Hãn Phi Giá Lâm: Vương Gia Thỉnh Ôn Nhu

Chương 165: Trình độ như ngươi mà cũng muốn quyến rũ người sao?

Hôi Sắc Vân

18/08/2018

Bạch Hiểu Tình trở lại Vạn Xuân Các liền ra sau viện nhìn đám người Cầm Hương, quả nhiên nàng không có chọn sai người, tuy rằng không có tin tức gì lớn, nhưng ít nhất cũng chứng minh lòng trung thành của họ đối với nàng, mà đây cũng chính là điều nàng muốn.

Hiện tại bọn họ đang nổi tiếng ở Vạn Xuân các nên đương nhiên cũng đoạt mất rất nhiều cơ hội làm ăn của các cô nương khác, họ bất mãn cũng là chuyện bình thường.

Đám người Nặc Dao cũng từng nói về chuyện này với mình, nhưng Bạch Hiểu Tình cảm thấy xã hội này vốn chính là cá lớn nuốt cá bé, có thể sống sót hay không đều dựa vào bản lĩnh của mình, cùng một chuyện có người có thể làm tốt nhưng cũng có người không thể.

Nhưng Bạch Hiểu Tình không đắc tội với người nào ở Vạn Xuân Các, ngoại trừ người đó không cần phải ở lại Vạn Xuân Các nữa, dù sao đắc tội với người của Vạn Xuân Các cũng như tự đắc tội với chính mình, cho nên nàng cũng không muốn giúp bọn họ, chủ yếu phải dựa vào bản lĩnh của họ.

"Bạch cô nương." Cầm Hương thấy Bạch Hiểu Tình đến đây thì liền kêu mọi người ngừng lại.

"Ừ, các ngươi đều rất có thiên phú." Bạch Hiểu Tình không hề keo kiệt khích lệ mọi người, nàng cũng chỉ nói thật thôi, "Nhưng các ngươi không thể cứ dựa vào vũ đạo ta đưa mãi được, ta cũng đã dạy các ngươi không ít, chắc các ngươi cũng đã có kinh nghiệm rồi, các ngươi đều là người thông minh, chắc cũng có thể tự động não."

"Ý của Bạch cô nương là gì?" Nặc Dao cái hiểu cái không.

"Ý trên mặt chữ." Bạch Hiểu Tình cười nói.

"Bạch cô nương nói cũng có đạo lý." Thư Yến nghe xong thì nói, các nàng là tứ đại hoa khôi, cũng không thể dựa vào Bạch Hiểu Tình mãi được.

Hơn nữa mục đích của Bạch Hiểu Tình là muốn mọi người không chú ý đến mình nữa, cố gắng quên đi bản thân nàng là một hoa khôi, làm cho người ta cảm thấy còn có người khác thích hợp làm hoa khôi hơn nàng, đến lúc đó Thẩm Vạn Xuân cũng sẽ không có lời gì để nói, mà hiện tại nàng đã đạt được mục đích rồi, có thể nói là đẹp cả đôi đường.

"Nặc Dao, lần trước ngươi nói các cô nương khác có ý kiến với các ngươi, chuyện này ta không thể can thiệp, các ngươi là người thế nào, lúc nên cãi lại thì phải cãi, lúc nên cúi đầu thì phải cúi đầu." Bạch Hiểu Tình cố ý nói mơ hồ.

"Ta đã hiểu." Ý của nàng Nặc Dao cũng hiểu.

Nữ nhân này nơi này có nhiều chuyện thị phi cũng rất bình thường, ít nhất thủ hạ của mình nên học được cách làm người, chuyện này giải quyết thế nào thì phải xem bọn họ rồi.

Lời nói của Bạch Hiểu Tình khiến mọi người suy nghĩ rất nhiều, thật ra điểm chính là bọn họ luôn tỏ thái độ cao ngạo trước mặt những cô nương khác, như vậy sẽ khó tránh khỏi bị người khác ghét.

Cầm Hương cũng hiểu ý của Bạch Hiểu Tình, nàng cũng cảm thấy các nàng quả thật có chút cao ngạo, làm cho người ta khó tiếp cận.

Đêm khuya yên tĩnh đèn đuốc sáng trưng, Vạn Xuân Các vẫn náo nhiệt đầy người như trước, không biết từ lúc nào mà Triệu Tử Tu đã có mặt ở Vạn Xuân Các, ngồi ở góc khuất mà Bạch Hiểu Tình thường ngồi trên lầu hai, nhìn dòng người phía dưới, rất nhiều gương mặt quen thuộc, có vẻ đều là quan viên triều đình, Triệu Tử Tu nhịn không được nở nụ cười châm chọc.

"Chàng còn không biết xấu hổ ngồi đây cười, nam nhân mấy người, văn học thi sĩ đều là đồ háo sắc." Bạch Hiểu Tình đột nhiên đứng ở bên cạnh Triệu Tử Tu nói.

"Phu nhân không thể vơ đũa một nắm như vậy, lòng trung thành của vi phu đối với nàng là thật." Triệu Tử Tu đùa giỡn.

"Chậc chậc, phải không, vậy mà còn không phải hảo sắc sao." Bạch Hiểu Tình nói xong mới biết mình đang tự đẩy mình vào hố lửa, xấu hổ quá.

"Vậy cũng chỉ háo sắc với một mình nàng." Triệu Tử Tu cười nói.

"Ta xuống xem thử, chàng ngồi đây một lát đi." Bạch Hiểu Tình nói, dù thể nào thì bây giờ nàng vẫn là hoa khôi của Vạn Xuân Các, lúc cần thiết vẫn nên xuất hiện, nếu không sẽ không thể giao phó với Thẩm Vạn Xuân.

Nàng biết Thẩm Vạn Xuân không phải người ngu, hắn cũng biết vì sao nàng tìm tứ đại mỹ nhân, Bạch Hiểu Tình cũng không có cách nào khác, ai bảo bên cạnh nàng có cái vại dấm chua chứ.

"Không được, lỡ để cho người khác ăn đậu hủ thì phải làm sao." Triệu Tử Tu không vui nói.



"Ta là loại người để cho người ta ăn đậu hủ của mình sao." Bạch Hiểu Tình hỏi ngược lại, nàng là loại người nào chứ, sao có thể để cho người ta muốn làm gì thì làm.

"Vậy nàng đi nhanh về nhanh." Đối với Bạch Hiểu Tình Triệu Tử Tu cũng rất yên tâm, nhưng nhìn ánh mắt háo sắc của đám nam nhân này thì trong lòng hắn lại thấy không thích.

"Ừ." Bạch Hiểu Tình nói xong liền đi xuống.

"Ôi, Quốc Sắc cô nương xuống rồi." Bạch Hiểu Tình vừa xuất hiện thì mọi người liền bắt đầu ồn ào.

"Thật đẹp, quá đẹp."

" Khó khăn lắm mới nhìn thấy được Quốc Sắc cô nương một lần."

Đám người Cầm Hương nhìn thấy Bạch Hiểu Tình vừa xuất hiện thì đã thu hút nhiều sự chú ý, không biết vì sao trong lòng không còn cảm giác ghen tỵ giống như trước kia nữa mà ngược lại cảm thấy mình có được khí chất giống như Bạch Hiểu Tình vậy, có lẽ là ở chung một thời gian, hiểu về Bạch Hiểu Tình hơn nên bọn họ cũng đã nghĩ khác đi, hơn nữa mọi người đều cam tâm tình nguyện làm tùy tùng cho Bạch Hiểu Tình.

Triệu Tử Tu ngồi trên lầu thấy cảnh tượng này thì lại không vui, hắn biết ngay sẽ như vậy mà, đáng lẽ hắn nên kiên trì không cho nàng xuống đó, nhưng mà lại không thể ngăn cản Bạch Hiểu Tình được.

"A..." Triệu Tử Tu một lòng một dạ nhìn Bạch Hiểu Tình, đột nhiên có một thân thể mềm mại ngã vào trong lòng mình, mà nữ nhân đó lại kinh sợ kêu một tiếng.

"Ngươi làm cái gì, còn không nhanh đứng lên cho bổn vương. " Triệu Tử Tu lạnh lùng nói, hắn ghét nhất là đụng phải nữ nhân khác ngoài Bạch Hiểu Tình, huống chi đây lại là nữ tử thanh lâu.

"Thật ngại quá là ta bị trật chân." Tương Tư nhịn đau muốn đứng lên, lại cố ý đứng không vững ngã xuống người Triệu Tử Tu, mà cảnh tượng này Bạch Hiểu Tình nhìn thấy rất rõ.

"Lập tức cút khỏi người ta." Triệu Tử Tu thấy nàng ta là nữ nhân hôm bữa đến tặng nhân sâm thì không hề thương tiếc quát lên, mà Tương Tư lại không ngờ Triệu Tử Tu lại lãnh khốc vô tình như vậy, dù thế nào thì nàng cũng bị thương mà.

"Thực xin lỗi, ta lập tức đi ngay." Tương Tư chỉ có thể đi một nước cờ khác, dù sao không thể quấn quít làm phiền được, nam nhân ghét nhất là nữ nhân như vậy.

Nói xong nàng liền đứng lên, sau đó khập khiễng rời đi, vốn dĩ Triệu Tử Tu còn hoài nghi nàng ta cố ý muốn hắn chú ý, nhưng nhìn nàng có vẻ thật sự bị trật chân nên cũng không hoài nghi nhiều nữa.

Bạch Hiểu Tình cảm thấy mình đoán không sai, nữ nhân đó, nàng muốn xem thử nàng ra diễn trò gì.

"Quốc Sắc cô nương, có thể hầu hạ ta uống một ly không." Đột nhiên một người khách thừa dịp Bạch Hiểu Tình không chú ý giữ chặt lấy tay Bạch Hiểu Tình nói, Triệu Tử Tu nhìn thấy hận không thể đi xuống cho hắn một quyền.

"Ngại quá, ta không biết uống rượu, ta còn có việc, xin lỗi không tiếp được." Bạch Hiểu Tình không ngờ mình lơ là một chút liền bị ăn đậu hủ, nhưng nhìn Triệu Tử Tu nghiến răng nghiến lợi thì trong lòng nàng lại vui vẻ.

"Ngươi có thái độ gì, không phải chỉ là kỹ nữ thôi sao, còn giả bộ thuần khiết cái gì." Nam nhân mất hứng, vốn đã hơi say rồi, mà là gan của người say đều rất lớn.

"Ngươi lặp lại lần nữa." Bạch Hiểu Tình tức giận hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

"Có bản lĩnh tới nơi này còn sợ bị người ta sờ, giả bộ cái gì." Nam nhân say xỉn nói."Hôm nay đại gia ta nhất định muốn ngươi, nói đi, muốn bao nhiêu bạc."

"Gia, ngươi uống say rồi, xin bớt giận, Quốc Sắc cô nương không thoải mái, đêm nay để Cầm Hương ở cùng ngươi được không." Cầm Hương thấy tình hình này lập tức đi tới giải vây, cũng không thể làm lớn chuyện nữa, Cầm Hương cũng biết Vương gia còn ngồi ở lầu trên nhìn.

" Con bà nó, cơ thể không thoải mái cũng phải hầu hạ ta, ta nói rồi, đêm nay ta nhất định muốn nàng ta." Nam nhân vẫn nhất quyết không tha.



"Người đâu, ném ra khỏi Vạn Xuân Các cho ta, không cho người này bước vào Vạn Xuân Các nửa bước." Thẩm Vạn Xuân đột nhiên đi ra nói, hắn còn không muốn kinh động đến Lệ Vương, nếu không đến lúc đó sẽ không có lợi cho mọi người.

"Ta cháu của Lễ bộ thượng thư, các ngươi dám đụng đến ta thử xem." Nam nhân kiêu ngạo nói.

"A, Lễ bộ thượng thư." Triệu Tử Tu khinh thường lẩm bẩm, hắn nhớ kỹ rồi, may mắn Thẩm Vạn Xuân ra mặt, nếu không hắn không cam đoan mình còn có thể nhịn được nữa hay không.

"Ném ra ngoài." Từ trước tới giờ Thẩm Vạn Xuân không hề sợ mấy thứ này, cho dù là thái tử đến đây hắn vẫn dám làm như thế.

Thật ra Thẩm Vạn Xuân cũng không biết vì sao mình lại như vậy, dù sao hắn cũng không thích người khác đối xử với Bạch Hiểu Tình thế này, không thích thấy nam nhân khác động tay động chân với Bạch Hiểu Tình, dù biết Bạch Hiểu Tình là nữ nhân của Triệu Tử Tu hắn vẫn không thích, hơn nữa những lời vừa rồi tên kia nói hắn rất chán ghét.

"Thẩm Vạn Xuân, ngươi đừng hối hận, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi." Nam nhân vẫn to tiếng như trước.

Bạch Hiểu Tình thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng sợ nhất là Triệu Tử Tu đột nhiên đi xuống.

"Tình Nhi, sau này không cho như vậy nữa." Bạch Hiểu Tình vừa lên lầu Triệu Tử Tu đã không vui nói.

"Không phải là không sao ư, chàng yên tâm đi." Bạch Hiểu Tình cười nói, nhưng hiện tại chuyện này không quan trọng, nàng còn có chuyện quan trọng hơn cần giải quyết."Chàng về phòng trước đi, ta đi rồi sẽ trở lại."

"Lại đi đâu nữa." Triệu Tử Tu không muốn Bạch Hiểu Tình rời khỏi tầm mắt của hắn.

"Giúp chàng giải quyết phiền phức." Bạch Hiểu Tình cười rất kỳ quái, khiến Triệu Tử Tu có chút mờ mịt.

"Phiền phức gì."

"Không ai có thể rình coi nam nhân của ta." Bạch Hiểu Tình nói xong liền bỏ đi.

Mà Triệu Tử Tu nghe xong cũng hiểu được cái gì đó, xem ra Tình Nhi của hắn thông minh hơn hắn rất nhiều.

Bạch Hiểu Tình dừng chân trước một căn phòng sát phòng của Thẩm Vạn Xuân, trong phòng vẫn sáng đèn, Bạch Hiểu Tình nhẹ nhàng gõ cửa, một lúc lâu sau mới có người ra mở cửa.

"Bạch cô nương, ngươi tìm ta có việc sao." Tương Tư bất ngờ nhìn nữ nhân ngoài cửa, hỏi.

"Ta có thể đi vào sao." Bạch Hiểu Tình cười nói.

"Bạch cô nương, mời." Tương Tư mở cửa ra, đứng ở một bên để Bạch Hiểu Tình đi vào.

“ Không phải Tương Tư cô nương bị trật chân sao." Bạch Hiểu Tình vẫn bình tĩnh như trước.

"A, đã tốt hơn rồi." Tương Tư có chút sững sờ, trong lòng đột nhiên có dự cảm không tốt, chẳng lẽ nàng đã nhìn thấy chuyện vừa rồi.

"Khỏi thật là nhanh."

"Không biết Bạch cô nương tìm Tương Tư có chuyện gì." Tương Tư cố ý nói sang chuyện khác.

"Ngươi không biết sao? Với trình độ như ngươi mà cũng muốn quyến rũ người sao?" Bạch Hiểu Tình châm chọc nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hãn Phi Giá Lâm: Vương Gia Thỉnh Ôn Nhu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook