Chương 5
Mã Kỳ Đóa
10/03/2017
Khi Trương Vi Vi cùng Bố Ngự Đình đến viện của lão phu nhân, bên trong trống không không có một bóng người, nàng biết là vì trong nhà này chủ nhân không quy củ, hạ nhân tất nhiên trên làm dưới nghe theo, cũng không để quy củ vào trong mắt.
Lúc này đằng trước vẫn rất náo nhiệt, người trong phòng chỉ sợ đều đã đi ra phía trước, đâu để người hầu nào trong sân.
Chẳng qua nàng cũng không quan tâm đến những điều đó, dù sao thì nếu nàng quản nhiều, người ta còn tưởng nàng muốn nắm quyền, hôm nay nàng chủ muốn ôm con quay về, chuyện của hắn tạm thời nàng không muốn suy nghĩ đến.
Vào sân không bao lâu, tiếng hài tử khóc liền truyền đến bên tai hai người, Trương Vi Vi cũng không quan tâm đến dáng vẻ nữa, trực tiếp đi vào bên trong, Bố Ngự Đình ở phía sau cũng nhanh chóng đi vào.
Vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nàng thật sự hận không thể kéo Triệu thị tới, hung hăng tát cho vài cái.
Đây là tôn tử mà bà ta nói sẽ tự mình chăm sóc tốt, hiện giờ lại nằm một mình trên giường, bên người thậm chí ngay cả một nha hoàn cũng không có, càng không nói đến bà vú gì đó.
Thậm chí cả gian phòng đều là khí lạnh, lò than trong phòng đã sớm tắt, chỉ còn lại vài đốm hồng, căn bản không đủ làm ấm cho căn phòng.
Nàng đi đến bên giường, chưa cần bế nhi tử lên nàng liền biết vì sao nó lại khóc lớn như vậy, không nói đến việc có đói bụng hay không, chỉ riêng việc tã ướt sũng thế kia, liền đủ để nàng biết con trai nàng bị để ở chỗ này rất lâu, mới có thể biến thành dạng này.
Trương Vi Vi không chê bẩn ôm con trai đi, cũng không thèm nhìn đến Bố Ngự Đình đnag giận tái mặt, tự mình đi về.
Nàng sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy, nhưng mà hiện giờ quan trọng nhất là đưa con trai về chăm sóc cho tốt, cái khác để sau hay nói.
Nhưng mà nàng không muốn đi đập phá, lại có khối người đến chặn đường.
Trương Vi Vi vừa ôm con đến cửa viện, Triệu thị cũng mang theo người từ đằng trước đi về, ai bên đụng mặt, Trương Vi Vi còn chưa nói gì, Triệu thị đã cao giọng, vẻ mặt tức giận quát to với nàng.
"Ta đã sớm biết ngươi là phụ nhân lòng dạ hiểm độc, châm ngòi để con ta không đến phía trước bái đường, còn nói là khuê nữ Tri phủ, ha! Ngay cả bổn phận của nữ nhân đều không rõ, ghen tỵ lại không cho phu quân nạp thiếp, để một ngày ta đến gặp thân gia, ta muốn hỏi cho tốt gia giáo dạy như thế nào!"
Toàn bộ tâm tư của Trương Vi Vi đều đặt trên người con trai, không muốn để ý tới bà bà rống to như người điên kia, nàng nhịn xuống tức giận, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Bố Ngự Đình một cái, dùng ánh mắt nói cho hắn - Đây chính là phiền toái ngươi tìm đến, ngươi tự mình xử lý cho tốt.
Nàng sẽ không trực tiếp nổi giận, bởi vì như vậy không chiếm được chỗ tốt, cũng sẽ chỉ lưu lại ấn tượng xấu trong lòng trượng phu, nhưng mà nàng sẽ không ngốc ngoan ngoan nghe mắng.
Bố Ngự Đình sớm biết mẫu thân cùng thê tử không hợp, lại không nghĩ rằng nàng luôn phải nghe những từ ngữ ô nhục như vậy, ánh mắt hắn trầm xuống, hắn lại nghĩ đến những bí mật mình nghe đước, sau khi nhìn nàng một cái, kéo mẫu tử hai người ra sau lưng, cũng ngăn cản lại cánh tay đánh tới.
