Hãn Phi Giá Lâm: Vương Gia Thỉnh Ôn Nhu
Chương 156: Triệu Tử Tu trở về
Hôi Sắc Vân
11/08/2018
"Tỷ tỷ, cho tới bây
giờ ta đều chưa từng thấy qua mấy thứ này nên cảm thấy rất tò mò." Hoạ
Mi nhìn tờ giấy Bạch Hiểu Tình đưa, lòng đầy kinh ngạc, không thể không
thừa nhận Bạch Hiểu Tình có năng lực.
"Chỉ là hiếm thấy thôi, không phải bây giờ đã thấy rồi sao." Kỳ Hàm không cho là đúng, trong lòng có chút khinh thường.
"Chúng ta thật sự phải học cái này sao?" Thư Yến lạnh lùng nói.
Bốn con người với bống tính cách khác nhau, nhưng bốn người ở chung rất hòa hợp, Cầm Hương là người lớn nhất cho nên mọi người đều nghe theo ý của Cầm Hương, có cái gì cũng nói với Cầm Hương, mọi người đều bất hạnh giống nhau cho nên đều đồng cảm cho nhau.
"Vì sao không học, ta lại thấy rất hứng thú." Hoạ Mi nhỏ nhất, tính cách cũng hoạt bát ngay thẳng nhất.
"Cầm hương làm sao ngươi xem." Kỳ hàm không thèm nhìn hoạ mi ríu ra ríu rít, xem cầm hương nói.
"Các ngươi cảm thấy chúng ta có quyền lựa chọn sao, nàng ta đã quyết định mọi chuyện rồi tất nhiên cũng đã nghĩ ra biện pháp khiến chúng ta tâm phục khẩu phục, làm gì phải tự hành hạ mình." Không đợi Cầm Hương mở miệng, Thư Yến lại đột nhiên nói.
"Thư Yến nói đúng, nếu mọi người đã cảm thấy hứng thú thì thử xem sao."Cầm Hương cũng đã nói như vậy, mọi người cũng không nói gì nữa.
Bọn họ cầm giấy bắt đầu nghiên cứu, thoạt nhìn thì có vẻ đơn giản, nhưng khi luyện tập thì có chút phức tạp, dù sao cũng không phải người cùng thời đại cho nên cách thức học cũng không giống nhau, tư duy cũng khác biệt.
Mà những nữ tử được nàng tuyển chọn đã cảm bị mấy thứ này hấp dẫn từ sớm rồi, nên không quan tâm Bạch Hiểu Tình là loại người nào, có tư cách ra lệnh cho mình hay không mà chỉ nghĩ là nếu học xong cái này thì nhất định sẽ thu hút được sự chú ý của rất nhiều người.
"Tiểu Phấn, chắc ngươi rất hiếu kỳ muốn biết ta là người như thế nào, vì sao lại làm như vậy." Bạch Hiểu Tình xoay ly trà, Tiểu Phấn đứng bên cạnh Bạch Hiểu Tình quạt cho nàng.
Hôm nay không khí thật oi bức, nhưng Tiểu Phấn lại rất chu đáo, không những chuẩn bị cho trà mát mà còn quạt cho nàng nữa nên cuối cùng nàng cũng thư thái không ít.
"Nếu tiểu thư muốn nói, Tiểu Phấn sẽ nghe, nếu tiểu thư không muốn nói thì đương nhiên Tiểu Phấn sẽ không hỏi nhiều." Tiểu Phấn dịu dàng nói, nhưng nghe ý của Bạch Hiểu Tình, chắc là muốn nói gì đó với mình cho nên trong lòng Tiểu Phấn vẫn thấy rất hiếu kỳ.
"Sao hôm nay lại thông minh như vậy." Bạch Hiểu Tình cười, tâm trạng của nàng cũng không tệ, bởi vì theo như Tiểu Phấn quan sát thì những người đó không có chống đối nàng, bao gồm cả tứ đại mỹ nhân cũng đều luyện tập vũ đạo và ca khúc.
Thật ra những thứ này cũng chẳng là gì, tất cả chỉ là vừa mới bắt đầu thôi, nàng cũng tin bọn họ sẽ vì những vũ đạo này mà trung thành với nàng.
"Hắc hắc, thông minh là do đi theo tiểu thư." Tiểu Phấn cười ngây ngốc.
Thật ra tuy rằng Tiểu Phấn ngốc nghếch nhưng cái miệng vẫn rất ngọt, rất biết cách ứng xử chỉ là hơi đơn thuần thôi.
"Chắc ngươi cũng biết Lệ Vương Triệu Tử Tu." Bạch Hiểu Tình nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà mát rồi nói.
"Biết biết, chính là Lục Vương gia tàn bạo." Tiểu Phấn kích động nói, nếu nàng biết quan hệ giữa Bạch Hiểu Tình và Triệu Tử Tu thì chỉ sợ sẽ không dám nói như vậy.
"Tàn bạo sao? Tiểu Phấn, ngươi cảm thấy ta thế nào?" Nếu Triệu Tử Tu tàn bạo vậy thì nàng thì sao, chẳng phải là nên bị đánh xuống mười tám tầng địa ngục sao.
"Tiểu thư tốt lắm, rất nhiệt tình, hòa thuận, không hề có chút kiêu ngạo." Tiểu Phấn hồn nhiên nói, những lời nàng nói tuyệt đối là thật.
"Ta là thê tử của Lệ Vương." Bạch Hiểu Tình nhàn nhạt nói.
"A! Tiểu thư là Lệ Vương phi, vậy làm sao người lại ở đây?" Tiểu Phấn kinh ngạc, cảm thấy hối hận vì vừa rồi mình nói Lệ Vương như vậy.
"Ta không phải là Lệ Vương phi mà đơn giản chỉ là thê tử của Lệ Vương mà thôi, đến đây đều là vì muốn lấy được Vạn Xuân Các, không cần kinh ngạc, Thẩm lão bản biết tất cả mọi chuyện." Bạch Hiểu Tình cực kỳ không thích ba chữ Lệ Vương phi này.
Sở dĩ nàng nói cho Tiểu Phấn biết là vì muốn Tiểu Phấn hiểu rõ, nàng đã coi Tiểu Phấn là người một nhà, đương nhiên có vài thứ nàng cũng không nói.
Nói nhiều hơn nữa Tiểu Phấn cũng không hiểu, Bạch Hiểu Tình làm chuyện gì cũng sẽ để lại một đường lui cho bản thân.
Mà lai lịch của Tiểu Phấn nàng cũng biết, từ nhỏ Tiểu Phấn đã lớn lên ở Vạn Xuân Các, không cha không mẹ, có thể nói Thẩm Vạn Xuân là ân nhân của Tiểu Phấn, nhưng cũng vì Tiểu Phấn đơn thuần và ngốc nghếch nên mới chỉ có thể làm nha đầu ở Vạn Xuân Các, Thẩm Vạn Xuân không hề bồi dưỡng Tiểu Phấn.
Bạch Hiểu Tình biết hành động của Thẩm Vạn Xuân là đúng, ai cũng đều có lòng tham của mình, Thẩm Vạn Xuân cũng không ngoại lệ, hắn không muốn bị thâm hụt vốn cũng không muốn rước thêm phiền phức.
"Tiểu thư, ta không cố ý nói cô gia như vậy đâu, ta cũng chỉ nghe người bên ngoài nói thôi." Tiểu Phấn không biết làm sao, lại trở nên nghiêm túc, một tiếng cô gia của nàng làm cho Bạch Hiểu Tình sợ hãi, nha đầu này thay đổi thật nhanh.
"Ta biết, Tiểu Phấn, hôm nay ta nói cho ngươi biết là vì coi ngươi như người một nhà, ngươi biết không?" Bạch Hiểu Tình không thích dong dài dây dưa, có gì đều nói thẳng.
"Tiểu thư, người đối xử với ta tốt như vậy, ta lại không biết nên làm thế nào để báo đáp người, người yên tâm, Tiểu Phấn sẽ luôn hầu hạ người chu đáo, người đi đến đâu Tiểu Phấn liền đi theo." Tiểu Phấn cảm động rơi nước mắt.
