Hãn Phi Giá Lâm: Vương Gia Thỉnh Ôn Nhu
Chương 186: Thái tử và thích khách
Hôi Sắc Vân
03/11/2018
"Ngươi là ai, ta
không biết ngươi." Triệu Tử Hằng thật sự không ngờ lúc này này lại có
người đi ra nên trong lúc nhất thời bị dọa không nhẹ, nhưng không biết
là bị dọa thật hay là giả bộ nữa, tất cả mọi người đều không biết.
"Thái tử, ngươi nhất định phải cứu ta." Người này nhào tới cũng không nói mình là ai mà chỉ quỳ xuống ôm lấy chân thái tử, hi vọng thái tử có thể cứu hắn, nhưng người đang ngồi ở đây đều biết người này là thích khách, là người tới tập kích Lục hoàng tử .
"Hoàng huynh, người này là thích khách chúng ta mới bắt được, các ngươi có quan hệ thế nào?" Chỉ lo tiếp đãi Hoàng đế, thiếu chút nữa đã quên mất thích khách, lúc này hắn bỗng nhiên chạy ra nhào về phía thái tử, thật không ngờ mọi chuyện lại đơn giản như vậy.
"Ta không biết hắn, ta nghĩ nhất định hắn đã nhận sai người rồi." Triệu Tử Hằng thật không ngờ thích khách lại lớn mật đi cầu cứu mình như vậy, như vậy không phải là muốn chết sao?
"Thái tử, ta nghĩ thích khách này không hề nhận sai người, ngươi không nghe thấy người ta gọi ngươi là thái tử sao?" Bạch Hiểu Tình không phải người ngu, nghĩ nàng không biết thích khách biết người trước mắt chính là thái tử sao?
"Người biết ta là thái tử cũng không phải chỉ có một mình hắn, người khắp kinh thành đều biết ta là thái tử." Lúc mới đầu Triệu Tử Hằng còn có chút hoảng loạn, nhưng hắn cũng là xuất thân Hoàng gia nên những chuyện như vậy cũng đã trải qua rất nhiều lần.
" Có chuyện gì xảy ra?" Lúc này Hoàng đế cũng chú ý tới thích khách. Nghĩ tới hắn quấy rầy nhã hứng tham quan khách điếm thì mặt rồng lại giận dữ.
"Ta nghĩ chuyện này nên hỏi thái tử kính yêu của chúng ta một chút, sáng sớm ta và Lục hoàng tử đến khách điếm thì đã bị người ta ám sát." Bạch Hiểu Tình thấy chuyện này đã thu hút sự chú ý của hoàng đế nên liền quăng nó cho thái tử.
"Khởi bẩm phụ hoàng, nhi thần cũng không biết đây là chuyện gì, chẳng lẽ là đệ đệ muốn làm một buổi lễ khai trương khác thường, lâu nay có nghe nói đệ muội rất thông minh, có lẽ đã làm ra một ít chuyện ngoài dự đoán của mọi người, ta nghĩ có thể đây cũng là một phần của lễ khai trương." Người kia đã bị áp giải xuống rồi nhưng thái tử cũng không hề kinh hoảng dù chỉ một chút.
"Ta cũng không rảnh rỗi như vậy, sáng sớm ngay cả một ngụm nước còn chưa uống thì sao lại nhàm chán chơi một trò đùa với thái tử." Bạch Hiểu Tình thật không ngờ thái tử lại dễ dàng đổ hết mọi chuyện lên người nàng.
"Tên nam nhân này là một thích khách, buổi sáng nhi thần à Tình Nhi cùng đến khách điếm thì liền gặp thích khách này, còn mất rất nhiều thời gian mới bắt được, hiện tại thái tử hoàng huynh vừa xuất hiện thì hắn ta liền nhảy ra cầu hoàng huynh cứu mạng, ta cũng không biết giữa họ có quan hệ gì."
Tuy rằng lời nói trông rất bình thản, giống như giữa hai người không có quan hệ gì nhưng vì Triệu Tử Tu miêu tả hơi khoa trương, hơn nữa còn tỏ vẻ đáng thương nên mọi người đều đã có đáp án.
"Thái tử, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, có phải ngươi nên giải thích một chút không, ai rảnh rỗi đến mức đi kêu một người đến ám sát mình, chuyện này có gì vui để chơi." Hoàng đế Triệu Thiên Dương vốn đã có chút thiên vị Triệu Tử Tu rồi, bây giờ biết huynh đệ tàn sát lẫn nhau thì trong lòng lại càng không thoải mái.
