Hãn Phi Giá Lâm: Vương Gia Thỉnh Ôn Nhu
Chương 90: Lại một người nữa chết
Hôi Sắc Vân
30/10/2017
"Không! Ta không biết!"
Thanh âm hắn càng thêm vặn vẹo, vì sao, nàng là ai, vì sao nàng biết tất cả mọi chuyện?
"Không biết sao? Để ta nói cho ngươi biết." Thanh âm kia vẫn như vậy không vội không trì hoãn, "Mười lăm năm trước tiểu cô nương kia, bị mẫu thân đẩy vào trong ngõ nhỏ, rõ ràng có thể tránh được một kiếp, thế nhưng bởi vì bị một người trong ngõ phát hiện, nên bị chôn sống mà chết."
"Ta không biết, ta không biết, nữ hài nào, ngõ nhỏ nào, không liên quan đến ta!"
Hiện tại đại hán đã bị bức đến điên rồi, vì sao, lại có người nhắc tới chuyện mười lăm năm trước.
Là ai!?
Nàng rốt cục là ai?
Trong lòng hắn có vô số nghi vấn, người này là ai, vì sao lại biết chuyện mười lăm năm trước, vì sao lại biết hắn đã giết chết tiểu cô nương đó, vì sao...
"Ngươi nhìn ngõ nhỏ này không cảm thấy quen mắt sao?" Thanh âm kia như trước nhẹ nhàng chậm chạp nói, nhưng trong đêm khuya thanh tĩnh lạnh lẽo lại nhiễm lên một tia sát ý, "Ngõ nhỏ này..."
"Không! Sẽ không! Sẽ không, đây đều là ảo giác, đều là ảo giác!" Hắn đã chịu không nổi kích thích nữa, che đầu, không ngừng lặp lại, "Không phải, ta không biết, tất cả những thứ này đều không liên quan đến ta, ta không biết gì hết."
Ngay khi hắn nói như vậy, một dây thừng đã chậm rãi xiết cổ hắn, hít thở không thông, thống khổ làm cho hắn không ngừng giãy dụa, nhưng đều vô ích, người phía sau hoàn toàn không muốn lưu lại một con đường sống cho hắn.
Lực đạo trên cổ càng lúc càng lớn, hắn cảm thấy bản thân càng ngày càng vô lực, lúc sinh mệnh gần kết thúc, hắn thấy được một thứ gì đó chói mắt gì đó, người kia đã tắt thở được một lát, hắn nắm chặt người nọ trong tay, rất chặt...
"Ha ha, bây giờ nhớ lại chưa, ngươi biết không, lúc trước nàng cũng có cảm giác giống như vậy, cảm giác được không khí từng chút từng chút bị rút bớt đi, chậm rãi tử vong..."
Thanh âm có chút mơ hồ làm cho người ta vô cùng sợ hãi, giống như thanh âm truyền đến từ địa ngục, làm cho người ta không rét mà run, hoảng sợ vạn phần.
"Cho ngươi chết theo kiểu này là muốn ngươi nghĩ đến lúc trước mà thôi. Nhân quả báo ứng, giết người thì đền mạng, đời sau nhớ phải làm người tốt. Bất quá, ngươi giết nhiều người như vậy, chỉ sợ không còn cơ hội chuyển thế..."
Hung hăng đá một cước vào ngực hắn, sau đó trong màn đêm lại truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, giống lúc người kia đến, chậm rãi bỏ đi, trong ngõ nhỏ vọng lên tiếng bước chân linh hoạt của hắn...
Mà ở sâu trong ngõ nhỏ, trong góc mà tên nam nhân kia nằm sấp, chết không nhắm mắt, trừng mắt thật to, mà tay phải nắm thật chặt lại, giống như đang cầm cái gì đó rất quan trọng...
......
"Các ngươi biết không, ngày hôm qua lại có một người bị giết, lần này là bị xiết cổ chết, chúng ta phải làm sao bây giờ!"
Quả nhiên, sáng sớm ngày hôm sau, lại xảy ra án mạng một lần nữa, án mạng lần này hình như là có chút khác lạ.
Bạch Hiểu Tình ở trong lòng Triệu Tử Tu, tham luyến ôm ấp ấm áp, hai người cứ như vậy trốn ở góc phòng nghe người trong quán trà nói chuyện.