Nếu chân tướng đã biết rõ những công ơn dưỡng dục không còn, hắn hôm nay, làm việc tất nhiên sẽ không còn vướng bận gì, cũng biết thật sự thì hắn nên bảo vệ người nào.
Lựa chọn của hắn chỉ có một.
"Mẫu thân, Vi Vi là thê tử của ta, cũng nào nữ chủ nhân trong phủ, ngài làm như vậy là không thỏa đáng rồi."
Triệu thị từ trước đến nay quen được nịnh hót, đâu thể chịu được có người phản kháng lại bà ta, càng không phải nói đến đối tượng là đứa con lớn từ trước đến giờ bà vẫn cho là dễ bắt nạt, bà ta tức giận giậm chân, vẻ mặt có chút hung dữ, ngón tay thiếu chút nữa là cào vào mặt hắn.
"Ngươi bị con hồ ly kia bỏ bùa mê, lại dám nói lời bất kính như vậy, nữ chủ nhân trong phủ này ngoài lão nương ta gia còn có thể là ai? Bộ dạng nàng ta như vậy mà cũng xứng sao?"
Bố Ngự Đình cười lạnh, nhìn bóng dáng màu đỏ đi theo mẫu thân, hỏi ngược lại, "Trong phủ này không phải do Vi Vi chưởng quản, chẳng lẽ muốn để cho một tiểu thiếp tới làm sao? Vậy thì đúng là không lên được sảnh đường rồi."
Thẩm Tuệ Tâm không nghĩ tới vừa đến liền nghe thấy một câu như vậy, gương mắt nhỏ nhắn bên dưới lớp trang điểm hiện lên sự âm ngoan, ánh mắt oán độc từng thẳng về phía Trương Vi Vi đang dỗ con.
"Cái gì mà không lên được sảnh đường? Được lắm! Ngươi đây là mắng cả ta đi?! Đồ ranh con, bạch nhãn lang, sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước ta nên bóp chết người đi, đỡ phải làm ta tức chết!" Triệu thị không biết xấu hổ gào to, một bên còn dùng ánh mắt nhìn về phía Bố Ngự Đình, chờ hắn giống thường ngày chủ động nhận sai, bà dễ dàng nắm được hắn và Trương Vi Vi trong tay.
Chỉ tiếc, lần này bà đem tất cả những gì có thể mắng ra mắng hết, Bố Ngự Đình vẫn lạnh nhạt như cũ, không nhận lỗi với bà.
Thái độ của hắn như vậy khiến Triệu thị ngây cả người, tức giận đến không nói lên lời, chỉ có thể oán hận trừng mắt nhìn hắn, giống như muốn ăn thịt hắn.
Thẩm Tuệ Tâm thấy tình thế không đúng, vội vàng bày ra biểu tình khiến trách, con ngươi trong trẻo giống như đang đau lòng.
"Biểu ca, sao huynh có thể nói cô như vậy, cô nghe huynh nói như vậy, đau lòng biết bao nhiêu!"
Bộ dạng nàng ta không hề giống với một nữ nhân nông gia, gương mắt trái xoan trắng mịn, đôi lông mày mảnh cùng với đôi mắt sáng, vẻ mặt khẽ rủ xuống, liền khiến người khác yêu thương, lại thêm câu nói như vậy, nếu không phải là nàng ta tự mình noi,s chỉ sợ Bố Ngự Đình cũng sẽ giống những người khác, tưởng rằng người nào bắt nạt nàng ta.
Nhưng mà, một chiêu dùng lâu cũng sẽ bị nhìn thấu, hiện giờ cùng là một người gương mặt như vậy nói ra, trong mắt lại đầy toan tính, trong lòng hắn cảm thấy phiền chán.
Trước kia hắn cho rằng chuyện hậu viện đều là chuyện của nữ nhân, cũng không quan tâm nhiều, bây giờ nghĩ lại, nét bút hỏng lớn nhất của hắn kiếp trước, có lẽ là không nhìn rõ tâm tư của những nữ nhân này.
Triệu thị thấy có người giúp bà ta nói chuyện, cũng co được dãn được không chửi ầm lên nữ, ngược lại dùng ánh mắt ác độc nhìn vợ chồng con lớn, oán hận nói, "Cũng chỉ có Tuệ Tâm tri kỷ hiểu được ủy khuất của ta, uổng phí tâm tư mấy năm nay của ta, hừ! Ngườ ta có tiền lại cưới con gái của Tri phủ, vậy nên lão bất tử ta đây thì tính là cái gì! Nhưng mà đáng thương cho con đứa bé ngoan, vốn là để con làm thiếp đã là ủy khuất, ngày hôm nay lại gây ra phong ba lớn đến như vậy, còn phiền toái đến Húc nhi thay người ngoài đó đi báo đường."
Bố Ngự Đình biết rõ mỗi câu của mẫu thân đều là nhắm vào mình, trên mặt lại không có biểu hiện gì, nhưng mà nghe thấy có người thay hắn bái đường, hắn như cười như không nhìn Thẩm Tuệ Tâm nói: "Thì ra biểu muội Thẩm gia đã cùng Húc đệ bái đường? Vậy không là vừa vặn sao, dù sao hôm nay nâng vào là thiếp, cũng không chú ý nhiều, từ từ rồi để Húc đệ nhận ngươi về viện đi! Ngày hôm nay là ngày lành, cũng không thể uổng phí."
Triệu thị vừa nghe muốn thấy muốn đem Thẩm Tuệ Tâm ném vào làm thiếp cho con trai mình, lập tức lớn tiếng phản đối, "Không được! Con ta vừa mới cưới vợ, sao có thể..." Triệu thị nói được một nửa, nhớ tới Thẩm Tuệ Tâm còn đang ở bên cạnh, sắc mặt biến xanh, vội vàng sửa chữa, "Đây là thiếp ngươi nói muốn nạp, ngươi hiện giờ lại chuyển cho đệ đệ ngươi, ngươi có âm mưu gì?! Ngươi là ca ca, không có chút chột dạ nào sao?"
Lúc này đằng trước vẫn rất náo nhiệt, người trong phòng chỉ sợ đều đã đi ra phía trước, đâu để người hầu nào trong sân.
Chẳng qua nàng cũng không quan tâm đến những điều đó, dù sao thì nếu nàng quản nhiều, người ta còn tưởng nàng muốn nắm quyền, hôm nay nàng chủ muốn ôm con quay về, chuyện của hắn tạm thời nàng không muốn suy nghĩ đến.
Vào sân không bao lâu, tiếng hài tử khóc liền truyền đến bên tai hai người, Trương Vi Vi cũng không quan tâm đến dáng vẻ nữa, trực tiếp đi vào bên trong, Bố Ngự Đình ở phía sau cũng nhanh chóng đi vào.
Vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nàng thật sự hận không thể kéo Triệu thị tới, hung hăng tát cho vài cái.
Đây là tôn tử mà bà ta nói sẽ tự mình chăm sóc tốt, hiện giờ lại nằm một mình trên giường, bên người thậm chí ngay cả một nha hoàn cũng không có, càng không nói đến bà vú gì đó.
Thậm chí cả gian phòng đều là khí lạnh, lò than trong phòng đã sớm tắt, chỉ còn lại vài đốm hồng, căn bản không đủ làm ấm cho căn phòng.
Nàng đi đến bên giường, chưa cần bế nhi tử lên nàng liền biết vì sao nó lại khóc lớn như vậy, không nói đến việc có đói bụng hay không, chỉ riêng việc tã ướt sũng thế kia, liền đủ để nàng biết con trai nàng bị để ở chỗ này rất lâu, mới có thể biến thành dạng này.
Trương Vi Vi không chê bẩn ôm con trai đi, cũng không thèm nhìn đến Bố Ngự Đình đnag giận tái mặt, tự mình đi về.
Nàng sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy, nhưng mà hiện giờ quan trọng nhất là đưa con trai về chăm sóc cho tốt, cái khác để sau hay nói.
Nhưng mà nàng không muốn đi đập phá, lại có khối người đến chặn đường.
Trương Vi Vi vừa ôm con đến cửa viện, Triệu thị cũng mang theo người từ đằng trước đi về, ai bên đụng mặt, Trương Vi Vi còn chưa nói gì, Triệu thị đã cao giọng, vẻ mặt tức giận quát to với nàng.
"Ta đã sớm biết ngươi là phụ nhân lòng dạ hiểm độc, châm ngòi để con ta không đến phía trước bái đường, còn nói là khuê nữ Tri phủ, ha! Ngay cả bổn phận của nữ nhân đều không rõ, ghen tỵ lại không cho phu quân nạp thiếp, để một ngày ta đến gặp thân gia, ta muốn hỏi cho tốt gia giáo dạy như thế nào!"
Toàn bộ tâm tư của Trương Vi Vi đều đặt trên người con trai, không muốn để ý tới bà bà rống to như người điên kia, nàng nhịn xuống tức giận, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Bố Ngự Đình một cái, dùng ánh mắt nói cho hắn - Đây chính là phiền toái ngươi tìm đến, ngươi tự mình xử lý cho tốt.
Nàng sẽ không trực tiếp nổi giận, bởi vì như vậy không chiếm được chỗ tốt, cũng sẽ chỉ lưu lại ấn tượng xấu trong lòng trượng phu, nhưng mà nàng sẽ không ngốc ngoan ngoan nghe mắng.
Bố Ngự Đình sớm biết mẫu thân cùng thê tử không hợp, lại không nghĩ rằng nàng luôn phải nghe những từ ngữ ô nhục như vậy, ánh mắt hắn trầm xuống, hắn lại nghĩ đến những bí mật mình nghe đước, sau khi nhìn nàng một cái, kéo mẫu tử hai người ra sau lưng, cũng ngăn cản lại cánh tay đánh tới.
Nếu chân tướng đã biết rõ những công ơn dưỡng dục không còn, hắn hôm nay, làm việc tất nhiên sẽ không còn vướng bận gì, cũng biết thật sự thì hắn nên bảo vệ người nào.
Lựa chọn của hắn chỉ có một.
"Mẫu thân, Vi Vi là thê tử của ta, cũng nào nữ chủ nhân trong phủ, ngài làm như vậy là không thỏa đáng rồi."
Triệu thị từ trước đến nay quen được nịnh hót, đâu thể chịu được có người phản kháng lại bà ta, càng không phải nói đến đối tượng là đứa con lớn từ trước đến giờ bà vẫn cho là dễ bắt nạt, bà ta tức giận giậm chân, vẻ mặt có chút hung dữ, ngón tay thiếu chút nữa là cào vào mặt hắn.
"Ngươi bị con hồ ly kia bỏ bùa mê, lại dám nói lời bất kính như vậy, nữ chủ nhân trong phủ này ngoài lão nương ta gia còn có thể là ai? Bộ dạng nàng ta như vậy mà cũng xứng sao?"
Bố Ngự Đình cười lạnh, nhìn bóng dáng màu đỏ đi theo mẫu thân, hỏi ngược lại, "Trong phủ này không phải do Vi Vi chưởng quản, chẳng lẽ muốn để cho một tiểu thiếp tới làm sao? Vậy thì đúng là không lên được sảnh đường rồi."
Thẩm Tuệ Tâm không nghĩ tới vừa đến liền nghe thấy một câu như vậy, gương mắt nhỏ nhắn bên dưới lớp trang điểm hiện lên sự âm ngoan, ánh mắt oán độc từng thẳng về phía Trương Vi Vi đang dỗ con.
"Cái gì mà không lên được sảnh đường? Được lắm! Ngươi đây là mắng cả ta đi?! Đồ ranh con, bạch nhãn lang, sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước ta nên bóp chết người đi, đỡ phải làm ta tức chết!" Triệu thị không biết xấu hổ gào to, một bên còn dùng ánh mắt nhìn về phía Bố Ngự Đình, chờ hắn giống thường ngày chủ động nhận sai, bà dễ dàng nắm được hắn và Trương Vi Vi trong tay.
