Hãn Phi Giá Lâm: Vương Gia Thỉnh Ôn Nhu
Chương 151: Dạy người khác cách cư xử
Hôi Sắc Vân
24/06/2018
Tiểu Phấn làm như
vậy, nàng cảm thấy không tệ, nhưng dù sao Tiểu Phấn cũng là một cô nương thiện lương, cho nên đối phó với những người đó cũng không tốt.
Hơn nữa những người đó nhất định sẽ tìm trăm phương ngàn kế để trả thù Tiểu Phấn, khiến cho nàng sống không bằng chết, như vậy Tiểu Phấn sẽ phải chịu thiệt, cho nên nàng phải dạy Tiểu Phấn một chút.
Nếu có thể, Tiểu Phấn là người thích hợp nhất, Thẩm Vạn Xuân không có thể giúp nàng làm việc cả đời, có thể Tiểu Phấn sẽ là lựa chọn tốt nhất để giúp đỡ nàng, cho nên nàng phải nắm giữ tốt, để cho nàng ta trở thành một người đủ tư cách đứng trên mọi người.
Thật ra không phải chỉ có nam nhân mới có dã tâm, dù là nữ nhân thiện lương cỡ nào thì trong lòng cũng sẽ bồn chồn, vẫn sẽ hướng về quyền lực, nếu không thì sao Võ Tắc Thiên có thể từ một tiểu nha đầu trở thành một nữ hoàng của một quốc gia, trăm phương ngàn kế dùng sắc để dụ dỗ, trở thành phi tử của vua, tất cả những điều này đều là vì lòng tham mà ra.
Tuy rằng nàng không thể huấn luyện nàng ta trở thành một người đầy dã tâm nhưng tuyệt đối sẽ không còn là một tiểu nha đầu không rành chuyện đời, nữ nhân như vậy chỉ có thể sống tốt khi được nam nhân sủng ái, nhưng ở thời loạn thế, người như vậy chỉ có một kết cục, đó là chết!
Bạch Hiểu Tình nghiêm túc lo lắng về chuyện này, nàng thích làm một vài chuyện mà mình nắm rõ trong lòng bàn tay, hơn nữa còn lo lắng cho Tử Tu đang ở bên ngoài, cũng không biết khi nào mới có thể trở về, hoàng đế lại không có ý tốt, cho nên nàng phải chuẩn bị mọi thứ thật tốt.
Nhưng điều khiến cho nàng cảm thấy khó nghĩ là nàng không biết nên làm thế nào.
Phượng Nghiêu đột nhiên xuất hiện, nàng không biết mục đích của hắn là cái gì, Phượng Nghiêu nói hắn thích nàng, nhưng loại thích này tuyệt đối không đơn giản. Điều này càng khiến cho nàng cảm thấy hoảng sợ!
Dù là tình huống nào thì nàng cũng đều phải chuẩn bị cho mình thật tốt.
"Tiểu Phấn đâu? Nàng đi rồi sao?" Bạch Hiểu Tình hỏi ám vệ bên cạnh mình, hẳn là bọn họ biết, nàng nhớ là nàng có ra lệnh cho bọn họ đi quan sát tiểu nha đầu kia, không nên để xảy ra chuyện.
Ám vệ nhìn nàng sốt ruột, sau đó nói Tiểu Phấn luôn ở trong phòng của mình, rồi đi chuẩn bị đồ ăn cho Bạch Hiểu Tình.
Những nha đầu khác đều tìm nàng gây chuyện, có khả năng sẽ hạ độc trong đồ ăn, nhất cử lưỡng tiện, loại bỏ được Bạch Hiểu Tình mà cũng có thể để Tiểu Phấn bị dạy dỗ.
"Các ngươi đi giám thị cho kỹ, ta muốn biết là nha hoàn nào ác độc như vậy, ta sẽ khai đao nàng ta!" Nàng biết người ở đây lâu năm, tuy bên ngoài tôn kính nàng nhưng nhất định sẽ tính toán sau lưng nàng.