Quả nhiên mọi chuyện đều giống như suy đoán của Bạch Hiểu Tình, ngày hôm qua lại xảy ra án mạng, mà lần này, là có liên quan đến cái chết của tiểu cô nương kia.
"Tử Tu, ngươi nói chúng ta có phải nên đi xem hẳn không, đã xảy ra án mạng, ngươi là Lệ Vương, nếu không tới nhìn, có lẽ sẽ làm người dân cảm thấy ngươi vô dụng."
Ngữ khí Bạch Hiểu Tình mang theo một tia chế nhạo, nhưng Triệu Tử Tu cũng hiểu được ý của nàng.
Bây giờ là lúc hắn ra tay!
Thay quần áo cho Bạch Hiểu Tình, hai người chậm rãi đi tới nơi xảy ra án mạng, tuy rằng hiện tại y phục trên người hai người cũng không hoa lệ.
Nhưng một thân cao quý, vẫn làm người dân không tự chủ được chùn bước.
Thấy Bạch Hiểu Tình và Triệu Tử Tu đến đây, Thành Chủ ra hiệu, mọi người ồn ào tránh ra, nhường đường cho hai người vào ngõ nhỏ, tuy rằng dân chúng không biết hai người kia là ai, nhưng khí thế toàn thân cao quý, hẳn là lai lịch không nhỏ đi!
Bạch Hiểu Tình và Triệu Tử Tu mới đến, liền thấy Thành Chủ, lúc này hắn sớm đã tái nhợt sắc mặt, đến một chút ít huyết sắc cũng không có, bộ dáng hắn, một trận gió nhẹ cũng có thể thổi bay.
"Vương gia, Bạch cô nương, các ngươi đã đến, " Thanh âm Thành Chủ hơi run run, tuyệt đối là run vì sợ hãi, "Nam nhân này ở Lộ thành coi như là người có tài, người bình thường nếu đánh hắn cũng đều bị hắn chế phục, không ngờ, hiện tại lại bị người ta giết chết."
Thành Chủ ngẩng đầu nhìn hai người, đột nhiên thân thể hung hăng run run một cái, sau đó ngón tay cách đó không xa bị kẹt ở đầu tường nam tử, thân thể lại nhịn không được run run một chút.
"Ha ha, thật sự chính là oan hồn lấy mạng, tội nghiệt, đây là do Lộ thành tạo nghiệt a!"
Vốn dĩ Thành Chủ cũng không muốn thừa nhận việc này, nhưng hiện tại xem ra cho dù không muốn thừa nhận cũng không được.
Vì nam nhân này chết rất kỳ quái, toàn bộ đầu tường căn bản không có chỗ đỡ, cho dù là bị treo lên cũng không dễ dàng như vậy!
"Bổn vương thấy không giống như là oan hồn lấy mạng, nếu là oan hồn lấy mạng, vì sao lại giết người vào ban ngày, oan hồn không phải chỉ có thể xuất hiện ở ban đêm thôi sao?"
Triệu Tử Tu nhàn nhạt nói một câu làm tất cả mọi người ở đây ngây ngẩn cả người, đúng vậy, oan hồn không nhìn được ánh sáng, một khi gặp ánh sáng sẽ tiêu tán, nhưng "Oan hồn" này cũng thật sự rất kỳ quái, vì sao lại xuất hiện ban ngày.
Chẳng lẽ...
Kỳ thực cho tới bây giờ cũng không phải oan hồn gì cả?
"Này..." Thành Chủ cũng cảm thấy Triệu Tử Tu nói có đạo lý, nhưng là..."Vương gia, lời ngài nói không sai, nhưng nếu không phải oan hồn, vậy hắn làm thế nào lại chết?"
Ở trong trí nhớ Thành Chủ, nam nhân này là một người tài giỏi, năm đó ở Lộ trong thành chính là vang danh vô địch khắp thiên hạ, hiện tại ai có thể đả bại hắn, còn có thể dễ dàng giết chết hắn?
"Ta có thể, Thành Chủ, ngươi tin hay không?"
Đối với võ công cao thủ mà nói, muốn giết một mãng phu như vậy, thực sự là rất dễ dàng. Theo như Bạch Hiểu Tình, nếu nàng ra tay, tên nam nhân này sẽ không thể thoát.
Hiển nhiên, khi hung thủ hành động, hắn còn có dấu vết giãy dụa, nếu là Bạch Hiểu Tình động thủ, dấu vết giãy dụa đều sẽ giảm đi.