Chỉ tiếc, lần này bà đem tất cả những gì có thể mắng ra mắng hết, Bố Ngự Đình vẫn lạnh nhạt như cũ, không nhận lỗi với bà.
Thái độ của hắn như vậy khiến Triệu thị ngây cả người, tức giận đến không nói lên lời, chỉ có thể oán hận trừng mắt nhìn hắn, giống như muốn ăn thịt hắn.
Thẩm Tuệ Tâm thấy tình thế không đúng, vội vàng bày ra biểu tình khiến trách, con ngươi trong trẻo giống như đang đau lòng.
"Biểu ca, sao huynh có thể nói cô như vậy, cô nghe huynh nói như vậy, đau lòng biết bao nhiêu!"
Bộ dạng nàng ta không hề giống với một nữ nhân nông gia, gương mắt trái xoan trắng mịn, đôi lông mày mảnh cùng với đôi mắt sáng, vẻ mặt khẽ rủ xuống, liền khiến người khác yêu thương, lại thêm câu nói như vậy, nếu không phải là nàng ta tự mình noi,s chỉ sợ Bố Ngự Đình cũng sẽ giống những người khác, tưởng rằng người nào bắt nạt nàng ta.
Nhưng mà, một chiêu dùng lâu cũng sẽ bị nhìn thấu, hiện giờ cùng là một người gương mặt như vậy nói ra, trong mắt lại đầy toan tính, trong lòng hắn cảm thấy phiền chán.
Trước kia hắn cho rằng chuyện hậu viện đều là chuyện của nữ nhân, cũng không quan tâm nhiều, bây giờ nghĩ lại, nét bút hỏng lớn nhất của hắn kiếp trước, có lẽ là không nhìn rõ tâm tư của những nữ nhân này.
Triệu thị thấy có người giúp bà ta nói chuyện, cũng co được dãn được không chửi ầm lên nữ, ngược lại dùng ánh mắt ác độc nhìn vợ chồng con lớn, oán hận nói, "Cũng chỉ có Tuệ Tâm tri kỷ hiểu được ủy khuất của ta, uổng phí tâm tư mấy năm nay của ta, hừ! Ngườ ta có tiền lại cưới con gái của Tri phủ, vậy nên lão bất tử ta đây thì tính là cái gì! Nhưng mà đáng thương cho con đứa bé ngoan, vốn là để con làm thiếp đã là ủy khuất, ngày hôm nay lại gây ra phong ba lớn đến như vậy, còn phiền toái đến Húc nhi thay người ngoài đó đi báo đường."
Bố Ngự Đình biết rõ mỗi câu của mẫu thân đều là nhắm vào mình, trên mặt lại không có biểu hiện gì, nhưng mà nghe thấy có người thay hắn bái đường, hắn như cười như không nhìn Thẩm Tuệ Tâm nói: "Thì ra biểu muội Thẩm gia đã cùng Húc đệ bái đường? Vậy không là vừa vặn sao, dù sao hôm nay nâng vào là thiếp, cũng không chú ý nhiều, từ từ rồi để Húc đệ nhận ngươi về viện đi! Ngày hôm nay là ngày lành, cũng không thể uổng phí."
Triệu thị vừa nghe muốn thấy muốn đem Thẩm Tuệ Tâm ném vào làm thiếp cho con trai mình, lập tức lớn tiếng phản đối, "Không được! Con ta vừa mới cưới vợ, sao có thể..." Triệu thị nói được một nửa, nhớ tới Thẩm Tuệ Tâm còn đang ở bên cạnh, sắc mặt biến xanh, vội vàng sửa chữa, "Đây là thiếp ngươi nói muốn nạp, ngươi hiện giờ lại chuyển cho đệ đệ ngươi, ngươi có âm mưu gì?! Ngươi là ca ca, không có chút chột dạ nào sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.