Hãn Phi Giá Lâm: Vương Gia Thỉnh Ôn Nhu

Chương 87: Vực sâu đáng sợ

Hôi Sắc Vân

21/10/2017

Mỗi ngày mọi người đều trông ngóng tin tức hôm nay không có người chết, nhưng cứ tới sáng sớm, đều sẽ phát hiện một thi thể bị chặt nát ở ngoài đường.

Mọi người hi vọng bao nhiêu, đến thất vọng bấy nhiêu, tiếp đó là tuyệt vọng, sau đó, toàn bộ người dân Lộ thành đều lâm vào sợ hãi, bọn họ cho rằng, nơi này chính là một vực sâu tử vong, nếu không nhanh rời đi, nói không chừng bản thân sẽ bỏ mạng ở đây.

Dân Lộ thành nhanh chóng giảm bớt, dẫn đến người làm ăn buôn bán ở Lộ thành cũng càng ngày càng ít, bởi vì bọn họ không biết, ác ma phát rồ giết người kia có phải chỉ cần là người Lộ thành liền sẽ không thủ hạ lưu tình.

Bạch Hiểu Tình và Triệu Tử Tu càng trầm tĩnh, lấy võ công bọn họ không ai có thể dễ dàng động thủ với họ, cho dù thật sự động thủ, cuối cùng là ai chết trong tay ai còn chưa biết.

"Tử Tu, ngươi nói xem, nếu chúng ta không nhúng tay vào, tùy ý để mọi chuyện phát triển như vậy, cuối cùng, Lộ thành có biến thành một tòa tử thành không?"

Đương nhiên, Bạch Hiểu Tình chẳng qua chỉ hỏi một chút mà thôi, nàng tuyệt đối không có khả năng ngồi nhìn không nhúng tay vào, tuy rằng chết mấy người Bạch Hiểu Tình vẫn có thể chịu được, nhưng để Lộ thành bị ác ma giết người biến thành tử thành, Bạch Hiểu Tình có chút không tiếp thụ được .

"Hẳn là sẽ không, cũng không phải người nào cũng đều là kẻ thù của hắn."

Bạch Hiểu Tình không trả lời, bởi vì nàng có dự cảm, cái gọi là "Oan hồn" này, ngoài việc muốn báo thù, còn hi vọng làm rõ chân tướng chuyện năm đó, cho nên, hoàn toàn không thể bỏ qua khả năng hắn ta mất lý trí.

Thời gian càng lâu, án mạng càng nhiều, người chết cũng càng nhiều, ác ma giết người kia tựa hồ có chút thiếu kiên nhẫn, thủ đoạn giết người càng thêm tàn nhẫn.

Thậm chí có lúc, giết người vào lúc sáng sớm, nghe một tiếng kêu, đuổi tới nơi, đã nhìn thấy thi thể, cùng với máu bắn ra chung quanh.

Hắn đã không thèm che dấu hành tung nữa, giống như vì muốn làm mọi người cảm thấy sợ hãi, nên xuất hiện, sau đó biến mất rất nhanh.

Khách điếm người ở càng ngày càng ít, nhưng đề tài bàn luận cũng càng thêm kịch liệt.

Thậm chí là chuyện mười lăm năm trước cũng từ từ bị vài người biết được, ít nhất hiện tại Bạch Hiểu Tình biết, những người này sở dĩ bị phanh thây, hoàn toàn là do năm đó người xảy ra án mạng cũng chết theo kiểu này.

Bạch Hiểu Tình còn có thể lạnh nhạt ngồi ở chỗ này, nhưng dân chúng Lộ thành đã có chút chịu không nổi.

Sợ hãi sao? Có, nhưng càng muốn trốn khỏi nơi này.

Trong Lộ thành tất cả mọi người đều biết, hiện tại bọn họ đang ở trong nguy hiểm, lúc nào cũng đều có khả năng mất mạng, tuy rằng nói, bọn họ cùng chuyện mười lăm năm trước không có liên quan.

Nhưng ai có biết được sát nhân phát rồ giết người kia có thật sự chỉ giết người liên quan đến chuyện mười lăm năm trước không.

Mà Bạch Hiểu Tình hoàn toàn ngồi xem, giống như mọi chuyện ở đây không hề liên quan đến nàng.

Rốt cục, mấy ngày sau, nàng quyết định đi tìm Thành Chủ, nhưng giờ phút này hắn vẫn không muốn nói, như vậy nàng cũng không hỏi nữa.



