Hãn Phi Giá Lâm: Vương Gia Thỉnh Ôn Nhu
Chương 115: Phượng Nghiêu mượn rượu giả điên
Hôi Sắc Vân
10/03/2018
Tuy rằng đáp án lần
này cũng không khiến Bạch Hiểu Tình vừa lòng, nhưng cũng may mọi thứ vẫn còn trong dự kiến của nàng, cho nên, cũng không quá thất vọng, ngược
lại, điều khiến Bạch Hiểu Tình tò mò là, vì sao nàng lại giống với tiền
triều thái tử phi.
Lão nhân gia đó nói, tiền triều thái tử phi được trọng thần trong triều thu dưỡng, mà nàng, Bạch Hiểu Tình chẳng qua chỉ là một cô nhi không cha không mẹ, tất nhiên không thể có liên quan tới tiền triều thái tử phi, như vậy là lão nô kia đang nói dối, hay thật sự trùng hợp như vậy.
"Hiện tại điều ngươi muốn biết đã biết rồi, đi, tiếp tục uống rượu với bản Các chủ!"
Trở lại khách sạn, vừa mới vào phòng, đã thấy tên yêu nghiệt Phượng Nghiêu kia, Bạch Hiểu Tình tỏ vẻ không hiểu, vì sao trong khoảng thời gian này nàng cứ liên tục nhìn thấy tên yêu nghiệt này vậy?
"Phượng đại các chủ, chẳng lẽ ngươi đã quên giáo huấn mấy hôm trước rồi sao, còn muốn rủ ta đi uống nữa sao?"
Lần trước khi Phượng Nghiêu rời đi đã bị Bạch Hiểu Tình làm cho khó chịu muốn ói chắc vẫn chưa quên, thật không biết sao hắn vẫn còn can đảm rủ nàng đi uống rượu.
"..."
Nhớ tới chuyện lần trước, Phượng Nghiêu cảm thấy ghê tởm, thật không biết sao Bạch Hiểu Tình lại có thể mạnh mẽ như vậy, nhìn thấy mấy thứ này đều thờ ơ.
"Ngươi thật sự còn muốn cùng ta uống rượu sao?"
Dù sao chuyện ghê tởm ngày hôm đó không ai có thể cam đoan sẽ không xảy ra lại lần nữa, vạn nhất thêm lần nữa, phỏng chừng Phượng Nghiêu sẽ điên lên mất.
"Tất nhiên, bản Các chủ không tin hôm nay có thể xảy ra chuyện ghê tởm như vậy nữa!"
Nhớ tới chuyện lần trước, Phượng Nghiêu liền cảm thấy rất buồn bực, một đại nam nhân, lại bị một nữ nhân, dọa đến chạy trối chết, không phải làm hắn mất hết mặt mũi sao?
Thật ra Phượng Nghiêu chỉ muốn xem bộ dáng Bạch Hiểu Tình uống say, lần trước nàng uống cũng không ít, nhưng dưới tình huống đó, Bạch Hiểu Tình còn rất bình tĩnh để thẩm vấn thích khách, giống như chưa từng uống giọt nào.
"Được thôi, chỉ cần đến lúc đó ngươi không hối hận! Dù sao nếu thật sự nhìn thấy chuyện ghê tởm, người không chịu nổi cũng không phải là ta."
Bạch Hiểu Tình cười xảo quyệt, ha ha, cuộc đời chính là thế này, thế sự khó lường, ai biết được lát nữa có xảy ra chuyện đáng sợ gì không, hơn nữa cho dù không có, nàng cũng có thể khiến nó xảy ra, không phải sao, đây là sở trường của nàng!
Thấy Bạch Hiểu Tình cười quỷ dị, Phượng Nghiêu liền cảm thấy toàn thân rét run, vì sao bây giờ hắn lại thấy hối hận chứ?
Hai người đi vào một tửu lâu, có rất nhiều người quyết tâm uống đến không say không về.
Nhưng, khi Bạch Hiểu Tình uống rượu, biểu cảm của Phượng Nghiêu đã không còn đẹp như trước nữa.
Túy kim hồng, có thể tính là loại rượu nặng nhất, Bạch Hiểu Tình đi tới tửu lâu liền kêu hai mươi vò túy kim hồng, hơn nữa còn tỏ vẻ dù uống hết vẫn cảm thấy không đủ.
Trong lòng Phượng Nghiêu không khỏi bắt đầu kêu rên, hai mươi vò, nếu hai người bọn họ thật sự uống hết hai mươi vò túy kim hồng, phỏng chừng sẽ say chết ở chỗ này mất, sợ đến mười tám ngày sau vẫn chưa tỉnh lại!
"Thế nào, Phượng các chủ, sợ sao?"
Cầm lấy một vò rượu Bạch Hiểu Tình không khách sáo mở nắp ra, tuy rằng ở cổ đại rượu này là tốt nhất rồi, nhưng thật sự không mạnh bằng rượu hiện đại, dù sao cũng là kỹ thuật mấy ngàn năm sau, tất nhiên không thể chỉ có nước và rượu như ở đây.
Thấy vẻ mặt xem thường của Bạch Hiểu Tình, Phượng Nghiêu tỏ vẻ buồn bực, nhưng không có biện pháp khác, ai bảo hắn thật sự không dám uống chứ.
"Này, Bạch Hiểu Tình, lần này không giống với lần trước, ngươi uống như vậy không sợ mất mạng sao?"
Ai, hiện tại nữ nhân so với nam nhân còn đáng sợ hơn, ngay cả một nữ tử cũng dám mở nắp rượu ra như vậy, điều này làm cho nam tử như hắn không chấp nhận được!
"Ha ha, nếu có thể uống chết, cũng là một cảnh giới, Phượng đại các chủ, nói trắng ra là ngươi không dám uống thôi."
Nói xong mắt Bạch Hiểu Tình dừng ngoài cửa sổ, nói thật, nàng cũng không thích uống rượu, nhưng nàng cảm thấy mùi máu tươi vẫn còn trên người, hoàn toàn không có cách rửa sạch, chỉ có dùng rượu mạnh như vậy để che đi.
"Được, hôm nay ta theo ngươi, không phải ngươi nói ta không dám sao, hôm nay ta cho ngươi thấy là ta dám!"
Phượng Nghiêu cười to, nhấc một vò rượu lên cũng mở nắp ra, nhưng cảm giác hôm nay sau khi uống xong không giống với lần trước, lần trước uống rượu xong chẳng qua chỉ cảm thấy bụng nóng lên, nhưng lần này, giống như bị thiêu cháy vậy, quả nhiên rượu nặng!
"Ngươi thật sự muốn uống như vậy sao, nhìn ngươi cau mày đi, sao ngươi lại uống như thế này, Túy Kim Hồng không giống Nữ Nhi Hồng hôm đó đâu."
Bạch Hiểu Tình nói thật, túy kim hồng có thể được coi là rượu nặng, nữ nhi hồng làm sao có thể so sánh được, nếu không quen uống, chỉ cần mấy chén là sẽ say ngã.
"Yên tâm, lần trước không phải ta đã nói rồi sao, tuy rằng ta không thích rượu, thế nhưng không có nghĩa là sẽ không uống, dù sao đôi khi rượu cũng là thứ tốt, làm cho người ta có thể quên đi sự sợ hãi sau khi giết người."
Tuy rằng hắn là Thiên Ẩn các các chủ, nhưng không phải trời sinh ra để giết người, bây giờ có thể được như vậy, tất nhiên là nhờ giết rất nhiều người, lần đầu tiên chấp hành nhiệm vụ hắn cũng thấy sợ, vào lúc ấy liền học cách lấy rượu để tiếp thêm can đảm.
"Ha ha, thế sao, được, một khi đã như vậy chúng ta tiếp tục uống, hôm nay không say không về!"
Bạch Hiểu Tình cầm một vò rượu trong tay, mạnh mẽ uống một ngụm, cứ như vậy một vò rượu bị nàng uống cạn trong một hơi, sau đó tùy tay ném đi, vò rượu chạm vào tường, phát ra tiếng kêu thanh thúy, vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ.
"Phượng đại các chủ, tiếp tục đi, xem thử hôm nay ta có thể chuốc say ngươi không?"
Nghe những lời này, Phượng Nghiêu vừa bực mình vừa buồn cười, bỗng nhiên, hắn cảm thấy hôm nay chỉ sợ là tự làm tự chịu rồi, vốn muốn nhìn bộ dáng Bạch Hiểu Tình khi uống say, nhưng hiện tại xem ra, ai uống say trước còn chưa biết.
"Bạch Hiểu Tình, ngươi làm trò gì, cho dù say cũng là ta chuốc say ngươi, ngươi chỉ là một nữ hài tử, sao có tửu lượng tốt như vậy!"
Ở trong lòng Phượng Nghiêu, một nữ tử, cho dù là sát thủ, cho dù có tửu lượng tốt cũng sẽ có giới hạn, sao có thể thật sự sẽ ngàn chén không say.
Xem Phượng Nghiêu không phục, Bạch Hiểu Tình không trả lời, tự cầm lấy một vò rượu, mở giấy dán ra, làm một tư thế kính rượu, rồi uống hết.
Mà Phượng Nghiêu...
Nhìn vò rượu trong tay còn hơn phân nửa, khóe miệng hung hăng co rút, lúc Bạch Hiểu Tình đầu thai nhất định do sốt ruột mà đầu thai sai, nữ tử bình thường sao có thể bưu hãn như vậy!
"Thế nào, không tiếp tục uống nữa sao, chẳng lẽ đã chuẩn bị nhận thua rồi, Phượng đại các chủ, không phải vừa rồi ngươi cũng nói như vậy sao!"
Cắn răng, nghiến răng nghiến lợi!
Hắn thật không ngờ Bạch Hiểu Tình lại có răng nanh lợi hại như vậy!
"Uống, tiếp tục uống, ta không tin không bằng ngươi!"
Hai người liền không nhanh không chậm uống tiếp, nếu có người nhìn thấy, nói không chừng thật sự sẽ bị dọa sợ, một phòng toàn vò rượu trống, thật không biết hai người kia đã uống hết bao nhiêu, nhất là toàn bộ rượu trong phòng đều là Túy Kim Hồng.
"Được, Bạch Hiểu Tình, chúng ta tiếp tục uống, ta không tin ta uống thua ngươi!"
Lắc lắc đầu, khóe miệng nở nụ cười, hỏi Bạch Hiểu Tình một câu mà nàng vĩnh viễn không hề nghĩ tới.
"Bạch Hiểu Tình, nếu quả có một ngày, ta nói ta thích ngươi, ngươi sẽ làm sao?"
"Thích ta?" Bạch Hiểu Tình nghiêng đầu, sau đó nghiêm túc trả lời, "Giết ngươi, bởi vì sự tồn tại của ngươi chính là một phiền phức lớn, vì không muốn chuốc họa vào thân, nên loại trừ tên yêu nghiệt như ngươi!"
Bạch Hiểu Tình lại nhấc vò rượu khác chuẩn bị uống, lại bị Phượng Nghiêu ngăn cản, "Thế nào, không phải nói muốn chuốc say ta sao, hiện tại ta còn chưa say đâu."
"Bạch Hiểu Tình, vừa rồi ta nghiêm túc hỏi ngươi, nhưng ngươi lại trả lời cho có lệ như vậy, ngươi không được uống rượu !"
Phượng Nghiêu như một đứa nhỏ giựt lấy vò rượu trong tay Bạch Hiểu Tình, uống một ngụm, thật ra không ai biết, hiện tại hắn rất tỉnh táo, điều hắn hỏi Bạch Hiểu Tình, cũng phát ra từ nội tâm, nhưng câu trả lời của Bạch Hiểu Tình làm cho hắn có chút thương tâm.
