Chương 2: Ôi, Thượng Đế của tôi
Giảo Xuân Bính
22/03/2020
Động tác của Dì Tề nhanh nhẹn, lấy đà chui vèo vào ghế sau
xe, dáng người khỏe mạnh linh hoạt đều nhờ công của việc khiêu vũ ở
quảng trường.
Chu Kiều âm thầm thán phục, bất đắc dĩ ngồi vào ghế lái phụ.
Cửa xe đóng lại mang theo làn gió, Lục Hãn Kiêu ngửi được một mùi hương thoang thoảng từ bên phải bay tới.
Anh ghé mắt, thấy cô gái bên cạnh lỗ tai trắng nõn, tai trái còn có một nốt ruồi son nho nhỏ.
Tên là gì nhỉ? Chu Kiều đúng không?
Lớn lên thật là trắng trẻo.
Lục Hãn Kiêu mặc một thân sơ mi trắng, ống tay áo xắn lên một nửa, đưa một hộp gỗ tới trước mặt cô: “Ăn không?”
Chu Kiều lắc đầu, nói cảm ơn.
Lục Hãn Kiêu lại đưa tay về phía sau, dì Tề không khách khí, “Ăn, dì ăn.”
Mở nắp, đổ ra hai hạt, mấy giây sau đó—
“Ọe, mùi gì thế này!”
Nhìn vẻ mặt Dì Tề khổ sở, Lục Hãn Kiêu thực hiện được ý đồ, cười lớn, “Sầu riêng, dì ngàn vạn lần đừng ói, lãng phí.”
Chu Kiều nghĩ thầm, người đàn ông này có sở thích thật quái lạ, lại đi mua cái vị này, chẳng nhẽ đối với kẹo cao su có thù oán gì à.
Dì Tề nôn nửa ngày, dần dần hồi sức, lại là một hảo hán.
Xe vững vàng lái vào đường lớn.
“Dì còn mang theo cẩu kỷ*, trồng ở quê dì, lúc hầm con ngỗng kia cho vào một chút, rất bổ.”
Mặt mày Dì Tề hớn hở, khoa tay múa chân, “Mỗi quả cẩu kỷ đó, lớn như này này...”
*cẩu kỷ: 1 vị thuốc bổ.
Lục Hãn Kiêu vừa lái vừa đáp, thuận miệng hỏi: “Ngỗng hầm cách thủy thêm cẩu kỷ làm gì ạ?”
“Giúp cháu bồi bổ thân thể đó, bổ thận, cháu còn trẻ, chắc là nên ăn. Cháu đó, suốt ngày thức đêm, suốt ngày uống rượu, suốt ngày không về nhà.”
Chu Kiều yên tĩnh ngồi một bên, nghe được câu này, lặng lẽ dịch xa một chút về phía cửa sổ.
Lục Hãn Kiêu: “...”
Anh bị động tác vừa rồi của Chu Kiều làm tổn thương, vội thanh minh kiếm về chút mặt mũi: “Bổ thận gì chứ, cháu không cần!”
Dì Tề vui vẻ nói: “Đúng rồi, cẩu kỷ còn có thể bổ não.”
Đúng lúc này, con ngỗng trong cốp xe “Cạp” một tiếng, bày tỏ đồng ý.
Vẻ mặt Lục Hãn Kiêu không thay đổi tiếp tục lái xe, đến đầu đường gặp đèn đỏ, bỗng mở miệng.
“Căn bậc 2 của 0 là 0, chứng tỏ căn bậc 2 cũng bằng 0, số âm căn bậc 2 cũng bằng 0. Đúng không?”
Nói một câu trôi chảy, không ngắc ngứ chỗ nào.
Mấy giây sau đó, Chu Kiều mới phản ứng, hình như là nói với cô.
“À, đúng.” Cô đáp một tiếng.
Lục Hãn Kiêu nhếch chân mày, vẻ đắc ý hiện rõ trên mặt.
Đèn xanh, xe lại tiếp tục chạy.
Chu Kiều ngẫm nghĩ, vừa rồi, Lục ngu ngốc đang chứng minh bản thân mình không cần bổ não hay sao?
———
Nhà Lục Hãn Kiêu ở khu yên tĩnh, rộng khoảng một trăm mét vuông, có 3 phòng ngủ, lầu cao, tầm nhìn rộng rãi, có thể nhìn ngắm đèn đuốc vào ban đêm.
“Phòng bếp ở đây, ngăn tủ bên trong toilet có khăn lông mới, tự lấy đi.”
Nói đơn giản qua loa lấy lệ cho xong, Lục Hãn Kiêu nhìn qua đống rau dưa hoa quả dì Tề mang đến, thật là bừa bộn.