"Nhi thần bị oan, sáng sớm nhi thần đã tiến cung vấn an phụ hoàng mẫu hậu, sau đó thúc vó ngựa không ngừng theo phụ hoàng ra cung, đến bây giờ ngay cả điểm tâm sáng cũng chưa ăn, nhi thần thật sự không có làm chuyện này, huống hồ chuyện lần trước nhi thần đã biết sai rồi, nhận ra tình cảm huynh đệ mới là quan trọng nhất."
"Cho nên hôm nay nhi thần mới đi theo phụ hoàng đến chúc mừng khách điếm mới của hoàng đệ khai trương."
Thái tử nói vô cùng uất ức, mọi người ở đây đều lập tức chụp mũ tình thân lên người thái tử.
"Tu nhi, ta thấy chuyện này còn có ẩn tình khác, hôm nay là ngày khách điếm con khai trương, chúng ta không nên huyên náo chuyện này quá lớn, chờ khi khác thẩm vấn phạm nhân rồi nói tiếp đi." Triệu Thiên Dương có chút khó xử, hai người đều nói có tình có lý, quả thật nguyên ngày hôm nay thái tử đều đi theo hắn làm tròn đạo hiếu.
"Nhưng nếu hôm nay không biết rõ ràng, một lát lại có thêm một thích khách nữa thì phải làm sao bây giờ." Triệu Tử Tu cũng không phải người thích tìm việc cho mình làm, huống hồ hôm nay là ngày khai trương khách điếm của Bạch Hiểu Tình, trong lòng hắn cũng không muốn náo loạn chuyện này lên, còn Bạch Hiểu Tình cũng nhận ra.
"Sẽ không, nơi này nhiều Ngự Lâm quân như vậy, ngay cả con ruồi đều không tiến vào được, sao có thể có thích khách được." Lúc này Hoàng đế cũng vẫn còn sợ hãi, nhiều năm như vậy hắn không muốn ra cung, thật ra là sợ bị thích khách đuổi giết, năm đó vì đoạt được ngôi vị hoàng đế này mà hai tay dính không biết bao nhiêu là máu tươi.
"Sáng hôm nay chúng ta cũng phòng thủ trùng trùng, nhưng tên thích khách này cứ xông vào như vậy, còn giết một người trước mắt chúng ta nữa." Bạch Hiểu Tình không để ý nói.
"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Sao có thể có chuyện như vậy chứ." Hoàng đế luôn hận nhất thủ đoạn nham hiểm ám sát âm thầm như vậy, bây giờ lại xuất hiện tình huống này.
" Nếu phụ hoàng không tin thì có thể gọi ảnh vệ ra để hỏi rõ ràng." Triệu Tử Tu biết lúc này đưa ảnh vệ ra là tốt nhất, bởi vì ảnh vệ không chỉ là người của hoàng đế mà còn luôn nói sự thật.
"Ta thấy không cần đâu." Nghe thấy Triệu Tử Tu muốn kêu ảnh vệ ra, lỡ làm không tốt thì hắn sẽ mất đi quyền biện minh nên Thái tử vội vàng ngăn lại, hắn biết chuyện hôm nay mình sẽ không thoát được.
"Vì sao không cần, nếu kêu ảnh vệ ra không chừng có thể xóa được hiềm nghi của ngươi." Hoàng đế có chút không hiểu, thật ra bây giờ hắn rất muốn biết chân tướng chuyện này.
"Đúng vậy. Như vậy cũng có thể giúp hoàng huynh thoát được hiềm nghi."Triệu Tử Tu thấy lúc này Triệu Tử Hằng ra tay ngăn cản không phải là tăng thêm hiềm nghi sao, chẳng lẽ hắn chuẩn bị nhận sai rồi?
"Ta vốn trong sạch nên không cần ai xáo bỏ hiềm nghi giùm.” Triệu Tử Hằng vẫn nói như lúc trước, giống như chuyện này quả thật không liên quan đến hắn.
“ Vậy thẩm vấn phạm nhân cũng được, không cần phiền phức gọi ảnh vệ ra làm gì." Thái tử cảm thấy hiện tại ảnh vệ kia sẽ không đứng về phía mình, mọi chứng cứ đều sẽ không có lợi cho mình .
"Ừ, người đâu, kéo tên thích khách lên đây cho ta, bổn vương muốn đích thân thẩm vấn." Triệu Tử Tu nghe thấy Thái tử nói như vậy thì liền ra lệnh cho người chạy xuống dưới kéo thích khách lên, bên ngoài có rất nhiều quần chúng cũng hiếu kỳ nhìn vào bên trong, bọn họ cũng rất muốn biết người Hoàng gia đứng chung một chỗ sẽ thế nào.
"Không tốt, không tốt, khởi bẩm Hoàng thượng, Thái tử, Lục hoàng tử, người kia lúc vừa bị áp giải vào trong thì không ngừng run rẩy, sau đó liền mất mạng." Ngay khi mọi người đều đang chờ phạm nhân đi lên thì một sĩ binh hoang mang rối loạn chạy tới.
"Phế vật, ngay cả một người cũng không trông được." Lúc nghe được tin tức này trong lòng Triệu Tử Tu lại sốt ruột, rốt cục đã xảy ra chuyện gì, chỉ có vài phút ngắn ngủn mà một người sống sờ sờ liền chết như vậy.
"Chúng ta luôn cho người trông coi nghiêm mật, nhưng người này cứ chết dưới mí mắt chúng ta như vậy." Binh lính cũng hơi kích động, thậm chí có chút sợ hãi, trước kia nghe nói Lục hoàng tử là một người lòng dạ ác độc, bây giờ sẽ không giết mình chứ.
"Không có chuyện của ngươi, lui xuống đi." Bạch Hiểu Tình biết nhất định lúc này Triệu Tử Tu rất tức giận, nhưng thật ra chuyện này đúng là ngoài dự kiến .
"Hoàng đệ, hiện tại người chết không thể đối chứng, vũng nước bẩn này không thể hắt lên người ta được." Triệu Tử Hằng nói như thật, hiện tại không ai biết rõ chuyện này, dù sao cũng đã chết không đối chứng.
"Nhất định là ngươi hạ độc thủ." Triệu Tử Tu có chút không cam lòng nói, một người bị giết chết ngay dưới mí mắt mình như vậy, điều này còn chưa đủ sỉ nhục sao.
"Ngươi thấy ta làm cách nào để chạm vào hắn, hơn nữa ta và người này không có thù hận, vì sao ta phải hạ độc thủ hại hắn." Giống như Triệu Tử Hằng đã sớm biết được kết quả vậy, vốn không hề lo lắng mình sẽ bị hoài nghi.
"Được rồi. Chuyện này dừng lại ở đây, hôm nay trẫm tới tham gia lễ khai trương của hoàng nhi, hiện tại phạm nhân đã chết, vậy thì sau này chúng ta cứ điều tra từ từ là được rồi." Hoàng đế nhìn đến đây thì cũng biết bên trong nhất định có vấn đề, nhưng hiện tại lại không có bằng chứng nên chỉ có thể từ bỏ.
"Nhưng phụ hoàng, phụ hoàng..." Triệu Tử Tu có chút không cam lòng còn muốn nói thêm cái gì đó, nhưng lại nhanh chóng bị Bạch Hiểu Tình vươn tay ngăn cản.
"Được rồi, Tử Tu, hôm nay là ngày lành khách điếm của chúng ta khai trương, đừng nói những chuyện xui xẻo này nữa.” Bạch Hiểu Tình vội vàng ngắt lời Triệu Tử Tui, bởi vì hiện tại đã chết không đối chứng, nói đúng hơn là dù có nhiều lời thì đều không làm được gì.
"Phụ hoàng, người đã đồng ý sẽ ban tên cho khách điếm của ta, hôm nay người có mang đến không, nếu khách điếm mà không có tên thì không thể khai trương được rồi." Vừa mới dứt lời thì Bạch Hiểu Tình tỏ vẻ thiên kiều bá mị đi đến trước Hoàng đế nói muốn lấy tên khách điếm.
"Ha ha, chuyện này sao trẫm có thể quên được, đều là quân tử nhất ngôn cửu đỉnh, ta rất có uy tín, người đâu mang bảng hiệu của khách điếm đến đây cho trẫm." Hoàng đế nói xong, liền thấy vài tiểu thái giám nâng một tấm bảng hiệu che vải đỏ đi tới.
"Thật sự rất muốn nhanh chóng nhìn thấy chữ của phụ hoàng." Lúc mang tấm bảng hiệu ra thì rất nhiều người bị hấp dẫn, thì ra khách điếm này không chỉ do Lục hoàng tử mở mà lại có Hoàng đế làm chỗ dựa, ngay cả tên cũng do Hoàng đế viết, nếu có thể ở trong này một đêm thì nhất định rất nở mày nở mặt.
"Thì ra tên khác điếm do Hoàng thượng tự tay viết, xem ra khách điếm này có lai lịch rất lớn, nếu chúng ta có thể vào bên trong một chút thì nhất định sẽ rất nở mày nở mặt." Có người trong đám người không ngừng nói như vậy, có thể thấy được hắn rất chờ mong khách điếm này.
Nghe thấy đám người đánh giá khách điếm cao như vậy, Bạch Hiểu Tình nhịn không được nhếch khóe miệng lên.
"Khởi bẩm Hoàng thượng, bảng hiệu đã được treo lên rồi, chỉ cần kéo vải đỏ nữa là xong." Mấy tểu thái giám lưu loát treo bảng hiệu lên rồi lập tức tiến vào báo với Hoàng đế.
"Được, để trẫm tự mình kéo tấm vải che xuống." Không biết vì sao, lúc này Triệu Thiên Dương cảm thấy tâm trạng như trở lại thời điểm kéo khăn che mặt lúc thành thân với Uyển nhi vậy, trong lòng cảm thấy kích động không thôi, đã nhiều năm rồi cảm giác này bỗng chốc trở lại.
"Hoàng thượng, chuyện này để hạ nhân làm là được rồi, vì sao ngài lại muốn tự mình động thủ, nếu có thích khách hoặc là làm người bị thương thì sao." Giờ phút này Bạch Yêu Nhiêu càng kiên quyết không chịu, chỉ là một cái bảng hiệu đơn giản vì sao lại phải bày vẽ nhiều chuyện vô dụng như vậy.
"Đây gọi là trước sau vẹn toàn, huống hồ hôm nay trẫm rất vui vẻ, cơ hội hiếm có." Triệu Thiên Dương kiềm chế sự kích động trong lòng, chậm rãi đi lên phía trước, đi tới cầm chặt góc vải đỏ ở cửa, bỗng nhiên trước mắt hiện ra dáng vẻ e lệ của Uyển nhi năm đó, nước mắt lại trào ra mãnh liệt.
"Thái tử, ngươi nhất định phải cứu ta." Người này nhào tới cũng không nói mình là ai mà chỉ quỳ xuống ôm lấy chân thái tử, hi vọng thái tử có thể cứu hắn, nhưng người đang ngồi ở đây đều biết người này là thích khách, là người tới tập kích Lục hoàng tử .
"Hoàng huynh, người này là thích khách chúng ta mới bắt được, các ngươi có quan hệ thế nào?" Chỉ lo tiếp đãi Hoàng đế, thiếu chút nữa đã quên mất thích khách, lúc này hắn bỗng nhiên chạy ra nhào về phía thái tử, thật không ngờ mọi chuyện lại đơn giản như vậy.
"Ta không biết hắn, ta nghĩ nhất định hắn đã nhận sai người rồi." Triệu Tử Hằng thật không ngờ thích khách lại lớn mật đi cầu cứu mình như vậy, như vậy không phải là muốn chết sao?
"Thái tử, ta nghĩ thích khách này không hề nhận sai người, ngươi không nghe thấy người ta gọi ngươi là thái tử sao?" Bạch Hiểu Tình không phải người ngu, nghĩ nàng không biết thích khách biết người trước mắt chính là thái tử sao?
"Người biết ta là thái tử cũng không phải chỉ có một mình hắn, người khắp kinh thành đều biết ta là thái tử." Lúc mới đầu Triệu Tử Hằng còn có chút hoảng loạn, nhưng hắn cũng là xuất thân Hoàng gia nên những chuyện như vậy cũng đã trải qua rất nhiều lần.
" Có chuyện gì xảy ra?" Lúc này Hoàng đế cũng chú ý tới thích khách. Nghĩ tới hắn quấy rầy nhã hứng tham quan khách điếm thì mặt rồng lại giận dữ.
"Ta nghĩ chuyện này nên hỏi thái tử kính yêu của chúng ta một chút, sáng sớm ta và Lục hoàng tử đến khách điếm thì đã bị người ta ám sát." Bạch Hiểu Tình thấy chuyện này đã thu hút sự chú ý của hoàng đế nên liền quăng nó cho thái tử.
"Khởi bẩm phụ hoàng, nhi thần cũng không biết đây là chuyện gì, chẳng lẽ là đệ đệ muốn làm một buổi lễ khai trương khác thường, lâu nay có nghe nói đệ muội rất thông minh, có lẽ đã làm ra một ít chuyện ngoài dự đoán của mọi người, ta nghĩ có thể đây cũng là một phần của lễ khai trương." Người kia đã bị áp giải xuống rồi nhưng thái tử cũng không hề kinh hoảng dù chỉ một chút.
"Ta cũng không rảnh rỗi như vậy, sáng sớm ngay cả một ngụm nước còn chưa uống thì sao lại nhàm chán chơi một trò đùa với thái tử." Bạch Hiểu Tình thật không ngờ thái tử lại dễ dàng đổ hết mọi chuyện lên người nàng.
"Tên nam nhân này là một thích khách, buổi sáng nhi thần à Tình Nhi cùng đến khách điếm thì liền gặp thích khách này, còn mất rất nhiều thời gian mới bắt được, hiện tại thái tử hoàng huynh vừa xuất hiện thì hắn ta liền nhảy ra cầu hoàng huynh cứu mạng, ta cũng không biết giữa họ có quan hệ gì."
Tuy rằng lời nói trông rất bình thản, giống như giữa hai người không có quan hệ gì nhưng vì Triệu Tử Tu miêu tả hơi khoa trương, hơn nữa còn tỏ vẻ đáng thương nên mọi người đều đã có đáp án.
"Thái tử, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, có phải ngươi nên giải thích một chút không, ai rảnh rỗi đến mức đi kêu một người đến ám sát mình, chuyện này có gì vui để chơi." Hoàng đế Triệu Thiên Dương vốn đã có chút thiên vị Triệu Tử Tu rồi, bây giờ biết huynh đệ tàn sát lẫn nhau thì trong lòng lại càng không thoải mái.
"Nhi thần bị oan, sáng sớm nhi thần đã tiến cung vấn an phụ hoàng mẫu hậu, sau đó thúc vó ngựa không ngừng theo phụ hoàng ra cung, đến bây giờ ngay cả điểm tâm sáng cũng chưa ăn, nhi thần thật sự không có làm chuyện này, huống hồ chuyện lần trước nhi thần đã biết sai rồi, nhận ra tình cảm huynh đệ mới là quan trọng nhất."
"Cho nên hôm nay nhi thần mới đi theo phụ hoàng đến chúc mừng khách điếm mới của hoàng đệ khai trương."
Thái tử nói vô cùng uất ức, mọi người ở đây đều lập tức chụp mũ tình thân lên người thái tử.
"Tu nhi, ta thấy chuyện này còn có ẩn tình khác, hôm nay là ngày khách điếm con khai trương, chúng ta không nên huyên náo chuyện này quá lớn, chờ khi khác thẩm vấn phạm nhân rồi nói tiếp đi." Triệu Thiên Dương có chút khó xử, hai người đều nói có tình có lý, quả thật nguyên ngày hôm nay thái tử đều đi theo hắn làm tròn đạo hiếu.
"Nhưng nếu hôm nay không biết rõ ràng, một lát lại có thêm một thích khách nữa thì phải làm sao bây giờ." Triệu Tử Tu cũng không phải người thích tìm việc cho mình làm, huống hồ hôm nay là ngày khai trương khách điếm của Bạch Hiểu Tình, trong lòng hắn cũng không muốn náo loạn chuyện này lên, còn Bạch Hiểu Tình cũng nhận ra.
"Sẽ không, nơi này nhiều Ngự Lâm quân như vậy, ngay cả con ruồi đều không tiến vào được, sao có thể có thích khách được." Lúc này Hoàng đế cũng vẫn còn sợ hãi, nhiều năm như vậy hắn không muốn ra cung, thật ra là sợ bị thích khách đuổi giết, năm đó vì đoạt được ngôi vị hoàng đế này mà hai tay dính không biết bao nhiêu là máu tươi.
"Sáng hôm nay chúng ta cũng phòng thủ trùng trùng, nhưng tên thích khách này cứ xông vào như vậy, còn giết một người trước mắt chúng ta nữa." Bạch Hiểu Tình không để ý nói.
"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Sao có thể có chuyện như vậy chứ." Hoàng đế luôn hận nhất thủ đoạn nham hiểm ám sát âm thầm như vậy, bây giờ lại xuất hiện tình huống này.
" Nếu phụ hoàng không tin thì có thể gọi ảnh vệ ra để hỏi rõ ràng." Triệu Tử Tu biết lúc này đưa ảnh vệ ra là tốt nhất, bởi vì ảnh vệ không chỉ là người của hoàng đế mà còn luôn nói sự thật.
"Ta thấy không cần đâu." Nghe thấy Triệu Tử Tu muốn kêu ảnh vệ ra, lỡ làm không tốt thì hắn sẽ mất đi quyền biện minh nên Thái tử vội vàng ngăn lại, hắn biết chuyện hôm nay mình sẽ không thoát được.
"Vì sao không cần, nếu kêu ảnh vệ ra không chừng có thể xóa được hiềm nghi của ngươi." Hoàng đế có chút không hiểu, thật ra bây giờ hắn rất muốn biết chân tướng chuyện này.
"Đúng vậy. Như vậy cũng có thể giúp hoàng huynh thoát được hiềm nghi."Triệu Tử Tu thấy lúc này Triệu Tử Hằng ra tay ngăn cản không phải là tăng thêm hiềm nghi sao, chẳng lẽ hắn chuẩn bị nhận sai rồi?
"Ta vốn trong sạch nên không cần ai xáo bỏ hiềm nghi giùm.” Triệu Tử Hằng vẫn nói như lúc trước, giống như chuyện này quả thật không liên quan đến hắn.
“ Vậy thẩm vấn phạm nhân cũng được, không cần phiền phức gọi ảnh vệ ra làm gì." Thái tử cảm thấy hiện tại ảnh vệ kia sẽ không đứng về phía mình, mọi chứng cứ đều sẽ không có lợi cho mình .
"Ừ, người đâu, kéo tên thích khách lên đây cho ta, bổn vương muốn đích thân thẩm vấn." Triệu Tử Tu nghe thấy Thái tử nói như vậy thì liền ra lệnh cho người chạy xuống dưới kéo thích khách lên, bên ngoài có rất nhiều quần chúng cũng hiếu kỳ nhìn vào bên trong, bọn họ cũng rất muốn biết người Hoàng gia đứng chung một chỗ sẽ thế nào.
"Không tốt, không tốt, khởi bẩm Hoàng thượng, Thái tử, Lục hoàng tử, người kia lúc vừa bị áp giải vào trong thì không ngừng run rẩy, sau đó liền mất mạng." Ngay khi mọi người đều đang chờ phạm nhân đi lên thì một sĩ binh hoang mang rối loạn chạy tới.
"Phế vật, ngay cả một người cũng không trông được." Lúc nghe được tin tức này trong lòng Triệu Tử Tu lại sốt ruột, rốt cục đã xảy ra chuyện gì, chỉ có vài phút ngắn ngủn mà một người sống sờ sờ liền chết như vậy.
"Chúng ta luôn cho người trông coi nghiêm mật, nhưng người này cứ chết dưới mí mắt chúng ta như vậy." Binh lính cũng hơi kích động, thậm chí có chút sợ hãi, trước kia nghe nói Lục hoàng tử là một người lòng dạ ác độc, bây giờ sẽ không giết mình chứ.
"Không có chuyện của ngươi, lui xuống đi." Bạch Hiểu Tình biết nhất định lúc này Triệu Tử Tu rất tức giận, nhưng thật ra chuyện này đúng là ngoài dự kiến .
"Hoàng đệ, hiện tại người chết không thể đối chứng, vũng nước bẩn này không thể hắt lên người ta được." Triệu Tử Hằng nói như thật, hiện tại không ai biết rõ chuyện này, dù sao cũng đã chết không đối chứng.
"Nhất định là ngươi hạ độc thủ." Triệu Tử Tu có chút không cam lòng nói, một người bị giết chết ngay dưới mí mắt mình như vậy, điều này còn chưa đủ sỉ nhục sao.
"Ngươi thấy ta làm cách nào để chạm vào hắn, hơn nữa ta và người này không có thù hận, vì sao ta phải hạ độc thủ hại hắn." Giống như Triệu Tử Hằng đã sớm biết được kết quả vậy, vốn không hề lo lắng mình sẽ bị hoài nghi.
"Được rồi. Chuyện này dừng lại ở đây, hôm nay trẫm tới tham gia lễ khai trương của hoàng nhi, hiện tại phạm nhân đã chết, vậy thì sau này chúng ta cứ điều tra từ từ là được rồi." Hoàng đế nhìn đến đây thì cũng biết bên trong nhất định có vấn đề, nhưng hiện tại lại không có bằng chứng nên chỉ có thể từ bỏ.
"Nhưng phụ hoàng, phụ hoàng..." Triệu Tử Tu có chút không cam lòng còn muốn nói thêm cái gì đó, nhưng lại nhanh chóng bị Bạch Hiểu Tình vươn tay ngăn cản.
"Được rồi, Tử Tu, hôm nay là ngày lành khách điếm của chúng ta khai trương, đừng nói những chuyện xui xẻo này nữa.” Bạch Hiểu Tình vội vàng ngắt lời Triệu Tử Tui, bởi vì hiện tại đã chết không đối chứng, nói đúng hơn là dù có nhiều lời thì đều không làm được gì.
"Phụ hoàng, người đã đồng ý sẽ ban tên cho khách điếm của ta, hôm nay người có mang đến không, nếu khách điếm mà không có tên thì không thể khai trương được rồi." Vừa mới dứt lời thì Bạch Hiểu Tình tỏ vẻ thiên kiều bá mị đi đến trước Hoàng đế nói muốn lấy tên khách điếm.
"Ha ha, chuyện này sao trẫm có thể quên được, đều là quân tử nhất ngôn cửu đỉnh, ta rất có uy tín, người đâu mang bảng hiệu của khách điếm đến đây cho trẫm." Hoàng đế nói xong, liền thấy vài tiểu thái giám nâng một tấm bảng hiệu che vải đỏ đi tới.
"Thật sự rất muốn nhanh chóng nhìn thấy chữ của phụ hoàng." Lúc mang tấm bảng hiệu ra thì rất nhiều người bị hấp dẫn, thì ra khách điếm này không chỉ do Lục hoàng tử mở mà lại có Hoàng đế làm chỗ dựa, ngay cả tên cũng do Hoàng đế viết, nếu có thể ở trong này một đêm thì nhất định rất nở mày nở mặt.
"Thì ra tên khác điếm do Hoàng thượng tự tay viết, xem ra khách điếm này có lai lịch rất lớn, nếu chúng ta có thể vào bên trong một chút thì nhất định sẽ rất nở mày nở mặt." Có người trong đám người không ngừng nói như vậy, có thể thấy được hắn rất chờ mong khách điếm này.
Nghe thấy đám người đánh giá khách điếm cao như vậy, Bạch Hiểu Tình nhịn không được nhếch khóe miệng lên.
"Khởi bẩm Hoàng thượng, bảng hiệu đã được treo lên rồi, chỉ cần kéo vải đỏ nữa là xong." Mấy tểu thái giám lưu loát treo bảng hiệu lên rồi lập tức tiến vào báo với Hoàng đế.
"Được, để trẫm tự mình kéo tấm vải che xuống." Không biết vì sao, lúc này Triệu Thiên Dương cảm thấy tâm trạng như trở lại thời điểm kéo khăn che mặt lúc thành thân với Uyển nhi vậy, trong lòng cảm thấy kích động không thôi, đã nhiều năm rồi cảm giác này bỗng chốc trở lại.
"Hoàng thượng, chuyện này để hạ nhân làm là được rồi, vì sao ngài lại muốn tự mình động thủ, nếu có thích khách hoặc là làm người bị thương thì sao." Giờ phút này Bạch Yêu Nhiêu càng kiên quyết không chịu, chỉ là một cái bảng hiệu đơn giản vì sao lại phải bày vẽ nhiều chuyện vô dụng như vậy.
"Đây gọi là trước sau vẹn toàn, huống hồ hôm nay trẫm rất vui vẻ, cơ hội hiếm có." Triệu Thiên Dương kiềm chế sự kích động trong lòng, chậm rãi đi lên phía trước, đi tới cầm chặt góc vải đỏ ở cửa, bỗng nhiên trước mắt hiện ra dáng vẻ e lệ của Uyển nhi năm đó, nước mắt lại trào ra mãnh liệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.