"Này, ta không có trả lời cho có lệ. Ta rất nghiêm túc, chẳng lẽ ngươi không biết ngươi chính là một cái phiền phức sao, Thiên Ẩn các các chủ, chỉ với thân phận của ngươi cũng đã rất phiền rồi!"
Hắn biết Bạch Hiểu Tình nói không sai, thân phận của hắn chính là một cái phiền phức, nhưng hiện tại bị Bạch Hiểu Tình ghét bỏ nói ra, trong lòng hắn có chút khó chịu.
"Chê ta phiền phức, ngươi dám chê ta phiền phức, xem ta làm thế nào thu thập ngươi."
Nói xong, xông thẳng về phía Bạch Hiểu Tình, hung hăng hôn lên môi nàng một cái.
Phượng Nghiêu cảm thấy bản thân có chút bi ai, hiện tại hắn phát hiện bản thân động tâm với nữ nhân này, nên muốn thân cận với nàng chỉ có thể mượn rượu giả điên.
"Phượng đại các chủ, ngươi thật vô sỉ, dám lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn."
Tuy rằng hiện tại Bạch Hiểu Tình không phải say đến mức thần chí không rõ, nhưng thân thể vẫn không nghe theo sự điều khiển của mình, tất nhiên không thể tránh được ý nghĩ muốn 'Công kích' lại.
"Ha ha, trên đời này ngươi là người đầu tiên nói ta vô sỉ, ngươi nói xem, có muốn ta vô sỉ với ngươi thêm lần nữa không?" Phượng Nghiêu cười lớn, nhưng khi nói những lời này, trong mắt còn có chút bi thương.
"Ta không nhìn ngươi, ngươi chính là một tên khốn, hôm nay ta nhất định phải chuốc say ngươi, sau đó lột sạch đồ ngươi kéo ra ngoài dạo phố!" Bạch Hiểu Tình hung hăng nói, trong mắt chậm rãi hiện lên sự bất mãn đối với Phượng Nghiêu.
Có lẽ vì uống say, cho nên Bạch Hiểu Tình mới dễ dàng bỏ lỡ sự mềm mại trong mắt Phượng Nghiêu.
Lão nhân gia đó nói, tiền triều thái tử phi được trọng thần trong triều thu dưỡng, mà nàng, Bạch Hiểu Tình chẳng qua chỉ là một cô nhi không cha không mẹ, tất nhiên không thể có liên quan tới tiền triều thái tử phi, như vậy là lão nô kia đang nói dối, hay thật sự trùng hợp như vậy.
"Hiện tại điều ngươi muốn biết đã biết rồi, đi, tiếp tục uống rượu với bản Các chủ!"
Trở lại khách sạn, vừa mới vào phòng, đã thấy tên yêu nghiệt Phượng Nghiêu kia, Bạch Hiểu Tình tỏ vẻ không hiểu, vì sao trong khoảng thời gian này nàng cứ liên tục nhìn thấy tên yêu nghiệt này vậy?
"Phượng đại các chủ, chẳng lẽ ngươi đã quên giáo huấn mấy hôm trước rồi sao, còn muốn rủ ta đi uống nữa sao?"
Lần trước khi Phượng Nghiêu rời đi đã bị Bạch Hiểu Tình làm cho khó chịu muốn ói chắc vẫn chưa quên, thật không biết sao hắn vẫn còn can đảm rủ nàng đi uống rượu.
"..."
Nhớ tới chuyện lần trước, Phượng Nghiêu cảm thấy ghê tởm, thật không biết sao Bạch Hiểu Tình lại có thể mạnh mẽ như vậy, nhìn thấy mấy thứ này đều thờ ơ.
"Ngươi thật sự còn muốn cùng ta uống rượu sao?"
Dù sao chuyện ghê tởm ngày hôm đó không ai có thể cam đoan sẽ không xảy ra lại lần nữa, vạn nhất thêm lần nữa, phỏng chừng Phượng Nghiêu sẽ điên lên mất.
"Tất nhiên, bản Các chủ không tin hôm nay có thể xảy ra chuyện ghê tởm như vậy nữa!"
Nhớ tới chuyện lần trước, Phượng Nghiêu liền cảm thấy rất buồn bực, một đại nam nhân, lại bị một nữ nhân, dọa đến chạy trối chết, không phải làm hắn mất hết mặt mũi sao?
Thật ra Phượng Nghiêu chỉ muốn xem bộ dáng Bạch Hiểu Tình uống say, lần trước nàng uống cũng không ít, nhưng dưới tình huống đó, Bạch Hiểu Tình còn rất bình tĩnh để thẩm vấn thích khách, giống như chưa từng uống giọt nào.
"Được thôi, chỉ cần đến lúc đó ngươi không hối hận! Dù sao nếu thật sự nhìn thấy chuyện ghê tởm, người không chịu nổi cũng không phải là ta."
Bạch Hiểu Tình cười xảo quyệt, ha ha, cuộc đời chính là thế này, thế sự khó lường, ai biết được lát nữa có xảy ra chuyện đáng sợ gì không, hơn nữa cho dù không có, nàng cũng có thể khiến nó xảy ra, không phải sao, đây là sở trường của nàng!
Thấy Bạch Hiểu Tình cười quỷ dị, Phượng Nghiêu liền cảm thấy toàn thân rét run, vì sao bây giờ hắn lại thấy hối hận chứ?
Hai người đi vào một tửu lâu, có rất nhiều người quyết tâm uống đến không say không về.
Nhưng, khi Bạch Hiểu Tình uống rượu, biểu cảm của Phượng Nghiêu đã không còn đẹp như trước nữa.
Túy kim hồng, có thể tính là loại rượu nặng nhất, Bạch Hiểu Tình đi tới tửu lâu liền kêu hai mươi vò túy kim hồng, hơn nữa còn tỏ vẻ dù uống hết vẫn cảm thấy không đủ.
Trong lòng Phượng Nghiêu không khỏi bắt đầu kêu rên, hai mươi vò, nếu hai người bọn họ thật sự uống hết hai mươi vò túy kim hồng, phỏng chừng sẽ say chết ở chỗ này mất, sợ đến mười tám ngày sau vẫn chưa tỉnh lại!
"Thế nào, Phượng các chủ, sợ sao?"
Cầm lấy một vò rượu Bạch Hiểu Tình không khách sáo mở nắp ra, tuy rằng ở cổ đại rượu này là tốt nhất rồi, nhưng thật sự không mạnh bằng rượu hiện đại, dù sao cũng là kỹ thuật mấy ngàn năm sau, tất nhiên không thể chỉ có nước và rượu như ở đây.
Thấy vẻ mặt xem thường của Bạch Hiểu Tình, Phượng Nghiêu tỏ vẻ buồn bực, nhưng không có biện pháp khác, ai bảo hắn thật sự không dám uống chứ.
"Này, Bạch Hiểu Tình, lần này không giống với lần trước, ngươi uống như vậy không sợ mất mạng sao?"
Ai, hiện tại nữ nhân so với nam nhân còn đáng sợ hơn, ngay cả một nữ tử cũng dám mở nắp rượu ra như vậy, điều này làm cho nam tử như hắn không chấp nhận được!
"Ha ha, nếu có thể uống chết, cũng là một cảnh giới, Phượng đại các chủ, nói trắng ra là ngươi không dám uống thôi."
Nói xong mắt Bạch Hiểu Tình dừng ngoài cửa sổ, nói thật, nàng cũng không thích uống rượu, nhưng nàng cảm thấy mùi máu tươi vẫn còn trên người, hoàn toàn không có cách rửa sạch, chỉ có dùng rượu mạnh như vậy để che đi.
"Được, hôm nay ta theo ngươi, không phải ngươi nói ta không dám sao, hôm nay ta cho ngươi thấy là ta dám!"
Phượng Nghiêu cười to, nhấc một vò rượu lên cũng mở nắp ra, nhưng cảm giác hôm nay sau khi uống xong không giống với lần trước, lần trước uống rượu xong chẳng qua chỉ cảm thấy bụng nóng lên, nhưng lần này, giống như bị thiêu cháy vậy, quả nhiên rượu nặng!
"Ngươi thật sự muốn uống như vậy sao, nhìn ngươi cau mày đi, sao ngươi lại uống như thế này, Túy Kim Hồng không giống Nữ Nhi Hồng hôm đó đâu."
Bạch Hiểu Tình nói thật, túy kim hồng có thể được coi là rượu nặng, nữ nhi hồng làm sao có thể so sánh được, nếu không quen uống, chỉ cần mấy chén là sẽ say ngã.
"Yên tâm, lần trước không phải ta đã nói rồi sao, tuy rằng ta không thích rượu, thế nhưng không có nghĩa là sẽ không uống, dù sao đôi khi rượu cũng là thứ tốt, làm cho người ta có thể quên đi sự sợ hãi sau khi giết người."
Tuy rằng hắn là Thiên Ẩn các các chủ, nhưng không phải trời sinh ra để giết người, bây giờ có thể được như vậy, tất nhiên là nhờ giết rất nhiều người, lần đầu tiên chấp hành nhiệm vụ hắn cũng thấy sợ, vào lúc ấy liền học cách lấy rượu để tiếp thêm can đảm.
"Ha ha, thế sao, được, một khi đã như vậy chúng ta tiếp tục uống, hôm nay không say không về!"
Bạch Hiểu Tình cầm một vò rượu trong tay, mạnh mẽ uống một ngụm, cứ như vậy một vò rượu bị nàng uống cạn trong một hơi, sau đó tùy tay ném đi, vò rượu chạm vào tường, phát ra tiếng kêu thanh thúy, vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ.
"Phượng đại các chủ, tiếp tục đi, xem thử hôm nay ta có thể chuốc say ngươi không?"
Nghe những lời này, Phượng Nghiêu vừa bực mình vừa buồn cười, bỗng nhiên, hắn cảm thấy hôm nay chỉ sợ là tự làm tự chịu rồi, vốn muốn nhìn bộ dáng Bạch Hiểu Tình khi uống say, nhưng hiện tại xem ra, ai uống say trước còn chưa biết.
"Bạch Hiểu Tình, ngươi làm trò gì, cho dù say cũng là ta chuốc say ngươi, ngươi chỉ là một nữ hài tử, sao có tửu lượng tốt như vậy!"
Ở trong lòng Phượng Nghiêu, một nữ tử, cho dù là sát thủ, cho dù có tửu lượng tốt cũng sẽ có giới hạn, sao có thể thật sự sẽ ngàn chén không say.
Xem Phượng Nghiêu không phục, Bạch Hiểu Tình không trả lời, tự cầm lấy một vò rượu, mở giấy dán ra, làm một tư thế kính rượu, rồi uống hết.
Mà Phượng Nghiêu...
Nhìn vò rượu trong tay còn hơn phân nửa, khóe miệng hung hăng co rút, lúc Bạch Hiểu Tình đầu thai nhất định do sốt ruột mà đầu thai sai, nữ tử bình thường sao có thể bưu hãn như vậy!
"Thế nào, không tiếp tục uống nữa sao, chẳng lẽ đã chuẩn bị nhận thua rồi, Phượng đại các chủ, không phải vừa rồi ngươi cũng nói như vậy sao!"
Cắn răng, nghiến răng nghiến lợi!
Hắn thật không ngờ Bạch Hiểu Tình lại có răng nanh lợi hại như vậy!
"Uống, tiếp tục uống, ta không tin không bằng ngươi!"
Hai người liền không nhanh không chậm uống tiếp, nếu có người nhìn thấy, nói không chừng thật sự sẽ bị dọa sợ, một phòng toàn vò rượu trống, thật không biết hai người kia đã uống hết bao nhiêu, nhất là toàn bộ rượu trong phòng đều là Túy Kim Hồng.
"Được, Bạch Hiểu Tình, chúng ta tiếp tục uống, ta không tin ta uống thua ngươi!"
Lắc lắc đầu, khóe miệng nở nụ cười, hỏi Bạch Hiểu Tình một câu mà nàng vĩnh viễn không hề nghĩ tới.
"Bạch Hiểu Tình, nếu quả có một ngày, ta nói ta thích ngươi, ngươi sẽ làm sao?"
"Thích ta?" Bạch Hiểu Tình nghiêng đầu, sau đó nghiêm túc trả lời, "Giết ngươi, bởi vì sự tồn tại của ngươi chính là một phiền phức lớn, vì không muốn chuốc họa vào thân, nên loại trừ tên yêu nghiệt như ngươi!"
Bạch Hiểu Tình lại nhấc vò rượu khác chuẩn bị uống, lại bị Phượng Nghiêu ngăn cản, "Thế nào, không phải nói muốn chuốc say ta sao, hiện tại ta còn chưa say đâu."
"Bạch Hiểu Tình, vừa rồi ta nghiêm túc hỏi ngươi, nhưng ngươi lại trả lời cho có lệ như vậy, ngươi không được uống rượu !"
Phượng Nghiêu như một đứa nhỏ giựt lấy vò rượu trong tay Bạch Hiểu Tình, uống một ngụm, thật ra không ai biết, hiện tại hắn rất tỉnh táo, điều hắn hỏi Bạch Hiểu Tình, cũng phát ra từ nội tâm, nhưng câu trả lời của Bạch Hiểu Tình làm cho hắn có chút thương tâm.
"Này, ta không có trả lời cho có lệ. Ta rất nghiêm túc, chẳng lẽ ngươi không biết ngươi chính là một cái phiền phức sao, Thiên Ẩn các các chủ, chỉ với thân phận của ngươi cũng đã rất phiền rồi!"
Hắn biết Bạch Hiểu Tình nói không sai, thân phận của hắn chính là một cái phiền phức, nhưng hiện tại bị Bạch Hiểu Tình ghét bỏ nói ra, trong lòng hắn có chút khó chịu.
"Chê ta phiền phức, ngươi dám chê ta phiền phức, xem ta làm thế nào thu thập ngươi."
Nói xong, xông thẳng về phía Bạch Hiểu Tình, hung hăng hôn lên môi nàng một cái.
Phượng Nghiêu cảm thấy bản thân có chút bi ai, hiện tại hắn phát hiện bản thân động tâm với nữ nhân này, nên muốn thân cận với nàng chỉ có thể mượn rượu giả điên.
"Phượng đại các chủ, ngươi thật vô sỉ, dám lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn."
Tuy rằng hiện tại Bạch Hiểu Tình không phải say đến mức thần chí không rõ, nhưng thân thể vẫn không nghe theo sự điều khiển của mình, tất nhiên không thể tránh được ý nghĩ muốn 'Công kích' lại.
"Ha ha, trên đời này ngươi là người đầu tiên nói ta vô sỉ, ngươi nói xem, có muốn ta vô sỉ với ngươi thêm lần nữa không?" Phượng Nghiêu cười lớn, nhưng khi nói những lời này, trong mắt còn có chút bi thương.
"Ta không nhìn ngươi, ngươi chính là một tên khốn, hôm nay ta nhất định phải chuốc say ngươi, sau đó lột sạch đồ ngươi kéo ra ngoài dạo phố!" Bạch Hiểu Tình hung hăng nói, trong mắt chậm rãi hiện lên sự bất mãn đối với Phượng Nghiêu.
Có lẽ vì uống say, cho nên Bạch Hiểu Tình mới dễ dàng bỏ lỡ sự mềm mại trong mắt Phượng Nghiêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.