“Không cần chào hỏi bọn dì, cháu mau nghỉ ngơi đi, đợi chút nữa thu dọn xong, dì làm miến cho hai đứa ăn khuya.” Dì Tề tay chân nhanh nhẹn, vừa sửa sang vừa nói.
Lục Hãn Kiêu xoay người, nhìn về phía Chu Kiều, “Cô ngủ ở ở phòng ngủ lớn kia, bên trong có giá sách, thuận tiện cho cô để đồ, có vấn đề gì cứ nói.”
Dù sao cũng là nhiệm vụ ông nội giao phó, vẫn nên nể mặt nhau một chút.
Chu Kiều trắng trẻo lại thanh mảnh, không nói lời nào, dáng vẻ vô cùng yên tĩnh.
Cô đáp ừ một tiếng, sau đó đẩy rương hành lí vào phòng.
Lục Hãn Kiêu nhìn trái nhìn phải, sau đó nhàm chán đá đá con ngỗng bên chân.
Vừa cởi cúc áo vừa đi về phòng chuẩn bị tắm rửa, cửa đóng, áo sơ mi cũng cởi ra toàn bộ để lộ vòm ngực rắn chắc.
Quần mới cởi được một nửa, di động đã vang lên, là Trần Thanh Hòa.
“Chỗ cũ, mọi người đều ở đây, đang chờ mày.” Tiếng động bên kia điện thoại có chút ầm ĩ, Lục Hãn Kiêu nhíu mày cầm điện thoại ra xa một chút.
“Không đến, có việc.”
“Vẫn ở nhà ông bà à? 10h rồi, các cụ cũng đã đi ngủ chứ.” Trần Thanh Hòa lớn tiếng, “Tiếp tục đấu địa chủ, vẫn hình phạt cũ, mau đến đây, tao rót mày thành cục cưng bọt biển (*) luôn.”
(*): Series phim hoạt hình Spongebob - Chú bọt biển tinh nghịch, chắc tác giả ám chỉ cái này.
Lục Hãn Kiêu lạnh giọng cười một tiếng, “Người không có cơ bụng cút xa một chút.”
“Đừng nói nhảm nữa, qua đây.” Trần Thanh Hòa la ầm lên: “Mày không đi thì ai rót rượu cho tao?”
“Thực sự có việc.” Lục Hãn Kiêu mất hứng thú, “Có con gái đến nhà.”
“Con gái? Mày muốn làm gì, trong thành phố thiếu gì khách sạn, mày còn mang về nhà chơi?”
“Cút đi”, Lục Hãn Kiêu phiền lòng, “Ông đây chưa bao giờ làm loạn.”
Tạm ngừng, anh bình ổn thanh âm, thở dài, “Ông nội chơi tao, đem một con nhóc nhà người thân ném cho tao, hình như định ôn thi nghiên cứu sinh.”
Vừa dứt lời, Trần Thanh Hòa ở đầu kia cười như ngựa hí.
“...”
Lục Hãn Kiêu khó chịu, “Dù sao cũng không liên quan, tao có thể ở công ty, không bị ảnh hưởng.”
Trần Thanh Hòa vẫn con mẹ nó đang cười, “Nam, nam bảo mẫu. Cảm giác như nào?”
“Nam bảo mẫu cái trứng mày.” Lục Hãn Kiêu đem di động kẹp ở giữa bả vai và lỗ tai, cùng lúc đó rảnh tay cởi quần lót, “Cảm giác...”
Quần cởi được một nửa, bỗng nghe thấy một tiếng kêu sợ hãi long trời lở đất trong phòng khách.
Mắt Lục Hãn Kiêu nháy liên tục, kéo quần lên sải bước ra ngoài, mở cửa nhìn.
Ôi, thượng đế ơi.
Anh hít một ngụm khí lạnh.
Con ngỗng kia đã thoát khỏi trói buộc, đang vỗ cánh giương oai chạy khắp phòng.
Dì Tề vén tay áo, “Mau, mau bắt nó lại!”
Người anh em ngỗng giẫm lên ghế sofa, chà đạp bàn trà, cuối cùng dừng trước đôi giày da Lục Hãn Kiêu mới tháo để trên nền nhà.
Cảm giác chuyện lớn không ổn.
Chu Kiều nghe thấy tiếng động cũng đi ra, cô đứng ở cửa, nghiêm túc nói, “Hình như nó cần công cụ.”
Lục Hãn Kiêu: “?”
Chỉ thấy con vật kia ngửa cái cổ ngỗng dài, cặp mông lắc hai cái, sau đó “phẹt phẹt” một tiếng trầm đục.
Cuối cùng Lục Hãn Kiêu đã hiểu, “công cụ” trong miệng Chu Kiều nghĩa là gì.
Hiện trường đóng băng.
Điện thoại không ngắt, Trần Thanh Hòa vẫn ở đầu bên kia, “Alo? Alo? Nói còn chưa xong đâu, cảm giác như thế nào?"
Lục Hãn Kiêu nghiền nát hàm răng, từng chữ như dao, “Tao muốn giết ngỗng...”
Dì Tề vừa chao ôi vừa nói: “Thật là biết chọn địa điểm đi ị mà.”
Bà vội vàng đi bắt, lại bắt hụt. Ngỗng hăng hái, lại gào một tiếng rồi bay về phía mặt Lục Hãn Kiêu.
“Đệt!” Lục Hãn Kiêu đang gọi điện, không kịp phản ứng, mặt sắp bị đụng vào.
Chu Kiều ở cạnh đột nhiên vươn tay, từ xa túm lấy cổ ngỗng.
Mặt cách nhau 10cm, bốn mắt trừng nhau, Lục Hãn Kiêu phản ứng lại, anh giơ tay lên gõ đầu con ngỗng.
Chu Kiều mím môi, cô giương mắt nhìn anh, nhẹ nhàng nhắc: “Nó vừa nãy, dùng miệng mổ qua... Anh nhìn di động xem, hình như có dính một chút.”
Trong nháy mắt Lục Hãn Kiêu trở nên cứng ngắc, dừng động tác, mẹ nó.
Một đống bừa bộn quái quỷ!
Ném di động lên bàn, anh mang vẻ mặt đen thui đi vào phòng ngủ.
Chu Kiều nhìn theo bóng lưng anh.
Người ngu ngốc kia hình như tức giận rồi.
Bên cạnh, dì Tề nhận ngỗng, “Tiểu Kiều, dì đi hỏi xin một cái thùng giấy, đặt nó bên trong để khỏi bay loạn.”
Chu Kiều đáp lời, “Vậy dì chú ý an toàn.”
Ầm ĩ dẹp loạn xong xuôi, phòng khách bỗng dưng lại yên tĩnh.
Chu Kiều nhìn qua cánh cửa phòng ngủ đóng chặt, lại nhìn phòng khách bừa bộn, cô rũ mắt, nhặt đôi giày da bị bẩn của Lục Hãn Kiêu lên.
———
Trong phòng ngủ.
Lục Hãn Kiêu ngồi bên cửa hút thuốc, tâm tình nóng nảy.
Ông nội mình thật là tuyệt, đưa tới hai Bồ Tát sống, cái quái gì mà con nhà thân thích, người xinh đẹp như thế, Lục Hãn Kiêu anh nếu đã gặp thì chắc chắn còn nhớ.
Lại còn ôn thi, kế hoạch thật không tệ.
Lục Hãn Kiêu hít sâu, hút nốt nửa điếu thuốc còn lại. Tâm tình lạnh lẽo, thân thể lạnh, đôi mắt cũng lạnh, cuối cùng nghiền tắt tàn thuốc, mang theo tâm trạng lạnh giá, một lần nữa đi ra ngoài.
Vừa mở cửa ra, thiếu chút nữa đụng vào Chu Kiều.
Lục Hãn Kiêu lại bắt đầu thấy phiền, không buồn lựa lời nói luôn: “Ông nội tôi cho cô bao nhiêu tiền?”
Chu Kiều không hiểu, “Hả?”
“Ông tôi dùng bao nhiêu tiền thuê cô?” Lục Hãn Kiêu không kiên nhẫn, “Tôi trả gấp ba, cô ở đâu đến thì trở về đấy đi, mang ý tứ của tôi báo cáo với ông là được.”
Chu Kiều nghe rõ ràng, không động đậy một lúc lâu.
Lục Hãn Kiêu mở ví tiền ra, “Trước tiên tôi giao tiền cọc, thiếu bao nhiêu ngày mai...”
Chưa nói hết, đã thấy Chu Kiều vươn tay, ướt nhẹp, còn đang nhỏ nước.
Lục Hãn Kiêu theo đó nhìn xuống, ngơ ngẩn.
Ngón tay cô gái nhỏ nhắn mà trắng trẻo, cầm một đôi giày đã rửa sạch sẽ.
“Cầm lấy.” Chu Kiều nhàn nhạt nói, “Giày da của anh.”
Hai người đứng gần, Lục Hãn Kiêu bỗng dưng nghẹn lời, nửa ngày mới phun ra một câu, “Đây là mùi gì?” Thật quen thuộc.
Chu Kiều: “Sữa tắm trong phòng tắm.”
Lục Hãn Kiêu: “Cô dùng sữa tắm rửa giày?”
“Đúng vậy.” Chu Kiều ngước mắt, chống lại ánh mắt của anh.
Cô tốt bụng như vậy, lại nhớ tới mấy lời vô liêm sỉ vừa rồi của mình, cảm giác áy náy tập kích toàn thân Lục Hãn Kiêu.
Anh cầm lấy giày, mất tự nhiên hỏi thăm: “Cô thi nghiên cứu sinh đại học sao?”
Chu Kiều không đáp, xoay người đi về phòng.
Tức giận hả?
Mùi vị áy náy lưu ở đầu lưỡi Lục Hãn Kiêu, hóa thành bế tắc.
Lúc này anh mới chú ý tới phòng khách, hiện trường tai nạn gà bay ngỗng nhảy vừa nãy đã được thu dọn sạch sẽ, quét dọn đổi mới hoàn toàn.
Cô gái này thật biết điều nha.
Lục Hãn Kiêu cong miệng, nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt, tâm trạng lạnh lẽo trong nháy mắt chuyển thành vui vẻ.
Anh vừa huýt sáo vừa về phòng tắm rửa, khoảng mười phút sau, một thân mang đầy mùi thơm đi ra.
Phòng Chu Kiều vẫn đóng cửa, Lục Hãn Kiêu cầm cốc nước thảnh thơi đi tới cạnh cửa, anh nghiêng mặt qua, dán lỗ tai lên cánh cửa.
Không có động tĩnh, chỉ có ánh sáng lọt ra ngoài qua khe.
Lục Hãn Kiêu cúi đầu uống một ngụm nước lớn.
Lúc này, cửa “két” một tiếng đẩy ra.
Cửa đột nhiên mở khiến Lục Hãn Kiêu trở tay không kịp, nước trong miệng đều phun ra ngoài.
Chu Kiều ung dung ổn định nhanh nhẹn giơ tay phải lên, dùng giấy nháp che mặt lại.
“Cô, cô đi ra ngoài làm gì?” Lục Hãn Kiêu bị bắt tại trận, cố ra vẻ lạnh nhạt, đánh đòn phủ đầu.
Chu Kiều không nói gì, đem tờ giấy nháp dính nước đưa cho hắn.
Lục Hãn Kiêu cúi đầu, trên giấy viết một câu ngắn gọn.
“Số âm không có căn bậc hai.”
Anh đọc mới nhớ ra việc trên đường về, vì chứng minh mình không cần bổ não mà khoe khoang kiến thức.
Nhưng những lời này sai bét.
Lúc ở trước mặt người khác không buồn nói gì, sau đó âm thầm bổ một đao vạch trần, thật là nhục nhã.
Khuôn mặt Chu Kiều rất xinh đẹp, mắt to mũi cao, nhưng khí chất lại lãnh đạm, đặc biệt là mặt, giống như được che dấu bởi một làn khói.
Cuối cùng cũng đuối lý, Lục Hãn Kiêu có chút chột dạ, ánh mắt rời rạc không dám nhìn thẳng.
Không nói gì thêm, Chu Kiều đóng cửa phòng ngủ, thở dài một hơi, đối xử như vậy với anh, sợ là sau này sẽ không chung sống vui vẻ được rồi.
Cô lắc đầu, sau đó tiếp tục thu dọn hành lí.
Xong việc, cô cầm quần áo vừa thay đem đến phòng khách. Trong bếp vẫn sáng đèn, vừa định tắt đi thì phát hiện Lục Hãn Kiêu đang đứng đó.
Anh đưa lưng về phía cô, trong tay là một nắm cẩu kỷ, ăn từng viên một.
Mười mấy giây sau, Lục Hãn Kiêu cuối cùng phát hiện ra Chu Kiều, anh giật mình kêu một tiếng, “Sao cô lại không lên tiếng hả!”
Chu Kiều cũng bị dọa nhảy dựng, há to miệng, liếc mắt nhìn sang.
Lục Hãn Kiêu vội vàng nắm chặt tay, giấu kín nắm cẩu kỷ, nhưng giấu đầu hở đuôi đã quá muộn, anh ho nhẹ, cố làm ra vẻ trấn định.
“Đừng hiểu lầm.”
“Cái gì?”
“Tôi không phải ăn để bổ thận, thận của tôi không có vấn đề gì.” Lục Hãn Kiêu nói nghiêm trang như đang báo cáo.
Chu Kiều suy nghĩ một lúc, hỏi: “Vậy anh ăn là để bổ... đầu óc?”
Cô không nhịn được nhếch miệng lên, cười nhẹ thành tiếng.
Lục Hãn Kiêu sững sờ, sau đó khóe mắt cũng cong lên, nở nụ cười.
Ánh mắt hai người, lần đầu tiên quang minh chính đại gặp nhau.
Lục Hãn Kiêu cười một lúc, sau đó chân thành xin lỗi, “Buổi tối là tôi không tốt, suy nghĩ lung tung, cô đừng để bụng.”
Chu Kiều không nói gì.
Nhưng đường cong nơi khóe miệng cô càng sâu hơn.
Chu Kiều âm thầm thán phục, bất đắc dĩ ngồi vào ghế lái phụ.
Cửa xe đóng lại mang theo làn gió, Lục Hãn Kiêu ngửi được một mùi hương thoang thoảng từ bên phải bay tới.
Anh ghé mắt, thấy cô gái bên cạnh lỗ tai trắng nõn, tai trái còn có một nốt ruồi son nho nhỏ.
Tên là gì nhỉ? Chu Kiều đúng không?
Lớn lên thật là trắng trẻo.
Lục Hãn Kiêu mặc một thân sơ mi trắng, ống tay áo xắn lên một nửa, đưa một hộp gỗ tới trước mặt cô: “Ăn không?”
Chu Kiều lắc đầu, nói cảm ơn.
Lục Hãn Kiêu lại đưa tay về phía sau, dì Tề không khách khí, “Ăn, dì ăn.”
Mở nắp, đổ ra hai hạt, mấy giây sau đó—
“Ọe, mùi gì thế này!”
Nhìn vẻ mặt Dì Tề khổ sở, Lục Hãn Kiêu thực hiện được ý đồ, cười lớn, “Sầu riêng, dì ngàn vạn lần đừng ói, lãng phí.”
Chu Kiều nghĩ thầm, người đàn ông này có sở thích thật quái lạ, lại đi mua cái vị này, chẳng nhẽ đối với kẹo cao su có thù oán gì à.
Dì Tề nôn nửa ngày, dần dần hồi sức, lại là một hảo hán.
Xe vững vàng lái vào đường lớn.
“Dì còn mang theo cẩu kỷ*, trồng ở quê dì, lúc hầm con ngỗng kia cho vào một chút, rất bổ.”
Mặt mày Dì Tề hớn hở, khoa tay múa chân, “Mỗi quả cẩu kỷ đó, lớn như này này...”
*cẩu kỷ: 1 vị thuốc bổ.
Lục Hãn Kiêu vừa lái vừa đáp, thuận miệng hỏi: “Ngỗng hầm cách thủy thêm cẩu kỷ làm gì ạ?”
“Giúp cháu bồi bổ thân thể đó, bổ thận, cháu còn trẻ, chắc là nên ăn. Cháu đó, suốt ngày thức đêm, suốt ngày uống rượu, suốt ngày không về nhà.”
Chu Kiều yên tĩnh ngồi một bên, nghe được câu này, lặng lẽ dịch xa một chút về phía cửa sổ.
Lục Hãn Kiêu: “...”
Anh bị động tác vừa rồi của Chu Kiều làm tổn thương, vội thanh minh kiếm về chút mặt mũi: “Bổ thận gì chứ, cháu không cần!”
Dì Tề vui vẻ nói: “Đúng rồi, cẩu kỷ còn có thể bổ não.”
Đúng lúc này, con ngỗng trong cốp xe “Cạp” một tiếng, bày tỏ đồng ý.
Vẻ mặt Lục Hãn Kiêu không thay đổi tiếp tục lái xe, đến đầu đường gặp đèn đỏ, bỗng mở miệng.
“Căn bậc 2 của 0 là 0, chứng tỏ căn bậc 2 cũng bằng 0, số âm căn bậc 2 cũng bằng 0. Đúng không?”
Nói một câu trôi chảy, không ngắc ngứ chỗ nào.
Mấy giây sau đó, Chu Kiều mới phản ứng, hình như là nói với cô.
“À, đúng.” Cô đáp một tiếng.
Lục Hãn Kiêu nhếch chân mày, vẻ đắc ý hiện rõ trên mặt.
Đèn xanh, xe lại tiếp tục chạy.
Chu Kiều ngẫm nghĩ, vừa rồi, Lục ngu ngốc đang chứng minh bản thân mình không cần bổ não hay sao?
———
Nhà Lục Hãn Kiêu ở khu yên tĩnh, rộng khoảng một trăm mét vuông, có 3 phòng ngủ, lầu cao, tầm nhìn rộng rãi, có thể nhìn ngắm đèn đuốc vào ban đêm.
“Phòng bếp ở đây, ngăn tủ bên trong toilet có khăn lông mới, tự lấy đi.”
Nói đơn giản qua loa lấy lệ cho xong, Lục Hãn Kiêu nhìn qua đống rau dưa hoa quả dì Tề mang đến, thật là bừa bộn.
“Không cần chào hỏi bọn dì, cháu mau nghỉ ngơi đi, đợi chút nữa thu dọn xong, dì làm miến cho hai đứa ăn khuya.” Dì Tề tay chân nhanh nhẹn, vừa sửa sang vừa nói.
Lục Hãn Kiêu xoay người, nhìn về phía Chu Kiều, “Cô ngủ ở ở phòng ngủ lớn kia, bên trong có giá sách, thuận tiện cho cô để đồ, có vấn đề gì cứ nói.”
Dù sao cũng là nhiệm vụ ông nội giao phó, vẫn nên nể mặt nhau một chút.
Chu Kiều trắng trẻo lại thanh mảnh, không nói lời nào, dáng vẻ vô cùng yên tĩnh.
Cô đáp ừ một tiếng, sau đó đẩy rương hành lí vào phòng.
Lục Hãn Kiêu nhìn trái nhìn phải, sau đó nhàm chán đá đá con ngỗng bên chân.
Vừa cởi cúc áo vừa đi về phòng chuẩn bị tắm rửa, cửa đóng, áo sơ mi cũng cởi ra toàn bộ để lộ vòm ngực rắn chắc.
Quần mới cởi được một nửa, di động đã vang lên, là Trần Thanh Hòa.
“Chỗ cũ, mọi người đều ở đây, đang chờ mày.” Tiếng động bên kia điện thoại có chút ầm ĩ, Lục Hãn Kiêu nhíu mày cầm điện thoại ra xa một chút.
“Không đến, có việc.”
“Vẫn ở nhà ông bà à? 10h rồi, các cụ cũng đã đi ngủ chứ.” Trần Thanh Hòa lớn tiếng, “Tiếp tục đấu địa chủ, vẫn hình phạt cũ, mau đến đây, tao rót mày thành cục cưng bọt biển (*) luôn.”
(*): Series phim hoạt hình Spongebob - Chú bọt biển tinh nghịch, chắc tác giả ám chỉ cái này.
Lục Hãn Kiêu lạnh giọng cười một tiếng, “Người không có cơ bụng cút xa một chút.”
“Đừng nói nhảm nữa, qua đây.” Trần Thanh Hòa la ầm lên: “Mày không đi thì ai rót rượu cho tao?”
“Thực sự có việc.” Lục Hãn Kiêu mất hứng thú, “Có con gái đến nhà.”
“Con gái? Mày muốn làm gì, trong thành phố thiếu gì khách sạn, mày còn mang về nhà chơi?”
“Cút đi”, Lục Hãn Kiêu phiền lòng, “Ông đây chưa bao giờ làm loạn.”
Tạm ngừng, anh bình ổn thanh âm, thở dài, “Ông nội chơi tao, đem một con nhóc nhà người thân ném cho tao, hình như định ôn thi nghiên cứu sinh.”
Vừa dứt lời, Trần Thanh Hòa ở đầu kia cười như ngựa hí.
“...”
Lục Hãn Kiêu khó chịu, “Dù sao cũng không liên quan, tao có thể ở công ty, không bị ảnh hưởng.”
Trần Thanh Hòa vẫn con mẹ nó đang cười, “Nam, nam bảo mẫu. Cảm giác như nào?”
“Nam bảo mẫu cái trứng mày.” Lục Hãn Kiêu đem di động kẹp ở giữa bả vai và lỗ tai, cùng lúc đó rảnh tay cởi quần lót, “Cảm giác...”
Quần cởi được một nửa, bỗng nghe thấy một tiếng kêu sợ hãi long trời lở đất trong phòng khách.
Mắt Lục Hãn Kiêu nháy liên tục, kéo quần lên sải bước ra ngoài, mở cửa nhìn.
Ôi, thượng đế ơi.
Anh hít một ngụm khí lạnh.
Con ngỗng kia đã thoát khỏi trói buộc, đang vỗ cánh giương oai chạy khắp phòng.
Dì Tề vén tay áo, “Mau, mau bắt nó lại!”
Người anh em ngỗng giẫm lên ghế sofa, chà đạp bàn trà, cuối cùng dừng trước đôi giày da Lục Hãn Kiêu mới tháo để trên nền nhà.
Cảm giác chuyện lớn không ổn.
Chu Kiều nghe thấy tiếng động cũng đi ra, cô đứng ở cửa, nghiêm túc nói, “Hình như nó cần công cụ.”
Lục Hãn Kiêu: “?”
Chỉ thấy con vật kia ngửa cái cổ ngỗng dài, cặp mông lắc hai cái, sau đó “phẹt phẹt” một tiếng trầm đục.
Cuối cùng Lục Hãn Kiêu đã hiểu, “công cụ” trong miệng Chu Kiều nghĩa là gì.
Hiện trường đóng băng.
Điện thoại không ngắt, Trần Thanh Hòa vẫn ở đầu bên kia, “Alo? Alo? Nói còn chưa xong đâu, cảm giác như thế nào?"
Lục Hãn Kiêu nghiền nát hàm răng, từng chữ như dao, “Tao muốn giết ngỗng...”
Dì Tề vừa chao ôi vừa nói: “Thật là biết chọn địa điểm đi ị mà.”
Bà vội vàng đi bắt, lại bắt hụt. Ngỗng hăng hái, lại gào một tiếng rồi bay về phía mặt Lục Hãn Kiêu.
“Đệt!” Lục Hãn Kiêu đang gọi điện, không kịp phản ứng, mặt sắp bị đụng vào.
Chu Kiều ở cạnh đột nhiên vươn tay, từ xa túm lấy cổ ngỗng.
Mặt cách nhau 10cm, bốn mắt trừng nhau, Lục Hãn Kiêu phản ứng lại, anh giơ tay lên gõ đầu con ngỗng.
Chu Kiều mím môi, cô giương mắt nhìn anh, nhẹ nhàng nhắc: “Nó vừa nãy, dùng miệng mổ qua... Anh nhìn di động xem, hình như có dính một chút.”
Trong nháy mắt Lục Hãn Kiêu trở nên cứng ngắc, dừng động tác, mẹ nó.
Một đống bừa bộn quái quỷ!
Ném di động lên bàn, anh mang vẻ mặt đen thui đi vào phòng ngủ.
Chu Kiều nhìn theo bóng lưng anh.
Người ngu ngốc kia hình như tức giận rồi.
Bên cạnh, dì Tề nhận ngỗng, “Tiểu Kiều, dì đi hỏi xin một cái thùng giấy, đặt nó bên trong để khỏi bay loạn.”
Chu Kiều đáp lời, “Vậy dì chú ý an toàn.”
Ầm ĩ dẹp loạn xong xuôi, phòng khách bỗng dưng lại yên tĩnh.
Chu Kiều nhìn qua cánh cửa phòng ngủ đóng chặt, lại nhìn phòng khách bừa bộn, cô rũ mắt, nhặt đôi giày da bị bẩn của Lục Hãn Kiêu lên.
———
Trong phòng ngủ.
Lục Hãn Kiêu ngồi bên cửa hút thuốc, tâm tình nóng nảy.
Ông nội mình thật là tuyệt, đưa tới hai Bồ Tát sống, cái quái gì mà con nhà thân thích, người xinh đẹp như thế, Lục Hãn Kiêu anh nếu đã gặp thì chắc chắn còn nhớ.
Lại còn ôn thi, kế hoạch thật không tệ.
Lục Hãn Kiêu hít sâu, hút nốt nửa điếu thuốc còn lại. Tâm tình lạnh lẽo, thân thể lạnh, đôi mắt cũng lạnh, cuối cùng nghiền tắt tàn thuốc, mang theo tâm trạng lạnh giá, một lần nữa đi ra ngoài.
Vừa mở cửa ra, thiếu chút nữa đụng vào Chu Kiều.
Lục Hãn Kiêu lại bắt đầu thấy phiền, không buồn lựa lời nói luôn: “Ông nội tôi cho cô bao nhiêu tiền?”
Chu Kiều không hiểu, “Hả?”
“Ông tôi dùng bao nhiêu tiền thuê cô?” Lục Hãn Kiêu không kiên nhẫn, “Tôi trả gấp ba, cô ở đâu đến thì trở về đấy đi, mang ý tứ của tôi báo cáo với ông là được.”
Chu Kiều nghe rõ ràng, không động đậy một lúc lâu.
Lục Hãn Kiêu mở ví tiền ra, “Trước tiên tôi giao tiền cọc, thiếu bao nhiêu ngày mai...”
Chưa nói hết, đã thấy Chu Kiều vươn tay, ướt nhẹp, còn đang nhỏ nước.
Lục Hãn Kiêu theo đó nhìn xuống, ngơ ngẩn.
Ngón tay cô gái nhỏ nhắn mà trắng trẻo, cầm một đôi giày đã rửa sạch sẽ.
“Cầm lấy.” Chu Kiều nhàn nhạt nói, “Giày da của anh.”
Hai người đứng gần, Lục Hãn Kiêu bỗng dưng nghẹn lời, nửa ngày mới phun ra một câu, “Đây là mùi gì?” Thật quen thuộc.
Chu Kiều: “Sữa tắm trong phòng tắm.”
Lục Hãn Kiêu: “Cô dùng sữa tắm rửa giày?”
“Đúng vậy.” Chu Kiều ngước mắt, chống lại ánh mắt của anh.
Cô tốt bụng như vậy, lại nhớ tới mấy lời vô liêm sỉ vừa rồi của mình, cảm giác áy náy tập kích toàn thân Lục Hãn Kiêu.
Anh cầm lấy giày, mất tự nhiên hỏi thăm: “Cô thi nghiên cứu sinh đại học sao?”
Chu Kiều không đáp, xoay người đi về phòng.
Tức giận hả?
Mùi vị áy náy lưu ở đầu lưỡi Lục Hãn Kiêu, hóa thành bế tắc.
Lúc này anh mới chú ý tới phòng khách, hiện trường tai nạn gà bay ngỗng nhảy vừa nãy đã được thu dọn sạch sẽ, quét dọn đổi mới hoàn toàn.
Cô gái này thật biết điều nha.
Lục Hãn Kiêu cong miệng, nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt, tâm trạng lạnh lẽo trong nháy mắt chuyển thành vui vẻ.
Anh vừa huýt sáo vừa về phòng tắm rửa, khoảng mười phút sau, một thân mang đầy mùi thơm đi ra.
Phòng Chu Kiều vẫn đóng cửa, Lục Hãn Kiêu cầm cốc nước thảnh thơi đi tới cạnh cửa, anh nghiêng mặt qua, dán lỗ tai lên cánh cửa.
Không có động tĩnh, chỉ có ánh sáng lọt ra ngoài qua khe.
Lục Hãn Kiêu cúi đầu uống một ngụm nước lớn.
Lúc này, cửa “két” một tiếng đẩy ra.
Cửa đột nhiên mở khiến Lục Hãn Kiêu trở tay không kịp, nước trong miệng đều phun ra ngoài.
Chu Kiều ung dung ổn định nhanh nhẹn giơ tay phải lên, dùng giấy nháp che mặt lại.
“Cô, cô đi ra ngoài làm gì?” Lục Hãn Kiêu bị bắt tại trận, cố ra vẻ lạnh nhạt, đánh đòn phủ đầu.
Chu Kiều không nói gì, đem tờ giấy nháp dính nước đưa cho hắn.
Lục Hãn Kiêu cúi đầu, trên giấy viết một câu ngắn gọn.
“Số âm không có căn bậc hai.”
Anh đọc mới nhớ ra việc trên đường về, vì chứng minh mình không cần bổ não mà khoe khoang kiến thức.
Nhưng những lời này sai bét.
Lúc ở trước mặt người khác không buồn nói gì, sau đó âm thầm bổ một đao vạch trần, thật là nhục nhã.
Khuôn mặt Chu Kiều rất xinh đẹp, mắt to mũi cao, nhưng khí chất lại lãnh đạm, đặc biệt là mặt, giống như được che dấu bởi một làn khói.
Cuối cùng cũng đuối lý, Lục Hãn Kiêu có chút chột dạ, ánh mắt rời rạc không dám nhìn thẳng.
Không nói gì thêm, Chu Kiều đóng cửa phòng ngủ, thở dài một hơi, đối xử như vậy với anh, sợ là sau này sẽ không chung sống vui vẻ được rồi.
Cô lắc đầu, sau đó tiếp tục thu dọn hành lí.
Xong việc, cô cầm quần áo vừa thay đem đến phòng khách. Trong bếp vẫn sáng đèn, vừa định tắt đi thì phát hiện Lục Hãn Kiêu đang đứng đó.
Anh đưa lưng về phía cô, trong tay là một nắm cẩu kỷ, ăn từng viên một.
Mười mấy giây sau, Lục Hãn Kiêu cuối cùng phát hiện ra Chu Kiều, anh giật mình kêu một tiếng, “Sao cô lại không lên tiếng hả!”
Chu Kiều cũng bị dọa nhảy dựng, há to miệng, liếc mắt nhìn sang.
Lục Hãn Kiêu vội vàng nắm chặt tay, giấu kín nắm cẩu kỷ, nhưng giấu đầu hở đuôi đã quá muộn, anh ho nhẹ, cố làm ra vẻ trấn định.
“Đừng hiểu lầm.”
“Cái gì?”
“Tôi không phải ăn để bổ thận, thận của tôi không có vấn đề gì.” Lục Hãn Kiêu nói nghiêm trang như đang báo cáo.
Chu Kiều suy nghĩ một lúc, hỏi: “Vậy anh ăn là để bổ... đầu óc?”
Cô không nhịn được nhếch miệng lên, cười nhẹ thành tiếng.
Lục Hãn Kiêu sững sờ, sau đó khóe mắt cũng cong lên, nở nụ cười.
Ánh mắt hai người, lần đầu tiên quang minh chính đại gặp nhau.
Lục Hãn Kiêu cười một lúc, sau đó chân thành xin lỗi, “Buổi tối là tôi không tốt, suy nghĩ lung tung, cô đừng để bụng.”
Chu Kiều không nói gì.
Nhưng đường cong nơi khóe miệng cô càng sâu hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.