Bạch Hiểu Tình cười một tiếng, thật đúng là nha đầu ngốc, chỉ có chút chuyện này thôi mà đã cảm động như vậy, người ta nói không sai, người ngốc cũng có phúc của người ngốc.
"Bạch cô nương." Đột nhiên bên ngoài phòng vang lên tiếng của ảnh vệ.
"Vào đi." Bạch Hiểu Tình nghiêm túc nói.
"Bạch cô nương, Vương gia sắp về rồi." Ảnh vệ vừa nghe được tin tức này liền lập tức chạy tới báo cho Bạch Hiểu Tình.
"Thật không, khi nào về tới." Bạch Hiểu Tình nghe xong thì không kìm chế được kích động trong lòng, có trời mới biết nàng nhớ hắn, lo lắng cho hắn bao nhiêu, lần trước Phượng Nghiêu đột nhiên xuất hiện nói những lời khó hiểu rồi bỏ đi, nàng thật sự lo lắng cho Triệu Tử Tu, nhưng Tử Tu lại không nói cho nàng biết điều gì cả.
"Hiện tại đang định khởi hành hồi kinh." Ảnh vệ cúi đầu nói.
"Đã biết, cám ơn, ngươi lui xuống trước đi." Bạch Hiểu Tình vui vẻ nói.
Mà Tiểu Phấn đứng bên cạnh nhìn tiểu thư vui vẻ như thế, trong lòng cũng rất vui mừng, thầm nghĩ quan hệ giữa tiểu thư và Vương gia cũng không tệ.
Mà tin tức Lục hoàng tử đánh thắng trận nhanh chóng truyền đến kinh thành, Hoàng thượng nghe xong rất vui mừng, nhưng lại che dấu ở trong lòng.
Bạch Yêu Nhiêu nghe nói Triệu Tử Tu đánh thắng trận cũng cực kỳ mừng rỡ, bà rất vui, tuy rằng không phải con trai mình sinh ra nhưng dù sao cũng kêu nàng một tiếng mẫu hậu, Triệu Tử Tu đánh thắng trận nên nàng cũng nở mày nở mặt.
Dù sao ở trong lòng Bạch Yêu Nhiêu, hoàng đế của Tấn Thiên quốc nhất định sẽ là Triệu Tử Tu.
"Cô cô, nghe nói Tử Tu ca ca đánh thắng trận." Bạch Diên Nhi vừa nghe nói Triệu Tử Tu đánh thắng trận thì lập tức tiến cung tìm Hoàng hậu.
Sau chuyện lần trước, Bạch Diên Nhi bị cấm túc một khoảng thời gian, an phận được một thời gian ngắn, chờ khi mọi chuyện lắng xuống mới dám ra đường, mà dù sao đây cũng là cháu ruột của nàng, bên ngoài thì Bạch Yêu Nhiêu nói không quan tâm nhưng trong lòng đương nhiên không nghĩ như vậy.
Nàng muốn khuếch đại thế lực Bạch gia, Bạch Diên Nhi là nhân vật không thể thiếu, tuy rằng hiện tại Triệu Tử Tu không thích Bạch Diên Nhi, nhưng nàng nhất định có cách khiến Triệu Tử Tu chọn Bạch Diên Nhi, dù sao cũng còn nhiều thời gian.
"Không biết phép tắc, nữ nhi mà tính tình lại hấp tấp như vậy." Bạch Yêu Nhiêu thấy Bạch Diên Nhi bị chiều hư, trong lòng cũng rất buồn phiền.
"Diên Nhi tham kiến Hoàng hậu cô cô, Hoàng hậu cô cô cát tường, cũng chỉ vì Diên Nhi quá vui mừng thôi." Bạch Diên Nhi thè lưỡi, làm nũng.
"Ngươi là tiểu thư khuê các thì phải có bộ dáng của tiểu thư khuê các, ngươi có còn muốn gả cho Tử Tu hay không." Bạch Yêu Nhiêu nghiêm khắc nói.
"Đương nhiên Diên Nhi muốn rồi." Bạch Diên Nhi kích động nói, nàng thật sự rất muốn, đặc biệt là sau khi Bạch Hiểu Tình xuất hiện nàng lại càng muốn gả cho Triệu Tử Tu, muốn đoạt lại Triệu Tử Tu khỏi Bạch Hiểu Tình.
"Nếu muốn thì nghe lời cho bản cung, nếu không đến lúc đó cô cô cũng bảo đảm cho ngươi được đâu." Bạch Yêu Nhiêu biết nếu muốn Triệu Tử Tu ngoan ngoãn nghe lời nàng thì nhất định phải dùng cách khác, nhưng nếu xử lý mọi chuyện không tốt, Triệu Tử Tu phản kháng lại thì nàng cũng không làm gì được.
"Diên Nhi nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời cô cô nói." Bạch Diên Nhi lập tức nói.
Thật ra Bạch Yêu Nhiêu dùng Bạch Diên Nhi là vì Bạch Diên Nhi dễ khống chế, nhưng lại không đủ cơ trí, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng nhiều.
"Ừ, khi Tử Tu trở về ngươi không được xuất hiện, chuyện lần trước mới trôi qua không bao lâu, qua một thời gian ngắn nữa ngươi hẵng ra ngoài." Hiện tại Triệu Tử Tu mê luyến Bạch Hiểu Tình, chán ghét Bạch Diên Nhi, Bạch Yêu Nhiêu biết nên làm thế nào mới có lợi cho bản thân.
"Diên Nhi đã biết, vậy Diên Nhi về trước." Bạch Diên Nhi cũng rất nghe lời, nàng tin tưởng Hoàng hậu cô cô nhất định sẽ giúp mình, bởi vì bọn họ mới là người một nhà, bọn họ đều có họ Bạch.
"Ừ, về đi."
Tuy rằng Bạch Yêu Nhiêu đã hơn bốn mươi tuổi nhưng nhìn qua vẫn trẻ đẹp như trước, cũng có nét giống mẹ ruột Triệu Tử Tu, nhưng lại không có khí chất thanh thoát như hoa sẽ giống tiền Hoàng hậu, Bạch Yêu Nhiêu, người cũng như tên, cực kỳ xinh đẹp, nhưng lòng dạ lại quá sâu.
Sau này Triệu Tử Tu mới biết được thì ra phụ hoàng không phải bị Bạch Yêu Nhiêu mê hoặc, mà là cố ý để Bạch Yêu Nhiêu mê hoặc người.
Lần này Triệu Tử Tu có thể đánh thắng trận là nhờ Phượng Nghiêu trợ giúp, mà qua chuyện lần này Triệu Tử Tu cũng càng coi trọng Phượng Nghiêu hơn.
Bạch Hiểu Tình nghe nói Triệu Tử Tu muốn trở về, vui vẻ cả một buổi tối, Triệu Tử Tu trở về rất nhanh, nhiều lắm cũng chỉ mất ba ngày, nhưng chuyện này lại là sự dày vò đối với Bạch Hiểu Tình, nàng hận không thể chạy tới bên cahj Triệu Tử Tu ngay lập tức, nhưng nàng phải cẩn thận, không thể để cho mình yêu hắn nhiều hơn hăn yêu mình.
Người thông minh như Bạch Hiểu Tình, nàng phải tận lực khống chế bản thân để không bị tổn thương, trong giới sát thủ, nếu có tình cảm xúc động thì kết cục nhất định không bao giờ tốt, cho nên nàng phải có hết sức để cho mình được hạnh phúc, đã lựa chọn như vậy rồi thì dù phải quỳ gối cũng phải đi tiếp.
Sau khi chiến tranh chấm dứt, Phượng Nghiêu liền dẫn người của mình biến mất không thấy đâu nữa, Triệu Tử Tu biết đây là quy định của Thiên Ẩn Các.
Mà Triệu Tử Tu lại không ngừng phi ngựa chạy về, khẩn cấp muốn gặp Bạch Hiểu Tình thật nhanh, hơn một tháng không gặp nàng, trong lòng hắn thầm nghĩ muốn nhìn thấy bóng hình của nàng, nghĩ đến mái tóc dài bay trong gió, đôi môi đỏ mọng hơi hé ra của nàng, khi gặp lại hắn sẽ nhịn không được mà bổ nhào vào...
"Chỉ là hiếm thấy thôi, không phải bây giờ đã thấy rồi sao." Kỳ Hàm không cho là đúng, trong lòng có chút khinh thường.
"Chúng ta thật sự phải học cái này sao?" Thư Yến lạnh lùng nói.
Bốn con người với bống tính cách khác nhau, nhưng bốn người ở chung rất hòa hợp, Cầm Hương là người lớn nhất cho nên mọi người đều nghe theo ý của Cầm Hương, có cái gì cũng nói với Cầm Hương, mọi người đều bất hạnh giống nhau cho nên đều đồng cảm cho nhau.
"Vì sao không học, ta lại thấy rất hứng thú." Hoạ Mi nhỏ nhất, tính cách cũng hoạt bát ngay thẳng nhất.
"Cầm hương làm sao ngươi xem." Kỳ hàm không thèm nhìn hoạ mi ríu ra ríu rít, xem cầm hương nói.
"Các ngươi cảm thấy chúng ta có quyền lựa chọn sao, nàng ta đã quyết định mọi chuyện rồi tất nhiên cũng đã nghĩ ra biện pháp khiến chúng ta tâm phục khẩu phục, làm gì phải tự hành hạ mình." Không đợi Cầm Hương mở miệng, Thư Yến lại đột nhiên nói.
"Thư Yến nói đúng, nếu mọi người đã cảm thấy hứng thú thì thử xem sao."Cầm Hương cũng đã nói như vậy, mọi người cũng không nói gì nữa.
Bọn họ cầm giấy bắt đầu nghiên cứu, thoạt nhìn thì có vẻ đơn giản, nhưng khi luyện tập thì có chút phức tạp, dù sao cũng không phải người cùng thời đại cho nên cách thức học cũng không giống nhau, tư duy cũng khác biệt.
Mà những nữ tử được nàng tuyển chọn đã cảm bị mấy thứ này hấp dẫn từ sớm rồi, nên không quan tâm Bạch Hiểu Tình là loại người nào, có tư cách ra lệnh cho mình hay không mà chỉ nghĩ là nếu học xong cái này thì nhất định sẽ thu hút được sự chú ý của rất nhiều người.
"Tiểu Phấn, chắc ngươi rất hiếu kỳ muốn biết ta là người như thế nào, vì sao lại làm như vậy." Bạch Hiểu Tình xoay ly trà, Tiểu Phấn đứng bên cạnh Bạch Hiểu Tình quạt cho nàng.
Hôm nay không khí thật oi bức, nhưng Tiểu Phấn lại rất chu đáo, không những chuẩn bị cho trà mát mà còn quạt cho nàng nữa nên cuối cùng nàng cũng thư thái không ít.
"Nếu tiểu thư muốn nói, Tiểu Phấn sẽ nghe, nếu tiểu thư không muốn nói thì đương nhiên Tiểu Phấn sẽ không hỏi nhiều." Tiểu Phấn dịu dàng nói, nhưng nghe ý của Bạch Hiểu Tình, chắc là muốn nói gì đó với mình cho nên trong lòng Tiểu Phấn vẫn thấy rất hiếu kỳ.
"Sao hôm nay lại thông minh như vậy." Bạch Hiểu Tình cười, tâm trạng của nàng cũng không tệ, bởi vì theo như Tiểu Phấn quan sát thì những người đó không có chống đối nàng, bao gồm cả tứ đại mỹ nhân cũng đều luyện tập vũ đạo và ca khúc.
Thật ra những thứ này cũng chẳng là gì, tất cả chỉ là vừa mới bắt đầu thôi, nàng cũng tin bọn họ sẽ vì những vũ đạo này mà trung thành với nàng.
"Hắc hắc, thông minh là do đi theo tiểu thư." Tiểu Phấn cười ngây ngốc.
Thật ra tuy rằng Tiểu Phấn ngốc nghếch nhưng cái miệng vẫn rất ngọt, rất biết cách ứng xử chỉ là hơi đơn thuần thôi.
"Chắc ngươi cũng biết Lệ Vương Triệu Tử Tu." Bạch Hiểu Tình nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà mát rồi nói.
"Biết biết, chính là Lục Vương gia tàn bạo." Tiểu Phấn kích động nói, nếu nàng biết quan hệ giữa Bạch Hiểu Tình và Triệu Tử Tu thì chỉ sợ sẽ không dám nói như vậy.
"Tàn bạo sao? Tiểu Phấn, ngươi cảm thấy ta thế nào?" Nếu Triệu Tử Tu tàn bạo vậy thì nàng thì sao, chẳng phải là nên bị đánh xuống mười tám tầng địa ngục sao.
"Tiểu thư tốt lắm, rất nhiệt tình, hòa thuận, không hề có chút kiêu ngạo." Tiểu Phấn hồn nhiên nói, những lời nàng nói tuyệt đối là thật.
"Ta là thê tử của Lệ Vương." Bạch Hiểu Tình nhàn nhạt nói.
"A! Tiểu thư là Lệ Vương phi, vậy làm sao người lại ở đây?" Tiểu Phấn kinh ngạc, cảm thấy hối hận vì vừa rồi mình nói Lệ Vương như vậy.
"Ta không phải là Lệ Vương phi mà đơn giản chỉ là thê tử của Lệ Vương mà thôi, đến đây đều là vì muốn lấy được Vạn Xuân Các, không cần kinh ngạc, Thẩm lão bản biết tất cả mọi chuyện." Bạch Hiểu Tình cực kỳ không thích ba chữ Lệ Vương phi này.
Sở dĩ nàng nói cho Tiểu Phấn biết là vì muốn Tiểu Phấn hiểu rõ, nàng đã coi Tiểu Phấn là người một nhà, đương nhiên có vài thứ nàng cũng không nói.
Nói nhiều hơn nữa Tiểu Phấn cũng không hiểu, Bạch Hiểu Tình làm chuyện gì cũng sẽ để lại một đường lui cho bản thân.
Mà lai lịch của Tiểu Phấn nàng cũng biết, từ nhỏ Tiểu Phấn đã lớn lên ở Vạn Xuân Các, không cha không mẹ, có thể nói Thẩm Vạn Xuân là ân nhân của Tiểu Phấn, nhưng cũng vì Tiểu Phấn đơn thuần và ngốc nghếch nên mới chỉ có thể làm nha đầu ở Vạn Xuân Các, Thẩm Vạn Xuân không hề bồi dưỡng Tiểu Phấn.
Bạch Hiểu Tình biết hành động của Thẩm Vạn Xuân là đúng, ai cũng đều có lòng tham của mình, Thẩm Vạn Xuân cũng không ngoại lệ, hắn không muốn bị thâm hụt vốn cũng không muốn rước thêm phiền phức.
"Tiểu thư, ta không cố ý nói cô gia như vậy đâu, ta cũng chỉ nghe người bên ngoài nói thôi." Tiểu Phấn không biết làm sao, lại trở nên nghiêm túc, một tiếng cô gia của nàng làm cho Bạch Hiểu Tình sợ hãi, nha đầu này thay đổi thật nhanh.
"Ta biết, Tiểu Phấn, hôm nay ta nói cho ngươi biết là vì coi ngươi như người một nhà, ngươi biết không?" Bạch Hiểu Tình không thích dong dài dây dưa, có gì đều nói thẳng.
"Tiểu thư, người đối xử với ta tốt như vậy, ta lại không biết nên làm thế nào để báo đáp người, người yên tâm, Tiểu Phấn sẽ luôn hầu hạ người chu đáo, người đi đến đâu Tiểu Phấn liền đi theo." Tiểu Phấn cảm động rơi nước mắt.
Bạch Hiểu Tình cười một tiếng, thật đúng là nha đầu ngốc, chỉ có chút chuyện này thôi mà đã cảm động như vậy, người ta nói không sai, người ngốc cũng có phúc của người ngốc.
"Bạch cô nương." Đột nhiên bên ngoài phòng vang lên tiếng của ảnh vệ.
"Vào đi." Bạch Hiểu Tình nghiêm túc nói.
"Bạch cô nương, Vương gia sắp về rồi." Ảnh vệ vừa nghe được tin tức này liền lập tức chạy tới báo cho Bạch Hiểu Tình.
"Thật không, khi nào về tới." Bạch Hiểu Tình nghe xong thì không kìm chế được kích động trong lòng, có trời mới biết nàng nhớ hắn, lo lắng cho hắn bao nhiêu, lần trước Phượng Nghiêu đột nhiên xuất hiện nói những lời khó hiểu rồi bỏ đi, nàng thật sự lo lắng cho Triệu Tử Tu, nhưng Tử Tu lại không nói cho nàng biết điều gì cả.
"Hiện tại đang định khởi hành hồi kinh." Ảnh vệ cúi đầu nói.
"Đã biết, cám ơn, ngươi lui xuống trước đi." Bạch Hiểu Tình vui vẻ nói.
Mà Tiểu Phấn đứng bên cạnh nhìn tiểu thư vui vẻ như thế, trong lòng cũng rất vui mừng, thầm nghĩ quan hệ giữa tiểu thư và Vương gia cũng không tệ.
Mà tin tức Lục hoàng tử đánh thắng trận nhanh chóng truyền đến kinh thành, Hoàng thượng nghe xong rất vui mừng, nhưng lại che dấu ở trong lòng.
Bạch Yêu Nhiêu nghe nói Triệu Tử Tu đánh thắng trận cũng cực kỳ mừng rỡ, bà rất vui, tuy rằng không phải con trai mình sinh ra nhưng dù sao cũng kêu nàng một tiếng mẫu hậu, Triệu Tử Tu đánh thắng trận nên nàng cũng nở mày nở mặt.
Dù sao ở trong lòng Bạch Yêu Nhiêu, hoàng đế của Tấn Thiên quốc nhất định sẽ là Triệu Tử Tu.
"Cô cô, nghe nói Tử Tu ca ca đánh thắng trận." Bạch Diên Nhi vừa nghe nói Triệu Tử Tu đánh thắng trận thì lập tức tiến cung tìm Hoàng hậu.
Sau chuyện lần trước, Bạch Diên Nhi bị cấm túc một khoảng thời gian, an phận được một thời gian ngắn, chờ khi mọi chuyện lắng xuống mới dám ra đường, mà dù sao đây cũng là cháu ruột của nàng, bên ngoài thì Bạch Yêu Nhiêu nói không quan tâm nhưng trong lòng đương nhiên không nghĩ như vậy.
Nàng muốn khuếch đại thế lực Bạch gia, Bạch Diên Nhi là nhân vật không thể thiếu, tuy rằng hiện tại Triệu Tử Tu không thích Bạch Diên Nhi, nhưng nàng nhất định có cách khiến Triệu Tử Tu chọn Bạch Diên Nhi, dù sao cũng còn nhiều thời gian.
"Không biết phép tắc, nữ nhi mà tính tình lại hấp tấp như vậy." Bạch Yêu Nhiêu thấy Bạch Diên Nhi bị chiều hư, trong lòng cũng rất buồn phiền.
"Diên Nhi tham kiến Hoàng hậu cô cô, Hoàng hậu cô cô cát tường, cũng chỉ vì Diên Nhi quá vui mừng thôi." Bạch Diên Nhi thè lưỡi, làm nũng.
"Ngươi là tiểu thư khuê các thì phải có bộ dáng của tiểu thư khuê các, ngươi có còn muốn gả cho Tử Tu hay không." Bạch Yêu Nhiêu nghiêm khắc nói.
"Đương nhiên Diên Nhi muốn rồi." Bạch Diên Nhi kích động nói, nàng thật sự rất muốn, đặc biệt là sau khi Bạch Hiểu Tình xuất hiện nàng lại càng muốn gả cho Triệu Tử Tu, muốn đoạt lại Triệu Tử Tu khỏi Bạch Hiểu Tình.