Bởi vì nếu cứ để như vậy, Lộ thành sẽ thật sự bị tiêu diệt, nàng tin tưởng một Thành chủ, nhất định sẽ không trơ mắt đứng nhìn Lộ thành trở thành hoang phế.

Lần sau đến phủ Thành Chủ, so với lần trước thuận lợi hơn rất nhiều, bọn thị vệ nhìn thấy Triệu Tử Tu cùng Bạch Hiểu Tình lập tức nhường đường, bọn họ biết hai vị này đều không thể trêu vào, cho nên, ngoan ngoãn để hai vị đại thần này đi vào.

Thời điểm gặp Thành Chủ, Bạch Hiểu Tình phát hiện Thành Chủ tiều tụy đi rất nhiều, không còn nho nhã lễ độ, hăng hái, hắn hiện tại căn bản chỉ là một ông lão lớn tuổi, phiền não quá độ làm cho tóc hắn bạc đi nhiều.

"Lệ Vương điện hạ, Bạch cô nương, các ngươi đến rồi." Tuy rằng là tươi cười đón chào, nhưng nụ cười trên mặt hắn cực kỳ miễn cưỡng.

Sự việc kia làm cho người ta vô cùng sốt ruột, ai còn có thể cười được, hắn là người đứng đầu thành, hiện tại trong thành xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy, hắn nếu không sốt ruột không phải rất kỳ quái sao.

"Lệ Vương điện hạ, lão thần cầu ngài giúp lão thần." Trong lúc nhất thời Thành Chủ rơi lệ, "Lão thần ở Lộ thành đã hơn mười năm, nguyện vọng lớn nhất chính là nhìn Lộ thành hưng thịnh, hiện tại đã đạt được, nhưng lại gặp loại chuyện này, lão thần thỉnh Lệ Vương điện hạ cùng Bạch cô nương ra tay giúp lão thần."

"Thành Chủ, giúp ngài không phải không thể, kỳ thực sự tình lần này chúng ta cũng không có muốn khoanh tay đứng nhìn, nhưng chúng ta cũng không hy vọng bị người ta lừa gạt, chỉ cần ngài nói ra chuyện mười lăm năm trước từ đầu đến cuối, chúng ta liền có biện pháp giải quyết chuyện này."

Kỳ thực không phải Bạch Hiểu Tình tò mò chuyện năm đó, mà là điểm mấu chốt là ở chỗ này.

Những người này vì sao lại chết, bọn họ chết kiểu này, tựa hồ đều cùng chuyện mười lăm năm trước có liên quan, nếu không biết năm đó đã xảy ra chuyện gì, vậy án mạng này Bạch Hiểu Tình làm sao giải quyết được?

"Bạch cô nương, thỉnh không cần hỏi lại, chuyện năm đó hoàn toàn là sai lầm, hiện những người kia đã dùng sinh mạng bản thân trả lại, chẳng lẽ còn chưa đủ sao?"

"Đủ hay không đủ không phải do ta định đoạt, Thành Chủ đã không muốn trả lời, vậy Hiểu Tình cũng không miễn cưỡng, nhưng cũng giống vậy, chuyện này Bạch Hiểu Tình lực bất tòng tâm, ta không phải là thần không có cách nào điều tra phá án khi mà một điểm manh mối đều không có, điểm ấy kính xin Thành Chủ suy nghĩ lại."

Cũng không phải Bạch Hiểu Tình thoái thác, mà là nàng không có ý tưởng, tuy rằng rất nhiều tin tức đã bày ra trước mặt, nhưng vẫn thiếu một chi tiết để xâu chuỗi mọi chuyện lại.

Hiện tại manh mối giống như những mảnh ghép hình, toàn bộ đều đã gần ghép xong, nhưng Thành Chủ lại dấu miếng ghép quan trọng nhất đi, đã làm cho bức hình không thể hoàn thành.

"Bạch cô nương, kính xin ngươi thông cảm."

"Ta tất nhiên thông cảm Thành Chủ có nỗi khổ tâm, nhưng chỉ mong Lộ thành còn có thể kiên trì đứng vững. Thỉnh Thành Chủ cũng nghĩ thông suốt, quy luật trên đời là như vậy, có thịnh tất có suy, Thành Chủ đã từng nhìn Lộ thành từ suy bại trở nên hưng thịnh, hiện tại lại đứng nhìn nó suy bại từ từ, coi như là luân hồi, như vậy không tốt sao?"

Hắn đã không chịu nói, Bạch Hiểu Tình cũng không miễn cưỡng, cùng Triệu Tử Tu rời khỏi phủ Thành Chủ.

Mà nghe thấy lời nói của Bạch Hiểu Tình, ánh mắt Thành Chủ ảm đạm xuống, hắn cho rằng bản thân nói như vậy Bạch cô nương cùng Lệ Vương điện hạ nhất định sẽ trợ giúp, nhưng xem ra, hắn nghĩ sai rồi.

Bạch Hiểu Tình xem như đã rõ, người khác đã không muốn nàng nhúng tay vào, như vậy nàng cũng không cần phải quản, đến lúc đó không làm được gì, còn rước lấy phiền toái vào thân.

"Thật sự không giúp hắn ."



Triệu Tử Tu biết Bạch Hiểu Tình, không có khả năng sẽ không giúp, nàng làm như vậy tất nhiên là có lý do khác.

"Không phải không giúp mà là không có cách nào, vẫn là câu nói kia, ta không phải là thần, không có cách nào tìm ra hung thủ khi hoàn toàn không biết gì cả."

Xem một chiếc xe ngựa rời đi, rốt cục mọi người đều hạ quyết tâm rời khỏi nơi nguy hiểm này, chỉ là, Bạch Hiểu Tình không nghĩ đó là một ý kiến hay, không biết vì sao, nàng có cảm giác kỳ thực bên trong Lộ thành mặt an toàn hơn bên ngoài.

"Hiện tại việc chúng ta có làm chính là chờ đợi, chờ lão Thành Chủ, khi nào không chịu nổi áp lực nữa, đến nói mọi chuyện cho chúng ta biết, bằng không hết thảy đều sẽ không có tiến triển."

Chỉ mong... Kế tiếp sự tình sẽ thuận lợi, không xảy ra tình huống ngoài ý muốn.

Đáng tiếc là, bình yên mà Bạch Hiểu Tình hi vọng cuối cùng vẫn không đến. Máu vẫn tiếp tục chảy, hiện tại mọi chuyện tựa hồ đã không thể khống chế, thời gian càng lâu, người tử vong càng tăng, trong thành mùi máu càng ngày càng đậm.

Rốt cục, từ góc đường truyền đến tiếng kêu khủng bố.

A ——

"Rốt cụ là vì sao a ——!"

Rốt cục có người nhịn không được kêu khóc, bởi vì nằm trong vũng máu, là một đứa bé còn nhỏ tuổi.

Trạng thái chết của đứa bé đó cũng không tính là thê thảm, bị một đao cắt đứt yết hầu mà thôi, nhưng đây chỉ là một đứa trẻ, cùng với chuyện mười lăm năm trước hoàn toàn không có quan hệ, chỉ một lòng muốn rời khỏi Lộ thành mà thôi!

"Vì sao! Vì sao lại như vậy, bọn họ không có làm gì cả, chỉ là muốn rời khỏi nơi này mà thôi, vì sao lại giết bọn họ!"

Không có nguyên nhân, không ai trả lời, chuyện báo thù giờ khắc này biến thành một chuyện cười, lúc này, chỉ còn lại máu chảy cùng giết chóc.

Không phải vì báo thù, không, có lẽ phải nói là vì báo thù, bởi vì hung thủ không lấy được chân tướng mười lăm năm trước, cho nên mới hướng về phía những người vô tội người này.

Hắn muốn cho tội nhân mười lăm năm trước biết, hiện tại những thứ họ phải chịu đựng là do bọn hắn không chịu đem chuyện năm đó nói ra!

Lúc này đây, người trong Lộ thành, đều cảm thấy bất an, mỗi người đều phòng bị, sợ có người xuất hiện từ sau lưng, cho họ một đao kết thúc sinh mạng, nhưng ngay cả như vậy, mỗi ngày lại có người bị giết, đây là những người lúc trước rời khỏi Lộ thành, hiện tại đều chậm rãi về tới Lộ thành, đương nhiên chỉ có thi thể trở về...

"Vì sao, vì sao lại như vậy, nếu là do cừu oán mười lăm năm trước, vì sao phải làm việc này, hắn muốn hủy toàn bộ Lộ thành sao?"

Ở phủ Thành Chủ, lão Thành Chủ cũng không yên ổn, nguyên bản hắn tưởng rằng do ân oán mười lăm năm trước, nhưng hắn đã sai rồi.

Những người vô tội này cũng bị giết hại, bọn họ chỉ muốn rời đi, chỉ muốn giữ mạng mà thôi, một nguyện vọng hèn mọn như vậy cũng khó thực hiện được sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hãn Phi Giá Lâm: Vương Gia Thỉnh Ôn Nhu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook