểu Tam nàng đâu phải là loại người dễ bị coi khinh!
( 'Tiên hạ thủ vi cường, hậu thủ vi tai ương' là câu trong Binh pháp Tôn tử, có nghĩa là nếu có thể ra tay trước thì sẽ chiếm thế mạnh, nếu ra tay sau đối thủ thì sẽ gặp tai họa.)
Tiểu Nguyệt giúp nàng mặc quần áo, thấy rất kỳ quái bèn nói: "Tiểu thư, sao hôm nay người dậy sớm như vậy?"
"Hừ hừ, quên chuyện tối ngày hôm qua rồi hả? Họ nói buổi sáng hôm nay sẽ động thủ, cho nên chúng ta phải dậy sớm, mới có thể an tâm đối phó, có biết không?" Vũ Văn Tiểu Tam nghiêng đầu liếc nàng một cái.
"Ừm!" Tiểu Nguyệt gật đầu thật nhanh. Đúng, tiểu thư nhất định phải hảo hảo dọn dẹp đám nữ nhân xấu xa kia! Thật sự là rất quá đáng, vậy mà dám tính kế với tiểu thư nhà bọn họ.
"Tiểu Nguyệt, bây giờ ngươi đã tin rằng: trên cái thế giới này, có rất nhiều người xấu, chỉ có chúng ta mới là người tốt chưa ? Ngươi xem đi, chỉ mới chạy ra khỏi vương phủ vui đùa một chút, khi trở lại đã nghe thấy người khác đối phó với chúng ta như vậy. Cũng may ông trời luôn đứng ở phía người thiện lương, nên mới cho chúng ta vận khí tốt, nghe được điều đó!" Mỗ nữ phát biểu, còn chẳng biết xấu hổ tự xưng là người thiện lương . . . . . .
Tiểu Nguyệt rất nghiêm túc gật đầu một cái: "Đúng! Đám người kia cũng thật là quá đáng, tiểu thư nhất định phải hảo hảo dạy dỗ họ!" Muốn tìm mấy nam nhân tới bại hoại danh tiếng của tiểu thư, thật sự là quá ác độc rồi! Nếu tiểu thư xảy ra chuyện như các nàng nói, vậy còn có đường sống sao?
Rửa mặt xong, Tiểu Nguyệt mở miệng: "Tiểu thư, tiếp theo chúng ta làm thế nào đây?"
"Nàng kia muốn cho ta uống mị dược, ngươi nói sẽ xuống tay ở chỗ nào ?" Vũ Văn Tiểu Tam nhìn chằm chằm vào nàng. Nàng nhất định bồi dưỡng nha đầu Tiểu Nguyệt này cho thông minh hơn, về sau có thể giúp nàng tránh được rất nhiều phiền toái!
"Trù phòng!" ánh mắt Tiểu Nguyệt sáng lên, nhìn nàng.
(trù phòng = phòng bếp)
"Ừm! Coi như là không quá đần! Đi thôi, chúng ta đi ôm cây đợi thỏ!" . . . . . .
Hai người sau khi đi ra, nhanh chóng chạy về trù phòng . . . . . . ở phía sau các nàng, Thanh Trúc đang nhíu nhíu lông mày. . . . . .
Bây giờ còn sớm, trong trù phòng cũng không có người, nhìn kiến trúc bên trong, vô cùng to lớn, một cái bàn rất dài ở chính giữa, hai bên là đồ làm bếp và các loại vật phẩm. . . . . .
Vũ Văn Tiểu Tam đảo mắt một vòng, liền lôi kéo Tiểu Nguyệt trốn dưới gầm bàn . . . Cái bàn này dài khoảng tám mét, chiều rộng cũng phải năm thước, chỉ cần họ không lên tiếng, sẽ rất khó bị phát hiện . . . . . .
(5 thước = 5x 0,25m = 1,25m)
Sau đó, Vũ Văn Tiểu Tam dựa người trên mặt đất chuẩn bị ngủ tiếp, nói với Tiểu Nguyệt: "Chờ lát nữa khi chuẩn bị đồ ăn sáng thì gọi ta." Ha ha ha . . .Cũng may là được làm tiểu thư, nếu như làm nha hoàn, chính nàng sẽ phải ngồi canh cho người khác ngủ!
"Tiểu thư, ngài ngủ ở chỗ này à?" khóe miệng Tiểu Nguyệt giựt giựt.
"È hèm, ta muốn bồi dưỡng tinh thần, buổi chiều còn phải đi Vân Trung Thành kiếm một khoản lớn!" Mỗ nữ hưng phấn nói.
Tiểu Nguyệt run lên, vẻ mặt như đưa đám mở miệng: "Tiểu thư, ngài còn muốn đi kể chuyện về Vương gia và Nhị vương gia ư?"
"Nhất định phải nói rồi, chúng ta phải tích cực kiếm tiền, biết không? Nói mấy câu mà đã có thể kiếm một số lớn như vậy, không đi thì ta mới là kẻ ngu. Bản tiểu thư đã quyết định rồi, về sau mỗi ngày đều chạy tới đó kể chuyện, qua một khoảng thời gian nữa ta nhất định sẽ phát tài!" Dĩ nhiên sau khi nói xong, mỗ nữ còn miêu tả một chút về ảo tưởng tốt đẹp sau khi phát tài to của nàng . . . . . .
"Mỗi ngày à?" Tiểu Nguyệt nuốt một ngụm nước miếng, "Tiểu thư, mỗi ngày ngài đều phải đi kể chuyện ư, lấy đâu ra nhiều ý tưởng như vậy a ! Hơn nữa, mỗi ngày ngài đều nói về Nhị vương gia và Vương gia nhà chúng ta yêu nhau như thế nào, nhưng không thể ở chung một chỗ, không sớm thì muộn những người nghe sẽ chán ghét đấy!"
Nàng đang cố gắng để cho tiểu thư nhà bọn họ bỏ đi cái ý niệm buồn cười này, mỗi ngày đều phải đi, sớm muộn cũng bị Vương gia phát hiện ra rồi họ sẽ bị giết chết!
Mỗ nữ vỗ bốp một cái lên trên gáy của nàng: "Nói ngươi đần thì ngươi đúng là đần! Chờ kể xong chuyện Hiên Viên Ngạo và Hiên Viên Diệu đoạn tụ chi yêu, chúng ta sẽ kể sang “chuyện xưa không thể nói của Hoàng thượng và Thất vương gia’, rồi sau đó nói sang chuyện xưa của các vương gia khác, điều này không phải thú vị rồi sao?"
À? Tiểu Nguyệt hoảng sợ trợn to mắt . . . "Ngài còn muốn nói về hoàng thượng?" Tiểu thư không phải muốn chết đấy chứ? Nói về Vương gia, bị phát hiện thì nhiều nhất cũng chỉ bị đánh đến “bán sống bán chết”, nhưng mà kể về hoàng thượng . . . Đoán chừng cả nhà phủ tướng quân và tam vương phủ sẽ tịch thu tài sản, sẽ bị chém đầu ! Tiểu thư, lá gan của ngài cũng quá to rồi đấy ?!
"Nói về hắn thì sao, nói vài lời cũng sẽ không thiếu đi một lạng thịt, yên tâm, chúng ta sẽ không bị người ta phát hiện đâu!" Mỗ nữ tràn đầy tự tin.
Tiểu Nguyệt gian nan nuốt xuống một ngụm nước miếng, cảm giác thấy tiền đồ ảm đạm không có ánh sáng . . . Trong đầu của nàng đã hiện lên hình ảnh mình và tiểu thư cùng bị trói rồi bị chặt đầu ở giao lộ chỗ dân chúng họp chợ!
(Giao lộ: ngã 3, ngã 4 đường...chỗ tiếp giáp giữa các con đường. Ngày xưa thường chém đầu tử tù ở các giao lộ chỗ họp chợ để mọi người tiện tới xem nhằm thị uy, đời Minh- Thanh tử tù cao cấp thì chém ở Ngọ môn- cửa chính phía nam của cung vua )
Quay đầu qua, đang muốn khuyên giải mấy câu với tiểu thư thì nhìn thấy nàng kia đã ngủ rồi . . .
Vì vậy, đành xoay đầu lại mà xót xa than thở cho cuộc sống bi thảm của mình . . . Nàng phát hiện ra từ khi nàng đi theo tiểu thư nhà bọn họ, cuộc sống hàng ngày trôi qua vô cùng kích thích, phong phú, nhưng cũng cực độ nguy hiểm! Cái mạng nhỏ này luôn như chỉ mành treo chuông ! Ô ô ô . . .
Mở to hai mắt chờ đợi rất lâu, rốt cuộc người của trù phònglục tục đi vào chuẩn bị đồ ăn sáng, lấy tay chọc chọc tiểu thư nhà bọn họ . . . . . .
Vũ Văn Tiểu Tam vốn đang lơ mơ ngủ, bị nàng đâm một cái tự nhiên lập tức tỉnh táo, hai mắt khôi phục vẻ trong sáng, cùng nhau ở dưới gầm bàn nhìn đôi chân của mọi người trong trù phòng. . . . . .
Người ta đi tới đi lui tới . . . Nàng thế mới biết thì ra hàng ngày ở vương phủ, ngay cả trù phòngcũng có nhiều người hầu hạ như vậy! Một lần nữa cảm thán, “xuyên qua” là một việc dễ dàng để người nghèo trở thành kẻ giàu, thật là tốt!
Đợi một lúc, cho đến khi Vũ Văn Tiểu Tam bị hun khói tới mức không chịu nổi, rốt cuộc thì có một nha hoàn đi tới trù phòng . . . . . .
"Cố thúc, sớm như vậy đã vội vàng chuẩn bị ăn trưa rồi hả ?" Vũ Văn Tiểu Tam ở dưới mặt đất liếc trộm lên trên, cũng chỉ có thể nhìn thấy quần áo trên nửa thân dưới của nha hoàn kia, xem ra là một nha hoàn nhị đẳng của vương phủ.
