Hãn Phi Giá Lâm: Vương Gia Thỉnh Ôn Nhu

Chương 141: Ý tưởng về Cửu trọng lâu

Hôi Sắc Vân

24/06/2018

Bạch Hiểu Tình ở bên cạnh Triệu Tử Tu lâu như vậy, tình cảm của nàng đối với Triệu Tử Tu, mọi người đều nhìn thấy rất rõ, bọn họ tin tưởng Bạch Hiểu Tình có thể ở bên cạnh chủ tử cả đời.

"Ảnh Nhất, ngươi nói ánh mắt của lão già ta có tốt không, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra người bầu bạn với chủ tử cả đời."

Ngay khi Bạch Hiểu Tình đến Lệ Vương phủ, quản gia là người đầu tiên phát hiện ra nàng không giống người thường, hắn đã từng nghĩ muốn thiếu nữ đặc biệt này ở lại bên cạnh chủ tử, nhưng vào lúc ấy lại bị nàng cự tuyệt.

Nhưng đi lòng vòng một hồi rồi cuối cùng nàng vẫn ở lại với chủ tử, trở thành phu nhân của bọn họ.

"Đúng vậy, lão gia, ta thừa nhận, đây là ánh nhìn tốt nhất trong cuộc đời này của ngươi."

Hai người liền đứng đó đấu khẩu, mà Bạch Hiểu Tình và Triệu Tử Tu ở trong phòng lại ấm áp hơn rất nhiều.

"Mệt sao?" Nhìn Bạch Hiểu Tình có chút mỏi mệt, Triệu Tử Tu lại rất đau lòng, thật ra hôm nay hắn cũng không muốn ép buộc nàng, nhưng sau khi ôm lấy nàng thì hắn lại không khống chế được những chuyện xảy ra, đợi đến khi hắn lấy lại tinh thần thì đã điên cuồng cử động trong cơ thể nàng.

Hắn lại không thể không chế được dù chỉ một chút!

Nhưng cho dù là vậy thì hắn đều không hối hận khi yêu Bạch Hiểu Tình, cũng không sợ khi biết nàng trở thành nhược điểm của hắn, hắn chịu đựng rất vui vẻ.

Giờ phút này hắn mới hiểu những gì mẫu hậu nói năm xưa, trên thế giới này luôn có vậy một người như vậy, cho dù nàng không nói gì, cũng không làm gì nhưng vẫn sẽ luôn là quang cảnh tươi đẹp nhất sinh mạng ngươi.

Hắn biết năm đó người mẫu hậu nói là phụ hoàng, lúc này, hắn cũng tìm được một quang cảnh thuộc về riêng hắn.

"Tu, đang nghĩ gì vậy?"

Nhìn Triệu Tử Tu đăm chiêu, Bạch Hiểu Tình nhẹ nhàng cười, trong mắt đầy sự dịu dàng và bao dung.

"Suy nghĩ về nàng, nghĩ nên làm thế nào mới có thể mãi mãi buộc chặt nàng ở bên người."

Rõ ràng là lời nói đùa, nhưng lại từ miệng Triệu Tử Tu nói ra lại làm cho người ta cảm thấy rất nghiêm túc, không biết phải đáp lại thế nào mới tốt.

"Vậy chàng tìm dây thừng đến đây để cột ta vào người là được rồi, khi nào tỉnh lại mà không thấy ta thì chàng cũng sẽ không sốt ruột."

Trừng mắt thật to, không biết vì sao Bạch Hiểu Tình luôn cảm thấy Triệu Tử Tu đã thay đổi quá lớn, nhưng không biết sự thay đổi này là tốt hay là xấu.

"Nếu có thể, ta thật sự muốn làm như vậy."

Nghe thấy Triệu Tử Tu nói vậy, Bạch Hiểu Tình thật sự thấy dở khóc dở cười, chỉ có thể vươn tay ra nhẹ nhàng vỗ về trên mặt của hắn.

Cầm bàn tay nhỏ bé đang sờ trên mặt hắn, Triệu Tử Tu nhẹ nhàng hôn một cái vào lòng bàn tay nàng.

Thật ra những gì hắn vừa mới nói cũng không phải nói đùa, mà là lời từ tận trái tim hắn, trên thế giới này, người hắn muốn bảo vệ nhất chính là Bạch Hiểu Tình, chỉ cần nàng ở lại bên cạnh hắn thì hắn không còn cầu gì hơn nữa, thật ra hắn đã nghĩ tới không chỉ một lần, sau khi báo thù cho mẫu hậu xong thì hắn nhất định sẽ mang theo nàng rời khỏi cái nơi đầy thị phi này.

Hiện tại nếu không phải bởi vì có Triệu Tử Hằng và Triệu Tử Việt, hắn nhất định sẽ đưa Bạch Hiểu Tình rời khỏi đây, buông bỏ ngôi vị hoàng đế, rời khỏi đây mãi mãi.

Nhưng tất cả mọi thứ đều vì có Triệu Tử Hằng và Triệu Tử Việt mà thay đổi.

Nếu có thể, hắn thật sự rất muốn giết hai nam nhân kia, chỉ cần bọn họ biến mất thì sẽ không có ai tranh đoạt Bạch Hiểu Tình với hắn nữa.



"Tu, chàng có nghĩ tới việc sẽ xây dựng sản nghiệp theo dạng nào chưa."

Tuy rằng hiện tại trong lòng Bạch Hiểu Tình đã có ý tưởng đại khái rồi, nhưng vẫn muốn hỏi ý Triệu Tử Tu.

"Nàng quyết định đi, mặc kệ nàng muốn thành lập cái gì thì ta đều sẽ ủng hộ nàng."

"Không sợ ta muốn xây dựng một tổ chức sát thủ sao?"

"Đương nhiên, chỉ cần nàng muốn thì cái gì cũng được!"

Những lời Triệu Tử Tu nói cũng không phải đang đùa, mà là thật lòng, chỉ cần nàng muốn thì dù là cái gì đều được, thật ra Triệu Tử Tu vốn cũng không thèm để ý tới cái sản nghiệp này, sở dĩ hắn đồng ý là hoàn toàn vì Bạch Hiểu Tình nói làm vì hắn.

Đúng, chính là vì ba chữ ‘làm vì hắn’, nếu không phải vì ba chữ này thì hắn sẽ không thể để Bạch Hiểu Tình mệt như vậy!

"Ừ, ta sẽ suy nghĩ lại."

Triệu Tử Tu đã có ý để cho mình tự quyết định thì nàng còn khách sáo cái gì, lần này không những chèn ép Phượng Lai Lâu mà nàng còn quyết định chèn ép luôn thái tử và Việt vương!

Nàng muốn nhìn thử xem không có thế lực đứng sau thì xem thử hai người kia còn kiêu ngạo được không!

"Được rồi, nếu muốn suy nghĩ thì để lúc khác, bây giờ nàng thật sự cần phải nghỉ ngơi, nếu nàng cảm thấy chưa đủ mệt thì ta có thể giúp nàng."

Ôm Bạch Hiểu Tình vào trong lòng, nhìn sắc trời bên ngoài đã tối đen, Triệu Tử Tu biết bây giờ không phải thời gian tốt để nói chuyện, trong khoảng thời gian này Bạch Hiểu Tình thật sự mệt mỏi không ít, cho nên vẫn nên để cho nàng nghỉ ngơi một chút.

"Không cần chàng giúp ta, tự ta có thể nghỉ ngơi thật tốt."

Buồn cười, nếu để Triệu Tử Tu giúp thì chỉ sợ sẽ là một đêm không ngủ!

Nhìn Bạch Hiểu Tình có chút sợ hãi, Triệu Tử Tu mỉm cười, sau đó kéo nàng vào trong lòng, không bao lâu sau cũng nặng nề ngủ.

Lúc tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau, bên cạnh đã không còn hơi ấm quen thuộc, Triệu Tử Tu phát hiện lúc Bạch Hiểu Tình ở bên cạnh hắn thì lực cảnh giác của hắn sẽ trở nên rất kém.

"Sao lại ra ngoài sớm như vậy." Bạch Hiểu Tình khoác một chiếc áo khoác đi tới phía sau, Triệu Tử Tu kéo nàng ra khỏi chỗ ngồi, đặt nàng vào lòng mình.

"Không, ngày hôm qua có một ý tưởng mà ta sợ mình quên cho nên dậy sớm để chuẩn bị mọi thứ đã nghĩ đến ngày hôm qua cho tốt."

Nhìn mấy ý tưởng trên trang giấy, Bạch Hiểu Tình vừa lòng gật đầu, tuy rằng không được toàn diện như ở kiếp trước nhưng ở trên thế giới này đã đủ ngạc nhiên rồi, hơn nữa không phải ai muốn bắt chước là có thể bắt chước được.

Sửa sang mọi thứ lại một chút, Bạch Hiểu Tình lấy hộp thức ăn bên cạnh qua, cháo mới được nấu không lâu cho nên vẫn còn ấm, đủ ngon để ăn, Bạch Hiểu Tình múc một chén đặt trước mặt Triệu Tử Tu, để cho hắn nhanh chóng dùng đồ ăn sáng.

Triệu Tử Tu nhìn nàng một cái, lại thoáng nhìn qua hai tay đang ôm hông nàng, rõ ràng đang nói bây giờ hắn không có tay rảnh để ăn cái gì cả.

"Triệu Tử Tu, nếu chàng cảm thấy chàng không có tay để ăn thì có thể buông ta ra trước, ta hoàn toàn không để ý."

Nhưng ta để ý!

Triệu Tử Tu trừng mắt nhìn Bạch Hiểu Tình, hắn không hiểu sao nàng lại có thể không hiểu phong tình như vậy!



Nhìn Triệu Tử Tu giận mà không dám nói gì, rốt cục Bạch Hiểu Tình cũng nở nụ cười, xoay người lại, bưng cái bát đặt trên bàn lên, múc một chén cháo đưa tới miệng Triệu Tử Tu.

Quả nhiên, nhìn thấy Bạch Hiểu Tình đút cho mình ăn, Triệu Tử Tu nhu thuận mở miệng ra, ăn đồ ăn nàng đút đến miệng, trong nháy mắt, Bạch Hiểu Tình liền có cảm giác bị đùa giỡn.

Cảm giác này thật giống như bị một con chó liếm vào mặt, một con thú vô hại ai nhìn thấy cũng cảm thấy vô cùng nhu thuận.

Nhưng Bạch Hiểu Tình cũng biết, con "Thú" ở trước mặt mình hung ác cỡ nào, nếu bây giờ là một người khác không phải là nàng thì chỉ sợ đã sớm bị hắn đoạt mạng rồi, nhưng hắn như vậy lại làm cho người ta cảm thấy càng đáng yêu hơn.

Dù sao đồ của mình là người mà mọi người đều thích.

"Tình Nhi, còn muốn."

Nhìn Bạch Hiểu Tình đút mình một miếng xong thì ngơ ngác suy nghĩ, Triệu Tử Tu tỏ vẻ bản thân rất bất mãn, ngay cả khi hắn ở trước mặt của nàng mà nàng còn có thể không nhìn thấy như vậy sao!

"Được."

Nghe thấy hắn nói, Bạch Hiểu Tình lại múc một muỗng cháo nữa đút cho Triệu Tử Tu.

Hai người bọn họ, một người đút một người ăn, rất đáng sợ.

Khi quản gia đi vào phòng chuẩn bị báo cáo, nhìn thấy cảnh tượng ngọt ngấy như vậy thì đã khiến ông yên tâm không ít.

Tuy rằng biết quan hệ giữa Bạch Hiểu Tình và Triệu Tử rất tốt, nhưng nếu không tận mắt nhìn thấy thì vẫn không yên lòng, nhưng bây giờ nhìn thấy rồi thì rốt cục quản gia cũng yên tâm, tiểu chủ tử cũng đã có chỗ dựa tốt, Hoàng hậu nương nương ở trên trời có linh thiêng thì nhất định cũng có thể ngủ yên!

"Vương gia..."

Tuy rằng không muốn phá vỡ không khí ấm áp giữa hai người, nhưng bây giờ hắn có chính sự, nếu không nói một lát phu nhân trách tội thì người gặp chuyện không may sẽ là hắn.

Nhìn thấy quản gia đi đến, Bạch Hiểu Tình chuẩn bị buông bát trong tay ra thì lại bị Triệu Tử Tu trừng mắt nhìn, ánh mắt kia đầy uất ức khiến Bạch Hiểu Tình cảm thấy buồn cười, nam nhân này!

Hắn đã không quan tâm thì sao nàng còn phải để ý, dù sao hai người đã thành thân, làm như vậy ngược lại còn có vẻ kiêu căng!

Nhìn hai người vẫn mờ ám như trước, lão quản gia vui mừng ra mặt, càng vừa lòng hơn.

"Nói đi, chuyện gì?"

Tuy rằng không vừa lòng vì quản gia quấy rầy, nhưng Triệu Tử Tu biết hắn là người luôn có chừng mực, tuyệt đối sẽ không tùy tiện đến quấy rối, nói cách khác, hiện tại hắn xuất hiện ở đây thì chắc chắn là có chuyện quan trọng.

"Bẩm chủ tử, là như vậy, hôm nay Phượng Lai Lâu lại cho người đến, nói là Phượng Cơ muốn gặp phu nhân, hơn nữa còn nói chỉ muốn gặp phu nhân." Ý trong lời nói rất rõ ràng, người nàng muốn gặp là Bạch Hiểu Tình, còn về phần Triệu Tử Tu thì không cần thiết.

"Muốn gặp ta sao? Được, vậy đi thôi!"

Bạch Hiểu Tình lạnh lùng cười, xem ra đối phương biết Băng Băng chưa thành công cho nên mới muốn tìm mình để xin thực đơn, nhưng nàng ta đã quá đề cao mình rồi, chẳng lẽ Phượng Cơ không biết nàng cũng là một thương nhân sao?

Nhưng ngẫm lại cũng đúng, kiếp trước Phượng Cơ cũng không phải là thương nhân to lớn gì, nếu không thì sao có thể thỏa mãn với một tiểu điếm nhỏ như Phượng Lai Lâu được, nếu như là nàng, chỉ cần có ý định thì nhất định sẽ có thể mở rộng sản nghiệp của mình ra khắp bốn nước.

"Tình Nhi, ta đi cùng nàng."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hãn Phi Giá Lâm: Vương Gia Thỉnh Ôn Nhu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook