Hãn Phi Giá Lâm: Vương Gia Thỉnh Ôn Nhu
Chương 176
Hôi Sắc Vân
22/09/2018
Chương 176: Ta đã thành thân
Edit: susublue
Từ lúc Bạch Hiểu Tình đi vào, Triệu Tử Hằng đã nhìn chằm chằm vào nàng, vì sao nữ nhân này không chịu đi theo hắn, hắn là thái tử, những thứ Lệ Vương có thể cho thì hắn cũng có thể cho.
"Các vị ái khanh có lòng, hiếm khi có được ngày vui như hôm nay, mọi người cùng tề tụ tại đây. Hôm nay sẽ không phân quân thần, mọi người cứ thoải mái chè chén." Triệu Thiên Dương nhìn tất cả những thứ phồn hoa trước mắt nhưng trong lòng lại không hề thấy vui mừng, bởi vì người hắn quan tâm nhất đã mất rồi.
"Phụ hoàng, năm nay là đại thọ năm mươi của người, nhi thần đã chuẩn bị một món thọ lễ tặng riêng cho người." Thông thường giờ phút này đều là lúc nên dâng lễ vật, Triệu Tử Hằng làm thái tử đã đứng ra náo động trước, Triệu Tử Tu thấy rất khinh thường với những việc gây chú ý như vậy.
"Năm ngoái lễ vật thái tử chuẩn bị rất mới mẻ, không biết năm nay thái tử chuẩn bị cái gì để hiếu kính phụ hoàng ngươi." Thấy thái tử đứng ra, sắc mặt Bạch Yêu Nhiêu không được tốt lắm, hắn là cái đinh trong mắt bà ta.
"Năm nay chuẩn bị đồ tốt hơn để tặng cho phụ hoàng." Nói xong trên tay thái tử xuất hiện một quả đào mừng thọ.
"Quả đào mừng thọ này là thứ ta là ta chuẩn bị riêng cho phụ hoàng, được tạo ra từ thủy tinh, đặt nó trên gối đầu có thể phòng ngừa mất ngủ, để giấc ngủ phụ hoàng càng thêm an ổn." Thái tử rất đắc ý cầm quả đào mừng thọ dâng cho Hoàng thượng.
"Được, được, con có lòng, ta rất thích." Từ sau chuyện tình lần trước, Triệu Thiên Dương không còn xem Triệu Tử Hằng như nhi tử thông thường nữa, bởi vì tâm tư hắn quá tăm tối, dám ác độc với huynh đệ mình như vậy.
"Nhi thần cung chúc phụ hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế." Món lễ vật này là do Phượng Cơ nghĩ giúp hắn, không chỉ có thể kiêu ngạo với người khác mà còn có thể dâng tặng một lễ vật đặc biệt, thật sự là mới mẻ.
Thấy phụ hoàng mình luôn ngắm nhìn quả đào mừng thọ, hơn nữa trên mặt còn rất vui mừng, hẳn cũng rất hài lòng, nhưng khi quay đầu thấy vẻ mặt thờ ơ của Bạch Hiểu Tình và Triệu Tử Tu, biểu cảm của Triệu Tử Hằng thật sự rất khó coi.
Ở trong mắt Triệu Tử Hằng, Triệu Tử Tu tựa như một hạt cát, mỗi lần rơi vào mắt thì sẽ đau xót, nhưng mà hắn vẫn còn đứng đó.
"Tử Tu, không biết năm nay ngươi chuẩn bị lễ vật gì?" Triệu Tử Hằng có chút khinh thường Triệu Tử Tu, hàng năm vào sinh nhật của phụ hoàng, Triệu Tử Tu đều đưa những thứ bình thường không có gì lạ, nhìn qua là liền quên ngay.
Năm nay nhất định không ngoại lệ, như vậy thì hắn có thể lấy lại sự tín nhiệm của phụ hoàng.
“Lễ vật năm nay ta mang đến ngươi cũng đã thấy, nàng đang ngồi bên cạnh ta." Triệu Tử Hằng phát hiện hai mắt mình thật sự đã xảy ra vấn đề, trước kia Bạch Hiểu Tình đều đứng bên người Triệu Tử Tu nhưng hôm nay lại yên tĩnh ngồi bên cạnh Triệu Tử Tu.
"Ngươi muốn đưa Bạch Hiểu Tình cho phụ hoàng?" Chẳng lẽ Triệu Tử Tu vì bản thân mà lại tặng nữ nhân mình thích cho cho phụ thân, Triệu Tử Hằng nghe thấy thì tan nát cõi lòng, nếu Bạch Hiểu Tình luôn đi theo Triệu Tử Tu thì hắn còn có thể đoạt lại nhưng nếu nàng đi theo phụ hoàng thì sao hắn có thể đại nghịch bất đạo cướp lại được.
"Ngươi suy nghĩ nhiều rồi." Đối với cái suy nghĩ xấu xa của Triệu Tử Hằng, Triệu Tử Tu cảm thấy rất khinh thường, hắn không thèm dùng cái trò này, cũng sẽ không đưa nữ nhân của mình cho người khác.
"Vậy lễ vật của ngươi là gì?" Triệu Tử Hằng rất muốn Triệu Tử Tu có thể đưa Bạch Hiểu Tình cho hắn, nếu hắn ta muốn đưa cho phụ hoàng thì không bằng hắn xuống tay sớm một chút, như vậy còn tốt hơn việc để Bạch Hiểu Tình đi theo một lão già.
"Lễ vật của ta là gì ngươi không cần biết, hiện tại ngươi nên quản bản thân mình cho tốt trước đi." Triệu Tử Tu mặt không biểu cảm nói, trong lòng rất khó chịu, chẳng lẽ hắn ta còn chưa chết tâm với Bạch Hiểu Tình sao? Xem ra hôm nay nên để hắn hoàn toàn hết hy vọng.
"Ta đương nhiên muốn quản, nếu ngươi muốn đưa Bạch Hiểu Tình cho phụ hoàng thì không bằng tặng cho ta, phụ hoàng đã rất già, cũng không hưởng dụng nổi mỹ nhân như vậy, huống hồ mẫu hậu của ngươi nhất định không cho phép bên người phụ hoàng có nữ nhân khác, như vậy đối với Bạch Hiểu Tình cũng không tốt lắm."
Những Triệu Tử Hằng nói rất thật lòng, hắn thật sự không muốn Bạch Hiểu Tình bị vùi dập như vậy, dù chỉ là chút ấm áp thì hắn cũng muốn tới gần.
"Hình như chuyện này không liên quan đến ngươi, chuyện của Bạch Hiểu Tình ta chẳng lẽ ta không làm chủ được." Giờ phút này Bạch Hiểu Tình luôn im lặng đột nhiên mở miệng nói chuyện, Triệu Tử Hằng thấy thế thì trong lòng mới bớt nghi ngờ.
"Ngươi vẫn nên nhanh chóng quay về chỗ của mình đi, nếu mọi người thấy ngươi đường đường là thái tử mà lại nhớ nhung nữ nhân của Lệ Vương thì sợ là sẽ trở thành đề tài cho người khác bàn luận." Triệu Tử Tu thật sự rất chán ghét người này, cho dù trước kia tiểu Ngọc bị hắn cướp đi thì cũng không chán ghét như vậy.
"Tình Nhi, ta đi chúc thọ, một lát dù ta có nói gì thì cũng đều vì muốn nàng làm thê tử của ta, cũng không có ý gì khác, nhưng bây giờ ta cần phải cho nàng một danh phận, cũng là cho bản thân mình một công đạo." Lúc Triệu Tử Tu đứng dậy thì nói những lời này bên tai Bạch Hiểu Tình.
Thật ra Bạch Hiểu Tình đã sớm biết Triệu Tử Tu muốn nói cái gì, trong lòng nàng cũng đã ngầm đồng ý.
"Phụ hoàng, nhi thần có chuyện vui muốn bẩm báo với người?" Triệu Tử Tu đứng lên đi đến giữa buổi yến hội, cung kính cúi người nói với Hoàng đế, thật ra Triệu Tử Tu rất ít khi dài dòng như vậy, trước kia những chuyện như vậy Triệu Tử Tu vốn không có hứng thú.
"A, nói nhanh cho trẫm nghe thử, trong hoàng cung đã lâu rồi không có chuyện gì vui." Hôm nay Triệu Thiên Dương thấy Triệu Tử Tu chủ động đứng dậy thì trong lòng rất vui vẻ.
Bạch Yêu Nhiêu cũng vậy, vốn trước kia muốn nâng đỡ Triệu Tử Tu lên làm thái tử, nhưng tuy rằng ngoài mặt thì hắn nghe lời nhưng sau lưng vẫn không thật lòng phối hợp với nàng, nhất là khi thái tử tranh thủ gây sự chú ý mà hắn lại chủ động đứng dậy thì trong lòng nàng lại rất vui mừng.
"Hoàng thượng, ta cũng muốn nghe thử xem Tu nhi có chuyện gì vui, ta đây làm mẫu hậu cũng muốn vui vẻ với con." Bạch Yêu Nhiêu cũng thầm vui mừng, tiểu tử này thật sự đã thông suốt rồi sao?
"Ta đã thành thân." Lời nói của Triệu Tử Tu khiến mọi người vốn đang rất nôn nóng náo động bỗng chốc trở nên yên tĩnh, Bạch Diên Nhi cũng làm đổ nước trong ly ra ngoài.
"Thành thân, ta còn chưa đồng ý cho Triệu Tử Tu thành thân, sao hắn lại có thể nói mình đã thành thân, ta làm sao bây giờ?" Về chuyện này Bạch Diên Nhi vẫn thấy bán tín bán nghi, dù sao nàng cũng là tiểu thư khuê các, nữ nhân kia sao có thể so được với hắn.
"Thành thân, con với ai?" Thật ra Triệu Thiên Dương đã đoán được nhưng vẫn hi vọng Triệu Tử Tu có thể tự miệng nói ra.
Edit: susublue
Từ lúc Bạch Hiểu Tình đi vào, Triệu Tử Hằng đã nhìn chằm chằm vào nàng, vì sao nữ nhân này không chịu đi theo hắn, hắn là thái tử, những thứ Lệ Vương có thể cho thì hắn cũng có thể cho.
"Các vị ái khanh có lòng, hiếm khi có được ngày vui như hôm nay, mọi người cùng tề tụ tại đây. Hôm nay sẽ không phân quân thần, mọi người cứ thoải mái chè chén." Triệu Thiên Dương nhìn tất cả những thứ phồn hoa trước mắt nhưng trong lòng lại không hề thấy vui mừng, bởi vì người hắn quan tâm nhất đã mất rồi.
"Phụ hoàng, năm nay là đại thọ năm mươi của người, nhi thần đã chuẩn bị một món thọ lễ tặng riêng cho người." Thông thường giờ phút này đều là lúc nên dâng lễ vật, Triệu Tử Hằng làm thái tử đã đứng ra náo động trước, Triệu Tử Tu thấy rất khinh thường với những việc gây chú ý như vậy.
"Năm ngoái lễ vật thái tử chuẩn bị rất mới mẻ, không biết năm nay thái tử chuẩn bị cái gì để hiếu kính phụ hoàng ngươi." Thấy thái tử đứng ra, sắc mặt Bạch Yêu Nhiêu không được tốt lắm, hắn là cái đinh trong mắt bà ta.
"Năm nay chuẩn bị đồ tốt hơn để tặng cho phụ hoàng." Nói xong trên tay thái tử xuất hiện một quả đào mừng thọ.
"Quả đào mừng thọ này là thứ ta là ta chuẩn bị riêng cho phụ hoàng, được tạo ra từ thủy tinh, đặt nó trên gối đầu có thể phòng ngừa mất ngủ, để giấc ngủ phụ hoàng càng thêm an ổn." Thái tử rất đắc ý cầm quả đào mừng thọ dâng cho Hoàng thượng.
"Được, được, con có lòng, ta rất thích." Từ sau chuyện tình lần trước, Triệu Thiên Dương không còn xem Triệu Tử Hằng như nhi tử thông thường nữa, bởi vì tâm tư hắn quá tăm tối, dám ác độc với huynh đệ mình như vậy.
"Nhi thần cung chúc phụ hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế." Món lễ vật này là do Phượng Cơ nghĩ giúp hắn, không chỉ có thể kiêu ngạo với người khác mà còn có thể dâng tặng một lễ vật đặc biệt, thật sự là mới mẻ.
Thấy phụ hoàng mình luôn ngắm nhìn quả đào mừng thọ, hơn nữa trên mặt còn rất vui mừng, hẳn cũng rất hài lòng, nhưng khi quay đầu thấy vẻ mặt thờ ơ của Bạch Hiểu Tình và Triệu Tử Tu, biểu cảm của Triệu Tử Hằng thật sự rất khó coi.
Ở trong mắt Triệu Tử Hằng, Triệu Tử Tu tựa như một hạt cát, mỗi lần rơi vào mắt thì sẽ đau xót, nhưng mà hắn vẫn còn đứng đó.
"Tử Tu, không biết năm nay ngươi chuẩn bị lễ vật gì?" Triệu Tử Hằng có chút khinh thường Triệu Tử Tu, hàng năm vào sinh nhật của phụ hoàng, Triệu Tử Tu đều đưa những thứ bình thường không có gì lạ, nhìn qua là liền quên ngay.
Năm nay nhất định không ngoại lệ, như vậy thì hắn có thể lấy lại sự tín nhiệm của phụ hoàng.
“Lễ vật năm nay ta mang đến ngươi cũng đã thấy, nàng đang ngồi bên cạnh ta." Triệu Tử Hằng phát hiện hai mắt mình thật sự đã xảy ra vấn đề, trước kia Bạch Hiểu Tình đều đứng bên người Triệu Tử Tu nhưng hôm nay lại yên tĩnh ngồi bên cạnh Triệu Tử Tu.
"Ngươi muốn đưa Bạch Hiểu Tình cho phụ hoàng?" Chẳng lẽ Triệu Tử Tu vì bản thân mà lại tặng nữ nhân mình thích cho cho phụ thân, Triệu Tử Hằng nghe thấy thì tan nát cõi lòng, nếu Bạch Hiểu Tình luôn đi theo Triệu Tử Tu thì hắn còn có thể đoạt lại nhưng nếu nàng đi theo phụ hoàng thì sao hắn có thể đại nghịch bất đạo cướp lại được.
"Ngươi suy nghĩ nhiều rồi." Đối với cái suy nghĩ xấu xa của Triệu Tử Hằng, Triệu Tử Tu cảm thấy rất khinh thường, hắn không thèm dùng cái trò này, cũng sẽ không đưa nữ nhân của mình cho người khác.
"Vậy lễ vật của ngươi là gì?" Triệu Tử Hằng rất muốn Triệu Tử Tu có thể đưa Bạch Hiểu Tình cho hắn, nếu hắn ta muốn đưa cho phụ hoàng thì không bằng hắn xuống tay sớm một chút, như vậy còn tốt hơn việc để Bạch Hiểu Tình đi theo một lão già.
"Lễ vật của ta là gì ngươi không cần biết, hiện tại ngươi nên quản bản thân mình cho tốt trước đi." Triệu Tử Tu mặt không biểu cảm nói, trong lòng rất khó chịu, chẳng lẽ hắn ta còn chưa chết tâm với Bạch Hiểu Tình sao? Xem ra hôm nay nên để hắn hoàn toàn hết hy vọng.
"Ta đương nhiên muốn quản, nếu ngươi muốn đưa Bạch Hiểu Tình cho phụ hoàng thì không bằng tặng cho ta, phụ hoàng đã rất già, cũng không hưởng dụng nổi mỹ nhân như vậy, huống hồ mẫu hậu của ngươi nhất định không cho phép bên người phụ hoàng có nữ nhân khác, như vậy đối với Bạch Hiểu Tình cũng không tốt lắm."
Những Triệu Tử Hằng nói rất thật lòng, hắn thật sự không muốn Bạch Hiểu Tình bị vùi dập như vậy, dù chỉ là chút ấm áp thì hắn cũng muốn tới gần.
"Hình như chuyện này không liên quan đến ngươi, chuyện của Bạch Hiểu Tình ta chẳng lẽ ta không làm chủ được." Giờ phút này Bạch Hiểu Tình luôn im lặng đột nhiên mở miệng nói chuyện, Triệu Tử Hằng thấy thế thì trong lòng mới bớt nghi ngờ.
"Ngươi vẫn nên nhanh chóng quay về chỗ của mình đi, nếu mọi người thấy ngươi đường đường là thái tử mà lại nhớ nhung nữ nhân của Lệ Vương thì sợ là sẽ trở thành đề tài cho người khác bàn luận." Triệu Tử Tu thật sự rất chán ghét người này, cho dù trước kia tiểu Ngọc bị hắn cướp đi thì cũng không chán ghét như vậy.
"Tình Nhi, ta đi chúc thọ, một lát dù ta có nói gì thì cũng đều vì muốn nàng làm thê tử của ta, cũng không có ý gì khác, nhưng bây giờ ta cần phải cho nàng một danh phận, cũng là cho bản thân mình một công đạo." Lúc Triệu Tử Tu đứng dậy thì nói những lời này bên tai Bạch Hiểu Tình.
Thật ra Bạch Hiểu Tình đã sớm biết Triệu Tử Tu muốn nói cái gì, trong lòng nàng cũng đã ngầm đồng ý.
"Phụ hoàng, nhi thần có chuyện vui muốn bẩm báo với người?" Triệu Tử Tu đứng lên đi đến giữa buổi yến hội, cung kính cúi người nói với Hoàng đế, thật ra Triệu Tử Tu rất ít khi dài dòng như vậy, trước kia những chuyện như vậy Triệu Tử Tu vốn không có hứng thú.
"A, nói nhanh cho trẫm nghe thử, trong hoàng cung đã lâu rồi không có chuyện gì vui." Hôm nay Triệu Thiên Dương thấy Triệu Tử Tu chủ động đứng dậy thì trong lòng rất vui vẻ.
Bạch Yêu Nhiêu cũng vậy, vốn trước kia muốn nâng đỡ Triệu Tử Tu lên làm thái tử, nhưng tuy rằng ngoài mặt thì hắn nghe lời nhưng sau lưng vẫn không thật lòng phối hợp với nàng, nhất là khi thái tử tranh thủ gây sự chú ý mà hắn lại chủ động đứng dậy thì trong lòng nàng lại rất vui mừng.
"Hoàng thượng, ta cũng muốn nghe thử xem Tu nhi có chuyện gì vui, ta đây làm mẫu hậu cũng muốn vui vẻ với con." Bạch Yêu Nhiêu cũng thầm vui mừng, tiểu tử này thật sự đã thông suốt rồi sao?
"Ta đã thành thân." Lời nói của Triệu Tử Tu khiến mọi người vốn đang rất nôn nóng náo động bỗng chốc trở nên yên tĩnh, Bạch Diên Nhi cũng làm đổ nước trong ly ra ngoài.
"Thành thân, ta còn chưa đồng ý cho Triệu Tử Tu thành thân, sao hắn lại có thể nói mình đã thành thân, ta làm sao bây giờ?" Về chuyện này Bạch Diên Nhi vẫn thấy bán tín bán nghi, dù sao nàng cũng là tiểu thư khuê các, nữ nhân kia sao có thể so được với hắn.
"Thành thân, con với ai?" Thật ra Triệu Thiên Dương đã đoán được nhưng vẫn hi vọng Triệu Tử Tu có thể tự miệng nói ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.