"Này... Bạch cô nương, không phải lão thần không tin, chỉ là cái này thật sự có chút khó tin."
Tuy rằng Thành Chủ cũng biết đời này có người võ công cao cường, nhưng dù sao chưa từng thật sự gặp qua.
Bạch Hiểu Tình cũng hiểu Thành Chủ băn khoăn, vì thế cũng không nói thêm nữa, mà đi tới một cái cây trong ngõ nhỏ, vươn tay, nhẹ nhàng nắm chặt, gốc cây đã bị bẻ răng rắc một tiếng, bị chặt đứt.
Trong nháy mắt, mọi người ở đây đều hiểu, cô nương nhìn như gầy yếu này là người có bản lĩnh.
"Lão thần tin tưởng lời của Bạch cô nương, lão thần sẽ nỗ lực phối hợp với Vương gia và Bạch cô nương đem hung thủ bắt về quy án! Đem thi thể này đến nghĩa trang, an táng cho tốt."
Nhìn thi thể hắn, Thành Chủ thở dài một tiếng, người mười lăm năm trước, hiện tại người sống sót cũng không còn nhiều, chẳng lẽ thật sự muốn những người đó đền mạng sao?
Ngay thời điểm thi thể được nâng lên cáng, hình như Bạch Hiểu Tình nhìn thấy gì đó, lôi kéo một bên ống tay áo của Triệu Tử Tu, ý bảo hắn qua xem đi.
Theo tầm mắt của Bạch Hiểu Tình, Triệu Tử Tu thấy được tay phải của hắn, lại nắm rất chặt, như là đang cầm chặt cái gì đó. Lúc sắp chết, còn nắm chặt tay, rốt cục là cầm cái gì?
Tay hắn đã cứng ngắc, nhưng vẫn duy trì tư thế nắm, nói cách khác tư thế này hắn duy trì từ trước khi chết, như vậy nói cách khác, trong tay của hắn có thể là chứng cứ mấu chốt.
"Bạch cô nương, ngươi phát hiện cái gì sao?"
Ánh mắt Thành Chủ dừng trên người Bạch Hiểu Tình, vừa rồi nàng liếc mắt với Triệu Tử Tu hắn cũng nhìn thấy, chẳng lẽ nàng phát hiện gì sao?
"Không có gì, chỉ là phát hiện thi thể này có chút kỳ quái mà thôi, không biết vì sao trên cổ dấu vết hắn có chút thiển a..."
Bạch Hiểu Tình vừa nói xong, mọi người vây quanh ở ngoài đều ngẩn ra, đúng vậy, nếu trực tiếp bị bóp cổ, dấu vết để lại sẽ rất rõ!
Thi thể bị nâng đi, người chung quanh lại bắt đầu nghị luận.
"Mười lăm năm trước đã xảy ra chuyện gì, Lộ thành có phải sắp bị diệt rồi không?"
"Ngươi không biết a, ở cái ngõ nhỏ này, mười lăm năm trước, cũng có người bị giết sống, đây là báo ứng!"
"Đây là trừng phạt đúng tội, đều là bản thân hắn làm nghiệt. Trời làm bậy, có thể tha, người làm bậy, không thể sống! Trời làm bậy, có thể tha, người làm bậy, không thể sống! Trời làm bậy, có thể tha, người làm bậy, không thể sống a... Ha ha, ha ha ha ha..."
Ngay khi tất cả mọi người không hiểu được chuyện gì đang xảy ra bỗng nhiên một người cười ha hả, trong miệng luôn nhắc " Trời làm bậy, có thể tha, người làm bậy, không thể sống ", cứ như vậy chạy đi, hiển nhiên là bị chuyện lần này dọa phát điên rồi.
Kế tiếp, tần suất người chết có chậm lại, một ngày một người, hình như là thả chậm bước chân giết người. Hơn nữa lần này thủ đoạn giết người so với lúc trước có chút khác.
"Oan hồn" không lại lạm sát kẻ vô tội, mà chọn lựa người mười lăm năm trước, ra tay với bọn họ, rõ ràng không muốn liên luỵ người vô tội.
Nhưng có một điều, Bạch Hiểu Tình không rõ, đã biết Triệu Tử Tu tham gia vào chuyện lần này, như vậy đại biểu cho chuyện này sẽ có cùng kết quả với mười lăm năm trước, vậy vì sao "Oan hồn" này còn muốn tiếp tục giết người?
Thanh âm hắn càng thêm vặn vẹo, vì sao, nàng là ai, vì sao nàng biết tất cả mọi chuyện?
"Không biết sao? Để ta nói cho ngươi biết." Thanh âm kia vẫn như vậy không vội không trì hoãn, "Mười lăm năm trước tiểu cô nương kia, bị mẫu thân đẩy vào trong ngõ nhỏ, rõ ràng có thể tránh được một kiếp, thế nhưng bởi vì bị một người trong ngõ phát hiện, nên bị chôn sống mà chết."
"Ta không biết, ta không biết, nữ hài nào, ngõ nhỏ nào, không liên quan đến ta!"
Hiện tại đại hán đã bị bức đến điên rồi, vì sao, lại có người nhắc tới chuyện mười lăm năm trước.
Là ai!?
Nàng rốt cục là ai?
Trong lòng hắn có vô số nghi vấn, người này là ai, vì sao lại biết chuyện mười lăm năm trước, vì sao lại biết hắn đã giết chết tiểu cô nương đó, vì sao...
"Ngươi nhìn ngõ nhỏ này không cảm thấy quen mắt sao?" Thanh âm kia như trước nhẹ nhàng chậm chạp nói, nhưng trong đêm khuya thanh tĩnh lạnh lẽo lại nhiễm lên một tia sát ý, "Ngõ nhỏ này..."
"Không! Sẽ không! Sẽ không, đây đều là ảo giác, đều là ảo giác!" Hắn đã chịu không nổi kích thích nữa, che đầu, không ngừng lặp lại, "Không phải, ta không biết, tất cả những thứ này đều không liên quan đến ta, ta không biết gì hết."
Ngay khi hắn nói như vậy, một dây thừng đã chậm rãi xiết cổ hắn, hít thở không thông, thống khổ làm cho hắn không ngừng giãy dụa, nhưng đều vô ích, người phía sau hoàn toàn không muốn lưu lại một con đường sống cho hắn.
Lực đạo trên cổ càng lúc càng lớn, hắn cảm thấy bản thân càng ngày càng vô lực, lúc sinh mệnh gần kết thúc, hắn thấy được một thứ gì đó chói mắt gì đó, người kia đã tắt thở được một lát, hắn nắm chặt người nọ trong tay, rất chặt...
"Ha ha, bây giờ nhớ lại chưa, ngươi biết không, lúc trước nàng cũng có cảm giác giống như vậy, cảm giác được không khí từng chút từng chút bị rút bớt đi, chậm rãi tử vong..."
Thanh âm có chút mơ hồ làm cho người ta vô cùng sợ hãi, giống như thanh âm truyền đến từ địa ngục, làm cho người ta không rét mà run, hoảng sợ vạn phần.
"Cho ngươi chết theo kiểu này là muốn ngươi nghĩ đến lúc trước mà thôi. Nhân quả báo ứng, giết người thì đền mạng, đời sau nhớ phải làm người tốt. Bất quá, ngươi giết nhiều người như vậy, chỉ sợ không còn cơ hội chuyển thế..."
Hung hăng đá một cước vào ngực hắn, sau đó trong màn đêm lại truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, giống lúc người kia đến, chậm rãi bỏ đi, trong ngõ nhỏ vọng lên tiếng bước chân linh hoạt của hắn...
Mà ở sâu trong ngõ nhỏ, trong góc mà tên nam nhân kia nằm sấp, chết không nhắm mắt, trừng mắt thật to, mà tay phải nắm thật chặt lại, giống như đang cầm cái gì đó rất quan trọng...
......
"Các ngươi biết không, ngày hôm qua lại có một người bị giết, lần này là bị xiết cổ chết, chúng ta phải làm sao bây giờ!"
Quả nhiên, sáng sớm ngày hôm sau, lại xảy ra án mạng một lần nữa, án mạng lần này hình như là có chút khác lạ.
Bạch Hiểu Tình ở trong lòng Triệu Tử Tu, tham luyến ôm ấp ấm áp, hai người cứ như vậy trốn ở góc phòng nghe người trong quán trà nói chuyện.
Quả nhiên mọi chuyện đều giống như suy đoán của Bạch Hiểu Tình, ngày hôm qua lại xảy ra án mạng, mà lần này, là có liên quan đến cái chết của tiểu cô nương kia.