Bạch Hiểu Tình muốn tìm thử xem tiểu nha đầu đó là ai, không biết ai mà lại có tâm tư như vậy, tốt nhất là có thể lôi hết ra xử quyết một lần, để cho bọn họ biết nàng không phải là người hiền lành.
Nàng dự đoán sẽ là tiểu nha đầu của mấy hoa khôi kia, bọn họ sẽ xuống tay, bởi vì bọn họ hận vì Tiểu Phấn đã cướp đi vị trí tôn quý vốn thuộc về mình.
Nhưng nàng thật không ngờ, người xuống tay lại là tiểu nha đầu hầu hạ bên cạnh Thẩm Vạn Xuân.
"Các ngươi thấy rõ chứ?"
"Thấy rõ!"
Tâm trạng Bạch Hiểu Tình phức tạp, chẳng lẽ là ý của Thẩm Vạn Xuân? Nhưng Thẩm Vạn Xuân không nên làm như vậy mới đúng, rốt cục nàng đã hiểu sai cái gì.
"Các ngươi mời Tiểu Phấn đến đây, sau đó mang một con chim qua đây!" Nàng muốn cho Tiểu Phấn biết con người hiểm ác tới đâu, dạy dỗ nàng một bài họ để nàng biết con người luôn luôn tính kế nhau, không phải ai cũng đều thiện lương.
"Dạ, tiểu thư, chúng ta đi ngay!" Ám vệ lĩnh mệnh rời đi, mời Tiểu Phấn và Tiểu Hồng bên cạnh Thẩm Vạn Xuân đến trước mặt Bạch Hiểu Tình.
"Tham kiến Quốc Sắc tiểu thư!" Tiểu Hồng cung kính nhìn nàng, trên mặt như không có chuyện gì xảy ra, rất tôn kính nàng, nếu xem nhẹ cảm xúc trong mắt nàng thì sẽ thật sự tin tưởng nàng vô tội.
"Ngươi đứng lên đi! Hôm nay ta muốn cho ngươi xem, ta xử trí hạ nhân như thế nào!" Bạch Hiểu Tình nhàn nhạt nói.
Thân thể Tiểu Hồng run lên, chẳng lẽ nàng phát hiện rồi sao?
"Tiểu thư, Tiểu Phấn cô nương đến rồi!" Ám vệ hành lễ với nàng, sau đó để Tiểu Phấn đi lên.
Mắt Bạch Hiểu Tình đầy phức tạp nhìn nàng, không phải là mình ích kỷ, sau hôm nay sẽ không còn cô nương thiện lương này nữa mà chỉ có Tiểu Phấn của Bạch Hiểu Tình!
" Tiểu Phấn, ngươi biết tội chưa?" Bạch Hiểu Tình lạnh lùng nói, sở dĩ nói như vậy là vì nàng muốn Tiểu Phấn cảm thấy sợ hãi.
"Tiểu, tiểu thư, ta làm sai cái gì!" Tiểu Phấn thật sự sợ hãi, không biết tiểu thư đang nói chuyện gì!
Bạch Hiểu Tình vẫy tay, sau đó kêu người mang đồ lên, đó là một chén tổ yến đặc, sau đó để con chim ăn một miếng, không lâu sau, mắt liền đổ máu, rồi té trên mặt đất mà chết!
"A a! Nó đã chết, sao nó lại chết!" Tiểu Phấn sợ hãi nói, nàng không dám nghĩ, nếu tiểu thư uống cái này thì người chết chính là tiểu thư đúng không? Nàng rất sợ, nhưng may mắn là tiểu thư không có việc gì.
"Tiểu thư, may là ngươi không sao! May là ngươi không sao!" Tiểu Phấn sốt ruột nói, miệng lảm nhảm.
Trong mắt Bạch Hiểu Tình đầy vẻ đau lòng, đứa nhỏ này, luôn nghĩ cho nàng mà không nghĩ là người khác hãm hại mình.
"Ngươi cũng biết vậy sao, đây là tổ yến ngươi hầm, hiện tại xảy ra chuyện này, có phải là ngươi hạ độc không?" Nàng lạnh lùng nói, trong mắt không có độ ấm, Tiểu Hồng nhìn Tiểu Phấn như đang xem kịch vui, dù sao kẻ ngốc như nàng sẽ không khai mình ra.
"Ta không có, tiểu thư, ngươi phải tin tưởng ta, không phải ta!" Tiểu Phấn sốt ruột giải thích, đây rốt cuộc là chuyện gì? Rốt cuộc là ai hãm hại nàng?
Tiểu Phấn nỗ lực hồi tưởng lại, ngoại trừ Tiểu Hồng tỷ tỷ thì không có ai khác tới gần nàng, Tiểu Hồng tỷ tỷ đối xử với nàng tốt như vậy thì sẽ không hại nàng.
"Ta, ta cũng không biết rốt cục là ai hạ độc!" Tiểu Phấn vâng vâng dạ dạ nói, thật sự không biết nên làm gì!
Ánh mắt Tiểu Hồng càng châm chọc, quả nhiên ngu xuẩn, đến chết cũng không biết là chuyện gì xảy ra, nhưng không độc chết Bạch Hiểu Tình thì thật sự đáng tiếc!
Mắt Bạch Hiểu Tình lạnh hơn, "Chẳng lẽ ngươi không biết có ai đi theo ngươi sao? Có lẽ chính là người kia làm! Nếu không thì là ngươi hại ta!" Bạch Hiểu Tình dùng liều thuốc đủ mạnh, lời nói càng thêm vô tình, cho nên Tiểu Phấn rất đau khổ.
"Tiểu thư, ta đã biết, ta đã biết! Đúng, đúng, " Tiểu Phấn lập tức tỉnh ngộ, là Tiểu Hồng, là Tiểu Hồng muốn hại chết nàng.
Nhất định là Tiểu Hồng!
"Tiểu Hồng tỷ tỷ, vì sao ngươi muốn hại ta?" Tiểu Phấn nghiêm túc hỏi nàng, hơn nữa còn rất nghiêm túc.
" Tiểu Phấn, ngươi không được hãm hại ta, rõ ràng là ngươi làm những chuyện này!" Tiểu Hồng không thèm quan tâm đến sống chết của nàng, vẫn bình tĩnh không thay đổi.
Hơn nữa những người đó nhất định sẽ tìm trăm phương ngàn kế để trả thù Tiểu Phấn, khiến cho nàng sống không bằng chết, như vậy Tiểu Phấn sẽ phải chịu thiệt, cho nên nàng phải dạy Tiểu Phấn một chút.
Nếu có thể, Tiểu Phấn là người thích hợp nhất, Thẩm Vạn Xuân không có thể giúp nàng làm việc cả đời, có thể Tiểu Phấn sẽ là lựa chọn tốt nhất để giúp đỡ nàng, cho nên nàng phải nắm giữ tốt, để cho nàng ta trở thành một người đủ tư cách đứng trên mọi người.
Thật ra không phải chỉ có nam nhân mới có dã tâm, dù là nữ nhân thiện lương cỡ nào thì trong lòng cũng sẽ bồn chồn, vẫn sẽ hướng về quyền lực, nếu không thì sao Võ Tắc Thiên có thể từ một tiểu nha đầu trở thành một nữ hoàng của một quốc gia, trăm phương ngàn kế dùng sắc để dụ dỗ, trở thành phi tử của vua, tất cả những điều này đều là vì lòng tham mà ra.
Tuy rằng nàng không thể huấn luyện nàng ta trở thành một người đầy dã tâm nhưng tuyệt đối sẽ không còn là một tiểu nha đầu không rành chuyện đời, nữ nhân như vậy chỉ có thể sống tốt khi được nam nhân sủng ái, nhưng ở thời loạn thế, người như vậy chỉ có một kết cục, đó là chết!
Bạch Hiểu Tình nghiêm túc lo lắng về chuyện này, nàng thích làm một vài chuyện mà mình nắm rõ trong lòng bàn tay, hơn nữa còn lo lắng cho Tử Tu đang ở bên ngoài, cũng không biết khi nào mới có thể trở về, hoàng đế lại không có ý tốt, cho nên nàng phải chuẩn bị mọi thứ thật tốt.
Nhưng điều khiến cho nàng cảm thấy khó nghĩ là nàng không biết nên làm thế nào.
Phượng Nghiêu đột nhiên xuất hiện, nàng không biết mục đích của hắn là cái gì, Phượng Nghiêu nói hắn thích nàng, nhưng loại thích này tuyệt đối không đơn giản. Điều này càng khiến cho nàng cảm thấy hoảng sợ!
Dù là tình huống nào thì nàng cũng đều phải chuẩn bị cho mình thật tốt.
"Tiểu Phấn đâu? Nàng đi rồi sao?" Bạch Hiểu Tình hỏi ám vệ bên cạnh mình, hẳn là bọn họ biết, nàng nhớ là nàng có ra lệnh cho bọn họ đi quan sát tiểu nha đầu kia, không nên để xảy ra chuyện.
Ám vệ nhìn nàng sốt ruột, sau đó nói Tiểu Phấn luôn ở trong phòng của mình, rồi đi chuẩn bị đồ ăn cho Bạch Hiểu Tình.
Những nha đầu khác đều tìm nàng gây chuyện, có khả năng sẽ hạ độc trong đồ ăn, nhất cử lưỡng tiện, loại bỏ được Bạch Hiểu Tình mà cũng có thể để Tiểu Phấn bị dạy dỗ.
"Các ngươi đi giám thị cho kỹ, ta muốn biết là nha hoàn nào ác độc như vậy, ta sẽ khai đao nàng ta!" Nàng biết người ở đây lâu năm, tuy bên ngoài tôn kính nàng nhưng nhất định sẽ tính toán sau lưng nàng.
Bạch Hiểu Tình muốn tìm thử xem tiểu nha đầu đó là ai, không biết ai mà lại có tâm tư như vậy, tốt nhất là có thể lôi hết ra xử quyết một lần, để cho bọn họ biết nàng không phải là người hiền lành.
Nàng dự đoán sẽ là tiểu nha đầu của mấy hoa khôi kia, bọn họ sẽ xuống tay, bởi vì bọn họ hận vì Tiểu Phấn đã cướp đi vị trí tôn quý vốn thuộc về mình.
Nhưng nàng thật không ngờ, người xuống tay lại là tiểu nha đầu hầu hạ bên cạnh Thẩm Vạn Xuân.
"Các ngươi thấy rõ chứ?"
"Thấy rõ!"
Tâm trạng Bạch Hiểu Tình phức tạp, chẳng lẽ là ý của Thẩm Vạn Xuân? Nhưng Thẩm Vạn Xuân không nên làm như vậy mới đúng, rốt cục nàng đã hiểu sai cái gì.
"Các ngươi mời Tiểu Phấn đến đây, sau đó mang một con chim qua đây!" Nàng muốn cho Tiểu Phấn biết con người hiểm ác tới đâu, dạy dỗ nàng một bài họ để nàng biết con người luôn luôn tính kế nhau, không phải ai cũng đều thiện lương.
"Dạ, tiểu thư, chúng ta đi ngay!" Ám vệ lĩnh mệnh rời đi, mời Tiểu Phấn và Tiểu Hồng bên cạnh Thẩm Vạn Xuân đến trước mặt Bạch Hiểu Tình.
"Tham kiến Quốc Sắc tiểu thư!" Tiểu Hồng cung kính nhìn nàng, trên mặt như không có chuyện gì xảy ra, rất tôn kính nàng, nếu xem nhẹ cảm xúc trong mắt nàng thì sẽ thật sự tin tưởng nàng vô tội.
"Ngươi đứng lên đi! Hôm nay ta muốn cho ngươi xem, ta xử trí hạ nhân như thế nào!" Bạch Hiểu Tình nhàn nhạt nói.
Thân thể Tiểu Hồng run lên, chẳng lẽ nàng phát hiện rồi sao?