"Nếu muốn thì nghe lời cho bản cung, nếu không đến lúc đó cô cô cũng bảo đảm cho ngươi được đâu." Bạch Yêu Nhiêu biết nếu muốn Triệu Tử Tu ngoan ngoãn nghe lời nàng thì nhất định phải dùng cách khác, nhưng nếu xử lý mọi chuyện không tốt, Triệu Tử Tu phản kháng lại thì nàng cũng không làm gì được.
"Diên Nhi nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời cô cô nói." Bạch Diên Nhi lập tức nói.
Thật ra Bạch Yêu Nhiêu dùng Bạch Diên Nhi là vì Bạch Diên Nhi dễ khống chế, nhưng lại không đủ cơ trí, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng nhiều.
"Ừ, khi Tử Tu trở về ngươi không được xuất hiện, chuyện lần trước mới trôi qua không bao lâu, qua một thời gian ngắn nữa ngươi hẵng ra ngoài." Hiện tại Triệu Tử Tu mê luyến Bạch Hiểu Tình, chán ghét Bạch Diên Nhi, Bạch Yêu Nhiêu biết nên làm thế nào mới có lợi cho bản thân.
"Diên Nhi đã biết, vậy Diên Nhi về trước." Bạch Diên Nhi cũng rất nghe lời, nàng tin tưởng Hoàng hậu cô cô nhất định sẽ giúp mình, bởi vì bọn họ mới là người một nhà, bọn họ đều có họ Bạch.
"Ừ, về đi."
Tuy rằng Bạch Yêu Nhiêu đã hơn bốn mươi tuổi nhưng nhìn qua vẫn trẻ đẹp như trước, cũng có nét giống mẹ ruột Triệu Tử Tu, nhưng lại không có khí chất thanh thoát như hoa sẽ giống tiền Hoàng hậu, Bạch Yêu Nhiêu, người cũng như tên, cực kỳ xinh đẹp, nhưng lòng dạ lại quá sâu.
Sau này Triệu Tử Tu mới biết được thì ra phụ hoàng không phải bị Bạch Yêu Nhiêu mê hoặc, mà là cố ý để Bạch Yêu Nhiêu mê hoặc người.
Lần này Triệu Tử Tu có thể đánh thắng trận là nhờ Phượng Nghiêu trợ giúp, mà qua chuyện lần này Triệu Tử Tu cũng càng coi trọng Phượng Nghiêu hơn.
Bạch Hiểu Tình nghe nói Triệu Tử Tu muốn trở về, vui vẻ cả một buổi tối, Triệu Tử Tu trở về rất nhanh, nhiều lắm cũng chỉ mất ba ngày, nhưng chuyện này lại là sự dày vò đối với Bạch Hiểu Tình, nàng hận không thể chạy tới bên cahj Triệu Tử Tu ngay lập tức, nhưng nàng phải cẩn thận, không thể để cho mình yêu hắn nhiều hơn hăn yêu mình.
Người thông minh như Bạch Hiểu Tình, nàng phải tận lực khống chế bản thân để không bị tổn thương, trong giới sát thủ, nếu có tình cảm xúc động thì kết cục nhất định không bao giờ tốt, cho nên nàng phải có hết sức để cho mình được hạnh phúc, đã lựa chọn như vậy rồi thì dù phải quỳ gối cũng phải đi tiếp.
Sau khi chiến tranh chấm dứt, Phượng Nghiêu liền dẫn người của mình biến mất không thấy đâu nữa, Triệu Tử Tu biết đây là quy định của Thiên Ẩn Các.
Mà Triệu Tử Tu lại không ngừng phi ngựa chạy về, khẩn cấp muốn gặp Bạch Hiểu Tình thật nhanh, hơn một tháng không gặp nàng, trong lòng hắn thầm nghĩ muốn nhìn thấy bóng hình của nàng, nghĩ đến mái tóc dài bay trong gió, đôi môi đỏ mọng hơi hé ra của nàng, khi gặp lại hắn sẽ nhịn không được mà bổ nhào vào...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.