"Tử Tu, ngươi nói chúng ta có phải nên đi xem hẳn không, đã xảy ra án mạng, ngươi là Lệ Vương, nếu không tới nhìn, có lẽ sẽ làm người dân cảm thấy ngươi vô dụng."
Ngữ khí Bạch Hiểu Tình mang theo một tia chế nhạo, nhưng Triệu Tử Tu cũng hiểu được ý của nàng.
Bây giờ là lúc hắn ra tay!
Thay quần áo cho Bạch Hiểu Tình, hai người chậm rãi đi tới nơi xảy ra án mạng, tuy rằng hiện tại y phục trên người hai người cũng không hoa lệ.
Nhưng một thân cao quý, vẫn làm người dân không tự chủ được chùn bước.
Thấy Bạch Hiểu Tình và Triệu Tử Tu đến đây, Thành Chủ ra hiệu, mọi người ồn ào tránh ra, nhường đường cho hai người vào ngõ nhỏ, tuy rằng dân chúng không biết hai người kia là ai, nhưng khí thế toàn thân cao quý, hẳn là lai lịch không nhỏ đi!
Bạch Hiểu Tình và Triệu Tử Tu mới đến, liền thấy Thành Chủ, lúc này hắn sớm đã tái nhợt sắc mặt, đến một chút ít huyết sắc cũng không có, bộ dáng hắn, một trận gió nhẹ cũng có thể thổi bay.
"Vương gia, Bạch cô nương, các ngươi đã đến, " Thanh âm Thành Chủ hơi run run, tuyệt đối là run vì sợ hãi, "Nam nhân này ở Lộ thành coi như là người có tài, người bình thường nếu đánh hắn cũng đều bị hắn chế phục, không ngờ, hiện tại lại bị người ta giết chết."
Thành Chủ ngẩng đầu nhìn hai người, đột nhiên thân thể hung hăng run run một cái, sau đó ngón tay cách đó không xa bị kẹt ở đầu tường nam tử, thân thể lại nhịn không được run run một chút.
"Ha ha, thật sự chính là oan hồn lấy mạng, tội nghiệt, đây là do Lộ thành tạo nghiệt a!"
Vốn dĩ Thành Chủ cũng không muốn thừa nhận việc này, nhưng hiện tại xem ra cho dù không muốn thừa nhận cũng không được.
Vì nam nhân này chết rất kỳ quái, toàn bộ đầu tường căn bản không có chỗ đỡ, cho dù là bị treo lên cũng không dễ dàng như vậy!
"Bổn vương thấy không giống như là oan hồn lấy mạng, nếu là oan hồn lấy mạng, vì sao lại giết người vào ban ngày, oan hồn không phải chỉ có thể xuất hiện ở ban đêm thôi sao?"
Triệu Tử Tu nhàn nhạt nói một câu làm tất cả mọi người ở đây ngây ngẩn cả người, đúng vậy, oan hồn không nhìn được ánh sáng, một khi gặp ánh sáng sẽ tiêu tán, nhưng "Oan hồn" này cũng thật sự rất kỳ quái, vì sao lại xuất hiện ban ngày.
Chẳng lẽ...
Kỳ thực cho tới bây giờ cũng không phải oan hồn gì cả?
"Này..." Thành Chủ cũng cảm thấy Triệu Tử Tu nói có đạo lý, nhưng là..."Vương gia, lời ngài nói không sai, nhưng nếu không phải oan hồn, vậy hắn làm thế nào lại chết?"
Ở trong trí nhớ Thành Chủ, nam nhân này là một người tài giỏi, năm đó ở Lộ trong thành chính là vang danh vô địch khắp thiên hạ, hiện tại ai có thể đả bại hắn, còn có thể dễ dàng giết chết hắn?
"Ta có thể, Thành Chủ, ngươi tin hay không?"
Đối với võ công cao thủ mà nói, muốn giết một mãng phu như vậy, thực sự là rất dễ dàng. Theo như Bạch Hiểu Tình, nếu nàng ra tay, tên nam nhân này sẽ không thể thoát.
Hiển nhiên, khi hung thủ hành động, hắn còn có dấu vết giãy dụa, nếu là Bạch Hiểu Tình động thủ, dấu vết giãy dụa đều sẽ giảm đi.