Âm thanh của một nam nhân trung niên mang theo ý cười vang lên: "Đúng vậy, nha đầu Thu Cúc, rất lâu không gặp được ngươi rồi, hôm nay sao lại tới trù phòng vậy ?"
"Còn không phải do phu nhân đói bụng không đợi nổi, khiến ta phải tới đây xem một chút!" giọng nói làm ra vẻ bất đắc dĩ.
"Việc này cũng không hay lắm, trước tiên chúng ta phải chuẩn bị đồ ăn cho Vương Gia, vương phi và trắc vương phi, đồ ăn của các phu nhân còn chưa chuẩn bị xong! Nếu không ngươi hãy đợi chút đi ?" Nam tử được gọi là Cố thúc lại mở miệng.
"Được rồi!" Thu Cúc kia thở dài một cái rồi nói tiếp, "Ai là người làm ngọ thiện (bữa ăn trưa) cho vương phi vậy?"
"Người mặc áo trắng bên kia, ngươi hỏi ngọ thiện của vương phi làm cái gì?" giọng nói có chút khó hiểu của Cố thúc vang lên.
"Không có gì, là phu nhân muốn biết đồ ăn của mình và vương phi có sự khác biệt hay không thôi ! Ngài cung biết đó, các nữ nhân đều có những ý nghĩ này mà !" Thu Cúc mở miệng cười.
“Con ranh này, nói bậy như vậy ngươi không lo lúc quay về sẽ bị phu nhân nhà các ngươi đánh hả!" Một âm thanh của người nữ tử trung niên vang lên, nhưng trong giọng nói không che giấu được sự vui vẻ.
"Chỉ cần Cố thúc cùng Cam thẩm không nói, ai sẽ biết chứ!" Thu Cúc cười hì hì.
Không nhìn thấy cảnh tượng trước mặt . . . Vũ Văn Tiểu Tam lập tức mang theo Tiểu Nguyệt đi dọc theo góc bàn tiến ra phía trước rồi nghiêng mắt đế nhìn . . . . . .
Lần này rốt cuộc nhìn thấy rõ ràng dung mạo của nàng ta, diện mạo thường thường, nhưngđúng là thị tỳ cận thân bên cạnh Mục Điệp Y! Mục Điệp Y này thật ngu xuẩn, cứ thế để cho thị tỳ cận thân nàng ra tay! Chuyện này nếu như bị tra ra được, người chết nhất định là nàng! Mà Nguyệt Vô Hạ rất có thể sống chết mặc bay, ôi chao . . . Quả nhiên có sự chênh lệch giữa những người thông minh!
Chỉ thấy Thu Cúc này đứng ở bên cạnh cái hũ, tựa như đang lơ đãng đùa bỡn móng tay của mình. . . . . .
Tiểu Nguyệt có chút nóng nảy . . . Lại thấy Vũ Văn Tiểu Tam quăng cho nàng một ánh mắt ám chỉ bình tĩnh chớ nôn nóng . . . . . .
Một hồi lâu . . . những người khác trong trù phòng đều quay mặt ra chỗ khác, Thu Cúc nắm chặt cơ hội, đổ thật nhanh một túi bột thuốc vào trong cái hũ. . . . . .
Tiểu Nguyệt đang muốn xông ra hiện trường túm lấy cái túi, lại bị vương phi nhà nàng đè lại . . . . . . quay đầu lại nhìn nàng có vẻ khó hiểu. . . . . .
Lại thấy Vũ Văn Tiểu Tam cho nàng một ánh mắt ý bảo tin tưởng nàng, mỗ thị nữ kích động ngay sau đó bình tĩnh trở lại, nhất định là tiểu thư còn có chủ ý tốt hơn!
Đương nhiên là nàng có chủ ý tốt hơn, có người trăm phương ngàn kế đối phó nàng như vậy, nếu như nàng không trả lại nguyên vẹn, chẳng phải là quá tiện lợi cho nàng ta à! Nàng, Vũ Văn Tiểu Tam từ trước đến giờ đều tính toán chi li, có thù oán phải báo! Nếu phá hỏng nàng ta ngay tại đây, cũng thật lãng phí công sức họ phải tới đây từ sáng sớm rồi ngồi chờ lâu như vậy! Nếu Mục Điệp Y đó ưa thích nam nhân như vậy, thì hãy đưa cho nàng ta là tốt rồi!
Sau khi Thu Cúc bỏ dược xong, thấy hơi hoảng sợ, vội vội vàng vàng giấu kỹ tờ giấy kia, rồi sau đó làm ra vẻ sốt ruột không chờ nổi: "Cố thúc, còn bao lâu nữa vậy ?"
"Còn phải một lúc nữa, ngươi không kịp đợi hãy đi về trước, xong rồi ta cho người đi thông báo với ngươi!" Cố thúc mở miệng.
"Vậy thì làm phiền Cố thúc rồi, nếu ta không trở về thưa chuyện, sợ rằng phu nhân không tha cho ta!" Thu Cúc nói xong bèn cất bước rời đi.
"Ừ. . . . . . Ngươi đi về đi . . . . . ."
Đợi nàng đi xa, Cam thẩm lên tiếng: "Sao ta cứ cảm thấy nha đầu này hôm nay có chút cổ quái?"
"Có cái gì cổ quái chứ ? Chỉ là một cái nha đầu thích nói đùa thôi! Ngươi còn không làm cơm nhanh lên một chút, đừng để cho các phu nhân sốt ruột chờ đợi nữa !" Xem ra Cố thúc mặc dù là người đại khái qua loa có nét thô lỗ, nhưng tâm tư rất tốt!
Vũ Văn Tiểu Tam nhìn Tiểu Nguyệt một cái, hai người cùng nhau từ dưới đáy bàn chui ra. . . . . .
Làm một đám người bị dọa sợ, một nam nhân thoạt nhìn bộ dạng cũng rất trung hậu thành thật nhìn bọn họ mở miệng: "Các ngươi là…?" Nhìn quần áo, hẳn là một vị phu nhân.
"Nhìn thấy vương phi còn không hành lễ!" Tiểu Nguyệt lập tức mở miệng.
Người trong phòng bếp lập tức quỳ xuống: "Bái kiến vương phi, vương phi vạn phúc kim an!"
"Ừ! Đứng lên đi! Ai là quản sự phòng bếp này?" Nàng nhẹ nhàng đảo qua, không giận mà uy.
Ai cũng biết vị tân vương phi này, ngay cả vương gia đều không để vào mắt, vì thế mọi người đều run sợ, vâng vâng dạ dạ ...
Nam tử vẻ mặt trung hậu mở miệng: "Vương phi, là tiểu nhân! Tiểu nhân tên Cố Bình An, bọn họ còn gọi ta Cố thúc!"
Một phụ nhân bên cạnh hắn gật gật đầu: "Tiểu nhân là Nhị quản sự phòng bếp, mọi người đều gọi là Cam thẩm!"
"Ừ!" Vũ Văn Tiểu Tam gật gật đầu, hai người này thoạt nhìn đều rất hiền hậu, nhân phẩm hẳn là cũng không tệ. Không ngờ Hiên Viên Ngạo còn rất tinh mắt, phòng bếp là nơi quan trọng nhất liên hệ đến an nguy của mọi người, nên cho người thành thật đến quản , thế nhưng quá thành thật , lại khó tránh khỏi có sơ hở.
"Vương phi, thứ cho tiểu nhân nhiều chuyện, ngài tại sao lại ở dưới đáy bàn?" Cố Bình An mở miệng hỏi.
"Bản vương phi sáng sớm đói bụng, muốn tới đây tìm xem có gì ăn hay không, kết quả nhìn thấy phòng bếp không có ai, liền cùng nha đầu cùng nhau ở dưới đáy bàn đợi một hồi." Mỗ nữ một khi nói dối vĩnh viễn đều mặt không đỏ khí không suyễn.
"A! Đồ ăn sáng của Vương phi đã xong rồi, ở bên kia!" Cố thúc lập tức mở miệng.
Vũ Văn Tiểu Tam liếc mắt nhìn cái bình bị bỏ thêm nguyên liệu kia một cái, sau đó mở miệng: "Không vội, vừa rồi bản vương phi thấy có tới một nha hoàn, là của Điệp phu nhân đi?"
Cố Bình An gật gật đầu: "Bẩm vương phi, là thiếp thân tỳ nữ Thu Cúc của Điệp phu nhân!"
" Đồ ăn sáng Điệp phu nhân xong chưa?" Nhẹ giọng hỏi, tư thế đắn đo được thập phần thích hợp.
"Rồi ạ! Ở bên kia!" Nói rồi chỉ cái bình màu rám nắng.
"Hôm nay đem đồ ăn sáng của bản vương phi cùng Điệp phu nhân thay đổi đi, bản vương phi mới vừa nghe nha đầu Thu Cúc kia nói Điệp muội muội rất hiếu kỳ bản vương phi mỗi ngày ăn cái gì, hôm nay cho nàng nếm thử đồ ăn sáng đương gia chủ mẫu ta đây, liền không cần mỗi ngày nhung nhớ!" Nàng nói xong che môi cười khẽ.
Mọi người vừa nghe, đều nghĩ "Vương phi thật lương thiện", "Vương phi thật là một người tốt" ...
Tiểu Nguyệt lập tức tiến lên cầm lấy đồ ăn sáng của Mục Điệp Y...
"Được rồi, bản vương phi đi về trước , người ngoài có hỏi, nói là đồ ăn sáng bản vương phi hôm nay là các ngươi đưa qua , nếu nói bản vương phi sáng sớm liền chạy tới chờ cơm, dù sao cũng có chút mất mặt! Bên Điệp muội muội cũng không được nói bản vương phi cùng nàng thay đổi ngọ thiện, để các muội muội khác biết được, sẽ nói bản vương phi thiên vị!" Nàng nói xong cười híp mắt nhìn bọn họ.
"Lão nô biết! Vương phi thật là một người tốt!" Cố thúc cảm thán mở miệng... Đây cũng đều là tiếng lòng những người khác ở phòng bếp! Vương phi thực sự là tâm địa lương thiện a!
Sau đó, Vũ Văn Tiểu Tam mang theo Tiểu Nguyệt rời khỏi ...
Ở trên đường, Tiểu Nguyệt nhịn không được mở miệng hỏi: "Tiểu thư, người chuẩn bị đem cái kia đưa cho Điệp phu nhân ăn?" Nói xong nuốt một chút nước bọt...
Vũ Văn Tiểu Tam cười lạnh một tiếng: "Ta cũng không phải là người lương thiện gì, nàng muốn tìm đường chết, chúng ta sẽ thành toàn nàng, Tiểu Nguyệt ngươi phải nhớ kỹ, nhân từ với kẻ địch, chính là tàn nhẫn với bản thân mình!" Hơn nữa nàng không chỉ thu thập một Mục Điệp Y, Nguyệt Vô Hạ kia, lúc rảnh rỗi lại chậm rãi chơi đùa với nàng ta!
"Dạ! Tiểu thư, ngươi vừa rồi ở phòng bếp diễn kịch thật đạt nha!" Tiểu Nguyệt gật gật đầu, lại bắt đầu biểu đạt sự sùng bái với nàng, bộ dáng vương phi uy nghiêm vừa rồi, quả thực cùng bộ dáng tiểu thư hèn mọn ngày thường thật đúng là hai người hoàn toàn khác nhau!
" Tiểu thư nhà các ngươi là vạn năng ! Nhân vật gì cũng đều sắm vai được, hiểu chưa? Aiz... Hi vọng Mục Điệp Y thu phần đại lễ này của ta, không nên quá cảm động là được rồi!" Mỗ nữ kiêu ngạo một phen, nói lời thấm thía ngẩng đầu lên trời.
Tiểu Nguyệt co quắp khóe miệng, đi theo phía sau nàng, xem ra nàng nói nhiều a ...
...
"Điệp phu nhân, đồ ăn sáng của ngài tới!" Hạ nhân tới báo.
"Mang vào đi!" Trên khuôn mặt ngang ngược kiêu ngạo không che giấu được lo lắng.
Đợi người phòng bếp tiến vào, nàng liền há mồm hỏi: " Đưa đồ ăn sáng qua bên Vương phi chưa?"
Hạ nhân kia sửng sốt, nhìn nàng có chút mù mịt...
Mục Điệp Y mới giật mình thấy mình hình như kích động quá độ , thế là che môi cười khẽ để giảm bớt xấu hổ, sau đó mở miệng: "Ta thấy đồ ăn sáng của ta đã đưa tới, mà vương phi tỷ tỷ dù sao cũng là chính thất, đừng chậm trễ mới đúng!"
Hạ nhân cười cười, ngẫm lại vương phi vừa phân phó, liền mở miệng nói: " Đồ ăn sáng bên Vương phi vừa rồi cũng đã đưa qua, hôm nay vương phi thức dậy sớm như vậy, chắc hẳn vương phi đã bắt đầu dùng bữa !"
"Ừ!" Mục Điệp Y lo lắng gật gật đầu, sau đó để bọn họ đi ra.
Đợi người phòng bếp đi xa, quay mặt sang hướng Thu Cúc nói: "Nói cho những người đó, có thể hành động!" Trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy ý cười thâm độc...
"Dạ!" Thu Cúc lĩnh mệnh mà đi...
Nhìn bóng lưng Thu Cúc, nụ cười trên mặt càng thêm sáng rực, sau đó tâm tình rất tốt cúi đầu bắt đầu dùng đồ ăn sáng...
Dung nhan tuyệt mỹ dở khóc dở cười, nha đầu kia, tham của cũng không che giấu một chút nào hết!
Trải qua hôm nay, tâm tình của hắn có chút trầm trọng, vốn chuẩn bị cùng Ngạo nói chuyện, muốn Ngạo hưu nàng, chính mình thì cưới nàng về, thế nhưng hắn lại quên thân thể của mình!
Hắn lại một lần nữa do dự, nếu như liều lĩnh cùng nàng cùng một chỗ, lại không thể bên nàng đến già, có phải quá ích kỷ hay không?
"Thương Thương, ngươi đang suy nghĩ gì?" Mỗ nữ thấy hắn vẻ mặt trầm tư, khó hiểu mở miệng.
Hắn dương môi cười, dung nhan tuyệt sắc làm cho người ta mê say, sau đó nhẹ giọng mở miệng: "Không nghĩ gì cả, đi thôi."
Nhìn thấy lúm đồng tiền tuyệt mỹ của hắn, mỗ nữ mũi suýt nữa phun ra chất lỏng ấm ấm! (E hèm...)
Nam nhân này, không có việc gì lớn lên đẹp trai như vậy làm cái gì, nếu là hắn mỗi ngày nhìn nàng cười, thật không biết nàng có thể thiếu máu hay không a!
...
Khách sạn lầu hai, mắt Mộc Thanh Y thường thường quét về phía nhã gian kia...
Thấy hắn nhìn về hướng kia sững sờ, hoàng y nam tử bên cạnh hắn thực sự nhịn không được mở miệng: "Thanh Y, ngươi nhìn cái gì bên kia vậy?"
Tâm trạng vô cùng khó hiểu, theo phương hướng nhìn thì là gian phòng bên kia của Hi vương gia, hắn sẽ không phải cũng muốn đoạn tụ đi? Vậy mình mỗi ngày cùng hắn cùng một chỗ chẳng phải là rất nguy hiểm? Hoàng y nam tử nghĩ tới đây, lập tức đem băng ghế của mình xê dịch ra sau, tốt hơn là cách hắn xa một chút!
Mộc Thanh Y vừa nghe hắn nói, ngẩn ra, có chút khó hiểu, hắn cũng không biết hai mắt của mình vì sao phải nhịn không được nhìn bên kia, nhìn nhìn lại động tác dịch chuyển băng ghế của bạn tốt, mặt tối sầm: "Chớ suy nghĩ quá nhiều, ta đối với ngươi không có hứng thú!"
Hoàng y nam tử vừa nghe, lập tức đem băng ghế dịch chuyển trở về, cười hì hì mở miệng: "Không có hứng thú là được rồi, không có hứng thú thì ta an tâm!"
Chợt ... Cửa bên kia mở ra ...
Ánh mắt của mọi người trong khách sạn điều xoay qua chỗ khác, bọn họ ở trong này đợi lâu như vậy, chính là muốn xác nhận một chút là có phải giống như những gì bọn hắn nghĩ hay không, cửa kia vừa mở ra, chỉ thấy trên mặt tuyệt mỹ nam tử tràn đầy ý cười mị hoặc, tâm tình hình như rất tốt...
Mà vị tiểu công tử thông minh lanh lợi, kể chuyện xưa của nhị vương gia cùng tam vương gia cho bọn hắn nửa ngày, môi đỏ mọng nhẹ sưng, trên cổ trơn bóng, còn có một vết hôn hết sức rõ ràng...
Không hẹn mà cùng nuốt xuống một ngụm nước bọt, sau đó bất động thanh sắc cùng nhau đem đầu quay lại, bọn họ cái gì cũng không có thấy, hiện tại trong lòng cũng không có tưởng tượng ra bất cứ sự tình xấu xa gì, thực sự!
Mộc Thanh Y nhìn một màn này, lại hơi có chút không thoải mái, nhéo nhéo mày, cũng không biết chính mình không thoải mái chỗ nào, quay đầu tiếp tục cùng các huynh đệ uống trà...
Đám người Đình Vân biểu tình cùng tâm tình đều cực kỳ phức tạp, bọn họ thực sự rất muốn biết vừa rồi có phát sinh cái gì hay không, thế nhưng lại rất sợ biết... Sợ là bọn hắn khó có thể tiếp thu đáp án.
Nhìn nhìn Tiểu Nguyệt bị Liên Sương xốc lên, mỗ nữ sắc mặt bất thiện mở miệng: "Ai đánh nàng bất tỉnh? Không muốn sống nữa ư!"
"Chính nàng té xỉu !" Liên Sương ăn ngay nói thật.
Thế là một vẻ mặt cực độ lo lắng xuất hiện trên mặt nàng, khóe mắt rưng rưng, có chút bi thương mở miệng: "Nàng hôn mê, làm sao bây giờ?
Liên Hoa cho rằng nàng lo lắng an toàn của Tiểu Nguyệt, thế là mở miệng nói: "Không là đại sự gì, không bao lâu nữa nàng sẽ tỉnh !"
"Ta đương nhiên biết không phải là đại sự gì, thế nhưng nàng nặng như vậy, ta làm sao khiêng nàng trở về a?" Mỗ nữ mặt như đưa đám, nàng sau này thực sự không nên mang Tiểu Nguyệt theo, cư nhiên gây ra phiền phức lớn cho nàng như vậy!
Liên Sương co quắp khóe miệng có chút không biết nói gì, làm lo lắng nửa ngày chính là vì chuyện này sao!
Đình Vân quay mặt đi, không đành lòng nhìn biểu tình Liên Sương, hắn đã thành thói quen, tư duy trong đầu tam vương phi này, căn bản là không thể so sánh với người bình thường!
Liên Sương rất là không nói gì ấn huyệt nhân trung* Tiểu Nguyệt, mỗ thị nữ yếu ớt tỉnh lại...
Nhìn nhìn tiểu thư nhà bọn họ, lại nhìn tình hình bên này, chỗ trống trong đầu dần dần khôi phục rõ ràng, sau đó vẻ mặt cầu xin nhìn Hiên Viên Vô Thương, ánh mắt nói: Vô Thương vương gia, ngươi sẽ không tố giác chúng ta đi?
"Được rồi, đi thôi!" Vũ Văn Tiểu Tam nhìn đức hạnh không tốt kia của nàng, than nhỏ trong lòng, có một nha hoàn so với mình còn sợ chết hơn, thật là sự tình rất đau xót a!
"Thương Thương, người ta đi trước." Mỗ nữ lưu luyến nhìn hắn, trong đầu chợt hiện lên tình cảnh vừa rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng...
Tuyệt mỹ dung nhan Hiên Viên Vô Thương cũng ẩn ẩn có xu thế đỏ dần, gật gật đầu, chợt , mắt quét đến vết hôn trên cổ nàng, ánh mắt căng thẳng: "Tam nhi, cổ của ngươi..." Nếu như trở lại sẽ bị người nhìn ra!
"Không có việc gì không có việc gì! Sẽ nói bị muỗi cắn!" Mỗ nữ vẻ mặt thờ ơ.
Sặc... Có muỗi lớn như vậy sao?
Tiểu Nguyệt ở một bên co quắp khóe miệng, đây là tình huống gì ? Nàng chỉ là té xỉu một chút, như thế nào liền xảy ra chuyện người thường không thể lý giải đi?
"Thương Thương tạm biệt, người ta sẽ nhớ ngươi !" Mỗ nữ giả vờ thâm tình nhìn hắn, chớp mắt cực nhanh...
Tiểu Nguyệt ở một bên đổ mồ hôi, tiểu thư, biểu tình của ngươi có thể đừng quá giả tạo hay không?
Sau đầu Hiên Viên Vô Thương ẩn ẩn chảy đầy mồ hôi ... Ho nhẹ một tiếng, gật gật đầu: "Thương Thương cũng sẽ nhớ Tam nhi !"
Đám người Đình Vân có chút chịu không nổi đỡ trán, tam vương phi biểu diễn giả tạo như thế, vương gia vậy mà còn phối hợp diễn, thực sự là... Quá đả kích bọn họ !
...
Bọn thị vệ ở cửa mở một con mắt nhắm một con mắt nhìn hai bóng dáng hèn mọn tiến vào vương phủ, lúc này trời đã sắp tối...
Vũ Văn Tiểu Tam cúi thấp thắt lưng, rón ra rón rén đi ở phía trước, Tiểu Nguyệt cũng bắt chước bộ dáng của nàng, rất là hèn mọn theo ở phía sau...
Hai người dọc theo góc tường liên lục sờ soạng mà đi, Tiểu Nguyệt khó hiểu mở miệng: "Tiểu thư, chúng ta tại sao phải cẩn thận như thế?" Lúc nãy ở trên đường về vương phủ nàng cũng nhìn chung quanh , bộ dáng như sợ bị người phát hiện .
Sắc mặt người phía trước cứng đờ, sờ sờ ngân phiếu cùng cái ngọc bài nhỏ trong ngực, bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn nàng: "Ngu ngốc! Chúng ta bây giờ là người có tiền, kẻ có tiền ngươi hiểu hay không? Khó tránh khỏi có rất nhiều người đỏ mắt, muốn mưu tài sát hại tính mệnh! Vì thế chúng ta cần cực kỳ cẩn thận!"
Một giọt mồ hôi chảy xuống...
"Tiểu thư, kẻ có tiền đều mỗi ngày lúc ra cửa, nhìn chung quanh, liền bước đi cũng rón ra rón rén sao?" Tiểu Nguyệt vẻ mặt dại ra nhìn bóng lưng của nàng, chẳng lẽ mỗi kẻ có tiền đều phải hèn mọn như vậy
"Ha ha ... Cái này mà ngươi cũng không biết ? Trải qua nghiên cứu của tiểu thư nhà các ngươi, kẻ có tiền lúc ra cửa, tuy rằng thoạt nhìn thái độ một chút cũng không để ý, thế nhưng trên thực tế bọn họ đều tai nghe tám hướng, mắt cũng vụng trộm quan sát, , bản tiểu thư là bởi vì lần đầu tiên có tiền, vì thế phòng bị không được tự nhiên như vậy, về sau từ từ cải thiện thì tốt rồi!" Mỗ nữ nói xong, lại rón ra rón rén đi phía trước. . . . . .
Tiểu Nguyệt sau đầu xuất hiện một giọt mồ hôi lạnh... Rất là không biết nói gì rón ra rón rén đi theo sau nàng...
Bây giờ nàng đột nhiên thật hoài niệm lúc các nàng không có tiền, nếu như mỗi ngày đi như vậy... Tưởng tượng một chút đầu liền đau!
Chạy tới núi giả bên kia, rất nhanh lấy y phục rồi thay trong sơn động, sau đó khom người, lại lần nữa rón ra rón rén đi ra...
Tiểu Nguyệt cảm giác đầu đều nhanh nổ! Cái dạng này thực sự rất hèn mọn a!
Đi chưa được mấy bước, nghe thấy bên kia núi giả, một giọng nữ vang lên: "Trắc vương phi tỷ tỷ, ngươi nghĩ như thế nào?"
Mỗ nữ mày nhăn lại, quay đầu hướng Tiểu Nguyệt "Xuỵt" một tiếng, sau đó dọc theo khe nhìn sang, Nguyệt Vô Hạ đứng ở bụi hoa khác, hái một đóa mẫu đơn, nhẹ nhàng chơi đùa ... Mà Mục Điệp Y thì nịnh nọt đứng một bên...
Vũ Văn Tiểu Tam do dự một chút, liền bắt đầu nghe trộm...
"Điệp muội muội cái chủ ý này thật là vô cùng tốt , nhất định phải khiến con tiện nhân Vũ Văn Tiểu Tam kia trọn đời không thể trở mình!" Thanh âm Nguyệt Vô Hạ thâm độc vang lên. Gì? Còn muốn nàng trọn đời không thể trở mình? Nàng thật muốn biết cái chủ ý tốt gì mà có thể phá hủy nàng! Lập tức lại có chút không biết nói gì, hai người kia thật là khờ, có chủ ý gì sao không vào phòng mình mưu đồ đi, tự dưng chạy đến núi giả bên này nói chuyện cho nàng nghe? Nàng đã đả bại các nàng nhiều lần, nếu như lần này lại tiếp tục thật sự làm cho nàng thấy ngượng ngùng!
Tiểu Nguyệt mắt mang kinh khủng nhìn Vũ Văn Tiểu Tam, trắc vương phi muốn hại tiểu thư?
Mục Điệp Y lấy ra một bình nhỏ: "Cái cực phẩm mị dược này là ca ca ta giúp ta tìm, cho dù là nữ tử trinh tiết đi nữa, một khi uống vào cũng sẽ biến thành dâm phụ, đến lúc đó sẽ tìm mấy nam nhân tiến vào... Hừ hừ, đến lúc đó làm phiền trắc phi tỷ tỷ đem vương gia dẫn tới!"
"Vậy đêm mai hành động?" Nguyệt Vô Hạ mở miệng hỏi.
"Đêm mai? Quá tiện nghi cho ả! Sáng sớm ngày mai chúng ta liền động thủ! Sáng sớm chính là thời gian con người buồn ngủ nhất, dễ dàng đắc thủ, muội muội đã an trí trong vương phủ , hơn nữa muội muội đã tìm hiểu qua, vương gia ngày mai không cần lâm triều, tối nay vương gia cũng tất nhiên ở chỗ tỷ tỷ nghỉ ngơi, tỷ tỷ chỉ cần sáng mai..." Thanh âm kéo dài....
"Được!" Nguyệt Vô Hạ rất là hài lòng cười cười.
Ái chà... Thì ra là loại chủ ý này a! Thật không có sáng ý ! Vũ Văn Tiểu Tam thật muốn chạy ra chỉ giáo các nàng, hại người độ mạnh yếu không đủ như vậy, còn đặc biệt dùng để đối phó Vũ Văn Tiểu Tam nàng, xác xuất thành công quá thấp!
Bởi vì nàng kiếp trước có một người bạn, là học giả chuyên môn nghiên cứu mị dược dược vật kỹ thuật cao, vì thế cũng có chút liên quan, đối với vài thứ kia nàng hiểu rõ vô cùng, chỉ cần dựa vào các loại thành phần, là nàng có thể đoán được.
Aiz... Hai người này, trời đã tối rồi, còn mò đến nơi đây thần thần đạo đạo suy tính rõ ràng không phải người có chỉ số thông minh cao để làm việc a!
Là sáng sớm ngày mai? Đúng lúc chiều mai nàng đáp ứng Mộc Thanh Y kể tiếp chuyện của hai vị vương gia cho bọn hắn, ngay cả thời gian cũng chọn giúp nàng, thực sự là hai người tốt! Vũ Văn Tiểu Tam hài lòng gật gật đầu!
Sau đó quay đầu nhìn Tiểu Nguyệt, nổi giận bĩu môi, ý bảo, chúng ta đi thôi...
Tiểu Nguyệt cũng rất là giận dữ, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, chúng ta có nên đi ra, vạch trần các nàng, sau đó ngài lại hung hăng trách phạt các nàng!"
"Hắc hắc... Không nên tức giận, không nên tức giận, chúng ta bây giờ ra, nói không chừng các nàng lập tức nói chúng ta nghe sai rồi, không thừa nhận, chúng ta vẫn là đi về trước đi, thu thập các nàng có rất nhiều biện pháp, chờ chúng ta trở về rồi hãy nói!" Vũ Văn Tiểu Tam nói thật nhanh, lại rón ra rón rén sờ soạng đi ra.
Tiểu Nguyệt vừa nghe cảm thấy có lý, theo nàng sờ soạng một lát, lúc sắp đến tẩm cung, Vũ Văn Tiểu Tam tăng nhanh bước chân: "Mau! Mau!"
Tiểu Nguyệt rất là khó hiểu mở miệng hỏi: "Tiểu thư, tại sao lại gấp trở lạinhư vậy !"
Mỗ nữ mặt liền đen lại! Ngu xuẩn! Quay đầu: "Ngươi rốt cuộc muốn ta nói mấy lần? Chúng ta bây giờ là kẻ có tiền! Kẻ có tiền! Ngực của tiểu thư nhà các ngươi giấu nhiều tiền như vậy, không mau trở về giấu kỹ, kêu ta làm sao yên tâm a!"
Ách... Được rồi... Tiểu Nguyệt sau đầu rơi xuống một giọt mồ hôi lạnh, rất nhanh theo nàng vào phòng...
"Giấu ở nơi nào đây, rốt cuộc giấu ở nơi nào được đây..." Mỗ nữ ở trong phòng nhìn xung quanh, chợt , ánh mắt dừng lại trên giường...
Chạy tới, đem tiền đặt ở phía dưới chăn...
Nghĩ nghĩ..."Không được! Không an toàn!" Sau đó lấy ra ...
Lại nhìn nhìn tủ quần áo... Chạy tới, đem ngân phiếu giấu kỹ ở giữa mấy bộ y phục... Đóng cửa tủ treo quần áo, hô một hơi, biến sắc... Lại mở cửa ra: "Vẫn là không ổn..." Sau đó lại lấy ngân phiếu ra, tiếp tục nhìn chung quanh...
Tiểu Nguyệt sau đầu là một loạt nồng đậm hắc tuyến, nhìn hành động của tiểu thư nhà nàng, tiểu thư, có cần khoa trương như vậy không?
Nhìn nhìn bình hoa bên kia, hấp tấp chạy tới...
Tiểu Nguyệt nhìn nàng vọt tới phía mình, lập tức né qua một bên... Quay đầu lại thì thấy tiểu thư nhà bọn họ ôm cái bình hoa kia, nhìn trái nhìn phải... Sau đó đem hoa lấy ra, đem ngân phiếu một cái lại một cái xếp lại, bỏ vào, hài lòng cười: "Ha ha, bỏ vào như vậy, cho dù người khác muốn trộm, cũng không trộm được!"
Dứt lời lại đem hoa cắm trở về...
Chợt , biến sắc..."Tiểu Nguyệt, hoa tươi này là mỗi ngày đều đổi sao?"
"Dạ, đúng vậy tiểu thư."
Sau đó lại nhìn thấy người nọ đem hoa tươi rút ra, cố sức đem ngân phiếu đổ ra..."Cái này không thể được, nếu lúc bọn hắn đổi hoa, lỡ như cành cây của hoa đem ngân phiếu của ta kẹp ra luôn thì làm sao bây giờ? Vẫn là đổi nơi khác tốt hơn..."
Tiểu Nguyệt đính đầu đầy hắc tuyến nhìn nàng... Tiểu thư, ngươi thật sự quả quyết a!
Cuối cùng... Mỗ nữ lại chạy về giường, đem chăn mở ra, đem bảy vạn lượng ngân phiếu ra bỏ vào sáu vạn lượng ngân phiếu, sau đó để lại một vạn lượng để tiêu xài, lại nhìn Tiểu Nguyệt mở miệng: "Còn không qua đây giúp!"
"A!" Tiểu Nguyệt đáp một tiếng, trán đầy hắc tuyến, đi qua giúp nàng đem chăn vá lại.
Xử lý tốt, Vũ Văn Tiểu Tam thở phào nhẹ nhõm, chợt sắc mặt lại biến đổi...
Tiểu Nguyệt mặt đầy kinh sợ nhìn nàng, tiểu thư sẽ không lại cảm thấy không ổn, còn muốn đổi vị trí đi?
"Tiểu Nguyệt, ngươi phải nhớ kỹ, sau này chăn giường này chính là sinh mạng chúng ta, ném gì cũng không thể đem nó vứt đi, biết không?" Vũ Văn Tiểu Tam rất là nghiêm túc nhìn nàng.
Tiểu Nguyệt rất nhanh gật đầu, tiểu thư, chỉ cần lão nhân gia ngài không đổi chỗ giấu ngân phiếu, nói cái gì ta đều đáp ứng ngươi!
Sau đó mỗ nữ lại nhéo nhéo mày..."Ngươi nói có phải vẫn là không tốt không, chăn lớn như vậy, đến lúc đó..."
"Tiểu thư, rất tốt , thật rất tốt , thật không có chỗ nào so với ở đây tốt hơn, ngài nghĩ đi, sau này mỗi ngày ngài đi ngủ đều đang đắp bạc a!" Tiểu Nguyệt lập tức khuyên giải an ủi, nàng một chút cũng không muốn cùng tiểu thư đem chăn mở ra, lấy tiền ra, lại tìm nơi khác...
"Thực sự?" Mỗ nữ hoài nghi nhìn nàng.
"Thực sự!" Tiểu Nguyệt rất nhanh gật đầu...
Vũ Văn Tiểu Tam lại lần nữa nheo mày suy tư một lát: "Được rồi, vậy để ở chỗ này !"
Sau đó đem khối ngọc bội kia lấy ra, đeo trên cổ, chợt , sắc mặt lại biến đổi: "Tiểu Nguyệt, ngươi nói nếu sợi dây thừng này bị đứt thì làm sao bây giờ? Như vậy khối ngọc bài này liền mất a!"
Tiểu Nguyệt co quắp khóe miệng..."Nếu không, ngài đeo hai dây, đứt dây này còn dây kia a!" Nàng co rúm lại đề nghị.
"Cái chủ ý này không tệ, nhưng là nếu hai dây đều đứt thì sao?" Nheo mày suy nghĩ sâu xa, vỗ đùi, "Có, ta đeo ba dây thì không sao rồi!"
Dứt lời, vui rạo rực đi tìm dây thừng, Tiểu Nguyệt đỉnh đầu đầy hắc tuyến nhìn nàng thích thú đi buộc dây thừng, không nói gì vuốt trán... Nếu không phải sợ tiểu thư nhà nàng lại đi qua đi lại, nàng thật muốn hỏi: Nếu như ba dây thừng đều đứt thì sao?
...
Buổi tối này, Vũ Văn Tiểu Tam ngủ cực không an ổn, rất sợ có người trộm tiền của nàng...
...
"Vương gia, vương phi hôm nay lại xuất phủ !" Ám Ảnh lau mồ hôi trán, bọn họ thật đúng là không phát hiện vương phi xuất phủ như thế nào , nếu không phải khi trở về vương phi đi rón ra rón rén ở vương phủ, làm hắn cho rằng có thích khách, đi qua xem, thì thật không biết lão nhân gia vương phi nàng chạy ra ngoài!
"Đi nơi nào?" Thanh âm băng lãnh vang lên.
Ám Ảnh mồ hôi lạnh ràn rụa: "Vương gia, không biết."
"Không biết?" Bút trong tay Hiên Viên Ngạo dừng lại, quay mặt sang nhìn hắn.
"Không biết vương phi lúc ra ra sao, thuộc hạ chỉ là không lâu trước thấy vương phi trở về, mới biết được hôm nay nàng xuất phủ. Thuộc hạ vô năng, thỉnh vương gia trách phạt!" Ám Ảnh nói, quỳ một chân trên đất.
Hiên Viên Ngạo nheo mày nghĩ nghĩ, phiền muộn phất tay một cái: "Tùy nàng đi!" Tâm trạng lại bắt đầu suy nghĩ, nàng chẳng lẽ là đi gặp hoàng thúc ? Nghĩ vậy tốc độ hạ bút không tự chủ nhanh hơn...
Trong lòng phiền muộn càng thêm nồng đậm...
Nhưng ... Mấy ngày nữa, hắn sẽ thực hối hận khi hôm nay không có theo dõi xem nàng rốt cuộc đi nơi nào !
"Vương gia, đại Tư Không cầu kiến!" Hạ nhân tới báo.
"Mời!" Đã trễ thế này, hắn tới làm gì?
Chỉ chốc lát sau, một nam tử bạch y phiêu nhiên như tiên xuất hiện ở thư phòng vương phủ, thanh âm ôn nhã vang lên: "Vương gia!"
"Công Tôn đại nhân đến đây vì chuyện gì?" Hiên Viên Ngạo nheo mày nhìn hắn, Công Tôn Trường Khanh này là nhi tử của Công Tôn Diệp, mấy tháng trước đột nhiên trở về, tiếp nhận thừa kế đại Tư Không, hiện nay còn không nhìn ra hắn rốt cuộc là bên nào .
"Bệ hạ đem chuyện của Mông Mạn đế quốc giao cho vương gia toàn quyền xử lý, vì thế hạ quan mới đến quấy rầy vương gia!" Bạch y nam tử ôn nhuận như ngọc, khí chất tương tự Hiên Viên Mặc, bất đồng chính là giữa trán có một cỗ khí phách, hơn nữa là chính khí.
Mặt Hiên Viên Ngạo nhìn không ra bất cứ biểu tình gì, lạnh giọng mở miệng: "Công Tôn đại nhân có gì chỉ bảo?"
"Không dối gạt vương gia, hôm nay thừa tướng mời hạ quan cùng về phía ngài ấy, đều nói việc đại nghịch bất đạo, hạ quan vì để an toàn rời khỏi phủ thừa tướng, lúc đó liền đáp ứng . Về sau thừa tướng nói cho hạ quan rằng hắn cùng với hoàng thất Mông Mạn đế quốc sớm có cấu kết, lần này tất nhiên có thể thành đại sự! Thỉnh vương gia dè dặt cẩn thận, chớ trúng gian kế tiểu nhân!" Công Tôn Trường Khanh vẻ mặt chính khí.
Hiên Viên Ngạo vừa nghe, khẽ cười một tiếng, xem ra là người mình: " Lời đại nhân nói, bản vương đã sớm tra được, chỉ là bản vương rất kỳ quái, triều đình người người đều cho rằng bản vương cưới trắc vương phi, tất nhiên là cùng phe với thừa tướng, đại nhân vì cái gì đến bẩm báo bản vương? Nếu bản vương cũng là bên thừa tướng, đại nhân sợ là không thể sống mà rời khỏi đây, đại nhân bẩm báo với hoàng huynh không phải an toàn hơn sao?"
"Bởi vì vương gia không phải ngu ngốc!" Công Tôn Trường Khanh khẽ cười mở miệng, "Bất luận có phải vấn đề chính nghĩa hay không. Mưu phản tất nhiên đều vì đạt được nhiều lợi ích hơn. Mà vương gia bây giờ là thân vương tôn quý nhất Hiên Viên đế quốc, nếu thừa tướng làm hoàng đế, vương gia nhiều nhất cũng chỉ là phò mã, đến lúc đó còn đối mặt với sự phỉ báng bách tính, vương gia hà tất lấy danh tiếng cùng địa vị cao của mình vì hắn mà bị phá hủy? Là thứ nhất!
Thứ hai, hoàng thượng đem chuyện này giao cho vương gia, tất nhiên là thập phần tín nhiệm vương gia, hạ quan dù chạy đi nói cho hoàng thượng, hoàng thượng cũng sẽ chuyển đạt cho vương gia, kết quả cũng giống nhau .
Cuối cùng, cũng là một điểm trọng yếu nhất, Trường Khanh tin vương gia, có thể trở thành một đại chiến thần, tuyệt đối không phải loại người bị mỹ sắc mê hoặc, bất trung bất nghĩa!"
Phân tích ba nguyên nhân đường đường chính chính, cứ như hắn tuyệt đối tin tưởng Hiên Viên Ngạo, kì thực cũng biến thành thuyết phục, hắn đến nơi này là bởi vì tin tưởng Hiên Viên Ngạo hắn nên mới không có trực tiếp đi tìm hoàng huynh, mà là thăm dò hắn đồng thời đến đây thuyết phục.
Đầu tiên là nói về chuyện từ một Thân Vương biến thành phò mã, trong đó nói cho hắn biết mưu phản không có lợi với hắn, ngược lại sẽ tự hạ thấp giá trị của mình, cũng nói cho hắn biết, nếu hắn thật sự làm ra chuyện đó sẽ gặp phải những dạng hậu quả gì, dân chúng chửi rủa, lại nói tới sự tín nhiệm của hoàng huynh đối với hắn, rồi sau đó nhắc đến oai danh của Chiến thần. . . . . .
Con mắt lạnh lùng của Hiên Viên Ngạo nhiễm thêm một chút vui vẻ, xem ra Công Tôn Trường Khanh này là một người tài ba xuất chúng! Nếu hắn không muốn mưu phản, nghe lời của hắn ta, cũng chỉ cảm thấy rất có lý, mà nếu hắn thật sự muốn mưu phản, chắc hẳn giờ phút này cũng sẽ tỉnh táo lại mà bỏ đi ý niệm làm phản.
"Đối với bản vương mà nói, Thừa tướng mưu phản cũng không phải là vì hắn muốn làm Hoàng đế, mà là muốn đẩy Bổn vương ngồi lên đế vị!" Hiên Viên Ngạo nói xong liền nhìn sắc mặt của hắn.
Rồi hai người đồng thời mở miệng: "Bổn vương / Vương gia không phải là người ngu, Thừa Tướng cũng không phải là kẻ ngu!"
Ngay sau đó cả hai đều ngẩn người, cùng nhìn về phía đối phương, một loại tình cảm anh hùng mến anh hùng được nhen nhóm . . . Nói chuyện với người thông minh thật sự không uổng phí!
Thừa tướng cũng không phải kẻ điên. Gióng trống khua chiêng mưu phản vì người khác ư? Hắn bây giờ đã là Thừa tướng dưới một người trên vạn người, đổi bất cứ ai làm Hoàng đế, địa vị của hắn cũng sẽ không cao hơn, cho nên nói hắn không phải người ngu.
Mà Hiên Viên Ngạo cũng không phải là kẻ ngu, làm sao có thể tin tưởng hắn ta (thừa tướng)?
"Công Tôn đại nhân tới đây, có thể bị người phát hiện không?" một nụ cười hiếm hoi xuất hiện trên mặt Hiên Viên Ngạo.
"Thời điểm hạ quan tới cực kỳ cẩn thận, phải hành động sẽ không bị phát hiện!" Công Tôn Trường Khanh rất tự tin nói, vừa bỏ chạy từ phủ Thừa Tướng tới đây, nếu bị người ta phát hiện, hắn chỉ có một con đường chết, hắn cũng đâu có ngu như vậy!
Hiên Viên Ngạo gật đầu một cái: "Như vậy đại nhân hãy nhớ lấy, hôm nay ngươi chưa từng tới Tam vương phủ, mà ngươi và Bản vương đều cùng một dạng, đều là người của Thừa Tướng, biết không?" nụ cười trên gương mặt kiêu ngạo lạnh lùng kia hám chứa ý nghĩa sâu xa . . . . . .
Công Tôn Trường Khanh khẽ cười, gật đầu một cái: "Hạ quan hiểu! Như thế, trước hết hạ quan xin được cáo lui!"
"Đại nhân xin mời!" giờ phút này Hiên Viên Ngạo còn chuẩn bị đưa hắn ra cửa.
Người như Công Tôn Trường Khanh, thông minh, trung thành, chính khí, đáng giá để thâm giao!
"Vương Gia không cần tiễn nữa, hạ quan tự mình đi ra ngoài là được rồi !" Hắn chắp tay nói.
"Cũng được, Bổn vương đưa đại nhân đi ra ngoài, xét ra mục tiêu quá lớn sẽ dễ dàng bị phát hiện." Hiên Viên Ngạo cũng không kiên trì.
Công Tôn Trường Khanh gật đầu cười khẽ, rồi sau đó đạp bước đi ra ngoài. . . . . .
. . . . . .
"Ám ảnh, ngươi đi báo cho hoàng huynh và hoàng thúc biết chuyện tối nay!" lạnh lùng mở miệng, rồi quay trở lại chiếc bàn làm tiếp công việc lúc trước. Công Tôn Trường Khanh là người của bọn hắn, như vậy chuyện sẽ dễ xử lý hơn rất nhiều.
"Dạ!" Ám ảnh lui ra, sau đó mấy cái bóng đen với tốc độ mắt thường không thấy được vọt ra khỏi vương phủ. . . . . .
. . . . . .
Hôm sau. . . . . .
Sáng sớm, Vũ Văn Tiểu Tam đã vội bò dậy, có người muốn hại nàng, tất nhiên nàng phải “tiên hạ thủ vi cường” rồi! Vũ Văn Tiểu Tam nàng đâu phải là loại người dễ bị coi khinh!
( 'Tiên hạ thủ vi cường, hậu thủ vi tai ương' là câu trong Binh pháp Tôn tử, có nghĩa là nếu có thể ra tay trước thì sẽ chiếm thế mạnh, nếu ra tay sau đối thủ thì sẽ gặp tai họa.)
Tiểu Nguyệt giúp nàng mặc quần áo, thấy rất kỳ quái bèn nói: "Tiểu thư, sao hôm nay người dậy sớm như vậy?"
"Hừ hừ, quên chuyện tối ngày hôm qua rồi hả? Họ nói buổi sáng hôm nay sẽ động thủ, cho nên chúng ta phải dậy sớm, mới có thể an tâm đối phó, có biết không?" Vũ Văn Tiểu Tam nghiêng đầu liếc nàng một cái.
"Ừm!" Tiểu Nguyệt gật đầu thật nhanh. Đúng, tiểu thư nhất định phải hảo hảo dọn dẹp đám nữ nhân xấu xa kia! Thật sự là rất quá đáng, vậy mà dám tính kế với tiểu thư nhà bọn họ.
"Tiểu Nguyệt, bây giờ ngươi đã tin rằng: trên cái thế giới này, có rất nhiều người xấu, chỉ có chúng ta mới là người tốt chưa ? Ngươi xem đi, chỉ mới chạy ra khỏi vương phủ vui đùa một chút, khi trở lại đã nghe thấy người khác đối phó với chúng ta như vậy. Cũng may ông trời luôn đứng ở phía người thiện lương, nên mới cho chúng ta vận khí tốt, nghe được điều đó!" Mỗ nữ phát biểu, còn chẳng biết xấu hổ tự xưng là người thiện lương . . . . . .
Tiểu Nguyệt rất nghiêm túc gật đầu một cái: "Đúng! Đám người kia cũng thật là quá đáng, tiểu thư nhất định phải hảo hảo dạy dỗ họ!" Muốn tìm mấy nam nhân tới bại hoại danh tiếng của tiểu thư, thật sự là quá ác độc rồi! Nếu tiểu thư xảy ra chuyện như các nàng nói, vậy còn có đường sống sao?
Rửa mặt xong, Tiểu Nguyệt mở miệng: "Tiểu thư, tiếp theo chúng ta làm thế nào đây?"
"Nàng kia muốn cho ta uống mị dược, ngươi nói sẽ xuống tay ở chỗ nào ?" Vũ Văn Tiểu Tam nhìn chằm chằm vào nàng. Nàng nhất định bồi dưỡng nha đầu Tiểu Nguyệt này cho thông minh hơn, về sau có thể giúp nàng tránh được rất nhiều phiền toái!
"Trù phòng!" ánh mắt Tiểu Nguyệt sáng lên, nhìn nàng.
(trù phòng = phòng bếp)
"Ừm! Coi như là không quá đần! Đi thôi, chúng ta đi ôm cây đợi thỏ!" . . . . . .
Hai người sau khi đi ra, nhanh chóng chạy về trù phòng . . . . . . ở phía sau các nàng, Thanh Trúc đang nhíu nhíu lông mày. . . . . .
Bây giờ còn sớm, trong trù phòng cũng không có người, nhìn kiến trúc bên trong, vô cùng to lớn, một cái bàn rất dài ở chính giữa, hai bên là đồ làm bếp và các loại vật phẩm. . . . . .
Vũ Văn Tiểu Tam đảo mắt một vòng, liền lôi kéo Tiểu Nguyệt trốn dưới gầm bàn . . . Cái bàn này dài khoảng tám mét, chiều rộng cũng phải năm thước, chỉ cần họ không lên tiếng, sẽ rất khó bị phát hiện . . . . . .
(5 thước = 5x 0,25m = 1,25m)
Sau đó, Vũ Văn Tiểu Tam dựa người trên mặt đất chuẩn bị ngủ tiếp, nói với Tiểu Nguyệt: "Chờ lát nữa khi chuẩn bị đồ ăn sáng thì gọi ta." Ha ha ha . . .Cũng may là được làm tiểu thư, nếu như làm nha hoàn, chính nàng sẽ phải ngồi canh cho người khác ngủ!
"Tiểu thư, ngài ngủ ở chỗ này à?" khóe miệng Tiểu Nguyệt giựt giựt.
"È hèm, ta muốn bồi dưỡng tinh thần, buổi chiều còn phải đi Vân Trung Thành kiếm một khoản lớn!" Mỗ nữ hưng phấn nói.
Tiểu Nguyệt run lên, vẻ mặt như đưa đám mở miệng: "Tiểu thư, ngài còn muốn đi kể chuyện về Vương gia và Nhị vương gia ư?"
"Nhất định phải nói rồi, chúng ta phải tích cực kiếm tiền, biết không? Nói mấy câu mà đã có thể kiếm một số lớn như vậy, không đi thì ta mới là kẻ ngu. Bản tiểu thư đã quyết định rồi, về sau mỗi ngày đều chạy tới đó kể chuyện, qua một khoảng thời gian nữa ta nhất định sẽ phát tài!" Dĩ nhiên sau khi nói xong, mỗ nữ còn miêu tả một chút về ảo tưởng tốt đẹp sau khi phát tài to của nàng . . . . . .
"Mỗi ngày à?" Tiểu Nguyệt nuốt một ngụm nước miếng, "Tiểu thư, mỗi ngày ngài đều phải đi kể chuyện ư, lấy đâu ra nhiều ý tưởng như vậy a ! Hơn nữa, mỗi ngày ngài đều nói về Nhị vương gia và Vương gia nhà chúng ta yêu nhau như thế nào, nhưng không thể ở chung một chỗ, không sớm thì muộn những người nghe sẽ chán ghét đấy!"
Nàng đang cố gắng để cho tiểu thư nhà bọn họ bỏ đi cái ý niệm buồn cười này, mỗi ngày đều phải đi, sớm muộn cũng bị Vương gia phát hiện ra rồi họ sẽ bị giết chết!
Mỗ nữ vỗ bốp một cái lên trên gáy của nàng: "Nói ngươi đần thì ngươi đúng là đần! Chờ kể xong chuyện Hiên Viên Ngạo và Hiên Viên Diệu đoạn tụ chi yêu, chúng ta sẽ kể sang “chuyện xưa không thể nói của Hoàng thượng và Thất vương gia’, rồi sau đó nói sang chuyện xưa của các vương gia khác, điều này không phải thú vị rồi sao?"
À? Tiểu Nguyệt hoảng sợ trợn to mắt . . . "Ngài còn muốn nói về hoàng thượng?" Tiểu thư không phải muốn chết đấy chứ? Nói về Vương gia, bị phát hiện thì nhiều nhất cũng chỉ bị đánh đến “bán sống bán chết”, nhưng mà kể về hoàng thượng . . . Đoán chừng cả nhà phủ tướng quân và tam vương phủ sẽ tịch thu tài sản, sẽ bị chém đầu ! Tiểu thư, lá gan của ngài cũng quá to rồi đấy ?!
"Nói về hắn thì sao, nói vài lời cũng sẽ không thiếu đi một lạng thịt, yên tâm, chúng ta sẽ không bị người ta phát hiện đâu!" Mỗ nữ tràn đầy tự tin.
Tiểu Nguyệt gian nan nuốt xuống một ngụm nước miếng, cảm giác thấy tiền đồ ảm đạm không có ánh sáng . . . Trong đầu của nàng đã hiện lên hình ảnh mình và tiểu thư cùng bị trói rồi bị chặt đầu ở giao lộ chỗ dân chúng họp chợ!
(Giao lộ: ngã 3, ngã 4 đường...chỗ tiếp giáp giữa các con đường. Ngày xưa thường chém đầu tử tù ở các giao lộ chỗ họp chợ để mọi người tiện tới xem nhằm thị uy, đời Minh- Thanh tử tù cao cấp thì chém ở Ngọ môn- cửa chính phía nam của cung vua )
Quay đầu qua, đang muốn khuyên giải mấy câu với tiểu thư thì nhìn thấy nàng kia đã ngủ rồi . . .
Vì vậy, đành xoay đầu lại mà xót xa than thở cho cuộc sống bi thảm của mình . . . Nàng phát hiện ra từ khi nàng đi theo tiểu thư nhà bọn họ, cuộc sống hàng ngày trôi qua vô cùng kích thích, phong phú, nhưng cũng cực độ nguy hiểm! Cái mạng nhỏ này luôn như chỉ mành treo chuông ! Ô ô ô . . .
Mở to hai mắt chờ đợi rất lâu, rốt cuộc người của trù phònglục tục đi vào chuẩn bị đồ ăn sáng, lấy tay chọc chọc tiểu thư nhà bọn họ . . . . . .
Vũ Văn Tiểu Tam vốn đang lơ mơ ngủ, bị nàng đâm một cái tự nhiên lập tức tỉnh táo, hai mắt khôi phục vẻ trong sáng, cùng nhau ở dưới gầm bàn nhìn đôi chân của mọi người trong trù phòng. . . . . .
Người ta đi tới đi lui tới . . . Nàng thế mới biết thì ra hàng ngày ở vương phủ, ngay cả trù phòngcũng có nhiều người hầu hạ như vậy! Một lần nữa cảm thán, “xuyên qua” là một việc dễ dàng để người nghèo trở thành kẻ giàu, thật là tốt!
Đợi một lúc, cho đến khi Vũ Văn Tiểu Tam bị hun khói tới mức không chịu nổi, rốt cuộc thì có một nha hoàn đi tới trù phòng . . . . . .
"Cố thúc, sớm như vậy đã vội vàng chuẩn bị ăn trưa rồi hả ?" Vũ Văn Tiểu Tam ở dưới mặt đất liếc trộm lên trên, cũng chỉ có thể nhìn thấy quần áo trên nửa thân dưới của nha hoàn kia, xem ra là một nha hoàn nhị đẳng của vương phủ.
Âm thanh của một nam nhân trung niên mang theo ý cười vang lên: "Đúng vậy, nha đầu Thu Cúc, rất lâu không gặp được ngươi rồi, hôm nay sao lại tới trù phòng vậy ?"
"Còn không phải do phu nhân đói bụng không đợi nổi, khiến ta phải tới đây xem một chút!" giọng nói làm ra vẻ bất đắc dĩ.
"Việc này cũng không hay lắm, trước tiên chúng ta phải chuẩn bị đồ ăn cho Vương Gia, vương phi và trắc vương phi, đồ ăn của các phu nhân còn chưa chuẩn bị xong! Nếu không ngươi hãy đợi chút đi ?" Nam tử được gọi là Cố thúc lại mở miệng.
"Được rồi!" Thu Cúc kia thở dài một cái rồi nói tiếp, "Ai là người làm ngọ thiện (bữa ăn trưa) cho vương phi vậy?"
"Người mặc áo trắng bên kia, ngươi hỏi ngọ thiện của vương phi làm cái gì?" giọng nói có chút khó hiểu của Cố thúc vang lên.
"Không có gì, là phu nhân muốn biết đồ ăn của mình và vương phi có sự khác biệt hay không thôi ! Ngài cung biết đó, các nữ nhân đều có những ý nghĩ này mà !" Thu Cúc mở miệng cười.
“Con ranh này, nói bậy như vậy ngươi không lo lúc quay về sẽ bị phu nhân nhà các ngươi đánh hả!" Một âm thanh của người nữ tử trung niên vang lên, nhưng trong giọng nói không che giấu được sự vui vẻ.
"Chỉ cần Cố thúc cùng Cam thẩm không nói, ai sẽ biết chứ!" Thu Cúc cười hì hì.
Không nhìn thấy cảnh tượng trước mặt . . . Vũ Văn Tiểu Tam lập tức mang theo Tiểu Nguyệt đi dọc theo góc bàn tiến ra phía trước rồi nghiêng mắt đế nhìn . . . . . .
Lần này rốt cuộc nhìn thấy rõ ràng dung mạo của nàng ta, diện mạo thường thường, nhưngđúng là thị tỳ cận thân bên cạnh Mục Điệp Y! Mục Điệp Y này thật ngu xuẩn, cứ thế để cho thị tỳ cận thân nàng ra tay! Chuyện này nếu như bị tra ra được, người chết nhất định là nàng! Mà Nguyệt Vô Hạ rất có thể sống chết mặc bay, ôi chao . . . Quả nhiên có sự chênh lệch giữa những người thông minh!
Chỉ thấy Thu Cúc này đứng ở bên cạnh cái hũ, tựa như đang lơ đãng đùa bỡn móng tay của mình. . . . . .
Tiểu Nguyệt có chút nóng nảy . . . Lại thấy Vũ Văn Tiểu Tam quăng cho nàng một ánh mắt ám chỉ bình tĩnh chớ nôn nóng . . . . . .
Một hồi lâu . . . những người khác trong trù phòng đều quay mặt ra chỗ khác, Thu Cúc nắm chặt cơ hội, đổ thật nhanh một túi bột thuốc vào trong cái hũ. . . . . .
Tiểu Nguyệt đang muốn xông ra hiện trường túm lấy cái túi, lại bị vương phi nhà nàng đè lại . . . . . . quay đầu lại nhìn nàng có vẻ khó hiểu. . . . . .
Lại thấy Vũ Văn Tiểu Tam cho nàng một ánh mắt ý bảo tin tưởng nàng, mỗ thị nữ kích động ngay sau đó bình tĩnh trở lại, nhất định là tiểu thư còn có chủ ý tốt hơn!
Đương nhiên là nàng có chủ ý tốt hơn, có người trăm phương ngàn kế đối phó nàng như vậy, nếu như nàng không trả lại nguyên vẹn, chẳng phải là quá tiện lợi cho nàng ta à! Nàng, Vũ Văn Tiểu Tam từ trước đến giờ đều tính toán chi li, có thù oán phải báo! Nếu phá hỏng nàng ta ngay tại đây, cũng thật lãng phí công sức họ phải tới đây từ sáng sớm rồi ngồi chờ lâu như vậy! Nếu Mục Điệp Y đó ưa thích nam nhân như vậy, thì hãy đưa cho nàng ta là tốt rồi!
Sau khi Thu Cúc bỏ dược xong, thấy hơi hoảng sợ, vội vội vàng vàng giấu kỹ tờ giấy kia, rồi sau đó làm ra vẻ sốt ruột không chờ nổi: "Cố thúc, còn bao lâu nữa vậy ?"
"Còn phải một lúc nữa, ngươi không kịp đợi hãy đi về trước, xong rồi ta cho người đi thông báo với ngươi!" Cố thúc mở miệng.
"Vậy thì làm phiền Cố thúc rồi, nếu ta không trở về thưa chuyện, sợ rằng phu nhân không tha cho ta!" Thu Cúc nói xong bèn cất bước rời đi.
"Ừ. . . . . . Ngươi đi về đi . . . . . ."
Đợi nàng đi xa, Cam thẩm lên tiếng: "Sao ta cứ cảm thấy nha đầu này hôm nay có chút cổ quái?"
"Có cái gì cổ quái chứ ? Chỉ là một cái nha đầu thích nói đùa thôi! Ngươi còn không làm cơm nhanh lên một chút, đừng để cho các phu nhân sốt ruột chờ đợi nữa !" Xem ra Cố thúc mặc dù là người đại khái qua loa có nét thô lỗ, nhưng tâm tư rất tốt!
Vũ Văn Tiểu Tam nhìn Tiểu Nguyệt một cái, hai người cùng nhau từ dưới đáy bàn chui ra. . . . . .
Làm một đám người bị dọa sợ, một nam nhân thoạt nhìn bộ dạng cũng rất trung hậu thành thật nhìn bọn họ mở miệng: "Các ngươi là…?" Nhìn quần áo, hẳn là một vị phu nhân.
"Nhìn thấy vương phi còn không hành lễ!" Tiểu Nguyệt lập tức mở miệng.
Người trong phòng bếp lập tức quỳ xuống: "Bái kiến vương phi, vương phi vạn phúc kim an!"
"Ừ! Đứng lên đi! Ai là quản sự phòng bếp này?" Nàng nhẹ nhàng đảo qua, không giận mà uy.
Ai cũng biết vị tân vương phi này, ngay cả vương gia đều không để vào mắt, vì thế mọi người đều run sợ, vâng vâng dạ dạ ...
Nam tử vẻ mặt trung hậu mở miệng: "Vương phi, là tiểu nhân! Tiểu nhân tên Cố Bình An, bọn họ còn gọi ta Cố thúc!"
Một phụ nhân bên cạnh hắn gật gật đầu: "Tiểu nhân là Nhị quản sự phòng bếp, mọi người đều gọi là Cam thẩm!"
"Ừ!" Vũ Văn Tiểu Tam gật gật đầu, hai người này thoạt nhìn đều rất hiền hậu, nhân phẩm hẳn là cũng không tệ. Không ngờ Hiên Viên Ngạo còn rất tinh mắt, phòng bếp là nơi quan trọng nhất liên hệ đến an nguy của mọi người, nên cho người thành thật đến quản , thế nhưng quá thành thật , lại khó tránh khỏi có sơ hở.
"Vương phi, thứ cho tiểu nhân nhiều chuyện, ngài tại sao lại ở dưới đáy bàn?" Cố Bình An mở miệng hỏi.
"Bản vương phi sáng sớm đói bụng, muốn tới đây tìm xem có gì ăn hay không, kết quả nhìn thấy phòng bếp không có ai, liền cùng nha đầu cùng nhau ở dưới đáy bàn đợi một hồi." Mỗ nữ một khi nói dối vĩnh viễn đều mặt không đỏ khí không suyễn.
"A! Đồ ăn sáng của Vương phi đã xong rồi, ở bên kia!" Cố thúc lập tức mở miệng.
Vũ Văn Tiểu Tam liếc mắt nhìn cái bình bị bỏ thêm nguyên liệu kia một cái, sau đó mở miệng: "Không vội, vừa rồi bản vương phi thấy có tới một nha hoàn, là của Điệp phu nhân đi?"
Cố Bình An gật gật đầu: "Bẩm vương phi, là thiếp thân tỳ nữ Thu Cúc của Điệp phu nhân!"
" Đồ ăn sáng Điệp phu nhân xong chưa?" Nhẹ giọng hỏi, tư thế đắn đo được thập phần thích hợp.
"Rồi ạ! Ở bên kia!" Nói rồi chỉ cái bình màu rám nắng.
"Hôm nay đem đồ ăn sáng của bản vương phi cùng Điệp phu nhân thay đổi đi, bản vương phi mới vừa nghe nha đầu Thu Cúc kia nói Điệp muội muội rất hiếu kỳ bản vương phi mỗi ngày ăn cái gì, hôm nay cho nàng nếm thử đồ ăn sáng đương gia chủ mẫu ta đây, liền không cần mỗi ngày nhung nhớ!" Nàng nói xong che môi cười khẽ.
Mọi người vừa nghe, đều nghĩ "Vương phi thật lương thiện", "Vương phi thật là một người tốt" ...
Tiểu Nguyệt lập tức tiến lên cầm lấy đồ ăn sáng của Mục Điệp Y...
"Được rồi, bản vương phi đi về trước , người ngoài có hỏi, nói là đồ ăn sáng bản vương phi hôm nay là các ngươi đưa qua , nếu nói bản vương phi sáng sớm liền chạy tới chờ cơm, dù sao cũng có chút mất mặt! Bên Điệp muội muội cũng không được nói bản vương phi cùng nàng thay đổi ngọ thiện, để các muội muội khác biết được, sẽ nói bản vương phi thiên vị!" Nàng nói xong cười híp mắt nhìn bọn họ.
"Lão nô biết! Vương phi thật là một người tốt!" Cố thúc cảm thán mở miệng... Đây cũng đều là tiếng lòng những người khác ở phòng bếp! Vương phi thực sự là tâm địa lương thiện a!
Sau đó, Vũ Văn Tiểu Tam mang theo Tiểu Nguyệt rời khỏi ...
Ở trên đường, Tiểu Nguyệt nhịn không được mở miệng hỏi: "Tiểu thư, người chuẩn bị đem cái kia đưa cho Điệp phu nhân ăn?" Nói xong nuốt một chút nước bọt...
Vũ Văn Tiểu Tam cười lạnh một tiếng: "Ta cũng không phải là người lương thiện gì, nàng muốn tìm đường chết, chúng ta sẽ thành toàn nàng, Tiểu Nguyệt ngươi phải nhớ kỹ, nhân từ với kẻ địch, chính là tàn nhẫn với bản thân mình!" Hơn nữa nàng không chỉ thu thập một Mục Điệp Y, Nguyệt Vô Hạ kia, lúc rảnh rỗi lại chậm rãi chơi đùa với nàng ta!
"Dạ! Tiểu thư, ngươi vừa rồi ở phòng bếp diễn kịch thật đạt nha!" Tiểu Nguyệt gật gật đầu, lại bắt đầu biểu đạt sự sùng bái với nàng, bộ dáng vương phi uy nghiêm vừa rồi, quả thực cùng bộ dáng tiểu thư hèn mọn ngày thường thật đúng là hai người hoàn toàn khác nhau!
" Tiểu thư nhà các ngươi là vạn năng ! Nhân vật gì cũng đều sắm vai được, hiểu chưa? Aiz... Hi vọng Mục Điệp Y thu phần đại lễ này của ta, không nên quá cảm động là được rồi!" Mỗ nữ kiêu ngạo một phen, nói lời thấm thía ngẩng đầu lên trời.
Tiểu Nguyệt co quắp khóe miệng, đi theo phía sau nàng, xem ra nàng nói nhiều a ...
...
"Điệp phu nhân, đồ ăn sáng của ngài tới!" Hạ nhân tới báo.
"Mang vào đi!" Trên khuôn mặt ngang ngược kiêu ngạo không che giấu được lo lắng.
Đợi người phòng bếp tiến vào, nàng liền há mồm hỏi: " Đưa đồ ăn sáng qua bên Vương phi chưa?"
Hạ nhân kia sửng sốt, nhìn nàng có chút mù mịt...
Mục Điệp Y mới giật mình thấy mình hình như kích động quá độ , thế là che môi cười khẽ để giảm bớt xấu hổ, sau đó mở miệng: "Ta thấy đồ ăn sáng của ta đã đưa tới, mà vương phi tỷ tỷ dù sao cũng là chính thất, đừng chậm trễ mới đúng!"
Hạ nhân cười cười, ngẫm lại vương phi vừa phân phó, liền mở miệng nói: " Đồ ăn sáng bên Vương phi vừa rồi cũng đã đưa qua, hôm nay vương phi thức dậy sớm như vậy, chắc hẳn vương phi đã bắt đầu dùng bữa !"
"Ừ!" Mục Điệp Y lo lắng gật gật đầu, sau đó để bọn họ đi ra.
Đợi người phòng bếp đi xa, quay mặt sang hướng Thu Cúc nói: "Nói cho những người đó, có thể hành động!" Trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy ý cười thâm độc...
"Dạ!" Thu Cúc lĩnh mệnh mà đi...
Nhìn bóng lưng Thu Cúc, nụ cười trên mặt càng thêm sáng rực, sau đó tâm tình rất tốt cúi đầu bắt đầu dùng đồ ăn sáng...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.