"Tiểu thư, Tiểu Phấn cô nương đến rồi!" Ám vệ hành lễ với nàng, sau đó để Tiểu Phấn đi lên.
Mắt Bạch Hiểu Tình đầy phức tạp nhìn nàng, không phải là mình ích kỷ, sau hôm nay sẽ không còn cô nương thiện lương này nữa mà chỉ có Tiểu Phấn của Bạch Hiểu Tình!
" Tiểu Phấn, ngươi biết tội chưa?" Bạch Hiểu Tình lạnh lùng nói, sở dĩ nói như vậy là vì nàng muốn Tiểu Phấn cảm thấy sợ hãi.
"Tiểu, tiểu thư, ta làm sai cái gì!" Tiểu Phấn thật sự sợ hãi, không biết tiểu thư đang nói chuyện gì!
Bạch Hiểu Tình vẫy tay, sau đó kêu người mang đồ lên, đó là một chén tổ yến đặc, sau đó để con chim ăn một miếng, không lâu sau, mắt liền đổ máu, rồi té trên mặt đất mà chết!
"A a! Nó đã chết, sao nó lại chết!" Tiểu Phấn sợ hãi nói, nàng không dám nghĩ, nếu tiểu thư uống cái này thì người chết chính là tiểu thư đúng không? Nàng rất sợ, nhưng may mắn là tiểu thư không có việc gì.
"Tiểu thư, may là ngươi không sao! May là ngươi không sao!" Tiểu Phấn sốt ruột nói, miệng lảm nhảm.
Trong mắt Bạch Hiểu Tình đầy vẻ đau lòng, đứa nhỏ này, luôn nghĩ cho nàng mà không nghĩ là người khác hãm hại mình.
"Ngươi cũng biết vậy sao, đây là tổ yến ngươi hầm, hiện tại xảy ra chuyện này, có phải là ngươi hạ độc không?" Nàng lạnh lùng nói, trong mắt không có độ ấm, Tiểu Hồng nhìn Tiểu Phấn như đang xem kịch vui, dù sao kẻ ngốc như nàng sẽ không khai mình ra.
"Ta không có, tiểu thư, ngươi phải tin tưởng ta, không phải ta!" Tiểu Phấn sốt ruột giải thích, đây rốt cuộc là chuyện gì? Rốt cuộc là ai hãm hại nàng?
Tiểu Phấn nỗ lực hồi tưởng lại, ngoại trừ Tiểu Hồng tỷ tỷ thì không có ai khác tới gần nàng, Tiểu Hồng tỷ tỷ đối xử với nàng tốt như vậy thì sẽ không hại nàng.
"Ta, ta cũng không biết rốt cục là ai hạ độc!" Tiểu Phấn vâng vâng dạ dạ nói, thật sự không biết nên làm gì!
Ánh mắt Tiểu Hồng càng châm chọc, quả nhiên ngu xuẩn, đến chết cũng không biết là chuyện gì xảy ra, nhưng không độc chết Bạch Hiểu Tình thì thật sự đáng tiếc!
Mắt Bạch Hiểu Tình lạnh hơn, "Chẳng lẽ ngươi không biết có ai đi theo ngươi sao? Có lẽ chính là người kia làm! Nếu không thì là ngươi hại ta!" Bạch Hiểu Tình dùng liều thuốc đủ mạnh, lời nói càng thêm vô tình, cho nên Tiểu Phấn rất đau khổ.
"Tiểu thư, ta đã biết, ta đã biết! Đúng, đúng, " Tiểu Phấn lập tức tỉnh ngộ, là Tiểu Hồng, là Tiểu Hồng muốn hại chết nàng.
Nhất định là Tiểu Hồng!
"Tiểu Hồng tỷ tỷ, vì sao ngươi muốn hại ta?" Tiểu Phấn nghiêm túc hỏi nàng, hơn nữa còn rất nghiêm túc.
" Tiểu Phấn, ngươi không được hãm hại ta, rõ ràng là ngươi làm những chuyện này!" Tiểu Hồng không thèm quan tâm đến sống chết của nàng, vẫn bình tĩnh không thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.