"Này... Bạch cô nương, không phải lão thần không tin, chỉ là cái này thật sự có chút khó tin."
Tuy rằng Thành Chủ cũng biết đời này có người võ công cao cường, nhưng dù sao chưa từng thật sự gặp qua.
Bạch Hiểu Tình cũng hiểu Thành Chủ băn khoăn, vì thế cũng không nói thêm nữa, mà đi tới một cái cây trong ngõ nhỏ, vươn tay, nhẹ nhàng nắm chặt, gốc cây đã bị bẻ răng rắc một tiếng, bị chặt đứt.
Trong nháy mắt, mọi người ở đây đều hiểu, cô nương nhìn như gầy yếu này là người có bản lĩnh.
"Lão thần tin tưởng lời của Bạch cô nương, lão thần sẽ nỗ lực phối hợp với Vương gia và Bạch cô nương đem hung thủ bắt về quy án! Đem thi thể này đến nghĩa trang, an táng cho tốt."
Nhìn thi thể hắn, Thành Chủ thở dài một tiếng, người mười lăm năm trước, hiện tại người sống sót cũng không còn nhiều, chẳng lẽ thật sự muốn những người đó đền mạng sao?
Ngay thời điểm thi thể được nâng lên cáng, hình như Bạch Hiểu Tình nhìn thấy gì đó, lôi kéo một bên ống tay áo của Triệu Tử Tu, ý bảo hắn qua xem đi.
Theo tầm mắt của Bạch Hiểu Tình, Triệu Tử Tu thấy được tay phải của hắn, lại nắm rất chặt, như là đang cầm chặt cái gì đó. Lúc sắp chết, còn nắm chặt tay, rốt cục là cầm cái gì?
Tay hắn đã cứng ngắc, nhưng vẫn duy trì tư thế nắm, nói cách khác tư thế này hắn duy trì từ trước khi chết, như vậy nói cách khác, trong tay của hắn có thể là chứng cứ mấu chốt.
"Bạch cô nương, ngươi phát hiện cái gì sao?"
Ánh mắt Thành Chủ dừng trên người Bạch Hiểu Tình, vừa rồi nàng liếc mắt với Triệu Tử Tu hắn cũng nhìn thấy, chẳng lẽ nàng phát hiện gì sao?
"Không có gì, chỉ là phát hiện thi thể này có chút kỳ quái mà thôi, không biết vì sao trên cổ dấu vết hắn có chút thiển a..."
Bạch Hiểu Tình vừa nói xong, mọi người vây quanh ở ngoài đều ngẩn ra, đúng vậy, nếu trực tiếp bị bóp cổ, dấu vết để lại sẽ rất rõ!
Thi thể bị nâng đi, người chung quanh lại bắt đầu nghị luận.
"Mười lăm năm trước đã xảy ra chuyện gì, Lộ thành có phải sắp bị diệt rồi không?"
"Ngươi không biết a, ở cái ngõ nhỏ này, mười lăm năm trước, cũng có người bị giết sống, đây là báo ứng!"
"Đây là trừng phạt đúng tội, đều là bản thân hắn làm nghiệt. Trời làm bậy, có thể tha, người làm bậy, không thể sống! Trời làm bậy, có thể tha, người làm bậy, không thể sống! Trời làm bậy, có thể tha, người làm bậy, không thể sống a... Ha ha, ha ha ha ha..."
Ngay khi tất cả mọi người không hiểu được chuyện gì đang xảy ra bỗng nhiên một người cười ha hả, trong miệng luôn nhắc " Trời làm bậy, có thể tha, người làm bậy, không thể sống ", cứ như vậy chạy đi, hiển nhiên là bị chuyện lần này dọa phát điên rồi.
Kế tiếp, tần suất người chết có chậm lại, một ngày một người, hình như là thả chậm bước chân giết người. Hơn nữa lần này thủ đoạn giết người so với lúc trước có chút khác.
"Oan hồn" không lại lạm sát kẻ vô tội, mà chọn lựa người mười lăm năm trước, ra tay với bọn họ, rõ ràng không muốn liên luỵ người vô tội.
Nhưng có một điều, Bạch Hiểu Tình không rõ, đã biết Triệu Tử Tu tham gia vào chuyện lần này, như vậy đại biểu cho chuyện này sẽ có cùng kết quả với mười lăm năm trước, vậy vì sao "Oan hồn" này còn muốn tiếp tục giết người?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.